Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 99
Chương 99
Mặt Cố Ngộ Sâm bị Tạ Diễm véo, giọng nói nghe hơi ngọng nghịu: “Vậy anh theo đuổi em lại lần nữa nhé?”
Ý kiến không tồi.
Tạ Diễm buông Cố Ngộ Sâm ra, hài lòng gật đầu: “Em đồng ý!”
Nếu không thì chỉ với ba bí kíp yêu đương mà đã cưới được cậu về nhà rồi, há chẳng phải theo đuổi cậu dễ dàng quá rồi sao.
Cua Bá Vương vô cùng hài lòng vỗ vỗ bả vai Cố Ngộ Sâm: “Vậy thì bắt đầu từ ngày mai đi.”
Bây giờ cậu sẽ xem bí kíp yêu đương của Cố Ngộ Sâm tiếp.
Tạ Diễm lật sang trang tiếp theo, cứ tưởng là sẽ nhìn thấy những bí kíp yêu đương như những trang trước, không ngờ rằng trang này chỉ có duy nhất một câu…
Của mình lớn quá rồi, phải làm sao bây giờ?
Tạ Diễm: “…”
Sao mà những câu như thế này mà Cố Ngộ Sâm cũng ghi chú lại thế này! Đừng nói với cậu là đằng sau còn có thêm “cảm nhận cá nhân” nữa nhé!
Nghĩ đến đây, Tạ Diễm không khỏi trừng Cố Ngộ Sâm một cái, muốn hỏi Cố Ngộ Sâm rốt cuộc là anh có biết xấu hổ là gì không. Nhưng ngẫm lại thì, Tạ Diễm hiểu rằng vấn đề này ở trong mắt Cố Ngộ Sâm không phải là vấn đề có biết xấu hổ hay không, mà là vấn đề rất nghiêm túc nghiên cứu và khắc phục bằng cả trái tim.
Nghĩ đến đây, Tạ Diễm không còn xoắn xuýt chuyện này nữa.
Tiếp tục lật.
Phía sau không có phần “cảm nhận cá nhân” như Tạ Diễm nghĩ, mà tất cả đều là những ghi chú liên quan đến cậu được anh ghi chép tỉ mỉ, cẩn thận viết lại tất cả sở thích và kiêng kỵ của Tạ Diễm.
Khi Tạ Diễm đọc đến chỗ nào đó, cậu hơi sửng sốt, tự hỏi chính mình: Mình thật sự như vậy sao?
Rồi cậu suy nghĩ về những chuyện xảy ra trước kia, hình như thật sự là như thế thật.
Càng lật về sau, Tạ Diễm càng cảm thấy cảm động.
Cậu nhìn thấy bản thân mình trong cuốn cẩm nang yêu đương này, nói đúng hơn là nhìn thấy được bản thân mình ở trong mắt Cố Ngộ Sâm.
Anh còn hiểu Tạ Diễm hơn chính bản thân cậu.
Mà quan trọng hơn là Cố Ngộ Sâm không chỉ ghi chú lại những quan sát hằng ngày của anh lên giấy, mà anh còn cẩn thận khắc sâu nó vào tim, thể hiện qua từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
Cái cảm giác này như kiểu luôn có người nào đó, từng giờ từng khắc đều đặt bạn lên trên tất cả để cưng chiều, lại còn thấu hiểu bạn từ tận sâu trong tâm hồn, đến mức mà bạn còn chưa biết mình muốn gì thì người đó đã mang nó đến cho bạn.
Người khác có thích loại cảm giác này hay không thì Tạ Diễm không biết, riêng cậu thì vô cùng thích, cậu cảm thấy trong lòng ấm áp đến lạ thường.
Tạ Diễm lặng lẽ đọc hết cuốnCẩm nang yêu đương.
Sau khi lật đến trang cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại một lúc lâu, sau đó mới từ từ đóng cuốnCẩm nang yêu đươnglại, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn chăm chú vào Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm nãy giờ vẫn đang âu yếm ngắm nhìn Tạ Diễm, lúc Tạ Diễm nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng anh lập tức cong lên.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tạ Diễm đột nhiên ho khan một cái, nghiêm túc hỏi: “Anh có muốn theo đuổi em lại lần nữa không?”
“Hửm.” Cố Ngộ Sâm gật đầu.
Tạ Diễm nhịn không nổi nữa, “phụt” cười thành tiếng.
Cười rất lâu mới ngừng lại được, nghiêm mặt nói: “Vậy thì em đồng ý.”
Cố Ngộ Sâm tốt như thế, sao mà cậu có thể để anh tiếp tục theo đuổi mình chứ?
Nếu đổi sang góc nhìn khác, Cố Ngộ Sâm chỉ cần dùng ba bí kíp tình yêu là đã có thể theo đuổi được cậu, nhưng cậu chẳng cần dùng bí kíp nào cũng có thể lấy được anh về.
Nghĩ như vậy thì chẳng phải là cậu lời rồi sao?
Dù sao thì Cố Ngộ Sâm tốt như thế, nếu mà bỏ lỡ rồi thì có khi cả đời cũng không gặp được nữa.
Cố Ngộ Sâm lại trêu Tạ Diễm: “Không phải nói là ngày mai anh sẽ bắt đầu theo đuổi em lại sao?”
Ý là bây giờ còn chưa bắt đầu.
Tạ Diễm không tự sa bẫy, cười híp mắt hỏi ngược lại: “Giờ tâm trạng em đang tốt nên đồng ý sự theo đuổi của anh, đến ngày mai thì em không chắc đâu, anh có chắc là muốn đợi đến mai không?”
Cố Ngộ Sâm vờ như đang đăm chiêu suy nghĩ, rồi bất ngờ tiếp cận Tạ Diễm: “Vậy bây giờ anh có thể hôn em không?”
***
Lúc người ta chuyên tâm làm gì đó sẽ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh.
Tạ Diễm cũng vậy.
Cậu dồn hết tâm huyết cho việc học làm và tạo hình cho bánh Fondant, nháy mắt đã hơn hai tháng trôi qua.
Mà trong hơn hai tháng này, tay nghề làm bánh Fondant của Tạ Diễm cũng tiến bộ vượt bậc, tuy chưa thể so sánh với nghệ nhân như Cố Ngộ Giác được, nhưng bánh cậu làm ra cũng rất khá.
Thế là, cậu đã đạt được sự công nhận từ toàn thể các thành viên trong đội của Cố Ngộ Giác, thành công trở thành đội viên chính thức.
Từ “học việc” nhạy vọt thành “trợ lý”.
Mặc dù cậu không phải thành viên chủ chốt trong nhóm, nhưng ngày nào cậu cũng tận tâm hoàn thành các nhiệm vụ của mình, và cũng đang tiến bộ theo từng ngày.
Không những vậy, có những khi nhóm gặp phải vấn đề nan giải trong quá trình làm bánh, bị vướng tại đó trong thời gian dài. Cuối cùng, chính nhờ những ý tưởng độc đáo của Tạ Diễm đã giúp cả nhóm giải quyết được vấn đề đó.
Điều này càng làm tăng sự tự tin của Tạ Diễm, cảm giác gắn bó của cậu cùng với nhóm càng thêm sâu sắc hơn.
Cố Ngộ Giác nhìn thấu tất cả, trong lòng đã có quyết định.
Nhưng tạm thời chị ấy vẫn chưa nói quyết định đó ra. Thứ nhất, cuộc thi đã sắp bắt đầu rồi, cả đội đều đang tập trung hết vào cuộc thi, tạm thời không có thời gian bàn đến chuyện khác. Thứ hai, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm sẽ tổ chức đám cưới vào tháng Năm này, Tạ Diễm sẽ không có thời gian lo cho chuyện khác.
Mọi chuyện cứ đợi đám cưới xong rồi nói.
Thời gian trôi rất nhanh, Tết Nguyên Đán đã đến lúc nào chẳng hay.
Đây là lần đầu tiên Tạ Diễm đón Tết ở nhà họ Cố, đều khiến cho Tạ Diễm thấy hơi ngạc nhiên đó chính là Tạ Hành Đông ở thành phố Kinh cũng đến, ông và Tạ Tấn cùng nhận lời mời ăn Tết của nhà họ Cố, rồi cùng nhau đón năm mới vui vẻ ở quê.
***
Một tháng sau Tết, cuộc thi làm bánh Fondant quốc tế chính thức khai mạc.
Tạ Diễm là thành viên trong đội của Cố Ngộ Giác, đương nhiên phải cùng Cố Ngộ Giác bay đến nước A để tham gia thi đấu.
Cố Ngộ Sâm còn có việc nên không thể đi cùng cậu được.
Tạ Diễm cũng không phải là nhân vật chính của cuộc thi, nhưng trong cuộc thi cậu được chiêm ngưỡng tài nghệ của rất nhiều nghệ nhân làm bánh ở phương Tây.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, tất cả các tác phẩm dự thi của thí sinh đều sẽ được trưng bày. Cố Ngộ Giác cũng không quản Tạ Diễm, chị ấy để cậu tự mình đi chiêm ngưỡng từng khu trưng bày, để cậu cảm thấy trầm trồ trước kỹ thuật siêu đẳng từ các nghệ nhân đẳng cấp quốc tế.
Tối hôm đó, khi video call cùng với Cố Ngộ Sâm, mỗi khi nhắc đến cuộc thi, mắt Tạ Diễm lại sáng lên, như ẩn chứa hàng vạn vì sao lấp lánh, tràn đầy sinh lực.
Lúc nói về cuộc thi lần này, Tạ Diễm như đang bật công tắc tuôn chữ, cậu không ngừng nói về các loại bánh ngọt, đồ ngọt này kia.
Cả quá trình Cố Ngộ Sâm đều chăm chú lắng nghe cậu nói, gói hết dáng vẻ tràn đầy sức sống ấy lấp đầy tầm mắt mình.
Chờ đến khi Tạ Diễm nói xong, Cố Ngộ Sâm mới đề xuất: “Diễm Diễm, em có muốn học làm bánh chuyên nghiệp không?”
Từ khi Tạ Diễm bắt đầu tiếp xúc với bánh ngọt phương Tây, cậu đều theo học ở Cố Ngộ Giác, dù trình độ của chị ấy rất cao, nhưng chị ấy không có chuyên môn đào tạo. Nếu như Tạ Diễm thật sự thích, Cố Ngộ Sâm nghĩ Tạ Diễm có thể đến các trung tâm đào tạo làm bánh chuyên nghiệp để học như Cố Ngộ Giác.
“Đào tạo chuyên nghiệp ấy hả?” Tạ Diễm suy nghĩ.
Cố Ngộ Sâm nói tiếp: “Chị anh có nói với anh, em rất có năng khiếu trong mảng này, cũng rất yêu thích nó. Nếu em đồng ý thì chị ấy có thể giới thiệu em với giáo viên cũ của chị ấy.”
Trước kia Cố Ngộ Giác học làm bánh ở trường Le Cordon Bleu ở Pháp, một ngôi trường xuất sắc trong việc giảng dạy nghệ thuật ẩm thực phương Tây. Việc nộp đơn xin nhập học chắc chắn không dễ dàng gì, nhưng nếu có sự giới thiệu từ Cố Ngộ Giác, vậy sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Lúc trước Tạ Diễm chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng khi Cố Ngộ Sâm nhắc đến, cậu cũng hơi động lòng.
Nhưng sau đó nghĩ đến chuyện phải ra nước ngoài du học, phải rời xa Cố Ngộ Sâm, cậu lại thấy hơi do dự.
Tạ Diễm vùi đầu vào gối, cảm thấy hơi khó nghĩ.
Cố Ngộ Sâm như đoán ra được điều khiến Tạ Diễm do dự: “Không sao đâu, em cứ từ từ nghĩ, đợi đến khi đám cưới xong rồi hãy quyết định sau.”
Nhắc đến đám cưới, sự chú ý của Tạ Diễm lập tức chuyển hướng, cậu lại bật dậy khỏi giường, tiếp tục luyên thuyên về ý tưởng của mình dành cho hôn lễ.
Cố Ngộ Sâm lại chăm chú lắng nghe, đồng thời ghi chép cẩn thận lại những ý tưởng của Tạ Diễm. Anh cưng chiều Tạ Diễm, cho dù Tạ Diễm có muốn hái sao trên trời thì anh cũng sẽ tìm cách hái xuống.
Hai chồng chồng bị ngăn cách bởi một đại dương video call với nhau rất lâu, mãi đến khi Tạ Diễm mệt lả đi, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Cuộc nói chuyện tối hôm đó ảnh hưởng không nhỏ với Tạ Diễm, khiến cho cậu thỉnh thoảng lại muốn hỏi Cố Ngộ Sâm rằng mình có cần thiết phải được đào tạo làm bánh chuyên nghiệp không.
Lần này nhóm của Cố Ngộ Giác mang theo tổng cộng bốn tác phẩm dự thi, đều đạt được thành tích cao: hai huy chương vàng, một huy chương bạc và một huy chương đồng.
Lúc Tạ Diễm cùng với đội nhóm của mình lên nhận giải, lúc chạm vào cúp, đầu óc Tạ Diễm trống rỗng, nhưng lòng như có ngọn lửa cháy hừng hực, ánh mắt lóe sáng.
Trong lòng cậu như có thứ gì đó vừa mới phá kén chui ra.
Tạ Diễm không biết mình đã rời sân khấu bằng cách nào, chỉ biết rằng đến khi cậu sực tỉnh lại, cậu đã ôm chầm lấy các thành viên trong đội.
Sau hơn trăm ngày đêm cùng nhau cố gắng, đôi lúc còn xảy ra tranh cãi, cũng có người nghĩ đến chuyện bỏ cuộc giữa chừng, những khó khăn chỉ có bọn họ mới biết được. Hiện tại, cuối cùng bọn họ cũng gặt hái được thành quả, không giọt mồ hôi nào rơi xuống vô nghĩa, nhìn lại những gian khổ mà họ từng trải qua trước kia, bỗng trở nên chẳng đáng nhắc đến.
Tiếng reo hò làm tâm trí Tạ Diễm trở nên thanh tỉnh hơn.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng trái tim của mình ngay tại thời khắc này đang đập dữ dội nhường nào, cậu cũng có thể cảm thấy dòng máu chảy trong huyết quản của mình như đang sôi sục lên.
“Chị.” Tạ Diễm nhìn Cố Ngộ Giác, giữa tiếng người ồn ào huyên náo, kiên định nói: “Em muốn được đào tạo chuyên nghiệp.”
Không phải vì vinh quang.
Mà bởi vì khoảnh khắc vui sướng cuồng liệt cùng với nhiệt huyết sôi trào này.
Cố Ngộ Giác thoáng sửng sốt, cười nói: “Được thôi, chờ sau khi em và A Sâm đám cưới xong, chị sẽ viết thư giới thiệu cho em.”
Tạ Diễm: “Cảm ơn chị ạ.”
Cố Ngộ Giác vỗ vai Tạ Diễm: “Em quay lại xem xem.”
Tạ Diễm nghe vậy thì quay người, bất ngờ nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đang đứng cách đó không xa, não còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã chạy về phía Cố Ngộ Sâm theo phản xạ có điều kiện.
Tạ Diễm chạy đến chỗ Cố Ngộ Sâm, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt rạng rỡ, trong mắt lấp lánh ánh đèn sân khấu: “Sao anh lại ở đây?”
Cố Ngộ Sâm đưa bó hoa trong lòng cho cậu: “Chúc em đã đạt giải.”
Tạ Diễm hiểu ra: “Anh đặc biệt đến đây vì em ạ?”
“Ừm.” Cố Ngộ Sâm gật đầu.
Tạ Diễm ôm hoa tươi cười.
Mặc dù cậu không phải nhân vật chính trong cuộc thi này, nhưng hôm nay cũng là một ngày vô cùng quan trọng đối với cậu, có Cố Ngộ Sâm chứng kiến cùng, thì ngày hôm nay đã trở nên trọn vẹn không còn gì tiếc nuối.
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
