Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 95
Chương 95. Tận dụng mọi cơ hội để “Đặc”
Tạ Diễm không ngờ lúc còn sống mình còn có thể gặp lại Trịnh Hàn Thịnh HKT thế này, cậu cho rằng thời còn học đại học đã là đỉnh điểm trẩu của Trịnh Hàn Thịnh rồi, gu thẩm mỹ có một không hai.
Trước kia Trịnh Hàn Thịnh làm trợ lý cho Cố Ngộ Sâm, cậu ta luôn vận tây trang giày da gọn gàng.
Tạ Diễm uống ngụm nước để định thần.
Sau đó kéo Trịnh Hàn Thịnh đến chỗ mình, hỏi cậu ta: “Sao em lại ở đây?”
“Anh em chưa nói với anh hả?” Trịnh Hàn Thịnh hỏi ngược lại: “Là anh ấy bảo em tạm thời đến đây làm việc á.”
Tạ Diễm suy nghĩ một lúc, cũng đoán được nguyên nhân Cố Ngộ Sâm đưa Trịnh Hàn Thịnh đến đây làm việc, chắc là vì chuyện của Tô Diệc.
Cậu xua tay: “Anh biết rồi, em tự tìm chỗ ngồi đi.”
“Dạ!” Trịnh Hàn Thịnh trả lời to rõ ràng.
Thú thật, khi nãy cậu ta vẫn có chút lo lắng.
Đó vẫn chưa phải điểm trí mạng nhất, cái khiến cho Trịnh Hàn Thịnh khó lòng chấp nhận nhất chính là nếu cậu ta muốn về lại YC làm việc, vậy đầu tóc hôm qua vừa được đổi màu của cậu ta phải nhuộm đen lại, cũng không được mặc quần áo sặc sỡ nữa.
Trịnh Hàn Thịnh hứng khởi đi tìm chỗ ngồi, vô tình ngồi ngay cạnh An Viễn Hề.
An Viễn Hề nhìn Trịnh Hàn Thịnh, nói: “Đặc Đặc, hôm nay trông mày chất phết nhờ.” Vẻ mặt còn mang theo chút ngưỡng mộ.
Hai người quen biết nhau lúc về quê Cố Ngộ Sâm, lúc đó tóc Trịnh Hàn Thịnh vẫn là màu đen, áo thun quần jean, so với hiện tại đúng là một trời một vực.
Trước khi Trịnh Hàn Thịnh đi đến văn phòng, An Viễn Hề phải nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nhận ra cậu ta là ai.
Có rất ít người có thể thẩm được gu thẩm mỹ của Trịnh Hàn Thịnh, chuyện này làm Trịnh Hàn Thịnh cảm thấy rất cô đơn. Hiện tại nhìn thấy biểu cảm của An Viễn Hề, Trịnh Hàn Thịnh cảm thấy mình cuối cùng cũng tìm được tri kỷ.
Lập tức trình bày ý tưởng của outfit này với An Viễn Hề.
An Viễn Hề cũng nghiêm túc lắng nghe rồi lại hỏi cậu ta: “Vậy sao trước kia mày không mặc kiểu này?”
Trịnh Hàn Thịnh thở dài: “Người làm công ăn lương như chúng ta, đâu phải muốn gì là được nấy đâu.”
Trịnh Hàn Thịnh và An Viễn Hề hợp nhau đến bất ngờ, một bên khác, Tạ Diễm nhắn tin cho Cố Ngộ Sâm nói về chuyện của Trịnh Hàn Thịnh.
Vương Hỏa Hỏa: Sao anh gửi Đặc Đặc qua chỗ em làm việc vậy?
Vương Hỏa Hỏa: Không phải là để giám sát em đấy chứ?
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc thăm dò.JPG
Cố Ngộ Sâm đang bận nên không trả lời Tạ Diễm ngay, khoảng nửa tiếng sau, Tạ Diễm mới nhận được hồi âm của Cố Ngộ Sâm.
Tiên sinh Ốc Biển: Nhào lên.JPG
Tiên sinh Ốc Biển: Ừm, nó chính là tai mắt của anh đó.
Cố Ngộ Sâm không chút áp lực thừa nhận anh để Trịnh Hàn Thịnh đến để “giám sát” Tạ Diễm.
Dĩ nhiên Tạ Diễm biết anh đang nói đùa.
Dù Tạ Diễm không rõ khâu nào có vấn đề, để cho Tô Diệc cảm thấy việc lấy lòng cậu quan trọng hơn việc trực tiếp theo đuổi Tạ Tấn? Nhưng Tạ Diễm có linh cảm, Tô Diệc chắc chắn không phải là người duy nhất.
Có lẽ sau này có thể còn có nhiều người khác có mục đích không tốt muốn lợi dụng cậu để tiếp cận Tạ Tấn, đương nhiên sẽ xuất hiện những trường hợp mà cậu khó lòng từ chối được. Giờ Cố Ngộ Sâm cử Trịnh Hàn Thịnh đến, mục đích chính là dùng Trịnh Hàn Thịnh làm bia đỡ đạn cho cậu.
Nếu Cố Ngộ Sâm muốn giám sát cậu, người đến chắc chắn không phải là Trịnh Hàn Thịnh, mà là một kẻ Tạ Diễm hoàn toàn không quen biết.
Để Trịnh Hàn Thịnh đến là muốn quang minh chính đại bày chuyện này ra trước mặt Tạ Diễm, để nói với Tạ Diễm: Anh đưa Trịnh Hàn Thịnh đến để giúp đỡ em.
Ngoài ra, không còn mục đích nào khác.
Tạ Diễm nhịn không được cong khóe môi, cảm giác lòng mình tràn ngập hạnh phúc.
Vương Hỏa Hỏa: Vậy thì em sẽ miễn cưỡng chấp nhận sự giám sát của anh.
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc kiêu ngạo.JPG
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc xoay vòng.JPG
Cố Ngộ Sâm nhìn thấy những sticker gấu trúc trên màn hình, gương mặt cũng hiện lên nét cười dịu dàng.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Ngộ Sâm nhận được một tệp tin, biết được người đưa ra chủ ý cho Tô Diệc tiếp cận Tạ Diễm là ai, nét mặt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trước khi bà Hách ra nước ngoài chữa bệnh, bà có qua lại với mẹ của Tô Diệc, chuyện cho Tạ Tấn và Tô Diệc tìm hiểu nhau cũng là ý của hai mẹ, hai nhà môn đăng hộ đối, tuổi tác của Tô Diệc và Tạ Tấn cũng xấp xỉ nhau.
Sau khi mẹ của Tô Diệc thương lượng xong với bà Hách, bà nhờ chồng mình bàn với Tạ Hành Đông chuyện kết thông gia, Tạ Hành Đông thấy Tạ Tấn cũng sắp ba mươi, lại có ấn tượng tốt với Tô Diệc, nên ông cũng muốn se duyên.
Đến đây vẫn là chuyện kết thông gia bình thường trong giới thượng lưu.
Chuyện vẫn sẽ bình thường nếu bà Hách không hiến kế cho Tô Diệc. Ấn tượng Tạ Tấn để lại cho người khác là vô cùng lạnh lùng, khó mà tiếp cận, bà Hách chỉ điểm cho cô dùng Tạ Diễm làm khởi điểm, lợi dụng cảm giác tội lỗi của Tạ Tấn đối với Tạ Diễm để ép buộc anh ấy.
Sau khi xem xong, ánh mắt Cố Ngộ Sâm tối sầm.
Anh không ngờ bà Hách đã xuất ngoại rồi vẫn còn gây chuyện làm phiền người khác được.
Cố Ngộ Sâm không chút do dự, lập tức chuyển tiếp phần tập tin này cho Tạ Tấn.
Cũng không kèm theo lời nhắn gì.
Mười mấy phút sau, Tạ Tấn gửi tin nhắn đến.
Xie: Tôi biết rồi.
Cố Ngộ Sâm nhìn thấy tin nhắn này, suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại.
Cố Ngộ Sâm: Tôi hy vọng không có lần sau.
Tạ Tấn không trả lời tin nhắn của Cố Ngộ Sâm, anh ấy cũng không hy vọng có lần sau.
Cả hai người cùng chung chí hướng, đều không nói chuyện này với Tạ Diễm, khoảnh khắc bà Hách xuất ngoại, bà đã không cần phải xuất hiện trong cuộc sống của Tạ Diễm nữa rồi.
Cố Ngộ Sâm thoát khỏi khung chat với Tạ Tấn đã thấy Tạ Diễm gửi tin nhắn đến.
Bé con Ốc Mượn Hồn: [hình ảnh]
Bé con Ốc Mượn Hồn: Hôm nay Đặc Đặc tỏa sáng thật đó.
Tạ Diễm gửi cho anh ảnh chụp tạo hình hôm nay của Trịnh Hàn Thịnh.
Cố Ngộ Sâm chưa bấm vào xem ảnh nên cứ tưởng là mớ meme trẩu tre mà Tạ Diễm và Trịnh Hàn Thịnh lúc trước thường gửi.
Bấm vào xem rồi mới biết, hóa ra là trẩu tre bản đặc biệt.
Có điểu Cố Ngộ Sâm đã quá quen rồi, trước khi Trịnh Hàn Thịnh đến YC làm việc, cậu ta luôn ăn mặc theo phong cách này, sau này vì yêu cầu công việc nên Trịnh Hàn Thịnh mới bị cưỡng ép thay đổi tạo hình.
Giờ Cố Ngộ Sâm nhìn thấy Trịnh Hàn Thịnh trở về phong cách HKT, anh cảm thấy khá hoài niệm.
Cố Ngộ Sâm: Tạm thời thả tự do cho nó ít hôm.
Đấy là anh nói với Tạ Diễm thôi, mới quay đầu đã nhắn ngay cho Trịnh Hàn Thịnh.
Cố Ngộ Sâm: Nhớ kiểm tra email.
Lúc Trịnh Hàn Thịnh nhận được tin nhắn này là lúc cậu ta đang trò chuyện vui vẻ với An Viễn Hề.
Nhìn thấy người gửi tin nhắn là Cố Ngộ Sâm, da đầu Trịnh Hàn Thịnh tê rần, gấp rút lôi máy tính ra kiểm tra email hệ thống làm việc OA của YC.
Sau khi nhìn thấy nguyên một trang việc cần làm lít nha lít nhít, cậu ta không thể khỏi rơi lệ.
Không! Phải! Đã! Đến! Bộ! Phận! Chăm! Sóc! Sức! Khỏe! Và! Dưỡng! Sinh! Rồi! À!
Sao vẫn còn lắm việc cần phải làm như thế chứ hả?
Trịnh Hàn Thịnh định nhắn tin chất vấn Cố Ngộ Sâm, nhưng Cố Ngộ Sâm đã ra đòn phủ đầu.
Cố Bóc Lột: Làm gì có chuyện không làm gì mà cũng được nhận hai đầu lương.
Đặc Đặc đặc biệt chói: !!!
Cứ tưởng đâu anh trai mình đã bị Tạ Diễm thay đổi mà bỏ đi cái thói keo kiệt bủn xỉn. Hiện tại xem ra, bản chất anh trai cậu ta vẫn như cũ, chỉ khác mỗi việc Cố Ngộ Sâm trước mặt Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm trước mặt những người còn lại.
Tạ Diễm nghe tiếng khóc than của Trịnh Hàn Thịnh từ xa, cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Vương Hỏa Hỏa: Anh lại giao thêm nhiệm vụ gì cho Đặc Đặc rồi?
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc nghi ngờ.JPG
Tiên sinh Ốc Biển: Hệ thống làm việc từ xa của YC vừa cập nhật.
Sau đó, lúc đi qua chỗ của Trịnh Hàn Thịnh, cậu đưa tay xoa nhẹ mái tóc đỏ rực của Trịnh Hàn Thịnh.
Trịnh Hàn Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Tạ Diễm.
Mái tóc đỏ rực rỡ làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của cậu ta, trông rất đáng thương.
Tạ Diễm lấy cho cậu ta một ly nước: “Bộ phận của chúng ta đã lười biếng quá lâu rồi, cũng đã đến lúc tăng hiệu suất làm việc rồi.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Tạ Diễm làm động tác cố lên để cổ vũ Trịnh Hàn Thịnh: “Cố lên nhé, hiệu suất làm việc của bộ phận mình dựa hết vào em đó.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Không thể cứu vãn, thật sự hết cứu rồi!
***
Qua thêm mấy ngày nữa, là sinh nhật của mẹ Trịnh Hàn Thịnh.
Mẹ của Trịnh Hàn Thịnh là mợ của Cố Ngộ Sâm, sinh nhật của bà đương nhiên Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm phải đến.
Đến ngày sinh nhật của mợ, khi Tạ Diễm nhìn thấy Trịnh Hàn Thịnh, cậu ta đã nhuộm tóc về đen lại, ăn mặc như sinh viên.
“Sao em nhuộm tóc về đen lại vậy?” Tạ Diễm khó hiểu hỏi.
Trịnh Hàn Thịnh kéo kéo quần áo: “Giờ em đang trong giai đoạn cần kiệm, thế nên em muốn ăn mặc giản dị xíu.”
Tạ Diễm: “…”
Vậy mấy ngày trước nhuộm tóc vô ích à?
Trịnh Hàn Thịnh như nhìn ra được sự khó hiểu của Tạ Diễm, tự giải thích: “Mấy ngày trước mẹ em đi công tác, vừa hay em cũng không cần phải đi làm ở YC nữa, tranh thủ cho đỡ ghiền. Thật ra em chưa nhuộm về đen đâu, hôm nay em mang tóc giả đó.”
Nói xong cậu ta còn nhấc phần mép của bộ tóc giả đen lên, để Tạ Diễm nhìn thấy mái tóc đỏ rực dưới lớp tóc giả kia.
Tạ Diễm: “…”
Tạ Diễm: “Anh nghĩ là em nên đổi tên thành Trịnh Đặc Đặc luôn đi.”
Mà cũng không phải là Trịnh Đặc Đặc nữa.
Trịnh Hàn Thịnh vui vẻ tiếp nhận lời khen của Tạ Diễm.
***
Sinh nhật của mợ cũng không quá long trọng, chỉ là cả nhà cùng nhau ăn cơm, cũng không cần đến nhà hàng mà chỉ tổ chức tại nhà.
Thời gian ăn cơm là vào buổi tối.
Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm mang theo quà đến sớm trước nửa tiếng. Hai người đến không bao lâu, những thành viên khác của nhà họ Cố cũng đến.
Cả nhà quây quần bên nhau để cùng chúc sinh nhật mợ, mọi người tụ tập cùng nhau nói chuyện gia đình.
Trịnh Hàn Thịnh mang bánh kem lên.
Bánh kem này là do chính tay Cố Ngộ Giác làm, hương vị và trang trí đều tuyệt hảo.
Cha Trịnh Hàn Thịnh nhìn thấy bánh kem đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Cố Ngộ Giác: “Bé Giác, nghe nói con đăng ký tham gia cuộc thi làm bánh fondant quốc tế năm sau à?”
“Dạ.” Cố Ngộ Giác gật đầu, đáp lời: “Hôm qua con mới nộp đơn đăng ký xong ạ. Tiệm bánh của con mới mở không bao lâu, nếu con có thể đoạt được giải thưởng này, đó sẽ là cách quảng bá tốt nhất cho tiệm ạ.”
Tạ Diễm lần đầu nghe đến cuộc thi làm bánh Fondant, hiếu kỳ hỏi: “Cuộc thi này được tổ chức hàng năm ạ?”
“Mỗi năm diễn ra một lần ở nước A, đây là cuộc thi làm bánh fondant uy tín nhất.” Cố Ngộ Giác giải đáp thắc mắc cho Tạ Diễm, đồng thời cũng đưa ra lời mời: “Đội của chị vẫn còn thiếu người, hay là bé Diễm gia nhập với tụi chị nha?”
Tạ Diễm tự biết năng lực của mình đến đâu, cậu cùng lắm chỉ là tay mơ, với trình độ của cậu căn bản không có tư cách tham gia vào đội của Cố Ngộ Giác.
Nhưng Tạ diễm vẫn rất háo hức, cậu còn chưa nói sẽ gia nhập đội Cố Ngộ Giác mà chỉ nói: “Em có thể đi theo học hỏi không ạ? Chắc chắn sẽ không làm vướng tay vướng chân chị đâu ạ.”
Cậu cũng muốn xem thử quá trình làm bánh Fondant đẳng cấp quốc tế từ khâu thiết kế đến khi ra thành phẩm.
Cố Ngộ Giác đồng ý.
Mắt Tạ Diễm sáng rực, cười tươi rói.
Cố Ngộ Sâm nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu Tạ Diễm, anh thích mọi dáng vẻ của Tạ Diễm, nhưng dáng vẻ ánh mắt phát sáng vì thích thú của Tạ Diễm, đôi mắt càng lấp lánh hơn.
Khiến anh chẳng thể rời mắt khỏi người Tạ Diễm.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Đặc Đặc cho rằng mình chui vào được Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh là có thể sống cuộc sống làm cá mặn dưỡng lão ở văn phòng.
Ting~ Hệ thống làm việc từ xa của tập đoàn YC vừa cập nhật.
Đặc Đặc: …
Cố Bóc Lột, không hổ là anh!
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
