Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 87

Chương 87. Sơ mi màu đỏ.


Một tuần sau, Tạ Tuấn đến thành phố K.


Lần này là Tạ Diễm đi đón Tạ Tấn.


Sau khi đón được Tạ Tấn, Tạ Diễm dẫn anh ấy đi xem nhà mới trước.


Sau khi đi một vòng, Tạ Tuấn luôn miệng phàn nàn nhưng rõ ràng là anh ấy khá hài lòng với căn biệt thự do Cố Ngộ Sâm mua cũng như cách trang hoàng của nó.


Có dụng tâm hay không, liếc mắt một cái là rõ. Mà hiển nhiên, Cố Ngộ Sâm đã dồn rất nhiều tâm sức vào căn biệt thự này.


Tạ Tấn coi như hiểu rõ Tạ Diễm, biết là biệt thự này được thiết kế theo sở thích của Tạ Diễm, điều này có thể nhìn ra được từ khuôn mặt tràn đầy vui mừng không hề che giấu của cậu.


Cho đến ở điểm này, Tạ Tấn không có gì để bắt bẻ Cố Ngộ Sâm.


Lần này anh ấy cố ý đến sớm hơn một chút, là vì muốn xem Tạ Diễm còn thiếu cái gì, anh ấy sẽ mua thêm giúp Tạ Diễm.


Cuối cùng là đi hết một vòng mới phát hiện, Cố Ngộ Sâm thật sự rất chu đáo, những gì cần thì đều đã mua hết, hoàn toàn không cho Tạ Tấn cơ hội bổ sung thêm.


Tạ Tấn không có cơ hội thật sao?


Anh ấy nhìn vào gara ngầm rộng lớn của căn biệt thự, suy ngẫm một hồi lâu.


Ngày hôm sau, gara trống rỗng xuất hiện ba chiếc siêu xe.


Sau khi nhìn thấy cảnh này, Tạ Diễm im lặng nhìn lên trời.


Khó khăn lắm mới có một cái gara trống, vậy mà chớp mắt đã bị lấp đầy.


Ngoài ba chiếc siêu xe hạng sang, còn có hai căn biệt thự ở khu bất động sản hot nhất thành phố K được đăng ký dưới tên Tạ Diễm.


Tạ Diễm không cần đoán cũng biết hai căn biệt thự này là ai tặng.


Một lần nữa, cậu lại cảm nhận được tình thương từ ngôi nhà của cha cũng như tình yêu từ chiếc siêu xe của anh trai.


***


Chớp mắt đã đến ngày 14 tháng 11, một ngày trước khi tổ chức tiệc tân gia của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm.


Buổi tiệc đã có nhân viên chuyên trách, về cơ bản thì Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm không cần nhọc lòng, nhưng hôm nay có rất nhiều khách khứa từ nơi khác đến, thân là chủ nhà, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm phải phụ trách tiếp đón.


Khách sạn Đế Cảnh là một khách sạn 5 sao ở thành phố K, vào ngày 15, tiệc tân gia của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm được tổ chức tại sảnh tiệc của khách sạn này, khách khứa từ khắp các nước đến dự đều được sắp xếp phòng khách của khách sạn.


Trong số những khách mời của Tạ Diễm còn có bạn thời đại học của cậu và những thành viên từng tham gia câu lạc bộ dã ngoại.


Mặc dù sau khi tốt nghiệp, cậu rất ít khi liên lạc với họ, nhưng khi có bất cứ chuyện vui nào sau tốt nghiệp thì những bạn học và thành viên câu lạc bộ này vẫn sẽ báo với Tạ Diễm một tiếng. Tuy rằng Tạ Diễm không tham dự, nhưng lễ nghĩa cần có thì vẫn chu toàn, tiền mừng cũng gửi đầy đủ.


Lần này cậu muốn tổ chức tiệc tân gia, theo nguyên tắc có qua có lại, cậu đương nhiên phải báo với họ một tiếng.


Về phần họ có tới dự hay không, Tạ Diễm cũng không ép buộc.


Nhưng có một người mà Tạ Diễm nhất định phải mời, đó chính là anh Phi, người đã giúp đỡ Tạ Diễm rất nhiều trong thời gian cậu học đại học.


Sau khi anh Phi nhận được lời mời của Tạ Diễm thì cũng đồng ý tới dự.


Tạ Diễm đích thân đến ga tàu cao tốc đón anh Phi.


Trước đây anh Phi từng được Tạ Tấn nhờ chăm sóc Tạ Diễm, anh ấy cũng biết thân phận của Tạ diễm ở mức độ nào đó, khi thấy Tạ Diễm đưa mình đến phòng của khách sạn xa hoa nhất ở thành phố K, anh ấy cũng không mấy kinh ngạc.


Điều khiến anh ấy ngạc nhiên chính là sự thay đổi của Tạ Diễm.


Mặc dù những năm gần đây anh ấy vẫn giữ liên lạc với Tạ Diễm, nhưng vì công việc quá bận rộn nên anh ít khi gặp Tạ Diễm, vì vậy ấn tượng trong đầu anh ấy về Tạ Diễm vẫn còn dừng lại ở thời đại học: Không hợp với cả thế giới, dù cậu bài xích mọi người, nhưng cũng sẽ không chủ động hòa nhập, giống như cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì.


Nhưng bây giờ khi gặp lại Tạ Diễm lần nữa, anh Phi có thể thấy rõ được sự thay đổi của Tạ Diễm.


Làm sao để miêu tả sự thay đổi này đây?


Anh Phi nghĩ mãi mà không tìm được từ thích hợp để hình dung, anh ấy chỉ là cảm thấy Tạ Diễm đã thoát khỏi trạng thái vô định, một lần nữa hòa nhập với thế giới này.


Lúc cậu cười, cũng không phải vì cậu muốn cười, mà chỉ là cười một cách vô thức.


Anh Phi không biết vì nguyên nhân gì đã khiến cho Tạ Diễm thay đổi, anh ấy không khỏi nhớ đến trên thiệp mời, một cái tên khác viết rất gần tên của Tạ Diễm – Cố Ngộ Sâm.


Vừa hay lúc này Tạ Diễm cũng có nhắc tới Cố Ngộ Sâm.


Tạ Diễm mời anh Phi vào trong phòng khách, hỏi: “Anh Phi, lần này anh có thể ở lại thành phố K mấy ngày vậy?”


“Anh xin nghỉ ba ngày, ngày kia sẽ về.” Anh Phi đặt hành lý xuống: “Sao vậy?”



“Người nhà em muốn gặp anh.” Tạ Diễm nói: “Trước khi anh trở về, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”


Nguyên nhân Cố Ngộ Sâm muốn gặp anh Phi rất đơn giản, anh muốn cảm ơn anh Phi đã giúp đỡ Tạ Diễm trong thời gian học đại học, nếu không có anh Phi, trong những năm đại học Tạ Diễm sẽ càng cô đơn và tách biệt bản thân khỏi thế giới này.


Tạ Diễm chưa tự mình ý thức được, khi nhắc đến Cố Ngộ Sâm, ánh mắt cậu sáng lên, khóe môi vô thức cong lên.


Phản ứng này khiến anh Phi càng thêm chắc chắn, Tạ Diễm có thể thay đổi thành hiện tại, Cố Ngộ Sâm có công rất lớn.


Tạ Diễm đã đưa ra lời mời thì đương nhiên anh Phi cũng có lý do gì từ chối, lập tức đồng ý: “Khi nào quyết định được thời gian và địa điểm thì nói với anh.”


Tạ Diễm cười cười: “Vâng.”


Sắp xếp chỗ ở cho anh Phi xong thì Tạ Diễm rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng khách của anh Phi, điện thoại của cậu vang lên, nhìn lướt qua tên người gọi, cậu có chút kinh ngạc. 


Người gọi đến là Tạ Hành Đông, theo lý mà nói thì hiện tại ở nước A đang là nửa đêm, sao cha cậu lại gọi điện đến vào giờ này?


Nghĩ đến một loại khả năng, mắt Tạ Diễm sáng rực lên, vừa đi vừa trả lời điện thoại.


Tạ Diễm: “Ba.”


Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Tạ Diễm tiếp tục nói: “Ba, con đoán ba đã về nước rồi, bây giờ ba đang ở sân bay thành phố K.”


“Con trai ba thật thông minh!”


Tiếng cười sảng khoái của Tạ Hoành Đông truyền ra từ điện thoại, nhưng  nếu lắng nghe kỹ vẫn có thể nghe ra một chút lo lắng.


Tạ Diễm làm như không nghe thấy mà đi đến thang máy bên cạnh, ấn nút đi xuống. Nói với Tạ Hành Đông: “Bây giờ con đi đón ba.”


Trước khi về nước Tạ Hành Đông cũng không nói gì với Tạ Diễm, Tạ Diễm còn tưởng rằng Tạ Hành Đông sẽ không về, bây giờ lại nghe được tin ông về nước, Tạ Diễm không khỏi cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.


Tạ Diễm ít nhiều gì vẫn có thể nghe ra được sự căng thẳng của Tạ Hành Đông khi đối mặt với mình, loại cảm xúc này đã tồn tại nhiều năm, từ khi sự việc kia xảy ra. Cậu không biết phải phản ứng thế nào nên vẫn luôn giả vờ không biết.


Cửa thang máy mở ra, Tạ Diễm đi vào, giọng nói của Tạ Hành Đông cũng một lần nữa vang lên: “Hôm nay con cũng khá bận, ba bảo anh trai con đến đón rồi.”


“Vậy được, ba đi đường cẩn thận.” Tạ Diễm cũng không cố chấp, sau khi nói với Tạ hành Đông thêm mấy câu thì cúp điện thoại.


Trong suốt quá trình, không ai trong số hai người nhắc đến bà Hách.


Người này dường như đã trở thành sự tồn tại cấm kỵ nhất giữa hai cha con họ, mỗi lần nói chuyện đều tránh không nhắc đến bà.


Lúc này thang máy cũng đã đi đến tầng một, Tạ Diễm đi ra khỏi thang máy.


***


Buổi chiều, ông nội Cố và bà nội Cố từ trong thôn đi lên, là Cố Ngộ Giác đến thôn đón bọn họ.


Thật ra thì ý của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm là ông bà nội đã già rồi, không muốn bọn họ đi đi lại lại nữa. Nhưng khi ông bà nội nghe nói Cố ngộ Sâm và Tạ Diễm  sắp chuyển đến căn nhà nhỏ của riêng hai người, nên dù nói gì đi chăng nữa cũng nhất quyết muốn lên xem thử.


Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm không thuyết phục được ông bà cụ, đành phải nhờ Cố Ngộ Giác về quê một chuyến, đón ông bà lên.


Vừa vặn phụ huynh Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm còn chưa chính thức gặp mặt, hiếm có cơ hội tổ chức tiệc dọn đến nhà mới, đương nhiên phải chính thức gặp mặt.


Mặc dù lần gặp mặt lần này có hơi vội vàng, nhưng Cố Ngộ Sâm vẫn kịp đặt một phòng ở Tây Uyển, sắp xếp thật thỏa đáng.


Khoảng bảy giờ tối, hai nhà đã đến Tây Uyển, ông nội Cố và bà nội Cố cũng đến. Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm mỗi người đỡ một người, giúp ông bà ngồi vào ghế chính.


Tạ Hành Đông đã biết thân phận của ông nội Cố và bà nội Cố từ trước, nên khi nhìn thấy hai người, thái độ của ông vô cùng cung kính.


Lần này xem như hai bên gia đình chính thức gặp mặt, trước đó Tạ Hành Đông còn lo lắng người nhà Cố Ngộ Sâm sẽ có thành kiến với Tạ Diễm, nhưng sau khi ở chung, ông có thể nhìn ra người nhà của Cố Ngộ Sâm rất yêu quý Tạ Diễm, Tạ Diễm ở chung với bọn họ vô cùng hòa hợp.


Tạ Hành Đông thở phào nhẹ nhõm.


Ông có thể cảm nhận được, người nhà họ Cố đều là người hiền lành, nếu Tạ Diễm ở thành phố K có gia đình như vậy chăm sóc, ông cũng cảm thấy an tâm.


Tạ Hành Đông an tâm chuyển sự chú ý sang chuyện khác, vừa vặn cha Cố là giáo sư kinh tế, hai người có rất nhiều chuyện để nói, vừa nói chuyện mà cảm thấy như đã quen biết từ lâu, lập tức trao đổi thông tin liên lạc.


Lần gặp mặt này của hai bên gia đình diễn ra vô cùng thành công, hai bên đều hài lòng với gia đình thông gia của mình.


Bữa cơm này đến 9 giờ hơn mới kết thúc.


Tạ Tấn và Tạ Hành Đông cùng nhau trở về khách sạn.


Tạ Tấn lái xe, Tạ Hành Đông ngồi ở ghế sau.


Ở trên bàn ăn, ông và cha Cố có uống chút rượu, với tửu lượng của ông đương nhiên không say, nhưng hôm nay gấp gáp từ nước A về đây, bởi vì chênh lệch múi giờ mà giữa trưa ông không được nghỉ ngơi đầy đủ, hiện giờ có hơi mệt mỏi.


Tạ Hành Đông không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, khi nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang nhanh chóng lùi xa, khóe mắt không hiểu sao lại ươn ướt.


Tạ Tấn liếc nhìn Tạ Hành Đông qua gương chiếu hậu trong xe, phát hiện Tạ Hành Đông có điều gì đó không ổn nên quan tâm hỏi: “Ba, ba sao vậy?”



“Không có gì.” Ông nhíu mày lắc đầu, sau một lúc im lặng, nói: “Ba có chút hạnh phúc.”


Nói là hạnh phúc, nhưng trong giọng nói của ông lại mang theo chút chua xót.


Mặc kệ Tạ Tấn có hiểu được ý của ông hay không, ông tiếp tục nói: “Ba thấy bây giờ bé Diễm trở nên tốt như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.”


“Nhà họ Cố rất tốt, ba có thể cảm nhận được, khi bé Diễm ở chung với nhà họ Cố, cả người đều thả lỏng, nhưng mà….”


Nói đến đây, Tạ Hành Đông dừng lại.


Ông không biết nên nói gì nữa.


Nhưng cái gì? Nói rằng Tạ Diễm luôn cảm thấy căng thẳng khi trở về nhà ở thành phố Kinh? Hay là ngay cả khi Tạ Diễm ở gần ông, giữa hai người vẫn có một khoảng cách?


Lúc nhỏ khi ngước nhìn ông, trong mắt Tạ Diễm sẽ sáng lên, tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho cha mình.


Là ông không bảo vệ được những vì sao trong mắt con trai mình, để chúng vụt tắt, khiến con trai ông không còn gần gũi với ông nữa. Ông có thể trách ai đây?


Có lẽ ông nên cảm thấy may mắn khi có người có thể thắp sáng những vì sao trong mắt Tạ Diễm một lần nữa, làm cho Tạ Diễm có thêm “sức sống”.


Dù cho lý trí đã nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy Tạ Diễm ở cùng nhà họ Cố hòa hợp, nhìn cứ như họ mới là người một nhà, trong lòng Tạ Hành Đông vẫn không khỏi cảm thấy ghen tị.


Tạ Diễm là con của ông!


Không có người cha nào muốn con trai mình xa cách và lạnh nhạt với mình cả.


Mặc dù bây giờ Tạ Diễm vẫn chưa hẳn là xa cách ông, vẫn sẵn lòng gọi ông một tiếng ba. Nhưng Tạ Hành Đông biết, giữa ông và Tạ Diễm sẽ không bao giờ có thể trở lại mối quan hệ cha con thân thiết được nữa, chắc chắn sẽ luôn tồn tại một khoảng cách.


Mà Tạ Hành Đông cũng hiểu rõ, chính vì ông là cha của Tạ Diễm nên sự thờ ơ trong quá khứ của ông mới gây ra tổn thương sâu sắc và dai dẳng đến vậy.


Vừa hay phía trước là đèn đỏ, Tạ Tấn dừng xe chờ, lấy một chai nước đưa ra ghế sau cho Tạ Hành Đông: “Ba, uống chút nước đi.”


Tạ Hành Đông nhận lấy nhưng không uống, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn neon phản chiếu trong mắt ông, chiếu rọi một sắc thái phức tạp.


Tay Tạ Tấn siết chặt trên vô lăng, đến mức khớp ngón tay hơi tái đi. Anh ấy có phần hiểu được tâm trạng của Tạ Hành Đông, hoặc có thể nói, trước đây anh ấy cũng từng có cảm giác tương tự.


Khi Tạ Diễm mới ở bên Cố Ngộ Sâm, nhìn thấy sự vô tư, thoải mái của em trai trước mặt người kia, trong lòng anh ấy cũng dấy lên chút chua xót. Nhưng bây giờ, dù vẫn có cảm giác đó, nhưng anh ấy lại thấy may mắn nhiều hơn, may mắn vì Tạ Diễm đã gặp được Cố Ngộ Sâm.


Chính nhờ có sự xuất hiện của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm mới có thể một lần nữa mở lòng, một lần nữa chấp nhận người anh trai này.


Dù Tạ Tấn không muốn thừa nhận, nhưng anh ấy không thể không thừa nhận rằng chính sự xuất hiện của Cố Ngộ Sâm đã giúp cải thiện mối quan hệ giữa anh ấy và Tạ Diễm. Nếu không thì có lẽ anh ấy cũng sẽ giống như cha mình, dù gần gũi, nhưng mãi mãi vẫn có một lớp ngăn cách.


Tạ Tấn cũng không biết phải an ủi Tạ Hành Đông thế nào. Thấy đèn xanh bật lên, anh ấy khởi động xe, tiếp tục lái về phía khách sạn.


Suốt quãng đường còn lại, trong xe yên tĩnh đến lạ. Cả Tạ Tấn và Tạ Hành Đông đều không nói thêm lời nào.


Nhưng khi xe đến nơi, Tạ Hành Đông đã nghĩ thông suốt.


Dù ông và Tạ Diễm có thể không bao giờ trở lại mối quan hệ cha con thân thiết như trước, nhưng ít nhất, Tạ Diễm vẫn quan tâm đến ông. Nếu không thì cậu đã chẳng thông báo với ông ngay sau khi ở bên Cố Ngộ Sâm.


Vậy là đủ rồi.


Chỉ cần Tạ Diễm hạnh phúc là đủ rồi.


Ông vẫn còn hai, ba chục năm phía trước, vẫn còn thời gian để từ từ hàn gắn khoảng cách giữa mình và con trai.


Nghĩ thông suốt điều này, Tạ Hành Đông cảm thấy cục đá nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ, cả người nhẹ nhõm hẳn.


Tạ Tấn vẫn luôn quan sát sắc mặt của Tạ Hành Đông. Giờ thấy ông như đã nghĩ thông suốt, anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.


“Tạ Tấn.” Trước khi trở về phòng, Tạ Hành Đông gọi anh ấy lại, giọng điệu trịnh trọng: “Ngày mai chúng ta nhất định phải ăn mặc thật chỉnh tề để tham dự tiệc tân gia. Ba muốn để tất cả mọi người biết rằng, Tạ Diễm chính là con trai của Tạ Hành Đông!”


Khóe môi Tạ Tấn khẽ nhếch lên thành một nụ cười.


Vừa hay, anh ấy cũng nghĩ như vậy.


Mấy ngày nay Tạ Tấn đã nghe không ít người bàn tán về bạn đời của Cố Ngộ Sâm. Trong giọng điệu của họ phần lớn là sự kinh ngạc xen lẫn khinh thường. Trong mắt họ, bạn đời của Cố Ngộ Sâm là một kẻ vô danh tiểu tốt, hoàn toàn không xứng với Cố Ngộ Sâm.


Vậy thì anh ấy sẽ để đám người thích nói xấu sau lưng đó mở to mắt ra mà xem thử, em trai của Tạ Tấn này có gì mà không xứng với Cố Ngộ Sâm? Nếu không phải anh ấy rộng lượng thì đã sớm chê Cố Ngộ Sâm không xứng với em trai anh ấy rồi!


***


Sếp Lý, người muốn thông gia với Cố Ngộ Sâm cũng chẳng phải ngoại lệ.


Từ khi Cố Ngộ Sâm công khai chuyện kết hôn, bên ngoài có vô số người tìm hiểu danh tính bạn đời của anh.


Ai cũng biết Cố Ngộ Sâm có năng lực, công thêm khối tài sản khổng lồ phía sau khiến anh lại càng hấp dẫn hơn. Ai nấy đều mong có thể biến anh thành con rể của mình, lặng lẽ chờ đợi thời cơ ra tay.


Khi họ biết bạn đời của Cố Ngộ Sâm tên là Tạ Diễm, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.



Trong mắt bọn họ, Tạ Diễm chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. Thân phận của cậu và Cố Ngộ Sâm khác biệt một trời một vực, kết hôn với Cố Ngộ Sâm thì sao chứ? Khi lợi ích đặt lên hàng đầu, một khi có lựa chọn có lợi hơn xuất hiện, ai mà biết Cố Ngộ Sâm sẽ quyết định thế nào?


Rất nhiều người mang suy nghĩ như vậy cho đến khi họ nhận được thiệp cưới do chính Cố Ngộ Sâm gửi đến.


Họ có thể thấy rõ thái độ nghiêm túc của Cố Ngộ Sâm, từ thiệp mời đến việc tổ chức tiệc, anh đều đích thân lo liệu, tận dụng mọi cơ hội để khoe khoang về bạn đời của mình.


Từ thái độ của Cố Ngộ Sâm, nhiều người nhận ra sự trân trọng và yêu thương mà anh dành cho Tạ Diễm, đồng thời, họ cũng hiểu được một điều: Cố Ngộ Sâm chưa bao giờ bị lợi ích chi phối, anh vốn luôn kiên định với lựa chọn của mình.


Điều này cũng khiến nhiều người nhớ lại một chuyện năm xưa.


Sự trỗi dậy của Cố Ngộ Sâm có thể nói là một thế lực mới xuất hiện, ngay từ khi bước chân vào ngành, anh đã thu hút ánh nhìn của hầu hết những nhân vật trong giới, đặc biệt là vì trận chiến thương trường đầu tiên của anh được xử lý quá mức xuất sắc, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.


Trẻ tuổi, ngoại hình xuất chúng, năng lực vượt trội, Cố Ngộ Sâm nhanh chóng trở thành con rể lý tưởng trong mắt các gia tộc lớn.


Thiên kim nhà họ Miêu, Miêu Tình Tình thậm chí còn phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Miêu Tình Tình có nhan sắc rực rỡ, tính cách đanh đá, ngay thẳng.


Sau khi phải lòng Cố Ngộ Sâm ngay từ cái nhìn đầu tiên, Miêu Tình Tình đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm với anh tại một buổi tiệc thương mại quy mô lớn, thậm chí còn tuyên bố nếu không phải anh thì quyết không gả.


Phản ứng của Cố Ngộ Sâm khi đó vô cùng dứt khoát, sắc mặt không đổi từ chối Miêu Tình Tình.


Lúc đó anh chỉ là một ông chủ trẻ vừa mới khởi nghiệp, trong khi cha của Miêu Tình Tình lại là chủ tịch tập đoàn Miêu, một trong những công ty thuộc top 500 của thế giới, Miêu Tình Tình còn là con gái duy nhất của ông ta, nếu có thể kết hôn với Miêu Tình Tình, công ty YC non trẻ của anh chắc chắn sẽ có cơ hội phát triển mạnh mẽ.


Thật ra lúc đó cha của Miêu Tình Tình cũng từng ngầm bày tỏ thiện ý về chuyện này.


Nhưng dù đứng trước lợi ích to lớn, Cố Ngộ Sâm vẫn một lần nữa từ chối.


Lúc đó ai mà không nghĩ Cố Ngộ Sâm là một tên ngốc? Rõ ràng có cơ hội rút ngắn mười năm phấn đấu ngay trước mắt, vậy mà anh lại cố tình phớt lờ nó.


Nhưng lại không một ai có thể ngờ rằng YC do Cố Ngộ Sâm sáng lập lại phát triển nhanh đến vậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nó đã vượt qua hàng loạt doanh nghiệp lớn trong nước, còn Cố Ngộ Sâm thì từ một kẻ non trẻ mới bước chân vào đời đã trở thành người giàu nhất cả nước.


Những năm qua ai cũng chỉ nhìn thấy sự bùng nổ của YC dưới sự dẫn dắt của Cố Ngộ Sâm mà quên mất rằng anh chưa bao giờ cúi đầu trước lợi ích, họ cứ ảo tưởng rằng mình có thể đưa ra điều kiện hấp dẫn đủ để lay chuyển Cố Ngộ Sâm khiến anh từ bỏ tình yêu thật sự để chọn lợi ích.


Dù vậy, vẫn có người ôm hy vọng viển vông muốn đến dự tiệc ngày mai để xem rốt cuộc người tên “Tạ Diễm” kia là ai, là thành thánh phương nào mà có thể khiến Cố Ngộ Sâm vì cậu mà phô trương đến mức này.


***


Sau khi cùng Cố Ngộ Sâm đưa người thân về nhà, Tạ Diễm nhận được tin nhắn từ Trịnh Hi Duyệt.


Cô ta quả không hổ danh là nữ hoàng buôn chuyện của văn phòng, chẳng biết đào đâu ra một tin tức cực kỳ giật gân, tin đồn này có liên quan đến Tạ Diễm nên cô ta quyết định nhắn cho cậu một tiếng.


Mà tin đồn đó chính là về Cố Ngộ Sâm và Miêu Tình Tình.


Xông pha ăn dưa tuyến đầu: Nghe nói ngày mai Miêu Tình Tình sẽ đến tham dự tiệc tân gia của cậu và nhà giàu số một Cố đấy.


Xông pha ăn dưa tuyến đầu: Tôi cảm thấy có khả năng cô ta đến là vì cậu đó.


Xông pha ăn dưa tuyến đầu: Cậu nhớ phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu thật tốt!


Xông pha ăn dưa tuyến đầu: Vương Hỏa Hỏa cố lên!


Tạ Diễm đọc xong tin nhắn của Trịnh Hi Duyệt cũng chỉ xem như chuyện tán dóc vui vẻ, chẳng thèm để tâm, lại càng không thấy lo lắng gì.


Vương Hỏa Hỏa: Mấy năm trước Cố Ngộ Sâm đã từ chối cô ấy rồi, bây giờ có tôi ở đây, Cố Ngộ Sâm sẽ càng không để tâm đến cô ấy.


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc kiêu ngạo.JPG


Kết thúc cuộc trò chuyện với Trịnh Hi Duyệt, Tạ Diễm nghiêng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm đang lái xe.


Cố Ngộ Sâm đẹp trai không góc chết, góc nghiêng với đường nét sắc sảo hoàn hảo, cộng với khả năng xuất sắc của anh, cũng dễ hiểu vì sao có rất nhiều người thích anh.


Ngay cả bản thân Tạ Diễm khi lần đầu nhìn thấy anh cũng không thể tránh khỏi bị cuốn hút.


Đèn đỏ phía trước, Cố Ngộ Sâm giảm tốc độ cho đến khi dừng lại chờ đèn xanh.


Anh quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt đánh giá không hề che giấu của Tạ Diễm.


Cố Ngộ Sâm: “Sao vậy em?”


Tạ Diễm cười tủm tỉm nói: “Em vừa mới nghe được một tin đồn về anh.”


Cố Ngộ Sâm cảm thấy nụ cười của Tạ Diễm có chút gì đó nguy hiểm, vì vậy anh thông minh chọn cách không hỏi thêm.


Tuy nhiên, Tạ Diễm vẫn tiếp tục: “Nghe nói trước đây có người đã công khai thổ lộ với anh, còn tuyên bố rằng nếu không phải anh thì sẽ không gả.”


Tuy rằng cậu tin Cố Ngộ Sâm và Miêu Tình Tình không hề có gian tình gì nhưng nó cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc cậu ghen.


Cố Ngộ Sâm nghĩ thầm một câu quả nhiên là thế, lập tức nói: “Anh không nhớ rõ.”



Cũng không phải là anh nói dối, tuy rằng trí nhớ anh rất tốt, nhưng cũng không thể nhớ kĩ hết mấy chuyện nhỏ nhặt không quan trọng.


“Không nhớ thật sao?” Tạ Diễm híp mắt hỏi một lần nữa, vị chua tràn lan trong xe.


Cố Ngộ Sâm gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Anh không nhớ thật.”


Vì hành động ghen tuông của Tạ Diễm, khóe môi anh không khỏi nhếch lên.


Trước khi đèn xanh bật sáng, Tạ Diễm tháo dây an toàn ở ghế phụ, thò người người nhanh chóng cắn lên môi Ngộ Sâm một cái, sau đó ngồi lại vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn.


Cố Ngộ Sâm đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Diễm.


Giọng điệu đầy chiều chuộng nói: “Anh chỉ nhớ lời tỏ tình của em thôi.”


Những người khác không quan trọng, chỉ có Tạ Diễm là người đáng được khắc sâu vào linh hồn, dùng cả đời để ghi nhớ.


Lúc này Tạ Diễm mới hài lòng.


Về đến nhà, Tạ Diễm trao một nụ hôn sâu cho Cố Ngộ Sâm côi như khen thưởng.


***


Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm bị cuộc gọi của mẹ Cố đánh thức vào sáng sớm, theo phong tục, họ phải dọn đồ lễ vào nhà mới trước khi trời sáng. 


Nhưng thành phố K dù sao cũng không tiện như ở trong thôn, nên đã rút nhiều bước, chỉ cần mang đồ lễ vào nhà mới là đủ.
Tạ Diễm vừa ngáp vừa bị mẹ Cố kéo dậy khỏi giường, rồi bà ném một bộ áo sơ mi màu hồng cho cậu, bảo cậu nhanh đi thay đồ.


Tiết Diễm nhìn bộ áo sơ mi màu đỏ trong tay, im lặng một lúc.


Ngẩng lên, cậu ngạc nhiên thấy Cố Ngộ Sâm đã thay xong bộ áo đỏ giống hệt mình.


Những người có vóc dáng đẹp và ngoại hình ưa nhìn quả thật là cái giá treo đồ, dù là màu đỏ nổi bật, Cố Ngộ Sâm mặc nó mà vẫn không hề trông rẻ tiền, ngược lại anh còn tỏa ra một vẻ sang trọng.


“Bé Diễm, nhanh đi thay đồ đi!”


Mẹ Cố thấy Tạ Diễm còn đứng ngẩn người thì vội vàng thúc giục.


Tạ Diễm “Dạ” một tiếng, cầm chiếc áo đỏ đi vào phòng tắm thay đồ.


Tạ Diễm vốn đã có làn da trắng, mặc áo đỏ càng làm nổi bật làn da trắng của cậu. Trắng như sứ, cứ như là nếu bóp nhẹ một chút sẽ để lại vết hằn vậy.


Cố Ngộ Sâm nhìn cậu, ánh mắt hơi tối lại, không biết là đang nghĩ gì.


Tạ Diễm bước ra đứng bên cạnh Cố Ngộ Sâm, nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn mình.


Họ mặc chiếc áo sơ mi đỏ giống như một cặp đôi, chút ít phản cảm của Tạ Diễm đối với màu này cũng biến mất.


Tạ Diễm cười hài lòng, rồi nhón chân, ghé sát tai Cố Ngộ Sâm, cười nói: “Anh à, nếu như em chẳng mặc gì cả, chỉ mặc chiếc áo sơ mi hồng này, anh thấy có đẹp không?”


Chỉ cần tưởng tượng cảnh đó, Cố Ngộ Sâm đã nghẹn thở một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Diễm.


Tạ Diễm lại cảm thấy ngọn lửa này vẫn chưa đủ lớn, tiếp tục khiêu khích: “Em nghĩ em mặc chiếc áo này của anh sẽ đẹp hơn, đặc biệt là khi ở trên chiếc giường lớn ở nhà mới của chúng ta.”


Nói xong, cậu còn nháy mắt với Cố Ngộ Sâm: “Anh, thấy sao hửm?”


Như mong đợi nghe thấy hơi thở của Cố Ngộ Sâm trở nên nặng nề hơn một chút, Tạ Diễm cười lớn rồi rời đi, đi cùng mẹ Cố bàn bạc chuyện dọn nhà sau này.


Chọc cho đã rồi chạy, chẳng có chút áp lực tâm lý nào.


Cố Ngộ Sâm: “…”


Anh nhìn theo bóng lưng của Tạ Diễm, bất lực cười một tiếng.


_________


Tác giả có lời muốn nói:


Hai chương nhập làm một


Chúc mừng Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm dọn đến nhà mới, phát một trăm bao lì xì nhỏ.


[Kịch nhỏ]


Sau khi Miêu Tình Tình tỏ tình với Cố Ngộ Sâm bị từ chối thì không cam lòng nên vượt ngàn dặm xa xôi đến thành phố K để theo đuổi Cố Ngộ Sâm.


Sau khi chính mắt nhìn thấy hành động của Cố Ngộ Sâm, mộng tưởng của Miêu Tình Tình đã tan thành mây khói.


Lần này nghe tin Cố Ngộ Sâm kết hôn, Miêu Tình Tình quyết định đi xem thử.


Rốt cuộc là dũng sĩ nào lại có thể ở bên Cố Ngộ Sâm.


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 87
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...