Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 85

Chương 85 


Cuối cùng Cố Ngộ Sâm vẫn đồng ý xem phim kinh dị cùng Tạ Diễm.


Phim kinh dị trong phòng chiếu phim đều là những bộ phim hot ở trong và ngoài nước những năm gần đây, cũng được đánh giá khá tốt, đương nhiên là do Cố Ngộ Sâm sàng lọc kỹ lưỡng.


Tạ Diễm đã lâu chưa xem phim kinh dị, giờ đây toàn bộ phòng chiếu phim đều tối đen như mực, phim kinh dị bắt đầu phát, hiệu ứng âm thanh 3D vang lên khiến người ta sinh ra cảm giác như đang thật sự ở trong phim.


So với xem phim tại rạp và trên điện thoại thì thích hơn nhiều.


Điều duy nhất Tạ Diễm thấy tiếc nuối chính là Cố Ngộ Sâm thật sự không sợ, cả một bộ phim anh đều ngồi xem nghiêm túc, thỉnh thoảng còn thảo luận tình tiết phim với Tạ Diễm.


Phim kinh dị mà Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm là một bộ phim gần đây được đánh giá khá cao, nghe đồn người có bệnh tim thì không nên thử, sợ sẽ dọa người ta phát bệnh. Đúng thật, bộ phim này rất đáng sợ, mặc dù Tạ Diễm là người đam mê phim kinh dị thì cũng không thể đoán trước diễn biến tiếp theo, bị hù sợ.


Trái lại là Cố Ngộ Sâm, cả quả trình xem đều rất là bình thản, cho dù cảnh phim có k*ch th*ch đến đâu thì Cố Ngộ Sâm cũng đều không bị dọa.


Tạ Diễm không khỏi buồn bực: “Sao anh không sợ gì hết vậy?”


Nếu Cố Ngộ Sâm sợ, cậu có thể ôm ấp hôn hít để an ủi anh, nghĩ đến cảnh tượng đó, Tạ Diễm cảm thấy vô cùng sướng.


Tiếc là cả bộ phim Cố Ngộ Sâm quá là bình tĩnh, Tạ Diễm muốn thể hiện ra “năng lực bạn trai” trước mặt Cố Ngộ Sâm cũng không thể.


Trong lúc Tạ Diễm suy nghĩ, màn chiếu phim đột nhiên tối sầm, bốn phía tĩnh lặng, cả phòng chiếu đưa tay không thấy năm ngón.


Tạ Diễm biết đây là cảnh trong phim, ma quỷ sẽ đột nhiên xuất hiện, đối với người từng xem qua phim kinh dị trên khắp thế giới, Tạ Diễm bày tỏ cảnh phim này không thể dọa được cậu.


Đang lúc Tạ Diễm đợi cảnh đáng sợ trong phim xuất hiện, đột nhiên cậu cảm thấy tay mình bị nắm chặt.


Tạ Diễm nghiêng người sang phía Cố Ngộ Sâm: “Anh, sợ hả?”


Trong bóng tối không thể thấy được biểu cảm của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm chỉ có thể dựa vào động tác siết chặt tay mình của Cố Ngộ Sâm mà nhìn ra chút vẻ căng thẳng của anh.


Quả nhiên, giây sau Tạ Diễm nhận được câu trả lời của Cố Ngộ Sâm, một giọng mũi khe khẽ: “Ừm.”


Cảnh phim tiếp theo sẽ xuất hiện cái gì đã không còn quan trọng, không dễ gì mà Tạ Diễm bắt được cảm xúc sợ hãi của Cố Ngộ Sâm, đương nhiên là muốn trấn an Cố Ngộ Sâm.


Cậu đưa tay ôm lấy Cố Ngộ Sâm, học theo dáng vẻ Cố Ngộ Sâm trấn an mình lúc trước, nhẹ nhàng vuốt lưng Cố Ngộ Sâm, dịu dàng nói: “Có em đây rồi, anh ơi, anh ôm chặt em thì sẽ không sợ nữa nhé.”


Cố Ngộ Sâm đáp được, rồi thật sự ôm chặt lấy Tạ Diễm.


Đúng lúc này, màn hình đột nhiên sáng lên, diễn viên với lớp makeup đáng sợ bổ nhào như muốn nhảy ra khỏi màn hình.



Tạ Diễm sợ Cố Ngộ Sâm sẽ bị dọa, vô thức ôm chặt lấy anh.


Lại không để ý đến khóe môi khẽ nâng lên của Cố Ngộ Sâm, ánh mắt vừa cưng chiều vừa dịu dàng.


Tay kia lén lút giấu điều khiển đi.


Làm gì có bộ phim nào mà màn hình đen lâu như thế? Chẳng qua là có người giở trò thôi.


***


Hôm sau là thứ hai, Tạ Diễm phải đi làm.


Bệnh cảm của cậu đã sắp khỏi hẳn, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ ho vài tiếng thì không có gì đáng ngại.


Lý Trạch Khâm biết hai ngày nay Tạ Diễm không đi làm là vì bị cảm, hầu như năm nào vào cái thời tiết này thì Tạ Diễm cũng xin nghỉ phép mấy hôm vì bị cảm.


Hôm nay thấy Tạ Diễm trong văn phòng, Lý Trạch Khâm có hơi kinh ngạc: “Khỏe rồi à?”


Trước kia Tạ Diễm bị cảm nặng nhất cũng phải một hai ngày, Lý Trạch Khâm sẽ đến nhà chăm sóc Tạ Diễm, đương nhiên cũng hiểu rõ tình trạng của Tạ Diễm, không kéo dài bốn năm ngày thì sẽ không khỏi.


Lần này lại nhanh khỏe thế này, chắc chắn là có công lao của Cố Ngộ Sâm.


Lý Trạch Khâm nhịn không được trêu chọc nói: “Đúng là có người yêu rồi nó khác hẳn, ngay cả cảm lạnh cũng nhanh khỏe hơn trước.”


“Đương nhiên.” Tạ Diễm không chút ngượng ngùng, vô cùng thản nhiên thừa nhận, khắp mặt đều là ý cười, khiến cho cả người trở nên rạng rỡ, không có vẻ gì là mệt mỏi sau khi khỏi bệnh.


Lý Trạch Khâm không khỏi cảm thán, Cố Ngộ Sâm chăm sóc Tạ Diễm thật sự rất tốt.


Trước kia lúc Tạ Diễm bệnh, dù là cậu ta đến thăm Tạ Diễm, Tạ Diễm cũng không muốn làm phiền đến người khác, việc gì có thể làm đều tự mình làm hết.


Rõ ràng là ông chủ của mấy chục căn nhà và cửa hàng, nghe thì có vẻ như vô âu vô lo, nhưng lúc Tạ Diễm ngã bệnh, Lý Trạch Khâm đến thăm cậu đều có thể cảm nhận được sự cô độc từ trên người cậu.


Loại cảm giác này tựa như rất vô căn cứ, dù sao thì lúc Tạ Diễm trò chuyện cùng cậu ta đều rất vui vẻ, dường như chẳng có chút phiền não nào. Nhưng khi bệnh, con người sẽ vô thức lộ ra sự yếu đuối của mình.


Lý Trạch Khâm nhìn Tạ Diễm hiện tại.


Sắc mặt hồng hào, khi nói chuyện mắt sáng long lanh, cả người đều toát ra trạng thái hạnh phúc, thoải mái.


Nhìn vẫn như trước, nhưng lại có rất nhiều điểm không giống.


Là một người bạn thân, Lý Trạch Khâm vui mừng thay Tạ Diễm từ tận đáy lòng.



Cậu ta không thể ngờ được, một cuộc hôn nhân vội vàng đến cả cậu ta còn không xem trọng, thế mà lại đem đến cho Tạ Diễm những thay đổi tốt đẹp như thế.


Duyên phận là một thứ gì đó rất kỳ diệu.


Lý Trạch Khâm thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, thấy Tạ Diễm đang xem website thiết kế thiệp mời, cậu ta không khỏi tò mò nói: “Mày và Cố Ngộ Sâm định tổ chức hôn lễ à?”


“Đang định vậy.” Tạ Diễm vừa lướt web thiết kế vừa trả lời Lý Trạch Khâm: “Có điều không phải bây giờ, tao đang tìm ý tưởng thiết kế thiệp mời tân gia.”


Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm đều muốn tổ chức một hôn lễ thế kỷ, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, hôm qua sau khi Cố Ngộ Sâm cầu hôn, Tạ Diễm đã bàn bạc với anh về ngày cử hành hôn lễ.


Mặc dù cả hai đều muốn tuyên bố chủ quyền nửa kia của mình với toàn thế giới thông qua hôn lễ, nhưng cũng không muốn hôn lễ này trang trọng quá mức, cho nên hai người đã thảo luận rất nghiêm túc với nhau về thời gian cử hành hôn lễ.


Cuối cùng Cố Ngộ Sâm chọn thời gian – ngày 20 tháng 5 năm sau.


Chính là sinh nhật Tạ Diễm.


Hiện tại còn chưa đến tháng 11, còn hơn nửa năm nữa mới đến ngày tổ chức hôn lễ.


Lúc đầu, Tạ Diễm cảm thấy hơi lâu, cho dù là một hôn lễ tầm cỡ thì cũng không cần phải chuẩn bị hơn nửa năm, Tạ Diễm có ý định sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày 14 tháng 2 năm sau, ngay ngày lễ tình nhân.


Thời gian chuẩn bị là hơn ba tháng, Tạ Diễm thấy là vừa đủ.


Nhưng Cố Ngộ Sâm vẫn muốn tổ chức hôn lễ vào ngày 20 tháng 5*, dù Tạ Diễm có chủ động ngồi trên eo anh vận động thì cũng vô dụng.


(*raw ở đây là 520, ngụ ý anh yêu em)


Tạ Diễm không tài nào hiểu được tại sao anh cứ nhất quyết chọn ngày 20 tháng 5 để cử hành hôn lễ?


Lúc * l**n t*nh m*, Cố Ngộ Sâm đã để lại câu trả lời bên tai Tạ Diễm…


[Ngày đó là sinh nhật em, anh muốn cùng em đem đến cho ngày này một ý nghĩa khác.]


Tạ Diễm sinh ngày 20 tháng 5 là ngày tràn ngập tình yêu, nhưng trải qua mấy chục năm, cậu cảm nhận được rất ít tình yêu. Ngày này mang đến cho cậu nhiều sự phủ định và thất vọng hơn.


Qua mười tám tuổi, Tạ Diễm rời khỏi nhà.


Từ đó về sau cậu không còn chủ động tổ chức sinh nhật nữa, mỗi lần đến ngày này, mọi người xung quanh đều chúc mừng sinh nhật cậu, gửi cho cậu lời chúc phúc, nói “Sinh nhật vui vẻ” với cậu, nhưng cậu lại cảm thấy bản thân lạc lõng giữa thế giới này.


Có vui không?


Cậu tươi cười nhận lời chúc phúc, nhưng không biết mình có thật sự vui không.



Một thời gian dài ngày 20 tháng 5 không tồn tại với ý nghĩa sinh nhật cậu, mà là ngày cậu chào đời một cách không được mong đợi.


Giờ đây Cố Ngộ Sâm chọn ngày này để tổ chức hôn lễ cho bọn họ, vậy thì bắt đầu từ ngày 20 tháng 5 năm sau, các ngày 20 tháng 5 sau đó đều có một ý nghĩa khác đối với Tạ Diễm.


Là sinh nhật của cậu, cũng là kỷ niệm ngày kết hôn của cậu và Cố Ngộ Sâm.


Thế là cảnh tượng phồn hoa lại được mở ra trên mảnh đất mục nát.


Chính vì lí do này, Tạ Diễm đồng ý.


Ngày 20 tháng 5 này, thế giới của cậu sẽ tràn ngập tình yêu.


***


“Tân gia à… Cuối cùng người đạt danh hiệu nhà giàu nhất cũng chịu dọn khỏi căn nhà cũ kỹ đó, thật không dễ dàng.” Lý Trạch Khâm cảm thán, đồng thời cũng gọi Tạ Diễm từ trong suy nghĩ về.


Tạ Diễm nghe được ý cảm thán trong lời Lý Trạch Khâm, không nhịn được cười: “Không cần bất ngờ thế đâu, tao thấy căn nhà cũ kia cũng rất tốt.”


Đây là nói thật.


Ở đó mấy tháng, Tạ Diễm đã sinh ra cảm tình với chỗ ở cũ, tự nhiên chuyển đi cũng hơi không nỡ.


Thế là Tạ Diễm bàn bạc với Cố Ngộ Sâm, ngày thường đi làm thì sẽ ở nhà cũ, đến hai ngày cuối tuần thì sẽ đến biệt thự ở. Căn nhà cũ rất gần công ty của hai người, nếu tính thời gian đi lại thì đúng là thuận tiện hơn so với biệt thự.


Ở phương diện này, Cố Ngộ Sâm tôn trọng quyết định của Tạ Diễm, anh mua nhà mới là vì Tạ Diễm, ý kiến của Tạ Diễm là quan trọng nhất.


“Không thể nói thế,” Lý Trạch Khâm kéo ghế ngồi cạnh Tạ Diễm: “Cố Ngộ Sâm là người giàu nhất, ở trong căn nhà cũ rộng bốn mươi mấy mét vuông, nói ra thì ai mà tin chứ!”


Mặc dù đã nhiều tháng trôi qua, chỉ cần nghĩ đến người sống trong căn chung cư cũ, đi xe đạp 28 thay cho đôi chân lại chính là người giàu nhất, Lý Trạch Khâm vẫn cảm thấy hoang đường như cũ.


Đã là người giàu nhất, tài sản lên đến hàng trăm triệu, có nhà nào không mua nổi? Có loại xe nào mà không chi trả nổi?


Người khiến Lý Trạch Khâm không hiểu nổi còn có Tạ Diễm.


Sở hữu nhiều nhà như thế, tất cả đều tốt hơn căn nhà cũ của Cố Ngộ Sâm, lại có thể sẵn sàng ở cùng với Cố Ngộ Sâm trong căn nhà nhỏ có bốn mươi mấy mét vuông.


Theo góc này thì Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đúng là một đôi trời sinh.


Lý Trạch Khâm nghĩ sao thì cảm thán như thế: “Mày với Cố Ngộ Sâm rất là xứng đấy!”


Tạ Diễm không chút che giấu cười nói: “Tao cũng nghĩ vậy á.”



Nói xong cậu dùng con trỏ chuột click vào một mẫu thiệp mời: “Nhìn giúp tao xem kiểu này thế nào?”


Lý Trạch Khâm lướt lên xem thử, biết Tạ Diễm muốn tự thiết kế thiệp mời tân gia, lập tức nghiêm túc nhận xét cho Tạ Diễm: “Cũng được.”


Lại đưa tay chỉ chỉ mấy chỗ: “Chỗ này, với lại chỗ này thì nên sửa xíu cho phù hợp.”


Tạ Diễm cẩn thận ghi chú lại.


Lý Trạch Khâm hỏi cậu: “Đã chọn ngày làm tân gia chưa?”


“Còn chưa chọn ngày cụ thể.” Tạ Diễm trả lời: “Mẹ của Cố Ngộ Sâm nói là sẽ coi ngày lành tháng tốt để chuyển vào, nhưng chắc phải qua tháng 11.”


Lý Trạch Khâm khó hiểu: “Mày và Cố Ngộ Sâm đang ở nhà cũ rất tốt mà, sao tự nhiên lại muốn chuyển nhà?”


Cậu ta nghĩ rằng với tính cách vắt đến giọt cuối cùng của Cố Ngộ Sâm, còn tưởng là định cùng Tạ Diễm sống luôn ở căn chung cư cũ đó, sao lần này tự nhiên lại muốn chuyển nhà?


Tạ Diễm còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ra vẻ thẹn thùng nói: “Nhà cũ nhỏ quá, có một số chuyện không tiện lắm.”


Phải mất một lúc thì Lý Trạch Khâm mới nhận ra một số chuyện kia là chuyện gì.


Lý Trạch Khâm: “…”


Lý Trạch Khâm: “Phắc.”


Hóa ra đây là sự buông thả của người có tiền? Vì “có một số chuyện” mà mua luôn một cái biệt thự?


Với cả, sao cậu ta có cảm giác mình bị Tạ Diễm thồn cho một họng cơm chó vậy?


________


Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


Vương Hỏa Hỏa và Cố Khấu Khấu diễn cảnh gặp quái vật.


Vương Hỏa Hỏa che chở cho Cố Khấu Khấu ở sau lưng mình.


Cố Khấu Khấu run rẩy núp sau lưng Vương Hỏa Hỏa, nhỏ giọng kêu lên: “Anh sợ quá à!”


Vương Hỏa Hỏa ưỡn ngực, dùng hết sức nói: “Đừng sợ, có em ở đây, em bảo vệ anh!”


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 85
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...