Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 77
Chương 77. Thần đầu tư giới kinh doanh.
Diễn đàn Đầu tư tài chính Toàn quốc được tổ chức hai năm một lần, là diễn đàn thương mại quy mô lớn mang tính toàn quốc. Ngoài việc là nơi để các lãnh đạo doanh nghiệp gặp gỡ trao đổi với nhau, đây cũng là dịp để một số doanh nhân trẻ khởi nghiệp tìm kiếm cơ hội.
Trong thời gian diễn đàn diễn ra, các doanh nhân khởi nghiệp có thể giới thiệu sản phẩm và ý tưởng của mình cho các công ty lớn nhằm thu hút đầu tư và tìm kiếm đối tác.
Năm nay diễn đàn được tổ chức tại tòa nhà Hội Triển ở trung tâm thành phố K.
Truyền thông và giới làm nghề liên quan nghe tin liền ùn ùn kéo tới. Trước cửa tòa nhà Hội Triển vô cùng náo nhiệt, dòng người xếp hàng dài như con rồng chờ vào bên trong.
Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn có địa vị đặc biệt, nên bọn họ được đặc cách đi lối khác để vào hội trường diễn đàn.
Nhân viên công tác đã đợi sẵn ở quảng trường trước tòa nhà Hội Triển, thấy có xe ô tô chạy vào lập tức đi ra nghênh đón.
Từ ghế sau bước xuống là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen.
Điều này làm nhân viên công tác có chút sửng sốt, dù sao hôm nay phần lớn các vị khách mời đều là những nhân vật tầm cỡ trung niên, thỉnh thoảng mới có người giữ dáng tốt, nhưng vẫn khó che dấu dấu vết năm tháng.
“Anh là sếp Tạ phải không ạ?” Nhân viên thăm dò hỏi một tiếng.
Nhân viên công tác vừa muốn nói thêm, thì một người đàn ông từ ghế lái bước xuống.
Ngoại hình của người này so với Tạ Tấn cũng chẳng kém cạnh, chỉ là đường nét gương mặt sắc sảo hơn đôi chút.
Nhân viên công tác đã được thông báo trước, biết được Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm sẽ đến cùng nhau, nên khi thấy Cố Ngộ Sâm là lập tức đoán được thân phận của anh.
Gặp được Tạ Tấn đã hơi ngây người, bây giờ gặp thêm Cố Ngộ Sâm, anh ta càng thêm choáng váng.
Nếu không phải đã từng tiếp đón qua những vị sếp khác trước đó, e là anh ta đã hoài nghi không biết vóc dáng và nhan sắc xuất chúng có phải tiêu chuẩn mới của giới tổng tài bây giờ hay không.
Nhân viên công tác giữ suy nghĩ trong lòng, sau đó nghiêm túc hướng dẫn Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn đi vào tòa nhà Hội Triển.
Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm đi theo nhân viên, Tạ Tấn khinh thường liếc Cố Ngộ Sâm một cái.
Anh ấy không hiểu, từ ngã tư đường cao tốc đến tòa nhà Hội Triển đã đi ngang qua không biết bao nhiêu các trung tâm thương mại lớn, thương hiệu xa xỉ nào cũng có, sao Cố Ngộ Sâm lại bỏ gần tìm xa quay về nhà chỉ để thay một bộ vest.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Cố Ngộ Sâm trước đó, Tạ Tấn còn nghĩ lần này Cố Ngộ Sâm sẽ không kén chọn.
Nhưng mà Cố Ngộ Sâm vẫn là Cố Ngộ Sâm.
Đã vậy trước đó trên xe còn dám chê anh ấy?
Cố Ngộ Sâm như hiểu được suy nghĩ của Tạ Tấn, sau khi vào tòa nhà Hội Triển, anh chỉnh trang bộ vest mới tinh trên người lại, trên mặt không giấu nổi vẻ khoe khoang: “Diễm Diễm đặt may cho tôi.”
Được may đo vừa vặn với thân hình nên cực kì vừa vặn với dáng người Cố Ngộ Sâm, càng làm nổi bật đôi chân dài của anh.
Nếu không phải đang ở nơi đông người, rất có thể Cố Ngộ Sâm đã xoay một vòng trước mặt Tạ Tấn, để Tạ Tấn chiêm ngưỡng bộ vest của anh đẹp tới chừng nào.
Tạ Diễm mua là đẹp nhất.
Tạ Tấn: “…”
***
Rất nhanh họ đã đến tòa nhà Hội Triển, nhân viên công tác mời họ vào đại sảnh.
Dù sao hai người cũng đều là người có tiếng trong thương trường trong nước, đã từng gặp qua nhau vài lần, các ông lớn ở đây đều biết Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn, thậm chí có giao đấu trên thương trường. Đừng thấy hai người này trẻ tuổi, thủ đoạn và bản lĩnh của hai người tuyệt đối không thua gì các bậc lão thành, vì vậy đừng nên vì tuổi tác mà xem thường bọn họ.
Nói khó nghe một chút, kẻ xem thường họ hôm nay cũng chẳng có tư cách đến đây.
Hai ba tháng trước Cố Ngộ Sâm đã từng gặp những ông lớn này, lần này bọn họ gặp lại Cố Ngộ Sâm, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm đi cùng nhau, trên đường gặp được rất nhiều ông lớn.
Hai bên chào hỏi nhau, các ông lớn nhìn Cố Ngộ Sâm đều không nhịn được hỏi thành lời: “Sếp Cố, hôm nay cậu đổi vest rồi sao?”
Có phải cuối cùng bộ vest trước kia cũng không chống đỡ nổi nên phải thay không?
Lần đầu Tạ Tấn nghe được câu hỏi này, không khỏi né sang một bên, Cố Ngộ Sâm không biết xấu hổ, nhưng mà Tạ Tấn rất xấu hổ.
Cố Ngộ Sâm vẫn theo thói quen thường ngày, dùng bàn tay đang đeo nhẫn chỉnh lại cổ tay áo của tay bên kia, giống như sợ người khác không thấy chiếc nhẫn trên tay mình.
Giọng nói Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng, vẻ mặt tự đắc nói: “Người thương của tôi chuẩn bị đấy.”
Tạ Tấn lại dịch ra xa hơn, không muốn nhận mình quen biết Cố Ngộ Sâm.
Nhưng sau một hai lần nữa, Tạ Tấn cũng thành quen.
Khi nghe Cố Ngộ Sâm lại khoe khoang, anh ấy bình tĩnh đến lạ thường.
Kết quả là, diễn đàn còn chưa chính thức khai mạc, nhưng gần như tất cả ông lớn giới thương trường đều biết Cố Ngộ Sâm đã kết hôn.
Kết hôn xong có khác, ngay cả bộ vest cũng thay đổi.
Các ông lớn bất giác bị Cố Ngộ Sâm bón một muỗng cơm chó.
***
Rất nhanh sau đó, lễ khai mạc diễn đàn chính thức bắt đầu.
Vì Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm đột ngột tham gia diễn đàn, ban tổ chức cũng không sắp xếp cho bọn họ lên diễn thuyết, hai người ngồi ở dưới khán đài chờ hơn một tiếng đồng hồ.
Sau đó các doanh nghiệp lớn tự do giao lưu.
Lúc này các ông lớn sẽ đi xem những hạng mục của vài người trẻ mới khởi nghiệp, nếu gặp được hạng mục tốt khiến họ hứng thú, họ sẽ cân nhắc để đầu tư vào.
Vương Côn đã nhờ người tạo mối quan hệ từ trước, lúc này hắn ta cầm hạng mục trực tiếp tìm được người phụ trách của một công ty đầu tư ở Bắc Kinh.
Vương Côn rất tin tưởng vào hạng mục của mình, nếu không phải trước đó bị Cố Ngộ Sâm chen ngang, chắc chắn sẽ có người đầu tư.
Vương Côn đã có dự đoán trước, đứng trước mặt sếp Ngô, cố gắng cười thật tự nhiên, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự nịnh nọt.
“Sếp Ngô, ông cảm thấy thế nào?”
Sếp Ngô đầu tiên là đánh giá Vương Côn một cái.
Ngoại hình Vương Côn xem như trên trung bình, cao khoảng một mét tám, hôm nay ăn mặc chỉnh tề, trông cũng khá bảnh bao. Nếu không làm sao có thể làm thiên kim của ông chủ thiết bị điện chết mê chết mệt.
Nhưng sự tính toán trong mắt Vương Côn lúc này đã làm ấn tượng trong lòng sếp Ngô bị suy giảm.
Sếp Ngô thu hồi ánh mắt, đọc nhanh qua hạng mục của Vương Côn, ông ta đã từng thấy rất nhiều hạng mục giống như vậy, bề ngoài thì ổn, nhưng triển khai thực tế thì đầy lỗ hổng.
Nói thẳng ra là bịp bợm, xây dựng vỏ ngoài hoàn hảo nhưng bên trong thì rỗng tuếch, không đáng để ông ta đầu tư vào.
Nhưng đây cũng là vấn đề thường thấy ở các bạn trẻ khởi nghiệp. Tính tình sếp Ngô khá ôn hòa, nhất là với thanh niên, ông thường khuyến khích nhiều hơn chê bai, đang định lên tiếng cổ vũ Vương Côn vài lời, chợt nghe có người gọi.
“Sếp Ngô.”
Giọng nói phát ra từ phía sau sếp Ngô, ông ta xoay người lại nhìn, thấy hai người đàn ông tuấn tú đi về phía mình.
Đương nhiên sếp Ngô biết họ là ai, trong giọng nói không che được vui vẻ: “Sếp Tổng, sếp Tạ, lâu rồi không nhau.”
Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn đi tới, lần lượt bắt tay với sếp Ngô, sau đó hai người một trái một phải đứng cạnh ông Ngô.
Cố Ngộ Sâm cao hơn một mét chín, Tạ Tấn cũng không thấp, gần một mét chín, mà sếp Ngô chỉ cao hơn một mét bảy, hơn nữa với khí chất hơn người của Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn, sếp Ngô đứng giữa hai người cảm thấy áp lực vô cùng.
Hai người này tuy nhỏ tuổi hơn ông ta rất nhiều, nhưng một chút không thể coi thường!
Vương Côn cảm nhận được áp lực còn nhiều hơn sếp Ngô, linh cảm mách bảo hắn ta rằng, Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn cố tình đi tới để dằn mặt hắn ta.
Một giây trước Vương Côn cực kì tự tin, lúc này khi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn, dường như toàn bộ lòng tin của hắn ta đều bị dẫm nát, chỉ muốn trốn đi thật nhanh.
Nội tâm của hắn ta đã thể hiện rõ ra bên ngoài, chắc có lẽ Vương Côn không nhận thấy lưng mình đang hơi cong xuống, ánh mắt bắt đầu né tránh, không dám nhìn thẳng Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn.
Vương Côn muốn lập tức rời đi, nhưng hai chân như bị đóng đinh xuống sàn nhà, không nghe theo mệnh lệnh của hắn ta, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cố Ngộ Sâm như không quan tâm tới hắn ta, hỏi sếp Ngô: “Sếp Ngô gặp được hàng mục nào tốt sao? Có thể cho tôi xem một chút không?”
Không phải hạng mục gì quan trọng, sếp Ngô đưa luôn tài liệu cho Cố Ngộ Sâm xem.
Còn lo Vương Côn sẽ khó chịu, ông ta quay đầu giải thích với Vương Côn: “Cậu đừng nhìn sếp Cố còn trẻ tuổi, cậu ấy chính là chủ tịch của tập đoàn YC đó.”
Lúc này Vương Côn còn không đủ sức để cười nữa, hắn ta có thể khẳng định, Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn tới để dập mình.
Cố Ngộ Sâm lật hạng mục của Vương Côn rất nhanh, không nói thẳng gì, chỉ hỏi sếp Ngô: “Sếp Ngô cảm thấy có nên đầu tư cho hạng mục này không?”
Sếp Ngô thật sự là người luôn muốn động viên các doanh nhân trẻ, nhưng người đứng trước mặt lúc này là Cố Ngộ Sâm, huyền thoại trong giới đầu tư, vì vậy máu hiếu thắng trong người ông ta nổi dậy, động viên hay không đều chẳng quan trọng nữa rồi, ông ta muốn nói ra những suy nghĩ chân thật của bản thân, để xem có khác gì với suy nghĩ của Cố Ngộ Sâm hay không.
Cuối cùng sếp Ngô vẫn giữ sự nhiệt tình dành cho các bạn trẻ mới khởi nghiệp, chân thành khuyên Vương Côn nên học hỏi thêm kinh nghiệm, đừng quá nóng vội.
Đâu là đả kích lòng tin thật sự?
Chính là đây!
Lúc này sếp Ngô chưa biết ân oán giữa Vương Côn và Cố Ngộ Sâm, cho nên không phải để lấy lòng Cố Ngộ Sâm mà hạ thấp Vương Côn, đây là những lời nhận xét thật lòng.
Cố Ngộ Sâm làm vậy, rõ ràng là muốn đánh tan sự tự tin của Vương Côn.
Vương Côn biết điều này, mặt mày tái nhợt.
“Sếp Ngô nói chí phải.” Cố Ngộ Sâm trả tài liệu lại cho sếp Ngô, dùng giọng điệu mang vẻ áy náy nói với ông Ngô: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Sếp Ngô gật đầu: “Sếp Cố có việc thì cứ đi.”
Lại có chút khó hiểu, Cố Ngộ Sâm tìm ông ta chỉ để nói về hàng mục này thôi sao? Hay là chỉ đơn thuần đến để chào hỏi, thuận tiện xem hạng mục của Vương Côn?
So với sự khéo léo của Cố Ngộ Sâm thì Tạ Tấn thẳng tính hơn.
Tạ Tấn nhìn Vương Côn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không quan tâm hạng mục của tiên sinh Vương này có đáng để đầu tư hay không, tôi chỉ không vui khi có người đầu tư cho tiên sinh Vương.”
Sếp Ngô là người thông minh, lập tức hiểu được vì sao Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn lại tới tìm ông ta.
Chàng trai trẻ tên Vương Côn này không biết tại sao lại gây thù chuốc oán với hai nhân vật tầm cỡ này, đến nỗi khiến cho người ta phải đến tận nơi để tỏ thái độ.
Diễn đàn hôm nay có rất nhiều ông lớn đến, chắc chắn từ hôm nay trở đi, tên tuổi của Vương Côn sẽ vang dội trong giới. Mà tài cán của Vương Côn cũng chỉ tới mức khá, sẽ không ai có gan mà dám đắc tội với YC và Bất Động Sản Hành Đông để giúp hắn ta.
Trừ khi Vương Côn có năng lực xuất chúng, nếu không với sự chèn ép của Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn,đừng nói là chuyển mình, muốn động đậy thôi cũng khó.
Tuy rằng không biết Vương Côn đã đắc tội gì với Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn, nhưng sếp Ngô vẫn không kìm được mà cảm thán Vương Côn một câu: “Có thể làm hai người họ hợp sức lại để chèn ép cậu, thì có thể nói cậu cũng coi như người đứng đầu giới kinh doanh trong nước rồi.”
Nhưng cái giá phải trả cho người đứng đầu này thật sự rất thê thảm.
***
Không lâu sau khi Cố Ngộ Sâm tạm biệt sếp Ngô, anh nhận được tin nhắn của Tạ Diễm.
Mặt trời nhỏ của tôi: Anh, các anh đã đến sân bay chưa?
Mặt trời nhỏ của tôi: Em mới ngủ dậy.
Mặt trời nhỏ của tôi: gấu trúc ngáp.JPG
Mặt trời nhỏ của tôi: hôn hôn.JPG
Thấy Tạ Diễm gửi tin nhắn, khí đen trong lòng Cố Ngộ Sâm lập tức tan biến.
Anh tìm một góc khuất, gọi điện cho Tạ Diễm.
Cố Ngộ Sâm: “Tỉnh rồi sao?”
“Dạ, em tỉnh rồi,” Phỏng chừng lúc này Tạ Diễm vẫn còn nằm trên giường, giọng nói phát ra từ điện thoại mang theo giọng mũi, rõ ràng là mới tỉnh ngủ, vẫn còn đang lười biếng, cậu ngáp một cái: “Anh, các anh đã đến sân bay chưa?”
Cố Ngộ Sâm không định giấu Tạ Diễm: “Anh không đến đó, anh và anh trai của em vẫn đang tham dự một hội nghị.”
Cũng không hề có ý định kể cho Tạ Diễm nghe về chuyện của Vương Côn, cái tên này không xứng đáng được nhắc tên bên tai của Tạ Diễm.
Tạ Diễm “Ưm” một tiếng, cũng không thắc mắc Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn tham gia hội nghị gì, chỉ hỏi anh: “Vậy hôm nay anh có về không? Hay là qua đêm ở thành phố K rồi ngày mai mới về?”
Cố Ngộ Sâm đáp: “Mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi, chờ lát nữa anh trở lại chào hỏi mọi người rồi về nhà ngay với em.”
“Vậy em đợi anh ở nhà.” Tạ Diễm nói, cùng lúc đó điện thoại phát ra tiếng sột soạt, xem ra là đang đang rời giường.
Quả nhiên, giây tiếp theo Tạ Diễm nói: “Khi nào trở về nhớ gọi điện cho em nha, bây giờ em đi rửa mặt đây.”
Cố Ngộ Sâm: “Được.”
Tạ Diễm hôn một cái chụt vào điện thoại, rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm quay lại hội trường lần nữa, không nhìn thấy Tạ Tấn, sau đó không lâu anh nhận được tin nhắn từ Tạ Tấn gửi đến.
Xie: Tôi đến sân bay.
Cố Ngộ Sâm trả lời ngắn gọn: Đã biết.
Hôm nay anh và Tạ Tấn đến tham gia diễn đàn này chỉ có một mục đích, hiện tại mục đích đã hoàn thành, cũng không muốn ở lại lâu thêm.
Cố Ngộ Sâm đi đến chỗ người đại diện YC tham gia lần này để dặn dò một số việc, sau đó rời đi.
Có mấy ông lớn nghe Cố Ngộ Sâm nói sẽ rời đi, lập tức mở miệng níu kéo Cố Ngộ Sâm: “Đừng đi vội mà, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa.”
“Không được đâu,” Cố Ngộ Sâm mỉm cười từ chối mấy ông lớn: “Người thương của tôi đang ở nhà đợi, tôi về trước. Khi nào có cơ hội, tôi sẽ mời các ông một bữa.”
Các ông lớn: “…”
Cảm giác như lại bị nhét một họng cơm chó.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Sếp Ngô: Người trẻ tuổi khởi nghiệp không dễ dàng gì, có vẻ khích lệ là chính thôi.
Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn một trái một phải đứng bên cạnh sếp Ngô, từ trên cao nhìn xuống: Sếp Ngô, nói lại lần nữa?
Sếp Ngô nói với Vương Côn: Đây là kế hoạch gì vậy chứ? Nhạt như nước ốc, vô vị như râu ria, nhạt nhẽo đến thế! Tôi xem mà như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lưng như kim chích, như mắc nghẹn ở cổ họng!”
[Lời bình mượn lời của thầy Lý Thành Nho]
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
