Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 73

Chương 73


Tạ Tấn chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại uốn éo cùng với các dì khiêu vũ tại quảng trường.


Trong lòng anh ấy đã phản kháng rất nhiều.


Nhưng mà ngay khi bài hát tẩm đá đó vang lên, cơ thể anh ấy lại không tài nào khống chế được nữa.


Tất cả là do Cố Ngộ Sâm!


Trước đó Cố Ngộ Sâm cố tình cho anh ấy xem video của Tạ Diễm nhảy trên nền nhạc bướm say. Không ngờ xem nhiều quá, đã bị giai điệu trong bài hát đó tẩy não!


Anh ấy đã bị bướm say điều khiển!


Cơ thể Tạ Tấn thì lắc lư cùng với các dì, nhưng vẻ mặt thì không thể nào diễn tả nổi.


Thế mà khi anh ấy quay đầu lại nhìn Tạ Diễm, mọi ấm ức trong lòng đều bay sạch.


Giống như khi xem video Cố Ngộ Sâm gửi, lúc này cả người Tạ Diễm buông lỏng, hòa mình vào âm nhạc với các dì, mặt mày tươi tắn rạng rỡ, nhìn qua vô cùng vô tư, hồn nhiên, hạnh phúc.


Cùng lúc đó Tạ Diễm cũng đang nhìn Tạ Tấn, lập tức vẫy tay gọi: “Anh ơi, đến đây nhảy với em, động tác của anh có thể thả lỏng thêm chút nữa đó.”


Tạ Tấn: “…”


Thôi được rồi, xá mệnh bồi quân tử*, Tạ Diễm vui vẻ là được rồi.


(*Xá mệnh bồi quân tử: nghĩa là đi theo người khác bằng mọi giá.)


Cố Ngộ Sâm làm được, lẽ nào anh lại không làm được?


Tạ Tấn đã chuẩn bị sẵn sàng, chậm rãi đi theo sự dìu dắt của Tạ Diễm. Mới đầu tay chân còn vụng về, nhưng dần dần cũng đã nhịp nhàng hơn.


Phải nói thật, khi nhảy lên rồi, sự xấu hổ đã là chuyện của người khác, còn mình thì bắt đầu dần dần nhập tâm.


Xoay một vòng, Tạ Tấn ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt cách đó không xa.


Người đó với vẻ ngoài rất ưa nhìn, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt như được bao phủ bởi một tầng sáng nhàn nhạt, làm cho người khác không khỏi * l**n t*nh m*.


Trên gương mặt anh ta không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, tựa như ánh trăng đêm nay, lạnh lùng tao nhã, cho người khác cảm giác không thể nào với tới.


Mà bây giờ anh ta có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tạ Tấn.



Nhưng điểm mấu chốt là, trên tay anh ta đang cầm một chiếc điện thoại, đang nghiêm túc quay lại toàn bộ cảnh tượng khiêu vũ ngoài quảng trường.


Tạ Tấn: “…”


Sao bác sĩ Lý lại ở đây?


Bác sĩ Lý cũng để ý tới ánh mắt của Tạ tấn, hơi gật đầu với Tạ Tấn, sau đó cùng đồng nghiệp rời đi.


Tựa như nãy giờ chưa có gì diễn ra.


Tạ Tấn: “…”


Giờ thì người thấy xấu hổ không phải người khác nữa.
Mà là chính anh ấy!


***


Tạ Diễm nhảy đến khi hoạt động khiêu vũ ở quảng trường kết thúc mới chịu dừng lại, nhảy sung tới mức mồ hôi chảy đầm đìa.


Cố Ngộ Sâm cũng đi tới, trên tay anh cầm một cái khăn giúp Tạ Diễm lau mồ hôi trên trán đi. Thấy mắt cậu vẫn còn sáng rực, không khỏi dùng tay nhéo nhéo mặt cậu: “Vui lắm sao?”


“Ừm ừm.” Tạ Diễm gật đầu: “Toàn thân đều sảng khoái!”


Lúc cậu nói chuyện còn mang theo tiếng th* d*c, rõ ràng là vừa rồi nhảy có chút mất sức.


Quả nhiên khiêu vũ quảng trường có một sức quyến rũ khó mà cưỡng lại được, khiến người ta hòa mình vào âm nhạc, nhảy nhót quên cả trời đất.


Tạ Diễm nắm chặt tay Cố Ngộ Sâm: “Tối mai lại đến nhé, em đã hẹn với nhóm dì Lưu rồi.”


Cố Ngộ Sâm hơi khựng lại, nhưng vẫn là gật đầu, thuận theo ý cậu: “Được, anh đi với em.”


Tạ Diễm cười, thừa dịp không ai chú ý đến liền kiễng mũi chân hôn Cố Ngộ Sâm một cái.


Cậu không để ý rằng, ở một bên khác, khi người anh trai của cậu nghe thấy chuyện mai lại phải đến nhảy quảng trường tiếp, khóe miệng bất giác co giật một cái.


Giữa trưa hôm sau, Tạ Diễm nhận được cuộc gọi đến từ Lý Trạch Khâm, nói rằng cậu ta và An Viễn Hề đã đến đầu thôn.


Vừa đúng lúc xe ba bánh trong nhà đang không có ai dùng, Tạ Diễm mượn lái nó ra quảng trường nhỏ đón Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề.


Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề đứng đợi ở đầu thôn không lâu, đã thấy một chiếc xe ba bánh đang chạy về phía bọn họ. Ban đầu còn tưởng đây là xe của người dân trong thôn, hoàn toàn không nghĩ tới người cầm lái lại là Tạ Diễm.



Mãi tới khi xe tới gần, hai người mới nhìn rõ người đang cầm lái chính là Tạ Diễm.


Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề: “…”


Bọn họ còn đang kinh ngạc thì Tạ Diễm đã dừng xe bên cạnh, phất tay gọi: “Đến rồi nè, lên xe về thôi.”


ý Trạch Khâm đảo một vòng quanh chiếc xe ba bánh, rồi giơ ngón cái với Tạ Diễm: “Vương Hỏa Hỏa đỉnh nha, mới ở nông thôn có một ngày đã hòa tan luôn rồi!”


Tạ Diễm kiêu ngạo cười nói: “Không có gì mà Vương Hỏa Hỏa không học được!”


Nói xong, cậu giục Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề mau lên xe. Sợ bọn họ không biết cách lên, Tạ Diễm còn xuống xe thị phạm cho bọn họ xem.


Chỉ mất vài phút họ đã mở khóa được kỹ năng lên xe, chỉ là khi leo lên vẫn có hơi chật vật.


Sau khi hai người đã ổn định được chỗ ngồi, Tạ Diễm mới khởi động xe ba bánh, chiếc xe giật mạnh một cái, làm cho hai người ngồi đằng sau kêu một tiếng, vội vã bám chặt tay vịn, sợ bị văng xuống.


Xe lăn bánh chạy thẳng về phía trước.


Đi ngang qua khu vực khám bệnh từ thiện, Lý Trạch Khâm tinh mắt thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức vỗ vỗ lan can nói với Tạ Diễm: “Diễm Diễm, mày dừng xe lại chút đã, hình như tao thấy anh tao.”


Tạ Diễm nghe vậy dừng xe, nghi hoặc hỏi: “Sao anh mày lại ở đây?”


Lý Trạch Khâm: “Bệnh viện mà anh tao đang làm có tổ chức một đợt khám bệnh từ thiện, mà hình như địa điểm từ thiện là ở thôn của mày đó, trùng hợp quá ha.”


Trong lúc nói chuyện, cậu ta đã nhanh chóng nhảy khỏi xe, chạy về phía khu khám bệnh.


Tạ Diễm nhìn thoán qua khu khám bệnh miễn phí từ xa, quả nhiên nhìn thấy được bóng dáng của bác sĩ Lý.


Bác sĩ Lý giống như hạc trong bầy gà, bị mọi người bao vây tứ phía khiến Tạ Diễm không thể nhìn rõ, tới khi đám đông dần tản ra, nhìn lại lần nữa, người đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu chính là bác sĩ Lý.


Sau khi Lý Trạch Khâm cùng anh trai nói mấy câu thì quay trở về xe ba bánh.


Tạ Diễm đứng từ xa gật đầu chào bác sĩ Lý coi như chào hỏi, sau đó khởi động xe. Đầu tiên chở hai người đến nhà trọ để hoàn tất thủ tục đăng ký nơi ở, sau đó mới chở hai chí cốt về nhà.


Dù gì cũng sắp được gặp một nhà khoa học có cống hiến cho nước nhà, nên lúc về đến nhà, Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề đều có chút căng thẳng, khi đối mặt ông nội Cố, trên mặt hai người đều là sự kính trọng, cả đường đều có chút lúng túng không biết phải làm gì. 


Cũng may ông nội là người hòa nhã, lần lượt bắt tay với hai người, không hề mang phong thái xa cách của một danh nhân, Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề cũng từ từ thả lỏng. Lúc sau hai người còn tụm lại thì thầm là có nên rửa tay hay không, vì sau khi bắt tay với ông nội Cố, bàn tay này như được phủ lên một lớp hào quang.


Tạ Diễm giữ Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề ở lại ăn cơm trưa, sau đó đưa bọn họ về nhà trọ để nghỉ ngơi. Xong xuôi thì cậu về phòng tự viết kế hoạch du lịch, vừa làm vừa cười “hắc hắc” đầy vẻ mưu mô.


Cố Ngộ Sâm trở lại phòng, chợt nghe tiếng cười của Tạ Diễm, không nhịn được tò mò đi qua xem.



Tạ Diễm không giấu anh: “Em đang suy nghĩ làm sao để cho Trạch Khâm với An Viễn Hề được trải nghiệm một chuyến du lịch sinh thái một cách vui vẻ nhất.”


Cố Ngộ Sâm còn không hiểu cậu sao, lập tức hiểu ý đồ của Tạ Diễm: “Ý của em nói là heo Đại Hoa à?”


“Bingo!” Tạ Diễm quay đầu, nhìn Cố Ngộ Sâm cười tủm tỉm, sau đó đưa kế hoạch của mình cho Cố Ngộ Sâm nhìn: “Anh xem đi.”


Cố Ngộ Sâm nhận lấy bảng kế hoạch của Tạ Diễm, nhìn sơ qua liền đoán được âm mưu của cậu: “Em có chắc là sẽ cho bọn họ trải nghiệm một chuyến du lịch sinh thái vui vẻ, chứ không phải là kéo bọn họ theo em đi tìm heo Đại Hoa trả thù?”


Giờ phút này Cố Ngộ Sâm chỉ cảm thấy Tạ Diễm cực kỳ giống mấy nhóc loi choi, tự mình bị té xuống vũng lầy, sau đó hí hửng lôi kéo hội bạn, muốn ỷ đông thế mạnh đi tìm vũng lầy đó báo thù.


Nhưng mà dáng vẻ này của cậu vừa ngây thơ vừa đáng yêu.


Cố Ngộ Sâm không nhịn được mà giữ đầu Tạ Diễm, cúi người hôn cậu một cái


Nụ hôn này kéo dài khá lâu.


Lúc Cố Ngộ Sâm buông ra, Tạ Diễm không nhịn được lẩm bẩm: “Em cho anh xem bảng kế hoạch, chữ có cho anh hôn em đâu.”


Cố Ngộ Sâm: “Vậy em đáp lại anh chi?”


Nếu Tạ Diễm không đáp lại thì nụ hôn vừa nãy chỉ là chuồn chuồn lướt thôi, sao có thể sâu như vậy được?


Tạ Diễm phản bác lại vô cũng lí lẽ: “Em cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đứng trước mỹ sắc mà vẫn giữ tâm không động. Chẳng qua em là người đang cầm lái, bị phân tâm chút thì không kiềm được thôi! Làm sao?”


(*: người xưa nổi tiếng tiết tháo, từng ôm mỹ nữ trong lòng mà tâm không loạn.)


“Em nói có lý.” Cố Ngộ Sâm gật đầu như thật, lại cúi người kề sát vào người cậu: “Mà giờ anh cũng không kiềm được nữa, muốn lên xe, không biết tiên sinh Tạ có thể giúp anh một chút không?”


Tạ Diễm tát nhẹ vào mặt anh, đẩy ra: “Không được! Chút nữa em còn phải ra ngoài.”


Phỏng chừng cảm thấy bản thân như vậy là quá vô tình, cậu lập tức sáp lại gần, hôn lên mặt Cố Ngộ Sâm một cái thật kêu, rồi sờ mặt anh: “Ngoan nha, ở nhà đợi em, buổi tối em về rồi hai ta cùng nhau lái xe.” 


Cố Ngộ Sâm cũng biết chiều nay Tạ Diễm sẽ ra ngoài, vừa rồi chỉ đùa chút thôi, thật sự không có ý làm gì. Nhưng sau đó anh vẫn ôm cậu ngủ trưa một lát.


Khi tỉnh lại là đã hai giờ rưỡi trưa, Tạ Diễm chậm rãi đi đến nhà trọ của Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề, đánh thức họ dậy. Lại liên hệ với người dẫn đường lúc trước là A Vĩ, bốn người xếp thành một hàng chậm rãi leo núi đến chỗ nuôi heo.


Đứng trước chuồng heo, Tạ Diễm nhìn thấy hàng rào đang chặn đám heo con lại, trợn mắt há mồm, chỉ vào con heo con hỏi A Vỹ: “Tụi nó lớn nhanh vậy sao?”


So với lần trước Tạ Diễm nhìn thấy thì hiện tại trông chúng nó lớn hơn rất nhiều.


A Vỹ trả lời cậu: “Chúng nó ăn đồ ngon, mỗi ngày đều có thể tăng khoảng một cân.”



Tạ Diễm: “…”


Chú heo con bây giờ không còn là chú heo con của một tháng trước nữa, không còn là chú heo con mà Tạ Diễm có thể rượt theo nữa.


Cuối cùng Tạ Diễm cũng tìm thấy được A Hoa, cách cậu không xa, đang cùng mấy con heo con mập mạp nằm trên đồng cỏ.


Dường như A Hoa cũng cảm nhận được ánh mắt của Tạ Diễm, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tạ Diễm.


Mấy con heo mập cũng đồng loạt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tạ Diễm.


May là có hàng rào chắn lại, nhưng cả người Tạ Diễm vẫn cứng đờ, nhớ lại những chuyện lúc trước.


Trước đó Lý Trạch Khâm nghe nói là sẽ đi bắt heo con, cũng nóng lòng muốn thử, nhưng lúc này nhìn mấy con heo mập mạp trong trại, cậu ta cũng lùi bước, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tạ Diễm: “Đây là heo con mà mày nói đó hả?”


Tạ Diễm gượng cười: “Sự phát triển của vạn vật là một vòng tuần hoàn, có tăng có trưởng, chúng ta phải nhìn nhận mọi thứ bằng một ánh mắt rộng mở, thì heo nó cũng như vậy đó.”


Mấy con heo chỉ là đang phát triển thôi.


Lý Trạch Khâm: “…”


Nói rất có lý, không thể không phục.


An Viễn Hề vẫn còn hăng hái như cũ, nhìn thấy mấy con heo ú nu, như thấy được một mâm cao lương mỹ vị, y nuốt nước bọt, thèm nhỏ dãi nói: “Chừng nào mới được vào trong đó?”


Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm trăm miệng một lời: “Về nhà!”


An Viễn Hề: “…”



Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


Ngày trước Cua Bá Vương bị vị bạn học Hoa Bá Vương ở trường bên ăn h**p.


Hôm sau, Cua Bá Vương dẫn theo đám huynh đệ chí cốt kéo sang trường Hoa Bá Vương để “đòi lại công bằng”.


Nhưng vừa đến cổng trường đã thấy Hoa Bá Vương cùng một đám người vạm vỡ từ trong đi ra.


Cua Bá Vương bị dính chiêu hai điêu thuyền, sau đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.


Còn vừa chạy vừa hô với đám cốt phía sau: “Chạy đi! Còn đứng ngơ ra đó làm gì!”


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 73
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...