Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 62
Chương 62. Lái Lamborghini đi giao đồ ăn…
Tạ Diễm mua hai phần cơm ở Tây Uyển, sau đó lái xe tới công ty của Cố Ngộ Sâm.
Tình cờ gặp phải Vương Côn chỉ là chuyện nhỏ xen ngang, Tạ Diễm cũng chẳng buồn để tâm đến.
Thời điểm còn học đại học, Tạ Diễm hoàn toàn không hề hay biết chút gì về những chuyện Vương Côn và bà Hách đã làm sau lưng mình. Cho nên, khoảng thời gian bốn năm đại học đối với cậu mà nói, vẫn có thể xem là khá tự do và yên bình, không bị xáo trộn bởi bất cứ thứ gì.
Mãi sau này khi đã biết rõ chân tướng, Tạ Diễm ngoảnh đầu nhìn lại khoảng thời gian đã qua, trong lòng cậu chỉ dấy lên một cảm giác hoang đường như đã tách rời khỏi thực tế. Ngoài thứ cảm xúc mơ hồ ấy ra, mọi chuyện cũng chẳng gợn lên bao sóng gió.
Lúc đã sáng tỏ, cậu mới chủ động liên lạc với bà Hách, không phải vì muốn để bà ấy tiếp tục thao túng cuộc đời cậu, mà là để buộc bản thân cậu phải đối mặt với hiện thực.
Mà bà Hách, chính là hiện thực tàn khốc đó.
Chỉ cần Tạ Diễm còn sống, không ai có thể khiến cậu ngã gục.
Đây là câu nói mà biết bao năm qua cậu vẫn luôn thầm nhủ với chính mình.
Liệu có phải đang tự lừa mình dối người hay không, cậu cũng chẳng rõ nữa. Dù sao thì hiện tại mỗi ngày trôi qua với cậu đều vui vẻ thoải mái hơn ngày trước, vậy là đủ rồi.
Tạ Diễm đưa tay lau mặt một cái, vừa hay nhìn thấy đèn đỏ ở ngã tư phía trước chuyển xanh, cậu lập tức thu lại dòng suy nghĩ, tập trung lái xe.
Cậu không nói với Cố Ngộ Sâm khi nào sẽ đến, lúc xe dừng lại dưới lầu công ty anh, vừa hay cũng đúng giờ nghỉ trưa.
Tạ Diễm còn chưa kịp xuống xe, đã thấy tin nhắn của Cố Ngộ Sâm nhảy ra đúng lúc như được hẹn giờ.
Nước sốt chua ngọt của tôi: Em đã đến chưa? Đến rồi thì nhắn anh một tiếng, anh cho thư ký xuống đón.
Nước sốt chua ngọt của tôi: Gấu trúc hôn hôn.JPG
Tạ Diễm liếc nhìn đồng hồ, không nhịn được bật cười thành tiếng, Cố Ngộ Sâm đúng là tính toán thời gian chuẩn quá.
Nghĩ tới đây, trong đầu Tạ Diễm liền tưởng tượng ra khung cảnh Cố Ngộ Sâm chốc chốc lại kiểm tra đồng hồ, canh đúng giờ nghỉ trưa là lập tức gửi tin nhắn cho cậu.
Cũng chẳng rõ lúc ấy anh có giống như một học sinh đang đợi chuông reo tan lớp, âm thầm đếm ngược từng phút trong lòng không nữa.
Vương Hỏa Hỏa: Em đến ngay đây, anh chờ thêm một chút nhé.
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc lăn lộn.JPG
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc hôn hôn.JPG
Đã là cuộc ‘tập kích’ bất ngờ, làm sao có thể để Cố Ngộ Sâm biết rằng cậu đã tới chứ?
Tạ Diễm thầm nghĩ.
Cậu nhanh tay cất điện thoại, xách túi đồ ăn xuống xe, rồi bước thẳng vào tòa nhà YC.
Mấy nữ nhân viên ở quầy lễ tân đều đã biết Tạ Diễm, à không, phải nói là hiện giờ hầu hết các nhân viên ở YC đều biết cậu, khi nhìn thấy Tạ Diễm, họ còn dừng lại chào hỏi vài câu.
Tạ Diễm khẽ gật đầu với họ coi như đáp lại lời chào, sau đó đi về phía thang máy.
Cậu đi thang máy chuyên dụng của Cố Ngộ Sâm, lên thẳng tầng mà anh làm việc.
Cửa thang máy mở ra, Tạ Diễm xách theo hộp cơm đi ra ngoài.
Chân vừa mới chạm đất, Tạ Diễm đã bị người nào đó gọi lại.
“Này, đợi chút đã.”
Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau Tạ Diễm, trên hành lang ngoại trừ chủ nhân của giọng nói kia cũng chỉ có Tạ Diễm.
Vì thế, Tạ Diễm dừng bước, xoay người nhìn người vừa lên tiếng: “Gọi tôi à?”
Người đứng trước mặt Tạ Diễm là một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ vest đen, vẻ ngoài trông rất tuấn tú, tóc hơi dài, phần mái buông nhẹ che lấp cả hàng lông mày.
Cả người cậu ta toát ra một cảm giác… Lệch tông, kiểu như một kẻ hoang dã phóng khoáng bị nhét vào cái lồng quy củ gò bó, chỉ có mái tóc hơi bù xù kia là còn chịu giữ chút cá tính hộ chủ nhân.
Chàng trai trẻ gật đầu: “Vâng, gọi anh đó.”
“Tòa nhà của chúng tôi không cho phép giao đồ ăn lên tầng, sao anh…” Còn chưa kịp nói hết câu, chàng trai trẻ bỗng sững cả người, híp mắt nhìn chằm chằm Tạ Diễm thật kỹ, vài giây sau giọng điệu vô thức mang theo chút kinh ngạc lẫn vui mừng: “Anh Tạ Diễm? Đàn anh Tạ Diễm!”
Tạ Diễm hơi nghi hoặc: “Em biết anh sao?”
Chàng trai trẻ gật đầu lia lịa: “Đàn anh, chúng ta từng tham gia chung một câu lạc bộ ở trường đại học, em học sau anh hai khóa.”
Tạ Diễm thực sự cẩn thận quan sát kỹ chàng trai trước mặt, nhưng cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
“Em tên là Trịnh Hàn Thịnh.” Chàng trai trẻ nói ra tên của mình, thấy vẻ mặt vẫn còn mờ mịt của Tạ Diễm, lại bổ sung thêm một câu: “Anh còn nhớ Đặc Đặc không?”
Đặc Đặc?
Vừa nói đến Đặc Đặc, Tạ Diễm lập tức nhớ ra.
Hồi học đại học, cậu từng được anh Phi kéo vào một câu lạc bộ có tên là ‘Câu lạc bộ dã ngoại thanh xuân’. Hoạt động của câu lạc bộ chính là hàng tuần xách ba lô lên đi tham quan các danh lam thắng cảnh ở xung quanh, không có kiểu ba ngày họp nhỏ, năm ngày họp lớn*, cũng chẳng cần giúp trường học làm bất cứ công việc gì cả, đích thực là rất phù hợp với phong cách ‘chill guy’ của cậu. Lúc ấy, Tạ Diễm thấy nhịp độ như vậy thật nhẹ nhàng, lại hợp với tính cách của mình, nên cũng thuận theo anh Phi mà đăng ký tham gia.
(* (một thành ngữ hiện đại hài hước) ý chỉ họp hành thường xuyên, phiền phức.)
Lên năm ba đại học, trong câu lạc bộ xuất hiện thêm một gương mặt mới, mái tóc màu hồng rực, nổi bần bật giữa những người mới vào.
Dù sao hồi đó trong câu lạc bộ, mấy “đàn anh” cũng chẳng ai quên mặt cậu nhóc nổi bật kia, thế nhưng lần sau gặp lại, màu tóc của cậu ta lại thay đổi, lần này là màu xanh lá căng tràn sức sống tuổi trẻ, nghe đồn là vì bạn gái cắm sừng nên mới nhuộm tóc như thế. =)))))
Từ đó trở đi, cứ dăm bữa nửa tháng là tóc của người mới đến lại đổi sang một màu mới, mỗi lần nhìn thấy đối phương, Tạ Diễm đều phải mất vài giây mới nhớ ra lần trước cậu ta đã nhuộm tóc màu gì.
Bởi vì cậu ta thay đổi màu tóc quá thường xuyên nên trong hai năm cùng tham gia câu lạc bộ, Tạ Diễm nhìn tới nhìn lui vẫn không thể nhớ nổi đối phương trông như nào, chỉ nhớ được mái tóc rực rỡ và những bộ quần áo đầy màu sắc như cầu vồng của cậu ta.
Cũng chính vì lý do này mà cậu ta được mọi người trong câu lạc bộ đặt cho biệt danh Đặc Đặc.
Là biệt danh thân mật mà các thành viên trong câu lạc bộ đặt cho “Sát Mã Đặc*”.
(* – shā mǎ tè (từ mượn của từ “smart”). Một phong cách thời trang nổi loạn, kỳ quái, nổi bật trong giới trẻ Trung Quốc những năm 2000s (kiểu tóc dựng, nhuộm màu sặc sỡ, quần áo lòe loẹt…) có thể hiểu đơn giản là phong cách HKT của Việt Nam mình. )
Từ sau khi tốt nghiệp Tạ Diễm không còn gặp lại Đặc Đặc nữa. À không, giờ phải gọi tên đàng hoàng là Trịnh Hàn Thịnh mới đúng.
Không ngờ lần gặp lại này lại là ở công ty của Cố Ngộ Sâm, chàng trai Sát Mã Đặc nổi loạn của câu lạc bộ năm nào nay đã trở thành dân văn phòng, thay đổi cách ăn mặc, nhuộm lại tóc thành màu đen, nghiêm túc đi làm mỗi ngày.
“Anh nhớ ra rồi.” Tạ Diễm bừng tỉnh: “Em vừa mới tới đây làm việc à?”
Mấy lần trước Tạ Diễm đến đây đều không gặp cậu ta, hiển nhiên là mới tới YC làm việc gần đây.
Quả nhiên liền thấy Trịnh Hàn Thịnh nói: “Đúng vậy, em mới vào làm tuần trước.”
Không hiểu sao Tạ Diễm lại nghe ra được trong giọng nói đó có chút ai oán.
Ánh mắt của Trịnh Hàn Thịnh dừng trên tay Tạ Diễm, cố gắng để cho giọng nói của mình giống như lúc bình thường: “Đàn anh, anh đến đây giao đồ ăn sao?”
Thật ra cậu ta rất ngạc nhiên, đàn anh khi còn đi học thành tích rất tốt, sao ra đời rồi lại chọn đi giao đồ ăn cơ chứ?
Trịnh Hàn Thịnh không hề có ý coi thường nghề giao đồ ăn, chỉ là cậu ta cảm thấy công việc này thật chẳng hợp với đàn anh chút nào.
“Đúng vậy.” Tạ Diễm nhoẻn miệng cười, giọng nói mang theo ý đùa giỡn: “Anh tới giao cơm cho sếp Cố của mấy đứa đó.”
Trịnh Hàn Thịnh ban đầu còn định nhắc nhở rằng không được mang đồ ăn lên, nhưng nghe nói là do Cố Ngộ Sâm order thì lập tức im bặt, thậm chí còn bĩu môi một cái, dù sao cũng là sếp lớn mà, tất nhiên có đặc quyền khác nhân viên bình thường rồi.
Tạ Diễm không biết Trịnh Hàn Thịnh đang suy nghĩ gì trong đầu, chỉ khẽ nói: “Thôi không tiếp tục nữa, anh đi giao đồ ăn trước đây.”
“Vâng.” Trịnh Hàn Thịnh biết mình đang làm chậm trễ việc giao đồ ăn của Tạ Diễm, cậu ta nhanh chóng gật đầu: “Anh mau đi đi, lúc nào có thời gian chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Tạ Diễm lo lắng đồ ăn sẽ nguội, nên chỉ đáp lại Trịnh Hàn Thịnh một câu: “Ừ, lúc khác nói tiếp.” Rồi lập tức quen cửa quen nẻo, đi thẳng về phía văn phòng của Cố Ngộ Sâm.
Khi Trịnh Hàn Thịnh vừa quay người định trở về tiếp tục làm việc, thì đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Cậu ta nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ.
Đúng lúc đó, thư ký của Cố Ngộ Sâm bước vào, bắt gặp hành động của cậu ta, khó hiểu hỏi: “Tiểu Trịnh, cậu đang nhìn cái gì thế?
“Tôi đang xem thử bên ngoài có mưa đỏ* không?”
(*Mưa đỏ là cách nói hài hước, ví von điều gì đó cực kỳ hiếm hoặc khó tin mới xảy ra.)
Mặt Trịnh Hàn Thịnh đầy vẻ khó tin: “Hôm nay sếp Cố vậy mà lại gọi cơm ngoài.”
Thư ký: “…”
Anh ta cũng vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Trời nắng chang chang, chẳng có mưa đỏ hay hiện tượng nào bất thường cả.
Vậy tại sao sếp Cố lại gọi đồ ăn ngoài?
***
Tạ Diễm gõ cửa phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm.
Một lúc sau, giọng nói của Cố Ngộ Sâm từ bên trong truyền đến: “Vào đi.”
Tạ Diễm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vừa ngó đầu vào đã thấy Cố Ngộ Sâm đang cúi đầu phê duyệt đống tài liệu trên bàn làm việc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Ngộ Sâm tưởng là thư ký nên mắt vẫn không rời tài liệu mà chỉ buông một câu cứng ngắc: “Cuộc họp buổi trưa vẫn tiến hành như thường…”
“Vâng thưa sếp.” Tạ Diễm cố ý bóp giọng trả lời, làm ra vẻ nghiêm túc.
Cố Ngộ Sâm thoáng ngẩn người một chút, ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp Tạ Diễm đang cầm túi đồ ăn cười hớn hở nhìn anh.
“Tiên sinh Cố, đồ ăn trưa của anh được ship tới tận nơi rồi đây nè~”
Vừa nhìn thấy theo chiếc túi đựng đồ ăn của Tây Uyển trong tay Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm lập tức hiểu ra. Anh không nói hai lời, buông luôn xấp tài liệu đang xem dở xuống, nhanh chóng bước tới bên cạnh Tạ Diễm rồi tiện tay cầm lấy túi đồ ăn từ tay cậu.
“Em còn đặc biệt đến Tây Tuyển mua sao?” Anh vừa hỏi vừa cùng Tạ Diễm đi đến bàn tiếp khách, đặt túi đồ ăn lên trên bàn trà.
“Vâng.” Tạ Diễm đáp: “Lần trước thấy anh khá hài lòng với món ăn của họ nên hôm nay em ghé qua đó mua mang qua đây cho anh.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Cố Ngộ Sâm đã thuần thục bày hết các món ăn ra bàn.
Đây đều là những món mà Cố Ngộ Sâm thích ăn, nhưng anh chưa từng thể hiện điều đó trước mặt Tạ Diễm.
Tạ Diễm ôm lấy Cố Ngộ Sâm từ phía sau, nói như đang khoe khoang thành tích: “Hôm đi ăn em đã quan sát anh kỹ lắm đó nha, đũa anh hay gắp vào món nào, ánh mắt anh dừng lâu ở đâu, em đều nhìn rõ hết luôn.”
Hai người thường chỉ ăn cơm ở nhà, rất ít khi ra ngoài dùng bữa, mỗi lần nấu ăn, Cố Ngộ Sâm đều ưu tiên nấu theo khẩu vị của cậu, nên thật ra Tạ Diễm cũng không hiểu rõ sở thích ăn uống của anh cho lắm.
Lần trước ở Tây Uyển cùng anh ăn cơm, cậu đã để ý nhiều hơn một chút, nhờ vậy mà cũng đoán ra được đại khái khẩu vị của Cố Ngộ Sâm, mấy món hôm nay gọi về, phần lớn là dựa theo đó mà chọn.
Tình yêu không thể đong đếm như cán cân, nhưng cậu nghĩ, yêu một người thì không thể cứ để người ấy mãi là người duy nhất cho đi.
Cố Ngộ Sâm nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên môi Tạ Diễm.
Tạ Diễm nhướng mày: “Phần thưởng chỉ có chút éc vậy thôi à?”
Thế là ngay giây tiếp theo, cậu lập tức bị kéo lại, tay của Cố Ngộ Thâm đặt sau gáy cậu, giữ chặt mà trao luôn một nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng.
Lúc này Tạ Diễm mới hài lòng, cùng Cố Ngộ Sâm thưởng thức bữa trưa.
Căng da bụng thì trùng da mắt, vừa cơm nước xong xuôi, Tạ Diễm lại bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu bèn lên giường trong phòng nghỉ của Cố Ngộ Sâm nằm một lát.
Ngay cạnh đầu giường có một cuốn sách, cậu tiện tay với lấy, lật ra xem qua vài trang.
Là một cuốn sách hướng dẫn làm bánh ngọt kiểu Âu.
Đây chắc hẳn là thứ mà Cố Ngộ Sâm hay đọc lúc nghỉ ngơi, bìa sách đã sờn, những trang sách cũng không còn mới nữa, bên trong là những nét chữ quen thuộc của Cố Ngộ Sâm, từng dòng đều được anh ghi chú cẩn thận.
Cố Ngộ Sâm dù là làm việc gì cũng rất nghiêm túc, để ý từng chút một.
Chỉ cần nhìn nét chữ ghi chú tỉ mỉ từng dòng trong sách là có thể thấy rõ điều đó.
Ban đầu Tạ Diễm chỉ định xem thử Cố Ngộ Sâm đã ghi những gì, nhưng sau đó cậu lại vô thức bị thu hút bởi quy trình làm bánh trong sách. Tạ Diễm vốn dĩ đã thích đồ ngọt, bây giờ lại nhìn thấy những hình ảnh này, dường như cậu có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào lan tỏa từ tiệm bánh vậy.
Cơn buồn ngủ vừa dâng lên khi nãy giờ đã bị mùi vị ngọt ngào mà cậu tưởng tượng ra đánh tan biến.
Hơn nữa sinh nhật Cố Ngộ Sâm cũng sắp đến rồi, có lẽ cậu có thể tự tay chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật để tặng anh.
Tạ Diễm nói là làm ngay.
Cậu lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cố Ngộ Giác.
Vương Hoả Hoả: Chị ơi, hiện tại chị có đang ở tiệm bánh hông đó?
Cố Ngộ Giác nhanh chóng trả lời tin nhắn của Tạ Diễm.
Xe điện chạy băng băng: Chị đang ở tiệm nè, có chuyện gì sao?
Vương Hoả Hoả: Em muốn đến thỉnh giáo chút tay nghề, cô giáo có muốn thu nhận cậu học trò này không ạ?
Vương Hoả Hoả: Gấu trúc thăm dò.JPG
Vương Hoả Hoả: Gấu trúc mong chờ.JPG
Xe điện chạy băng băng: Đã gọi chị một tiếng cô giáo rồi, lẽ nào chị lại nỡ từ chối nhận trò cưng sao?
Xe điện chạy băng băng: Chị ở tiệm bánh chờ em.
Xe điện chạy băng băng: Xe điện lượn vòng quanh.JPG
Sau khi đặt hẹn với Cố Ngộ Giác xong, Tạ Diễm tỉnh như sáo vút chẳng thiết ngủ trưa nữa, lập tức xuống giường. Cậu nói với Cố Ngộ Sâm rằng mình có việc phải về công ty gấp, sau đó rời khỏi toà nhà YC.
Làm bánh là để mừng sinh nhật Cố Ngộ Sâm, vì thế phải giữ bí mật, đến lúc đó mới tạo được bất ngờ cho anh.
Tạ Diễm xuống bãi đỗ xe để lấy xe thì tình cờ bắt gặp Trịnh Hàn Thịnh đang ngồi chồm hổm ở một góc, cúi đầu loay hoay sửa xích xe đạp
“Đặc Đặc.” Tạ Diễm gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi, Trịnh Hàn Thịnh quay đầu lại, trông thấy Tạ Diễm thì ngạc nhiên hỏi: “Đàn anh, sao anh vẫn còn ở đây?”
Tạ Diễm đáp: “Anh đang định đi về, xe của em bị hỏng à?”
Trịnh Hàn Thịnh gật gật đầu: “Em phải đi giao một tập tài liệu, mà xui cái xe lại bị đứt xích.
Tạ Diễm nhìn thoáng qua chiếc xe đạp, đúng là xích bị đứt thật.
“Em định đi đâu vậy?” Tạ Diễm hỏi cậu ta.
Trịnh Hàn Thịnh đọc một địa chỉ, vừa khéo lại ở gần tiệm bánh của Cố Ngộ Giác.
Tạ Diễm nói: “Tiện đường đi ngang qua, để anh chở em đi luôn.”
“Có được không ạ?” Trịnh Hàn Thịnh còn hơi lưỡng lự, xe máy điện mà chở thêm người không phải sẽ bị phạt sao?
Tạ Diễm thấy khó hiểu: “Cái gì mà được hay không được? Cứ đi cùng anh là ổn hết.”
Vừa nói xong đã lật đật đứng dậy đi theo Tạ Diễm.
Cậu ta đã chuẩn bị tinh thần ngồi sau xe máy điện, nhưng khi thấy Tạ Diễm đi đến trước một chiếc Lamborghini Urus rồi nhẹ nhàng đưa tay mở cửa xe, Trịnh Hàn Thịnh hoàn toàn xịt keo cứng ngắc.
Xe điện giao đồ ăn đâu?
Chiếc Lamborghini Urus trước mặt là như nào đây?
Trịnh Hàn Thịnh khờ người, giọng cứng đờ hỏi Tạ Diễm: “Đàn anh, anh lái Lamborghini đi giao đồ ăn thật sao?”
Tạ Diễm bật cười: “Có tiền mà, thích thì đi thôi.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lời nhắc nhở ấm áp: Mẹ Cố họ Trịnh.
[Kịch nhỏ]
Nhìn thấy Tạ Diễm đến giao cơm hộp.
Đặc Đặc: Rốt cuộc mấy năm nay đàn anh đã trải qua những gì? Vì sao lại đi giao đồ ăn? Nếu so với đàn anh mà nói, tôi chỉ là bị bắt buộc phải mặc vest mà thôi, thực sự vẫn còn rất may mắn.
Sau khi nhìn thấy Lamborghini của Tạ Diễm.
Đặc Đặc: Là tôi tính sai rồi, cái trí thông minh giản dị này! Tức giận lật bàn!!
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
