Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 60


Chương 60. Anh, chúng ta thử chút đi


 


An Túc có thể cảm nhận được rõ sự bài xích của Tạ Diễm.


 


Chắc chắn An Viễn Hề đã nói gì đó ở trước mặt Tạ Diễm.


 


Khi ý nghĩ này vừa hiện lên, An Túc lập tức quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn An Viễn Hề một cái, giống như An Viễn Hề đã gây ra một tội ác tày trời đối với ông ta.


 


An Viễn Hề cũng nhìn cha mình, hai má phồng lên như cá nóc, đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc đều thể hiện hết lên trên mặt.


 


Ánh mắt của Tạ Diễm lướt qua lướt lại nhìn hai cha con bọn họ, hỏi lại lần nữa: “Bác An hiện tại có thời gian không? Chúng ta cùng bàn chuyện tăng giá thuê tòa nhà Kim Diễm nhé?”


 


Tòa nhà Kim Diễm nằm trong khu công nghệ cao Ninh Thành, tấc đất tấc vàng, ngay cả khi nếu An Túc vì vấn đề tiền thuê mặt bằng mà chuyển ra khỏi tòa nhà Kim Diễm thì vẫn sẽ có rất nhiều các công ty khác tranh nhau để được chuyển đến tòa nhà này.


 


Đương nhiên An Túc biết được giá trị của tòa nhà Kim Diễm, cũng nhìn ra được việc Tạ Diễm tăng tiền thuê rõ ràng là vì muốn ra mặt giúp An Vũ Hề, cho dù bây giờ ông ta muốn kết giao cùng phú nhị đại trong phòng này thì cũng không thể ở lại đây được.


 


An Túc rất tức giận với đứa con trai An Vũ Hề này vì làm ông ta mất hết thể diện, nhưng đối với chuyện này ông ta thực sự không thể làm gì An Vũ Hề, khi trở về còn phải mở lại thẻ ngân hàng trước đó bị đóng băng của y.


 


Nghĩ tới đây, An Túc cảm thấy tức nghẹn, nhưng khi nghĩ đến tính cách mềm yếu của An Viễn Hề, chỉ cần ông ta đối tốt với y một chút, An Viễn Hề tuyệt đối sẽ không trách giận.


 


Vậy thì cứ để An Viễn Hề ở đây kết thân với đồng nghiệp…


 


Trong lòng An Túc bàn đi tính lại nhiều lần, sau khi cân nhắc lợi hại bèn đưa ra kết luận, mình không nên ở lại chỗ này.


 


Ông ta nhìn Tạ Diễm gượng cười nói: “Công ty tôi còn có việc, tôi về trước. Chuyện của cậu Tạ cứ để bộ phận tài vụ của công ty xử lý.”


 


“Bác An không ở lại chúc mừng sinh nhật An An sao?” Tạ Diễm ra vẻ nghi hoặc hỏi, cũng không nhắc lại chuyện tăng tiền thuê.


 


An Túc tiếp tục gượng cười: “ Giới trẻ các cậu tụ tập, ông già như tôi không tiện tham gia.”


 


Nói xong thì chào hỏi những người khác trong phòng rồi rời đi.


 


Toàn bộ quá trình vừa rồi An Viễn Hề đều không nhìn cha mình, y nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào một cái cây xanh ở phía xa.


 


Cho đến khi có một bàn tay vuốt vuốt tóc y: “Đang suy nghĩ gì thế? Không phải muốn tổ chức sinh nhật sao? Mau tới đi!”


 


An Viễn Hề quay đầu lại, phát hiện cha y đã rời đi.


 


Nhìn đồng nghiệp xung quanh, An Viễn Hề nở nụ cười: “Tới đây tới đây tới đây, hôm nay là sinh nhật của em, mọi người đến cùng em vui vẻ nhé.”


 


Bầu không khí trong văn phòng lập tức vui vẻ.


 


Lúc này nhân viên ở các bộ phận khác hầu như đã tan làm, cho dù bọn họ có ca hát nhảy múa cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác.



 


Các đồng nghiệp trong bộ phận đại khái đều đoán được tâm tình An Viễn Hề không tốt, cũng không ai hỏi thăm chuyện gia đình của y, nhưng cả buổi tối bọn họ đều ở bên An Viễn Hề dỗ dành như một đứa trẻ.


 


Tạ Diễm chuốc An Viễn Hề uống không ít rượu.


 


Tửu lượng của cậu rất tốt, đến khi buổi tiệc kết thúc, toàn bộ văn phòng ngoại trừ Lý Trạch Khâm bị dị ứng với rượu, cũng chỉ còn có cậu là tỉnh táo, nhìn các đồng nghiệp đều gục xuống sau khi uống say, Tạ Diễm cùng Lý Trạch Khâm bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, chỉ có thể chăm chỉ gọi điện cho người thân của từng đồng nghiệp để họ tới công ty đón người về.


 


Cuối cùng chỉ còn lại An Viễn Hề.


 


Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm chỉ biết An Viễn Hề đã dọn ra ngoài sống một mình từ lâu, ngoài ra không biết thêm thông tin nào nữa.


 


Càng không thể gọi điện cho An Túc để đưa An Viễn Hề về.


 


Lý Trạch Khâm suy nghĩ nói: “Tao đưa nó về nhà của tao.”


 


Lý Trạch Khâm không uống rượu, có thể lo được cho An Viễn Hề.


 


“Được, đêm nay mày chịu khó một chút.” Tạ Diễm không nhịn được xoa xoa thái dương.


 


Cậu uống cũng nhiều rượu, tuy rằng không có say nhưng cảm thấy đầu có chút choáng váng.


 


Lý Trạch Khâm lo lắng nhìn về phía cậu: “Mày không sao chứ?”


 


Tạ Diễm lắc đầu: “Mày còn chưa biết tửu lượng của tao? Chút nữa Cố Ngộ Sâm sẽ đến đón tao.”


 


“A, tao lại quên mất mày không phải người cô đơn.” Lý Trạch Khâm trêu cậu.


 


Hai người hợp sức đỡ An Viễn Hề đến bãi đỗ xe, đặt y vào xe của Lý Trạch Khâm.


 


Sau khi xếp chỗ ngồi cho An Viễn Hề, Tạ Diễm vẫy tay tạm biệt Lý Trạch Khâm: “Đi đường cẩn thận.”


 


Nhìn đến khi xe của Lý Trạch Khâm ra khỏi bãi đỗ xe, Tạ Diễm đang định quay lại văn phòng chờ Cố Ngộ Sâm, lại nhìn thấy một bóng người đang đi tới phía mình.


 


Đó là người mà cậu quen thuộc nhất, cũng là hình bóng đã khắc sâu vào đầu quả tim của cậu.


 


Chờ Cố Ngộ Sâm đi tới phía mình, Tạ Diễm vô lực dựa vào người Cố Ngộ Sâm, mặt vùi vào trong ngực anh, nhẹ giọng nói: “Chóng mặt quá.”


 


Cố Ngộ Sâm lập tức đưa tay lên trán Tạ Diễm, nhẹ nhàng xoa xoa ở hai bên huyệt thái dương: “Có đỡ hơn chút nào không em?”


 


Tạ Diễm không trả lời, chỉ là áp sát Cố Ngộ Sâm hơn, thanh âm mang giọng mũi nồng đậm: “Em muốn anh ôm em cơ.” Rõ ràng là đang nhõng nhẽo.


 


Cậu vừa nói xong, đùi đã bị tay Cố Ngộ Sâm nâng lên, giây tiếp theo, cả người bị bế bổng lên cao được Cố Ngộ Sâm ôm vào lòng.


 


Hai chân Tạ Diễm lập tức vòng quanh eo Cố Ngộ Sâm, hai tay ôm lấy cổ Cố Ngộ Sâm, treo trên người anh như chú gấu koala.



 


Cậu rất vui vẻ.


 


Hai tay cậu ôm lấy đầu Cố Ngộ Sâm, hôn một cái thật mạnh lên mặt anh, tay chỉ về phía xe Lamborghini nói: “Khởi giá, hồi cung.”


 


Cố Ngộ Sâm mỉm cười bất lực, ôm Tạ Diễm đi về phía xe.


 


Vừa đi Tạ Diễm vừa vui vẻ cười khúc khích.


 


Cậu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, dựa vào vai Cố Ngộ Sâm hỏi: “Sao anh biết hôm đó em giả vờ say vậy?”


 


Chính là buổi tối mà cậu và Cố Ngộ Sâm lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, Tạ Diễm vốn định mượn rượu để tiếp cận Cố Ngộ Sâm, nhưng ngay từ đầu Cố Ngộ Sâm đã nhìn thấu việc cậu giả vờ say rượu.


 


Cũng không biết làm sao Cộ Ngộ Sâm biết được.


 


Cố Ngộ Sâm ôm Tạ Diễm đi tới bên cạnh xe, một tay ôm cậu, một tay mở cửa bên ghế phụ.


 


Nghe được câu hỏi của Tạ Diễm, anh cũng không giấu diếm: “Khi em nói dối, ngón chân sẽ vô thức co lại bám chặt lấy mặt đất, chắc là bản thân mình cũng thấy xấu hổ.”


 


Ngày hôm đó Tạ Diễm giả vờ say, lúc đầu Cố Ngộ Sâm tưởng là thật, nhưng sau đó nhanh chóng phát hiện ra Tạ Diễm luôn vô thức co ngón chân. Điểm này có chút khác thường, Cố Ngộ Sâm hơi thử một chút, lập tức phát hiện ra quả nhiên Tạ Diễm đang giả vờ say.


 


Tạ Diễm: “…”


 


Cậu biết khi bản thân nói dối, mũi chân sẽ vô thức gõ gõ xuống đất, cho nên ngày hôm đó khi cậu giả vờ say đã rất kiềm chế không làm hành động kia. Không ngờ còn có một động tác khác nhỏ hơn, thậm chí chính cậu còn không nhận ra, nhưng Cố Ngộ Sâm lại phát hiện.


 


Khi đó cậu và Cố Ngộ Sâm mới kết hôn được một tuần nhỉ? Thế nhưng Cố Ngộ Sâm đã quan sát cậu tỉ mỉ như vậy.


 


Nghĩ tới đây, Tạ Diễm thấy lòng mình ấm áp.


 


Thuận theo động tác đang ôm cổ, cậu nghiêng người về phía trước để hôn Cố Ngộ Sâm.


 


Cố Ngộ Sâm cố ý tránh cậu.


 


“Sao nào? Không cho em hôn anh à?” Tạ Diễm trừng mắt nhìn anh, giữa khóe mắt và đuôi lông mày tràn đầy tình ý, bởi vì uống rượu mà nhuộm một tầng phiếm hồng.


 


Cố Ngộ Sâm không nói một lời đặt Tạ Diễm ở ghế phụ, làm như không thấy sự trêu chọc của Tạ Diễm.


 


Ở trước mặt Cố Ngộ Sâm, đặc biệt khi trêu chọc anh, Tạ Diễm sẽ không bỏ cuộc, huống chi hôm nay cậu còn uống rượu, càng không cần kiêng nể gì.


 


Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Sâm chuẩn bị đứng dậy, cậu càng ôm chặt cổ Cố Ngộ Sâm, ngẩng đầu lên, ghé sát vào tai Cố Ngộ Sâm, phả ra hơi thở ấm áp: “Anh, xe mua lâu rồi, chúng ta còn chưa thử qua đâu.”


 


Khi Tạ Diễm nói chuyện, có mùi rượu thoang thoảng, không nồng nặc nhưng cũng đủ cho Cố Ngộ Sâm cảm thấy như mình cũng say.


 


Cố Ngộ Sâm không nhúc nhích, cả người có chút cứng ngắc, nhưng giọng nói lại trầm thấp khàn khàn, cực kì gợi cảm: “Em có biết mình đang nói gì không?”



 


Tạ Diễm đương nhiên biết.


 


Là cậu đã nhóm lửa, chính cậu cũng sẽ là người dập lửa.


 


Tạ Diễm m*t lấy d** tai Cố Ngộ Sâm, khi nhả ra, cậu thấy tai Cố Ngộ Sâm đang đỏ bừng.


 


Hóa ra anh cũng xấu hổ.


 


“Anh, thực sự không muốn thử một lần sao?” Tạ Diễm tiếp tục trêu ghẹo.


 


Lời cuối cùng của Tạ Diễm đã bị nụ hôn mãnh liệt của Cố Ngộ Sâm nuốt xuống.


 


Cuối cùng Cố Ngộ Sâm cũng thỏa mãn mong muốn của Tạ Diễm.


 


Đêm khuya, có một chiếc Lamborghini màu đen đang đậu ở một góc bãi đỗ xe của tòa nhà, chức năng giảm sóc tốt khiến nó trông giống như những chiếc xe khác trong bãi đỗ xe, lặng lẽ chờ chủ nhân lái đi.


 


Lại không biết rằng chủ nhân của nó đang làm chuyện đại sự ở bên trong, chiếc xe Lamborghini Urus đã tận tâm bảo vệ chủ nhân, ngăn chặn hình ảnh, âm thanh không để lộ ra ngoài.


 


***


 


Đến khi Tạ Diễm về đến nhà đã là sau nửa đêm.


 


Cậu được Cố Ngộ Sâm ôm ra khỏi xe, sau đó lại ôm vào nhà.


 


Không phải Tạ Diễm không muốn xuống để tự mình đi, mà là chân cậu thực sự không còn chút sức lực. Không gian trong xe có hạn nên đã khai phá ra được khả năng mềm dẻo của cậu.


 


Sướng thật là sướng.


 


k*ch th*ch thật là k*ch th*ch.


 


Chỉ là để lại di chứng hơi lớn.


 


Tạ Diễm không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày bạo dạn như vậy, quấn lấy Cố Ngộ Sâm làm chuyện đó ở bãi đỗ xe của công ty.


 


Khi về đến nhà, nhớ đến chuyện này làm Tạ Diễm có chút ngượng ngùng.


 


Cố Ngộ Sâm ôm người lên giường, sau đó đi pha cho Tạ Diễm một cốc mật ong, tuy Tạ Diễm có tửu lượng tốt, nhưng vẫn là uống rượu, Cố Ngộ Sâm lo lắng sáng mai khi ngủ dậy cậu sẽ bị đau đầu.


 


Sau khi pha nước mật ong xong, Cố Ngộ Sâm quay lại đưa cho Tạ Diễm vẫn còn đang ngẩn người ngồi đó.


 


Tạ Diễm nhận lấy, nhẹ nhàng uống mấy ngụm. 


 


Cũng không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên cười ra tiếng.



 


Cố Ngộ Sâm rũ mắt nhìn cậu, thấy trên mặt Tạ Diễm vẫn còn mang theo x**n t*nh, không nhịn được mà đưa tay s* s**ng một phen, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua môi Tạ Diễm.


 


Cố Ngộ Sâm hỏi: “Đang cười cái gì thế em?”


 


“Em vừa nhớ đến một chuyện.” Tạ Diễm dứt khoát vùi mặt vào bàn tay rộng lớn của Cố Ngộ Sâm, cọ cọ: “Không phải trước đây anh đưa em về quê xem pháo hoa sao?”


 


Lần đó anh hiểu lầm cậu và Vương Côn có tình ý gì đó, cố ý dẫn cậu đi xem pháo hoa, còn tặng cậu nhẫn để khẳng định cậu là của anh.


 


Khi đó cả hai đều có chút * l**n t*nh m*, nhưng cuối cùng họ dừng lại vì không phải xe của mình.


 


Nhưng hôm nay thì khác.


 


Họ đã có chiếc xe của riêng mình, hôm nay cậu và Cố Ngộ Sâm tiếp tục làm chuyện đó.


 


Tạ Diễm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngộ Sâm, như thể phát hiện ra điều gì đó phi thường, đôi mắt sáng ngời, giọng nói tràn đầy hưng phấn: “Anh ơi, anh không thấy cuối cùng chiếc Lamborghini Urus của chúng ta cũng cùng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”


 


Cố Ngộ Sâm: “…”


 


Cố Ngộ Sâm nói không lên lời.


 


_______


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Lamborghini Urus: Nhiệm vụ của tôi không phải là chạy xe sao???


 


[Kịch nhỏ]


 


Ngày nọ, một công ty thu thập được tin tức của tòa nhà Kim Diễm.


 


Nội dung tin tức là Bất Động Sản Hành Đông quyết định giảm tiền thuê nhà cho bọn họ.


 


Trong lúc nhất thời, không khí trong tòa nhà Kim Diễm đều phấn khích vui mừng.


 


Chỉ có một công ty phải chịu tình cảnh bi thảm.


 


Gian thuê của công ty đó, tiền thuê lại tăng cao hơn.


 


Cha của An Viên Hề: …


 


Chủ nhà ẩn sâu công cùng danh.


 


Gấu trúc tùy hứng.jpg


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 60
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...