Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 54


Chương 54


 


Sau khi biết được trang trại có nuôi heo nái, dù nói gì đi nữa Tạ Diễm cũng nhất quyết không đi bắt heo con, nếu không phân biệt được con nào là con của heo nái, vậy chẳng phải cậu sẽ bị heo nái đuổi đến nỗi chạy khắp núi sao?


 


Cậu không dám xuống, không biết ngại bảo Cố Ngộ Sâm ôm mình ra ngoài, cả người đều dính lấy anh, ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn.


 


Vừa xong bị heo nái làm cho tinh thần hoảng hốt, cậu cần chậm rãi bình tĩnh lại.


 


Cố Ngộ Sâm nhịn không cười, nếu không ai đó sẽ bực mình xấu hổ đến mức nổi giận mất. Anh vừa ôm Tạ Diễm, vừa nhanh chóng biện hộ cho bản thân: “Anh thực sự không biết ở đây có heo trưởng thành.”


 


Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh tới trại nuôi heo, trước đó nghe ông nội nói ở đây chỉ nuôi heo con, không ngờ trong đó còn có cả heo nái.


 


Tạ Diễm treo ở trên người Cố Ngộ Sâm r*n r*: “Tinh thần của em bị tổn thương rồi, cần có heo sữa quay an ủi”.


 


Cố Ngộ Sâm theo ý của cậu: “Được, tối nay sẽ cho em ăn miếng đầu tiên.”


 


Tạ Diễm nghe vậy mới thoải mái, tùy ý dựa vào Cố Ngộ Sâm để anh ôm ra hàng rào.


 


Tiểu Vĩ đang chuẩn bị thức ăn cho heo, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Ngộ Sâm ôm Tạ Diễm đi ra, còn tưởng Tạ Diễm bị làm sao, chạy nhanh tới lo lắng hỏi: “Anh Tạ bị làm sao vậy?”


 


Chẳng lẽ Tạ Diễm có thể nói rằng mình bị heo nái dọa sợ sao?


 


Cậu là người nhát gan đến vậy à?


 


Chắc chắn là không phải!


 


Trong nháy mắt cậu đã kiếm được cớ để bào chữa: “Vừa nãy anh đang chạy, không cẩn thận bị trật chân.”


 


Tiểu Vĩ cũng không nghi ngờ cậu, chỉ cảm thấy tình cảm của anh Sâm và anh Tạ thật tốt, trật chân chỉ cần dìu đi là được, anh Sâm còn bế lên.


 


Tuy rằng biết quan hệ của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm, Tiểu Vĩ vẫn có hơi chút ngượng ngùng.


 


Tạ Diễm cảm thấy nên kiềm chế một chút, lúc này cũng đã ra khỏi hàng rào, rời khu vực của heo nái, c** nh* giọng nói bên tai Cố Ngộ Sâm: “Anh buông em xuống đi.”


 


Cố Ngộ Sâm nghe lời buông Tạ Diễm xuống, cố ý nói: “Cẩn thận cái chân đau.”


 


Tạ Diễm trừng mắt nhìn anh.


 


Cố Ngộ Sâm cười.


 


Rồi sau đó anh quay đầu hỏi Tiểu Vĩ: “Anh vừa nhìn thấy một con heo nái to, nuôi từ khi vào vậy?”


 


“Anh Sâm chắc là đang nói đến A Hoa,” Tiểu Vĩ lập tức nhớ ra: “Đó là của bà Trương ở thôn bên cạnh nuôi, bà Trương nghe nói thầy Cố muốn nghiên cứu heo nái nuôi con nên đưa lại đây. Đưa đến đây từ nửa tháng trước, A Hoa ngày thường đều trốn đi, mọi người đều không dễ dàng tìm được nó, thế mà các anh lại nhìn thấy nó, may mắn thật đấy.”


 


Tạ Diễm: “…”


 



May mắn kiểu này cậu không cần, xin cảm ơn.


 


Cuối cùng là Tiểu Vĩ cùng mấy người chăm sóc heo trong thôn đi vào giúp Tạ Diễm bắt một con heo con đen, Tạ Diễm cũng coi như đạt được ước nguyện.


 


“Bắt được” heo con đen, Cua Bá Vương lại bắt đầu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.


 


Tiểu Vĩ ôm heo con nhìn thoáng qua chân của Tạ Diễm, ngay thẳng hỏi: “Anh Tạ, chân của anh không sao chứ?”


 


Tạ Diễm: “…”


 


“Không sao,” Tạ Diễm lại làm bộ làm tịch đỡ tay Cố Ngộ Sâm: “Trước đó bị đau một chút, bây giờ đỡ nhiều rồi.”


 


“Đỡ hơn là tốt rồi,” Tiểu Vĩ ngược lại kiến nghị với Cố Ngộ Sâm: “Anh Sâm, buổi tối anh có thể giúp anh Tạ chườm đá lạnh, vết thương bong gân sẽ không bị sưng.”


 


Cố Ngộ Sâm làm như có thật, gật đầu nói: “Anh đã biết.”


 


Tạ Diễm thấy vậy nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Tiểu Vĩ, em học đại học chuyên ngành gì?”


 


“Thú y.” Tiểu Vĩ lắc lắc heo con trên tay.


 


Tạ Diễm: “…”


 


Coi như cậu không hỏi.


 


Ba người nói xong, rất nhanh đã xuống tới chân núi, ngồi xe ba bánh về nhà.


 


Đi được nửa đường Tiểu Vĩ xuống xe: “Em đi tìm chú Vương.”


 


Chú Vương là đồ tể trong thôn, Tiểu Vĩ muốn đem heo con đến chỗ của chú Vương làm thịt.


 


“Phiền cậu quá.”


 


Tiểu Vĩ hiền hậu cười cười: “Một chút cũng không phiền.”


 


Nói xong thì ôm heo con đi vào nhà dân ven đường.


 


Cố Ngộ Sâm đưa Tạ Diễm về nhà.


 


Đi đến đoạn đường rộng, Tạ Diễm thoáng nhìn xe điện ba bánh, có chút ghen tị: “Anh, lúc này trên đường không có ai, cho em thử lái được không?”


 


Cố Ngộ Sâm biết cậu muốn làm gì, anh trực tiếp chạy xe ba bánh đến một quảng trường trong thôn, sau đó đổi vị trí với Tạ Diễm, ngồi bên cạnh hướng dẫn Tạ Diễm lái xe rồi mới cho Tạ Diễm thử một lần.


 


Tạ Diễm cảm thấy bản thân có thể ngay lập tức chạy được xe ba bánh, xe đạp hai bánh cậu còn có thể đi được, huống chi là xe ba bánh?


 


Tuy rằng tràn đầy tự tin, Tạ Diễm vẫn không dám chạy tốc độ quá nhanh, hai tay đặt lên tay cầm của xe, tay phải nhẹ nhàng vặn ga lên.


 


Cậu cảm thấy xe ba bánh rung lên một chút, sau đó bắt đầu di chuyển.



 


Nhìn xem, không phải rất đơn giản sao?


 


Mới nghĩ như vậy, Tạ Diễm lập tức phát hiện hướng đi của xe ba bánh đang lệch khỏi quỹ đạo mà cậu muốn chạy. Tạ Diễm nhanh chóng xoay tay cầm, nhưng thật nặng, cậu xoay một lúc cũng không thể quay lại được, cậu dồn lực nhưng lại nhỡ xoay quá nhiều, hậu quả là chiếc xe lao về hướng bồn hoa trong quảng trường.


 


Tạ Diễm: “Cố Ngộ Sâm!!! Mất quyền kiểm soát mất quyền kiểm soát!!”


 


Tạ Diễm: “Cố Ngộ Sâm! Sắp đụng rồi!! Aaa!!”


 


Tạ Diễm: “Cố Ngộ Sâm!!! Tại sao nó không dừng được aaa!!”


 


Trong khoảnh khắc đó, trên quảng trường toàn là tiếng la hét của Tạ Diễm.


 


Thấy xe ba bánh sắp đụng phải bồn hoa, Tạ Diễm kịp thời nắm phanh, xe ba bánh dừng lại.


 


Tạ Diễm thở phào một hơi.


 


Cũng may tốc độ xe không nhanh, có thể kịp thời dừng lại.


 


“Em còn muốn học nữa không?” Cố Ngộ Sâm tắt chìa khóa, bảo đảm xe ba bánh sẽ không khởi động nữa, nghiêng đầu hỏi Tạ Diễm.


 


Sự tự tin của Tạ Diễm hoàn toàn bị đả kích, ảo não dựa vào người Cố Ngộ Sâm, lẩm bẩm nói: “Xe này với xe hai bánh hoàn toàn không giống nhau.”


 


Cậu còn tưởng xe ba bánh so với xe hai bánh thì càng dễ cân bằng hơn, ngồi lên lái rồi mới biết khó hơn rất nhiều, trong thời gian ngắn cậu không thích ứng cân bằng xe ba bánh được.


 


Tạ Diễm nhìn thoáng qua sắc trời: “Ngày mai lại học tiếp vậy, em không tin em không lái được nó.”


 


Cậu lại khôi phục ý chí chiến đấu sôi sục.


 


Cố Ngộ Sâm: “Được.”


 


Vừa dứt lời, anh không nhịn được mà nghiêng đầu hôn Tạ Diễm một cái.


 


Tạ Diễm hơi hơi ngẩng đầu hôn môi cùng Cố Ngộ Sâm.


 


Ánh chiều hoàng hôn rơi xuống, vừa lúc bao phủ trên hai người, phủ lên họ một lớp màu vàng ấm áp.


 


Hai người hôn nhau dưới ánh hoàng hôn, tiếng nước giao nhau, tiếp tục một nụ hôn nhẹ.


 


***


 


Khi Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm trở lại nhà của ông nội Cố, ông nội Cố đã chuẩn bị sẵn bếp than cùng dụng cụ quay heo sữa, chỉ còn chờ heo sữa mang từ nhà chú Vương về để Cố Ngộ Sâm trổ tài nấu nướng.


 


Tạ Diễm tắm rửa xong đi ra, không nhìn thấy bà nội Cố thì hỏi một câu: “Ông nội ơi, bà nội đâu ạ?”


 


Ông nội Cố chỉ ra vườn rau ở sau nhà: “Đang ở đó luyện giọng.”


 



Ông nội Cố vừa dứt lời, sân đằng sau đã truyền đến một đoạn hí khúc uyển chuyển cao vút, tràn đầy nội lực.


 


Đây là bà nội Cố hát ư?


 


Tạ Diễm tò mò đi vòng đến vườn rau, nhìn thấy bà nội Cố đang đang hát hí khúc trong vườn rau xanh biếc.  


 


Mẹ Cố từng nói qua, trước khi về hưu, bà nội Cố là một nghệ sĩ kinh kịch nổi tiếng, Tạ Diễm không phân biệt được là có hay không, nhưng dần dần cũng bị hí khúc của bà nội Cố hấp dẫn.


 


Cố Ngộ Sâm không biết đã đi đến bên cạnh Tạ Diễm từ khi nào, chỉ vào vườn rau nói với Tạ Diễm: “Bà nội mỗi sáng sớm hay chạng vạng tối đều ra vườn rau luyện giọng, em không cảm thấy vườn rau của nhà mình lớn lên tươi tốt hơn nhà khác sao?”


 


Tạ Diễm thật sự nghiêm túc bắt đầu đánh giá.


 


Không đùa, thoạt nhìn cây đúng thật là tăng trưởng tốt.


 


Loại rau chịu ảnh hưởng của nghệ thuật có khác.


 


Hai người vừa nói chuyện, vừa thưởng thức bà nội Cố hát kinh kịch.


 


Chờ bà nội Cố luyện xong hí khúc, Tiểu Vĩ cũng đã mang heo sữa từ nhà đồ tể trở về.


 


Cùng trở về với heo sữa còn có Cố Ngộ Giác.


 


Hôm nay chị ấy mặc một bộ đồ thể thao, tóc dài cột lên theo kiểu đuôi ngựa, không trang điểm, cả người tỏa ra sự tươi mát, trong sáng.


 


Tạ Diễm nhìn thấy chị ấy thì có chút ngạc nhiên.


 


Cố Ngộ Sâm nhỏ giọng giải thích bên tại cậu vài câu.


 


Là do bà nội Cố trước đó gọi điện cho Cố Ngộ Giác, nói Cố Ngộ Sâm tối nay sẽ làm món heo sữa quay, vì vậy Cố Ngộ Giác đã về.


 


Nói như vậy cũng không sai, nhưng Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm đều biết Cố Ngộ Giác trở về không phải vì heo sữa quay.


 


Cố Ngộ Giác biết là bà nội nhớ chị ấy, cho nên khi bà nội gọi điện, trong lời nói hy vọng chị ấy có thể trở về, Cố Ngộ Giác lập tức sắp xếp công việc gấp gáp trở về.


 


Quả nhiên bà nội Cố nhìn thấy Cố Ngộ Giác thì không ngạc nhiên chút nào, còn vô cùng vui vẻ nắm tay Cố Ngộ Giác về phòng, lấy ra bộ trang sức mà Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đã tặng cùng Cố Ngộ Giác thưởng thức.


 


Khi nhắc tới Tạ Diễm, bà nội Cố khen không dứt miệng.


 


Ngoài phòng, Tạ Diễm kéo quần áo của Cố Ngộ Sâm, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh với chị gái đều như vậy à?”


 


Cố Ngộ Sâm biết Tạ Diễm muốn hỏi cái gì.


 


Anh xoa xoa đầu Tạ Diễm nói: “Cũng không khác biệt lắm.”


 


Cùng lắm hai năm trước Cố Ngộ Giác du học ở nước ngoài không thể trở về, ông bà nhớ chị ấy cũng chỉ có thể thông qua gọi video, sau khi về nước chị ấy còn cố ý ở lại chơi với ông bà nội một tháng.


 


Khoảng cách từ thành phố K đến thôn mất hơn hai giờ đi xe, nếu không phải rất bận, chị em Cố Ngộ Sâm, còn có cha mẹ anh đều sẽ thường xuyên trở về thăm ông bà nội.



 


Đôi khi cũng giống như lần này vậy, chỉ cần một cuộc điện thoại gọi đến, mặc dù ông bà nội không biểu lộ rõ ràng là nhớ bọn họ, nhưng bọn họ sẽ ngay lập tức hoàn thành công việc còn dang dở, những việc không quan trọng sẽ tạm thời gác lại một bên rồi trở về thăm ông bà nội


 


Tạ Diễm bỗng dưng có chút hâm mộ bầu không khí gia đình như vậy, bất kỳ ai cũng đều đặt người thân trong gia đình ở vị trí quan trọng nhất, ngay cả công việc cũng không ảnh hướng tới được.


 


Nếu cậu cũng từng có được sự bầu bạn như thế…


 


Trước mắt cậu là một vòng lốc xoáy, Tạ Diễm không cẩn thận rơi vào đó, lúc cậu dường như càng ngày càng lún sâu thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.


 


“Về sau, đây cũng là nhà của em.”


 


Cố Ngộ Sâm xoa xoa phía sau cổ Tạ Diễm.


 


Tạ Diễm ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm, lập tức rơi vào ánh mắt dịu dàng sâu thẳm của anh.


 


Vì thế cậu đã trèo ra khỏi vòng lốc xoáy ấy.


 


Tạ Diễm chớp chớp mắt, nỗi buồn lập tức biến mất, cong môi cười nói: “Đúng vậy, đây cũng là nhà của em.”


 


Từ lúc gặp Cố Ngộ Sâm, anh chính là ánh nắng đã chiếu vào sinh mệnh của cậu.


 


Dường như mọi thứ cậu còn thiếu đều được Cố Ngộ Sâm bù đắp.


 


***


 


Buổi tối, Cố Ngộ Sâm làm đầu bếp chính, mất một chút thời gian để heo sữa quay chín.


 


Mọi người trong nhà họ Cố cùng những thanh niên đang theo ông nội Cố học tập vui vẻ thưởng thức món heo sữa quay.


 


Tạ Diễm thỏa mãn nằm trên ghế tiêu hóa thức ăn, thấy bà nội Cố và Cố Ngộ Giác đi lại đây.


 


Cố Ngộ Giác nháy mắt với Tạ Diễm, giọng điệu bỡn cợt: “Tiểu Diễm, chị và bà nội muốn đi tới quảng trường nhỏ, em đi chứ?”


 


Bà nội? Buổi tối? Quảng trường nhỏ?


 


Tạ Diễm lập tức cảnh giác, giống như một con mèo nhỏ xù lông.


 


_____


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Rút thăm trúng thưởng đã thông báo trúng thưởng, có ai trúng thưởng không nào?


 


[Kịch nhỏ]


 


Bà nội mời cậu ra quảng trường nhảy.


 


Tạ Diễm: Cơ thể con không phối hợp, tay chân con cũng vậy, cái gì con cũng không làm được!


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 54
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...