Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 52


Chương 52


 


Tạ Diễm có chút cứng nhắc nhìn về phía Cố Ngộ Sâm: “Đây chính là quà anh mang biếu ông nội sao?”


 


Là cái này?


 


Năm bao cám cho heo?


 


“Em nghĩ gì vậy hả??” Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng cốc một cái lên trán của Tạ Diễm: “Ông nội biết anh về nên bảo anh thuận tiện mang về luôn. Quà biếu để ở ghế sau, em không nhìn thấy à?”


 


Tạ Diễm nghe vậy, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.


 


Cậu nói rồi mà, làm sao có thể tặng cám heo cho ông nội được chứ.


 


Tạ Diễm chạy tới phía trong xe, quả nhiên trên hàng ghế sau có mấy túi hộp quà, là trà xanh và một bộ trang sức.


 


Cố Ngộ Sâm nói với cậu: “Ông nội anh thích uống trà, bà nội thì thích cái đẹp, tuy rằng tặng trang sức bà không đeo thường xuyên nhưng lúc nào muốn bà sẽ mang nó ra ngắm nhìn cũng được.”


 


“Em biết rồi.” Tạ Diễm cúi người mang mấy hộp quà ra, nhìn đến Cố Ngộ Sâm đã đem mấy bao cám heo ra khỏi xe, không nhịn được mà hỏi: “Về tới nhà còn xa không? Nếu mang từng bao một sẽ rất mệt.”


 


Đương nhiên Cố Ngộ Sâm cũng ý thức được vấn đề này, nhìn Tạ Diễm nói: “Em ở chỗ này đợi anh một lát, anh đi mượn xe.”


 


Cố Ngộ Sâm nói xong lập tức đi mượn xe, không lâu sau anh quay trở lại, ngồi ở thùng xe của một chiếc xe điện ba bánh.


 


Dáng người anh cao lớn, chân cũng dài nữa, khi ngồi trong thùng xe cả người hơi khom lại, nhìn qua có chút buồn cười.


 


Tạ Diễm nhìn mà không nhịn được cười, chỉ cảm thấy lúc này Cố Ngộ Sâm thực bình dân.


 


Chiếc xe ba bánh nhanh chóng dừng bên cạnh chiếc Lamborghini, màu xanh đậm của xe cùng phong cảnh sông núi vùng quê ngược lại trông rất phù hợp.


 


Cố Ngộ Sâm từ trên xe nhảy xuống một cách dứt khoát, đi tới chỗ mấy bao cám heo.


 


Tạ Diễm đang muốn đi tới giúp thì nghe thấy có người nói: “Không cần lo lắng cho A Sâm, con lại đây ông nội nhìn xem nào.”


 


Nghe vậy, Tạ Diễm mới chú ý tới ông cụ đang ngồi trên xe.


 


Hai bên tóc mai của ông cụ đã điểm bạc, trên mặt có nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng, tinh thần trông rất thoải mái, khỏe mạnh.


 


Ông cụ một thân mặc bộ lao động màu xanh của quân đội, mang đôi giày giải phóng đế cao su, nhìn vô cùng giản dị khiêm tốn.


 



Không ai có thể nhận ra ông cụ trước mặt chính là ông nội của một người giàu có.


 


Tạ Diễm cảm thấy ông cụ thoạt nhìn có chút quen mắt.


 


Lúc này Cố Ngộ Sâm mang một bao cám heo lên thùng xe ba bánh, sau đó giới thiệu với Tạ Diễm: “Diễm Diễm, đây là ông nội.”


 


Tạ Diễm sửng sốt một chút, chạy nhanh tới ông nội Cố chào hỏi: “Chào ông nội, con là Tạ Diễm.”


 


Nhìn thấy ông nội Cố Ngộ Sâm, đột nhiên Tạ Diễm có chút căng thẳng, nói chuyện với giọng khô khốc.


 


Ông nội Cố cũng không để ý, gương mặt hiền từ nhìn Tạ Diễm từ trên xuống dưới, sau đó kéo cậu ngồi lên xe ba bánh: “Chàng trai trẻ nhìn thật tốt, ông nội rất thích.”


 


Đây là lần đầu tiên Tạ Diễm ngồi xe ba bánh, mới đầu cứ xê dịch qua lại do có chút không quen, lại sợ ảnh hưởng tới ông nội Cố nên ngồi hướng sang bên cạnh một chút, toàn bộ quá trình cả người đều cứng đờ.


 


Sau khi ổn định chỗ ngồi xong, cậu cùng ông nội Cố nói chuyện.


 


Thái độ của ông nội Cố thực sự rất ôn hòa, khi nói chuyện trong giọng nói cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, dần dần xoa dịu tâm lý lo lắng của Tạ Diễm, bắt đầu nói chuyện và cười đùa với cậu.


 


Cơ thể cứng ngắc của Tạ Diễm dần thả lỏng, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên tự nhiên hơn.


 


Cố Ngộ Sâm ở một bên nghe được, khóe miệng hơi cong lên.


 


Chỉ trong chốc lát, Cố Ngộ Sâm đã mang năm bao cám heo lên thùng xe ba bánh. Sau khi khóa chiếc Lamborghini, anh leo lên xe ba bánh, ngồi xuống bên cạnh: “Ông nội, có thể về nhà rồi.”


 


Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên anh ngồi xe ba bánh, anh không hề có gánh nặng tâm lý, tỏ ra hết sức tự nhiên.


 


Ông nội Cố hô một tiếng: “Tiểu Tạ, ngồi cho vững.”


 


Tạ Diễm chỉ cảm thấy chiếc xe ba bánh đột nhiên rung lắc một chút, sau đó xuất phát.


 


Tuy phía trước có che chắn, nhưng gió vẫn thổi tới từ hai bên, thổi vào mặt Tạ Diễm, điều này làm cho cậu có cảm giác vui sướng như được thế giới ôm lấy.


 


Lúc mới bắt đầu cậu còn quen, có chút sợ hãi, cũng may ông nội Cố đi không nhanh lắm, Tạ Diễm dần chậm rãi thả lỏng.


 


Càng về đến gần thôn, trên đường ngày càng có nhiều người đi bộ, chiếc xe ba bánh cũng đi chậm lại.


 


Những người trong thôn hiển nhiên nhận ra Cố Ngộ Sâm, nhìn Cố Ngộ Sâm ngồi trên xe đều nhiệt tình chào hỏi.


 


“A Sâm về rồi à?”


 


“Thầy Cố, cháu trai về thăm ông đó hả?”



 



 


Tất cả đều là lời hỏi thăm bình dị, Tạ Diễm có thể thấy được sự tôn trọng đối với ông nội Cố và Cố Ngộ Sâm trên khuôn mặt họ, biểu hiện cũng rất nhiệt tình.


 


Tạ Diễm còn chưa biết nguyên nhân vì sao, ông nội Cố đã dừng xe trước sân một trang trại nhỏ.


 


Ông nội ở trên xe chỉ đạo Cố Ngộ Sâm: “Con mở cửa ra, ta lùi xe vào trong sân.”


 


Cố Ngộ Sâm đã từng làm chuyện này trước đây, anh từ trên xe nhảy xuống.


 


Cổng nhà ở quê thường không khóa, anh đẩy một cánh cửa nhỏ ra. Sau khi bước vào, kéo chốt cửa và mở hai cánh cửa sang hai bên.


 


Ông nội Cố thành thạo bắt đầu lùi xe.


 


 Vì thế Tạ Diễm đã đến nhà ông nội Cố trong một tràng âm thanh: “Xe đang lùi xin hãy chú ý”


 


***


 


Bà nội Cố nghe thấy tiếng động thì đi ra từ trong phòng, vừa đi vừa nói: “A Sâm đã về rồi à?”


 


Tạ Diễm nghe thấy tiếng nói, nhìn sang thấy bà nội Cố đi ra, mặc dù đang mặc một chiếc áo hoa và quần hoa rộng nhưng cũng không che dấu được khí chất ưu nhã cao quý của bà.


 


Cố Ngộ Sâm nắm lấy tay Tạ Diễm, đi tới trước mặt bà nội Cố, nửa đỡ lấy bà cụ: “Vâng bà nội, con đã về.”


 


Vừa nói, anh vừa kéo Tạ Diễm đến trước mặt bà nội giới thiệu: “Bà nội, đây là Tạ Diễm mà con đã nói với bà, hôm nay con đưa em ấy về đây ra mắt ông bà.”


 


Ánh mắt bà nội dừng trên người Tạ Diễm, bà mỉm cười nhìn cậu, sau đó duỗi tay sờ mặt lại sờ tay Tạ Diễm, vui vẻ nói: “Thật là một đứa trẻ ngoan, A Sâm có thể ở bên con, thực sự là phúc đức của thằng bé.”


 


Mặc kệ lời này có phải khen hay không, Tạ Diễm nghe xong lập tức thấy thoải mái.


 


Cậu cũng chân thành khen Cố Ngộ Sâm: “Bà nội, gặp được A Sâm là phúc đức của con.”


 


Bà nội Cố nghe vậy thì che miệng cười: “Đúng vậy, A Sâm nhà ta quả thực rất tốt.”


 


Cố Ngộ Sâm muốn ngắt lời nhưng không kịp, vì vậy những lời khen bắt đầu vang lên. Bà nội Cố nắm lấy tay Tạ Diễm không ngừng khen ngợi Cố Ngộ Sâm: “A Sâm nhà ta, lớn lên không chỉ đẹp trai mà còn thông minh nữa…”


 


Bà nội Cố dùng tất cả những lời ca ngợi để nói về Cố Ngộ Sâm, càng nói đôi mắt bà càng sáng lấp lánh hơn làm cho Cố Ngộ Sâm được khen mà cảm thấy xấu hổ.


 


Cố Ngộ Sâm nhìn về phía Tạ Diễm, cho rằng Tạ Diễm sẽ không thoải mái, không ngờ Tạ Diễm thế mà lại gật đầu tán thành.


 



Tạ Diễm và bà nội Cố giống như tìm thấy bạn tri âm, mỗi người một câu qua lại đều khen Cố Ngộ Sâm hết lần này tới lần khác.


 


Cố Ngộ Sâm: “…”


 


Đợi đến khi tới nhà ăn, bà nội Cố tận tâm khen ngợi rồi đưa ra kết luận: “Có một đứa cháu trai như Cố Ngộ Sâm là điều tự hào lớn nhất trong cuộc đời của ta.”


 


Cằm bà nội Cố hơi hướng lên, trong đôi mắt đã vẩn đục của bà dường như có tia sáng, thực sự bà rất tự hào.


 


Ông nội Cố đúng lúc vừa đi ngang qua, nghe được những lời bà nội Cố nói thì “Hừ” một tiếng, sau đó Tạ Diễm nghe được ông nội Cố lẩm bẩm: “Trước đây không phải bà cũng nói như vậy sao, bà nói rằng điều tự hào nhất trong cuộc đời là gả cho tôi.”


 


Thính lực của Tạ Diễm rất tốt, nghe được rõ những lời ông nội Cố nói.


 


Cậu đột nhiên biết được Cố Ngộ Sâm thích ăn dấm là được di truyền từ ai.


 


Cậu cười bất lực mà liếc nhìn Cố Ngộ Sâm một cái.


 


Cố Ngộ Sâm cúi người nói với bà nội: “Bà nội, ông tức giận vì bà nói con là người bà tự hào nhất.”


 


“Ài.” bà nội Cố nhẹ nhàng vỗ vỗ trán của mình, sau đó đuổi theo ông nội Cố, nắm tay ông nội Cố dỗ dành: “Lão già, ông mới là người tôi luôn tự hào nhất, tất cả mọi người đều xếp phía sau ông hết.”


 


Ông nội Cố vui vẻ, nhưng vẫn hỏi: “ Vậy còn A Sâm, A Diễm ở đâu?”


 


Bà nội Cố dứt khoát nói: “A Sâm cũng xếp sau ông, ông luôn luôn đứng thứ nhất, A Sâm và A Diễm cùng một vị trí.”


 


Bà nội Cố tiếp tục dỗ dành: “Ông xem, A Sâm và A Diễm đều không thể xếp ngang hàng với ông, tôi quan tâm ông biết bao.”


 


Ông nội Cố hoàn toàn hài lòng, vui vẻ nắm lấy tay bà nội Cố.


 


Hai đôi bàn tay tuy đã có nhiều nếp nhăn nhưng gắt gao nắm lấy tay đối phương.


 


Tạ Diễm cảm động nhìn bóng lưng ông nội Cố tóc đã bạc nắm tay bà nội Cố bước đi.


 


A, thì ra đây chính là sự lãng mạn của tình yêu khi về già.


 


“Đi ăn cơm thôi.” Cố Ngộ Sâm cũng nắm tay Tạ Diễm đi tới nhà bếp.


 


Phòng bếp rất lớn, bàn ăn được đặt trong nhà bếp.


 


Trên bàn đã bày rất nhiều món, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề vẫn đang bận rộn bên trong.


 


Cố Ngộ Sâm giới thiệu với Tạ Diễm: “Đây là dì chăm sóc ông bà nội, sau này em gọi có thể gọi là dì Lưu.”



 


Dì Lưu bưng món canh cuối cùng lên bàn rồi mời bọn họ dùng bữa.


 


Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm tiến tới chào hỏi dì Lưu.


 


Dì Lưu cẩn thận lau tay vào tạp dề, khuôn mặt hiền lành chất phác.


 


Ông nội Cố muốn mời dì Lưu ở lại cùng ăn cơm trưa, nhưng bà nói trong nhà còn có việc nên phải về trước.


 


Từ những hành động nhỏ của dì Lưu, Tạ Diễm có thể nhìn ra sự kính trọng của bà đối với ông nội Cố và bà nội Cố, luôn đặt họ ở vị trí cao hơn.


 


Sau khi ăn xong, Tạ Diễm sẽ mang sự nghi hoặc này hỏi cho rõ.


 


Đáp án cũng rất đơn giản.


 


Bà nội Cố rất thích ăn cá, ông nội Cố cảm thấy mỗi ngày đi mua cá sẽ rất đắt, lập tức quyết định tự mình nuôi cá.


 


“Trước khi về hưu, ông nội anh là giáo sư, làm cái gì cũng rất nghiêm túc, sau khi quyết định nuôi cá là lập tức tìm đọc rất nhiều sách hướng dẫn chuyên ngành, vừa nghiên cứu vừa thử nghiệm.” Cố Ngộ Sâm nói: “Không lâu sau, ông đã nắm vững được đặc tính của một vài loài cá nước ngọt, cùng với người dân trong thôn lựa chọn được vài giống cá phù hợp với điều kiện sinh trưởng ở nơi đây.”


 


Nói ngắn gọn, ông nội Cố vì tiết kiệm tiền mua cá mà hướng dẫn luôn cả thôn nuôi cá một cách khoa học, kết quả, cá nuôi ở đây rất chất lượng và tươi ngon, lập tức vượt qua các loại cá trên thị trường.


 


Vốn là một ngôi làng nhỏ nghèo khó, nhưng nhờ có sự dẫn dắt của ông nội Cố, các nhà trong thôn đều bắt đầu nuôi cá, sau khi thu hoạch, cá bán ra lại nhờ một tay của Cố Ngộ Sâm.


 


Cá được nuôi ở ngôi làng nhỏ có chất lượng rất tốt, khi đưa ra thị trường rất được ưa chuộng. Nghề nuôi cá đã trở thành nghề trụ cột của ngôi làng này, ngôi làng cũng dựa vào đó thoát nghèo và trở nên giàu có.


 


 Ông nội Cố là người đầu tiên hướng dẫn mọi người nuôi cá, Cố Ngộ Sâm là người giúp đưa cá ra thị trường, nghiễm nhiên trở thành những người được kính trọng nhất trong mắt dân làng.


 


Tạ Diễm: “…”


 


Thật khó để tưởng tưởng, đằng sau sự phát triển này lại là vì ông nội Cố muốn tiết kiệm tiền mua cá.


 


Sau khi nghe xong câu chuyện này, có ai mà không dơ ngón cái lên và nói:  “Kinh đầu bò”.


 


______


 


Tác giả có lời muốn nói: 


 


[Kịch nhỏ]


 


Bối cảnh âm nhạc: Xe đang lùi, xin hãy chú ý! Xe đang lùi, xin hãy chú ý!


 


Tăng tăng tăng, xe điện ba bánh lên sân khấu.


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 52
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...