Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 40


Chương 40


 


Hai ngày sau, nhà thiết kế mang theo bản thiết kế quay lại văn phòng của Tạ Diễm lần nữa, trực tiếp đưa bản thiết kế cho Tạ Diễm xem.


 


Tạ Diễm đưa ra một vài ý kiến cần thay đổi, nhưng không yêu cầu nhà thiết kế thực hiện những thay đổi quá lớn.


 


Cậu chính là một khách hàng vô cùng dễ tính.


 


Khi đến đây hai ngày trước, anh ta đã trải qua cảnh tượng thực sự quá lớn, bây giờ nhà thiết kế nghĩ lại, vẫn có thể cảm nhận được hàng chục con vẹt đang rì rào liên tục bên tai mình.


 


Cho nên hôm nay khi đến đây, anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, sợ rằng cảnh tượng hai ngày trước sẽ tái diễn, không ngờ hôm nay đến văn phòng lại không có bao nhiêu người, mà người đưa ra quyết định cũng là một người dễ nói chuyện.


 


Cảm thấy hơi trống rỗng một cách vô lý.


 


Nhà thiết kế thầm nghĩ.


 


Nhưng vẻ ngoài thì lại rất nghiêm túc: “Có thể hỏi một chút về các đồng nghiệp của cậu được không?”


 


Hai ngày trước khi anh ta đến đây, trong văn phòng có mười mấy người đang làm việc, hôm nay đến đây lần nữa, thì chỉ còn vài người lác đác.


 


“Bọn họ ấy à,” Ánh mắt Tạ Diễm quét qua văn phòng một lượt, rồi cười nói: “Ở đây chúng tôi làm việc khá tự do, họ muốn đến thì đến, muốn nghỉ thì nghỉ, không có yêu cầu khắt khe nào cả.”


 


Nhà thiết kế ngập ngừng một chút, cúi đầu nhìn qua bản vẽ trong tay: “Vậy văn phòng ở tầng bảy này là gì?”


 


Tạ Diễm: “Ông chủ thấy văn phòng của chúng tôi quá đơn sơ, trang thiết bị không đầy đủ nên đã phân tầng bảy cho chúng tôi làm văn phòng.”


 


Nhà thiết kế hít một hơi lạnh, văn phòng này còn quá đơn sơ sao? Yêu cầu phải cải tạo lại toàn bộ tầng bảy thành văn phòng mới? Dù đã lên tầng bảy xem qua, nhà thiết kế vẫn phải cảm thán ông chủ của Tạ Diễm quả thật là giàu có hào sảng.


 


“Được, hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ gửi bản thiết kế cho đội thi công sau.” Nhà thiết kế chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, cả người lập tức trở nên nghiêm túc: “Bây giờ tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng.”


 


Tạ Diễm làm một động tác mời: “Cứ hỏi đi.”


 


Ánh mắt nhà thiết kế chân thành: “Bộ phận của các cậu còn thiếu người không? Hoặc là làm sao để có thể ứng tuyển vào bộ phận của các cậu?”


 


Thời gian làm việc tùy ý mình, không có cấp trên quản lý, văn phòng tương lai rộng lớn với đầy đủ trang thiết bị – đây chính là công việc trong mơ của anh ta không còn nghi ngờ gì nữa.


 


Tạ Diễm: “…”


 


Này! Anh đến đây để thiết kế chứ không phải đến để nhảy việc!


 


***


 


Sau khi tiễn nhà thiết kế xong, Tạ Diễm quay lại chỗ của mình.


 


“Tao thấy rồi, hôm nay mày lái xe đến, thật là hiếm thấy đó.” Lý Trạch Khâm ném cho Tạ Diễm một gói bánh quy, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn lái xe?”



 


Tạ Diễm rất khiêm tốn.


 


Làm bạn thân của Tạ Diễm, Lý Trạch Khâm biết rằng Tạ Diễm có vài chiếc xe, nhưng vì trước đây căn hộ của Cố Ngộ Sâm đều gần công ty, nên Tạ Diễm không chọn lái xe đi làm, phần lớn thời gian đều là đi xe buýt.


 


Quần áo và các đồ dùng khác của Tạ Diễm đều là hàng hiệu, những người không nhận ra sẽ nghĩ rằng Tạ Diễm chỉ là một người bình thường.


 


Đúng vậy, một người bình thường sở hữu hàng chục căn hộ và cửa hàng.


 


Chìa khóa xe nằm ngay trên bàn làm việc của Tạ Diễm, cậu cầm lên vung vẩy trước mặt Lý Trạch Khâm: “Quà Thất Tịch.”


 


Dù là biểu cảm hay giọng nói đều không che giấu được sự khoe khoang.


 


Lý Trạch Khâm biết Tạ Diễm không khoe khoang về thương hiệu Lamborghini, mà là người đã tặng xe cho cậu.


 


Lý Trạch Khâm tặc lưỡi tỏ ra ngạc nhiên nói: “Cố Ngộ Sâm mỗi ngày đều tự mình đi xe đạp 28, nhưng lại không tiếc tay mua quà cho mày, rốt cuộc là anh ta keo kiệt hay là hào phóng đây?”


 


Với bản thân thì keo kiệt, nhưng với Tạ Diễm lại tiêu tiền như nước, dường như không hiểu khái niệm tiền bạc là gì vậy.


 


Nhẫn là vậy, quà Thất Tịch mỗi nửa tiếng một món cũng là vậy, Lamborghini Urus cũng là vậy.


 


Nếu một ngày nào đó Tạ Diễm nói với cậu ta rằng Cố Ngộ Sâm đã mua lại công ty của cha cậu rồi tặng lại cho cậu, Lý Trạch Khâm cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ chút nào.


 


Chua, quá chua rồi.


 


Ban đầu cậu ta không nên hỏi, một khi đã hỏi rồi thì lại tự biến mình thành giấm tinh.


 


“Đúng rồi,” Tạ Diễm đột nhiên nhớ ra một việc, nói với Lý Trạch Khâm: “Một lát nữa cùng tao đến tiệm làm đẹp*.”


 


(* – thẩm mỹ viện – nhưng ‘tiệm làm đẹp’ hợp ngữ cảnh hơn nên edit để vậy nhé)


 


“Mày định làm gì?” Lý Trạch Khâm nhướng mày nhìn cậu, mặt đầy vẻ tò mò: “Đi chăm sóc da à?”


 


Tạ Diễm: “Tao đi bấm lỗ tai.”


 


Khuyên tai kẹp không thể đeo lâu, nhưng sau khi bấm lỗ tai, là có thể đeo khuyên tai lâu dài, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã*.


 


(* – Nhất lao vĩnh dật.) 


 


“Sao đột nhiên lại muốn bấm lỗ tai?” Lý Trạch Khâm hỏi: “Nhưng cũng phải nói, d** tai mày dày, đeo khuyên tai sẽ rất đẹp.”


 


“Cũng không phải đột nhiên, hồi cấp ba đã muốn bấm rồi. Nhưng vì nội quy trường học nên chưa bấm.” Tạ Diễm ném túi bánh quy đã ăn hết vào thùng rác.


 


Sau khi tốt nghiệp cấp ba lại xảy ra một số chuyện, nên việc bấm lỗ tai vẫn luôn bị gác lại. Thời gian dài trôi qua, Tạ Diễm cho rằng mình sẽ không còn suy nghĩ này nữa, nhưng sau Thất Tịch ý nghĩ này lại bùng lên.


 


Muốn làm thì đi làm, không cần phải bận tâm đến bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì.



Đây là những lời mà bác sĩ tâm lý của Tạ Diễm từng nói với cậu, Tạ Diễm nghĩ mình hẳn là có thề từ từ thực hiện được.


 


***


 


Gần công ty có một tiệm làm đẹp, sau giờ nghỉ trưa, Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm cùng đến tiệm làm đẹp.


 


Bấm lỗ tai rất nhanh, chỉ cần dùng súng bấm khuyên nhắm vào d** tai rồi bấm một cái là xong.


 


Tạ Diễm vốn không phải rất sợ đau nên quá trình diễn ra khá suôn sẻ.


 


Ngược lại là Lý Trạch Khâm, khi nghe tiếng súng bấm vang lên, cả người đều nhảy dựng, không biết còn tưởng rằng cậu ta mới là người đang bấm lỗ tai.


 


Tạ Diễm chỉ bấm một lỗ bên tai trái, sau khi bấm xong, bác sĩ lại kê cho Tạ Diễm một lọ thuốc kháng viêm: “Bôi thuốc lên lỗ tai ngày hai lần sáng tối, tránh tiếp xúc với nước, cẩn thận không bị nhiễm trùng. Sau đó, mỗi ngày xoay nhẹ khuyên tai một chút, khoảng một tháng sau là đã có thể thay khuyên tai khác.”


 


Tạ Diễm nhận lấy lọ thuốc kháng viêm, cũng nghiêm túc ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ.


 


Sau khi dặn dò Tạ Diễm xong, bác sĩ mỉm cười hỏi Lý Trạch Khâm: “Cậu cũng muốn tới thử bấm một cái sao?”


 


Lý Trạch Khâm liên tục xua tay: “Không cần, không cần, tôi chỉ đi cùng cậu ấy thôi.”


 


Đợi Tạ Diễm thanh toán xong, Lý Trạch Khâm kéo Tạ Diễm ra khỏi đó, sợ bác sĩ bắt cậu ta lại bấm một lỗ trên tai.


 


***


 


Trở về công ty, Lý Trạch Khâm nhìn lỗ tai mới bấm của Tạ Diễm, vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Mày thật sự không thấy đau à?”


 


“Chỉ có một chốc lát thôi,” Tạ Diễm kéo ghế ra ngồi xuống: “Bản thân tao cũng chưa kịp phản ứng là đã hết đau rồi.”


 


Nhưng sau đó phải chăm sóc cẩn thận một chút, không thể để nó bị nhiễm trùng.


 


Lý Trạch Khâm còn muốn nói gì đó thì điện thoại của Tạ Diễm reo lên.


 


Cậu nhìn thoáng màn hình hiển thị, là mẹ của Cố Ngộ Sâm gọi đến.


 


“Tao đi nghe điện thoại.” Tạ Diễm nói với Lý Trạch Khâm một câu, rồi đi vào trong góc, vừa đi vừa nghe điện thoại.


 


Tạ Diễm: “Mẹ.”


 


Sau buổi gặp mặt phụ huynh hôm đó, Tạ Diễm cũng có liên lạc qua với cha mẹ của Cố Ngộ Sâm, giờ mở miệng gọi cha mẹ cũng không còn chút gánh nặng tâm lý nào nữa.


 


Giọng của mẹ Cố rất dịu dàng: “Tiểu Diễm, lát nữa con có thời gian không?”


 


Điều mà Tạ Diễm không thiếu nhất chính là thời gian, cậu lập tức gật đầu rồi nói: “Có, mẹ có việc gì sao?”


 


Mẹ Cố: “Ông nội của A Sâm nhờ người gửi một ít đồ lên, nếu con có thời gian thì qua Đại học K một chuyến, mang đồ về.”


 



 


***


 


Cha Cố và mẹ Cố sống trong ký túc xá giáo viên của Đại học K, Tạ Diễm lái xe qua đó, vừa tới nơi đã thấy mẹ Cố đứng dưới lầu đợi cậu.


 


Mẹ Cố vừa nhìn thấy Tạ Diễm xuống xe, đã lập tức đến đón: “Nóng không? Mẹ có chuẩn bị chè đậu xanh, lên nhà uống một bát giải nhiệt trước đã.”


 


Tạ Diễm cũng không khách sáo với mẹ Cố, theo sau mẹ Cố đi lên lầu.


 


Có người gọi mẹ Cố lại: “Giáo sư Trịnh.”


 


Mẹ Cố dừng bước, nhìn về phía người vừa gọi.


 


Đối phương cũng là giáo sư của Đại học K, tuổi tác cũng không khác mẹ Cố cho lắm, vừa tới liền hỏi mẹ Cố: “Giáo sư Trịnh, gần đây sao không thấy chị đi khiêu vũ nữa?”


 


Chưa kịp để mẹ Cố trả lời, người nọ đã tiến lại gần nói: “Là bởi vì Mai Lệ sao?”


 


Tuy là câu hỏi, nhưng ánh mắt vẫn chắc chắn.


 


Mai Lệ là một thành viên lâu năm trong đội khiêu vũ quảng trường* của họ, tính cách không tồi, nhưng rất thích mai mối cho người khác, trước đây Chu Dĩnh mà Cố Ngộ Sâm từng xem mắt chính là do bà ta giới thiệu.


 


(* – Quảng trường vũ – Là một loại hình khiêu vũ phổ biến ở các công viên, quảng trường công cộng tại Trung Quốc.)


 


Mẹ Cố vốn không có ý định can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của Cố Ngộ Sâm, nhưng Mai Lệ biết rằng gia đình bà có con trai chưa kết hôn nên đã cực lực tìm người tác hợp, cuối cùng còn hẹn một buổi gặp mặt mà không thông qua sự đồng ý của mẹ Cố.


 


Thời gian địa điểm đều đã được định, Mai Lệ mới báo cho mẹ Cố biết. Xuất phát từ phong độ với nhà gái nên mẹ Cố mới để Cố Ngộ Sâm đi gặp mặt nhà gái, nói rõ mọi chuyện.


 


Cố Ngộ Sâm và nhà gái không thành, nhưng lại thành với Tạ Diễm, mẹ Cố liền cảm thấy chuyện này đã qua thì cứ để nó qua đi, cũng không so đo tính toán với Mai Lệ, nói cho cùng Mai Lệ cũng là người đã tạo cơ hội cho Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm gặp mặt nhau.


 


Không ngờ rằng bên họ tính toán như vậy, nhưng Mai Lệ bên kia lại không tính như vậy. Không biết từ đâu mà bà ta biết rằng cha mẹ Cố đều là giáo sư đại học, gia cảnh tốt địa vị xã hội cao, nên nhất quyết muốn giới thiệu cháu gái nhà ngoại của mình cho Cố Ngộ Sâm.


 


Mẹ Cố đã từ chối, cũng nói rằng Cố Ngộ Sâm đã kết hôn, nhưng Mai Lệ không tin, còn nói ngược lại rằng chắc chắn họ xem thường cháu gái của mình.


 


Mẹ Cố không thể đối phó nổi nhưng trốn thì còn không được sao? Nên sau đó dứt khoát không đến quảng trường để khiêu vũ nữa.


 


Chuyện này là như vậy, tránh xa thì sẽ không có vấn đề gì.


 


Có rất nhiều nơi để khiêu vũ quảng trường, bà cũng không thiếu một chỗ.


 


Mẹ Cố không để lộ sự khó chịu của mình ra bên ngoài, chỉ cười nói: “Gần đây tôi có một dự án khá bận rộn trong tay, không có nhiều thời gian.”


 


Người kia cũng chỉ đến để hóng chuyện một chút, có hay không có câu trả lời cũng không liên quan, bà ấy nhìn sang Tạ Diễm bên cạnh mẹ Cố: “Cậu này là?”


 


Bà ấy đã từng gặp Cố Ngộ Sâm, người trước mặt này tất nhiên không phải.


 


Mẹ Cố kéo tay Tạ Diễm lại, tự nhiên mà giới thiệu: “Đây là con trai tôi, Tạ Diễm.”



Tạ Diễm ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chào cô.”


 


Người kia vẫn còn đang thắc mắc từ khi nào mẹ Cố Ngộ Sâm có thêm một đứa con trai họ Tạ thì đã nghe mẹ Cố nói: “Tôi có việc lên nhà trước nhé.”


 


Sau đó ngơ ngác mà nhìn mẹ Cố dắt Tạ Diễm đi.


 


***


 


Mẹ Cố dẫn Tạ Diễm về đến nhà, liếc nhìn Tạ Diễm, nói: “Có gì muốn nói thì con cứ nói thẳng ra.”


 


Tạ Diễm lập tức đem thắc mắc trong lòng ra hỏi thẳng: “Mẹ, mẹ vẫn đi khiêu vũ ở quảng trường ạ?”


 


Tạ Diễm thấy mẹ Cố rất ưu nhã, thật khó để liên tưởng bà với khiêu vũ quảng trường.


 


Mẹ Cố: “…”


 


Bà cho rằng Tạ Diễm muốn hỏi chuyện hẹn hò của Cố Ngộ Sâm, không nghĩ tới điểm chú ý lại là về khiêu vũ quảng trường.


 


Mẹ Cố mời Tạ Diễm ngồi xuống, tự mình vào bếp lấy ra một bát chè đậu xanh bưng ra cho Tạ Diễm.


 


Rồi sau đó hỏi ngược lại Tạ Diễm: “Mẹ và khiêu vũ quảng trường không phù hợp sao?”


 


Nhưng bà không để Tạ Diễm trả lời, mà tự hỏi tự đáp: “Mẹ cũng từng nghĩ thế giới của mình cách khiêu vũ quảng trường rất xa, nhưng từ khi mẹ đi nhảy vài lần với bà nội A Sâm, khiêu vũ quảng trường đã bước vào thế giới của mẹ.”


 


Tạ Diễm: “…”


 


Đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng là như thế nào?


 


***


 


Tác giả có lời muốn nói: (khúc ni giống chương trc nên edit cũng xin phép chỉ làm phần kịch nhỏ thôi nhé)


 


[Kịch nhỏ]


 


Mẹ Cố trước đây: Sinh ra trong gia đình thư hương, yểu điệu thục nữ, dịu dàng đoan trang.


 


Mẹ Cố hiện tại: Khí chất ưu nhã, giáo sư đại học…


 


Lời nói ngoại âm*: Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi, hoa đang nở rộ dưới chân đồi xanh bất tận~~**


 


(*Thường được dùng để chỉ những nhận xét, đánh giá hoặc diễn giải từ bên ngoài, có thể là của tác giả hoặc người khác, nhằm làm rõ hơn hoặc cung cấp bối cảnh cho các nhân vật hoặc tình tiết trong tác phẩm.)


 


(**Trích trong bài hát ‘Quốc phong rực rỡ nhất’ của nhóm nhạc Phoenix Legend, mén nào muốn hiểu rõ hơn nó là như nào thì link ở đây nhé =)))


 


Mẹ Cố: Các chị em, nhảy mạnh lên!


 


Dần dần đồng hóa.JPG


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 40
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...