Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 38


Chương 38


 


Dù sao đây cũng là lần đầu lên kế hoạch hẹn hò, Tạ Diễm ở trong văn phòng cả một buổi trưa để tìm kiếm các gợi ý, nhưng vẫn không tìm ra được kế hoạch hẹn hò nào khiến mình hài lòng.


 


“Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi.” Lý Trạch Sâm uống một ngụm trà sữa, nhìn Tạ Diễm thỉnh thoảng lại rơi vào trạng thái cáu kỉnh, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Chẳng phải chỉ là hẹn hò Thất Tịch thôi sao, ra ngoài ăn bữa cơm xem một bộ phim…”


 


Cậu nhướng mày, nhìn Lý Trạch Khâm với vẻ ám muội: “Nhưng mà mấy thứ đó đều không quan trọng, không phải là tìm một cái khách sạn dành cho cặp đôi, rồi tận hưởng thật tốt đêm Thất Tịch lãng mạn mới quan trọng hay sao?”


 


Tạ Diễm lại lướt sang một trang web khác: “Đây là lễ Thất Tịch đầu tiên của tao và Cố Ngộ Sâm, sao có thể trải qua một cách đơn giản như vậy.


 


Lễ Thất Tịch đầu tiên, càng có ý nghĩa hơn.


 


“Cũng phải.” Lý Trạch Khâm tỏ vẻ tán thành: “Nhưng đây là phiền não của đôi tình nhân bọn mày, không biết khi nào tao mới được có loại phiền não như này đây.”


 


Tạ Diễm liếc nhìn cậu ta một cái, không thương tiếc mà vạch trần: “Hễ là mày có dũng khí của kẻ trộm cắp thì đã sớm theo kịp tà tâm của mày rồi, có thể đổi lấy vô số phiền não mà mày muốn.”


 


Nói thẳng ra, Lý Trạch Khâm mới là vua khoác lác chân chính, nói đủ điều trước mặt Tạ Diễm, tuyên bố mình đã ‘duyệt qua’ vô số đàn ông. Nhưng thực tế thì sao? Đến nay vẫn chưa dám thả thính ai, mãi mãi dừng lại ở giai đoạn nói suông.


 


Lý Trạch Khâm ưỡn ưỡn ngực: “Sao lại nói ông đây không có dũng khí? Dũng khí của ông đây rất lớn đó! Ông đây chỉ là tự trọng thôi! Không phải ai cũng có thể lọt vào mắt xanh của ông đây được đâu!”


 


“Hứ~” Tạ Diễm không tin, hứ một tiếng với Lý Trạch Khâm rồi quay đầu lại tiếp tục xem kế hoạch hẹn hò.


 


Ở thành phố K có rất nhiều địa điểm thích hợp để hẹn hò. Trong đó, nơi được đề cử nhiều nhất chính là vòng đu quay của thành phố.


 


Trong lòng Tạ Diễm cũng rất muốn lên đó ngồi một lần, không phải chỉ vì truyền thuyết khi lên đến đỉnh đu quay, mà còn là vì lần trước khi hẹn hò với Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm cũng đã có ý định cùng cậu ngồi đu quay.


 


Nhưng vì lý do sợ độ cao của cậu, cuối cùng vẫn không ngồi được.


 


Tuy rằng cuối cùng Cố Ngộ Sâm đã dùng một cách khác để bù đắp tiếc nuối cho việc đó, nhưng hiện giờ khi nhìn thấy vòng đu quay, nội tâm Tạ Diễm lại nóng lòng muốn thử.


 


Không phải chỉ là sợ độ cao thôi sao?


 


Trong lòng Tạ Diễm thầm khích lệ bản thân, đứng dậy đi đến gần cửa sổ sát đất ở bên kia rồi thoáng nhìn xuống.


 


Mới chỉ liếc mắt một cái, Tạ Diễm đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác như thể muốn ngã xuống dưới đó. Dù biết rõ nơi cậu đang đứng hiện tại rất an toàn, nhưng chân cậu vẫn mềm nhũn, phải dựa vào tường, một cử động nhỏ cũng không dám làm.


 


“Khâm Khâm!” Tạ Diễm nhắm mắt gọi người.


 


Lý Trạch Khâm nhìn thấy cả người cậu đang dựa vào cửa sổ, mặt mũi trắng bệch, lập tức chạy nhanh qua đỡ lấy, đưa cậu trở về chỗ ngồi của mình: “Mày biết rõ chính mình sợ độ cao mà còn tới cái chỗ đó làm gì?”


 


Tạ Diễm tự biết mình đuối lý, ngồi ở chỗ của mình uống nửa cốc nước mới hòa hoãn lại được, lẩm bẩm nói: “Tao muốn thử xem thôi.”


 


Thử xem liệu có thể khắc phục được hay không, nếu được thì đi thử địa điểm hẹn hò số một của thành phố K.


 


Lý Trạch Khâm không hiểu vì sao Tạ Diễm lại muốn thử, nhưng cũng thấy vẻ nghiêm túc và chút thất vọng trong ánh mắt của Tạ Diễm, cậu ta duỗi tay khẽ gõ vào trán Tạ Diễm một cái: “Không cần thiết phải ép buộc bản thân như vậy, thật sự không cần thiết.”


 


Lý Trạch Khâm vừa dứt lời, chuông điện thoại của Tạ Diễm cũng vang lên.


 


Tạ Diễm cầm lấy điện thoại mở WeChat ra, là tin nhắn anh trai cậu gửi đến.


 


Nói đúng ra thì là một cái thông báo chuyển khoản.


 


Anh trai chuyển cho cậu hai trăm nghìn.


 


[Anh cả đã chuyển khoản cho bạn.]



 


Anh cả: Ngân sách lễ Thất Tịch.


 


Vương Hỏa Hỏa: …


 


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc vò đầu.jpg


 


Anh cả: Tuy hôm nay là lễ Thất Tịch, nhưng em vẫn nên tiết chế chút!


 


Anh cả: Nhận chuyển khoản đi.


 


Tạ Diễm ngoan ngoãn nhấp vào nhận tiền, nếu cậu không nhận, phỏng chừng lát nữa sẽ có một phần chuyển khoản lớn hơn được chuyển trực tiếp vào tài khoản ngân hàng của cậu.


 


Cứ như thể là đã có hẹn trước, Tạ Diễm vừa mới nhận ngân sách lễ Thất Tịch từ anh trai gửi, thì lập tức nhận được tin nhắn WeChat của cha cậu.


 


[Ba đã chuyển khoản cho bạn.]


 


Ba: Hôm nay là Thất Tịch, cùng Cố Ngộ Sâm đi ăn món gì ngon ngon đi.


 


Tạ Diễm bấm nhận tiền, giống với Tạ Tấn, chuyển hai trăm nghìn qua đây.


 


Lần đầu tiên Tạ Diễm đội ơn hạn mức chuyển khoản của WeChat, nếu không thì thật đúng là không biết bọn họ sẽ gửi bao nhiêu tiền qua đây, trước đó nhận bao lì xì 520 của Cố Ngộ Sâm, cậu đã nhận đến mỏi tay.


 


Hôm nay ở lễ Thất Tịch, cậu lại lần nữa cảm nhận được gánh nặng tình yêu.


 


Tạ Diễm cũng nhận chuyển khoản.


 


Vương Hỏa Hỏa: Cảm ơn ông chủ.jpg


 


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc cọ cọ.jpg


 


Lý Trạch Khâm thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Tạ Diễm, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”


 


Tạ Diễm nhìn cậu ta một cái, một đôi mắt đã nhìn thấu tất cả: “Mày sẽ không muốn biết đâu.”


 


Lý Trạch Khâm thoáng chốc đã hiểu.


 


Thông thường vào những dịp này, Tạ Diễm lại nhận được gánh nặng tình yêu của cha và anh trai cậu, mà cậu ta đúng thật là không muốn biết.


 


Nếu không, cậu ta thật sự sẽ ghen ăn tức ở.


 


Dù vậy, Lý Trạch Khâm vẫn gửi tin nhắn cho cha và anh trai mình.


 


0=1: Anh anh anh, hôm nay là Thất Tịch, không gửi cho em chút ngân sách hẹn hò sao?


 


Bác sĩ Lý Hòa Tế: [Cúc Hoa Linh.]


 


Bác sĩ Lý Hòa Tế: [Dưa Leo Tươi.]


 


Bác sĩ Lý Hòa Tế: Muốn cái nào?


 


0=1: …


 


Bác sĩ Lý Hòa Tế: Dùng xong có thể gửi một phần báo cáo trải nghiệm cho anh, để anh xem còn chỗ nào cần cải tiến không.


 


0=1: Cáo từ!!!



 


Cha của Lý Trạch Khâm thì càng trực tiếp hơn.


 


Là ba Lý: Người yêu đâu?


 


Là ba Lý: Không có người yêu thì không xứng có được ngân sách hẹn hò.


 


0=1: …


 


Một nhát dao này trực tiếp đâm sâu vào tim.


 


Không so không biết, so ra thì nước mắt của Lý Trạch Khâm còn nhiều hơn nước Hồ Tây.


 


Lý Trạch Khâm nhào qua ôm lấy Tạ Diễm, huhuhu giả khóc: ” Mày có thể chia sẻ chút gánh nặng tình yêu cho tao không? Chỉ một chút thôi.”


 


Tạ Diễm xoa xoa đầu cậu ta một cách đáng thương, vẻ mặt đầy sự cảm thông, giọng nói dịu dàng: “Hong.”


 


Lý Trạch Khâm: “Hừ, tao muốn cắt đứt quan hệ với mày ba phút!”


 


Tạ Diễm buồn rầu nói: “Được.”


 


Hai người thích diễn sâu đối diễn trong chốc lát, Tạ Diễm tiếp tục hoàn thiện kế hoạch hẹn hò của mình, trên tay Lý Trạch Khâm còn có một đơn đặt hàng, trở về chỗ ngồi tiếp tục vẽ.


 


Rất nhanh đã đến giờ tan làm.


 


Tạ Diễm nhìn kế hoạch hẹn hò mà mình đã dành cả một ngày để chuẩn bị, hài lòng gật gật đầu.


 


Cậu gửi tin nhắn định vị qua cho Cố Ngộ Sâm.


 


Vương Hỏa Hỏa: Em ở chỗ này, anh, anh mau đến đây.


 


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc ngoan ngoãn.jpg


 


Cố Ngộ Sâm vừa mới nhận xe từ cửa hàng 4S thì nhận được tin nhắn từ Tạ Diễm.


 


Tạ Diễm gửi đến địa chỉ của một nhà hàng, cách vị trí hiện tại của Cố Ngộ Sâm một đoạn. 


 


Cố Ngộ Sâm nhìn thoáng qua chiếc xe mới trước mặt, suy nghĩ vẫn là nên đón Tạ Diễm trước rồi mới thực hiện kế hoạch.


 


Cố Ngộ Sâm: Được, anh lập tức tới.


 


Sau khi trả lời tin nhắn của Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm lái xe về căn hộ trước, đậu xe ở dưới toàn nhà rồi lại gọi một chiếc taxi, đi đến nhà hàng mà Tạ Diễm đã nói trước đó.


 


***


 


Nhà hàng Tạ Diễm đặt là một nhà hàng dành cho các cặp đôi có danh tiếng rất lớn. Vào lễ Thất Tịch hôm nay, các nhà hàng bình thường đều kín chỗ, huống chi là nhà hàng dành cho cặp đôi. Tạ Diễm lại đặt chỗ muộn, theo lý thuyết hẳn là rất khó có được chỗ.


 


Nhưng Tạ Diễm đã vận dụng một chút quan hệ.


 


Mối quan hệ này cũng rất đơn giản, đúng lúc cậu lại là chủ cho thuê nhà*, gọi một cú điện thoại, thương lượng với ông chủ ở đây một chút, ông chủ lập tức sắp xếp cho cậu một bàn.


 


(*Ý nói tòa nhà này là của Tạ Diễm cho thuê, nhà hàng này thuê lại 1 tầng của tòa nhà.)


 


Nhà hàng nằm ở tầng thượng, là một nhà hàng ngoài trời.


 


Tối nay thời tiết thật đẹp, trời quang đãng không mây, trăng tròn sao sáng treo trên không trung, giống như bức tranh sao trời đẹp nhất được vẽ dưới ngòi bút tài hoa.



Bởi vì Tạ Diễm sợ độ cao nên đã nhờ ông chủ nhà hàng đặt bàn cho cậu ở giữa tầng thượng, không gần lan can, tự nhiên cũng sẽ không thể nhìn xuống phía dưới.


 


Tạ Diễm đi ra từ thang máy, lập tức có người phục vụ đi tới tiếp đón: “Xin hỏi tiên sinh đã đặt vị trí nào?” 


 


Tạ Diễm nói ra một dãy số, người phục vụ được ông chủ phân phó lập tức dẫn Tạ Diễm đến vị trí tốt.


 


Ở trung tâm nhà hàng có một sân khấu, trên đó được bày các nhạc cụ, lúc này đang có một ban nhạc đang trình diễn.


 


Tạ Diễm gọi phục vụ, thì thầm bên tai cậu ta vài câu.


 


Người phục vụ gật đầu: “Được, đợi lát nữa tiên sinh Cố đến, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài.”


 


Tạ Diễm đợi gần hai mươi phút, phục vụ vội vàng chạy đến nói bên tai cậu: “Tiên sinh Cố đã tới rồi.”


 


Tạ Diễm lập tức đứng dậy, ở nơi ánh đèn tối tăm, âm thầm đi lên sân khấu.


 


***


 


Cố Ngộ Sâm vừa tới nhà hàng, người phục vụ liền đi lên tiếp đón: “Xin hỏi tiên sinh họ gì?”


 


Cố Ngộ Sâm: “Họ Cố.”


 


Người phục vụ lại hỏi: “Là tiên sinh Cố Ngộ Sâm phải không?” 


 


Cố Ngộ Sâm: “Phải.”


 


Người phục vụ: “Mời tiên sinh Cố đi theo tôi.”


 


Nói xong, người phục vụ liền đi trước dẫn đường, Cố Ngộ Sâm đi theo người phục vụ tiến vào nhà hàng, ngồi vào một vị trí bên trong.


 


Người phục vụ: “Đây là vị trí tiên sinh Tạ đã đặt.”


 


Cố Ngộ Sâm một vòng xung quanh nhà hàng, cũng không tìm thấy bóng dáng của Tạ Diễm ở trong, có lẽ là do đèn quá mờ nên anh tạm thời không tìm được.


 


Cố Ngộ Sâm hỏi người phục vụ: “Tiên sinh Tạ đâu rồi?”


 


Người phục vụ cười cười một cách bí ẩn: “Anh hãy ngồi xuống trước, chờ lát nữa sẽ biết.”


 


Đây là một niềm vui bất ngờ được chuẩn bị cho anh.


 


Vẻ mặt Cố Ngộ Sâm không cảm xúc, trong lòng lại tràn ngập chờ mong, anh ngồi vào vị trí của mình.


 


Tuy rằng trong nhà hàng đầy các cặp đôi hẹn hò ăn tối, nhưng vẫn rất an tĩnh, tình ca êm dịu tuôn trào, tạo cho người ta cảm giác yên bình mà ấm áp.


 


Đột nhiên, một đoạn nhạc gõ vang lên.


 


Cảm giác như âm nhạc giàu tiết tấu thoáng chốc đã thay đổi không khí của nhà hàng, tựa như ánh mắt của mọi người đều bị tiếng trống phát ra từ sân khấu hấp dẫn.


 


Một tia sáng phóng ra, vừa đúng lúc bao phủ trên người tay trống ở trên sân khấu.


 


Tay trống mặc một chiếc áo khoác da đinh tán màu đen nổi bật, tóc tai lộn xộn, mang một chiếc khuyên tai kim cương nhỏ trên vành tai trái, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.


 


Ngũ quan của tay trống rất tinh tế, dưới ánh đèn vô cùng chói mắt, cũng không có cách nào che giấu giá trị nhan sắc của cậu ta, nhẹ nhàng mà đong đưa cơ thể, khóe miệng treo một nụ cười.


 


Tay trống băn khoăn nhìn dưới khán đài, sau một lát, cậu ta giống như đã tìm được con mồi của mình, khóe miệng phác họa một nụ cười ranh mãnh.


 



Cậu ta mấp máy môi, giống như đang nói một điều gì đó, nhưng lại không một ai biết cậu ta đang nói gì.


 


Đúng lúc này, tay trái của tay trống đang nâng lên chợt rơi xuống, nặng nề mà đánh xuống, thân thể của tay trống theo âm nhạc giàu tiết tấu cũng rung lên. Mỗi một lần đánh, cậu ta đều hoàn hảo dừng lại ở nhịp trống cao trào, vui vẻ hòa thuận mà phối hợp đến hoàn mỹ với các thành viên khác trong ban nhạc.


 


Không khí trong nhà ăn nháy mắt đã ‘high’ lên, rất nhiều người đứng lên hoan hô tay trống, lắc lư thân thể theo điệu nhạc.


 


Chỉ có Cố Ngộ Sâm là không nhúc nhích.


 


Ánh mắt gắt gao của anh dán chặt trên người tay trống đang tùy ý tỏa sáng trên sân khấu.


 


Cậu ta cười đến điên cuồng, gõ cũng thật điên, khuôn mặt giống như hàm chứa ánh lửa, ‘đốt cháy’ hoàn toàn không khí nhà hàng.


 


Mỗi một tiết tấu, mỗi một lần đánh, đều gắt gao mà ghim chặt vào lòng Cố Ngộ Sâm.


 


Người đó chính là Tạ Diễm.


 


Là ‘Tạ Diễm’ mà Cố Ngộ Sâm vốn không quen thuộc, nhưng lại giống nhau cùng làm tim anh đập thình thịch.


 


Mà Tạ Diễm ở trên sân khấu, tuy rằng toàn bộ tâm trí và thân thể đều hòa cùng âm nhạc, nhưng ánh mắt cậu lại giống như có thể tự động đánh dấu vị trí, đánh dấu ở trên người Cố Ngộ Sâm.


 


Khi bốn mắt nhìn nhau cùng Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm nâng môi mỉm cười, cảm thấy bản thân tràn trề sức lực.


 


Toàn bộ nhà hàng đều ‘high’.


 


Cố Ngộ Sâm bị Tạ Diễm kéo xuống, cũng cùng ‘high’, anh tựa như là giống Tạ Diễm, đong đưa đong đưa theo cậu.


 


Thế giới hỗn loạn, trong mắt anh lại như chỉ có mình cậu.


 


***


 


Một khúc nhạc kết thúc.


 


Tạ Diễm bỏ qua phần encore* mà nhảy xuống sân khấu, lập tức đi về phía Cố Ngộ Sâm.


 


(*Encore: phần biểu diễn thêm mà các nghệ sĩ thường thực hiện sau khi chương trình chính kết thúc.)


 


Tóc của cậu đã đẫm mồ hôi, khuôn mặt ửng hồng, đi đường mang theo th* d*c nhè nhẹ, ở dưới ánh đèn tối tăm, gợi cảm mà lại bí ẩn.


 


Tạ Diễm đi đến trước mặt Cố Ngộ Sâm, anh cao hơn cậu một cái đầu, cậu liền đưa túm lấy cổ áo của Cố Ngộ Sâm, kéo người xuống dưới nhìn thẳng vào chính mình.


 


“Biết em vừa mới suy diễn ra tên bài hát này gọi là gì không?” Tạ Diễm hỏi Cố Ngộ Sâm, hơi thở nóng rực phả vào mặt của anh.


 


Cố Ngộ Sâm dùng ánh mắt đen tối mà nhìn cậu, trong mắt sóng gió kích động mãnh liệt.


 


Tạ Diễm không đợi Cố Ngộ Sâm trả lời, cậu liền đưa ra đáp án trước.


 


“Can’t stop love.” 


 


Đây cũng là câu nói mà cậu đã nói với Cố Ngộ Sâm ngay từ đầu khi âm nhạc bắt đầu.


 


Không có cách nào ngừng yêu anh.


 


Vừa dứt lời, cằm của Tạ Diễm đã bị Cố Ngộ Sâm khống chế, đôi môi anh mạnh mẽ áp lên trên môi cậu.


 


Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai cùng với tiếng huýt sáo.


 


Vì vậy bọn họ ở giữa đám người ồn ào, trao đổi hơi thở lẫn nhau, đến chết mới thôi.


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 38
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...