Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 36


Chương 36


 


Khi mọi người thấy sắc mặt Tạ Tấn trong nháy mắt tối sầm, đại khái cũng đoán được Tạ Tấn không biết chuyện bác sĩ Lý là bác sĩ chuyên khoa nam giới, nên cái gọi là đi khám bệnh của anh ấy hẳn là một câu chuyện khác. 


 


Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Tạ Tấn và bác sĩ Lý với ánh mắt ám muội. 


 


Tạ Diễm vừa tò mò vừa thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phương diện kia của anh cậu không có vấn đề gì là tốt rồi.


 


Nhưng nhìn dáng vẻ của bác sĩ Lý, có lẽ anh ta đã quên anh trai cậu là ai, nhưng anh trai cậu dường như có chút canh cánh trong lòng. 


 


Lý Trạch Khâm đứng bên cạnh Tạ Diễm, nhỏ giọng mà giải thích một câu bên tai Tạ Diễm: “Anh trai tao bị mù mặt, không phải người rất quen thuộc thì cơ bản sẽ không nhận ra.” 


 


Bác sĩ Lý mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, sao có thể nhớ rõ từng người trông như thế nào? Trong chốc lát không thể nhớ ra Tạ Tấn có phải là bệnh nhân của mình hay đã từng gặp nhau trước đó cũng là điều dễ hiểu, có thể tha thứ được.


 


Tạ Tấn cũng ý thức được mình đã phạm phải chuyện nhầm lẫn xấu hổ, lập tức mượn đà xuống dốc: “Chắc là tôi đã nhận nhầm người rồi.”


 


Về phần có nhận nhầm người hay không, Tạ Tấn liếc nhìn bác sĩ Lý, ánh mắt tối sầm.


 


Anh ấy có chút nghi ngờ, bác sĩ Lý thật sự không nhớ ra anh ấy hay không dám nhớ tới?


 


Từ khi Tạ Tấn nói mình là bệnh nhân của bác sĩ Lý, bác sĩ Lý đã nhìn chằm chằm Tạ Tấn rất lâu, đúng là anh ta mắc chứng mù mặt, nhưng nếu ai đó có vẻ ngoài vô cùng đặc biệt, anh ta vẫn có thể nhớ được.


 


Tạ Tấn trông rất đẹp trai, nếu quả thật đã gặp qua hơn nữa còn tiếp xúc với anh ấy, thì anh ta hẳn là không nên quên người này.


 


Vị Bác sĩ Lý này, nhìn có vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng những người quen biết anh ta đều biết rằng anh ta không hề lạnh lùng, chỉ là lúc nào cũng suy nghĩ về mọi thứ. 


 


Bác sĩ Lý làm gì cũng rất nghiêm túc, nếu anh ta thật sự muốn biết điều gì đó, anh ta sẽ nghiên cứu nó rất kỹ lưỡng. Đừng nhìn vào vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta, thật ra phần lớn thời gian anh ta đều như đi vào cõi thần tiên xa xôi, suy nghĩ về các vấn đề học thuật và các bệnh án mà mình đang tiếp nhận. 


 


Người ta đều nói rằng làm nghề nào yêu nghề đó, bác sĩ Lý đã thể hiện câu nói này một cách triệt để. Đối với anh ta, cuộc sống chính là công việc, công việc chính là cuộc sống, nói ba câu thì cả ba đều không rời khỏi chuyên môn của mình. Anh ta làm việc rất tận tâm trên cương vị của mình, đồng thời cũng không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để tuyên truyền.


 


Trong mắt anh ta, chỉ khi tạo dựng được danh tiếng mới có thể tiếp nhận những bệnh nhân mắc các căn bệnh hiểm nghèo, phức tạp. 


 


Lần này thật hiếm hoi, trong đầu anh ta không nghĩ đến bệnh nhân hay các ca bệnh, mà là Tạ Tấn.


 


Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta thực sự tìm được thông tin liên quan đến Tạ Tấn từ dòng sông ký ức, đôi mắt phượng sáng lên, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh. 


 


Anh ta nhìn thẳng về phía Tạ Tấn, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi nhớ ra đã gặp cậu ở đâu rồi.”


 


Giây tiếp theo, anh ta lại áy náy nói: “Hôm đó tôi uống say, nếu tôi đã nói điều gì đó không nên nói hoặc làm điều gì đó không nên làm thì tôi xin lỗi cậu.”


 


Tạ Tấn nhớ đến đoạn ký ức không mấy tốt đẹp kia, khóe miệng co rút vài cái: “Cậu không có làm gì cả.”


Chỉ là nhân lúc say rượu mà kiểm tra ‘c** nh*’ của Tạ Tấn cả đêm, rồi tuôn ra một đống thuật ngữ chuyên môn, khiến Tạ Tấn thiếu chút nữa nghi ngờ rằng mình thực sự có vấn đề. 


 


Kết quả là, ngày hôm sau bác sĩ Lý tỉnh dậy lại vỗ mông chạy lấy người, để lại cho anh ấy 1.888 nhân dân tệ phí thuê, thật sự coi anh ấy như một người bạn trai thuê vậy. 


 


À, bác sĩ Lý còn để lại một tờ giấy chẩn đoán, trên đó viết: Các chức năng đều bình thường, đủ bền bỉ, rất khỏe mạnh.


 


Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nếu không phải vì quá sốc khi bất ngờ gặp lại bác sĩ Lý, Tạ Tấn thật sự sẽ không nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó. 


 


Khi bác sĩ Lý nghe nói đêm đó không có chuyện gì xảy ra, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm, thật lòng nói: “Không làm gì là tốt rồi.”


 


***


 


Uống say, làm những việc không nên làm. 


 


Quần chúng ăn dưa bên cạnh lộ ra vẻ mặt như thể vừa ăn được một quả dưa lớn, quả nhiên còn có một câu chuyện khác đằng sau!


 


Tạ Diễm cũng nhìn anh trai mình và bác sĩ Lý với vẻ mặt đầy tò mò, cậu cũng muốn biết đêm đó bác sĩ Lý uống say rốt cuộc đã làm gì mà để anh trai mình phải nhớ mãi không quên như vậy?


 


Tạ Tấn cảm nhận được ánh mắt của Tạ Diễm, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Tạ Diễm một cái: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”


 


Tạ Diễm lẩm bẩm: “Em đã kết hôn rồi, trẻ con ở chỗ nào chứ?”


 


Tuy nhiên cậu không tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa, thấy Cố Ngộ Sâm đã dựng giá nướng xong, cậu liền đẩy Cố Ngộ Sâm qua: “Mau lên, em đói rồi, chúng ta có thể bắt đầu nướng thịt được không?” 


 


Rốt cuộc vẫn là em trai ruột, tạo cơ hội cho Tạ Tấn thoát khỏi cảnh khó xử. 


 


Khi Tạ Diễm nói rằng cậu đói bụng, Cố Ngộ Sâm cũng không còn tâm tình xem náo nhiệt, đi tới bên giá nướng, động tác lưu loát mà bắt tay vào làm.


 


Không lâu sau, mùi thơm từ giá nướng tỏa ra. 


 


Kỳ lạ là, rõ ràng là nguyên liệu giống nhau, độ lửa giống nhau, gia vị giống nhau, tại sao đồ ăn từ tay Cố Ngộ Sâm làm lại vô cùng thơm ngon như vậy?


 


Lúc đầu còn có mấy người nướng thịt cùng với Cố Ngộ Sâm, nhưng khi mùi thơm bắt đầu bốc lên từ chỗ của Cố Ngộ Sâm, ánh mắt của những người kia liên tục nhìn về phía tay anh.


 


Cùng một loại thịt, khi họ nướng thì khô khốc, còn khi đến tay Cố Ngộ Sâm thì dầu mỡ xèo xèo bốc lên, hương vị của thì là và ớt hòa quyện hoàn hảo với mùi thơm của thịt, k*ch th*ch vị giác của mọi người ở đây. 


 


Kỹ thuật nướng thịt của bọn họ vốn đã không tốt, lúc này còn đang phân tâm quan sát Cố Ngộ Sâm, chẳng mấy chốc mùi cháy khét đã bốc lên, phá hỏng mùi thơm do Cố Ngộ Sâm tạo ra. 


 



Vì vậy, một đám dứt khoát bỏ cuộc, không tự nướng nữa, tất cả đều vây quanh giá nướng thịt của Cố Ngộ Sâm, mòn mỏi chờ đồ nướng của Cố Ngộ Sâm ra lò. 


 


Tạ Diễm vốn đang đứng bên cạnh Cố Ngộ Sâm giúp anh quạt mát, lau mồ hôi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy mấy cặp mắt xanh đang nhìn chằm chằm… Những xiên thịt trên tay Cố Ngộ Sâm. 


 


“Mọi người làm gì vậy!” Tạ Diễm lập tức làm ra bộ dáng bảo vệ đồ ăn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám “sói ác” xung quanh.


 


Chu Kỳ Tuấn đúng lý hợp tình nói: “Chờ ăn.”


 


Những người khác cũng gật đầu theo, ngay cả Tạ Tấn cũng lặng lẽ liếc nhìn xiên thịt đang được nướng trên tay Cố Ngộ Sâm. 


 


Sự cám dỗ của đồ ăn ngon có thể tạm thời xóa nhòa những bất hòa, khiến người ta quên đi những mâu thuẫn trong lòng. 


 


Tạ Diễm: “…”


 


Nhiều người như vậy đều chờ ăn, vậy chẳng phải Cố Ngộ Sâm nhà cậu sẽ mệt chết sao?


 


Vì vậy Tạ Diễm trở thành một người bảo vệ đồ ăn kiên định, cậu chỉ tay về phía giá nướng rồi lại chỉ tay về phía phần thịt chưa được nướng: “Muốn ăn? Xin lỗi, tất cả đều là của tôi.”


 


Tạ Tấn ho khan: “Tiểu Diễm, anh là anh trai của em.”


 


Tạ Diễm: “…”


 


Sức mạnh của đồ ăn ngon thật sự lớn vô cùng. 


 


Tạ Tấn mở đầu, những người khác cũng sôi nổi mở miệng “xây dựng quan hệ” với Tạ Diễm.


 


Lý Trạch Khâm: “Tạ Diễm, tao là bạn thân của mày, là bạn thân mà không có chuyện gì không kể cho nhau!”


 


Chu Kỳ Tuấn: “Vương Hỏa Hỏa, chúng ta là bạn bè, em có thể nhẫn tâm làm tổn thương trái tim của người bạn mới này sao?”


 


Mọi người mỗi người một câu, quanh co đủ kiểu đều có thể móc nối quan hệ với Tạ Diễm, vẫn là mối quan hệ rất tốt, khiến cho Tạ Diễm có chút dở khóc dở cười.


 


Cũng có người tìm lối tắt, trực tiếp đến tìm Cố Ngộ Sâm. 


 


“A Sâm, cậu đừng có ‘bồ’ mà quên bè nhé!”


 


Cố Ngộ Sâm không thèm ngước mắt lên, trực tiếp nói: “Đều là của Diễm Diễm, đều nghe em ấy.”


 


Có nghĩa là nói với tôi cũng không có ích gì, tất cả đều do Tạ Diễm quyết định. 


 


“Hứ…”


 


“Chậc…”


 


Trong thời gian ngắn, những giọng nói trêu ghẹo không ngừng vang lên. 


 


Được rồi, thịt nướng chưa ăn được nhưng cẩu lương thì ăn no rồi.


 


Đương nhiên, cho dù Tạ Diễm thật sự bảo vệ đồ ăn thì cậu cũng không thể ăn hết toàn bộ thịt nướng, mọi người tụ tập lại cũng chỉ để cùng nhau vui đùa.


 


Miệng nói đều là của mình nhưng khi nướng xong, mọi người ùa vào, rất nhanh đã bị cướp sạch tất cả.


 


Tuy nhiên, mọi người không để Cố Ngộ Sâm làm một mình, người biết nướng thịt sẽ tự mình làm, còn người không biết thì đưa gia vị, chuẩn bị các món ăn kèm, toàn bộ khung cảnh rất hài hòa vui vẻ. 


 


Căn bản không cần người khác tạm thời chấp nhận cậu, trong quá trình tiếp xúc, Tạ Diễm tự nhiên hòa nhập vào vòng bạn bè của Cố Ngộ Sâm, mọi người đều có ấn tượng tốt về cậu. 


 


Tạ Tấn ngồi trên ghế tựa, nhìn Tạ Diễm đang cười đùa với Chu Kỳ Tuấn và Lý Trạch Khâm cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy đầu mũi cay cay. 


 


Anh ấy suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại di động ra, chụp lại cảnh Tạ Diễm đang cười đùa, sau đó gửi cho Tạ Hành Đông.


 


Xie: Ba, mau xem.


 


Xie: [Video]


 


Tạ Hành Đông không biết là đang bận hay đang xem video sau khi nhận được tin nhắn, Tạ Tấn không nhận được tin nhắn trả lời ngay từ Tạ Hành Đông. 


 


Anh ấy cũng không cố ý đợi Tạ Hành Đông trả lời, chỉ muốn cha anh thấy Tạ Diễm hiện tại, chính là vui sướng tự do. 


 


Tạ Tấn đang suy nghĩ điều gì đó thì một lon bia đưa tới trước mặt anh ấy. 


 


Anh nhìn theo hướng bàn tay đang đưa bia, liền thấy khuôn mặt đáng ghét của Cố Ngộ Sâm. 


 


“Làm gì?” Tạ Tấn cầm lon bia, giọng điệu lại không tốt lắm. 


 


Cố Ngộ Sâm ngồi xuống bên cạnh anh ấy, trên tay anh cũng cầm một lon bia, lúc ngồi xuống mở nắp lon ra, mùi bia lập tức xộc ra. 


 


Anh không trả lời câu hỏi của Tạ Tấn, một tay cầm lon bia, tay còn lại cầm điện thoại di động. Anh sử dụng điện thoại bằng một tay, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ lên màn hình. 


 


Vài giây sau, điện thoại Tạ Tấn vang lên. 


 



 


Có tật xấu à, đang ngồi cùng một chỗ, có cần phải gửi tin nhắn cho anh ấy không? Có chuyện gì sao không nói thẳng đi?


 


Nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn, cả người Tạ Tấn đã sững sờ. 


 


Cố Ngộ Sâm gửi cho anh ấy ba bức ảnh. 


 


Trong ảnh, Tạ Diễm đang cười đến vô ưu vô lo, cậu không nhìn về phía máy ảnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng ánh mắt của cậu sáng lên, mà trong khoảnh khắc bị chụp lại kia, cậu rất vui sướng. 


 


Thoải mái, tự do, không có bất kỳ ràng buộc nào.


 


Đây mới là những điều mà Tạ Diễm thật sự nên có. 


 


Tạ Tấn tải xuống ba bức ảnh Cố Ngộ Sâm gửi, cũng không mở miệng nói chuyện với Cố Ngộ Sâm mà trực tiếp dùng WeChat trả lời.


 


XJ: Còn nữa không?


 


Sau khi gửi tin nhắn, anh ấy liếc nhìn Cố Ngộ Sâm qua khóe mắt. 


 


Tạ Tấn chắc chắn rằng trong điện thoại di động của Cố Ngộ Sâm còn có rất nhiều ảnh của Tạ Diễm, có ba tấm thì khẳng định sẽ còn vô số tấm nữa. 


 


Ngón tay Cố Ngộ Sâm lại di chuyển trên màn hình điện thoại, lần này tin nhắn đến nhanh hơn trước. 


 


Tạ Tấn cúi đầu xem tin nhắn.


 


Cố Ngộ Sâm: Của riêng quý báu, không chia sẻ.


 


Tạ Tấn: …


 


Đệt, Cố Ngộ Sâm, cậu còn có thể chó vậy à!


 


Anh ấy biết ngay là Cố Ngộ Sâm không tốt bụng như vậy.


 


Sắc mặt Tạ Tấn tối sầm. 


 


Sau khi Cố Ngộ Sâm khoe ảnh trên điện thoại xong, anh đứng dậy, vừa uống bia vừa chậm rãi rời đi.


 


Đến nỗi tâm trạng của Tạ Tấn có bị anh làm cho bồn chồn không yên hay không thì đối với Cố Ngộ Sâm có liên quan gì đâu chứ.


 


Nhưng một giây sau, điện thoại di động của Cố Ngộ Sâm cũng reo lên. 


 


Đó là tin nhắn của Tạ Tấn.


 


Xie: [Hình ảnh]


 


Tạ Tấn gửi tới một tấm ảnh của Tạ Diễm khi cậu còn nhỏ.


 


Trong ảnh, Tạ Diễm mặc một bộ đồ liền thân hình gấu trúc, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con bầu bĩnh, má phúng phính, trên trán còn có một chấm nhỏ màu đỏ vẽ bằng son môi, trông cực kỳ dễ thương. 


 


Ngay khi Cố Ngộ Sâm vừa bấm lưu, Tạ Tấn gửi tới tin nhắn tiếp theo. 


 


Xie: [Hình ảnh]


 


Lần này là ảnh chụp màn hình, đó là câu nói Cố Ngộ Sâm vừa gửi cho Tạ Tấn – Của riêng quý báu, sẽ không chia sẻ.JPG


 


Cố Ngộ Sâm: …


 


Ba đổi một, rất thua thiệt!


 


Cố Ngộ Sâm co được dãn được.


 


Anh đặt bia lên kệ bên cạnh, đôi tay gõ chữ càng nhanh. 


 


Cố Ngộ Sâm: Đổi không?


 


Tạ Tấn nhanh chóng trả lời.


 


Xie: Không đổi. 


 


Xie: Lêu lêu lêu.JPG


 


Tạ Diễm khi lớn có thể chụp bất cứ lúc nào, nhưng Tạ Diễm khi còn bé đã là chuyện quá khứ rồi, Cố Ngộ Sâm có thể chụp được ở đâu chứ?


 


Lần này anh ấy không bị thiệt.


 


Cố Ngộ Sâm: …


 


Từ xa, Tạ Diễm đã nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đang nhìn điện thoại với vẻ mặt ba chấm, cậu lập tức ném quân cờ trong tay cho Lý Trạch Khâm, tự mình đi đến bên cạnh Cố Ngộ Sâm: “Sao vậy?”


 


Cố Ngộ Sâm lắc đầu: “Không có gì.”



 


Miệng nói không có gì nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Tạ Diễm. 


 


Tạ Diễm bị nhìn chằm chằm đến mức khó hiểu, lập tức đưa mu bàn tay lên chạm vào trán Cố Ngộ Sâm: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”


 


Nắng có chút chói chang, trán Cố Ngộ Sâm xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, Tạ Diễm kéo người vào dưới ô che nắng, rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Cố Ngộ Sâm. 


 


Miệng không quên lo lắng nói: “Nếu anh cảm thấy khó chịu thì cứ nói với em.”


 


Tạ Diễm lo lắng Cố Ngộ Sâm đứng bên cạnh giá nướng quá lâu, bị khói lửa mịt mù làm cho cảm nắng. 


 


Cố Ngộ Sâm duỗi tay giữ lấy tay Tạ Diễm, nắm chặt trong tay mình: “Anh thật sự không sao.”


 


“Nhưng em cảm thấy anh có chút kỳ lạ.” Radar của Tạ Diễm vẫn rất nhạy bén đối với Cố Ngộ Sâm. 


 


Cố Ngộ Sâm thuận nước đẩy thuyền mà tựa đầu vào vai Tạ Diễm: “Để anh dựa vào em một chút là được.”


 


“Hay là vào trong biệt thự nghỉ ngơi một lát nhé?” Tạ Diễm đề nghị.


 


Cố Ngộ Sâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”


 


Tạ Diễm nói một tiếng với Chu Kỳ Tuấn, sau đó cùng Cố Ngộ Sâm đến phòng cho khách trong biệt thự để nghỉ ngơi. 


 


Từ vườn hoa về biệt thự, vừa lúc phải đi ngang qua chỗ Tạ Tấn đang ngồi. 


 


Anh ấy nhìn thấy Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đang thân mật đi về phía mình, cuối cùng lại nhìn Cố Ngộ Sâm, khi đi qua mình còn cố tình “yếu đuối” mà dựa vào người Tạ Diễm một chút. 


 


Tạ Tấn: …


 


Có cần phải vậy không? Chẳng qua chỉ là thua tôi trong cuộc đấu ảnh mà cậu liền khoe ân ái trước mặt tôi sao?


 


Cố Ngộ Sâm, cậu thật sự càng sống càng đi lùi. 


 


Tạ Diễm đã quen với những lời nói sắc bén giữa Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn, cậu lập tức nhận ra ‘mũi nhọn’ lướt qua nhanh chóng giữa hai người, vẻ mặt tức khắc tối sầm. 


 


Vào đến biệt thự, cậu liền hỏi Cố Ngộ Sâm: “Có phải anh lại hơn thua với anh trai em không? Sau đó còn thua anh ấy nữa?”


 


 Cố Ngộ Sâm: “…”


 


Có cần đoán chính xác như vậy không.


 


Tạ Diễm cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, họ rõ ràng đều là những người đàn ông chín chắn đến không thể chín chắn hơn, khi ra ngoài đều có thể khiến tám phương kinh sợ, nhưng hễ mỗi khi đụng phải nhau thì là mất não cùng nhau, người này còn trẻ con hơn người kia. 


 


Có đôi khi Tạ Diễm thật sự cho rằng mình là giáo viên mẫu giáo, bị kẹt giữa hai đứa trẻ đang tranh giành sủng ái. 


 


Tạ Diễm vừa bất đắc dĩ nhưng cũng cảm thấy đáng yêu. 


 


Không phải rất đáng yêu sao?


 


Bộ dạng hai người đàn ông trưởng thành đấu khí tranh sủng chẳng phải rất đáng yêu sao?


 


Chẳng trách lại có người nói rằng đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên. 


 


Nghĩ tới đây, Tạ Diễm không nhịn được mà vươn tay nhéo nhéo mặt Cố Ngộ Sâm: “Anh đó.”


 


Cố Ngộ Sâm thấy trong biệt thự không có ai, lập tức ép Tạ Diễm lên bức tường phía sau rồi hôn cậu.


 


Hôn xong còn cọ vào cổ Tạ Diễm vài cái: “Anh trai em cho anh xem ảnh em khi còn nhỏ, nhưng anh lại không có.”


 


Giọng điệu bình thản, nhưng Tạ Diễm lại có thể nghe ra một ít ấm ức.


 


Tạ Diễm nhanh chóng nói: “Em có mấy cuốn album ảnh khi còn nhỏ ở Bắc Kinh, khi nào anh đi gặp ba mẹ em, em sẽ đưa cho anh xem, anh thích chụp bao nhiêu tấm cũng được.”


 


Cậu vòng tay qua cổ Cố Ngộ Sâm vừa hôn vừa dỗ dành, cuối cùng cũng dỗ được Cố Ngộ Sâm. 


 


Sau đó, hai người trở lại vườn hoa, lại tụ tập cùng bạn bè nói nói cười cười.


 


Khoảng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, trong nháy mắt trời đã tối sầm, ngày mai còn phải đi làm, mọi người vẫy tay tạm biệt. 


 


Tạ Tấn vừa ngồi lên xe, liền nhận được tin nhắn của Tạ Hành Đông. 


 


Ba già: Ba đã xem video.


 


Ba già: Tiểu Diễm có thể vui vẻ là tốt rồi.


 


Hai câu trả lời đơn giản này thực ra được Tạ Hành Đông viết với tâm trạng phức tạp sau khi xem đi xem lại video mà Tạ Tấn gửi nhiều lần. 


 


Không ai biết được tâm trạng của Tạ Hành Đông như thế nào khi xem đoạn video này, ông ngồi thẫn thờ trên ghế văn phòng với đoạn video dài một phút, ông đã run rẩy kéo thanh tiến trình liên tục và xem đi xem lại suốt hơn nửa giờ. 


 


Tạ Tấn thấy hai tin nhắn Tạ Hành Đông gửi tới, trầm mặc một hồi. 



Ngón tay lơ lửng trên bàn hồi lâu, cuối cùng gửi lại một tin nhắn. 


 


Xie: Con có thể thấy rằng Cố Ngộ Sâm có ảnh hưởng rất lớn đến em ấy. 


 


Mặc dù Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm không ưa nhau, nhưng anh ấy phải thừa nhận rằng Cố Ngộ Sâm là một tia sáng chiếu vào cuộc đời Tạ Diễm, sẽ dẫn dắt Tạ Diễm bước ra ngoài. 


 


Từ nay về sau, Cố Ngộ Sâm chính là người phù hợp nhất với Tạ Diễm.


 


***


 


Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm về đến nhà, sau khi Tạ Diễm vừa tắm xong không bao lâu, đang định tìm một bộ phim để xem. 


 


Chợt thấy Cố Ngộ Sâm bước ra từ phòng tắm, không mặc đồ ngủ, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo, phần thân trên lộ ra, với những đường cơ bắp săn chắc, tràn đầy sức mạnh. 


 


Tạ Diễm liếc nhìn vài lần, không còn muốn xem phim nữa. 


 


Cậu dám chắc rằng Cố Ngộ Sâm đang cố tình quyến rũ cậu!


 


Tuyệt đối là như vậy!


 


Cho nên cậu phải rụt rè!


 


Tạ Diễm cố tình giả vờ như không nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, cậu cầm máy tính bảng lên, tìm kiếm những bộ phim gần đây có danh tiếng tốt trên mạng. 


 


Mặc dù tay cậu đang lướt trên màn hình máy tính bảng, nhưng tâm trí cậu không hề để ý đến nó, ánh mắt vẫn luôn cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Cố Ngộ Sâm. 


 


Cậu không vội, Cố Ngộ Sâm cũng không vội, chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi qua đi lại quanh mép giường.


 


Tạ Diễm không đợi nữa, đặt máy tính bảng lên giường, liếc mắt nhìn Cố Ngộ Sâm một cái, nói: “Anh còn chờ gì nữa?”


 


Cố Ngộ Sâm lên giường.


 


Anh còn chưa kịp mở miệng, Tạ Diễm đã kéo anh xuống, đè ở trên giường. 


 


Nghĩ đến chuyện mấy bức ảnh lúc trước, Tạ Diễm nhướng mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên ngây thơ, cúi người bên tai Cố Ngộ Sâm khẽ gọi: “Chú~”


 


Cố Ngộ Sâm: “…”


 


Không thể kìm chế được nữa.


 


Một trận trời đất quay cuồng, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm thay đổi vị trí. 


 


Tạ Diễm cười ranh mãnh. 


 


Chơi trò quyến rũ?


 


Vậy cậu sẽ để Cố Ngộ Sâm xem, rốt cuộc ai là bá chủ.


 


Nửa đêm đầu, Tạ Diễm là bá chủ. 


 


Nửa đêm sau, Tạ Diễm ngồi quỳ, dựa lưng vào Cố Ngộ Sâm, trong miệng cắn áo ngủ, mệt đến mức không muốn cử động ngón tay. 


 


Lúc này, Tạ Diễm không thể không thừa nhận Cố Ngộ Sâm mới là bá chủ thật sự. 


 


Mà cậu, nhiều nhất cũng chỉ là một vị bá chủ lắm lời. 


 


Một đêm này, tất nhiên trôi qua trong sự điên cuồng.


 


_________________


 


Tác giả có lời muốn nói: 


 


Trong câu chuyện này chỉ có một cặp CP phụ, mà suất diễn không nhiều lắm. 


 


[Kịch nhỏ]


 


Một ngày nọ, Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn chơi đấu địa chủ. 


 


Cố Ngộ Sâm: Ba bức ảnh của Tạ Diễm.


 


Tạ Tấn: …


 


Cố Ngộ Sâm: Chịu không nổi nữa rồi chứ gì?


 


Tạ Tấn: Đính kèm một tấm ảnh của Tạ Diễm khi còn nhỏ lên trên đầu. 


 


Cố Ngộ Sâm:…


 


______


 


Trong chương này thì biệt danh Wechat của Tạ Tấn có đến 2 cái, một là XJ – biệt danh mặc định đã xuất hiện mấy chương trước, hai là Xie, Lười nghĩ biệt danh này là cài riêng cho Tạ Hành Đông

 

Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 36
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...