Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 34
Chương 34
Đầu óc của Vương Côn lúc này hoàn toàn trống rỗng, hắn ta thậm chí còn không kịp phản ứng chuyện vừa xảy ra.
Cố Ngộ Sâm?
Người đàn ông trước mặt hắn ta thực sự là Cố Ngộ Sâm, người được mệnh danh là “Thần đầu tư” trong ngành?
Nhưng trước đó không phải Lưu Giai Minh đã nói với hắn ta là chồng của Tạ Diễm đi lại bằng chiếc xe đạp 28 lỗi thời sao? Hơn nữa chính hắn ta đã tận mắt chứng kiến Tạ Diễm và anh ta đến bằng taxi.
Còn Cố Ngộ Sâm là ai chứ?
Cố Ngộ Sâm là “Thần Đầu Tư”, là người sáng lập và là giám đốc của YC, tài sản của anh nhiều tới nỗi không thể đếm xuể. Cho dù anh có khiêm tốn đến đâu, ra ngoài không cần vệ sĩ đi theo thì cũng sẽ không chọn đi lại bằng xe đạp và taxi chứ!
Sau khi Vương Côn bình tĩnh trở lại, hắn ta nhìn Cố Ngộ Sâm bằng ánh mắt rất phức tạp.
Dù Vương Côn không thể hiểu nổi lối sống của Cố Ngộ Sâm, nhưng người đàn ông đứng trước mặt này thực sự là Cố Ngộ Sâm hàng thật giá thật, điều này là không thay đổi.
Nếu hắn ta gặp Cố Ngộ Sâm ở bất kỳ tình huống nào khác, cho dù dùng bất cứ cách nào thì hắn ta cũng phải để lại một ấn tượng tốt ở trước mặt Cố Ngộ Sâm, nhưng tình huống hiện tại là cái quái gì?
Một giây trước hắn ta vừa mới chế nhạo Cố Ngộ Sâm là kẻ ăn bám.
Lần đầu tiên trong đời, Vương Côn cảm thấy chính mình bị tát vào mặt một vố thật đau, tới nỗi không thể đếm nổi bóng ma tâm lý để lại trong lòng.
Nhưng một số người có tâm lý rất “mạnh mẽ”, cho dù giây trước vừa bị vả mặt mất hết mặt mũi, giây sau vẫn có thể tiếp tục giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vương Côn chính là loại người như vậy, mặc kệ giờ phút này trong lòng hắn ta có đang nghĩ như thế nào, trên mặt cũng phải nở một nụ cười nịnh bợ: “Hóa ra anh là sếp Cố, vừa nãy tôi đã đắc tội với anh rồi, xin hãy tha thứ cho tôi chuyện lúc nãy nhé”.
Cố Ngộ Sâm liếc mắt nhìn hắn ta, không hề thấy ngạc nhiên. Trên con đường để đạt được thành công như ngày hôm nay, anh đã gặp qua rất nhiều loại người như Vương Côn.
Là loại người không cần mặt mũi lẫn thể diện, mắt chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào lợi ích. Nếu có ích đối với hắn ta thì hắn ta sẽ coi như báu vật mà nâng niu, khi người đó không còn giá trị với hắn ta, hắn ta sẽ ngay lập tức thay đổi thái độ, bỏ rơi người đó.
Có lẽ Cố Ngộ Sâm đã đoán được những chuyện đã xảy ra khi Tạ Diễm còn học đại học.
Ánh mắt anh nhìn Vương Côn càng lúc càng lạnh.
Cho dù Vương Côn ở bên cạnh có nịnh bợ như thế nào thì Cố Ngộ Sâm cũng không thèm để ý tới hắn ta, ánh mắt anh lướt qua hắn ta nhìn vào giám đốc Trương đứng bên cạnh: “Giám đốc Trương, sao ông lại ở đây?”
Giám đốc Trương thành thật nói: “Hạng mục của anh Vương đang thu hút đầu tư, tôi thấy hạng mục này cũng không tệ nên muốn tiến hành đánh giá thêm một bước nữa.”
Ông đến từ bộ phận kiểm soát rủi ro, một trong những công việc của ông ta là đánh giá đầu tư.
Cố Ngộ Sâm gật đầu, nhắc nhở: “Ông nhớ kiểm tra cẩn thận, cố gắng giảm thiểu rủi ro đầu tư càng nhiều càng tốt.”
Nói xong, anh lướt qua Vương Côn rời đi.
Vương Côn còn muốn gọi Cố Ngộ Sâm lại, nhưng giám đốc Trương đã đi trước một bước, ngăn hắn ta lại, cười nói: “Anh Vương còn muốn đi đâu nữa? Bữa tiệc bắt đầu rồi, nếu anh không ngại thì chúng ta cùng đi vào nhé?”
Giám đốc Trương tuy cười, nhưng thái độ lúc sau đối với Vương Côn dần lạnh nhạt hơn trước.
Vốn dĩ ông cho rằng Vương Côn là con rể tương lai của bạn thân ông, hơn nữa hạng mục trên tay Vương Côn cũng không tệ, muốn giúp đỡ hắn ta.
Nhưng bây giờ, ông cũng đâu có ngốc.
Tuy sếp Cố không nói rõ ràng là không đầu tư vào hạng mục của Vương Côn, nhưng xét theo thái độ của sếp Cố đối với Vương Côn, nói như vậy chắc chắn chính là đang nhắc nhở ông không đầu tư vào hạng mục này.
Dù sao đây cũng chỉ là một hạng mục tầm trung, YC không thiếu, ông cũng không thiếu mấy cái thành tích này, không nên chỉ vì đầu tư vào hạng mục của Vương Côn mà làm sếp Cố bất mãn với mình.
Cho nên trong bữa tiệc tiếp theo, hành động của giám đốc Trương chỉ mang tính đối phó, nhìn có vẻ nhiệt tình, nhưng cho dù đối phương có yêu cầu gì ông cũng không đáp ứng.
Một lão cáo già.
Cha vợ tương lai của Vương Côn để ý thấy thái độ của giám đốc Trương đã thay đổi, sau khi bữa tiệc kết thúc thì lấy cớ tiễn giám đốc Trương, kéo ông sang một bên hỏi: “Sao thái độ của ông lại thay đổi rồi vậy? Trước đó không phải nói rõ rồi sao?”
Dù sao cũng là bạn thân, giám đốc Trương cũng không giấu diếm bạn mình: “Tôi nói thật với ông vậy, sau khi đi nghe điện thoại, tôi bắt gặp con rể tương lai của ông đang nói chuyện với sếp Cố. Từ xa, tôi nhìn thấy rõ gương mặt đắc chí của nó, giống như đang chế nhạo sếp Cố vậy.”
Cha vợ tương lai của Vương Côn phải mất một lúc mới nhận ra sếp Cố kia trong lời của giám đốc Trương là chỉ Cố Ngộ Sâm của YC.
Ông ta nghi ngờ hỏi: “Không thể nào?”
Chế nhạo Cố Ngộ Sâm? Đầu Vương Côn dính mỡ à?
Ông ta không tin Vương Côn ngu ngốc như vậy.
Giám đốc Trương cũng hiểu suy nghĩ của bạn thân, khóe môi ông không nhịn được giật vài cái, giải thích: “Sếp Cố khá đặc biệt, cậu ấy không giống người bình thường, người không quen biết cậu ấy thì thật sự sẽ không nghĩ tới đó là Cố Ngộ Sâm.”
Trên đời này trừ Cố Ngộ Sâm ra, có lẽ không có một ông chủ lớn nào lại đi ra ngoài bằng xe đạp 28, cũng nhờ vậy mà nổi tiếng là keo kiệt trong ngành.
“Nhưng chuyện này không quan trọng,” Giám đốc Trương tiếp tục nói: “Hôm nay tôi vẫn muốn nhắc nhở ông, hãy chú ý đến con rể ông, nó không phải là một người tốt.”
Lúc sau, ông kể lại với cha vợ tương lai của Vương Côn những chuyện đã xảy ra.
“Tiểu Sở là một cô gái tốt nhưng rất đơn thuần, tôi lo lắng nó đấu không lại Vương Côn.” Giám đốc Trương nghiêm túc nhắc nhở bạn mình: “Tiểu Sở với con ông chưa kết hôn với, ông nên xem xét kỹ lại. Vương Côn là người có năng lực, nhưng chưa chắc là một người chồng tốt.”
Giám đốc Trương biết Tiểu Sở là đứa con duy nhất của bạn ông, lớn lên trong sự nuông chiều của cha mẹ, ông sợ rằng cô sẽ gặp phải người xấu.
Lúc này ông cũng chỉ muốn nhắc nhở bạn ông một câu, bạn ông nghe được thì tốt, không nghe vào cũng không có hại gì.
Cha vợ tương lai của Vương Côn nghe xong thì sắc mặt trở nên nặng nề hơn rất nhiều: “Tôi sẽ nghiêm túc xem xét kỹ, nếu thật sự không phù hợp, dù thế nào đi nữa tôi cũng không gả con gái cho nó.”
Ông ta im lặng không nhắc tới chuyện đầu tư nữa, có lẽ trong lòng đã có tính toán.
Mấy ngày sau, không biết là ai truyền tin ra, Vương Côn nghe được có người nói Cố Ngộ Sâm không quan tâm đến hạng mục của hắn ta, không ý định đầu tư cho hắn ta.
Cố Ngộ Sâm được mệnh danh là “Thần Đầu Tư”, vì vậy anh đương nhiên là người dẫn đầu trong giới đầu tư, hạng mục không được Cố Ngộ Sâm coi trọng, nhiều nhà đầu tư đang xem xét đầu tư hạng mục cũng theo đó mà từ bỏ.
Điều này làm con đường gây dựng sự nghiệp của Vương Côn trở nên khó khăn hơn. Trong lòng hắn ta vô cùng căm hận Cố Ngộ Sâm, nhưng hắn ta không có cách nào gặp được Cố Ngộ Sâm, dù hận cũng chẳng thể làm gì.
Tất nhiên, đó đều là chuyện của sau này, Cố Ngộ Sâm cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi đụng độ với Vương Côn, anh lập tức trở về phòng riêng của mình.
Không khí trong phòng đã trở lại bình thường, hiện tại Tạ Diễm cùng anh trai cậu đang nói cười vui vẻ, không còn cảm giác căng thẳng trước đó.
Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Sâm trở lại thì lập tức mỉm cười với anh, gọi anh ngồi xuống bên cạnh mình rồi đưa một ly nước ấm qua: “Sao anh đi lâu quá vậy?”
Cố Ngộ Sâm bình thản đáp: “Anh gặp được người quen nên nói với họ mấy câu.”
Cố Ngộ Sâm không kể chuyện Vương Côn ra, bởi vì cái tên Vương Côn này không đáng được nhắc đến trước mặt Tạ Diễm.
Tạ Diễm thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán Cố Ngộ Sâm thì rút một tờ giấy lau mồ hôi cho anh.
Tạ Tấn ở một bên nhìn hai người thân mật với nhau như thể ngoài bọn họ ra thì không còn bất cứ ai ở xung quanh, nhưng lần này ngoại trừ vẻ mặt trở nên tối sầm lại, anh ấy cũng không lên tiếng phản đối.
Khoảng mười mấy phút sau, Cố Ngộ Sâm nhận được tin nhắn từ cha mẹ, nói họ sắp đến cổng Tây Uyển.
Vừa mới thả lỏng được một chút, Tạ Diễm lại lập tức cảm thấy căng thẳng. Khi cậu cùng Cố Ngộ Sâm đi ra ngoài nghênh đón bọn họ, cậu còn có tư thế tay chân giống nhau.
Cố Ngộ Sâm xoa đầu cậu: “Em đừng căng thẳng, ba mẹ anh đều rất dễ tính.”
Tạ Diễm lắc đầu hất tay anh ra: “Đừng động vào đầu em, kiểu tóc em mất công chuẩn bị lại bị anh làm rối hết rồi”.
Vừa dứt lời, cậu đã bị Cố Ngộ Sâm dồn vào bức tường ở hành lang, giây tiếp theo, anh nâng cằm cậu lên, không đợi cậu kịp phản ứng lại, Cố Ngộ Sâm đã trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy.
“Ưm…”
Tạ Diễm đã cố thử nhưng không thể đẩy anh ra, Cố Ngộ Sâm hôn cậu cho đến khi chân cậu mềm nhũn anh mới chịu buông ra.
“Anh đang làm gì vậy?” Tạ Diễm dùng khuỷu tay huých Cố Ngộ Sâm một cái: “Anh không biết là đang ở bên ngoài à?”
Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên môi Tạ Diễm, không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ đơn giản nắm tay cậu đi về phía cổng Tây Uyển.
Tạ Diễm bước theo sau, sau đó mới phát hiện ra mình không còn căng thẳng như trước nữa.
*
Ngay khi Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm dừng lại ở cổng, một chiếc xe taxi đã dừng ở trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, hai người từ bên trong bước xuống.
Cố Ngộ Sâm nhìn hai người vừa bước xuống, cầm tay Tạ Diễm đi lên, gọi: “Ba, mẹ.”
Cha mẹ Cố Ngộ Sâm thoạt nhìn đều đã ngoài 50 tuổi, trên mặt còn có những nếp nhăn do tuổi tác, trên mái tóc cũng có thể thấy được vài sợi tóc bạc.
Cha Cố mặc bộ đồ màu xanh đen của nhà Đường, khóe miệng ông luôn nở một nụ cười tràn đầy sức sống.
Nhìn cha Cố, Tạ Diễm dường như có thể tưởng tượng Cố Ngộ Sâm khi già đi sẽ trông như thế nào.
Chắc chắn là cho dù Cố Ngộ Sâm già đi cũng sẽ là một ông già lịch lãm, vẫn rất đẹp trai.
Mẹ Cố mặc một bộ sườn xám cùng màu với cha Cố, bà duy trì vóc dáng rất tốt, trông vẫn còn nét duyên dáng, thanh lịch được tích lũy theo thời gian.
Tạ Diễm tuy rằng có chút căng thẳng, nhưng cũng không quên chào hỏi, ở sau Cố Ngộ Sâm gọi một tiếng: “Ba, mẹ.”
Hai ông bà lên tiếng trả lời, nhìn về phía Tạ Diễm mà mỉm cười, rất thân thiện, dễ gần.
“Con là Tạ Diễm phải không?” Mẹ Cố đi tới nắm lấy tay Tạ Diễm: “Mẹ đã nghe A Sâm nhắc về con, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan.”
Mẹ Cố nói rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn cha Cố, cha Cố lập tức rút ra hai phong bao lì xì màu đỏ.
Mẹ Cố lấy bao lì xì trong tay cha Cố rồi đưa cho Tạ Diễm: “Lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ cũng không biết nên cho con cái gì, nên con hãy nhận lấy cái này đi,” Bà còn vui đùa nói: “Đừng ghét bỏ ba mẹ keo kiệt.”
Thái độ của cha mẹ Cố làm Tạ Diễm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, có những cảm xúc không thể giả dối được, Tạ Diễm có thể cảm nhận được cha mẹ Cố thực sự thích cậu.
Tạ Diễm nhận lấy bao lì xì mà mẹ Cố đưa. Phong bao lì xì rất dày, Tạ Diễm cũng không biết bên trong có gì.
Nhưng mặc kệ có gì đi nữa, Tạ Diễm đều vui vẻ nhận lấy, giọng nói của cậu cũng đã thoải mái hơn nhiều: “Đồ ba mẹ cho con, làm sao con có thể chê được chứ? Con thích lắm.”
Ngoài trời nắng gắt, Tạ Diễm cùng cha mẹ Cố Ngộ Sâm nói vài câu, sau đó mời bọn họ đi vào.
Mẹ Cố nói: “Không vội, chị của A Sâm sắp tới rồi, chờ nó đến rồi chúng ta cùng vào.”
Khi nhắc đến chị gái của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, vì cách đây không lâu ở trong văn phòng bọn họ đã hôn nhau trước mặt chị ấy.
Tạ Diễm đang mải suy nghĩ thì nhìn thấy một chiếc xe đạp điện cách đó không xa đang chạy tới chỗ bọn họ.
Cô gái ngồi trên chiếc xe đạp điện mặc bộ váy liền màu trắng, đội mũ bảo hiểm màu hồng.
Tạ Diễm có thị lực tốt, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cô gái đi xe đạp điện đằng kia chính là chị của Cố Ngộ Sâm – Cố Ngộ Giác.
So với chiếc xe đạp 28 của Cố Ngộ Sâm, chiếc xe đạp điện của cô dễ chấp nhận hơn nhiều.
Đương nhiên, nếu lúc này cô tiên nhỏ không gắng sức đạp xe đạp điện thì càng tốt hơn nhiều.
Không lâu sau, Cố Ngộ Giác đạp xe đạp điện tới trước mặt Tạ Diễm và mọi người, cô còn thở hổn hển, nhưng vẫn không quên vén tóc ra sau tai, mỉm cười duyên dáng với mọi người: “Thật sự xin lỗi, tối hôm qua con quên không sạc xe, đi được nửa đường thì hết điện.”
Cho nên suốt nửa quãng đường chị ấy đạp xe tới đây sao?
Được rồi, cô tiên nhỏ đi xe đạp điện vẫn là cô tiên nhỏ, một cô tiên nhỏ vất vả đạp xe để tiến về phía trước…
Vẫn là cô tiên nhỏ xinh đẹp và duyên dáng.
***
Cha mẹ Cố Ngộ Sâm đều là giáo sư đại học, hiện tại vẫn đang giảng dạy tại đại học K, từ cách cha mẹ Cố hòa hợp với nhau, có thể thấy bọn họ rất yêu nhau.
Có một điểm mà Cố Ngộ Sâm và cha anh rất giống nhau, điều này được thể hiện qua cách đối xử với bạn đời. Cố Ngộ Sâm và cha Cố đều nhớ rõ khẩu vị của người mình yêu, lúc gọi món sẽ cẩn thận dặn dò nhân viên phục vụ những món không muốn ăn, hoặc là hương vị nào nên làm đậm đà một chút.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Tạ Diễm, nhưng không hề tỏ ra xa lạ, sự quan tâm đối với Tạ Diễm cũng rất vừa phải, bọn họ sẽ không làm cho Tạ Diễm cảm thấy bọn họ đối xử với cậu quá tốt mà có gánh nặng tâm lý, cũng sẽ không quá mức xa cách làm Tạ Diễm cảm thấy căng thẳng.
Cha của Cố Ngộ Sâm dạy tài chính, ông có rất nhiều đề tài thảo luận với Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn.
Uống được vài chén rượu, cha Cố bắt đầu kéo Tạ Tấn cùng trò chuyện rôm rả.
Nhưng những câu ông nói đều có tính thực tiễn, Tạ Tấn bị cuốn hút bởi những câu nói đó, anh ấy cùng cha Cố thảo luận, thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến của Cố Ngộ Sâm, bầu không khí giữa hai người hiếm khi hòa hợp như vậy.
Tạ Diễm chỉ là một con cá mặn, cậu không biết nhiều về kinh tế tài chính, cũng không vì thế mà giả vờ hiểu để được cha mẹ Cố Ngộ Sâm xem trọng, mà thay vào đó cậu nói chuyện cùng với mẹ Cố và Cố Ngộ Giác.
Lần trước Cố Ngộ Giác nghe nói Tạ Diễm thích bánh kem do cô làm, lần này cô đã đặc biệt mang theo một cái bánh kem tự làm cho Tạ Diễm, tuy rằng ở trên đường đi phải chịu nhiệt độ cao trong thời gian dài nên có hơi chả, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới vị của nó.
Tâm trí Tạ Diễm bị cái bánh kem này hấp dẫn, tới nỗi suýt chút nữa quên luôn ăn bữa chính.
Cuối cùng Cố Ngộ Sâm dứt khoát lấy đi cái bánh kem trước mặt, dỗ dành cậu: “Về nhà rồi ăn tiếp nhé?”
Tạ Diễm thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng, làm hình “một chút” bằng ngón tay: “Em ăn thêm một chút thôi nhé? Chỉ một chút thôi!”
Cậu liếc nhìn xung quanh, thấy sự chú ý của những người trên bàn đều không ở trên người mình, cậu bất ngờ đến gần Cố Ngộ Sâm, chạm nhẹ vào má của anh, nhỏ giọng nói: “Chồng à~, chỉ một chút thôi.”
Cố Ngộ Sâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lại lặng lẽ cắt một miếng bánh kem nhỏ đặt ở trước mặt Tạ Diễm, còn không quên nhắc nhở: “Một miếng thôi đấy.”
Tạ Diễm gật đầu liên tục, hài lòng nói: “Anh là tốt nhất.”
Cố Ngộ Sâm ho vài tiếng, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục nói chuyện phiếm cùng cha và Tạ Tấn.
Trong khi đó, Tạ Diễm cảm thấy vô cùng hài lòng mà giải quyết hết miếng bánh kem trước mặt mình, đây chính là miếng bánh cậu sứt đầu mẻ trán mới có thể giành lại từ tay Cố Ngộ Sâm, chắc chắn hương vị càng ngon hơn.
Tạ Diễm cho rằng những người khác sẽ không để ý tới lúc cậu làm nũng với Cố Ngộ Sâm để lấy lại bánh kem, nhưng cậu không biết rằng mọi người trên bàn cơm đều nhìn thấy hết rồi.
Tạ Tấn cảm thấy vô cùng bất lực, tại sao ở trước mặt Cố Ngộ Sâm em trai anh ấy lại trở nên như vậy? Đứa trẻ ba tuổi còn chín chắn hơn cậu nhiều!
Cha Cố và mẹ Cố lặng lẽ nhìn nhau một cái, hài lòng mà gật đầu.
Bọn họ không quan tâm Cố Ngộ Sâm tìm được người như thế nào, cho dù là nam hay nữ, họ chỉ mong Cố Ngộ Sâm có thể hạnh phúc.
Hôn nhân giống như uống nước, nước ấm hay nước lạnh chỉ có bản thân mới biết được.
Bọn họ làm cha mẹ, không thể hiểu hết được hạnh phúc của con cái, vẫn là nên tôn trọng sự lựa chọn của con.
Dù sao, cuộc sống và tương lai của con cái đều là của chúng, quyền lựa chọn lớn nhất vốn thuộc về chúng.
***
Cuộc gặp mặt đầu tiên của Tạ Diễm và cha mẹ Cố Ngộ Sâm có thể nói là diễn ra rất thuận lợi, cha mẹ Cố Ngộ Sâm rất thích cậu, trong bữa ăn còn kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện thú vị về tuổi thơ của Cố Ngộ Sâm.
Trước khi rời đi, mẹ Cố kéo cậu đến một góc, nói nhỏ với cậu.
Mẹ Cố nhẹ nhàng nói: “Tình huống con và A Sâm, A Sâm đều đã kể cho mẹ nghe rồi, nói thật, mẹ cảm thấy các con sống với nhau một tháng đã lập tức kết hôn là có hơi bốc đồng…”
Nghe đến đây, Tạ Diễm lập tức cảm thấy lo lắng.
Mẹ Cố tiếp tục nói: “Tuy nhiên con và A Sâm đều là người trẻ tuổi, có chút bồng bột cũng không sao. Ngược lại mẹ còn muốn cảm ơn con, từ nhỏ A Sâm đã rất điềm tĩnh, dù nó làm việc gì cũng đều lên kế hoạch lâu dài, cái từ ‘bốc đồng’ này dường như không xuất hiện trong cuộc đời của nó.”
“Trong mắt người ngoài, từ nhỏ đến lớn A Sâm đều là một đứa trẻ thông minh, không cần cha mẹ phải lo lắng, có thể tự làm mọi việc. Nhưng với mẹ mà nói, mẹ vẫn luôn cảm thấy đau lòng cho nó. Cuộc sống không thể chỉ có một màu sắc, A Sâm trước đây từng sống như một người máy, cuộc sống vô cùng đơn điệu.”
Mẹ Cố vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai Tạ Diễm, nụ cười trên môi vừa dịu dàng vừa tao nhã: “Nhưng hôm nay mẹ đã nhận ra, nhờ sự xuất hiện của con mà cuộc sống của A Sâm bắt đầu xuất hiện những màu sắc khác, trở nên phong phú hơn.”
“Mẹ.” Tạ Diễm vì lời nói của mẹ Cố mà cảm thấy mắt có chút nóng lên, nhưng cậu vẫn kiên quyết nói với bà: “Chính sự xuất hiện của A Sâm mới cho con thấy được thế giới muôn màu này, con thật sự rất thích anh ấy, vô cùng thích anh ấy.”
“Đứa trẻ ngoan, mẹ đã nhìn ra điều đó.” Mẹ Cố ôm Tạ Diễm vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu: “Có lẽ đây chính là tình yêu, hãy ghi nhớ cảm xúc này và cùng A Sâm sống thật tốt con nhé, mẹ tin các con vẫn sẽ luôn hạnh phúc.”
Tạ Diễm gật đầu thật mạnh: “Vâng! Chắc chắn sẽ như vậy mà!”
Những phút giây cảm động qua đi, mẹ Cố dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Mẹ tin rằng con cùng A Sâm sống với nhau lâu như vậy, chắc cũng biết khuyết điểm của nó đúng không?”
“Rất keo kiệt với bản thân?”
Cho dù Tạ Diễm có nhìn Cố Ngộ Sâm qua hàng nghìn lớp filter thì cậu cũng phải thừa nhận điều này.
“Ừ.” Mẹ Cố gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười: “Điều này đã khắc sâu trong gen của nhà họ Cố, muốn bọn họ sửa chắc cũng không được, nhưng con yên tâm, bọn họ chỉ keo kiệt với bản thân thôi, A Sâm cũng vậy. Mà tương tự, sự chung thủy cũng khắc sâu vào gen của nhà họ Cố, một khi đã yêu, có lẽ sẽ là yêu cả đời.”
Tạ Diễm vừa mở miệng định nói gì đó nhưng lại nghe được mẹ Cố nói tiếp: “Mẹ nói những chuyện này với con đều là vì hy vọng con biết mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu, là bạn đời càng phải học được cách bao dung và tin tưởng lẫn nhau.”
Mẹ Cố còn nói thêm một câu: “Tất nhiên, những điều này cũng áp dụng cho A Sâm.”
Tạ Diễm vô cùng nghiêm túc mà gật đầu: “Con biết rồi, mẹ.”
Cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy tính keo kiệt của Cố Ngộ Sâm là không thể chấp nhận được, bởi vì Cố Ngộ Sâm không bao giờ áp đặt sự keo kiệt đó lên người khác, hay yêu cầu người khác phải giống mình.
Nói như vậy thì thật ra đó cũng không được gọi là khuyết điểm.
Dù sao ở trong mắt Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm cái gì cũng tốt.
“Được rồi, chúng ta qua đó đi.” Mẹ Cố trêu chọc nói: “A Sâm nhìn về phía chúng ta mấy lần rồi, còn không qua đó thì chắc nó sẽ đến đây tìm người mất.”
Tạ Diễm chỉ biết cười khúc khích, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
***
Mấy người họ rời khỏi Tây Uyển, cha mẹ Cố không để Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đưa về, mà tự mình gọi một chiếc xe taxi về nhà.
Còn về chiếc xe đạp đã hết điện của Cố Ngộ Giác, cô tìm một chỗ để nạp điện, rồi khéo léo từ chối lời mời đưa cô về nhà của Tạ Tấn, tự gọi một chiếc xe taxi trở về phòng làm việc của mình.
Tuy rằng phòng làm việc còn chưa mở cửa, nhưng rất nhiều việc cần cô đích thân đến giám sát.
“Tôi đưa hai người về.” Tạ Tấn dừng xe trước mặt Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm.
Hai người cũng không từ chối, mở cửa xe ngồi vào.
Tạ Tấn khởi động xe rời đi.
Đến lúc này, Tạ Diễm mới mở bao lì xì mà cha mẹ Cố cho.
Bao lì xì rất to và dày, sờ vào có cảm giác cứng cứng, Tạ Diễm vẫn luôn tò mò bên trong rốt cuộc có cái gì, nhưng vì ngại có cha mẹ Cố ở trước mặt, cậu không tiện mở bao lì xì ra.
Bây giờ cha mẹ Cố đã về nhà, Tạ Diễm háo hức muốn mở bao lì xì ra xem .
Bên trong phong bao lì xì đầu tiên là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.
Tạ Diễm: …
Tay cậu trở nên nặng trĩu, tiếp tục mở phong bao lì xì thứ hai, sau khi mở ra, vẫn là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.
Tạ Diễm: ……
Hai tờ giấy chứng nhận đều không ghi tên, rõ ràng là họ đang chờ Tạ Diễm điền tên vào đó.
Cố Ngộ Sâm cũng đoán được phần nào, nhìn thấy Tạ Diễm cầm trên tay hai tờ giấy chứng nhận bất động sản, vừa mỉm cười vừa đưa tay xoa đầu Tạ Diễm: “Ba mẹ tặng nhà cưới cho chúng ta đấy.”
Tạ Diễm thực sự rất thích, cậu muốn gặp lại cha mẹ của Cố Ngộ Sâm để cảm ơn họ.
Ngồi ở ghế lái, Tạ Tấn biết được món quà mà Tạ Diễm nhận được là hai căn nhà thì cảm thán một câu: “Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất à…”
Giọng điệu của anh ấy tràn đầy sự ngưỡng mộ, có lẽ rất muốn tìm một cái cớ để tặng cho Tạ Diễm hai căn nhà.
Tạ Diễm: ………
Hầy, tại sao tình yêu của người lớn lại nặng nề như vậy chứ?
***
Trên một chiếc taxi khác, cha mẹ của Cố Ngộ Sâm cũng đang thảo luận về Tạ Diễm.
Cha Cố nói: “Xem ra bà rất hài lòng với Tạ Diễm nhỉ.”
Mẹ Cố gật đầu, mỉm cười: “Là một đứa trẻ đáng yêu, A Sâm thật may mắn khi có thể gặp được nó.”
Cha Cố mỉm cười khi nghĩ đến cảnh tượng không lâu trước đó trên bàn ăn của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm: “Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thấy A Sâm có biểu cảm phong phú như vậy.”
Lúc này xe taxi đi ngang qua một hiệu sách, cha Cố nhìn thấy, vội vàng kêu tài xế dừng xe lại.
Ông nói với mẹ Cố: “Bà ngồi trong xe đợi tôi một chút, tôi đi mua mấy quyển sách.”
Mẹ Cố gật đầu: “Được.”
Hơn mười phút sau, cha Cố ôm một đống sách quay lại.
Mẹ Cố rất tò mò nên cầm lấy túi sách mở ra xem, nhìn thấy tên sách…
Chăm Sóc Cho Lợn Sau Sinh, Phòng Chống Bệnh Tật Cho Gia Súc, Làm Cách Nào Để Nâng Cao Tỉ Lệ Sống Cho Lợn Con?……
Tất cả đều là sách chuyên ngành liên quan đến chăn nuôi lợn.
Khóe miệng của mẹ Cố trực tiếp cứng đờ: “Ông mua những cuốn sách này làm gì?”
Cha Cố: “Gần đây không phải giá thịt lợn đang tăng sao? Ba tôi muốn tự mình nuôi vài con lợn, nên bảo tôi mang vài quyển sách chuyên ngành về.”
Mẹ Cố: “……”
Thôi, bình tĩnh nào.
Quen rồi, bà thật sự đã quen rồi.
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Story
Chương 34
10.0/10 từ 11 lượt.
