Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 32


Chương 32


 


Xong việc, Tạ Diễm tự rửa sạch một thân dính nhớp của mình trong phòng tắm ở phòng nghỉ của văn phòng Cố Ngộ Sâm.


 


Cũng không biết có phải do ảo giác không mà ngay cả khi tắm xong, cậu vẫn còn ngửi thấy mùi bơ trên người mình, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng cách đây không lâu trong phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm, lại khiến toàn thân nóng bừng.


 


Những cảnh tượng ấy cho dù được khảm* ở đâu thì chúng cũng đều đã tồn tại.


 


(* Khảm đề cập đến một phương pháp xử lý hình ảnh (video) được sử dụng rộng rãi. Ý ở đây là dù có che đến mức nào thì nó cũng xuất hiện ở đó, không bỏ qua được.)


 


Xem ra trong lúc cậu không biết gì thì Cố Ngộ Sâm đã lén học tập, còn tiến bộ lên rất nhiều.


 


Play văn phòng + play bánh kem nói làm là làm, Tạ Diễm cảm thấy bản thân cậu chống đỡ không nổi rồi.


 


Tạ Diễm lắc đầu, ném những hình ảnh được làm mờ trong đầu ra rồi ra ngoài phòng nghỉ với mái tóc ướt dầm dề.


 


Trong lúc cậu đang tắm, Cố Ngộ Sâm đã dọn dẹp lại văn phòng gần xong, ngoại trừ mùi hương dâm mỹ ban đầu còn chưa tan ra hết thì tất cả đều đã giống như trước khi cậu tới văn phòng với anh.


 


Ánh mắt của Tạ Diễm rơi trên người Cố Ngộ Sâm cách đó không xa.


 


Lúc này, trên người Cố Ngộ Sâm chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa người trên để trần. Làn da bánh mật vẫn còn lấm tấm vết kem, trên cơ bụng và cơ ngực còn hiện rõ dấu răng và vết hôn, lúc anh quay lưng lại với Tạ Diễm, đập vào mắt cậu là những vết cào xước trên lưng.


 


Những dấu vết này đủ để chứng tỏ bọn họ đã điên cuồng đến mức nào.


 


Tạ Diễm không khỏi nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt vội vàng nhìn sang hướng khác, không phải xấu hổ, mà là nếu nhìn quá lâu, cậu sợ không kiềm chế được bản thân.


 


“Em tắm xong rồi, anh có muốn vào tắm một chút không?” Tạ Diễm nói với Cố Ngộ Sâm.


 


Cố Ngộ Sâm đáp lại một tiếng “Được” Rồi đi vào phòng nghỉ, không bao lâu lại đi ra.


 


Tạ Diễm nghi ngờ: “Không phải anh mới vào…”


 


Chưa nói dứt câu, Cố Ngộ Sâm đã cầm theo khăn lông phủ lên đầu Tạ Diễm: “Ở đây không có máy sấy, em lau khô tóc trước đi.”


 


“Ò.” Tạ Diễm còn ngại anh dài dòng: “Mẹ.”


 


Cố Ngộ Sâm ấn ấn đầu cậu, lại cúi xuống hôn cậu một cái như trừng phạt.


 


Tạ Diễm đẩy anh: “Mau đi tắm đi.”


 



Đợi Cố Ngộ Sâm đi vào phòng nghỉ lần nữa, Tạ Diễm mới bắt đầu cẩn thận đánh giá phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm.


 


Phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm cũng giống như con người anh, đâu đâu cũng là vẻ giản dị, nếu như không nói ra thì người bình thường đúng là không nghĩ tới đây lại là văn phòng của người sáng lập YC, không giống với phong cách của YC một chút nào.


 


Nhưng chắc chắn giống với Cố Ngộ Sâm.


 


Tạ Diễm vừa lau tóc, vừa ngồi lên ghế làm việc của Cố Ngộ Sâm.


 


Bàn làm việc của anh cũng rất đơn giản, ngoài máy tính và một số đồ vật khác ra thì chỉ đặt một khung ảnh.


 


Tạ Diễm đưa tay cầm lấy khung ảnh, người trong ảnh chính là cậu.


 


Trong ảnh là Tạ Diễm đang ngủ say, cả người cuộn trong chăn mềm chỉ lộ ra nửa gương mặt thanh tú. Ngay cả lúc đang ngủ cũng có thể chụp được dáng vẻ khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, cả lúc ngủ cũng mỉm cười.


 


Ngón tay Tạ Diễm không khỏi vuốt nhẹ bản thân trong bức hình, cậu chưa từng thấy qua bức hình này, cũng không biết Cố Ngộ Sâm chụp được lúc nào.


 


Thì ra dáng vẻ lúc ngủ của cậu bây giờ là như vậy.


 


Cuộc sống của bây giờ thật sự quá tốt đẹp, đến mức Tạ Diễm đã không nhớ được lần cuối cùng mình mất ngủ là khi nào.


 


Dường như sau khi sống chung với Cố Ngộ Sâm, cậu chưa từng bị những cơn mất ngủ quấy nhiễu nữa, mỗi ngày đều nằm trong lòng Cố Ngộ Sâm ngủ, chỉ cần có hơi thở của anh ở bên cạnh là cậu có thể ngủ một giấc đến hừng đông.


 


Ngay cả khi Cố Ngộ Sâm đi công tác vài ngày ở nước A, cậu cũng có thể ôm gối ngủ của Cố Ngộ Sâm ngủ say. Chứ không phải giống như trước đây, trằn trọc đến nửa đêm mới có thể từ từ chìm vào giấc ngủ, trong mơ cũng không yên lòng.


 


Tạ Diễm mải mê nghĩ đến chuyện của mình cho nên không phát hiện Cố Ngộ Sâm đã tắm xong, từ trong phòng nghỉ đi ra.


 


Cố Ngộ Sâm vừa đi ra đã nhìn thấy Tạ Diễm cụp mắt nhìn chăm chú vào khung ảnh trên tay, khăn lông phủ trên đầu, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.


 


Anh khẽ thở dài, đến bên cạnh Tạ Diễm, đưa tay lấy khăn lông, dịu dàng lau tóc cho cậu.


 


Lúc này Tạ Diễm mới hồi thần, biết người đứng phía sau là Cố Ngộ Sâm nên lập tức cầm lấy khung ảnh nhìn Cố Ngộ Sâm để “Hỏi tội”.


 


Tạ Diễm: “Anh lén chụp tấm ảnh này khi nào vậy? Anh còn chụp bao nhiêu ảnh như này nữa?”


 


Cậu cho rằng giọng điệu lúc này của mình rất hung dữ, nhưng qua tai Cố Ngộ Sâm lại như mèo nhỏ được v**t v* thoải mái, phát ra mấy tiếng gầm gừ hạnh phúc, đáng yêu vô cùng.


 


Cố Ngộ Sâm không nhịn được đưa tay gãi gãi cằm của Tạ Diễm vài cái.


 


Tạ Diễm phản ứng lại ngay, đánh vào tay anh: “Đang đùa giỡn với mèo à?” Cậu cũng không dùng quá nhiều lực để đánh, chủ yếu là không nỡ.


 


Cố Ngộ Sâm tiếp tục lau tóc cho Tạ Diễm, cũng không trả lời câu hỏi của cậu.



 


Nếu như Cố Ngộ Sâm đã không trả lời, Tạ Diễm chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.


 


Cậu cầm lấy điện thoại của Cố Ngộ Sâm: “Em mở đấy nhé?”


 


“Ừm.”


 


Tạ Diễm đại khái đoán được mật khẩu của Cố Ngộ Sâm là gì, phỏng chừng là giống như chiếc iPad kia, đều là sinh nhật của cậu. Nhưng trước khi nhập mật khẩu, Tạ Diễm như bị ma xui quỷ khiến, đặt đầu ngón áp út của mình lên chỗ mở khóa bằng dấu dấu vân tay. 


 


Ngón tay vừa chạm vào màn hình, điện thoại lập tức mở khóa.


 


Ngón áp út tay trái của cậu có thể mở khóa!


 


“Ồ hô” Tạ Diễm khoa trương kêu lên một tiếng: “Anh đặt vân tay của em làm mật khẩu khi nào vậy? Sao em lại không biết?”


 


Cậu vừa nói vừa mở album ảnh trong điện thoại của Cố Ngộ Sâm ra, tìm thấy một thư mục có tên là [1314], bên trong đều là ảnh của cậu, lúc ngủ, lúc thức, lúc cười, lúc cau mày…


 


Tạ Diễm biết Cố Ngộ Sâm có chụp hình mình, trong thư viện cũng có vài tấm cậu nhìn máy ảnh cười, có tấm còn làm động tác yeah. Tạ Diễm chỉ bất ngờ khi Cố Ngộ Sâm chụp nhiều ảnh như thế.


 


Chỉ khi nhìn thấy những bức ảnh này, Tạ Diễm mới nhận ra bản thân có rất nhiều biểu cảm phong phú khi đứng trước Cố Ngộ Sâm, nhưng cho dù tâm trạng lúc đó như nào, Tạ Diễm đều có thể thấy được sự nghiêm túc chuyên chú của Cố Ngộ Sâm lúc chụp ảnh.


 


Mỗi một bức ảnh đều chụp lại dáng vẻ giống như in của cậu, thậm chí Tạ Diễm còn có một loại ảo giác rằng mình không biết người trong ảnh là ai.


 


Thì ra trong mắt Cố Ngộ Sâm,mình trông như thế này.


 


Trước mặt Cố Ngộ Sâm, vậy mà mình lại trông như thế này.


 


Tạ Diễm nhìn chằm chằm vào những tấm hình này một lúc, hốc mắt tự nhiên có chút nóng lên.


 


Cậu quay người lại ôm lấy thắt lưng của Cố Ngộ Sâm, áp mặt mình lên ngực anh, không nói gì mà chỉ lẳng lặng ôm lấy anh.


 


Đúng lúc tóc cậu cũng được lau khô, Cố Ngộ Sâm đặt khăn lông lên bàn làm việc rồi ôm lấy ót của Tạ Diễm.


 


Mặc dù anh không biết Tạ Diễm xảy ra chuyện gì, nhưng tay anh vẫn nhẹ nhàng v**t v* sau gáy của Tạ Diễm.


 


Qua một lúc lâu, Tạ Diễm ụp mặt trong ngực Cố Ngộ Sâm mới thấp giọng nói: “Em nhìn thấy rồi.”


 


Ngón tay Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng vân vê d** tai Tạ Diễm vài cái: “Nhìn thấy gì cơ?”


 


Tạ Diễm: “Mấy con số trên nhẫn.”


 



Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Cố Ngộ Sâm không chớp mắt: “Trước đó anh đã đặt làm chiếc nhẫn này rồi đúng không?”


 


Tạ Diễm vẫn luôn cho rằng cặp nhẫn này là do tối hôm đó Cố Ngộ Sâm vô tình mua được, nhưng đến khi nhìn thấy bốn số 1314 ở vòng trong của chiếc nhẫn thì Tạ Diễm mới biết, Cố Ngộ Sâm đã đặt mua nó từ lâu rồi, chỉ là tối hôm đó tình cờ xuất hiện cơ hội tốt. Khi đeo vào, trên người cậu cũng bị nó ký hiệu “Thuộc sở hữu của Cố Ngộ Sâm”.


 


“Ừm.” Cố Ngộ Sâm gật đầu, nhưng anh cũng không phủ nhận chuyện này.


 


Tạ Diễm lại hỏi: “Anh đặt làm khi nào thế?”


 


Cậu đoán là sau khi lãnh giấy với Cố Ngộ Sâm, suy cho cùng thì việc đặt mua một cặp nhẫn kết hôn là điều bình thường.


 


Tuy nhiên, câu trả lời của Cố Ngộ Sâm lại khiến Tạ Diễm bất ngờ: “Trước khi kết hôn, ngày thứ hai sau lần hôn môi đầu tiên của của chúng ta.” 


 


Tạ Diễm: “!!!!”


 


Đột nhiên cậu bật cười, nắm lấy cổ áo của Cố Ngộ Sâm rồi kéo anh xuống, nhìn thẳng vào anh: “Sớm như vậy mà anh đã chắc chắn là em rồi à?”


 


Khi đó trong lòng Tạ Diễm vẫn chưa có câu trả lời, mặc dù có thể cảm nhận được bản thân đã thích Cố Ngộ Sâm, nhưng tâm thái muốn thử nhiều hơn.


 


Nhưng khi đó Cố Ngộ Sâm đã chắc chắn là cậu, hơn nữa còn tìm người đặt mua nhẫn.


 


Đột nhiên, Tạ Diễm cảm thấy Cố Ngộ Sâm là một thợ săn giỏi đào bẫy, đã có âm mưu từ lâu, chỉ đợi con mồi mắc lưới.


 


Mà Tạ Diễm cậu, chính là con mồi ngu ngốc tự chui đầu vào lưới.


 


Nghĩ tới đây, Tạ Diễm không khỏi có chút tức giận, nhào về phía Cố Ngộ Sâm cắn vào cằm anh một cái, dựa vào anh nghiến răng cắn dứt khoát.


 


“Nói, có phải anh đã có kế hoạch từ lâu rồi đúng không?” Tạ Diễm hung hăng hỏi anh.


 


Lúc này, Cố Ngộ Sâm thú nhận không kiêng dè: “Phải.”


 


Cố Ngộ Sâm: “Ngày hôm đó nếu em không nhắc đến chuyện kết hôn, qua một thời gian anh cũng sẽ chủ động đề cập đến.”


 


Bản thân Cố Ngộ Sâm cũng không dám chắc chắn qua một thời gian này là bao lâu. Còn phải xem anh có thể kiên nhẫn chờ được đến lúc nào, biết đâu tối hôm đó sẽ nói ra, hoặc cũng có thể kìm chế được vài ngày.


 


Nhưng có một điều Cố Ngộ Sâm hiểu rõ là “Qua một khoảng thời gian” sẽ không quá lâu, bởi vì lúc đó trong lòng anh cũng đã sắp không chờ được nữa.


 


Sao Tạ Diễm có thể không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Cố Ngộ Sâm?


 


Cậu lập tức cảm thấy bản thân bị thiệt hại một trăm triệu, không, mất một trăm triệu cũng không khiến cậu cảm thấy tiếc nuối như vậy.


 


Nếu như lúc đó cậu không kích động như vậy, muộn một chút, chỉ muộn một chút thôi thì người mở lời cầu hôn trước chắc chắn sẽ là Cố Ngộ Sâm.



 


Tạ Diễm cũng không phải quan tâm ai là người cầu hôn trước, mà đơn giản chỉ là muốn nghe Cố Ngộ Sâm nói lời kia.


 


Tạ Diễm đặt cả hai tay lên vai của Cố Ngộ Sâm, dựa sát lại bên cạnh tai anh, nhẹ nhàng nói: “Hay là anh cầu hôn em một lần nữa nhé?”


 


Cố Ngộ Sâm giả ngu: “Em đói rồi à? Anh đưa em đi ăn chút gì đó nhé.”


 


“Cố Ngộ Sâm!” Tạ Diễm cắn vào vành tai của Cố Ngộ Sâm, nghiến răng nghiến lợi như muốn trút giận: “Cầu hôn em một lần khó lắm à?”


 


Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng xoa ót Tạ Diễm như xoa mèo nhỏ, lời nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không vội.”


 


“Không vội cái gì?” Tạ Diễm ngửa mặt về phía sau, híp mắt nhìn Cố Ngộ Sâm: “Nói mau, có phải anh lại mưu tính cái gì nữa rồi phải không?”


 


“Anh đưa em đi tham quan công ty.” Cố Ngộ Sâm lại cứng nhắc thay đổi chủ đề câu chuyện.


 


Tạ Diễm nghĩ nghĩ, cũng không truy hỏi tiếp nữa, nếu Cố Ngộ Sâm đã nói không vội thì không vội vậy, ngược lại cậu cũng muốn xem xem Cố Ngộ Sâm sẽ chuẩn bị bất ngờ gì cho mình.


 


Càng nghĩ lại càng tràn đầy mong đợi.


 


Tạ Diễm nhảy xuống khỏi ghế làm việc, vỗ vỗ tay: “Đi thôi, không phải anh muốn đưa em đi tham quan công ty của anh à?”


 


“Ừm, đi thôi.” Cố Ngộ Sâm nắm tay Tạ Diễm đi ra ngoài.


 


Đi tham quan một vòng, Tạ Diễm cũng hiểu cái gọi là đi tham quan của Cố Ngộ Sâm, chính là kiểu khoe khoang trá hình.


 


Tuy Tạ Diễm tự nhận mặt mình dày, nhưng đi một vòng, cậu vẫn chịu không nổi mà đỏ mặt.


 


Cố Ngộ Sâm! Xin anh kéo khoé miệng của mình xuống, em biết là em rất tốt nhưng anh cũng không cần cứ gặp ai là lại khoe như vậy!


 


Trên mặt Tạ Diễm lộ vẻ ghét bỏ, nhưng trong lòng hạnh phúc đến nở hoa.


 


Cố Ngộ Sâm khoe cậu, cũng giống như việc đang tự đánh dấu  “Thuộc sở hữu của Tạ Diễm” lên bản thân. Sao Tạ Diễm có thể không vui cho được?


 


______


 


Tác giả có lời muốn nói: 


 


[Kịch nhỏ]


 


Từ khi Tạ Diễm đi dạo một vòng ở YC, nhân viên của YC đã phát hiện ra một cách để làm giàu… 


 


Khen ngợi Tạ Diễm, ra sức mà khen!


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 32
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...