Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 101: Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 1
Tiệc cưới kết thúc, khách cũng tản dần.
Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm trở về phòng tân hôn, hai người đều bị mời rượu, nhưng được các phù rể đỡ giúp để hai người vẫn giữ được tỉnh táo trong ngày trọng đại này.
Trong lòng hai người đều có chút kích động, vừa vào phòng đã cuốn lấy nhau hôn môi, cảm thụ nhau kịch liệt.
Đang lúc mây mưa cao trào, lúc Tạ Diễm cho rằng mọi chuyện đều sẽ thuận theo tự nhiên, đột nhiên Cố Ngộ Sâm dừng lại.
“Anh ơi…”
Tạ Diễm nhịn không được khẽ gọi, khóe mắt ửng đỏ, một giọt nước mắt sinh lý đọng nơi khóe mắt, tưởng rơi nhưng không, trông như tiên cá nơi biển sâu dễ dàng cướp lấy trái tim con người.
Tiếng hít thở của Cố Ngộ Sâm trở nên nặng nề hơn, nhưng vẫn kiềm chế được d*c v*ng, anh cúi người đặt nụ hôn lên nơi mí mắt Tạ Diễm, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, đợi thêm một chút.”
Giây tiếp theo, Cố Ngộ Sâm tháo cà vạt ra, bịt mắt Tạ Diễm.
“Anh đây.” Cố Ngộ Sâm nắm lấy tay Tạ Diễm, đỡ cậu đứng dậy, giọng nói dịu dàng an ủi: “Cứ tin tưởng vào anh.”
Tạ Diễm hoàn toàn tin tưởng Cố Ngộ Sâm, cậu đứng dậy theo Cố Ngộ Sâm, theo sự dẫn dắt của anh tiến vào không gian khác.
Thế giới trước mắt mặc dù đã được che khuất, nhưng Cố Ngộ Sâm đang ở đây, lòng Tạ Diễm thấy rất bình yên.
Tạ Diễm cảm thấy hình như Cố Ngộ Sâm vừa mở cửa ra, một luồng hương hoa lập tức tràn vào chóp mũi Tạ Diễm, là hương hoa hồng ngào ngạt.
Cả một hành trình cậu không hỏi câu nào, mặc cho Cố Ngộ Sâm dẫn cậu đến chỗ đứng vững vàng.
“Diễm Diễm.” Cố Ngộ Sâm ôm eo Tạ Diễm từ phía sau: “Giờ anh sẽ mở ra.”
“Dạ.” Tạ Diễm gật đầu, mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng phía sau cà vạt.
Bốn phía được phủ đầy ánh sáng dịu nhẹ, làm cho Tạ Diễm vừa đột ngột chuyển dời từ bóng tối sang ánh sáng cũng không cảm thấy khó chịu, cậu chớp chớp mắt, nhanh chóng thích nghi với ánh sáng trong không gian này.
Thứ hiện ra trước mắt Tạ Diễm lúc này chính là một thế giới mộng mơ như lạc vào cổ tích.
Cả không gian tràn ngập hoa hồng đủ màu sắc như cầu vồng rực rỡ. Có những hộp quà nằm lẫn trong đám hoa hồng, Tạ Diễm còn chưa kịp đếm số lượng hộp quà thì đã được Cố Ngộ Sâm dẫn đến trước món quà đầu tiên.
Cố Ngộ Sâm cúi người nhặt hộp quà lên, đưa cho Tạ Diễm mở ra.
Bên trong là một cái khóa vàng đầy tháng, trên đó viết hai chữ “bình an”.
“Mừng sinh nhật một tuổi Diễm Diễm yêu dấu của anh.”
Một đường đi thẳng về phía trước, cũng mở quà suốt một đường.
Bên trong mỗi hộp quà đều chứa một món quà sinh nhật phù hợp với từng độ tuổi của Tạ Diễm.
“Mừng sinh nhật mười hai tuổi Diễm Diễm yêu dấu của anh.”
…
“Mừng sinh nhật mười tám tuổi Diễm Diễm yêu dấu của anh, mừng em trưởng thành.”
…
Thời gian lướt nhanh về phía trước, rồi đến sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Tạ Diễm.
Quà sinh nhật hai mươi lăm tuổi là một sợi dây chuyền Cua Bá Vương.
“Diễm Diễm, chúc em sinh nhật hai lăm tuổi vui vẻ.”
Cố Ngộ Sâm tự mình đeo dây chuyền lên cho Tạ Diễm.
Khi anh định dẫn Tạ Diễm tiếp tục cuộc hành trình, Tạ Diễm đột nhiên dừng lại, nói với Cố Ngộ Sâm: “Lúc sinh nhật hai lăm tuổi em chưa kịp ước, giờ em có thể bổ sung không ạ?”
Cố Ngộ Sâm: “Tất nhiên rồi.”
Tạ Diễm liền nâng dây chuyền lên, nhắm mắt lại, thầm ước nguyện: Tạ Diễm hai mươi lăm tuổi ơi, hơn một tháng nữa là cậu gặp được Cố Ngộ Sâm rồi, thế nên cậu nhất định phải thật vui vẻ, không còn gì có thể làm tổn thương cậu nữa, cậu sẽ trở nên vô cùng kiên cường.
“Xong rồi ạ.” Tạ Diễm mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm như đang nhìn ánh sáng của mình, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cố Ngộ Sâm lại tiếp tục dắt tay Tạ Diễm, tiếp tục dẫn cậu tiến về phía trước.
Phía trước có một cánh cửa.
Tạ Diễm không thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa, nhịn không được hỏi: “Năm nay anh định tặng em gì thế? Trông thần bí quá vậy?”
“Em vào rồi sẽ biết.” Cố Ngộ Sâm nói rồi kéo tay Tạ Diễm mở cửa.
Cửa vừa mở, biển sao lấp lánh hiện ra trước mắt Tạ Diễm.
Ánh sáng xanh thẳm, những vì sao lấp lánh, còn có một ngôi nhà ốc biển đứng lẳng lặng giữa biển sao.
Tạ Diễm kinh ngạc nhìn thế giới trước mắt, Cố Ngộ Sâm đã mang cả thế giới cổ tích đến trước mặt cậu, cậu thậm chí còn có thể thấy được sao băng vụt ngang qua.
Cố Ngộ Sâm ôm Tạ Diễm từ phía sau, thì thầm bên tai cậu: “Diễm Diễm, sinh nhật vui vẻ.”
Ánh mắt Tạ Diễm lóe sáng, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Ngộ Sâm: “Em cảm ơn.”
Rồi hôn lên má Cố Ngộ Sâm: “Tiên sinh Cố, chúc mừng đám cưới.”
Sau khi hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn, Tạ Diễm mới từng bước tiến vào trong ngôi nhà ốc biển.
Màu chủ đạo trong ngôi nhà ốc biển là màu vàng ấm áp mà Tạ Diễm thích nhất, chính giữa đặt một cái giường lớn, trên tường có treo tranh, đều là những bức tranh do chính Tạ Diễm vẽ.
Có một cái bàn nhỏ, trên bàn là một cái bánh kem và một văn kiện được thắt nơ.
“Đây là quà của em sao?” Tạ Diễm đi đến bên cạnh bàn, chỉ vào văn kiện hỏi.
Cố Ngộ Sâm cầm văn kiện lên đưa cho Tạ Diễm: “Em mở ra xem đi.”
Tạ Diễm tháo nơ ra, lấy những thứ trong văn kiện ra.
Đó là một tờ giấy báo nhập học từ trường Le Cordon Bleu của nước F.
Theo kế hoạch của Tạ Diễm, sau khi đám cưới xong xuôi rồi thì cậu sẽ viết đơn xin nhập học tại Le Cordon Bleu, không ngờ Cố Ngộ Sâm đã tranh thủ trong lúc cậu bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, anh đã giúp cậu lấy giấy báo nhập học rồi.
Tạ Diễm cúi đầu nhìn giấy báo nhập học, khóe mắt ấm nóng.
Cố Ngộ Sâm luôn chu đáo và tận tâm chuẩn những bất ngờ dành cho cậu.
Cậu cẩn thận cất giấy báo nhập học vào túi văn kiện, trịnh trọng đặt túi lên bàn, sau đó nhào vào lòng Cố Ngộ Sâm, trao cho anh nụ hôn nồng cháy.
“Bánh kem là anh tự làm ạ?”
Kết thúc nụ hôn, Tạ Diễm hỏi Cố Ngộ Sâm.
Cậu nhớ là lúc trước Cố Ngộ Sâm có đến tìm Cố Ngộ Giác mượn sách dạy làm bánh, mấy lúc cậu làm bánh ở nhà Cố Ngộ Sâm cũng có phụ giúp, động tác rất thuần thục, trông không giống người mới.
Quả nhiên, Cố Ngộ Sâm khẽ gật đầu.
Cái bánh kem này là do anh tự làm.
Tạ Diễm nhìn cái bánh trên bàn, trong mắt hiện lên tia tinh nghịch, cậu nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống Cố Ngộ Sâm.
Ánh mắt mang theo nét uy nghiêm bề nghễ, như một bậc quân vương.
Cố Ngộ Sâm cũng nhìn lại cậu, ánh mắt thành kính, như kẻ bề tôi trung thành đang đợi lệnh quân vương của mình.
Giọng nói Tạ Diễm khàn khàn nói: “c** đ* ra!”
Cố Ngộ Sâm tuân mệnh mà làm.
Mặc dù đã được chiêm ngưỡng thân thể của Cố Ngộ Sâm vô số lần, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy, Tạ Diễm lại không thể rời mắt, quá là nghiện rồi.
Tạ Diễm nheo mắt, chỉ vào cái bánh kem, tiếp tục ra lệnh: “Lấy kem phết lên người…” Tầm mắt cậu di chuyển xuống dưới, giọng nói trở nên nặng nề hơn, nhấn mạnh: “Phải phủ kín người.”
Ánh mắt Cố Ngộ Sâm trầm xuống, tựa như biển sâu, như muốn nuốt chửng Tạ Diễm vào trong.
Giọng khàn khàn nói: “Được.”
…
Cuối cùng, Cố Ngộ Sâm chẳng thể phủ kem kín người được, bởi vì kem đã đi hết vào miệng Tạ Diễm rồi, lúc hai người hôn hít qua lại kem cũng theo đó mà tan chảy.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc, ngôi nhà ốc biển tự nhiên xuân sắc ngập tràn.
.
.
Mấy ngày sau lễ cưới, các khách mời cũng lục tục theo du thuyền rời đảo.
Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm lưu lại trên đảo nhỏ.
Đây là trạm dừng đầu tiên trong tuần trăng mật của hai người, họ sẽ nghỉ ngơi trên đảo nhỏ hai tuần, sau hai tuần nghỉ ngơi họ mới bắt đầu hành trình hưởng tuần trăng mật ở những nơi khác.
Không bị công việc và những chuyện khác quấy nhiễu, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm vô ưu vô lo trên đảo nhỏ, ngày ngày ngủ đến khi nào tự tỉnh giấc, hai người như cặp trẻ song sinh cùng thân thể, thời thời khắc khắc dính lấy nhau.
Hôn đã trở thành việc mà hai người họ làm nhiều nhất trong ngày, mới giây trước còn đang ai làm việc của người nấy, giây sau đã mắt chạm mắt trong vô thức, rồi lại tiến gần với nhau hơn, cuối cùng là hôn nhau.
Hôn rồi lại hôn, xong rồi lăn lộn cùng nhau.
Tuần trăng mật mà, lúc nào cũng muốn dính chặt lấy nhau.
Bọn họ ở tại biệt thự bên bờ biển, có một hồ bơi vô cực xây nối liền với biển, thả mình vào trong hồ bơi là y như đang hòa mình vào biển khơi, thi thoảng chỉ cần lặn xuống biển là có thể bắt gặp được sinh vật dưới đáy biển.
Buổi trưa của ngày nào đó, ánh nắng chan hòa, hồ bơi và mặt biển được dát lên một lớp ánh sáng vàng lấp lánh.
Tạ Diễm giống như một chú cá đang bơi, vùng vẫy trong hồ.
Mặc dù Cố Ngộ Sâm đang đi hưởng tuần trăng mật, nhưng suy cho cùng vẫn là tổng giám đốc công ty, có một số chuyện vẫn cần anh ra mặt xử lý, cho nên giờ anh đang ở trong biệt thự tham gia họp trực tuyến.
Cố Ngộ Sâm ngồi cạnh cửa sổ sát đất, vừa nghe cấp dưới báo cáo công việc, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vị trí ngồi của anh vừa vặn có thể nhìn thấy hồ bơi, nhìn xuống là có thể nhìn thấy Tạ Diễm đang thích thú bơi ngửa trong hồ bơi.
Khóe môi Cố Ngộ Sâm hơi cong lên, ánh mắt vừa lúc nãy còn đang toát ra vẻ nghiêm nghị thì giờ đây lại trở nên quá đỗi dịu dàng.
Tạ Diễm dường như có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Cố Ngộ Sâm, cậu ngoi lên từ trong nước, vẫy vẫy tay về phía Cố Ngộ Sâm, rồi lại lặn xuống dưới thổi ra một chuỗi bóng nước.
Cố Ngộ Sâm nhìn cậu một lúc, lại tiếp tục cuộc họp với cấp dưới.
Họp một lát anh lại nhịn không được lơ đễnh nhìn Tạ Diễm, phát hiện ra Tạ Diễm đã không còn trong hồ bơi.
Chắc là chơi mệt rồi nên đã đi nghỉ ngơi.
Cố Ngộ Sâm không nghi ngờ gì nữa, tiếp tục cuộc họp.
Hơn nửa tiếng sau, Cố Ngộ Sâm kết thúc cuộc họp, tắt video, lúc đang định đứng dậy thì nơi khóe mắt có gì đó lóe lên.
Anh quay đầu nhìn về phía nguồn sáng, không biết Tạ Diễm đã quay lại bể bơi từ khi nào.
Lúc này cậu đang mặc một cái đuôi cá sáng lấp lánh, đang bơi lội tự do tự tại tựa như mỹ nhân ngư bị lạc giữa biển khơi.
Tạ Diễm phát hiện ra Cố Ngộ Sâm đang nhìn mình, cậu liền xoay người trong nước mấy lần, “đuôi cá” vỗ vào mặt nước làm nước bắn tung tóe, dưới sự khúc xạ ánh sáng mặt trời tạo thành một cái cầu vồng bảy màu.
Cố Ngộ Sâm nhìn không nổi nữa.
Anh nhanh chóng sải bước xuống hồ bơi, quần áo còn không thèm cởi đã bay thẳng xuống hồ bơi, tóm lấy mỹ nhân ngư lạc đường kia đè lên vách bể bơi, hung hăng trừng phạt một trận.
.
.
Chớp mắt đã qua hai tuần, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm bắt đầu hành trình hưởng tuần trăng mật, sau khi đi vòng quanh hết nửa vòng thế giới, cuối cùng kết thúc hành trình tại thủ đô nước F.
Một tuần sau, Tạ Diễm xách hành trang nhập học tại Le Cordon Bleu, học kỳ này kéo dài một năm.
Nói cách khác, một năm tiếp theo Tạ Diễm sẽ ở lại nước F.
Đợt tuần trăng mặt này Cố Ngộ Sâm đã nghỉ dài quá rồi, ở trong nước còn rất nhiều việc đang chờ anh xử lý, đợi sau khi Tạ Diễm nhập học xong thì Cố Ngộ Sâm sẽ bay về nước ngay.
Tạ Diễm không nỡ rời xa Cố Ngộ Sâm, nhưng hôm nhập học cậu bước chân vào khuôn viên trường lại không chút do dự.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, Tạ Diễm đích thân đến sân bay tiễn Cố Ngộ Sâm về nước, cậu ôm Cố Ngộ Sâm chặt thật chặt, quyến luyến mãi mới chịu buông tay anh, dõi mắt nhìn theo Cố Ngộ Sâm đi lên máy bay.
Tiễn Cố Ngộ Sâm xong, Tạ Diễm liền chuyên tâm vào việc học tập ở Le Cordon Bleu, cậu trở thành học viên ưu tú nhất khóa, nhận được sự đánh giá cao từ giảng viên.
Nháy mắt đã đi được nửa chặng đường học tập.
Thấy Tết Nguyên Đán sắp đến, Tạ Diễm lại không thể về nước, chỉ có thể video call để xoa dịu nỗi nhớ nhung người thân và người thương của mình.
Tạ Diễm không ngờ rằng một ngày trước Tết Nguyên Đán, cậu bắt gặp Cố Ngộ Sâm đứng trước cửa nhà mình.
_____
Đọc đoạn anh Sâm tặng quà cho bé Diễm, huhu có thể do Lười mau nước mắt, khóc thiệt luôn á ToT..
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
