Lộc Môn Ca
Chương 96
67@-“Lúc đó, ta và những cao thủ võ lâm khác đều muốn cướp lấy Thản Nhi Châu. Tất cả đều giết đến đỏ mắt để chiếm tiên cơ mà quây lấy giáo chủ Trấn Ma Giáo kín như nước. Chúng ta hận không thể lập tức cướp lấy bảo vật kia. Tả hộ pháp đuổi giết Bố Nhật Cổ Đức một hồi thấy tạm thời không thể giết tên kia mà tình hình của lão giáo chủ bên này lại nguy cấp nên nàng ta không thể không bỏ ngang mà quay lại giúp giáo chủ của mình thoát vây.
Đến gần hừng đông lão giáo chủ dần vô lực chống đỡ trước đòn tấn công của chúng ta. Không biết trước đó ông ta bị ốm hay bị thương mà nội lực bị tổn thương đáng kể. Trong mảnh hỗn loạn ấy, không biết kẻ nào thả khói độc ra, một ít giáo đồ võ công kém của Trấn Ma Giáo không thể chống được nên tức khắc tử thương. Qua chuyện đó vách núi lập tức trở thành trốn Tu La địa ngục, lão giáo chủ cũng càng ngày càng suy tàn. Qua mấy chiêu ông ta vô ý bị người ta đánh trúng ngực, Thản Nhi Châu rơi ra. Ta thấy thế lập tức nhào lên cướp đoạt, những người khác cũng thế nên Thản Nhi Châu bị tách làm năm phần.
Trong chớp nhoáng ta đoạt được một khối, trong tay lão giáo chủ còn một khối, còn hai khối khác bị hai kẻ trong võ lâm đoạt được. Còn một khối mọi người cùng tranh đoạt nên vô ý rơi xuống trên đài cao. Bố Nhật Cổ Đức đúng lúc đứng đó nên lập tức tung người lên cướp đoạt. Lúc ấy nữ tử trên đài cao cũng đã cởi được hơn nửa dây thừng trên người, thấy tên kia nhảy lên đài nhặt mảnh bảo bối nên tạm thời không để ý tới mình, nàng ta lập tức thoát khỏi trói buộc. Nhân lúc chưa ai chuẩn bị nàng này lập tức đá Bố Nhật Cổ Đức xuống vách đá.”
Bình Dục kinh ngạc cực kỳ, hắn vốn tưởng Bố Nhật Cổ Đức bị một trong các cao thủ ở đó đánh trọng thương, không ngờ năm đó lão lại bị Phó phu nhân tự tay đẩy xuống vực.
“Ta thấy có biến, sợ thuốc dẫn nhân lúc loạn lạc chạy mất nên không rảnh lo cướp đoạt các mảnh bảo bối khác mà vội quay lên bắt nữ tử kia. Nhưng khi đó không biết có phải Bố Nhật Cổ Đức đã có sắp xếp trước không mà đột nhiên có không ít võ lâm nhân sĩ vọt từ chân núi lên. Đỉnh núi vốn hẹp, qua một trận chiến này nó càng thêm lởm chởm khó đỡ, cho dù là người võ công cao cường cũng khó thi triển đầy đủ. Nàng kia vốn có chút võ công, thân thủ lại linh hoạt nên một khi thấy có thêm người vây kín nàng ta lập tức nhân cơ hội lẩn vào đám người và biến mất.
Ta đang muốn đuổi theo thì ai ngờ cái vị hữu hộ pháp vốn xuống núi đối phó Mục Vương gia đã trở lại. Hắn vội cùng tả hộ pháp liên thủ, dùng dẫn xà thuật nên trong thời gian ngắn bọn họ đã dẫn hết toàn bộ rắn độc trong núi lên đỉnh núi tấn công người khác. Ta một lòng muốn tìm thuốc dẫn, một mặt thấy rắn độc khó chơi nên không thể không vừa đánh vừa lui.
Chờ lui đến chân núi thì nàng kia sớm đã không thấy đâu, mà cơ quan bảo vệ Trấn Ma Giáo cũng được khởi động, lấp kín lối vào núi. Ta tiến thoái lưỡng nan nên đành phải tạm thời canh giữ dưới chân núi. Vì đỉnh núi hỗn chiến nên mọi người ít nhiều đều bị thương, tuy không ai chịu từ bỏ việc cướp bảo bối trong tay đối phương nhưng vì công lực chưa khôi phục nên chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Điều tức một hồi ta mới chợt nhớ tới Bố Nhật Cổ Đức rơi xuống vách núi. Trong tay hắn cũng có một khối bảo vật nên ta vội đứng dậy đi tới đáy vực hòng tìm thấy xác tên kia. Ai ngờ tìm hồi lâu cuối cùng ta chỉ thấy quần áo của hắn, căn bản không thấy khối bảo bối kia đâu. Trong quá trình tìm kiếm đó, ta và các nhân sĩ võ lâm khác sợ bị đối phương làm khó dễ nên trước sau đều ở trạng thái đề phòng. Sau khi ra khỏi đáy vực ta vốn muốn tấn công Trấn Ma Giáo lần nữa nhưng ai ngờ khi ấy Kế Châu báo nguy, Tây Bình Hầu gia phụng chỉ suất quân về Kế Châu, trùng hợp đi ngang qua Đại Mân Sơn ——”
Ông ta nói tới đây thì liếc nhìn Bình Dục một cái. Hành động này khiến Bình Dục kinh ngạc mà nhướng mày. Hắn chỉ biết hai mươi năm trước, trong trận chiến áp chế man di tổ phụ hắn từng nấn ná ở Vân nam một tháng. Không ngờ tổ phụ cũng từng tham dự vào trận chém giết Trấn Ma Giáo năm đó. Trong lòng hắn bỗng chốc dâng lên một cảm giác quái dị nói không nên lời.
“Lão hầu gia nghe nói nhiều về việc làm tà ác của Trấn Ma Giáo, ác danh của chúng ở Vân Nam đã rõ nên vốn cực kỳ căm ghét. Hơn nữa qua một đêm huyết chiến, lúc này xung quanh Đại Mân Sơn chướng khí mù mịt thế nên lão hầu gia vừa nghe nói đã nổi giận. Nhân lúc đi qua chân núi ông ấy ra lệnh giết lên, quân đội thẳng tiến đến trên núi nhân cơ hội tiêu diệt hết Trấn Ma Giáo. Nhân sĩ giang hồ chúng ta vốn không muốn cùng triều đình dây dưa nhưng Tây Bình Hầu xưa nay hành động như sấm rền gió cuốn, không đợi mọi người thối lui quân đội đã giết vào trong cốc.
Tác phong của quân đội khác môn phái giang hồ, thế tới rào rạt, khó có thể ngăn. Trong khoảnh khắc bọn họ đã vây chặt chân núi, chỉ một lát sau các môn phái đã bị tách ra tan tác. Ta thấy tình thế càng thêm khó giải quyết thì cũng không rảnh lo tới Thản Nhi Châu nữa mà vội phá vây chạy thoát. Một đường chạy tới trong trấn ta rồi tụ tập cùng đám đệ tử Nam Tinh phái ở đó và lập tức đi tới Khúc Tĩnh.
Ai ngờ lúc đó Khúc Tĩnh vẫn đang phong thành, ngoài thành có không ít quân lính bị thương, quân doanh nhất thời không thể bỏ lại nhiều người bị thương như thế nên không thể không chuyển đến chỗ này. Vì vậy mười gian khách điếm quanh Khúc Tĩnh đều kín hết người. Ta vất vả lắm mới tìm được một khách điếm còn giường. Mới vừa nghỉ ngơi được một chút thì trong lúc vô tình lại nghe thấy hai gã quân sĩ nói trong lúc Phó Băng đại nhân thủ thành vì muốn cùng chúng tướng sĩ sống chết nên vô ý bị rắn độc của Trấn Ma Giáo cắn bị thương. Hiện tại ông ta đang trúng kỳ độc, mệnh ở sớm tối, không biết có qua nổi ngày mai hay không.
Ta đã lĩnh giáo dẫn xà thuật của hữu hộ pháp ở đỉnh núi nên nghe thấy lời này thì biết hơn phân nửa Phó Băng sẽ chẳng thể sống qua tối đó. Hôm sau chiến sự quanh Khúc Tĩnh lại nổ ra, khách điếm bị người Di vây quanh, ta cũng không tiện ở lâu nên lập tức rời khỏi đó. Trên đường ta trước sau đều tìm kiếm nữ tử làm thuốc dẫn kia đồng thời dặn dò giáo chúng để ý khắp nơi. Ai ngờ tìm khắp nơi mà nàng kia lại như bống hơi trong biển người, rốt cuộc không thấy bóng dáng đâu. Mấy tên cao thủ cùng ta cướp đoạt Thản Nhi Châu đêm đó cũng ẩn giấu hành tung, mãi đến khi ra khỏi Vân Nam ta cũng không gặp được một kẻ nào tham gia cướp bảo bối đêm đó.
Không ngờ ta mới vừa về Nhạc Châu đã nghe nói Phó Băng trấn áp người Di có công nên được thăng chức ba cấp. Lúc ấy ta mới biết Phó Băng thế nhưng không chết vì rắn độc nên nhất thời cực kỳ ngạc nhiên. Không biết là ai có bản lĩnh khởi tử hồi sinh mà giải được độc của dẫn xà thuật. Hiện tại nghĩ lại có lẽ năm đó Phó phu nhân chạy khỏi Đại Mân Sơn đã lẫn vào Khúc Tĩnh. Vì trong tay nàng ta có linh dược nào đó nên nhân cơ duyên xảo hợp mới cứu một mạng của Phó Băng giúp ông ta bình yên vô sự. Cũng vì nguyên nhân này mà hai người mới kết làm phu thê.”
Bình Dục không nói gì. Nghe Lâm Chi Thành miêu tả thì linh dược trong tay Phó phu nhân có lẽ chính là bao thuốc giải độc bà ta để lại cho Phó Lan Nha. Cũng khó trách một người thông minh, tháo vát như Phó Băng lại cưới một nữ tử không rõ lai lịch như thế. Hai người lại còn thành hôn ở Vân Nam và lúc đó Phó Băng còn thận trọng nhờ Mục Vương gia làm mai. Sau khi hồi kinh Phó Băng càng tìm mọi cách xây dựng thân phận cho Phó phu nhân.
Vì đủ loạn duyên cớ trên nên có thể nói ngoài tình cảm của riêng của Phó Băng với Phó phu nhân thì hẳn những hành động này còn có liên quan tới việc bà ta đã cứu Phó Băng một mạng lúc trước.
“Mấy tháng sau nội lực của ta khôi phục, ta cũng không cam lòng bị mất tin tức về Thản Nhi Châu và thuốc dẫn nên lại trở lại Vân Nam. Nhưng đáng tiếc, lần này ta chậm rãi tìm nửa năm nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào về hai thứ đó. Còn Trấn Ma Giáo cũng vì lần hỗn chiến đó mà đại thương nguyên khí, cứ thế đóng cửa vào núi, gần một năm chưa từng mở ra. Mà kỳ quái nhất chính là dưới đáy vực không hiểu sao có người dựng một ngôi mộ cho Bố Nhật Cổ Đức. Ta thấy chữ trên bia là tên người Di nên nghi ngờ mộ đó là do tả hộ pháp lập. Ta tưởng nàng ta đã tìm thấy thi thể tên kia, lại niệm tình cũ nên mới hạ táng hắn. Nhưng chờ ta đào huyệt mộ lên lại chỉ thấy quan tài trống rỗng, không biết đây vốn là nấm mồ giả hay giữa lúc đó đã có biến cố gì.
Lòng ta mang nghi ngờ rằng tên kia chưa chết, vì thế ta rời khỏi Đại Mân Sơn, hỏi thăm khắp Vân Nam. Sau nhiều lần trắc trở ta vất vả lắm mới hỏi được một tiểu nhị và biết: mấy tháng trước có một nam tử trẻ tuổi thân bị trọng thương được một vị quân sĩ cứu. Hai người đó hình như cùng nhau đi tới kinh thành. Ta nghe điếm tiểu nhị miêu tả tướng mạo của kẻ kia thì thấy có chút tương tự với Bố Nhật Cổ Đức vì thế ta lập tức rời khỏi Vân Nam. Ta trở lại Nhạc Châu sắp xếp chuyện trong giáo rồi tức khắc đến kinh thành tìm nơi tên kia trốn.
Ai ngờ lần này tìm kéo dài 10 năm, mãi tới 5 năm trước trong lúc vô ý ta mới nhìn thấy Thái Tử đến kinh giao săn thú. Trong đám tùy tùng của Thái Tử ta nhìn thấy Bố Nhật Cổ Đức mới biết tên kia dùng tên giả là Vương Lệnh và lắc mình biến thành thái giám đắc dụng nhất bên cạnh Thái Tử. Mà càng đáng giận chính là trong 10 năm này hắn luyện Ngũ Độc thuật nên công lực đã tiến xa so với lúc trước. Sau khi ta tìm được hắn đã vài lần muốn lấy mạng hắn nhưng vì phủ Thái Tử bảo vệ nghiêm ngặt và tên kia có võ công cao cường nên qua mấy phen ta vẫn chưa thể thành công lấy mạng hắn. Thế nên ta chỉ có thể tiếp tục ngủ đông, chậm rãi đợi thời cơ.
Nhưng hai tháng trước không biết kẻ nào truyền tin ra nói thuốc dẫn tái xuất hiện ở Vân Nam. Nhưng thuốc dẫn này khác với người 20 năm trước, bởi vì huyết mạch tương truyền nên thuốc dẫn hiện tại chính là nữ nhi của tội thần Phó Băng. Ta nghe được tin tức này thì trong lòng biết những môn phái cướp đoạt Thản Nhi Châu năm đó sẽ có dị động vì thế lập tức trở lại Nhạc Châu triệu tập đệ tử đi tới Vân Nam.”
Ông ta nói xong thì im lặng thật lâu, chứng tỏ ông ta đã nói hết. Những chuyện sau đó không cần ông ta kể Bình Dục cũng đã biết. Hắn lẳng lặng đợi một buổi thấy ông ta không nói nữa mới lấy ra một bản cung khai trống rồi để ông ta chỉ điểm lên đó và nói: “Nếu ông nhớ thêm được cái gì thì cứ nói với thủ hạ của ta.”
Dứt lời hắn đứng dậy xoay người ra khỏi phòng. Qua bên kia hắn thấy Phó Lan Nha đang ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt thay đổi thất thường chứng tỏ những lời của Lâm Chi Thành vừa rồi khiến nàng quá chấn động nên nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần.
Thấy Bình Dục tiến vào Phó Lan Nha ngẩng đầu nhìn hắn rồi ngây ra nói: “Những lời ông ta vừa nói là thật.”
Tuy nàng đang hỏi nhưng ngữ khí lại là trần thuật, chứng tỏ nàng cũng biết lúc này Lâm Chi Thành sẽ không nói dối vì ông ta muốn bảo vệ vợ mình.
Bình Dục đi đến bên người nàng, thấy sắc mặt nàng rất khó coi thì không nhịn được ôm nàng trầm giọng nói: “Ta sẽ tinh tế giảng lại cho nàng nge lời khai của ông ta. Bây giờ để ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi một lát. Nàng đừng nghĩ nhiều, đến chạng vạng ta sẽ tới tìm nàng.”
Trong lòng Phó Lan Nha tuy vẫn có sóng to gió lớn khiến nàng mãi không bình tĩnh được nhưng nghe thấy thế thì nàng cũng biết hẳn Bình Dục có sắp xếp khác nên lập tức dán lấy người hắn gật gật đầu.
Bình Dục quả thực không rảnh mà vui sướng nên hắn nhẹ kéo nàng đứng lên, đội mũ cho nàng sau đó đi tới cửa và ra ngoài. Hứa Hách và Lâm Duy An thấy hai người ra ngoài thì vội đi theo phía sau, cứ thế “Áp giải” Phó Lan Nha về nội viện như khi tới.
Trên đường hai người đều tinh tế hồi tưởng và nghiền ngẫm lời Lâm Chi Thành nói. Ai ngờ vừa tới ngoài ngoại thư phòng họ lại nghe thấy tiếng người nói chuyện từ xa, giống như có ai đó mới tới phủ. Đúng lúc đó có tiếng quản sự trong phủ cười vui nói: “Công tử đang ở trong phủ thẩm vấn phạm nhân, thế tử có cần tiểu nhân đi thông báo cho công tử không?”
“Không cần.” Một giọng nam tử dày rộng vang lên, “Chính nó tìm ta tới mà ta bên này cũng có việc gấp muốn tìm nó.”
Phó Lan Nha kinh ngạc, quay đầu nhìn thì thấy một nam tử tuổi tầm 30, dáng đi như rồng như hổ, mắt phượng mày ngài, anh tuấn bức người, lưng thẳng, khí thế ẩn ẩn nghiêm nghị đang đi tới. Từ mặt mũi người này thì thấy có mấy phần giống Bình Dục, chỉ có bộ dạng là hơi phong trần hơn, không quá gây chú ý như Bình Dục. Nhưng vừa nhìn cũng biết hai người là anh em cùng mẹ sinh ra.
Người nọ đi nhanh vài bước, lúc thấy Phó Lan Nha hắn không nhịn được ngẩn ra rồi dừng bước. Hắn nhanh chóng đánh giá nàng, sau đó nghiêm mặt hơi gật đầu với nàng rồi quay qua nhìn Bình Dục.
Lúc này Phó Lan Nha đã đoán được nam tử này là anh cả của Bình Dục nên cũng uốn gối hành lễ.
Bình Dục nhìn người nọ, miệng khẽ nói với Hứa Hách: “Nhanh chóng đưa Phó tiểu thư về nội viện.”
Dứt lời hắn lập tức đi về phía Bình Hạ gọi: “Đại ca.”
Lộc Môn Ca
Đến gần hừng đông lão giáo chủ dần vô lực chống đỡ trước đòn tấn công của chúng ta. Không biết trước đó ông ta bị ốm hay bị thương mà nội lực bị tổn thương đáng kể. Trong mảnh hỗn loạn ấy, không biết kẻ nào thả khói độc ra, một ít giáo đồ võ công kém của Trấn Ma Giáo không thể chống được nên tức khắc tử thương. Qua chuyện đó vách núi lập tức trở thành trốn Tu La địa ngục, lão giáo chủ cũng càng ngày càng suy tàn. Qua mấy chiêu ông ta vô ý bị người ta đánh trúng ngực, Thản Nhi Châu rơi ra. Ta thấy thế lập tức nhào lên cướp đoạt, những người khác cũng thế nên Thản Nhi Châu bị tách làm năm phần.
Trong chớp nhoáng ta đoạt được một khối, trong tay lão giáo chủ còn một khối, còn hai khối khác bị hai kẻ trong võ lâm đoạt được. Còn một khối mọi người cùng tranh đoạt nên vô ý rơi xuống trên đài cao. Bố Nhật Cổ Đức đúng lúc đứng đó nên lập tức tung người lên cướp đoạt. Lúc ấy nữ tử trên đài cao cũng đã cởi được hơn nửa dây thừng trên người, thấy tên kia nhảy lên đài nhặt mảnh bảo bối nên tạm thời không để ý tới mình, nàng ta lập tức thoát khỏi trói buộc. Nhân lúc chưa ai chuẩn bị nàng này lập tức đá Bố Nhật Cổ Đức xuống vách đá.”
Bình Dục kinh ngạc cực kỳ, hắn vốn tưởng Bố Nhật Cổ Đức bị một trong các cao thủ ở đó đánh trọng thương, không ngờ năm đó lão lại bị Phó phu nhân tự tay đẩy xuống vực.
“Ta thấy có biến, sợ thuốc dẫn nhân lúc loạn lạc chạy mất nên không rảnh lo cướp đoạt các mảnh bảo bối khác mà vội quay lên bắt nữ tử kia. Nhưng khi đó không biết có phải Bố Nhật Cổ Đức đã có sắp xếp trước không mà đột nhiên có không ít võ lâm nhân sĩ vọt từ chân núi lên. Đỉnh núi vốn hẹp, qua một trận chiến này nó càng thêm lởm chởm khó đỡ, cho dù là người võ công cao cường cũng khó thi triển đầy đủ. Nàng kia vốn có chút võ công, thân thủ lại linh hoạt nên một khi thấy có thêm người vây kín nàng ta lập tức nhân cơ hội lẩn vào đám người và biến mất.
Ta đang muốn đuổi theo thì ai ngờ cái vị hữu hộ pháp vốn xuống núi đối phó Mục Vương gia đã trở lại. Hắn vội cùng tả hộ pháp liên thủ, dùng dẫn xà thuật nên trong thời gian ngắn bọn họ đã dẫn hết toàn bộ rắn độc trong núi lên đỉnh núi tấn công người khác. Ta một lòng muốn tìm thuốc dẫn, một mặt thấy rắn độc khó chơi nên không thể không vừa đánh vừa lui.
Chờ lui đến chân núi thì nàng kia sớm đã không thấy đâu, mà cơ quan bảo vệ Trấn Ma Giáo cũng được khởi động, lấp kín lối vào núi. Ta tiến thoái lưỡng nan nên đành phải tạm thời canh giữ dưới chân núi. Vì đỉnh núi hỗn chiến nên mọi người ít nhiều đều bị thương, tuy không ai chịu từ bỏ việc cướp bảo bối trong tay đối phương nhưng vì công lực chưa khôi phục nên chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Điều tức một hồi ta mới chợt nhớ tới Bố Nhật Cổ Đức rơi xuống vách núi. Trong tay hắn cũng có một khối bảo vật nên ta vội đứng dậy đi tới đáy vực hòng tìm thấy xác tên kia. Ai ngờ tìm hồi lâu cuối cùng ta chỉ thấy quần áo của hắn, căn bản không thấy khối bảo bối kia đâu. Trong quá trình tìm kiếm đó, ta và các nhân sĩ võ lâm khác sợ bị đối phương làm khó dễ nên trước sau đều ở trạng thái đề phòng. Sau khi ra khỏi đáy vực ta vốn muốn tấn công Trấn Ma Giáo lần nữa nhưng ai ngờ khi ấy Kế Châu báo nguy, Tây Bình Hầu gia phụng chỉ suất quân về Kế Châu, trùng hợp đi ngang qua Đại Mân Sơn ——”
Ông ta nói tới đây thì liếc nhìn Bình Dục một cái. Hành động này khiến Bình Dục kinh ngạc mà nhướng mày. Hắn chỉ biết hai mươi năm trước, trong trận chiến áp chế man di tổ phụ hắn từng nấn ná ở Vân nam một tháng. Không ngờ tổ phụ cũng từng tham dự vào trận chém giết Trấn Ma Giáo năm đó. Trong lòng hắn bỗng chốc dâng lên một cảm giác quái dị nói không nên lời.
“Lão hầu gia nghe nói nhiều về việc làm tà ác của Trấn Ma Giáo, ác danh của chúng ở Vân Nam đã rõ nên vốn cực kỳ căm ghét. Hơn nữa qua một đêm huyết chiến, lúc này xung quanh Đại Mân Sơn chướng khí mù mịt thế nên lão hầu gia vừa nghe nói đã nổi giận. Nhân lúc đi qua chân núi ông ấy ra lệnh giết lên, quân đội thẳng tiến đến trên núi nhân cơ hội tiêu diệt hết Trấn Ma Giáo. Nhân sĩ giang hồ chúng ta vốn không muốn cùng triều đình dây dưa nhưng Tây Bình Hầu xưa nay hành động như sấm rền gió cuốn, không đợi mọi người thối lui quân đội đã giết vào trong cốc.
Tác phong của quân đội khác môn phái giang hồ, thế tới rào rạt, khó có thể ngăn. Trong khoảnh khắc bọn họ đã vây chặt chân núi, chỉ một lát sau các môn phái đã bị tách ra tan tác. Ta thấy tình thế càng thêm khó giải quyết thì cũng không rảnh lo tới Thản Nhi Châu nữa mà vội phá vây chạy thoát. Một đường chạy tới trong trấn ta rồi tụ tập cùng đám đệ tử Nam Tinh phái ở đó và lập tức đi tới Khúc Tĩnh.
Ai ngờ lúc đó Khúc Tĩnh vẫn đang phong thành, ngoài thành có không ít quân lính bị thương, quân doanh nhất thời không thể bỏ lại nhiều người bị thương như thế nên không thể không chuyển đến chỗ này. Vì vậy mười gian khách điếm quanh Khúc Tĩnh đều kín hết người. Ta vất vả lắm mới tìm được một khách điếm còn giường. Mới vừa nghỉ ngơi được một chút thì trong lúc vô tình lại nghe thấy hai gã quân sĩ nói trong lúc Phó Băng đại nhân thủ thành vì muốn cùng chúng tướng sĩ sống chết nên vô ý bị rắn độc của Trấn Ma Giáo cắn bị thương. Hiện tại ông ta đang trúng kỳ độc, mệnh ở sớm tối, không biết có qua nổi ngày mai hay không.
Ta đã lĩnh giáo dẫn xà thuật của hữu hộ pháp ở đỉnh núi nên nghe thấy lời này thì biết hơn phân nửa Phó Băng sẽ chẳng thể sống qua tối đó. Hôm sau chiến sự quanh Khúc Tĩnh lại nổ ra, khách điếm bị người Di vây quanh, ta cũng không tiện ở lâu nên lập tức rời khỏi đó. Trên đường ta trước sau đều tìm kiếm nữ tử làm thuốc dẫn kia đồng thời dặn dò giáo chúng để ý khắp nơi. Ai ngờ tìm khắp nơi mà nàng kia lại như bống hơi trong biển người, rốt cuộc không thấy bóng dáng đâu. Mấy tên cao thủ cùng ta cướp đoạt Thản Nhi Châu đêm đó cũng ẩn giấu hành tung, mãi đến khi ra khỏi Vân Nam ta cũng không gặp được một kẻ nào tham gia cướp bảo bối đêm đó.
Không ngờ ta mới vừa về Nhạc Châu đã nghe nói Phó Băng trấn áp người Di có công nên được thăng chức ba cấp. Lúc ấy ta mới biết Phó Băng thế nhưng không chết vì rắn độc nên nhất thời cực kỳ ngạc nhiên. Không biết là ai có bản lĩnh khởi tử hồi sinh mà giải được độc của dẫn xà thuật. Hiện tại nghĩ lại có lẽ năm đó Phó phu nhân chạy khỏi Đại Mân Sơn đã lẫn vào Khúc Tĩnh. Vì trong tay nàng ta có linh dược nào đó nên nhân cơ duyên xảo hợp mới cứu một mạng của Phó Băng giúp ông ta bình yên vô sự. Cũng vì nguyên nhân này mà hai người mới kết làm phu thê.”
Bình Dục không nói gì. Nghe Lâm Chi Thành miêu tả thì linh dược trong tay Phó phu nhân có lẽ chính là bao thuốc giải độc bà ta để lại cho Phó Lan Nha. Cũng khó trách một người thông minh, tháo vát như Phó Băng lại cưới một nữ tử không rõ lai lịch như thế. Hai người lại còn thành hôn ở Vân Nam và lúc đó Phó Băng còn thận trọng nhờ Mục Vương gia làm mai. Sau khi hồi kinh Phó Băng càng tìm mọi cách xây dựng thân phận cho Phó phu nhân.
Vì đủ loạn duyên cớ trên nên có thể nói ngoài tình cảm của riêng của Phó Băng với Phó phu nhân thì hẳn những hành động này còn có liên quan tới việc bà ta đã cứu Phó Băng một mạng lúc trước.
“Mấy tháng sau nội lực của ta khôi phục, ta cũng không cam lòng bị mất tin tức về Thản Nhi Châu và thuốc dẫn nên lại trở lại Vân Nam. Nhưng đáng tiếc, lần này ta chậm rãi tìm nửa năm nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào về hai thứ đó. Còn Trấn Ma Giáo cũng vì lần hỗn chiến đó mà đại thương nguyên khí, cứ thế đóng cửa vào núi, gần một năm chưa từng mở ra. Mà kỳ quái nhất chính là dưới đáy vực không hiểu sao có người dựng một ngôi mộ cho Bố Nhật Cổ Đức. Ta thấy chữ trên bia là tên người Di nên nghi ngờ mộ đó là do tả hộ pháp lập. Ta tưởng nàng ta đã tìm thấy thi thể tên kia, lại niệm tình cũ nên mới hạ táng hắn. Nhưng chờ ta đào huyệt mộ lên lại chỉ thấy quan tài trống rỗng, không biết đây vốn là nấm mồ giả hay giữa lúc đó đã có biến cố gì.
Lòng ta mang nghi ngờ rằng tên kia chưa chết, vì thế ta rời khỏi Đại Mân Sơn, hỏi thăm khắp Vân Nam. Sau nhiều lần trắc trở ta vất vả lắm mới hỏi được một tiểu nhị và biết: mấy tháng trước có một nam tử trẻ tuổi thân bị trọng thương được một vị quân sĩ cứu. Hai người đó hình như cùng nhau đi tới kinh thành. Ta nghe điếm tiểu nhị miêu tả tướng mạo của kẻ kia thì thấy có chút tương tự với Bố Nhật Cổ Đức vì thế ta lập tức rời khỏi Vân Nam. Ta trở lại Nhạc Châu sắp xếp chuyện trong giáo rồi tức khắc đến kinh thành tìm nơi tên kia trốn.
Ai ngờ lần này tìm kéo dài 10 năm, mãi tới 5 năm trước trong lúc vô ý ta mới nhìn thấy Thái Tử đến kinh giao săn thú. Trong đám tùy tùng của Thái Tử ta nhìn thấy Bố Nhật Cổ Đức mới biết tên kia dùng tên giả là Vương Lệnh và lắc mình biến thành thái giám đắc dụng nhất bên cạnh Thái Tử. Mà càng đáng giận chính là trong 10 năm này hắn luyện Ngũ Độc thuật nên công lực đã tiến xa so với lúc trước. Sau khi ta tìm được hắn đã vài lần muốn lấy mạng hắn nhưng vì phủ Thái Tử bảo vệ nghiêm ngặt và tên kia có võ công cao cường nên qua mấy phen ta vẫn chưa thể thành công lấy mạng hắn. Thế nên ta chỉ có thể tiếp tục ngủ đông, chậm rãi đợi thời cơ.
Nhưng hai tháng trước không biết kẻ nào truyền tin ra nói thuốc dẫn tái xuất hiện ở Vân Nam. Nhưng thuốc dẫn này khác với người 20 năm trước, bởi vì huyết mạch tương truyền nên thuốc dẫn hiện tại chính là nữ nhi của tội thần Phó Băng. Ta nghe được tin tức này thì trong lòng biết những môn phái cướp đoạt Thản Nhi Châu năm đó sẽ có dị động vì thế lập tức trở lại Nhạc Châu triệu tập đệ tử đi tới Vân Nam.”
Ông ta nói xong thì im lặng thật lâu, chứng tỏ ông ta đã nói hết. Những chuyện sau đó không cần ông ta kể Bình Dục cũng đã biết. Hắn lẳng lặng đợi một buổi thấy ông ta không nói nữa mới lấy ra một bản cung khai trống rồi để ông ta chỉ điểm lên đó và nói: “Nếu ông nhớ thêm được cái gì thì cứ nói với thủ hạ của ta.”
Dứt lời hắn đứng dậy xoay người ra khỏi phòng. Qua bên kia hắn thấy Phó Lan Nha đang ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt thay đổi thất thường chứng tỏ những lời của Lâm Chi Thành vừa rồi khiến nàng quá chấn động nên nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần.
Thấy Bình Dục tiến vào Phó Lan Nha ngẩng đầu nhìn hắn rồi ngây ra nói: “Những lời ông ta vừa nói là thật.”
Tuy nàng đang hỏi nhưng ngữ khí lại là trần thuật, chứng tỏ nàng cũng biết lúc này Lâm Chi Thành sẽ không nói dối vì ông ta muốn bảo vệ vợ mình.
Bình Dục đi đến bên người nàng, thấy sắc mặt nàng rất khó coi thì không nhịn được ôm nàng trầm giọng nói: “Ta sẽ tinh tế giảng lại cho nàng nge lời khai của ông ta. Bây giờ để ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi một lát. Nàng đừng nghĩ nhiều, đến chạng vạng ta sẽ tới tìm nàng.”
Trong lòng Phó Lan Nha tuy vẫn có sóng to gió lớn khiến nàng mãi không bình tĩnh được nhưng nghe thấy thế thì nàng cũng biết hẳn Bình Dục có sắp xếp khác nên lập tức dán lấy người hắn gật gật đầu.
Bình Dục quả thực không rảnh mà vui sướng nên hắn nhẹ kéo nàng đứng lên, đội mũ cho nàng sau đó đi tới cửa và ra ngoài. Hứa Hách và Lâm Duy An thấy hai người ra ngoài thì vội đi theo phía sau, cứ thế “Áp giải” Phó Lan Nha về nội viện như khi tới.
Trên đường hai người đều tinh tế hồi tưởng và nghiền ngẫm lời Lâm Chi Thành nói. Ai ngờ vừa tới ngoài ngoại thư phòng họ lại nghe thấy tiếng người nói chuyện từ xa, giống như có ai đó mới tới phủ. Đúng lúc đó có tiếng quản sự trong phủ cười vui nói: “Công tử đang ở trong phủ thẩm vấn phạm nhân, thế tử có cần tiểu nhân đi thông báo cho công tử không?”
“Không cần.” Một giọng nam tử dày rộng vang lên, “Chính nó tìm ta tới mà ta bên này cũng có việc gấp muốn tìm nó.”
Phó Lan Nha kinh ngạc, quay đầu nhìn thì thấy một nam tử tuổi tầm 30, dáng đi như rồng như hổ, mắt phượng mày ngài, anh tuấn bức người, lưng thẳng, khí thế ẩn ẩn nghiêm nghị đang đi tới. Từ mặt mũi người này thì thấy có mấy phần giống Bình Dục, chỉ có bộ dạng là hơi phong trần hơn, không quá gây chú ý như Bình Dục. Nhưng vừa nhìn cũng biết hai người là anh em cùng mẹ sinh ra.
Người nọ đi nhanh vài bước, lúc thấy Phó Lan Nha hắn không nhịn được ngẩn ra rồi dừng bước. Hắn nhanh chóng đánh giá nàng, sau đó nghiêm mặt hơi gật đầu với nàng rồi quay qua nhìn Bình Dục.
Lúc này Phó Lan Nha đã đoán được nam tử này là anh cả của Bình Dục nên cũng uốn gối hành lễ.
Bình Dục nhìn người nọ, miệng khẽ nói với Hứa Hách: “Nhanh chóng đưa Phó tiểu thư về nội viện.”
Dứt lời hắn lập tức đi về phía Bình Hạ gọi: “Đại ca.”
Lộc Môn Ca
Đánh giá:
Truyện Lộc Môn Ca
Story
Chương 96
10.0/10 từ 31 lượt.