Lộc Môn Ca
Chương 92
77@-Đặng An Nghi nhìn biểu tình kinh ngạc của Lục Tử Khiêm thì chỉ cười rồi phất tay áo nói gì đó với tỳ nữ ở bên cạnh. Tỳ nữ kia lập tức đi tới góc phòng mở huân hương, thả cái gì đó vào. Trong nháy mắt một làn hương lượn lờ tản ra.
Đặng An Nghi giơ cao tay áo che mặt uống một ngụm rượu. Sau khi buông chén hắn nhìn kỹ Lục Tử Khiêm rồi quan tâm nói hỏi: “Ích Thành dạo này hình như gầy đi, là do tàu xe mệt nhọc ư?”
Hắn không nói gì đến nữ tử cực kỳ giống Phó Lan Nha kia. Lục Tử Khiêm thì vẫn nhìn chằm chằm nàng kia, dưới ánh đèn vàng vọt mông lung, ngũ quan của nàng ta chợt thấy đúng là giống hệt Phó Lan Nha. Nhưng nếu cẩn thận nhìn lại mới phát hiện mũi nàng ta hơi to, môi hơi mỏng hơn, đường cong chỗ cằm cũng không tinh xảo được như Phó Lan Nha. Khí độ của nàng ta cũng toát ra vài phần quyến rũ tùy tiện mà Phó Lan Nha không có.
Hắn ngẩn ra một lúc sau đó thất vọng nói không nên lời. Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày ngửa cổ uống sạch chén rượu. Lúc này hắn mới miễn cưỡng cười đáp lại Đặng An Nghi: “Thời gian này ta quả thực bôn ba bận rộn, ăn uống không thuận tiện, tối cũng ngủ không an ổn.”
Lúc nói chuyện hắn chỉ cảm thấy hương trong lò chui thẳng vào mũi, vô cớ khiến người ta phiền lòng, vì thế hơi hơi nhăn mày. Mấy tháng trước hắn từng ăn lỗ nặng vì việc này nên cực kỳ chán ghét việc đốt hương. Nhưng trong lòng hắn Đặng An Nghi luôn là quân tử nổi danh kinh thành, tuy có nghi ngờ nhưng hắn không tiện phất tay bỏ đi khiến đối phương mất mặt.
Khóe môi Đặng An Nghi càng cong hơn, lơ đãng liếc nhìn nữ tử cực kỳ giống Phó Lan Nha kia. Nàng kia hiểu ý nên chậm rãi đi tới, vén tay áo cúi đầu nhẹ đánh một khúc《 lương tiêu dẫn 》, tiếng đàn như tiếng nước chảy cứ thế vang lên.
Lục Tử Khiêm cũng không nhìn nàng kia nữa nhưng tiếng đàn này uyển chuyển, ý vị sâu xa khiến hắn nghe xong lại thất thần, chén rượu đưa lên môi mà một lúc lâu vẫn chưa uống. Trong lúc hoảng hốt hắn bỗng nhiên nhớ tới một năm trước trong lúc đến Phó gia hắn vô tình nghe được Phó Lan Nha đánh đàn. Tiếng đàn đó như hoàng anh xuất cốc, hết sức linh động, thật sự đã đạt tới độ người và đàn hợp nhất, không khác gì nhạc trời.
Nhưng mà trải qua một năm này hắn muốn nghe nàng đánh đàn sợ là không còn cơ hội nữa. Nghĩ tới đây nỗi lòng hắn lập tức trở nên bề bộn cực kỳ. Cũng không biết hắn bị tiếng đàn này dẫn dắt hay vì nỗi bực dọc trong lòng mà đầu chợt choáng váng. Theo tiếng đàn kia hắn nhìn lên chỉ thấy nữ tử kia dần dần trở nên giống Phó Lan Nha hơn.
Lúc này có tiếng của Đặng An Nghi truyền đến, “Ích Thành, vì sao huynh lại ngàn dặm xa xôi tới tìm Phó tiểu thư?” Giọng tên kia rất thấp, nhưng từ ngữ lại rõ ràng, từng câu chữ truyền vào tai hắn như chứa chút mê hoặc, cứ thế tiến thẳng vào lòng hắn.
“Tất nhiên là…… Tất nhiên là vì tới cứu nàng.” Lục Tử Khiêm dùng tay vỗ trán, liều mạng duy trì thanh tỉnh mà nói.
“À? Cứu thế nào?” Đặng An Nghi rất có hứng thú nói, “Tình cảnh của Phó tiểu thư hiện giờ không ổn, nếu chỉ nhờ mấy tên cao thủ võ lâm thì sợ là chẳng thể giúp nàng ta thoát khỏi khốn cảnh đâu. Không biết Ích Thành định dùng cách gì để cứu nàng ta?”
Trực giác của Lục Tử Khiêm cảm thấy mùi hương kia càng thêm gay mũi. Chuyện mấy tháng trước xảy ra đột nhiên nảy lên trong lòng, hắn chán chường lại thêm cảnh giác nên nhanh chóng thanh tỉnh lại. Hắn lung lay đỡ mặt bàn đứng dậy, cả người lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, miệng nói: “Hôm nay…… Ta không được khỏe, lần tới…… ta lại cùng huynh uống rượu.”
Đi đến bên cạnh cửa cả người hắn nhất thời nghiêng đi, ầm ầm ngã xuống. Phát hiện phía sau có tiếng bước chân truyền đến, hắn vội chống khuỷu tay bò lên, hốt hoảng kéo cửa phòng. Cửa vừa mở hắn đã thấy không khí trên hành lang mát lạnh, ý thức cũng vì thế mà càng thêm thanh tỉnh. Hắn đứng bên cạnh cửa, quay đầu lại thì thấy Đặng An Nghi vốn đã đuổi tới phía sau nhưng vì cửa đã mở nên đối phương lập tức dừng lại.
Hai người nhìn nhau một lát sau đó Đặng An Nghi bỗng nhiên xin lỗi cười nói: “Xem ra Ích Thành quả nhiên không khỏe, ta lại ngơ ngẩn vô tri chỉ lo kéo huynh uống rượu. Ích Thành xin đừng trách, ta bồi tội với huynh trước, bữa rượu tối nay hẳn là không tiếp tục được. Để ta cho người đưa huynh về phủ.”
Ngữ khí của hắn khiêm tốn thành khẩn, trong lúc nhất thời Lục Tử Khiêm nghi ngờ vừa rồi mình trông gà hoá cuốc. Nhưng nhớ đến những khó chịu trên người lúc nãy là trong lòng hắn vẫn cảnh giác, sau một lúc mới miễn cưỡng cười cười nói: “Không cần, ta có thể tự đi về, lần tới chúng ta lại gặp.”
Dứt lời hắn chắp tay sau đó nhanh chóng xuống lầu, chỉ sợ chạy không kịp.
Bởi vì thái độ của Bình Dục rất rõ ràng nên đám người Hồng Chấn Đình lại thương nghị thêm một chút. Đề tài vẫn chỉ xoay quanh võ lâm đại hội, không ai nhắc đến chuyện mang Phó Lan Nha ra làm mồi câu nữa.
Bọn họ cứ thế thương nghị cho đến khi sắc trời bắt đầu hiện lên chút màu xanh xám. Sau một đêm đánh đấm và thương nghị, đến lúc này tất cả đều đã mệt mỏi không chịu nổi. Dù mọi người đều cố chống đỡ nhưng rốt cuộc ai cũng ủ rũ. Cha con Văn gia thấy thế thì vội đứng dậy cáo từ, mọi người tiễn bọn họ ra cửa rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Bình Dục ra lệnh cho người dẫn chủ tớ Phó Lan Nha đến một sân khác, còn bản thân mình thì cùng Lý Du đi tới tiền viện thăm Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng. Lúc này đại phu mới bôi thuốc cho hai người kia, tuy bọn họ vẫn nói không nên lời nhưng may là chưa bị nội thương, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không có việc gì.
Lúc này Hứa Hách tiến vào nói với Bình Dục: “Đại nhân, Lâm phu nhân đã được đưa tới, có cần để bà ta gặp Lâm Chi Thành hay không?”
Bình Dục và Lý Du liếc nhau sau đó gật gật đầu, đi ra ngoài nói: “Chúng ta lập tức sắp xếp cho hai người họ gặp mặt.”
Dứt lời hắn đi ra cửa, vừa nhìn đã thấy trong viện có một nữ tử mặc đạo bào màu xám, bên người là hơn 10 hộ vệ. Liếc mắt một cái chỉ thấy khuôn mặt bà ta trắng nõn thanh tú, trông chỉ như người ngoài 20. Lúc đi tới gần Bình Dục mới phát hiện tuy khuôn mặt bà ta rất thanh tú nhưng giữa mày và khóe mắt lại có nếp nhăn nhàn nhạt, giống như người quanh năm u sầu, qua năm tháng dấu vết cứ thế in hằn lên.
Bình Dục lẳng lặng nhìn một hồi thì thấy trên người bà ta hoàn toàn không có dấu vết dịch dung vì thế hắn thận trọng mở miệng nói: “Lâm phu nhân.”
Lâm phu nhân không hề có biểu tình gì mà chỉ chắp tay trước ngực hành lễ và rũ mắt nói: “Bần ni Tính Không bái kiến đại nhân.”
Bình Dục thấy cả người bà ta giống như tượng đất thì bỗng nhiên nhớ tới vì quá đau đớn khi mất hai đứa con hai mươi năm trước nên bà ta đã đi tu. Hai mươi năm qua mỗi năm Lâm Chi Thành đều sẽ đến tìm bà ta vào đúng ngày sinh nhật của bà ta nhưng Lâm phu nhân lại chưa từng gặp chồng mình một lần. Nghe nói mỗi lần như thế Lâm Chi Thành đều sẽ ở đứng ngoài am ni cô mấy ngày, sau khi không được hồi âm ông ta mới trầm mặc rời đi.
Cứ thế năm này qua tháng nọ, lặp đi lặp lại, chấp nhất hay quyến luyến đó chưa từng được buông bỏ.
Lý Du cũng ở một bên đánh giá Lâm phu nhân. Hắn nhớ rõ sư phụ từng nói năm đó Lâm Chi Thành có được thanh danh vang dội trong chốn giang hồ. Vì võ công và tướng mạo xuất chúng nên có không ít danh môn chính phái muốn gả con gái cho ông ta. Nhưng ông ta đều từ chối, cuối cùng lại cưới con gái của một cử nhân thất thế, thật là ngoài ý muốn của mọi người. Hiện giờ nhìn khí độ dịu dàng của vị Lâm phu nhân trước mặt hắn cũng không khó hiểu vì sao năm đó Lâm Chi Thành sẽ yêu thương bà ta như vậy.
Vốn hai người nên làm một đôi thần tiên quyến lữ được người đời hâm mộ, ai ngờ thế sự vô thường, vợ chồng vốn ân ái nay lại trở mặt thành thù. Đã 20 năm trôi qua nhưng phần ngăn cách này vẫn không thể phá, có thể thấy việc năm đó đã để lại vết hằn sâu thế nào trong lòng bọn họ.
“Có một vị cố nhân muốn gặp bà.” Sau khi trầm mặc một hồi Bình Dục mới cẩn thận nói.
Lâm phu nhân nhàn nhạt đáp lời: “Bần ni đã biết.”
Bình Dục thấy bà ta hoàn toàn không phản ứng gì thì chỉ đành mặt dày ho một tiếng. Đương nhiên hắn biết Lâm phu nhân không tình nguyện tới đây, nhưng hắn nóng lòng muốn dụ Lâm Chi Thành mở miệng nên lúc làm việc khó tránh khỏi có vài phần hiếp bức người khác. Cuối cùng mục đích đã thành nên hắn cũng chẳng quản được quá nhiều mà ra hiệu cho hộ vệ quanh bà ta ý bảo bọn họ dẫn người tới chỗ giam giữ Lâm Chi Thành.
Hắn và Lý Du cũng đi theo phía sau. Đến ngoài phòng của Lâm Chi Thành, Hứa Hách đứng ở cửa nói: “Lâm bang chủ, Lâm phu nhân đã đến.”
Lập tức có tiếng lao xao truyền đến từ trong phòng, giống như có cái gì đó rơi xuống đất, nghe qua thực chật vật. Sau trận đánh ở trong rừng Lâm Chi Thành đã bị thương rất nặng, công lực đến nay còn chưa khôi phục, cũng coi như nửa phế nhân. Nhưng dù vậy Bình Dục vẫn dùng xích sắt khóa ông ta vào đề phòng ông ta chạy mất.
Cái xích kia làm bằng huyền thiết, cực kỳ kiên cố, dù là người có nội lực cao thâm cũng khó mà dựt đứt. Cái đó chỉ dùng cho những hung phạm cùng hung cực ác. Nhưng cũng không thể trách Bình Dục quá mức vô tình, bởi vì chuyện liên quan đến Thản Nhi Châu quá mức quan trọng. Năm đó Lâm Chi Thành là người từng đến Di Cương tham chiến, ông ta biết rõ những điểm chân tướng mấu chốt. Lúc này vất vả lắm mới bắt được ông ta, vì thế hắn không muốn xảy ra chuyện dọc đường.
May mà xích này cực dài, cũng không đến nỗi hạn chế hành động của người ta, lúc này Lâm Chi Thành vẫn có thể tùy ý đi lại trong phòng.
Cửa mở ra, Bình Dục nhìn vào trong chỉ thấy Lâm Chi Thành đứng đó bình tĩnh nhìn qua đây. Bởi vì công lực chưa phục hồi nên ông ta cần dùng cả hai tay chống trên bàn tròn phía trước mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Khuôn mặt ông ta vẫn trầm tĩnh như trước nhưng ống tay áo rơi bên cạnh bàn rõ ràng là hơi run rẩy.
Cách ông ta không xa có một mảnh đồ trang trí rơi trên đất, giống như vừa rồi ông ta đứng dậy quá gấp nên không cẩn thận hất đổ nó.
Chờ Lâm phu nhân rũ mắt vào trong phòng thì Lâm Chi Thành rốt cuộc cũng không duy trì được bình tĩnh nữa. Ông ta đỡ mép bàn đi về phía trước, miệng há ra thở dốc như muốn nói gì đó. Ai ngờ lúc sắp đến gần Lâm phu nhân đột nhiên ông ta lại dừng bước, ngây người một lúc không nói gì.
Bình Dục từng nghe Hồng Chấn Đình nói về cách làm người và tính tình của Lâm Chi Thành, biết ông ta vốn ít nói, dù cảm xúc trong lòng thay đổi thì cũng không thể hiện trên mặt. Giờ phút này nhìn thấy Lâm phu nhân hắn lại cảm thấy phản ứng của ông ta kịch liệt hơn so với tưởng tượng nhiều. Cái này chứng tỏ lời Hồng bang chủ không sai, Lâm Chi Thành quả nhiên cực kỳ ngưỡng mộ người vợ này.
Lộc Môn Ca
Đặng An Nghi giơ cao tay áo che mặt uống một ngụm rượu. Sau khi buông chén hắn nhìn kỹ Lục Tử Khiêm rồi quan tâm nói hỏi: “Ích Thành dạo này hình như gầy đi, là do tàu xe mệt nhọc ư?”
Hắn không nói gì đến nữ tử cực kỳ giống Phó Lan Nha kia. Lục Tử Khiêm thì vẫn nhìn chằm chằm nàng kia, dưới ánh đèn vàng vọt mông lung, ngũ quan của nàng ta chợt thấy đúng là giống hệt Phó Lan Nha. Nhưng nếu cẩn thận nhìn lại mới phát hiện mũi nàng ta hơi to, môi hơi mỏng hơn, đường cong chỗ cằm cũng không tinh xảo được như Phó Lan Nha. Khí độ của nàng ta cũng toát ra vài phần quyến rũ tùy tiện mà Phó Lan Nha không có.
Hắn ngẩn ra một lúc sau đó thất vọng nói không nên lời. Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày ngửa cổ uống sạch chén rượu. Lúc này hắn mới miễn cưỡng cười đáp lại Đặng An Nghi: “Thời gian này ta quả thực bôn ba bận rộn, ăn uống không thuận tiện, tối cũng ngủ không an ổn.”
Lúc nói chuyện hắn chỉ cảm thấy hương trong lò chui thẳng vào mũi, vô cớ khiến người ta phiền lòng, vì thế hơi hơi nhăn mày. Mấy tháng trước hắn từng ăn lỗ nặng vì việc này nên cực kỳ chán ghét việc đốt hương. Nhưng trong lòng hắn Đặng An Nghi luôn là quân tử nổi danh kinh thành, tuy có nghi ngờ nhưng hắn không tiện phất tay bỏ đi khiến đối phương mất mặt.
Khóe môi Đặng An Nghi càng cong hơn, lơ đãng liếc nhìn nữ tử cực kỳ giống Phó Lan Nha kia. Nàng kia hiểu ý nên chậm rãi đi tới, vén tay áo cúi đầu nhẹ đánh một khúc《 lương tiêu dẫn 》, tiếng đàn như tiếng nước chảy cứ thế vang lên.
Lục Tử Khiêm cũng không nhìn nàng kia nữa nhưng tiếng đàn này uyển chuyển, ý vị sâu xa khiến hắn nghe xong lại thất thần, chén rượu đưa lên môi mà một lúc lâu vẫn chưa uống. Trong lúc hoảng hốt hắn bỗng nhiên nhớ tới một năm trước trong lúc đến Phó gia hắn vô tình nghe được Phó Lan Nha đánh đàn. Tiếng đàn đó như hoàng anh xuất cốc, hết sức linh động, thật sự đã đạt tới độ người và đàn hợp nhất, không khác gì nhạc trời.
Nhưng mà trải qua một năm này hắn muốn nghe nàng đánh đàn sợ là không còn cơ hội nữa. Nghĩ tới đây nỗi lòng hắn lập tức trở nên bề bộn cực kỳ. Cũng không biết hắn bị tiếng đàn này dẫn dắt hay vì nỗi bực dọc trong lòng mà đầu chợt choáng váng. Theo tiếng đàn kia hắn nhìn lên chỉ thấy nữ tử kia dần dần trở nên giống Phó Lan Nha hơn.
Lúc này có tiếng của Đặng An Nghi truyền đến, “Ích Thành, vì sao huynh lại ngàn dặm xa xôi tới tìm Phó tiểu thư?” Giọng tên kia rất thấp, nhưng từ ngữ lại rõ ràng, từng câu chữ truyền vào tai hắn như chứa chút mê hoặc, cứ thế tiến thẳng vào lòng hắn.
“Tất nhiên là…… Tất nhiên là vì tới cứu nàng.” Lục Tử Khiêm dùng tay vỗ trán, liều mạng duy trì thanh tỉnh mà nói.
“À? Cứu thế nào?” Đặng An Nghi rất có hứng thú nói, “Tình cảnh của Phó tiểu thư hiện giờ không ổn, nếu chỉ nhờ mấy tên cao thủ võ lâm thì sợ là chẳng thể giúp nàng ta thoát khỏi khốn cảnh đâu. Không biết Ích Thành định dùng cách gì để cứu nàng ta?”
Trực giác của Lục Tử Khiêm cảm thấy mùi hương kia càng thêm gay mũi. Chuyện mấy tháng trước xảy ra đột nhiên nảy lên trong lòng, hắn chán chường lại thêm cảnh giác nên nhanh chóng thanh tỉnh lại. Hắn lung lay đỡ mặt bàn đứng dậy, cả người lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, miệng nói: “Hôm nay…… Ta không được khỏe, lần tới…… ta lại cùng huynh uống rượu.”
Đi đến bên cạnh cửa cả người hắn nhất thời nghiêng đi, ầm ầm ngã xuống. Phát hiện phía sau có tiếng bước chân truyền đến, hắn vội chống khuỷu tay bò lên, hốt hoảng kéo cửa phòng. Cửa vừa mở hắn đã thấy không khí trên hành lang mát lạnh, ý thức cũng vì thế mà càng thêm thanh tỉnh. Hắn đứng bên cạnh cửa, quay đầu lại thì thấy Đặng An Nghi vốn đã đuổi tới phía sau nhưng vì cửa đã mở nên đối phương lập tức dừng lại.
Hai người nhìn nhau một lát sau đó Đặng An Nghi bỗng nhiên xin lỗi cười nói: “Xem ra Ích Thành quả nhiên không khỏe, ta lại ngơ ngẩn vô tri chỉ lo kéo huynh uống rượu. Ích Thành xin đừng trách, ta bồi tội với huynh trước, bữa rượu tối nay hẳn là không tiếp tục được. Để ta cho người đưa huynh về phủ.”
Ngữ khí của hắn khiêm tốn thành khẩn, trong lúc nhất thời Lục Tử Khiêm nghi ngờ vừa rồi mình trông gà hoá cuốc. Nhưng nhớ đến những khó chịu trên người lúc nãy là trong lòng hắn vẫn cảnh giác, sau một lúc mới miễn cưỡng cười cười nói: “Không cần, ta có thể tự đi về, lần tới chúng ta lại gặp.”
Dứt lời hắn chắp tay sau đó nhanh chóng xuống lầu, chỉ sợ chạy không kịp.
Bởi vì thái độ của Bình Dục rất rõ ràng nên đám người Hồng Chấn Đình lại thương nghị thêm một chút. Đề tài vẫn chỉ xoay quanh võ lâm đại hội, không ai nhắc đến chuyện mang Phó Lan Nha ra làm mồi câu nữa.
Bọn họ cứ thế thương nghị cho đến khi sắc trời bắt đầu hiện lên chút màu xanh xám. Sau một đêm đánh đấm và thương nghị, đến lúc này tất cả đều đã mệt mỏi không chịu nổi. Dù mọi người đều cố chống đỡ nhưng rốt cuộc ai cũng ủ rũ. Cha con Văn gia thấy thế thì vội đứng dậy cáo từ, mọi người tiễn bọn họ ra cửa rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Bình Dục ra lệnh cho người dẫn chủ tớ Phó Lan Nha đến một sân khác, còn bản thân mình thì cùng Lý Du đi tới tiền viện thăm Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng. Lúc này đại phu mới bôi thuốc cho hai người kia, tuy bọn họ vẫn nói không nên lời nhưng may là chưa bị nội thương, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không có việc gì.
Lúc này Hứa Hách tiến vào nói với Bình Dục: “Đại nhân, Lâm phu nhân đã được đưa tới, có cần để bà ta gặp Lâm Chi Thành hay không?”
Bình Dục và Lý Du liếc nhau sau đó gật gật đầu, đi ra ngoài nói: “Chúng ta lập tức sắp xếp cho hai người họ gặp mặt.”
Dứt lời hắn đi ra cửa, vừa nhìn đã thấy trong viện có một nữ tử mặc đạo bào màu xám, bên người là hơn 10 hộ vệ. Liếc mắt một cái chỉ thấy khuôn mặt bà ta trắng nõn thanh tú, trông chỉ như người ngoài 20. Lúc đi tới gần Bình Dục mới phát hiện tuy khuôn mặt bà ta rất thanh tú nhưng giữa mày và khóe mắt lại có nếp nhăn nhàn nhạt, giống như người quanh năm u sầu, qua năm tháng dấu vết cứ thế in hằn lên.
Bình Dục lẳng lặng nhìn một hồi thì thấy trên người bà ta hoàn toàn không có dấu vết dịch dung vì thế hắn thận trọng mở miệng nói: “Lâm phu nhân.”
Lâm phu nhân không hề có biểu tình gì mà chỉ chắp tay trước ngực hành lễ và rũ mắt nói: “Bần ni Tính Không bái kiến đại nhân.”
Bình Dục thấy cả người bà ta giống như tượng đất thì bỗng nhiên nhớ tới vì quá đau đớn khi mất hai đứa con hai mươi năm trước nên bà ta đã đi tu. Hai mươi năm qua mỗi năm Lâm Chi Thành đều sẽ đến tìm bà ta vào đúng ngày sinh nhật của bà ta nhưng Lâm phu nhân lại chưa từng gặp chồng mình một lần. Nghe nói mỗi lần như thế Lâm Chi Thành đều sẽ ở đứng ngoài am ni cô mấy ngày, sau khi không được hồi âm ông ta mới trầm mặc rời đi.
Cứ thế năm này qua tháng nọ, lặp đi lặp lại, chấp nhất hay quyến luyến đó chưa từng được buông bỏ.
Lý Du cũng ở một bên đánh giá Lâm phu nhân. Hắn nhớ rõ sư phụ từng nói năm đó Lâm Chi Thành có được thanh danh vang dội trong chốn giang hồ. Vì võ công và tướng mạo xuất chúng nên có không ít danh môn chính phái muốn gả con gái cho ông ta. Nhưng ông ta đều từ chối, cuối cùng lại cưới con gái của một cử nhân thất thế, thật là ngoài ý muốn của mọi người. Hiện giờ nhìn khí độ dịu dàng của vị Lâm phu nhân trước mặt hắn cũng không khó hiểu vì sao năm đó Lâm Chi Thành sẽ yêu thương bà ta như vậy.
Vốn hai người nên làm một đôi thần tiên quyến lữ được người đời hâm mộ, ai ngờ thế sự vô thường, vợ chồng vốn ân ái nay lại trở mặt thành thù. Đã 20 năm trôi qua nhưng phần ngăn cách này vẫn không thể phá, có thể thấy việc năm đó đã để lại vết hằn sâu thế nào trong lòng bọn họ.
“Có một vị cố nhân muốn gặp bà.” Sau khi trầm mặc một hồi Bình Dục mới cẩn thận nói.
Lâm phu nhân nhàn nhạt đáp lời: “Bần ni đã biết.”
Bình Dục thấy bà ta hoàn toàn không phản ứng gì thì chỉ đành mặt dày ho một tiếng. Đương nhiên hắn biết Lâm phu nhân không tình nguyện tới đây, nhưng hắn nóng lòng muốn dụ Lâm Chi Thành mở miệng nên lúc làm việc khó tránh khỏi có vài phần hiếp bức người khác. Cuối cùng mục đích đã thành nên hắn cũng chẳng quản được quá nhiều mà ra hiệu cho hộ vệ quanh bà ta ý bảo bọn họ dẫn người tới chỗ giam giữ Lâm Chi Thành.
Hắn và Lý Du cũng đi theo phía sau. Đến ngoài phòng của Lâm Chi Thành, Hứa Hách đứng ở cửa nói: “Lâm bang chủ, Lâm phu nhân đã đến.”
Lập tức có tiếng lao xao truyền đến từ trong phòng, giống như có cái gì đó rơi xuống đất, nghe qua thực chật vật. Sau trận đánh ở trong rừng Lâm Chi Thành đã bị thương rất nặng, công lực đến nay còn chưa khôi phục, cũng coi như nửa phế nhân. Nhưng dù vậy Bình Dục vẫn dùng xích sắt khóa ông ta vào đề phòng ông ta chạy mất.
Cái xích kia làm bằng huyền thiết, cực kỳ kiên cố, dù là người có nội lực cao thâm cũng khó mà dựt đứt. Cái đó chỉ dùng cho những hung phạm cùng hung cực ác. Nhưng cũng không thể trách Bình Dục quá mức vô tình, bởi vì chuyện liên quan đến Thản Nhi Châu quá mức quan trọng. Năm đó Lâm Chi Thành là người từng đến Di Cương tham chiến, ông ta biết rõ những điểm chân tướng mấu chốt. Lúc này vất vả lắm mới bắt được ông ta, vì thế hắn không muốn xảy ra chuyện dọc đường.
May mà xích này cực dài, cũng không đến nỗi hạn chế hành động của người ta, lúc này Lâm Chi Thành vẫn có thể tùy ý đi lại trong phòng.
Cửa mở ra, Bình Dục nhìn vào trong chỉ thấy Lâm Chi Thành đứng đó bình tĩnh nhìn qua đây. Bởi vì công lực chưa phục hồi nên ông ta cần dùng cả hai tay chống trên bàn tròn phía trước mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Khuôn mặt ông ta vẫn trầm tĩnh như trước nhưng ống tay áo rơi bên cạnh bàn rõ ràng là hơi run rẩy.
Cách ông ta không xa có một mảnh đồ trang trí rơi trên đất, giống như vừa rồi ông ta đứng dậy quá gấp nên không cẩn thận hất đổ nó.
Chờ Lâm phu nhân rũ mắt vào trong phòng thì Lâm Chi Thành rốt cuộc cũng không duy trì được bình tĩnh nữa. Ông ta đỡ mép bàn đi về phía trước, miệng há ra thở dốc như muốn nói gì đó. Ai ngờ lúc sắp đến gần Lâm phu nhân đột nhiên ông ta lại dừng bước, ngây người một lúc không nói gì.
Bình Dục từng nghe Hồng Chấn Đình nói về cách làm người và tính tình của Lâm Chi Thành, biết ông ta vốn ít nói, dù cảm xúc trong lòng thay đổi thì cũng không thể hiện trên mặt. Giờ phút này nhìn thấy Lâm phu nhân hắn lại cảm thấy phản ứng của ông ta kịch liệt hơn so với tưởng tượng nhiều. Cái này chứng tỏ lời Hồng bang chủ không sai, Lâm Chi Thành quả nhiên cực kỳ ngưỡng mộ người vợ này.
Lộc Môn Ca
Đánh giá:
Truyện Lộc Môn Ca
Story
Chương 92
10.0/10 từ 31 lượt.