Loạn Thế Địch Sát
Chương 2: C2: Đứa con trai vô dụng của khương hàn phong
“Mẹ, có thể đưa Thanh Hồng tỷ đi cùng được không?” Khương Dao kéo. vạt áo của mẫu thân.
Vệ Bạch Quân nhìn về phía con gái, vuốt tóc nàng, không nói gì.
“Mẹ, mẹ chính là cường giả Tiên Thiên, thật sự không được sao?” Khương Dao nhìn thấy thái độ của mẫu thân, trong mắt tràn ngập nước mắt.
“Mẹ có thể đưa Thanh Hồng đi, vậy có phải còn phải đưa Ấu Vi tỷ theo không?” Vệ Bạch Quân nói rồi liếc nhìn xung quanh: “Còn có Phượng Lan tỷ, Phán Tuyết tỷ, Thiên Hà tỷ, Xảo Liên tỷ,... của con, còn có mấy người Nhược Hương, Chi Vân, Niệm Tình, Ánh Liên,.... nhiều người như vậy, nên bỏ ai lại, mang ai đi?”
Vệ Bạch Quân vừa nói vừa nhìn những bóng dáng xinh đẹp trong đám đông.
Vẻ đau lòng lóe lên trong mắt bà. Bà đã chứng kiến những thiếu nữ xinh đẹp trong bộ tộc này lớn lên, lúc bà vừa gả đến đây, những thiếu nữ này chỉ mới vài tuổi, bây giờ đã trưởng
thành, Vệ Bạch Quân biết số phận đang chờ đợi họ tàn khốc đến mức nào.
Nhưng đối với bà, con cái mới là quan trọng nhất.
Cho dù bà có là cường giả Tiên Thiên thì việc đưa con trai con gái thoát khỏi sự phong tỏa của bộ tộc Thân Đồ đã là giới hạn, không thể mang thêm một ai nữa.
Khương Huyền nghe lời mẫu thân nói, liếc nhìn xung quanh.
Trong mắt dường như có thứ gì đó nảy lên.
Những tỷ tỷ đó bình thường đối xử với hắn rất tốt.
Bánh hấp do Phán Tuyết tỷ làm ăn rất ngon. Thiên Hà tỷ có tính cách sôi nổi, hướng ngoại, thích pha trò. Nhược Hương tỷ và Chỉ Vân tỷ rất khéo tay. Mẹ là từ đại tộc trong thành gả tới, thiên phú tu hành cực cao, nhưng không biết nữ công. Quần áo của hắn và muội muội mặc mấy năm qua đều là do các nàng làm ra.
Ánh Liên tỷ quản lý dược viên của bộ tộc, mỗi lần hắn luyện công bị thương đều sẽ đến chỗ Ánh Liên tỷ tìm thuốc, tỷ ấy cũng sẽ giúp che giấu chuyện hắn luyện công bị thương, không để mẹ biết.
Khương Huyền nhìn qua từng người một.
Các tỷ tỷ, muội muội, cô cô trong tộc.
Mỗi người đều gợi lại cho hắn một kỷ niệm.
Đối với chuyện trốn đi này, thật ra Khương Huyền đã có suy nghĩ của riêng mình.
Hắn không muốn che giấu thực lực của mình nữa. Cho dù điều này sẽ vi phạm thỏa thuận của hắn với Kỳ thạch tiền bối. “Mẹ.” Khương Huyền đột nhiên lên tiếng: “Mẹ nói xem, nếu cha còn ở đây, cha sẽ hy vọng con bỏ trốn như một kẻ hèn nhát hay giống như một nam nhân...”
“Con không phải là kẻ hèn nhát!” Vệ Bạch Quân đột ngột quay người lại, ngắt lời con trai mình: “Con vẫn còn là một đứa trẻ! Đây không phải là trách nhiệm của con!”
Bà không muốn con trai mình chết một cách bốc đồng, thiên phú của con trai bình thường, hiện tại chẳng qua chỉ đang ở “cảnh giới Thông Mạch”, bất kỳ một cường giả Tiên Thiên nào cũng có thể g iết chết hản một cách dễ dàng.
Cùng lúc đó.
Ngũ trưởng lão Khương Cảnh Thịnh lên võ đài, tháo chiếc nhãn ngọc cổ xưa trên tay phải từ thi thể của Nhị trưởng lão ra, chiếc nhãn này đã được truyền lại qua hàng ngàn năm trong bộ tộc Khương thị, tượng trưng cho thân phận tộc trưởng. Hai năm trước sau khi lão tộc trưởng chết trận, vẫn luôn do. Nhị trưởng lão đại diện vị trí tộc trưởng, hiện tại chiếc nhẫn này tự nhiên sẽ rơi vào tay nam nhân cuối cùng của bộ tộc Khương thị, ngũ trưởng lão Khương Cảnh Thịnh.
Ngũ trưởng lão trịnh trọng đeo chiếc nhẫn vào, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thân Đồ Dũng.
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Các nữ nhân hô tên Ngũ trưởng lão Khương Cảnh Thịnh, các nàng cũng có tâm huyết, rất nhiều người trong số họ vốn là chiến sĩ của bộ tộc, nhưng bởi vì luật pháp của hoàng triều Đại Kiền mà các nàng không có tư cách tham gia trận chiến sinh tử.
Quy tắc của trận chiến sinh tử bộ tộc là do “Kiền Hoàng” đích thân đặt ra, đã lưu truyền trên mảnh đất này hàng ngàn năm. Kiền Hoàng là một trong những siêu việt Thần Ma hiện diện trên trăm triệu dặm lãnh thổ của quốc gia này từ xa xưa, không ai có thể thay đổi quy tắc của ông ta.
“Khương Cảnh Thịnh, ngươi cũng được coi là nam nhân sao?” Thân Đồ Dũng nhếch miệng cười với Khương Cảnh Thịnh, rõ ràng thực lực không bằng Khương Cảnh Thịnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Cảnh Thịnh lại tràn ngập sự khinh thường.
“Đúng vậy đúng vậy, ta không phải nam nhân.”
Một cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra, vẻ lạnh lùng trên mặt Khương Cảnh Thịnh biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là một nụ cười nịnh nọt: “Dũng đại nhân nói đúng! Khương Cảnh Thịnh ta so với ngài không thể coi là nam nhân, ta đại diện cho toàn thể tộc nhân của bộ tộc Khương thị, quy thuận bộ tộc Thân Đồ!”
Nói xong, Khương Cảnh Thịnh quay người nhìn đài quan sát phía bắc.
Đài quan sát được xây dựng vô cùng đẹp đẽ, trên đó chỉ có một chiếc ghế, một vị võ tướng mặc áo giáp đen khoảng chừng bốn mươi tuổi, cầm kiếm vàng đang ngồi trên đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn tình hình trên võ đài.
“Giám sát sứ đại nhân, trận sinh tử thứ mười ngày hôm nay, ta sẽ không đánh! Ta nhận thua!” Khương Cảnh Thịnh cực kỳ cung kính nói.
Giám sát sứ là chức quan đặc biệt của hoàng triều để quản lý các bộ tộc, đều do những người thuộc cảnh giới Tiên Thiên siêu việt có năng lực kh ủng bố đảm nhận, thực lực của một người trong số bọn họ đã đủ để tiêu diệt cả một bộ tộc.
“ừm⁄
Giám sát sứ Lôi Hồng đáp lại bằng giọng mũi đầy thờ ơ. Kết quả này không có gì đáng kinh ngạc với ông ta, bộ tộc Khương thị vốn không có cơ. hội chiến thắng, là giám sát sứ rất nhiều trận chiến sinh tử của các bộ tộc, Lôi Hồng cũng không thể trách cứ gì trước hành động phản bội này.
Trường luyện võ im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người trong bộ tộc Khương thị đều không dám tin nhìn Khương Cảnh Thịnh.
Vậy mà gã lại nhận thua!
Gã đã bị mua chuộc!
“Ha ha ha ha, ta đã nói thế nào! Khương thị các ngươi không có gan! Ha ha ha ha ha!” Thân Đồ Dũng thấy Khương Cảnh Thịnh nhận thua như thỏa thuận thì hoàn toàn yên tâm, điên cuồng cười lớn.
“Không ổn!”
Trong đám người, sắc mặt Vệ Bạch Quân kịch liệt thay đổi.
Khương Cảnh Thịnh phản bội bộ tộc, lập tức nhận thua, trận chiến sinh tử thứ mười không có người xuất chiến, điều này sẽ khiến bộ tộc Khương thị trực tiếp bị phán thua cuộc! Hôm nay bọn họ sẽ bị bộ tộc Thân Đồ thôn tính! Cả gia tộc đều trở thành nô lệ!
Điều này đã làm gián đoạn kế hoạch trốn thoát cùng các con của Vệ Bạch Quân.
Vốn dĩ còn có thể trì hoãn thêm một tháng.
Kế hoạch ban đầu của Vệ Bạch Quân là tìm cơ hội trốn thoát cùng các con trong nửa tháng sau.
“Đi, bây giờ chúng ta đi! Nhanh lên!” Vệ Bạch Quân hạ giọng, khẩn trương nói với con trai và con gái.
“Vệ Bạch Quân! Ngươi đi được sao?”
Khương Cảnh Thịnh đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào mấy người Vệ Bạch Quân: “Ta đã theo dõi ngươi từ lâu rồi!” Sự phản bội của gã có thể nói là vô cùng triệt để. Nói xong, gã lại nhìn về phía Thân Đồ Dũng, tươi cười nói: “Dũng đại nhân! Nữ nhân kia là thê tử của Khương Hàn Phong, xuất thân từ nhà họ Vệ - đại tộc trong thành, nhưng mà nàng ta đã bị nhà họ Vệ trục xuất, ngài cứ yên tâm tận hưởng!”
“Tiểu thư của đại tộc trong thành?”
Thân Đồ Dũng dùng ánh mắt đầy mạo phạm đánh giá Vệ Bạch Quân, trong mắt tràn ngập sự thèm khát, nhếch miệng nói: “Nghe nói ngươi còn ở cảnh giới Tiên Thiên, mùi vị của tiểu thư đại tộc trong thành, lão tử còn chưa được nếm qua đâu, còn chưa nói là một nữ tu sĩ Tiên Thiên hiếm có! Ha ha hat”
Vệ Bạch Quân cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Hửm? Bên cạnh là con trai và con gái của ngươi à, giống nhau thật đấy.” Thân Đồ Dũng lại đảo mắt nhìn qua, ánh mắt sáng rực: “Đặc biệt là con gái của ngươi, giống ngươi như cùng một khuôn đúc ra, vừa nhìn là biết là loại mỹ nhân bại hoại, chậc chậc, đã lâu rồi lão tử không được tận hưởng loại người như các ngươi...”
“Đúng là đáng chết!”
“Đúng là đáng chết!” Một tiếng hét vang dội cắt ngang lời nói tục tĩu của Thân Đồ Dũng.
Một bóng người hung mãnh lao ra khỏi đám đông, bay về phía trước vài thước rồi lao lên võ đài, khí thế khiến người ta phải chấn động, tình huống bất ngờ khiến cả Thân Đồ Dũng và Khương Cảnh Thịnh đều sợ hãi, vô thức lùi lại vài bước. Nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy người đột nhiên xông lên thì lại bất cười.
Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc bất tài nổi điên khi nhìn thấy mẫu thân và muội muội bị xúc phạm bằng lời nói mà thôi.
“Là đứa con trai vô dụng của Khương Hàn Phong.”
Loạn Thế Địch Sát