Lỡ Hẹn
C55: Chương 55
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Yến Nhi vừa trang điểm sơ qua. Lẽ ra tối nay là buổi tiệc độc thân của Thế Sơn, nhưng thay vào đó anh chàng đã chuyển thành buổi họp lớp cấp ba, mời tất cả bạn bè của mình.
Tối nay cô chọn cho mình trang phục quần dài kaki màu đen, áo sơ mi trắng bên trong, cardigan màu beige bên ngoài, và khoác áo măng tô dài màu đen ngoài cùng nữa là xong.
Nhật Minh lúc này ngồi ở phòng khách, thấy Yến Nhi bước ra, anh phải ngẩn người trong vài giây như hồn phách vừa bay mất. Sao tối nay cô lại cuộn tóc thành một búi tròn, sao lại khiến anh cảm thấy hưng phấn thế này, hay cô biết anh bị cuốn hút bởi kiểu tóc ấy. Anh cảm thấy mình không nên đi dự tiệc nữa, anh chỉ muốn ở đây thôi. Vẻ đẹp này nên chỉ một mình anh chiêm ngưỡng, anh không muốn sẻ chia cùng với những thằng khác. Anh chỉ muốn độc chiếm cô tối nay, như thể vầng trăng này chỉ thuộc về mình anh vậy.
Cô thấy anh cứ nhìn mình. “Đẹp không?” Cô xoay một vòng tròn.
Anh đứng dậy. “Sao em lại búi tóc như vậy?”
“Anh thích không?” Cô tủm tỉm cười sờ búi tóc của mình. “Lâu lâu em muốn đổi kiểu ấy mà.” Hóa ra là anh thích kiểu tóc này.
Tay anh ôm lấy vòng eo của cô. “Anh chỉ muốn mình anh nhìn thôi.”
Thấy ánh mắt đầy tình ý như vậy, cô liền đỏ mặt. “Không ngờ anh cũng ích kỷ nhỉ?”
Anh kề sát mặt cô, nhìn thẳng vào mắt rồi thì thầm. “Có những thứ anh chỉ muốn chiếm hữu riêng cho mình. Đặc biệt là em.”
Khi môi anh chạm tới, cô liền nhắm mắt lại và cùng anh đắm chìm trong nụ hôn. Khi cô nghĩ đến việc đêm nay sẽ thuận theo mọi động tác của anh, thì điện thoại lại vang lên ngắt quãng.
“Anh không nghe điện thoại sao?” Cô sợ bệnh viện gọi cho anh.
Anh ngầm đoán. “Chắc Sơn nó gọi ấy mà.”
Trước khi về Thanh Hải, Thế Sơn có gọi hỏi trước anh về vấn đề Quang Vinh. Vì sợ anh và Quang Vinh có nhiều khuất mắc không thể ở cùng nhau, nên Thế Sơn phải hỏi ý kiến trước để mời. Tất nhiên vì ngày vui của bạn, nên anh phải miễn cưỡng đồng ý. Chỉ cần anh tránh mặt hắn ta là được thôi.
Cô sực nhớ Thế Sơn nhờ mình nhất định phải đưa anh tới buổi tiệc. “Anh nghe máy đi.”
Anh biết ngay là tên Sơn. “Nghe bạn.”
“Tới chưa mày?” Thế Sơn sợ bạn mình không tới.
“Đang trên đường.” Nhìn cô, anh lại chả muốn đi.
“Ok bạn.” Thế Sơn tắt máy.
Thấy anh gọi xong, cô liền nói. “Chúng ta đi thôi, kẻo mọi người chờ.” Cô khoác tay anh. “Đi đi mà.”
Anh khẽ cười. “Nghe lời em.” Rồi anh sực nhớ. “À quên.” Anh quay lại bàn và cầm chiếc hộp trang sức. “Tặng em này.” Anh định tặng cô lúc nãy kia, nhưng trong lúc chờ cô tắm xong thì lại quên mất.
“Gì vậy?” Cô mở ra xem và thấy bên trong một sợi dây chuyền vàng trắng, có đính viên ngọc màu xanh dương. Cô nghĩ sợi dây chuyền này đeo cùng chiếc vòng tay là rất hợp.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh liền nói. “Không phải anh cầu hôn đâu. Chỉ là anh muốn tặng em vậy thôi. Để anh đeo cho em.”
Cô thật sự bất ngờ, nhưng dù sao anh cũng đâu cần tặng quà như vậy. Anh chỉ cần ở bên là cô hạnh phúc rồi. “Anh không cần phải tặng quà cho em nhiều như vậy đâu.”
“Em không biết, lựa chọn quà cho người yêu cũng là một dạng hạnh phúc sao.” Đeo dây chuyền xong, anh liền ôm lấy cô và hôn nhẹ lên cổ. “Mình đừng đi được không?”
Khi làn môi anh chạm lên cổ và lướt tới sau gáy, cô cảm thấy cả người rùng mình lên. Cảm giác vừa nhột, vừa kích thích, vừa sung sướng ấy hòa chung, xen lẫn với nhau, khiến người cô bỗng mềm nhũn như sợi bún, mặc cho anh muốn xào nấu thế nào cũng được. Toàn thân cô bỗng tê dại đến mức, nếu cứ tiếp tục, cô e rằng thác sẽ đổ và cô cũng không thể kiềm chế được bản thân.
“Đi thôi.” Cô vận dụng tất cả sức mạnh còn sót lại của mình để thoát ra khỏi sự đê mê ấy. Cô lao đi nhanh ra cửa, vì cô biết, nếu chậm trễ, bàn tay và đôi môi ma thuật của anh sẽ khiến cô chả muốn rời khỏi căn phòng.
Ngồi trên xe nhìn anh, gương mặt lúc này nghiêm túc lạ thường, chả còn mang dáng dấp dân chơi sành sỏi trong việc mê hoặc phụ nữ nữa. Phải nói, cô không thể giấu được bản thân, cô phải công nhận sự khoái lạc lúc nãy, khiến cô không thể cưỡng lại. Lần này cô có thể thoát ra khỏi, nhưng lần sau cô nghĩ mình sẽ không đủ sức để chống cự. Cứ mỗi lần tay anh vòng qua ôm lấy eo cô, thì như một chiếc công tắc được kích hoạt, người cô bỗng mềm nhũn đến lạ thường.
Thấy cô cứ nhìn mình tủm tỉm cười, mặt thì ửng đỏ lên như quả gấc chín, anh liền nhíu mày hỏi. “Mặt anh dính gì sao?”
“Dính chữ lưu manh trên trán.” Cô trêu anh.
Anh cười gian. “Tối nay em sẽ được cảm nhận, lưu manh là như thế nào.”
Cô “xí” lên một tiếng. “Đừng hòng tối nay bén mảng tới gần em.”
Thấy cô đột nhiên tháo búi tóc, anh liền tò mò. “Ủa, sao em lại tháo tóc?”
“Có người bảo không thích cho người khác nhìn.” Cô e thẹn đáp.
Tới quán Rel Lounge, một quán lounge đặc biệt sang trọng ở Thanh Hải, chỉ dành cho hội viên và không public trên truyền thông. Chính vì những yếu tố đó nên khách tới đây đều toàn là những người VIP trong xã hội. Tất nhiên Thế Sơn không phải là hội viên, nên người đứng ra tổ chức bữa tiệc này chính là Quang Vinh. Có lẽ có người muốn hết mình vì bạn bè, hoặc đơn giản chỉ muốn gây ấn tượng với người nào đó.
Vì chưa muốn công khai nên cả Nhật Minh và Yến Nhi đều không dám khoác tay vào bên trong. Cả hai chỉ đi sát cạnh nhau và cố gắng tạo ra khoảng cách như là bạn bè. Hơi mệt, nhưng dù sao cũng đỡ vất hơn, nếu mọi người biết được và ập vào trêu chọc. Cả hai điều quyết định sẽ công khai vào tháng hai năm sau, vào ngày sinh nhật của anh. Từ đây tới lúc đó là khoảng thời gian bí mật hai người sẻ chia với nhau, trước khi bị lôi ra làm trò đùa.
“Xin chào quý khách.” Nhân viên phục vụ cúi chào.
Anh đã từng tới đây nhiều lần nên biết quy trình phục vụ ở đây. “Em cởi áo khoác ra đi.”
“Là Nhi.” Cô khẽ cười nhắc anh. Xưng hô “anh” với “em” sẽ bị lộ mất.
“Anh quên mất.” Nói xong anh mới thấy mình vẫn quên, lẽ ra phải là “Shin quên mất”. Anh đưa áo khoác cho nhân viên. “Cảm ơn em.”
Bước vào trong, Yến Nhi nhận ra không gian được thiết kế thật sự sang trọng và đẹp mắt. Mọi thứ đều tuyệt hảo, tinh tế và xa hoa. Từ những bộ bàn ghế sofa đắt tiền, đến những chiếc rèm cửa ngoại nhập, hay cả những bộ đèn chùm lấp lánh được thả xuống từ trên cao.
“Nhi.” Khánh Đan vẫy tay.
Tiếng gọi của bạn thân khiến cô phải ngừng quan sát. Đảo mắt về phía Khánh Đan, những người bạn của cô đang ngồi ở góc phòng. Có vẻ khá là đông đủ, ai nấy đều ăn mặc sang trọng và xinh đẹp.
“Gì mà Nhi Thấp?” Cô muốn há khẩu ghê.
Thế Sơn nháy mắt. “Nói vậy cho lịch sự.” Chẳng lẽ anh chàng lại kêu Nhi Lùn.
Sau một vài lời chào hỏi bạn cũ, cuối cùng Nhật Minh cũng thấy Quang Vinh ngồi gần đó. Nhiều năm không gặp, bạn thân của anh có vẻ đã chững chạc hơn nhiều. Nhưng cái ánh mắt liếc nhìn và bộ mặt cau có ấy, có vẻ vẫn không thay đổi, đích thị là Vinh.
Cảm thấy mọi người đã tới đông đủ, cũng như đã hàn huyên tâm sự xong, Thế Sơn liền đứng dậy gõ thìa vào chiếc ly đang cầm. “Attention, please.” Anh cảm thấy mình hơi bị bệnh nghề nghiệp thì phải. Anh hắng giọng. “Cảm ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời gian để tới buổi tiệc của Thế Sơn tối nay.” Anh cầm ly chỉ về hướng của Quang Vinh. “Cảm ơn bạn Vinh đã tài trợ cho buổi tiệc lần này.”
Mọi người quay lại ồ lên và vỗ tay.
Quang Vinh khẽ đưa ly lên và gật đầu đáp lễ. Phong thái khiến một vài người không thích, vì họ cảm thấy như trịch thượng, nhất là Thảo My.
“Trước hết buổi tiệc này là để chia vui cùng với Thế Sơn. Sau là để mọi người hàn huyên tâm sự với nhau, cũng lâu rồi mọi người mới đông đủ như thế này.” Thế Sơn giơ ly lên cao. “Chúng ta nâng ly nào, chúc mọi người sức khỏe, thành công, vạn sự như ý.”
Mọi người đều đồng loạt đứng lên cụng ly. Những tiếng hò hét khiến không gian của quán không còn yên tĩnh như trước. Một vài người phải quay lại xem thử, nhưng khi thấy không khí đông vui như vậy, họ cũng không góp ý kiến gì với nhân viên phục vụ.
“Tối nay ai không say thì không được về đâu đấy nhé.” Thế Sơn muốn mọi người phải chơi hết sức mình.
Nhật Minh nhìn sang Yến Nhi, cô thấy anh liền liếc mắt, lườm nguýt, háy một cái rồi quay mặt đi. Biểu hiện như vậy, nói thật, anh chỉ thấy xiêu lòng. Cái lườm nguýt ấy, không khác năm xưa là bao. Có điều ngày xưa chỉ có ghét, nhưng giờ thì toàn liếc yêu.
Quang Vinh cũng nhìn Yến Nhi, thật sự anh muốn qua bắt chuyện với cô, nhưng khi thấy cô lọt thỏm giữa những người bạn nữ khác, anh lại đành bất lực. Tất nhiên với mối quan hệ hiện tại, anh không thể khiến cô nàng bước ra chỗ khác được. Vì những tin nhắn hỏi han những ngày qua, cô đều lạnh nhạt ít trả lời. Đến việc anh bảo cô lên phòng mình để gặp, cô cũng chối từ.
“Nếu không phải là công việc, thì Nhi không lên đâu. Nhân viên mà cứ lên phòng tổng giám đốc nhiều như vậy, mọi người sẽ dị nghị bàn tán mất. Nhi xin lỗi, nhưng Nhi không thích.” Đó chính là những lời cô nói với anh.
Có gì mà bàn tán, có gì mà dị nghị, bạn bè chẳng lẽ không gặp nhau được sao. Hay cô vẫn không coi anh là bạn. Điều này thật sự khiến anh bị tổn thương. Chả phải cô không nhớ gì sao, tạo sao vẫn đối xử với anh như vậy. Càng nghĩ, càng chán, càng nghĩ, càng đau và anh biết nốc cạn ly rượu đang cầm.
“Chào em.” Nhật Minh tiến tới quầy bar và ngồi xuống. Anh muốn tạm lánh xa hội bạn của mình.
Bartender quay lại mỉm cười khi nhận ra khách quen. “Vẫn như cũ phải không anh?” Vị khách này chỉ dùng “Macallan 1939”, và chai rượu của vị này đang gửi vẫn còn.
Anh gật đầu. “Ừm, em.” Nói thật thì anh chả thích rượu. Chỉ khi nào đi tiếp khách và tiếp bạn bè anh mới dùng mà thôi. Chai rượu này cũng là anh được ông anh họ Quang Tuấn tặng.
“Cho chị một ly như vậy.” Ngọc Trân ngồi xuống bên cạnh.
Anh gật đầu ra hiệu cho bartender lấy rượu của mình.
Ngọc Trân ngạc nhiên. “Macallan 1939.” Ông này cũng chịu chơi nhỉ, cô khá là bất ngờ đấy.
Anh nhếch môi. “Ngạc nhiên hả?”
Ngọc Trân nghĩ nếu uống Macallan, thì Nhật Minh chỉ dùng tầm dòng “21”, hoặc “25” thôi. Nhưng khi thấy thế này cô liền giả vờ chống chế. “Nghe bảo dòng này không ngon bằng 1926 và 1946.” Hay là ông này cố tình chơi Quang Vinh của cô. Kêu rượu đắt tiền rồi tính cho bạn mình.
Anh im lặng không đáp. Vì thứ nhất là anh không am hiểu, thứ hai là anh chưa được thử và thứ ba là anh không rảnh để trả lời.
Thấy Nhật Minh không trả lời mà chỉ ngồi nhấp rượu, Ngọc Trân nghĩ mình nên khơi chuyện. “Ông và Nhi thế nào rồi?” Theo kinh nghiệm của cô, cứ nhắc đến Nhi là hai gã đàn ông này sẽ tự động mở miệng.
Anh cảm thấy phiền. “Tóm lại thì cô muốn gì, Trân?” Anh quay sang nhìn bạn mình.
“Tôi muốn gì, tôi nghĩ ông biết rõ chứ.” Ngọc Trân tự tin đáp.
Nghĩ đến việc cô nàng này theo đuổi Quang Vinh nhiều năm như vậy, anh nghĩ chả khác mình là bao. Có khi anh còn nể vài phần. “Tôi đâu thể cho được điều cô muốn.” Anh nhìn Yến Nhi, cô nàng đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè. Điều anh muốn nhất trên đời, chỉ có vậy thôi, nhìn thấy cô vui vẻ và hạnh phúc.
Ngọc Trân nghĩ mọi chuyện đều liên quan với nhau. “Có đấy.” Ngồi quay lại như Nhật Minh, cô nhìn về phía Quang Vinh. “Vinh đã biết chuyện Nhi mất trí nhớ. Ông không lo điều đấy sao?”
“Sao tôi phải lo?” Anh cười nhạt.
Ngọc Trân khá ngạc nhiên khi thấy thái độ bình chân như vại của Nhật Minh. “Nhi không còn nhớ những gì Vinh gây ra trong quá khứ. Thế chả phải đấy là cơ hội để Vinh bắt đầu lại mọi thứ sao?” Tin đồn nhanh lắm, mọi chuyện Vinh gây ra, cũng như cuộc cãi vả giữa anh chàng và Yến Nhi, tất cả đều nhanh chóng được lan truyền trong lớp.
Vâng, lại là liên minh tình yêu, cái liên minh mà năm xưa, Ngọc Trân cũng từng đề cập với anh. Chuyện đó xảy ra vào học kỳ một của năm lớp mười một. Chả biết vì sao Ngọc Trân lại biết anh thầm thích Yến Nhi mà lại tới ngỏ ý. Chắc tại biểu cảm của anh sau khi Yến Nhi bị đánh ngã. Khi đó mọi người đang trong giờ học võ Karate.
“Sau đây thầy xin mời hai bạn nữ lên thi đấu thử với nhau.” Thầy dạy võ nhìn quanh. “Có ai xung phong không? Nếu không thầy chỉ định nhé.”
Lúc đó anh suy nghĩ, nếu thầy mời nam thì anh cũng sẽ ngồi im. Dại gì xung phong ra sàn đấu, ngại lắm.
“Mời Ngọc Trân và.” Thầy đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ tay. “Yến Nhi.”
Gì vậy trời, Yến Nhi như muốn gào lên.
Anh bắt đầu lo lắng. “Hai bên không cân xứng thầy ơi.” Một người cao to nặng kí và một cô bé thấp nhẹ, sau có thể đấu với nhau được. Trong thể thao người ta còn chia ra hạng kí kia mà.
“Tập thử với nhau, chứ có phải đấu thật đâu.” Thầy vẫn giữ nguyên quyết định. “Đây cũng là điều tôi muốn nói với các em, cuộc sống sẽ không cho chúng ta được chọn đối thủ theo ý mình.” Tất cả phải nhờ vào sức lực của mình, nếu không muốn bị đánh gục.
Yến Nhi và cả Ngọc Trân nhanh chóng mang đồ bảo hộ vào, giáp ngực, chân, tay và đầu. Sau khi mang găng tay xong, cà hai tiến ra giữa sàn. Có vẻ cuộc đấu này rất cuốn hút với những người ngồi xem, nên ai nấy đều chăm chú, hớn hở theo dõi. Mặc dù nhiều người không chơi với Yến Nhi, nhưng vì không thích lớp trưởng Trân nên họ quay sang cổ vũ đối thủ.
“Bắt đầu.” Thầy thổi còi ra hiệu.
Không sao, cứ áp dụng những gì mình được học, Yến Nhi nghĩ như vậy có thể đánh thắng đối thủ Ngọc Trân. Chân bà ta dài nên cô nghĩ mình sẽ áp sát nhanh vào bên trái, sau đó tung cú đấm để lấy điểm. Chân cô tuy ngắn nhưng bù lại cô nhanh nhẹn. Chân dài chắc gì đã ăn cô.
Hít một hơi sâu để lấy tự tin, cô đập hai tay vào nhau và bắt đầu thủ thể. Nhảy tưng tưng như những võ sĩ thi đấu, cô đảo mắt tìm sơ hở của Ngọc Trân. Tấn công phủ đầu là hay nhất, chiến thuật chớp nhoáng này sẽ khiến Ngọc Trân bị bất ngờ và cô có cơ hội giành điểm. Nghĩ là làm, cô liền lao nhanh tới.
Ngọc Trân thủ thế quan sát Yến Nhi vì không muốn kết thúc sớm trận đấu. Thấy cô nàng lao tới tấn công, Ngọc Trân liền nhếch môi thay đổi ý định. Người ta hay bảo “lùn mà láo”, chính là bạn cô đây. Thầy đã vừa tầm, Ngọc Trân liền xoay người đạp mạnh vào ngực Yến Nhi.
Kết quả, “Bậc thầy Lý thuyết” bị đạp văng ra xa. Cú đá của Ngọc Trân khá mạnh nên “bậc thầy” nằm dài trên sàn không thể đứng dậy. Thầy dạy võ cũng thổi còi ra hiệu kết thúc trong sự ngạc nhiên. Yếu đến mức không ngờ, đó là những gì thầy muốn nói.
Anh cũng lo lắng không kém chạy vào sàn đấu, cùng với những bạn nữ khác.
“Có sao không?” Mỹ Linh hỏi.
Ngọc Trân bước tới. “Trân xin lỗi Nhi nhé.”
Yến Nhi được các bạn đỡ ngồi dậy. “Không sao Trân ạ.” May nhờ giáp ngực chứ không thì ngực cô “dẹp lép” hết rồi.
Ngọc Trân lúc ấy thấy sự lo lắng hiện rõ trên mặt Nhật Minh, sau đó là ánh mắt căm phẫn của Quang Vinh dành cho anh chàng. Chỉ như vậy, cô đã hiểu rõ, đồng minh của mình chính là đây.
“Có vẻ ông thích Nhi nhỉ?” Đợi tan lớp học, Ngọc Trân liền bước tới trò chuyện.
Anh lấy bình nước từ trong túi. “Thì sao?” Anh mở nắp và làm một hơi.
“Tôi thích Vinh, nhưng Vinh thích Nhi.” Ngọc Trân đi thẳng vào vấn đề. “Chả phải chúng ta nên hợp tác với nhau sao?”
Anh nhếch môi. “Tại sao tôi phải hợp tác?” Anh thích Nhi nhưng đây không phải là cách để anh thể hiện tình yêu của mình.
Ngọc Trân đáp. “Win win, đôi bên cùng có lợi.”
“Không thích.” Anh lấy túi xách và bước đi. Chỉ có những đứa ấu trĩ mới nghĩ ra những việc như vậy. Tình yêu của anh, tự anh biết cách để thể hiện.
Trở lại với thực tại, đây là lần thứ hai Ngọc Trân đề cập điều tương tự với anh. Phải nói sao nhỉ, bao năm qua quan niệm tình yêu của cô nàng này cũng chỉ có vậy. Không tịnh tiến, mà cũng chả thay đổi.
Anh chợt thắc mắc. “Cho dù là như vậy, nhưng đâu có nghĩa hắn ta sẽ thích cô?” Dù anh và Yến Nhi thành đôi, đâu có nghĩa hai người họ sẽ đến với nhau. Nhiều lúc anh thắc mắc không biết trong đầu Ngọc Trân nghĩ gì, nhưng thôi, anh cũng chả dư dả thời gian để tìm hiểu.
Ngọc Trân khẽ cười. “Ông cứ lo việc của mình. Tôi sẽ tự tìm cách của tôi.”
Anh nhấp một chút rượu. “Tôi biết trước giờ tôi và cô không thân với nhau, nhưng đây là lời khuyên chân thành từ một người bạn học.” Anh nhìn Ngọc Trân. “Hãy nhân cơ hội còn thời gian, mà tránh xa hắn ta đi. Hắn không đáng để cô ở bên cạnh.”
Ngọc Trân nhếch môi. “Vậy sao?” Nói như thể ông đáng để tôi ở bên cạnh vậy.
Anh nhìn ánh mắt của Ngọc Trân và hiểu ra. “Cô không tin.” Anh lắc đầu như thể ngao ngán.
“Vì sao tôi phải tin ông?” Ngọc Trân cũng muốn xem thử Nhật Minh nghĩ gì. Tất nhiên là cô thừa biết với mối quan hệ như kẻ thù không đội trời chung này, làm gì có thể nghĩ tốt cho đối phương được.
Anh nói thật lòng. “Vì hắn ta không phải là người tốt. Không phải là một gã đàn ông để cô có thể dựa dẫm và hy sinh cuộc đời của mình.”
Ngọc Trân nhìn Quang Vinh. “Đôi lúc anh ta không tốt thật.” Như không quan tâm hay nhận ra tình yêu của cô. Lãnh đạm với cô khi Yến Nhi ở bên cạnh. “Nhưng như vậy không có nghĩa anh ta xấu.”
Có vẻ như ly rượu đã khiến anh muốn nói nhiều. “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.”
Lỡ Hẹn