Lỡ Hẹn
C34: Chương 34
Trước khi lên bài đả kích người thừa kế của tập đoàn Helax, Quang Vinh cần sự tư vấn của các vị giám đốc trước khi ra quyết định. “Mọi người thấy sao?”
Giám đốc Vy nhếch môi. “Sẽ làm dậy sóng mọi thứ.”
“Chú Anh nghĩ thế nào?” Anh cần biết ý kiến của người được mang danh, “Cánh Tay Phải” của chủ tịch.
Giám đốc Anh khoanh tay trước ngực. “Việc này không những ảnh hưởng đến Fun, mà còn tác động đến giá trị cổ phiếu của Helax.” Ông khuyên nhủ. “Mặc dù hai tập đoàn là kình địch của nhau, nhưng hai bên đều có các sự hợp tác ngầm. Tôi nghĩ cậu nên hỏi ý kiến của chủ tịch.” Ông lắc đầu. “Chúng ta không nên bắt đầu một cuộc chiến, khi chúng ta chưa thể sẵn sàng.”
Vậy là anh an tâm rồi, giờ anh chỉ cần quyết định hay không thôi. “Tình hình hiện tại thế nào rồi chị Vy?” Anh muốn biết hình ảnh của công ty hiện tại như thế nào.
Giám đốc Vy đáp. “Theo khảo sát sơ bộ mới nhất sau khi chúng ta lên bài đợt hai, thì mọi thứ đã xoay chuyển theo chiều hướng tốt hơn. 21% vẫn cho rằng chúng ta đang tẩy trắng. 47% đã thay đổi quan điểm và quay sang ủng hộ. 5% vẫn tẩy chay. 13% đang lợi dụng để chạy marketing . 14% còn lại là những người đang hóng chuyện.”
Anh thấy không đến nỗi tệ.
“Họ bảo mọi thứ quay xe và kịch tính không khác gì drama, nên họ rất muốn biết điều gì xảy ra tiếp theo.” Giám đốc Vy dự đoán. “Nếu như chúng ta lên bài đợt ba, tin tức Anh Phương làm đại sứ thương hiệu, thì chúng ta sẽ kiểm soát được toàn bộ mọi thứ.” Cô chỉ tay vào tablet. “Đó là chưa nói đến vấn đề này.” Ý cô là scandal của Helax.
Giám đốc Hoa nhắc nhở. “Có một điều mọi người cần lưu ý, nếu như những hình ảnh này không thật, cắt ghép hay photoshop. Họ có thể sử dụng các hành động pháp lý để khởi kiện chúng ta.”
“Em nghĩ là thật.” Anh quyết định chọn tin tưởng Anh Phương, mặc dù anh biết cô nàng có thể lợi dụng điều này để trả thù anh vụ năm xưa. Có những nỗi đau anh thừa biết sẽ không dễ dàng quên đi.
Giám đốc Hoa khẽ cười. “Vậy chỉ còn chờ vào quyết định của em thôi.”
Anh thở dài. “Chắc em phải gọi một cuộc điện thoại rồi.” Anh nhanh chóng gọi ba mình. “Dạ, con chào ba.”
“Nghe bảo cậu vừa hợp tác với con nhỏ Stars?” Ông Mạnh hỏi.
“Dạ vâng.” Anh cũng không bất ngờ khi ba mình biết chuyện. “Con có thể hỏi ba một chuyện được không?”
Ông ngầm đoán. “Helax?”
Anh khá bất ngờ. “Sao ba biết?”
Ông nhếch môi. “Đoán mò thôi. Con nhỏ ấy đưa thông tin cho anh hả?” Kho dữ liệu của Stars, hai bên vừa ký kết, vụ bê bối đấu giá, Helax kẻ đứng sau, ông thừa sức kết nối, xâu chuỗi được mọi việc.
Anh lại hết sức ngạc nhiên. “Dạ vâng.” Nếu anh hỏi, ông sẽ lại bảo đoán mò thôi, nên anh nghĩ mình nên đi vào vấn đề chính. “Hiện tại con đang giữ trong tay một số tin tức về con trai của chủ tịch tập đoàn Helax. Nếu con phơi bày lên mặt báo, không biết nó có ảnh hưởng đến tập đoàn, hay mối quan hệ của ba không?”
“Vậy lúc nó phao tin đồn về anh, nó có hỏi, hay nghĩ tới tôi không?” Đó là câu trả lời của ông.
Anh đã hiểu nhưng anh muốn hỏi lại cho chắc chắn. “Vậy con lên bài nhé ba?”
“Tùy anh.” Ông nhắn nhủ con trai mình. “Ngày xưa ông nội anh từng dạy tôi rằng, hành động của anh sẽ định hình và nói lên con người của anh như thế nào. Anh có thể biểu lộ lòng nhân từ của mình, bằng cách bỏ qua cho thằng nhóc đó. Hoặc anh có thể đấm vào mặt nó và nói với mọi người rằng.” Ông nhấn mạnh. “Don’t fuck with me.”
Anh khẽ cười khi nghe thấy ba mình văng tục, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên. “Dạ, con hiểu rồi. Cảm ơn ba.” Anh cúp máy và nhìn mọi người. “Chúng ta triển thôi.” Anh thắc mắc. “Nhưng sao ba cháu lại biết Anh Phương đưa thông tin này nhỉ? Ngay cả chú cũng vậy?”
“Điều đó dễ đoán mà.” Thấy ánh mắt tò mò của cu cậu, giám đốc Anh buộc lòng phải nói tiếp. “Cậu nghĩ vì sao Stars là một trong những ông trùm truyền thông, thâu tóm, kiểm soát mọi thứ.” Ông lắc đầu. “Không phải là họ giỏi.” Ông nghĩ mình không nên phủ nhận. “Tất nhiên là họ giỏi đó. Nhưng vấn đề không nằm chỗ đó, mà là ở chỗ khác.”
Mặc dù rất tò mò muốn biết những điều tiếp theo, nhưng anh phải gắng kìm lại, chờ đợi giám đốc Anh làm xong tách trà.
Giám đốc Anh chép miệng. “Tập đoàn Stars có một bộ phận bí mật chuyên theo dõi các chính trị gia, các nhà vận động hành lang, người nổi tiếng, giới tài phiệt, doanh nhân, cho đến những người quyền lực trong xã hội.” Ông nói tiếp. “Tay trong, mưu chuộc, cộng tác, mua bán, đổi chác, bằng cách này hay cách khác, họ đã nắm trong tay nhiều dữ liệu thông tin, cho đến những bí mật của nhiều người. Những vụ bê bối, các giao dịch ngầm, thông tin gia đình hay cá nhân, chuyện đời tư hay những chuyện thâm cung bí sử. Thậm chí là những cuộc ăn chơi hay những hành vi phạm pháp.”
“Như vụ việc của Helax.” Anh tiếp lời.
Giám đốc Anh gật đầu. “Vâng, những chuyện tương tự như vậy. Họ sẽ lưu trữ nó và sẽ sử dụng khi tới lúc thích hợp. Đe dọa, blackmail, trao đổi, khống chế, họ sẽ làm mọi thứ để phục vụ lợi ích riêng của mình. Cũng như sẽ hủy hoại những ai xâm hại, phá hoại và đi ngược lại lợi ích của họ.”
“Thế mà trước giờ em nghĩ chỉ là tin đồn thôi chứ.” Giám đốc Hoa giật mình. “Nếu vậy thì chúng ta phải càng cẩn thận. Biết đâu họ sẽ nắm thóp chúng ta sau việc này.”
“Sẽ không đâu.” Giám đốc Anh như khẳng định.
Anh nhíu mày. “Anh Phương cũng từng nói với cháu, rằng cô ấy không nắm giữ hồ sơ của tập đoàn chúng ta. Cô ấy nói không muốn lặp lại vụ bê bối gì đấy, một vụ đã đủ rồi.”
Giám đốc Anh gật đầu. “Vụ bê bối ấy là do tập đoàn của chúng ta gây ra.” Nói đúng hơn, đích thị là do chủ tịch Mạnh thực hiện. “Đó chính là lý do chúng ta được loại trừ.”
“Vụ bê bối gì vậy chú?” Anh thắc mắc.
Giám đốc Vy đáp thay. “Vụ bê bối tình dục nhiều năm trước của chủ tịch tập đoàn Stars, ba của Anh Phương, với thư ký riêng.” Cô tò mò. “Hình như sau vụ ấy thì ông ta rút lui khỏi thương trường luôn phải không anh?”
Giám đốc Anh ừm một tiếng. “Vợ ông ta, mẹ của Anh Phương lên nắm quyền chủ tịch luôn từ lúc ấy.” Đó là một phần của thỏa thuận mà ông biết.
Anh bắt đầu cảm thấy quan ngại. “Vì sao chúng ta lại gây ra vụ bê bối đó?” Nếu thật sự như vậy, sao mọi người không cản anh khi thảo luận chuyện hợp tác với bên Stars. Sao chú Anh lại thản nhiên tin tưởng bên đó.
“Chúng ta không gây ra.” Giám đốc Anh nhìn thẳng vào mắt Quang Vinh. “Chúng ta chỉ đáp trả lại những gì bọn họ đã gây ra mà thôi.”
Giám đốc Vy tiếp lời. “Bọn họ lúc đó đã công kích, tấn công tập đoàn ta trên nhiều phương diện. Truyền thông lúc ấy rất hỗn loạn. Mọi người đã nghĩ tới viễn cảnh chủ tịch phải rời ghế.”
Giám đốc Anh thở dài khi nghĩ tới chuyện cũ. “Lúc mẹ cậu mất, ba cậu đã rơi vào khủng hoảng. Ông ấy thường xuyên bỏ bê tập đoàn và chìm đắm vào bia rượu. Nỗi đau gặm nhấm ông ta cùng với nỗi nhớ, khiến mọi việc không ai quán xuyến và tập đoàn rơi vào khủng hoảng. Bọn họ đã lợi dụng tình hình lúc đó để công kích, nhằm mục đích thâu tóm quyền lực. Nhiều tin đồn vô căn cứ được loan truyền khiến cho giá cổ phiếu rớt thê thảm. Thậm chí.” Ông ngừng lại vì nghĩ mình không nên nói.
“Thậm chí gì chú?” Anh tò mò vì muốn biết rõ mọi chuyện.
Giám đốc Anh nhìn giám đốc Vy rồi cả hai im lặng.
Giám đốc Hoa nhìn thấy nên liền lên tiếng. “Thậm chí họ còn đặt điều vu khống về mẹ em.”
“Chị nói sao?” Anh há hốc ngạc nhiên.
“Họ bêu riếu chuyện tình cảm của mẹ em và chủ tịch. Thậm chí còn đồn đoán căn bệnh và cái chết của mẹ em. Kể cả việc em không phải là con trai ruột của chủ tịch.” Giám đốc Hoa nói thật.
Dù đã là chuyện quá khứ, nhưng hàm răng anh bỗng nghiến chặt sau khi nghe xong. Họ dám xúc phạm đến người mẹ hiền của anh sao.
“Cậu nghĩ vì sao ba cậu lại chấp thuận cho việc cậu ở lại Thanh Hải.” Giám đốc Anh hất đầu về phía Thúy Hoa. “Dưới sự chăm sóc và bảo vệ bởi Hoa?” Ông nói tiếp. “Vì Hoa là người thân thiết với cậu từ nhỏ, hay vì Hoa là trợ lý thân tín của mẹ cậu?”
Anh nghĩ là cả hai. “Dạ vâng.”
Giám đốc Anh lắc đầu. “Ông ấy để cậu ở lại Thanh Hải, vì ông ấy không muốn mỗi khi nhìn cậu lại thấy vợ mình. Nỗi đau tuyệt vọng ấy giằng xé ông ấy thành từng mảnh nhỏ, và bóp nghẹt ông ấy đến mức không thể thở nổi. Nhưng không phải vì thế mà ông ấy bỏ rơi cậu. Biết bao nhiêu lần, ông ấy tới trường chỉ để lẳng lặng đứng nhìn cậu từ xa. Thậm chí có lúc ông ấy muốn đem cậu vào Đức Minh, nhưng khi nhìn thấy cậu vui cười với bạn bè, ông ấy lại chạnh lòng và đổi ý quay đi.”
Anh nghĩ những lời này là thật, vì năm xưa, ba anh cũng từng hỏi anh một lần.
“Ở đây con thấy thế nào?” Ông hỏi.
Anh lúc ấy đang học cấp hai. “Dạ vui lắm ạ.” Anh đang cùng ngồi với ba trên chiếc ghế đá trong sân trường.
Ông gượng cười. “Nếu giờ con chuyển vào Đức Minh, chắc sẽ buồn lắm nhỉ?”
Anh nói thật lòng mình. “Dạ vâng, con chả biết ai ở đó cả. Bạn bè của con đều đang ở đây. Cả nhà ngoại nữa, mọi người đối xử rất tốt và thương con lắm. Con không muốn rời khỏi đây.” Nhất là các dì của anh.
Giám đốc Anh tiếp tục kể. “Nhưng họ lại lợi dụng điều đấy để công kích ba cậu. Họ bảo cậu không phải là con ruột nên ông ấy bỏ rơi. Rồi chính cậu hại chết mẹ cậu, là nguyên nhân dẫn đến căn bệnh quái ác đó.”
Trở lại với thực tại, anh ngước mắt nhìn mọi người. “Sau đó thì thế nào ạ?”
“Lẽ ra, nếu họ công kích mình ba cậu, thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng họ lại phạm một sai lầm nghiêm trọng.” Giám đốc Anh nói. “Đó là đụng đến mẹ cậu.” Ông khẽ cười. “Mọi chuyện sau đấy thì cậu cũng đã biết, ba cậu phản công, họ bại trận và kết cục là một cuộc dàn xếp đã xảy ra. Chủ tịch tập đoàn Stars phải rút lui, đồng thời phải nhượng lại nhiều cổ phần của các công ty. Ông ấy sau đó cũng nhập viện trong nhiều năm.”
Anh tò mò. “Sao ba cháu có thể xoay chuyển được tình thế?”
Giám đốc Anh khẽ cười. “Thú thật thì nếu là người khác, có lẽ mọi việc đã chấm dứt. Stars lúc ấy quá mạnh. Không ai lúc đó có thể đương đầu với họ, ngoại trừ Imagin. Nhưng.” Ông chậc lưỡi. “Một khu rừng rộng lớn không thể bị kiểm soát bởi một con hổ.” Ông nói. “Stars lúc ấy mạnh thật, nhiều chiêu trò, nhiều mối quan hệ, lại nắm trong tay và kiểm soát được nhiều thứ.”
Chẳng lẽ ba anh giỏi như vậy sao. Vậy mà trước giờ anh cứ đánh giá thấp ba mình.
“Nhưng một con hổ thì không thể kiểm soát được cả khu rừng. Nó không thể leo lên được những cành cây, nó cũng không thể lặn sâu xuống những vùng ao hồ và cũng chả thể với tới được bầu trời trên cao.” Ông nói trong nghiêm nghị. “Nó chỉ có thể kiểm soát được một khu vực nhất định, vào một thời điểm và một môi trường sống thích hợp.”
Anh có thể hiểu những ẩn ý của chú Anh vừa nói.
“Stars không ngờ một điều rằng, ba cậu có những mối quan hệ ngầm với những người nắm giữ quyền lực của đất nước, những người có vị thế rất cao.” Giám đốc Anh khẽ cười. “Nên chỉ với một cuộc điện thoại, mọi thứ đã xoay chuyển ngay tức khắc.”
Anh có thể hiểu là những chính trị gia đã can thiệp vào.
“Tuy cuộc chiến kết thúc, cuộc khủng hoảng đã qua đi, nhưng ba cậu vẫn chật vật trong cuộc sống của chính mình. Ba cậu là khối óc của tập đoàn, nhưng mẹ cậu mới chính là trái tim.” Giám đốc Anh nhìn gương mặt đang thẫn thờ nghe chuyện. “Ông ấy yêu mẹ cậu một cách điên cuồng, thậm chí đến mức phải ám ảnh trong cả giấc mơ.”
Anh nói trong cay đắng. “Nhưng cuối cùng thì ông ấy vẫn đi bước nữa.” Yêu là vậy sao, được bao nhiêu năm rồi mẹ anh cũng bị lãng quên sau đó.
Giám đốc Vy chem lời vào. “Nhưng ai cũng biết rằng, trong lòng chủ tịch vẫn chỉ yêu có mỗi mình mẹ em.”
Quang Vinh bắt đầu cảm thấy khó hiểu. “Tại sao bây giờ mọi người mới nói chuyện này? Tại sao lúc chuẩn bị hợp tác với bên Stars, mọi người lại không cản lại, thậm chí còn khuyến khích thêm?”
“Vì cậu.” Giám đốc Anh đáp ngắn gọn.
Quang Vinh cảm thấy khó hiểu. “Tại sao lại là vì cháu?”
“Vì khi ba cậu bước xuống vũ đài.” Giám đốc Anh như đang nhắn nhủ. “Thì sẽ có một cuộc chiến tổng lực xảy ra để ngăn cản cậu ngồi lên chiếc ghế chủ tịch. Và lúc ấy cậu sẽ cần Stars ở bên cạnh, hơn là ở vị thế đối địch. Đây là lúc cậu cần phải tạo lập liên minh, cũng như xây dựng các mối quan hệ của mình. Cậu không thể đơn độc trong một cuộc chiến.” Ông nghiêm nghị nói. “Vì khi nó tới, tôi xin cam đoan với cậu, đó sẽ là một cuộc chiến vô cùng khó khăn và tàn khốc hơn cả những gì ba cậu đã trải qua.”
Quang Vinh cười nhạt. “Hóa ra mọi người muốn cháu lợi dụng Stars, để kiểm soát các đối thủ trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng.” Anh ngã người ra sau ghế, đầu ngẩng ra sau nhìn lên trần nhà một cách đầy ưu phiền. “Trông cháu chả khác gì Trọng Thủy ấy nhỉ?”
Nỏ thần cũng tựa như kho thông tin khổng lồ ấy, và Mị Châu không ai khác chính là Anh Phương. Ba anh đã biết trước được điều này, vì thế ông đã rất vui mừng khi nghe anh gặp gỡ cô nàng. Mối thông gia ấy, có vẻ cả hai bên gia đình đều không muốn từ bỏ.
“Chắc gì cậu đã là Trọng Thủy?” Giám đốc Anh nhếch môi cười.
Quang Vinh ngồi thẳng người dậy. “Thế mọi người nghĩ cháu là Mị Châu?”
“Nhìn cũng có vẻ giống lắm.” Giám đốc Vy chem lời vào.
Quang Vinh nhếch môi. “Mọi người xem thường cháu vậy sao?”
Giám đốc Anh lắc đầu. “Khi cậu lấy cắp nỏ thần thì cậu là Trọng Thủy. Nhưng nếu cậu rải lông ngỗng thì cậu sẽ là Mị Châu. Vấn đề không phải là xem thường, mà vấn đề là cậu muốn trở thành ai?”
Lợi dụng hôn nhân, tiếp cận kho thông tin của Stars, phục vụ cho lợi ích của riêng mình, thậm chí thâu tóm luôn tập đoàn ấy, thì anh chính là Trọng Thủy. Nhưng nếu ngược lại, Anh Phương muốn tiếp cận anh để thâu tóm M&V, mà anh lại chính là người mời cô nàng về, thì anh khác gì là người rải lông ngỗng. Là Mị Châu bị Trọng Thủy lừa phỉnh qua cuộc hôn nhân để tiếp cận nỏ thần, tựa như cô nàng tiếp cận M&V.
Giám đốc Hoa lên tiếng. “Mọi người đều biết kết cục của Mị Châu, Trọng Thủy đúng không? Sao lại lấy nó ra làm ví dụ?”
Giám đốc Anh gật gù. “Ừm, nên lấy Phù Sai và Tây Thi thì đúng hơn.”
Việt Vương là cha của Anh Phương. Tây Thi là Anh Phương và Phù Sai chính là Quang Vinh, kẻ đã bị Tây Thi làm mù mờ đầu óc, dẫn đến mất nước. Mà người hiến kế không ai khác chính là Phạm Lãi, thân tín của Việt Vương, như là mẹ của Anh Phương vậy.
Giám đốc Vy nhíu mày. “Hình như Phù Sai sau này cũng chết mà anh?”
Giám đốc Anh ừm một tiếng. “Lão chủ tịch Stars ấy cũng đổ bệnh và ở ẩn trong nhiều năm như Việt Vương, cậu ấy mà không cẩn thận thì cũng sẽ như Phù Sai thôi.”
“Sao mọi người lại đẩy câu chuyện đi quá xa vậy?” Quang Vinh không thích những ý định hôn nhân này. “Không, cháu sẽ tìm cách khác và tự đi trên con đường của riêng mình. Như những gì mọi người nói, việc thông gia với Stars quá nguy hiểm. Tại sao cháu phải chui đầu vào rọ.” Tất nhiên anh không muốn thông gia với Stars, vì anh muốn kết hôn với người khác. “Đâu nhất thiết chúng ta phải thông gia với bên đó. Cùng chung lợi ích với nhau, vẫn có thể cùng nhau hợp tác kia mà.”
“Vì nếu em không thông gia với bên ấy, rất có thể họ sẽ liên minh với người khác và cuộc chiến của em sẽ càng trắc trở hơn.” Giám đốc Vy khuyên nhủ. “Họ chung lợi ích với chúng ta, thì họ cũng có thể chung lợi ích với kẻ khác. Hôn nhân là một bản hợp đồng, là xiềng xích trói chặt hai bên, là sự trói buộc không thể tách rời.”
“Tập đoàn là một mối quan hệ chồng chéo giữa ta và địch, giữa bạn và thù, giữa lợi ích và tổn hại.” Giám đốc Anh nói thật. “Cậu không thể nào thắng được một cuộc chiến, mà ngay bản thân cậu còn chưa hiểu được nó là gì.”
Giám đốc Vy tiếp lời. “Hôn nhân ấy có thể đem lại nhiều nguy hiểm, nhưng nếu em biết kiểm soát và thu phục họ, nó sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho em. Nhất là số phiếu ủng hộ em ngồi lên vị trí chủ tịch. Em cần phải kiểm soát và điều khiển được nhỏ Phương. Chiếm lấy niềm tin của nhỏ. Vì cũng như em, nhỏ này cũng sắp bước vào cuộc chiến tranh giành thừa kế ở tập đoàn Stars.” Một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. “Cả hai sẽ rất cần nhau hơn là hai đứa nghĩ.”
Giám đốc Anh nhìn Quang Vinh. “Ngai vàng không phải là phần thưởng, mà là nỗ lực cả đời để tranh giành và bảo vệ. Hãy nhìn ba cậu mà xem, ông ta đã làm gì để bảo vệ và xây dựng đế chế của riêng mình. Đó không phải là món quà thừa kế mà cậu có thể đơn giản đón nhận. Vì giây phút mà cậu bắt hưởng thụ và mất tỉnh táo, thì đó cũng là lúc đế chế bắt đầu sụp đổ.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, giám đốc Hoa đợi mọi người đi trước rồi nói chuyện riêng với Quang Vinh. “Thật ra chuyện đi bước nữa, đó là ý định của mẹ em. Khi biết mình không thể sống lâu được nữa, chị ấy đã cài cắm Mỹ Liên bên cạnh chủ tịch. Chị ấy cố tình làm như vậy, vì chị ấy muốn có người chăm sóc cho em và ông ấy.” Giờ thì cô mới thấy tới lúc thích hợp để nói ra. “Em có thể không tin, nhưng chị nghĩ em nên tìm cuốn nhật ký của mẹ mình. Mọi thứ bà trải lòng đều nằm trong đó.”
Quang Vinh muốn biết. “Cuốn nhật ký ấy hiện giờ ở đâu vậy chị?”
Giám đốc Hoa lắc đầu. “Chị không biết, nhưng chị biết chắc là ba em đang giữ.”
Lỡ Hẹn