Linh Vực
Chương 373: Có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay?
“Oành đùng đùng!”.
Băng nham trên đỉnh đầu nổ mạnh, như từng khối lớn thiên thạch rơi xuống.
Tộc nhân Giác Ma tộc nhìn thấy khối băng sắt bén như cối xay rơi xuống, sắc mặt đều trắng bệch, đều rối rít hét ầm lên.
“Mãng Vọng!”. Tần Liệt nhịn không được gầm lên.
“Giao cho chúng ta!”. Mãng Vọng cũng rống lên.
Một đám quái vật to lớn vung tay lên, đánh vỡ vụn đám cự thạch đang rớt ào ào.
Những tảng đá này so với thân thể Giác Ma tộc và Lăng gia đều lớn hơn nhiều, nhưng đối với hung thú tung hoành thời viễn cổ này thì băng nham chẳng qua chỉ là những hòn đá nhỏ mà thôi.
“Tiếp tục đánh! Đánh vỡ lồng băng, xông ra ngoài!”. Một đầu hung thú ngao ngao rít gào, hưng phấn đến cực điểm.
“Oành đùng!”.
Sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch, một tòa đỉnh băng trắng như tuyết bỗng nhiên lắc lư nổ tung mạnh.
Tử Tình Viêm Sư Vương bá chủ đỉnh Cực Hàn sơn mạch này bị trùng kích vào, trực tiếp bị văng ra ngoài mấy trăm thước.
“Ngao!”.
Cùng với một âm thanh gào thét vang lên tận trời là một đầu cự thú, toàn thân ánh vàng rực rỡ phóng lên cao từ trong ngọn núi bị nổ đầy vụ băng.
Động tĩnh kinh thiên động địa này làm cho toàn bộ cường giả đỉnh phong đang ở Dược sơn đều ầm ầm rung mạnh
Ngay lúc này, toàn bộ cường giả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông, đều đang tập trung tại Dược sơn.
Bọn họ đang đợi Cốc Bình là Luyện Khí sư Huyền Thiên Minh, muốn biết rõ Không Gian Truyền Tống trận bên trong Dược sơn rốt cuộc là có thể thông tới nơi nào.
Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền cũng không có rời khỏi mà cả hai nàng cũng đều ở Lăng gia trấn ngây người ra.
Lần này các nàng lại bị Tống Trí tính kế lần nữa, làm cho nản lòng thoái chí. Hai người không có rời khỏi là bởi vì cảm thấy có Không Gian Truyền Tống trận bên trong, nếu Tần Liệt xuất hiện, nơi này nhất định sẽ có chuyện phát sinh.
Các nàng cũng chú ý tình hình đang diễn biến.
Triệu Trường Sinh phó tông chủ Hợp Hoan tông cùng con là Triệu Hiên, hai người đã ở Lăng gia trấn hai ngày, hắn bị mỹ mạo của Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền làm kinh sợ, khoảng thời gian này hắn đều dùng đủ mọi cách để tiếp cận với Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền.
“Ngao!”.
Tiếng thú rống kinh thiên động địa từ sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch, trực tiếp truyền đến Dược sơn, làm cho cường giả ba phương cùng Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền cũng đều vô cùng kinh ngạc, không biết bên trong Cực Hàn sơn mạch đã xảy ra chuyện lạ gì?
Ba phương cường giả đang tụ tập bên trong Dược sơn, Tống Vụ, Lý Dịch còn có Triệu Trường Sinh đều đi ra ngoài, bọn họ đều tập trung trên đỉnh của Dược sơn.
“Thú rống thật đáng sợ, linh thú bên trong Cực Hàn sơn mạch đến tột cùng là đang làm cái quỷ gì?” Vẻ mặt Tống Vũ ngưng trọng, hắn híp mắt, dùng tinh thần cảm giác, nửa ngày sau, hắn ầm ầm chấn động nói: “Tiếng gầm khủng bố này. Khí thế cuồng bạo này, chỉ sợ là... Ngay cả Tử Tình Viêm Sư Vương cũng không có năng lực làm được!”.
“Chẳng lẽ bên trong Cực Hàn sơn mạch sinh ra thú vương cường đại?”. Lý Dịch cũng là vẻ mặt ngưng trọng.
“Phái người đi tới nhìn xem tình huống!”. Nhiếp Vân nói.
“Rống!”.
Thêm một âm thanh rít gào xé rách hư không từ trong Cực Hàn sơn mạch truyền đến, tiếng rống này rõ ràng là không phải tiếng rống lúc trước, nhưng khí thế cũng tuyệt luân giống vậy.
“Lại thêm một đầu!” Sắc mặt Tống Vũ biến đổi lớn.
Tiếng rống thứ hai tràn đầy tàn bạo như muốn giết chóc, như muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh trên thế gian, nghe mà tê liệt tâm can.
“Không ổn lắm”. Tạ Diệu Dương cũng thay đổi sắc mặt: “Cái khí thế khủng bố này, cũng không phải Tử Tình Viêm Sư Vương có thể có được, bên trong Cực Hàn sơn mạch, nhất định đã xảy ra biến hóa lớn kinh thiên!”.
“Rầm rầm oanh!”.
Chấn động từ trong sơn mạch truyền ra làm cho đất rung núi chuyển, võ giả đang ở Dược sơn đều có thể cảm nhận được sự rung động khắp nơi này.
Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền đang ở trong thạch ốc của Lăng gia trấn cùng chạy đi ra.
“Tống tiểu thư, Tạ tiểu thư, hai vị rốt cuộc cũng chịu ra ngoài rồi”. Bộ dáng Triệu Hiên tuấn mỹ, khuôn mặt tươi cười tiêu sái nói chuyện, cũng không nhìn về phía phương hướng Cực Hàn sơn mạch, hỏi: “Hai vị đều sinh sống ở Xích Lan đại lục, có biết linh thú cường đại nhất ở Cực Hàn sơn mạch là ở cấp nào? Hai tiếng rống này, nghe mà kinh hãi, run sợ, chỉ e là linh thú có cấp bậc trên dưới lục giai...”.
Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền không để ý đến hắn, hai người chỉ liếc mắt thoáng qua một cái, đồng thời lao về hướng Dược sơn.
“Quá kỳ lạ...”.
Mày đen Tống Đình Ngọc nhíu chặt lại, không biết tại sao, nàng cảm thấy dị thường trong Cực Hàn sơn mạch có liên quan với Tần Liệt.
“Thú rống, cự thú gầm rú, lôi điện cự mãng kia?”.
Mắt đẹp nàng dần dần sáng ngời lên, nàng quen thuộc Tần Liệt hơn bất kỳ kẻ nào. Thời điểm nàng cùng Tần Liệt kề vai chiến đấu ở U Minh chiến trường.
Nàng biết rất rõ, trong cơ thể Tần Liệt vẫn luôn tồn tại một linh hồn hung thú viễn cổ, nàng không biết từ nơi nào mà Tần Liệt có được hung hồn, nhưng nàng biết, lôi điện cự mãng đó có quan hệ sâu đậm với Tần Liệt.
Sau hai tiếng rống to vang lên, nàng liên lạc Tần Liệt giải thích một chút trước khi đi, nàng mơ hồ cảm thấy bất an.
Nàng cảm thấy phiến thiên địa này có khả năng sẽ phát sinh biến đổi lớn kinh thiên động địa.
Sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch.
Từng tòa sông băng cực hàn lần lượt nổ nát, sau khi đỉnh băng nổ tung, một đám huyệt động thâm u thật lớn trong lòng đất hiện ra.
Hang động bên trong hàn băng to lớn chính là thế giới phủ đầy sương trắng, chính là Tần Liệt vẫn luôn ra vào Huyền Băng chi địa này.
Huyền Băng chi địa tọa lạc ở sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch, ở đây mỗi tòa đều đóng băng quanh năm không thay đổi.
Nay đỉnh băng nổ tung, nham động hàn băng thật lớn lộ ra, Huyền Băng chi địa dưới lòng đất rốt cuộc cũng trồi lên mặt nước từng chút một.
“Hào!”.
Cự thú hét giận dữ, từ trong lòng đất truyền ra, từng đầu hung thú khổng lồ dữ tợn, không ngừng vùng vẫy đi ra, như từng ngọn núi nhỏ khoác lân giáp, ở sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch nhô lên.
Mà Tần Liệt lại đang ngồi ngay ngắn cạnh long giác dữ tợn trên đầu cự mãng.
Hắn một tay cầm Hàn Băng chi nhãn ngồi vững vàng trên đỉnh đầu cự mãng, tay còn lại chỉ về một phương hướng, nói với Mãng Vọng: “Thông Thiên sơn! Phá hủy cho ta! Ta muốn Bát Cực thánh điện tan nát, ta muốn thế thực này bị san thành bình địa!”.
“Rống!”. Mãng Vọng bạo rống một tiếng.
Tám đầu cự thú như những ngọn núi nhỏ sau tiếng rống liền ngao ngao điên cuồng, một đường nghiền nát cây cối đi về hướng Thông Thiên sơn.
“Huyền Thiên thành bên kia, ta muốn các ngươi san bằng chỗ thành trì phồn hoa nhất Xích Lan đại lục này!”. Tần Liệt lại chỉ sang một phương hướng.
Mãng Vọng lại rống to một tiếng.
Tám đầu cự thú khác, cũng điên cuồng rống lên, đi ra bên ngoài như cự sơn chuyển động, nghiền nát tất cả trở ngại, lao nhanh về phía Huyền Thiên thành.
“Toàn bộ võ giả Thông U cảnh và trên Thông U cảnh chỉ cần dám cản trở các ngươi, giết không tha!”. Tần Liệt cao cao ngồi ngay ngắn trên đầu Mãng Vọng, khuôn mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, trầm giọng nói: “Chém giết cường giả, tha thứ kẻ yếu, xóa sạch toàn bộ hai đại thế lực đứng đầu!”.
Mãng Vọng hướng lên trên trời rống giận.
Hắn rống lên, truyền đạt mệnh lệnh để tộc nhân hắn theo như lời hắn phân phó mà làm việc.
“Đi, mang ta đi tới Dược sơn”. Tần Liệt quát khẽ.
“Tần Liệt, chúng ta?”.
“Chúng ta làm sao bây giờ?”.
Huynh đệ Khố Lạc kêu lên.
“Tần Liệt!”. Lăng Ngữ Thi cũng hô nhẹ.
“Mãng Vọng, cho tộc nhân của ngươi hạ xuống, mang bọn họ đi theo!”. Tần Liệt nắm chặt Hàn Băng chi nhãn, nói: “Việc này chỉ cần Cự Linh tộc các ngươi giúp ta làm tốt, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ giúp toàn tộc các ngươi cởi bỏ trói buộc linh hồn. Sau này, tất cả hành động của Cự Linh tộc các ngươi, không có liên quan gì với ta!”.
“Được!”. Mãng Vọng dùng tiếng rống hạ mệnh lệnh.
Gần hai mươi đầu hung thú còn lại như đồi núi, toàn bộ cúi xuống, sau tiếng Tần Liệt thét to, một ít tộc nhân Giác Ma tộc và tộc nhân Lăng gia tộc, lần lượt từng người run rẩy bước lên trên thân mình cự thú.
Mà huynh đệ Khố Lạc cùng Tạp Mông, Đa La, các cường giả Giác Ma tộc này, hoặc là cưỡi Liệp Linh thú, hoặc là ngồi trên mình minh thú.
“Đi!”. Tần Liệt chỉ hướng Dược sơn.
Mãng Vọng quay đầu vẫy đuôi, rồi đột nhiên nổi lên giữa không trung, như một thiểm điện cự long từ phía chân trời chở Tần Liệt dẫn đầu đi đến Dược sơn.
Phía sau hắn là gần hai mươi đầu quái vật to lớn, hoặc là bay trên không, hoặc là đang ở trong rừng đấm đá lung tung mà xông thẳng về phía trước, từng cước bước ra đạp lên đại thụ che trời liền trực tiếp đổ sập.
Cự thú bay trên trời như mây đen khổng lồ, trùng kích sâu vào khắp nơi trên mặt đất như ngọn núi nhỏ đang lăn cuồn cuộn, bẻ gãy nghiền nát khắp nơi.
“Oành đùng đùng! Oành đùng đùng! Ngao! Hào!”.
Bên trong Cực Hàn sơn mạch, động tĩnh hủy thiên diệt địa truyền ra, một cỗ khí thế hung lệ, muốn nghiền nát thiện địa, xóa bỏ vạn vật, từ trong sơn mạch đập vào mặt.
Trên Dược sơn, cường giả khắp nơi ở Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông, Huyền Thiên Minh đều hoảng sợ biến sắc.
Ngay lúc này, Tống Đình Ngọc cùng đám người Tạ Tĩnh Tuyền, Tạ Chi Chướng, Tống Trí đang tụ tập trên đỉnh núi cũng đều là vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía phương hướng Cực Hàn sơn mạch.
“Xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”. Mạc Hà thét chói tai.
Sắc mặt Lý Dịch ngưng trọng vô cùng, cũng chất vấn Tống Vũ: “Tống Minh chủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
“Trên Xích Lan đại lục sao lại có nhiều hung thú như vậy? Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?”. Triệu Trường Sinh cũng kêu la.
Tất cả mọi người ý thức được có gì đó không ổn.
Đông đảo cường giả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông tụ tập ở Dược sơn, chuẩn bị xuống tay với Tà tộc, sắp sửa biết được ảo diệu của Không Gian Truyền Tống trận.
Ai cũng không ngờ, sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch đột nhiên phát sinh biến đổi lớn kinh thiên động địa, chỉ cần nghe âm thanh của từng đầu hung liền biết là hung thú khủng bố tuyệt lun, lại còn có thể đột nhiên xông ra.
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không có nghĩ đến chuyện này có liên quan với Tần Liệt, cũng không nghĩ đến việc này là vì họ nhiều lần bức bách Tần Liệt đến đường cùng, thật sự không còn cách nào khác mới đưa ra hạ sách này.
Đó là do họ gieo gió gặt bão!
Trong lúc cường giả ba phương đang ở trên Dược sơn đều bất an trong lòng thì thân hình khủng bố của Mãng Vọng dẫn đầu hiện ra ở cuối chân trời.
Thân hình duỗi ra dài gần trăm mét, đang uốn éo ở trên bầu trời, như một đạo thiểm điện đẹp mắt, trên mình Mãng Vọng được phủ đầy vảy màu trắng bạc, hào quang lấp lánh, những tia sáng màu bạc đó lóe lên khiến cho mắt của mọi người phải nheo lại.
Dưới tầng mây, Mãng Vọng đang trôi nổi trong không trung phía trước Dược sơn mà rít gào một tiếng,
Trên đầu cự mãng, Tần Liệt cầm Hàn Băng chi nhãn trong tay, sắc mặt lạnh như băng, ngồi ngay ngắn lạnh lùng nhìn đám người Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân, Lý Dịch, Triệu Trường Sinh đang đứng trên đỉnh Dược sơn nói: “Các vị, đã lâu không gặp”.
“Hào!”.
Âm thanh bạo rống liên tục truyền đến, lần lượt từng đầu cự thú viễn cổ như mây đen áp đỉnh, như cự sơn oanh tạc, chấn động mặt đất khắp nơi, rạn nứt ra từng đạo khe rãnh, liên tiếp xuất hiện phía sau Tần Liệt.
Gần hai mươi đầu hung thú, thêm cả Khố Lạc, Khố Lỗ, Đa La cùng đông đảo cường giả Giác Ma tộc, đang tề tụ ở Dược sơn trong hoàng hôn ảm đạm.
“Tần Liệt!”.
“Tần Liệt!”.
“Không ngờ là Tần Liệt!”.
Một đám kêu lên sợ hãi, từ võ giả trong các thế lực ba phương truyền đến, rất nhiều người nhận ra Tần Liệt đều lớn tiếng kêu la.
Sắc mặt Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diệu Dương ngưng trọng vô cùng.
“Tống minh chủ có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”. Tần Liệt nhếch môi, lộ ra vẻ tươi cười lạnh như băng khiến lòng người run sợ: “Các ngươi năm lần bảy lượt bức bách ta, liên tục dùng độc kế hãm hại ta, thực cho là ta chỉ có thể tùy ý các ngươi muốn làm gì thì làm?”.
Tam đại gia chủ Huyền Thiên Minh sắc mặt khó coi.
“Còn ngươi”. Tần Liệt lại nhìn về phía Lý Dịch nói: “Là ngươi phái Mạc Hà tới giết ta?”.
Lý Dịch thánh chủ Bát Cực thánh điện cũng là sắc mặt âm trầm.
“Oan có đầu, nợ có chủ, không phải không báo mà chẳng qua là thời cơ chưa tới”. Tần Liệt nhìn về phía mọi người, lạnh nhạt nói: “Nhưng hiện tại thời cơ tới rồi”.
Mọi người căng thẳng trong lòng.
Không có người nào có thể nghĩ đến, Tần Liệt vậy mà có thể tùy tiện ngồi ngay ngắn trên đầu cự thú, liền như vậy ngang tàng xông ra bất ngờ.
“Nghe nói là toàn bộ thế lực Xích Lan đại lục, võ giả khắp nơi đều đang truy tìm tung tích ta, quật ba thước đất cũng phải tìm ra ta cho bằng được?”. Tạm dừng một chút, Tần Liệt nhìn về phía mọi người, nói: “Ta hiện tại tự mình đi ra, ta muốn nhìn xem các ngươi có thể làm khó dễ được gì ta?”.
“Ngao hào!”.
Một đầu vượn khổng lồ toàn thân kim quang lóa mắt, bỗng nhiên rít gào một tiếng, khóe miệng răng nhanh dày đặc, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, hung lệ, không kiên nhẫn chuẩn bị xông vào chém giết.
“Rống”.
“Ô ô!”.
“Ngao!”.
Âm thanh hung khác nhau hét lên điên cuồng, từ trong miệng từng đầu cự vật hô lên. Lúc này, hung thú viễn cổ vừa mối thoát ra khỏi trói buộc, bị đè nén quá lâu, muốn nhanh chóng được một thịnh yến đẫm máu để phát tiết.
Trong mắt bọn họ, người của Huyền Thiên Minh, Hợp Hoan tông, Bát Cực thánh điện chính là mỹ vị ngon miệng, bọn họ muốn thông qua việc làm cho ba phương thế lực máu chảy thành sông, để thỏa mãn dục vọng hung ác của chính mình, tắm mình trong biển máu để nói cho toàn thể thiên địa, Cự Linh tộc một lần nữa hiện thế!
Linh Vực
Băng nham trên đỉnh đầu nổ mạnh, như từng khối lớn thiên thạch rơi xuống.
Tộc nhân Giác Ma tộc nhìn thấy khối băng sắt bén như cối xay rơi xuống, sắc mặt đều trắng bệch, đều rối rít hét ầm lên.
“Mãng Vọng!”. Tần Liệt nhịn không được gầm lên.
“Giao cho chúng ta!”. Mãng Vọng cũng rống lên.
Một đám quái vật to lớn vung tay lên, đánh vỡ vụn đám cự thạch đang rớt ào ào.
Những tảng đá này so với thân thể Giác Ma tộc và Lăng gia đều lớn hơn nhiều, nhưng đối với hung thú tung hoành thời viễn cổ này thì băng nham chẳng qua chỉ là những hòn đá nhỏ mà thôi.
“Tiếp tục đánh! Đánh vỡ lồng băng, xông ra ngoài!”. Một đầu hung thú ngao ngao rít gào, hưng phấn đến cực điểm.
“Oành đùng!”.
Sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch, một tòa đỉnh băng trắng như tuyết bỗng nhiên lắc lư nổ tung mạnh.
Tử Tình Viêm Sư Vương bá chủ đỉnh Cực Hàn sơn mạch này bị trùng kích vào, trực tiếp bị văng ra ngoài mấy trăm thước.
“Ngao!”.
Cùng với một âm thanh gào thét vang lên tận trời là một đầu cự thú, toàn thân ánh vàng rực rỡ phóng lên cao từ trong ngọn núi bị nổ đầy vụ băng.
Động tĩnh kinh thiên động địa này làm cho toàn bộ cường giả đỉnh phong đang ở Dược sơn đều ầm ầm rung mạnh
Ngay lúc này, toàn bộ cường giả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông, đều đang tập trung tại Dược sơn.
Bọn họ đang đợi Cốc Bình là Luyện Khí sư Huyền Thiên Minh, muốn biết rõ Không Gian Truyền Tống trận bên trong Dược sơn rốt cuộc là có thể thông tới nơi nào.
Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền cũng không có rời khỏi mà cả hai nàng cũng đều ở Lăng gia trấn ngây người ra.
Lần này các nàng lại bị Tống Trí tính kế lần nữa, làm cho nản lòng thoái chí. Hai người không có rời khỏi là bởi vì cảm thấy có Không Gian Truyền Tống trận bên trong, nếu Tần Liệt xuất hiện, nơi này nhất định sẽ có chuyện phát sinh.
Các nàng cũng chú ý tình hình đang diễn biến.
Triệu Trường Sinh phó tông chủ Hợp Hoan tông cùng con là Triệu Hiên, hai người đã ở Lăng gia trấn hai ngày, hắn bị mỹ mạo của Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền làm kinh sợ, khoảng thời gian này hắn đều dùng đủ mọi cách để tiếp cận với Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền.
“Ngao!”.
Tiếng thú rống kinh thiên động địa từ sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch, trực tiếp truyền đến Dược sơn, làm cho cường giả ba phương cùng Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền cũng đều vô cùng kinh ngạc, không biết bên trong Cực Hàn sơn mạch đã xảy ra chuyện lạ gì?
Ba phương cường giả đang tụ tập bên trong Dược sơn, Tống Vụ, Lý Dịch còn có Triệu Trường Sinh đều đi ra ngoài, bọn họ đều tập trung trên đỉnh của Dược sơn.
“Thú rống thật đáng sợ, linh thú bên trong Cực Hàn sơn mạch đến tột cùng là đang làm cái quỷ gì?” Vẻ mặt Tống Vũ ngưng trọng, hắn híp mắt, dùng tinh thần cảm giác, nửa ngày sau, hắn ầm ầm chấn động nói: “Tiếng gầm khủng bố này. Khí thế cuồng bạo này, chỉ sợ là... Ngay cả Tử Tình Viêm Sư Vương cũng không có năng lực làm được!”.
“Chẳng lẽ bên trong Cực Hàn sơn mạch sinh ra thú vương cường đại?”. Lý Dịch cũng là vẻ mặt ngưng trọng.
“Phái người đi tới nhìn xem tình huống!”. Nhiếp Vân nói.
“Rống!”.
Thêm một âm thanh rít gào xé rách hư không từ trong Cực Hàn sơn mạch truyền đến, tiếng rống này rõ ràng là không phải tiếng rống lúc trước, nhưng khí thế cũng tuyệt luân giống vậy.
“Lại thêm một đầu!” Sắc mặt Tống Vũ biến đổi lớn.
Tiếng rống thứ hai tràn đầy tàn bạo như muốn giết chóc, như muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh trên thế gian, nghe mà tê liệt tâm can.
“Không ổn lắm”. Tạ Diệu Dương cũng thay đổi sắc mặt: “Cái khí thế khủng bố này, cũng không phải Tử Tình Viêm Sư Vương có thể có được, bên trong Cực Hàn sơn mạch, nhất định đã xảy ra biến hóa lớn kinh thiên!”.
“Rầm rầm oanh!”.
Chấn động từ trong sơn mạch truyền ra làm cho đất rung núi chuyển, võ giả đang ở Dược sơn đều có thể cảm nhận được sự rung động khắp nơi này.
Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền đang ở trong thạch ốc của Lăng gia trấn cùng chạy đi ra.
“Tống tiểu thư, Tạ tiểu thư, hai vị rốt cuộc cũng chịu ra ngoài rồi”. Bộ dáng Triệu Hiên tuấn mỹ, khuôn mặt tươi cười tiêu sái nói chuyện, cũng không nhìn về phía phương hướng Cực Hàn sơn mạch, hỏi: “Hai vị đều sinh sống ở Xích Lan đại lục, có biết linh thú cường đại nhất ở Cực Hàn sơn mạch là ở cấp nào? Hai tiếng rống này, nghe mà kinh hãi, run sợ, chỉ e là linh thú có cấp bậc trên dưới lục giai...”.
Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền không để ý đến hắn, hai người chỉ liếc mắt thoáng qua một cái, đồng thời lao về hướng Dược sơn.
“Quá kỳ lạ...”.
Mày đen Tống Đình Ngọc nhíu chặt lại, không biết tại sao, nàng cảm thấy dị thường trong Cực Hàn sơn mạch có liên quan với Tần Liệt.
“Thú rống, cự thú gầm rú, lôi điện cự mãng kia?”.
Mắt đẹp nàng dần dần sáng ngời lên, nàng quen thuộc Tần Liệt hơn bất kỳ kẻ nào. Thời điểm nàng cùng Tần Liệt kề vai chiến đấu ở U Minh chiến trường.
Nàng biết rất rõ, trong cơ thể Tần Liệt vẫn luôn tồn tại một linh hồn hung thú viễn cổ, nàng không biết từ nơi nào mà Tần Liệt có được hung hồn, nhưng nàng biết, lôi điện cự mãng đó có quan hệ sâu đậm với Tần Liệt.
Sau hai tiếng rống to vang lên, nàng liên lạc Tần Liệt giải thích một chút trước khi đi, nàng mơ hồ cảm thấy bất an.
Nàng cảm thấy phiến thiên địa này có khả năng sẽ phát sinh biến đổi lớn kinh thiên động địa.
Sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch.
Từng tòa sông băng cực hàn lần lượt nổ nát, sau khi đỉnh băng nổ tung, một đám huyệt động thâm u thật lớn trong lòng đất hiện ra.
Hang động bên trong hàn băng to lớn chính là thế giới phủ đầy sương trắng, chính là Tần Liệt vẫn luôn ra vào Huyền Băng chi địa này.
Huyền Băng chi địa tọa lạc ở sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch, ở đây mỗi tòa đều đóng băng quanh năm không thay đổi.
Nay đỉnh băng nổ tung, nham động hàn băng thật lớn lộ ra, Huyền Băng chi địa dưới lòng đất rốt cuộc cũng trồi lên mặt nước từng chút một.
“Hào!”.
Cự thú hét giận dữ, từ trong lòng đất truyền ra, từng đầu hung thú khổng lồ dữ tợn, không ngừng vùng vẫy đi ra, như từng ngọn núi nhỏ khoác lân giáp, ở sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch nhô lên.
Mà Tần Liệt lại đang ngồi ngay ngắn cạnh long giác dữ tợn trên đầu cự mãng.
Hắn một tay cầm Hàn Băng chi nhãn ngồi vững vàng trên đỉnh đầu cự mãng, tay còn lại chỉ về một phương hướng, nói với Mãng Vọng: “Thông Thiên sơn! Phá hủy cho ta! Ta muốn Bát Cực thánh điện tan nát, ta muốn thế thực này bị san thành bình địa!”.
“Rống!”. Mãng Vọng bạo rống một tiếng.
Tám đầu cự thú như những ngọn núi nhỏ sau tiếng rống liền ngao ngao điên cuồng, một đường nghiền nát cây cối đi về hướng Thông Thiên sơn.
“Huyền Thiên thành bên kia, ta muốn các ngươi san bằng chỗ thành trì phồn hoa nhất Xích Lan đại lục này!”. Tần Liệt lại chỉ sang một phương hướng.
Mãng Vọng lại rống to một tiếng.
Tám đầu cự thú khác, cũng điên cuồng rống lên, đi ra bên ngoài như cự sơn chuyển động, nghiền nát tất cả trở ngại, lao nhanh về phía Huyền Thiên thành.
“Toàn bộ võ giả Thông U cảnh và trên Thông U cảnh chỉ cần dám cản trở các ngươi, giết không tha!”. Tần Liệt cao cao ngồi ngay ngắn trên đầu Mãng Vọng, khuôn mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, trầm giọng nói: “Chém giết cường giả, tha thứ kẻ yếu, xóa sạch toàn bộ hai đại thế lực đứng đầu!”.
Mãng Vọng hướng lên trên trời rống giận.
Hắn rống lên, truyền đạt mệnh lệnh để tộc nhân hắn theo như lời hắn phân phó mà làm việc.
“Đi, mang ta đi tới Dược sơn”. Tần Liệt quát khẽ.
“Tần Liệt, chúng ta?”.
“Chúng ta làm sao bây giờ?”.
Huynh đệ Khố Lạc kêu lên.
“Tần Liệt!”. Lăng Ngữ Thi cũng hô nhẹ.
“Mãng Vọng, cho tộc nhân của ngươi hạ xuống, mang bọn họ đi theo!”. Tần Liệt nắm chặt Hàn Băng chi nhãn, nói: “Việc này chỉ cần Cự Linh tộc các ngươi giúp ta làm tốt, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ giúp toàn tộc các ngươi cởi bỏ trói buộc linh hồn. Sau này, tất cả hành động của Cự Linh tộc các ngươi, không có liên quan gì với ta!”.
“Được!”. Mãng Vọng dùng tiếng rống hạ mệnh lệnh.
Gần hai mươi đầu hung thú còn lại như đồi núi, toàn bộ cúi xuống, sau tiếng Tần Liệt thét to, một ít tộc nhân Giác Ma tộc và tộc nhân Lăng gia tộc, lần lượt từng người run rẩy bước lên trên thân mình cự thú.
Mà huynh đệ Khố Lạc cùng Tạp Mông, Đa La, các cường giả Giác Ma tộc này, hoặc là cưỡi Liệp Linh thú, hoặc là ngồi trên mình minh thú.
“Đi!”. Tần Liệt chỉ hướng Dược sơn.
Mãng Vọng quay đầu vẫy đuôi, rồi đột nhiên nổi lên giữa không trung, như một thiểm điện cự long từ phía chân trời chở Tần Liệt dẫn đầu đi đến Dược sơn.
Phía sau hắn là gần hai mươi đầu quái vật to lớn, hoặc là bay trên không, hoặc là đang ở trong rừng đấm đá lung tung mà xông thẳng về phía trước, từng cước bước ra đạp lên đại thụ che trời liền trực tiếp đổ sập.
Cự thú bay trên trời như mây đen khổng lồ, trùng kích sâu vào khắp nơi trên mặt đất như ngọn núi nhỏ đang lăn cuồn cuộn, bẻ gãy nghiền nát khắp nơi.
“Oành đùng đùng! Oành đùng đùng! Ngao! Hào!”.
Bên trong Cực Hàn sơn mạch, động tĩnh hủy thiên diệt địa truyền ra, một cỗ khí thế hung lệ, muốn nghiền nát thiện địa, xóa bỏ vạn vật, từ trong sơn mạch đập vào mặt.
Trên Dược sơn, cường giả khắp nơi ở Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông, Huyền Thiên Minh đều hoảng sợ biến sắc.
Ngay lúc này, Tống Đình Ngọc cùng đám người Tạ Tĩnh Tuyền, Tạ Chi Chướng, Tống Trí đang tụ tập trên đỉnh núi cũng đều là vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía phương hướng Cực Hàn sơn mạch.
“Xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”. Mạc Hà thét chói tai.
Sắc mặt Lý Dịch ngưng trọng vô cùng, cũng chất vấn Tống Vũ: “Tống Minh chủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
“Trên Xích Lan đại lục sao lại có nhiều hung thú như vậy? Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?”. Triệu Trường Sinh cũng kêu la.
Tất cả mọi người ý thức được có gì đó không ổn.
Đông đảo cường giả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông tụ tập ở Dược sơn, chuẩn bị xuống tay với Tà tộc, sắp sửa biết được ảo diệu của Không Gian Truyền Tống trận.
Ai cũng không ngờ, sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch đột nhiên phát sinh biến đổi lớn kinh thiên động địa, chỉ cần nghe âm thanh của từng đầu hung liền biết là hung thú khủng bố tuyệt lun, lại còn có thể đột nhiên xông ra.
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không có nghĩ đến chuyện này có liên quan với Tần Liệt, cũng không nghĩ đến việc này là vì họ nhiều lần bức bách Tần Liệt đến đường cùng, thật sự không còn cách nào khác mới đưa ra hạ sách này.
Đó là do họ gieo gió gặt bão!
Trong lúc cường giả ba phương đang ở trên Dược sơn đều bất an trong lòng thì thân hình khủng bố của Mãng Vọng dẫn đầu hiện ra ở cuối chân trời.
Thân hình duỗi ra dài gần trăm mét, đang uốn éo ở trên bầu trời, như một đạo thiểm điện đẹp mắt, trên mình Mãng Vọng được phủ đầy vảy màu trắng bạc, hào quang lấp lánh, những tia sáng màu bạc đó lóe lên khiến cho mắt của mọi người phải nheo lại.
Dưới tầng mây, Mãng Vọng đang trôi nổi trong không trung phía trước Dược sơn mà rít gào một tiếng,
Trên đầu cự mãng, Tần Liệt cầm Hàn Băng chi nhãn trong tay, sắc mặt lạnh như băng, ngồi ngay ngắn lạnh lùng nhìn đám người Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân, Lý Dịch, Triệu Trường Sinh đang đứng trên đỉnh Dược sơn nói: “Các vị, đã lâu không gặp”.
“Hào!”.
Âm thanh bạo rống liên tục truyền đến, lần lượt từng đầu cự thú viễn cổ như mây đen áp đỉnh, như cự sơn oanh tạc, chấn động mặt đất khắp nơi, rạn nứt ra từng đạo khe rãnh, liên tiếp xuất hiện phía sau Tần Liệt.
Gần hai mươi đầu hung thú, thêm cả Khố Lạc, Khố Lỗ, Đa La cùng đông đảo cường giả Giác Ma tộc, đang tề tụ ở Dược sơn trong hoàng hôn ảm đạm.
“Tần Liệt!”.
“Tần Liệt!”.
“Không ngờ là Tần Liệt!”.
Một đám kêu lên sợ hãi, từ võ giả trong các thế lực ba phương truyền đến, rất nhiều người nhận ra Tần Liệt đều lớn tiếng kêu la.
Sắc mặt Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diệu Dương ngưng trọng vô cùng.
“Tống minh chủ có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”. Tần Liệt nhếch môi, lộ ra vẻ tươi cười lạnh như băng khiến lòng người run sợ: “Các ngươi năm lần bảy lượt bức bách ta, liên tục dùng độc kế hãm hại ta, thực cho là ta chỉ có thể tùy ý các ngươi muốn làm gì thì làm?”.
Tam đại gia chủ Huyền Thiên Minh sắc mặt khó coi.
“Còn ngươi”. Tần Liệt lại nhìn về phía Lý Dịch nói: “Là ngươi phái Mạc Hà tới giết ta?”.
Lý Dịch thánh chủ Bát Cực thánh điện cũng là sắc mặt âm trầm.
“Oan có đầu, nợ có chủ, không phải không báo mà chẳng qua là thời cơ chưa tới”. Tần Liệt nhìn về phía mọi người, lạnh nhạt nói: “Nhưng hiện tại thời cơ tới rồi”.
Mọi người căng thẳng trong lòng.
Không có người nào có thể nghĩ đến, Tần Liệt vậy mà có thể tùy tiện ngồi ngay ngắn trên đầu cự thú, liền như vậy ngang tàng xông ra bất ngờ.
“Nghe nói là toàn bộ thế lực Xích Lan đại lục, võ giả khắp nơi đều đang truy tìm tung tích ta, quật ba thước đất cũng phải tìm ra ta cho bằng được?”. Tạm dừng một chút, Tần Liệt nhìn về phía mọi người, nói: “Ta hiện tại tự mình đi ra, ta muốn nhìn xem các ngươi có thể làm khó dễ được gì ta?”.
“Ngao hào!”.
Một đầu vượn khổng lồ toàn thân kim quang lóa mắt, bỗng nhiên rít gào một tiếng, khóe miệng răng nhanh dày đặc, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, hung lệ, không kiên nhẫn chuẩn bị xông vào chém giết.
“Rống”.
“Ô ô!”.
“Ngao!”.
Âm thanh hung khác nhau hét lên điên cuồng, từ trong miệng từng đầu cự vật hô lên. Lúc này, hung thú viễn cổ vừa mối thoát ra khỏi trói buộc, bị đè nén quá lâu, muốn nhanh chóng được một thịnh yến đẫm máu để phát tiết.
Trong mắt bọn họ, người của Huyền Thiên Minh, Hợp Hoan tông, Bát Cực thánh điện chính là mỹ vị ngon miệng, bọn họ muốn thông qua việc làm cho ba phương thế lực máu chảy thành sông, để thỏa mãn dục vọng hung ác của chính mình, tắm mình trong biển máu để nói cho toàn thể thiên địa, Cự Linh tộc một lần nữa hiện thế!
Linh Vực
Đánh giá:
Truyện Linh Vực
Story
Chương 373: Có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay?
10.0/10 từ 44 lượt.