Linh Vực
Chương 363: Phản bội!
Tần Liệt bỗng nhiên toàn thân lạnh như băng.
Hắn không ngờ được tộc trưởng tam đại gia tộc lại dày công tìm độc kế đối phó Giác Ma tộc, và cũng không dự đoán được ngay cả Tống Đình Ngọc mà Tống Vũ cũng giấu giếm.
Dùng Khố Lỗ trao đổi Huyền Âm Cửu Diệp Liên, Huyền Thiên Minh lừa gạt ba cường giả Khố Lạc, Tạp Mông, Đa La này rời khỏi Diễm Hỏa sơn, thừa dịp Tà Minh thông đạo bên đó không có cường giả trấn giữ liền dùng Tịch Diệt Huyền Lôi phá hủy.
Lúc này ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên cũng đã tới tay, sức lực toàn thân Khố Lỗ lại cạn kiệt, hoàn toàn không có một chút sức chiến đấu.
Sau khi giao dịch kết thúc, Huyền Thiên Minh liền phát động công kích, viện cớ vẫn đang là địch nhân, muốn tiêu diệt Giác Ma tộc, việc này quả thực là hèn hạ đê tiện vô cùng.
Trong tiếng cười như điên dại của Nhiếp Vân, Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, Nhiếp Khám cùng cường giả Huyền Thiên Minh đều phân tán ra.
Bọn họ muốn ngăn chặn Khố Lạc lại.
“Tần Liệt!”.
Trong ánh mắt dày đặc quỷ khí của Khố Lạc, xuất ra tia lạnh thấu xương, toàn thân hắn run run quát: “Có phải ngươi bán đứng tộc ta hay không?”.
Hắn không biết Tống Vũ cùng Tần Liệt nói cái gì nhưng hắn biết bọn họ đã bị lừa, biết tiếng nổ vang trời ở Tà Minh thông đạo kia có ý nghĩa gì.
Cường giả Giác Ma tộc Tạp Minh, Đa La ngay lúc này cũng đều cũng gắt gao nhìn Tần Liệt, trong mắt lộ ra tức giận ngập trời không một chút che giấu.
“Tần Liệt, sau khi Tà Minh thông đạo sụp đổ, Tà tộc này sẽ không bao giờ có khả năng quay về U Minh giới”. Tống Vũ có chút thưởng thức hắn, rất nghiêm túc nói: “Trong thế vây công của Bát Cực thánh điện, Huyền Thiên Minh, Hợp Hoan tông, toàn bộ Tà tộc bước vào Xích Lan đại lục đều sẽ bị giết chết sạch sẽ. Huyền Thiên Minh ta rất thưởng thức ngươi, bản thân ta cũng hiểu được ngươi là nhân tài, ta hy vọng ngươi không nhúng tay vào việc này nữa, từ giờ trở đi chỉ cần ngươi thờ ơ lạnh nhạt là được, vết nhơ trên người ngươi sẽ được xóa sạch. Ngươi chẳng những là khách khanh Nguyệt cấp mà còn có thể có được rất nhiều điểm cống hiến”.
Hắn nhìn về phía Tống Đình Ngọc bên cạnh, nói: “Ngọc nhi, con yên tâm, Tần Liệt ở trong lần chiến đấu này, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được, giống như cùng chúng ta tham gia cuộc chiến”.
Tống Vũ biết rõ, hắn làm việc này ngay cả nữ nhi cũng bị hắn làm cho tổn thương, cho nên hắn hy vọng có thể bù đắp lại.
Nhưng Tống Đình Ngọc lại lắc đầu, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau: “Cho dù chuyện này có kết quả như thế nào, từ nay về sau con sẽ không vì gia tộc làm việc nữa, con sẽ rời khỏi Xích Lan đại lục”.
Tống Đình Ngọc vô cùng đau lòng như sắp chết.
Tống Vũ biến sắc, nói: “Ngọc nhi!”.
Tống Đình Ngọc không nói tiếng nào, phóng lên Lưu Vân Thất Thải điệp, dưới ánh mắt của Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân mà bay thẳng ra bên ngoài.
“Tần Liệt! Chạy mau! Trốn được bao xa thì trốn đi!”.
Nàng cùng Lưu Vân Thất Thải điệp rời khỏi, nhưng âm thanh lại vang vọng bên tai Tần Liệt.
Nàng hiểu rõ tính cách Tần Liệt hơn ai khác, nàng biết Tần Liệt tuyệt đối sẽ không có chuyện sau khi Huyền Thiên Minh lừa gạt mà vứt bỏ Tà tộc rồi trở về Huyền Thiên Minh.
Nàng hầu như liền biết được, từ giờ trở đi, Tần Liệt sẽ xem Huyền Thiên Minh là kẻ thù.
Đồng thời nàng cũng hiểu rõ, Tần Liệt lúc này cho dù có liên thủ với Tà tộc cũng không phải là đối thủ của Huyền Thiên Minh.
“Tần Liệt, nhảy xuống khỏi Liệp Linh thú, ngươi khoanh tay đứng nhìn. Sau khi chuyện này kết thúc, ngươi chính là khách khanh Nguyệt cấp, vết nhơ trên người ngươi liền được rửa sạch, có thể có được rất nhiều điểm cống hiến của Huyền Thiên Minh”. Tống Vũ lúc này không có đuổi theo Tống Đình Ngọc, mà nhìn Tần Liệt: “Chỉ cần ngươi xuống đây, ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, ta cam đoan Hợp Hoan tông cùng Bát Cực thánh điện sẽ không truy cứu nữa!”.
“Ta sẽ không xuống, nhưng ngược lại ta có thể lại cho các ngươi thêm vài quả Tịch Diệt Huyền Lôi”. Ngữ khí Tần Liệt lạnh như băng quát.
Bảy kim chúc cầu có thiểm điện đan vào nhau, nương theo lôi minh lực từ trong tay hắn ném xuống dưới.
Nhưng lại hướng tới Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân.
“Đi!”. Tần Liệt đột nhiên hét to về phía Khố Lạc.
Khố Lạc nhìn thấy bảy cái Tịch Diệt Huyền Lôi đều hướng về Tống Vũ, hắn liền hiểu được, đây là Tần Liệt muốn chứng minh với hắn là chính bản thân không có liên quan gì đến việc này.
“Quay lại!”. Khố Lạc ngay sau đó rống giận vang trời.
Bốn đầu Liệp Linh thú trong đêm tối như một đám ma vân, bay nhanh về hướng dòng sông đối diện.
“Không biết điều!”. Nhiếp Vân cười lạnh nói.
“Rẩm rầm rầm rầm rầm rầm oành!”.
Bảy âm thanh kinh thiên động địa như bảy mặt trời đẹp mắt, thỏa sức phóng ra cường quang chói mắt.
Ngay lúc này, màng nhĩ mọi người bị đâm thủng, mọi người nhìn thấy không gian ầm ầm sụp đổ, bầu trời như có một vực sâu không thấy đáy mạnh mẽ bị phá vỡ nứt ra.
Vô số vết nứt không gian nương theo điện mang cắt xén hết thảy, cùng với lôi điện cuồng bạo, lôi điện rống giận rít gào, hiện ra rõ ràng ở trên trời.
Núi trọc trong nháy mắt bị nổ vỡ tan tác, đá vụn rập rạp như mưa phùn rơi loạn xạ.
Chỉ trong một chốc, núi trọc cao vài trăm thước liền bị san bằng, từng khối thiên thạch lớn bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, từ trên cao rơi mạnh xuống.
“Tốt! Uy lực lực thật mạnh, xem ra thật sự là có thể phá hủy được Tà Minh thông đạo!”. Tiếng cười âm trầm của Nhiếp Vân từ trong đá vụn bay loạn xạ đầy trời truyền đến: “Đáng tiếc, lực lượng này tuy cường đại nhưng cũng không quá mạnh! Muốn tiêu diệt võ giả Như Ý cảnh, cỗ lực lượng này còn kém một bậc, huống chí là Phá Toái cảnh chúng ta!”.
Một kiếm quang màu bạc dài mấy chục thước, từ trong đá vụn đang rơi, bắn mạnh lên trời, mũi kiếm như sông dài cuồn cuộn, thần huy sáng chói rực rỡ, sắc bén như có thể xé rách thiên không.
Trong kiếm quang như cầu vồng, thân hình Nhiếp Vân ngạo nghễ hiện ra từng chút một, hắn mang theo một thanh trường kiếm sáng chói màu bạc, khoác lên mình giáp trụ như vẩy cá, lơ lửng trong không trung.
Thần sắc Tống Vũ, Tạ Diệu Dương bình tĩnh, không có xuất ra linh khí cũng không có mặc khải giáp, lại có thể ung dung lơ lửng trong hư không.
Phá Toái cảnh, có thể thoát phá màn trời, có thể đứng thẳng trong không trung.
Tộc trưởng tam đại gia tộc Huyền Thiên Minh không có dựa vào ngoại vật cũng lơ lửng trong hư không trên con sông đầy cây Tịnh Ma Phong Lan, chắn đường Liệp Linh thú rút lui.
“Tần Liệt, ngươi khiến cho ta thật thất vọng”. Tống Vũ nhíu mày nói.
“Tần Liệt, Tà tộc dù sao cũng là Tà tộc, ngươi quá mức thân thiết cùng bọn họ, sau này sẽ rất bất lợi đối với ngươi”. Tạ Diệu Dương tựa như có chút coi trọng hắn, chân thành nói: “Có lẽ ở trên đại lục khác, các thế lực lớn có thể chung sống hòa bình cùng dị tộc, nhưng nơi này là Xích Lan đại lục, ở đây, cho dù là chúng ta thay đổi quan niệm đối với Tà tộc nhưng Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông và nhiều thế lực cấp Xích Đồng trong một thời gian chỉ sợ không thay đổi được, Huyền Thiên Minh chúng ta cũng không dám mạo hiểm, không dám mạo hiểm làm gì có lỗi với thiên hạ rộng lớn, cho nên mới ra hạ sách này”.
“Huyền Âm Cửu Diệp Liên đã nằm trong tay, Tà tộc này không còn giá trị, còn dong dài cái gì?”. Nhiếp Vân có vẻ thẳng thắn, mang theo trường kiếm cười lạnh nói: “Bằng vào Tà tộc này, tuyệt đối không thể chống lại chúng ta cùng Hợp Hoan tông, Bát Cực thánh điện bao vây càn quét, nay Tà Minh thông đạo đã bị phá hủy, bọn này còn dám bước vào Xích Lan đại lục, đều phải bị giết sạch sẽ”.
“Tần Liệt! Đi mau! Bọn họ kéo dài thời gian, cường giả Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông đang kéo quân về bên này, đi mau!”. Tống Đình Ngọc đã mất dạng, nhưng âm thanh nàng ngay lúc này lại vang bên tai Tần Liệt.
“Tiến lên!”. Tần Liệt dùng ngôn ngữ U Minh giới quát khẽ.
“A thúc!”.
“A thúc!”.
Tạp Mông, Đa La đồng thời quát lên chói tai, trong mắt lóe ra quang mang gần như không khống chế được, như muốn liều mạng chém giết cùng Huyền Thiên Minh.
“Ta sẽ ngăn cản ba võ giả Phá Toái cảnh này, các ngươi lập tức xông qua thật nhanh”. Khố Lạc bỗng nhiên từ trên mình Liệp Linh thú nhảy ra, dưới màn đêm, hắn cũng lơ lửng trong không trung.
Hắn từ trong hư không giẫm chân tại chỗ, hướng đến Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diệu Dương, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một đồ vật - tượng gỗ điêu khắc.
Năm đó Tần Sơn ban cho Giác Ma tộc cái tượng gỗ điêu khắc này, so với cái Tần Liệt đang giữ thì hoàn nho nhỏ hơn gấp đôi.
Vừa nhìn thấy Khố Lạc lấy ra tượng gỗ điêu khắc này, vẻ mặt Tạp Mông cùng Đa La và Khố Lỗ đều biến đổi.
Bọn họ dường như biết được Khố Lạc dùng tượng gỗ điêu khắc này, có thể thi triển bí thuật nào đó, để tạo ra thế tấn công cường đại, phá tan phòng ngự của tam đại gia chủ.
“Hô hô hô!”.
Phút chốc, từng cỗ u hồn, lệ quỷ, oán niệm, ác linh từ toàn thân Khố Lạc bay ra, oan hồn như không cam lòng trong cửu u hồn ngục mà giãy giụa thoát khỏi trói buộc, điên cuồng xông về phía không gian này.
Vô số oan hồn, ác quỷ từ trong mắt, mũi, miệng, tai và lỗ chân lông của Khố Lạc lao mạnh ra, toàn bộ đều nhập vào trong tượng gỗ điêu khắc.
“Rắc rắc!”.
Trên cổ Khố Lạc, lục căn đen sẫm như thiết quái giác đại biểu thân phận địa vị hắn, bên trong truyền ra âm thanh vỡ vụn.
“A thúc!”. Tạp Mông, Đa La ánh mắt đỏ bừng.
“Chuẩn bị chạy đi”. Khố Lạc dùng hai tay cầm tượng gỗ điêu khắc, dùng ngôn ngữ U Minh giới cổ xưa, đang thành kính kêu gọi gì đó.
Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân đều cau mày, ánh mắt sắt lạnh nhìn Khố Lạc, vẻ mặt dần dần ngưng trọng.
Từ trong tượng gỗ điêu khắc, bọn họ cảm giác được năm cỗ ý thức khổng lồ mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, nhanh chóng tập trung lại.
“Hắn triệu hồi Tà Thần!”. Nhiếp Vân đột nhiên phản ứng.
“Oành!”.
Một tiếng nổ vang tận trời từ hướng Tà Minh thông đạo truyền đến, nếu nghe kỹ thì giống như âm thanh dãy núi sụp đổ
Khố Lạc bỗng nhiên hét giận dữ.
Năm bóng người khổng lồ đột nhiên từ bên trong tượng gỗ điêu khắc gào thét đi ra, một loại khí tức hủy thiên diệt địa bao trùm toàn bộ Xích Lan đại lục.
Chính là ngũ đại Tà Thần ở Ma Thần sơn mạch Tần Liệt từng gặp qua.
Có điều, ngũ đại Tà Thần này đều không phải là chân thân, thậm chí cũng không phải là phân thân.
Chẳng qua chỉ là tụ tập ý thức không khuất phục phân tán trong thiên địa, dùng oan hồn, lệ quỷ, ác linh làm năng lượng ngưng tụ ra tàn hồn Tà Thần?
Ngũ đại Tà Thần thoáng cái ngưng tụ hiện ra rít gào, như năm cơn lốc khủng lồ che trời rợp đất, mang theo khí tức diệt thế khủng bố đánh mạnh về phía tam đại gia chủ.
Bên trong minh ma khí, sau khi tàn hồn ngũ đại Tà Thần ngưng hiện ra, bỗng nhiên điên cuồng vọt tới như sông trường giang đen nhánh chảy cuồn cuộn, che phủ ánh trăng từng chút một, làm cho một mảng thiên địa tối đen, có đưa năm ngón tay lên cũng nhìn không thấy.
Tần Liệt nghe được âm thanh linh hồn chấn động cuồng bạo.
Ngay lúc này hắn nhìn Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diệu Dương như hóa thành ba vầng thái dương chói mắt, toàn thân hào quang vạn trượng.
Sau đó hắn phát hiện sau khi bóng tối hoàn toàn bao phủ, Liệp Linh thú dưới thân liền chủ động lao về phía vô tận trong bóng tối.
“Lập tức trở về!”. Âm thanh Khố Lạc thảm thiết truyền đến.
***
Trong minh ma khí đen nhánh dày đặc, Tần Liệt nhìn ba vầng hào quang đẹp mắt, phóng ra năng lượng mênh mông ngập trời, như muốn tinh lọc tất cả tà ác của thế gian, xua tan toàn bộ hắc ám.
Nhưng ở bên trong minh ma khí nồng đậm, lực lượng tàn hồn ngũ đại Tà Thần lại tăng vọt vô hạn, không ngừng hấp thụ hắc ám, điên cuồng tăng cường lực lượng.
Âm thanh Khố Lạc vang to tận trời, thỉnh thoảng truyền ra từ trong hắc ám, cuồn cuộn không dứt như muốn chấn vỡ Xích Lan đại lục.
Tình thế ngay trong hắc ám lúc này, quang đoàn hai bên trái phải của Liệp Linh thú dưới chân hắn, gào thét vượt lên phía trước, lướt qua con sông đẩy Tịnh Ma Phong Lan, một đầu bay vào nơi nồng đậm ma minh khí bao trùm.
“Hô hô hô vù vù!”.
Năm tòa Tà Thần thôn phệ minh ma khí, khí tức khổng lồ như vực sâu không đáy, ngưng tụ thành từng đám mây hình nấm đen kịt, bên trong những đám mây này là hỏa diễm âm u tràn ra không một tiếng động.
Năm tòa Tà Thần điên cuồng rống lên, quanh thân quấn đẩy hỏa diễm đen nhánh, chân đạp ma vân, như năm đầu hung ma thời viễn cổ tái xuất trong thiên địa, muốn thanh tẩy diệt trừ một vòng thế gian.
Trong lúc đó, Khố Lạc lại biến mất không thấy, như ngưng thành một đám hắc ám.
Quanh thân Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diêu Dương là linh quang sáng lạn, ngay khi giơ tay nhấc chân cũng giống như hòa hợp cùng với thiên địa, có thể hấp dẫn linh khí nồng đậm ở xung quanh đánh sâu vào hắc ám dày đặc.
Nhiếp Vân tay cầm trường kiếm, kiếm quang dài trăm mét, như thác nước cuồn cuộn tiến vào trong bóng đêm đâm đến năm tòa Tà Thần.
“Đi!”.
Âm thanh Đa La truyền to ra, Liệp Linh thú dưới thân Tần Liệt dùng tốc độ cực nhanh bay đi về hướng Tà Minh thông đạo.
“A thúc cưỡng ép triệu hồi Tà Thần, khi trận chiến này qua đi, thân thể sẽ bị thương!”. Tạp Mông quát khẽ.
“Về Tà Minh thông đạo trước!”. Đa La nói.
Liệp Linh thú điên cuồng lao đi.
Diễm Hỏa sơn đổ nát.
Ở chân núi là khu vực quảng trường của nguyên khí Cụ tông, nhiều tộc nhân Giác Ma tộc đang tụ tập.
Lăng Ngữ Thi cùng tộc nhân Lăng gia cũng ở một khu vực giống như vậy, vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng đến cực điểm.
Bọn họ phân tán xung quanh Tà Minh thông đạo, nay cửa ra vào Tà Minh thông đạo này đã không còn tồn tại nữa.
Vô số đá vụn, vực sâu đen tối ngăn chặn lại, ở chỗ cửa ra vào có năng lượng bạo loạn dao động, mơ hồ có lôi điện bắn ra.
“Đây là Tịch Diệt Huyền Lôi...”. Lăng Huyên Huyên vẻ mặt cay đắng nói.
Một khắc trước, một con đại điêu có kim quang sáng chói toàn thân đột nhiên hiện ra trên dỉnh đầu mọi người.
Bên trên đại điêu là Kim Y sứ giả Mạc Hà của Bát Cực thánh điện, lạnh lùng ném ra một quả kim chúc vào bên trong Tà Minh thông đạo.
Một khắc này, đông đảo chiến sĩ tứ giác, ngũ giác Giác Ma tộc đều liều chết ngăn cản.
Nhưng mà ở trên đại điêu còn có một người nữa là võ giả mặc y phục màu vàng, Kim Y sứ giả Thường Khi.
Linh Vực
Hắn không ngờ được tộc trưởng tam đại gia tộc lại dày công tìm độc kế đối phó Giác Ma tộc, và cũng không dự đoán được ngay cả Tống Đình Ngọc mà Tống Vũ cũng giấu giếm.
Dùng Khố Lỗ trao đổi Huyền Âm Cửu Diệp Liên, Huyền Thiên Minh lừa gạt ba cường giả Khố Lạc, Tạp Mông, Đa La này rời khỏi Diễm Hỏa sơn, thừa dịp Tà Minh thông đạo bên đó không có cường giả trấn giữ liền dùng Tịch Diệt Huyền Lôi phá hủy.
Lúc này ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên cũng đã tới tay, sức lực toàn thân Khố Lỗ lại cạn kiệt, hoàn toàn không có một chút sức chiến đấu.
Sau khi giao dịch kết thúc, Huyền Thiên Minh liền phát động công kích, viện cớ vẫn đang là địch nhân, muốn tiêu diệt Giác Ma tộc, việc này quả thực là hèn hạ đê tiện vô cùng.
Trong tiếng cười như điên dại của Nhiếp Vân, Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, Nhiếp Khám cùng cường giả Huyền Thiên Minh đều phân tán ra.
Bọn họ muốn ngăn chặn Khố Lạc lại.
“Tần Liệt!”.
Trong ánh mắt dày đặc quỷ khí của Khố Lạc, xuất ra tia lạnh thấu xương, toàn thân hắn run run quát: “Có phải ngươi bán đứng tộc ta hay không?”.
Hắn không biết Tống Vũ cùng Tần Liệt nói cái gì nhưng hắn biết bọn họ đã bị lừa, biết tiếng nổ vang trời ở Tà Minh thông đạo kia có ý nghĩa gì.
Cường giả Giác Ma tộc Tạp Minh, Đa La ngay lúc này cũng đều cũng gắt gao nhìn Tần Liệt, trong mắt lộ ra tức giận ngập trời không một chút che giấu.
“Tần Liệt, sau khi Tà Minh thông đạo sụp đổ, Tà tộc này sẽ không bao giờ có khả năng quay về U Minh giới”. Tống Vũ có chút thưởng thức hắn, rất nghiêm túc nói: “Trong thế vây công của Bát Cực thánh điện, Huyền Thiên Minh, Hợp Hoan tông, toàn bộ Tà tộc bước vào Xích Lan đại lục đều sẽ bị giết chết sạch sẽ. Huyền Thiên Minh ta rất thưởng thức ngươi, bản thân ta cũng hiểu được ngươi là nhân tài, ta hy vọng ngươi không nhúng tay vào việc này nữa, từ giờ trở đi chỉ cần ngươi thờ ơ lạnh nhạt là được, vết nhơ trên người ngươi sẽ được xóa sạch. Ngươi chẳng những là khách khanh Nguyệt cấp mà còn có thể có được rất nhiều điểm cống hiến”.
Hắn nhìn về phía Tống Đình Ngọc bên cạnh, nói: “Ngọc nhi, con yên tâm, Tần Liệt ở trong lần chiến đấu này, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được, giống như cùng chúng ta tham gia cuộc chiến”.
Tống Vũ biết rõ, hắn làm việc này ngay cả nữ nhi cũng bị hắn làm cho tổn thương, cho nên hắn hy vọng có thể bù đắp lại.
Nhưng Tống Đình Ngọc lại lắc đầu, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau: “Cho dù chuyện này có kết quả như thế nào, từ nay về sau con sẽ không vì gia tộc làm việc nữa, con sẽ rời khỏi Xích Lan đại lục”.
Tống Đình Ngọc vô cùng đau lòng như sắp chết.
Tống Vũ biến sắc, nói: “Ngọc nhi!”.
Tống Đình Ngọc không nói tiếng nào, phóng lên Lưu Vân Thất Thải điệp, dưới ánh mắt của Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân mà bay thẳng ra bên ngoài.
“Tần Liệt! Chạy mau! Trốn được bao xa thì trốn đi!”.
Nàng cùng Lưu Vân Thất Thải điệp rời khỏi, nhưng âm thanh lại vang vọng bên tai Tần Liệt.
Nàng hiểu rõ tính cách Tần Liệt hơn ai khác, nàng biết Tần Liệt tuyệt đối sẽ không có chuyện sau khi Huyền Thiên Minh lừa gạt mà vứt bỏ Tà tộc rồi trở về Huyền Thiên Minh.
Nàng hầu như liền biết được, từ giờ trở đi, Tần Liệt sẽ xem Huyền Thiên Minh là kẻ thù.
Đồng thời nàng cũng hiểu rõ, Tần Liệt lúc này cho dù có liên thủ với Tà tộc cũng không phải là đối thủ của Huyền Thiên Minh.
“Tần Liệt, nhảy xuống khỏi Liệp Linh thú, ngươi khoanh tay đứng nhìn. Sau khi chuyện này kết thúc, ngươi chính là khách khanh Nguyệt cấp, vết nhơ trên người ngươi liền được rửa sạch, có thể có được rất nhiều điểm cống hiến của Huyền Thiên Minh”. Tống Vũ lúc này không có đuổi theo Tống Đình Ngọc, mà nhìn Tần Liệt: “Chỉ cần ngươi xuống đây, ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, ta cam đoan Hợp Hoan tông cùng Bát Cực thánh điện sẽ không truy cứu nữa!”.
“Ta sẽ không xuống, nhưng ngược lại ta có thể lại cho các ngươi thêm vài quả Tịch Diệt Huyền Lôi”. Ngữ khí Tần Liệt lạnh như băng quát.
Bảy kim chúc cầu có thiểm điện đan vào nhau, nương theo lôi minh lực từ trong tay hắn ném xuống dưới.
Nhưng lại hướng tới Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân.
“Đi!”. Tần Liệt đột nhiên hét to về phía Khố Lạc.
Khố Lạc nhìn thấy bảy cái Tịch Diệt Huyền Lôi đều hướng về Tống Vũ, hắn liền hiểu được, đây là Tần Liệt muốn chứng minh với hắn là chính bản thân không có liên quan gì đến việc này.
“Quay lại!”. Khố Lạc ngay sau đó rống giận vang trời.
Bốn đầu Liệp Linh thú trong đêm tối như một đám ma vân, bay nhanh về hướng dòng sông đối diện.
“Không biết điều!”. Nhiếp Vân cười lạnh nói.
“Rẩm rầm rầm rầm rầm rầm oành!”.
Bảy âm thanh kinh thiên động địa như bảy mặt trời đẹp mắt, thỏa sức phóng ra cường quang chói mắt.
Ngay lúc này, màng nhĩ mọi người bị đâm thủng, mọi người nhìn thấy không gian ầm ầm sụp đổ, bầu trời như có một vực sâu không thấy đáy mạnh mẽ bị phá vỡ nứt ra.
Vô số vết nứt không gian nương theo điện mang cắt xén hết thảy, cùng với lôi điện cuồng bạo, lôi điện rống giận rít gào, hiện ra rõ ràng ở trên trời.
Núi trọc trong nháy mắt bị nổ vỡ tan tác, đá vụn rập rạp như mưa phùn rơi loạn xạ.
Chỉ trong một chốc, núi trọc cao vài trăm thước liền bị san bằng, từng khối thiên thạch lớn bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, từ trên cao rơi mạnh xuống.
“Tốt! Uy lực lực thật mạnh, xem ra thật sự là có thể phá hủy được Tà Minh thông đạo!”. Tiếng cười âm trầm của Nhiếp Vân từ trong đá vụn bay loạn xạ đầy trời truyền đến: “Đáng tiếc, lực lượng này tuy cường đại nhưng cũng không quá mạnh! Muốn tiêu diệt võ giả Như Ý cảnh, cỗ lực lượng này còn kém một bậc, huống chí là Phá Toái cảnh chúng ta!”.
Một kiếm quang màu bạc dài mấy chục thước, từ trong đá vụn đang rơi, bắn mạnh lên trời, mũi kiếm như sông dài cuồn cuộn, thần huy sáng chói rực rỡ, sắc bén như có thể xé rách thiên không.
Trong kiếm quang như cầu vồng, thân hình Nhiếp Vân ngạo nghễ hiện ra từng chút một, hắn mang theo một thanh trường kiếm sáng chói màu bạc, khoác lên mình giáp trụ như vẩy cá, lơ lửng trong không trung.
Thần sắc Tống Vũ, Tạ Diệu Dương bình tĩnh, không có xuất ra linh khí cũng không có mặc khải giáp, lại có thể ung dung lơ lửng trong hư không.
Phá Toái cảnh, có thể thoát phá màn trời, có thể đứng thẳng trong không trung.
Tộc trưởng tam đại gia tộc Huyền Thiên Minh không có dựa vào ngoại vật cũng lơ lửng trong hư không trên con sông đầy cây Tịnh Ma Phong Lan, chắn đường Liệp Linh thú rút lui.
“Tần Liệt, ngươi khiến cho ta thật thất vọng”. Tống Vũ nhíu mày nói.
“Tần Liệt, Tà tộc dù sao cũng là Tà tộc, ngươi quá mức thân thiết cùng bọn họ, sau này sẽ rất bất lợi đối với ngươi”. Tạ Diệu Dương tựa như có chút coi trọng hắn, chân thành nói: “Có lẽ ở trên đại lục khác, các thế lực lớn có thể chung sống hòa bình cùng dị tộc, nhưng nơi này là Xích Lan đại lục, ở đây, cho dù là chúng ta thay đổi quan niệm đối với Tà tộc nhưng Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông và nhiều thế lực cấp Xích Đồng trong một thời gian chỉ sợ không thay đổi được, Huyền Thiên Minh chúng ta cũng không dám mạo hiểm, không dám mạo hiểm làm gì có lỗi với thiên hạ rộng lớn, cho nên mới ra hạ sách này”.
“Huyền Âm Cửu Diệp Liên đã nằm trong tay, Tà tộc này không còn giá trị, còn dong dài cái gì?”. Nhiếp Vân có vẻ thẳng thắn, mang theo trường kiếm cười lạnh nói: “Bằng vào Tà tộc này, tuyệt đối không thể chống lại chúng ta cùng Hợp Hoan tông, Bát Cực thánh điện bao vây càn quét, nay Tà Minh thông đạo đã bị phá hủy, bọn này còn dám bước vào Xích Lan đại lục, đều phải bị giết sạch sẽ”.
“Tần Liệt! Đi mau! Bọn họ kéo dài thời gian, cường giả Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông đang kéo quân về bên này, đi mau!”. Tống Đình Ngọc đã mất dạng, nhưng âm thanh nàng ngay lúc này lại vang bên tai Tần Liệt.
“Tiến lên!”. Tần Liệt dùng ngôn ngữ U Minh giới quát khẽ.
“A thúc!”.
“A thúc!”.
Tạp Mông, Đa La đồng thời quát lên chói tai, trong mắt lóe ra quang mang gần như không khống chế được, như muốn liều mạng chém giết cùng Huyền Thiên Minh.
“Ta sẽ ngăn cản ba võ giả Phá Toái cảnh này, các ngươi lập tức xông qua thật nhanh”. Khố Lạc bỗng nhiên từ trên mình Liệp Linh thú nhảy ra, dưới màn đêm, hắn cũng lơ lửng trong không trung.
Hắn từ trong hư không giẫm chân tại chỗ, hướng đến Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diệu Dương, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một đồ vật - tượng gỗ điêu khắc.
Năm đó Tần Sơn ban cho Giác Ma tộc cái tượng gỗ điêu khắc này, so với cái Tần Liệt đang giữ thì hoàn nho nhỏ hơn gấp đôi.
Vừa nhìn thấy Khố Lạc lấy ra tượng gỗ điêu khắc này, vẻ mặt Tạp Mông cùng Đa La và Khố Lỗ đều biến đổi.
Bọn họ dường như biết được Khố Lạc dùng tượng gỗ điêu khắc này, có thể thi triển bí thuật nào đó, để tạo ra thế tấn công cường đại, phá tan phòng ngự của tam đại gia chủ.
“Hô hô hô!”.
Phút chốc, từng cỗ u hồn, lệ quỷ, oán niệm, ác linh từ toàn thân Khố Lạc bay ra, oan hồn như không cam lòng trong cửu u hồn ngục mà giãy giụa thoát khỏi trói buộc, điên cuồng xông về phía không gian này.
Vô số oan hồn, ác quỷ từ trong mắt, mũi, miệng, tai và lỗ chân lông của Khố Lạc lao mạnh ra, toàn bộ đều nhập vào trong tượng gỗ điêu khắc.
“Rắc rắc!”.
Trên cổ Khố Lạc, lục căn đen sẫm như thiết quái giác đại biểu thân phận địa vị hắn, bên trong truyền ra âm thanh vỡ vụn.
“A thúc!”. Tạp Mông, Đa La ánh mắt đỏ bừng.
“Chuẩn bị chạy đi”. Khố Lạc dùng hai tay cầm tượng gỗ điêu khắc, dùng ngôn ngữ U Minh giới cổ xưa, đang thành kính kêu gọi gì đó.
Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân đều cau mày, ánh mắt sắt lạnh nhìn Khố Lạc, vẻ mặt dần dần ngưng trọng.
Từ trong tượng gỗ điêu khắc, bọn họ cảm giác được năm cỗ ý thức khổng lồ mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, nhanh chóng tập trung lại.
“Hắn triệu hồi Tà Thần!”. Nhiếp Vân đột nhiên phản ứng.
“Oành!”.
Một tiếng nổ vang tận trời từ hướng Tà Minh thông đạo truyền đến, nếu nghe kỹ thì giống như âm thanh dãy núi sụp đổ
Khố Lạc bỗng nhiên hét giận dữ.
Năm bóng người khổng lồ đột nhiên từ bên trong tượng gỗ điêu khắc gào thét đi ra, một loại khí tức hủy thiên diệt địa bao trùm toàn bộ Xích Lan đại lục.
Chính là ngũ đại Tà Thần ở Ma Thần sơn mạch Tần Liệt từng gặp qua.
Có điều, ngũ đại Tà Thần này đều không phải là chân thân, thậm chí cũng không phải là phân thân.
Chẳng qua chỉ là tụ tập ý thức không khuất phục phân tán trong thiên địa, dùng oan hồn, lệ quỷ, ác linh làm năng lượng ngưng tụ ra tàn hồn Tà Thần?
Ngũ đại Tà Thần thoáng cái ngưng tụ hiện ra rít gào, như năm cơn lốc khủng lồ che trời rợp đất, mang theo khí tức diệt thế khủng bố đánh mạnh về phía tam đại gia chủ.
Bên trong minh ma khí, sau khi tàn hồn ngũ đại Tà Thần ngưng hiện ra, bỗng nhiên điên cuồng vọt tới như sông trường giang đen nhánh chảy cuồn cuộn, che phủ ánh trăng từng chút một, làm cho một mảng thiên địa tối đen, có đưa năm ngón tay lên cũng nhìn không thấy.
Tần Liệt nghe được âm thanh linh hồn chấn động cuồng bạo.
Ngay lúc này hắn nhìn Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diệu Dương như hóa thành ba vầng thái dương chói mắt, toàn thân hào quang vạn trượng.
Sau đó hắn phát hiện sau khi bóng tối hoàn toàn bao phủ, Liệp Linh thú dưới thân liền chủ động lao về phía vô tận trong bóng tối.
“Lập tức trở về!”. Âm thanh Khố Lạc thảm thiết truyền đến.
***
Trong minh ma khí đen nhánh dày đặc, Tần Liệt nhìn ba vầng hào quang đẹp mắt, phóng ra năng lượng mênh mông ngập trời, như muốn tinh lọc tất cả tà ác của thế gian, xua tan toàn bộ hắc ám.
Nhưng ở bên trong minh ma khí nồng đậm, lực lượng tàn hồn ngũ đại Tà Thần lại tăng vọt vô hạn, không ngừng hấp thụ hắc ám, điên cuồng tăng cường lực lượng.
Âm thanh Khố Lạc vang to tận trời, thỉnh thoảng truyền ra từ trong hắc ám, cuồn cuộn không dứt như muốn chấn vỡ Xích Lan đại lục.
Tình thế ngay trong hắc ám lúc này, quang đoàn hai bên trái phải của Liệp Linh thú dưới chân hắn, gào thét vượt lên phía trước, lướt qua con sông đẩy Tịnh Ma Phong Lan, một đầu bay vào nơi nồng đậm ma minh khí bao trùm.
“Hô hô hô vù vù!”.
Năm tòa Tà Thần thôn phệ minh ma khí, khí tức khổng lồ như vực sâu không đáy, ngưng tụ thành từng đám mây hình nấm đen kịt, bên trong những đám mây này là hỏa diễm âm u tràn ra không một tiếng động.
Năm tòa Tà Thần điên cuồng rống lên, quanh thân quấn đẩy hỏa diễm đen nhánh, chân đạp ma vân, như năm đầu hung ma thời viễn cổ tái xuất trong thiên địa, muốn thanh tẩy diệt trừ một vòng thế gian.
Trong lúc đó, Khố Lạc lại biến mất không thấy, như ngưng thành một đám hắc ám.
Quanh thân Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diêu Dương là linh quang sáng lạn, ngay khi giơ tay nhấc chân cũng giống như hòa hợp cùng với thiên địa, có thể hấp dẫn linh khí nồng đậm ở xung quanh đánh sâu vào hắc ám dày đặc.
Nhiếp Vân tay cầm trường kiếm, kiếm quang dài trăm mét, như thác nước cuồn cuộn tiến vào trong bóng đêm đâm đến năm tòa Tà Thần.
“Đi!”.
Âm thanh Đa La truyền to ra, Liệp Linh thú dưới thân Tần Liệt dùng tốc độ cực nhanh bay đi về hướng Tà Minh thông đạo.
“A thúc cưỡng ép triệu hồi Tà Thần, khi trận chiến này qua đi, thân thể sẽ bị thương!”. Tạp Mông quát khẽ.
“Về Tà Minh thông đạo trước!”. Đa La nói.
Liệp Linh thú điên cuồng lao đi.
Diễm Hỏa sơn đổ nát.
Ở chân núi là khu vực quảng trường của nguyên khí Cụ tông, nhiều tộc nhân Giác Ma tộc đang tụ tập.
Lăng Ngữ Thi cùng tộc nhân Lăng gia cũng ở một khu vực giống như vậy, vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng đến cực điểm.
Bọn họ phân tán xung quanh Tà Minh thông đạo, nay cửa ra vào Tà Minh thông đạo này đã không còn tồn tại nữa.
Vô số đá vụn, vực sâu đen tối ngăn chặn lại, ở chỗ cửa ra vào có năng lượng bạo loạn dao động, mơ hồ có lôi điện bắn ra.
“Đây là Tịch Diệt Huyền Lôi...”. Lăng Huyên Huyên vẻ mặt cay đắng nói.
Một khắc trước, một con đại điêu có kim quang sáng chói toàn thân đột nhiên hiện ra trên dỉnh đầu mọi người.
Bên trên đại điêu là Kim Y sứ giả Mạc Hà của Bát Cực thánh điện, lạnh lùng ném ra một quả kim chúc vào bên trong Tà Minh thông đạo.
Một khắc này, đông đảo chiến sĩ tứ giác, ngũ giác Giác Ma tộc đều liều chết ngăn cản.
Nhưng mà ở trên đại điêu còn có một người nữa là võ giả mặc y phục màu vàng, Kim Y sứ giả Thường Khi.
Linh Vực
Đánh giá:
Truyện Linh Vực
Story
Chương 363: Phản bội!
10.0/10 từ 44 lượt.