Linh Vực
Chương 17: Hóa giải
Trong nhà Lăng gia.
Lăng Phúc cầm linh đan, linh thạch một mớ linh tinh lấy từ trong bao vải ra bày hết lên nắp hộp gỗ, mùi thuốc nồng đậm đặc hữu của linh đan bốc ra thơm lừng.
Lúc này, tất cả tộc nhân Lăng gia đều máu huyết sôi trào, nhiều người mặt đỏ tới mang tai, mắt lóe ra hào quang lạnh gáy, tham lam nhìn mớ linh thạch linh đan kia.
“Cái này… những thứ này Lăng gia tuyệt đối không thể nào có được!” tộc lão Lăng Khang An run rẩy.
Ai cũng nhìn ra, bao nhiêu tài liệu tu luyện này chắc chắn không phải là của Lăng gia, điểm này không thể nghi ngờ được.
Mấy khối linh thạch phàm cấp lục phẩm, mười viên Hồi Nguyên Đan, một viên phàm cấp ngũ phẩm Bách Mạch Đan, một viên phàm cấp lục phẩm Tích Hải Đan… bao nhiêu thứ ấy đã làm cho cả gia tộc Lăng gia hoàn toàn chấn động.
Những võ giả Toái Băng Phủ bị Tần Liệt giết đều là người quan trọng bên người thiếu phủ chủ Nghiêm Tử Khiên, trong đó có mấy người thuộc loại thiếu gia ăn chơi, có cha chú giữ vị trí quan trọng trong Toái Băng Phủ, lại còn hai tên võ giả thất, bát trọng thiên đều có trưởng bối thuộc cao tầng của Toái Băng Phủ.
Những tài liệu tu luyện bọn này mang theo bên người toàn là đồ trân quý, Bách Mạch Đan và Tích Hải Đan là do trưởng bối bọn chúng hao phí tâm huyết tìm cho chúng, hi vọng giúp bọn chúng đột phá Khai Nguyên Cảnh.
Bao nhiêu thứ trân quý của Toái Băng Phủ bỗng nhiên lại xuất hiện trong nhà một thế lực nhỏ như Lăng gia, tất nhiên sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
“Những linh thạch và linh đan này kết hợp lại có thể tạo nên một võ giả Khai Nguyên Cảnh!” Lăng Khang An hít sâu, kích động nói: “Thừa Nghiệp! Tiểu Thi thiên phú không tốt lắm, ta vốn cho là nó trước hai mươi tuổi không thể nào đột phá Khai Nguyên Cảnh, nhưng hôm nay đã có những thứ này, vậy thì không phải như thế nữa! Nếu không xảy ra việc gì, bằng vào những tài liệu tu luyện này, nó có thể đột phá tới Khai Nguyên Cảnh trước hai mươi tuổi!”
Lòng Lăng Thừa Nghiệp như từ thâm uyên địa ngục nhảy phắt lên cực lạc thiên, hắn hưng phấn mặt mũi đỏ bừng, không ngừng gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì.
Đỗ Kiều Lan và người Đỗ gia trợn to mắt, đến lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào những thứ đặt trên hộp gỗ, không thể chấp nhận được sự thật.
“Sính lễ có thể tạo nên một võ giả Khai Nguyên Cảnh, Lăng gia chúng ta không thể nào có, mọi người còn có ý kiến gì không? Còn cảm thấy cách làm của Thừa Nghiệp có vấn đề hay không?” Lăng Khang An cao giọng, mắt sáng quắc nhìn mọi người, thấy người Lăng gia đều nhẹ gật đầu, đồng ý cuộc đính hôn này.
“Ngốc thì ngốc, có thể nhờ hôn ước có được bao nhiêu là tài liệu tu luyện như vậy, ta thấy cũng đáng giá.”
“Cho ta thế chỗ ta cũng chịu nữa, không phải chỉ là đính hôn với một thằng đần thôi sao? Ngữ Thi muội tử, nếu muội không muốn, vậy đổi cho ta đi! Chỉ cần cho ta những vật kia, giúp ta có thể đột phá Khai Nguyên Cảnh trước khi hai mươi tuổi, dù bắt kết hôn liền với hắn cũng được!” Có người kêu to.
“Tần Liệt mới mười lăm, ngươi sắp mười chín rồi, không biết xấu hổ à? Ngữ Thi tỷ, ta mới mười sáu thôi, nếu tỷ thấy ủy khuất, vậy để cho ta nha?” một cô bé duyên dáng nói.
“…”
Nghe thấy bao tiếng kêu to gọi nhỏ, đôi mắt xinh đẹp của Lăng Ngữ Thi toát ra nét dị sắc làm người say mê, nàng nghiêng đầu, chăm chú nhìn Tần Liệt bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã hết u ám, lại sáng bừng làm động lòng người.
Trong lòng nàng hiểu rõ, bao nhiêu thứ quỷ dị linh đan linh thạch kia chẳng những cho bọn người Đỗ gia một cái tát mạnh, còn giải quyết được hai cái đại phiền toái của cha nàng.
Thứ nhất, sính lễ phong phú như vậy đủ để giải trừ mọi nghi hoặc, nguy cơ mất tín nhiệm của người trong tộc đối với cha.
Thứ hai, những linh thạch kia có thể thay cho linh thảo linh dược, khiến Tinh Vân Các không còn đến hưng sư vấn tội, lại làm cho Đỗ Kiều Lan không cách nào làm mọi người nghi ngờ năng lực của cha nàng nữa.
“Tí tách!”
Tiếng giọt máu tươi rơi xuống đất làm Lăng Ngữ Thi chú ý, nàng cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra giọt máu kia chính là từ cánh tay trái đang bị nàng nắm của Tần Liệt.
Nàng có tu vi luyện thể thất trọng thiên, gần đây việc tu luyện linh quyết khiến móng tay sắc bén hẳn, trong khi lòng bàn tay lại là nơi da thịt mềm mại nhất của hắn…
Lăng Ngữ Thi sửng sốt, rồi rất nhanh nhận ra được chính vì lúc nãy nàng quá mức khẩn trương tuyệt vọng, nên bàn tay nắm tay Tần Liệt dùng lực quá mức, khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay hắn.
“Tí tách!”
Một giọt máu nữa rơi, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Liệt, thấy Tần Liệt vẫn đờ đẫn như cũ, từ đầu đến cuối không chút tỏ ra đau đớn, cũng không hề nhắc nàng một câu, lại càng không hề giãy dụa, dù chỉ thoáng qua!
Cặp mắt Tần Liệt trước nay vẫn luôn đờ đẫn không chút thần thái, nhưng lúc này nàng lại thấy chứa đựng ma lực vô cùng vô tận!
Trái tim nàng như bị đâm một nhát dao, một bóng hình lặng lẽ khảm sâu vào…
“Ta muốn…Những sính lễ này năm xưa lúc Tần Sơn tiền bối và ta lập hôn ước cũng đã đang chuẩn bị rồi. Tần Sơn tiền bối chọn Dược sơn kia chính là để cho Tần Liệt chữa bệnh, chuyện này tiền bối cũng đã nói với ta.” Lăng Thừa Nghiệp dù sao cũng là gia chủ Lăng gia, sau khi thất thố một lúc ngắn ngủi, lập tức tỉnh táo lại rất nhanh.
Chỉ chỉ đầu mình, Lăng Thừa Nghiệp ý bảo chuyện quặng mỏ bên trong Dược sơn là do Tần Sơn chuẩn bị để chữa bệnh cho Tần Liệt.
“Trước khi Tần Sơn tiền bối qua đời, người có nói chuyện với ta, nói hiện Tần Liệt đầu óc có vấn đề, nhưng từ từ sẽ được cải thiện, thậm chí có thể sau này sẽ khỏi hắn!” Lăng Thừa Nghiệp càng nghĩ, lời nói dối càng thông thuận, “chỉ là ta không ngờ Tần Sơn tiền bối mạnh mẽ đến vậy, ta cũng là trước đây không lâu mới vào bên trong Dược sơn, cũng bị công trình của tiền bối làm cho khiếp sợ! ta muốn nói, cảnh giới của tiền bối nhất định là cực kỳ cao thâm, bằng không thì không cách nào đào ra nhiều con đường đá như vậy, cũng không thể tạo ra kỳ trận kia được!”
“Không dối gạt các vị, trước đây vài hôm ta mới vào quặng mỏ lần đầu tiên, cũng bị thạch đạo trong đó làm kinh sợ. Ta định đi sâu vào trong lòng núi, lại bị kỳ trận trong đó làm cho đầu váng mắt hoa, cuối cùng cũng phải bại lui.”
Lăng Thừa Nghiệp nhìn mọi người, lời nói thật giả lẫn lộn: “Còn về chuyện trong núi có linh thạch hay không, cá nhân ta cho là không có, mọi người nếu còn nghi ngờ sau này cứ thoải mái tự vào trong xem xét, kỳ trận kia không đả thương người, chỉ ngăn trở mà thôi, nếu có người có thể đi vào trong, tìm được cái gì thì đó chính là phúc duyên của tất cả người Lăng gia.”
Hắn đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Tần Sơn đã mất tung tích, dẫn dắt mọi nghi hoặc của mọi người về phía Dược sơn, nói vẻ chân thành: “Chuyện bên Tinh Vân Các, ta đã an bài tam đệ và Huyên Huyên qua đó, bọn họ không có mặt hôm nay chính là vì chuyện này. Mong mọi người đừng lo, mọi việc ta sẽ xử lý tốt, sẽ không để Lăng gia gặp phiền toái.”
Nghe giải thích của hắn, mọi nghi ngờ của mọi người dần biến mất, chuyển mũi dùi nhao nhao sang chất vấn Đỗ Kiều Lan, mỉa mai Lăng Tường, Lăng Bác, nói hai tộc lão này thấy lợi quên nghĩa, tin lời người ngoài gièm pha cố tình gây sự, nói bọn họ càng già càng hồ đồ, vân vân.
Ba mẹ con Đỗ Kiều Lan mặt mày tái nhợt, bị mọi người lạnh nhạt nói vào mặt, Đỗ Kiều Lan hiểu đại kế bức vua thoái vị lần này xem như đã thất bại thảm hại.
“Đại ca đã không chào đón chúng ta, vậy chúng ta cũng không làm cho mọi người thấy ngại, chúng ta đi!” Đỗ Kiều Lan mắt lạnh quét qua Tần Liệt, mang theo người Đỗ gia tức giận rời đi.
“Đại kế cướp chức gia chủ lại bị một thằng ngu phá hủy, thật là đồ đáng chết!” Ả giận đến ngứa răng, thầm mắng trong lòng, bao giận dữ chuyển hết lên người Tần Liệt.
Lăng Tường, Lăng Bác tự biết đuối lý, cũng không dám ở lại, lăn xe bỏ đi.
“Nghi thức tiếp tục!”
Lăng Thừa Nghiệp nhìn Tần Liệt thật sâu, ánh mắt ý vị sâu xa, rồi quát lớn.
Trong ánh mắt quái dị của mọi người, nghi thức đính hôn tiếp tục được thực hiện, chờ tiếng pháo nổ xong, lễ đính hôn của Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi chính thức chấm dứt.
Mọi người dần tản đi.
Chỉ còn lại mấy người cha con Lăng gia, Tần Liệt buông tay Lăng Ngữ Thi, không hề để ý mọi người Lăng gia kinh ngạc, cũng không để ý tiếng gọi to đầy duyên dáng của Lăng Ngữ Thi, bàn tay chảy máu cũng không cần băng bó, giống như ngày thường đi ra ngoài.
“Tần Liệt! Mặc kệ ngươi rốt cuộc là như thế nào, cũng mặc kệ ngươi có nghe thấy hay không, ta đều muốn nói hai tiếng cám ơn!” ngay trước khi hắn bước ra khỏi đại đường, gia chủ Lăng gia bỗng lên tiếng, hướng về phía bóng lưng của hắn trịnh trọng nói lời cảm tạ.
Tần Liệt không hề dừng lại, vẫn hướng Dược sơn bước đi, trong tích tắc đã biến mất.
“Thừa Nghiệp, ngươi có nghĩ Tần Liệt đang giả ngu không?” Lăng Khang An hỏi, “Liên tục giả bộ ngốc suốt năm năm? Vì sao nhỉ? Ta không tin được.” Lão lắc đầu.
“Ta cũng không biết.” Lăng Thừa Nghiệp cười khổ, “Càng ngày ta càng nhìn không thấu hắn, cũng không hiểu nổi những linh đan, linh thạch nào hắn rốt cuộc lấy từ đâu? Kỳ quái, thực quá kì quái…”
“Không phải của Tần Sơn để lại hay sao?” Lăng Khang An sửng sốt.
Lăng Thừa Nghiệp lắc đầu, “Nói vậy chỉ để trấn an tộc nhân thôi, ta với Tần Sơn căn bản không hề nói chuyện gì cả, cũng hoàn toàn chẳng biết gì về Tần Sơn. Có điều, chuyện Tần Sơn không đơn giản có lẽ không sai, còn cảnh giới cao tới mức nào ta cũng không biết…”
“Lần này nếu không có những linh đan linh thạch kia, thực không phá được trò bức vua thoái vị của Đỗ Kiều Lan, thực không ngờ Lăng Tường, Lăng Bác lại bị ả mua đứt, lần này thật đúng là hung hiểm vạn phần.” Lăng Khang An nghĩ lại chuyện hôm nay, vẫn thấy sợ hãi không thôi. “Bất luận thế này, Tần Liệt lần này đã ban cho chúng ta đại ân, một phát giải quyết giúp chúng ta hai cái đại phiền toái, xem ra phải tạm thời ủy khuất Tiểu Thi hai năm rồi, nếu không thì không trả nổi cái ân tình này.”
“Không ủy khuất mà…”
Lòng Lăng Ngữ Thi rung động, nhìn vết máu dính trên bàn tay phải, nhớ đến lúc nãy Tần Liệt hoàn toàn không kêu tiếng nào, để mặc móng tay nàng đâm rách lòng bàn tay, nàng bỗng thấy đau lòng, thực không hề cảm thấy ủy khuất chút nào.
“Thi nhi, mặc kệ hắn khờ thật hay giả khờ, con cũng phải chiếu cố hắn thật tốt hai năm, đây là Lăng gia chúng ta thiếu nợ hắn đấy.” Lăng Thừa Nghiệp cảm thán.
“Dạ.” Lăng Ngữ Thi nhu thuận gật đầu, đôi mắt đẹp dịu dàng toát ra tia vui vẻ, tựa như rất thích sự an bài này.
Linh Vực
Lăng Phúc cầm linh đan, linh thạch một mớ linh tinh lấy từ trong bao vải ra bày hết lên nắp hộp gỗ, mùi thuốc nồng đậm đặc hữu của linh đan bốc ra thơm lừng.
Lúc này, tất cả tộc nhân Lăng gia đều máu huyết sôi trào, nhiều người mặt đỏ tới mang tai, mắt lóe ra hào quang lạnh gáy, tham lam nhìn mớ linh thạch linh đan kia.
“Cái này… những thứ này Lăng gia tuyệt đối không thể nào có được!” tộc lão Lăng Khang An run rẩy.
Ai cũng nhìn ra, bao nhiêu tài liệu tu luyện này chắc chắn không phải là của Lăng gia, điểm này không thể nghi ngờ được.
Mấy khối linh thạch phàm cấp lục phẩm, mười viên Hồi Nguyên Đan, một viên phàm cấp ngũ phẩm Bách Mạch Đan, một viên phàm cấp lục phẩm Tích Hải Đan… bao nhiêu thứ ấy đã làm cho cả gia tộc Lăng gia hoàn toàn chấn động.
Những võ giả Toái Băng Phủ bị Tần Liệt giết đều là người quan trọng bên người thiếu phủ chủ Nghiêm Tử Khiên, trong đó có mấy người thuộc loại thiếu gia ăn chơi, có cha chú giữ vị trí quan trọng trong Toái Băng Phủ, lại còn hai tên võ giả thất, bát trọng thiên đều có trưởng bối thuộc cao tầng của Toái Băng Phủ.
Những tài liệu tu luyện bọn này mang theo bên người toàn là đồ trân quý, Bách Mạch Đan và Tích Hải Đan là do trưởng bối bọn chúng hao phí tâm huyết tìm cho chúng, hi vọng giúp bọn chúng đột phá Khai Nguyên Cảnh.
Bao nhiêu thứ trân quý của Toái Băng Phủ bỗng nhiên lại xuất hiện trong nhà một thế lực nhỏ như Lăng gia, tất nhiên sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
“Những linh thạch và linh đan này kết hợp lại có thể tạo nên một võ giả Khai Nguyên Cảnh!” Lăng Khang An hít sâu, kích động nói: “Thừa Nghiệp! Tiểu Thi thiên phú không tốt lắm, ta vốn cho là nó trước hai mươi tuổi không thể nào đột phá Khai Nguyên Cảnh, nhưng hôm nay đã có những thứ này, vậy thì không phải như thế nữa! Nếu không xảy ra việc gì, bằng vào những tài liệu tu luyện này, nó có thể đột phá tới Khai Nguyên Cảnh trước hai mươi tuổi!”
Lòng Lăng Thừa Nghiệp như từ thâm uyên địa ngục nhảy phắt lên cực lạc thiên, hắn hưng phấn mặt mũi đỏ bừng, không ngừng gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì.
Đỗ Kiều Lan và người Đỗ gia trợn to mắt, đến lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào những thứ đặt trên hộp gỗ, không thể chấp nhận được sự thật.
“Sính lễ có thể tạo nên một võ giả Khai Nguyên Cảnh, Lăng gia chúng ta không thể nào có, mọi người còn có ý kiến gì không? Còn cảm thấy cách làm của Thừa Nghiệp có vấn đề hay không?” Lăng Khang An cao giọng, mắt sáng quắc nhìn mọi người, thấy người Lăng gia đều nhẹ gật đầu, đồng ý cuộc đính hôn này.
“Ngốc thì ngốc, có thể nhờ hôn ước có được bao nhiêu là tài liệu tu luyện như vậy, ta thấy cũng đáng giá.”
“Cho ta thế chỗ ta cũng chịu nữa, không phải chỉ là đính hôn với một thằng đần thôi sao? Ngữ Thi muội tử, nếu muội không muốn, vậy đổi cho ta đi! Chỉ cần cho ta những vật kia, giúp ta có thể đột phá Khai Nguyên Cảnh trước khi hai mươi tuổi, dù bắt kết hôn liền với hắn cũng được!” Có người kêu to.
“Tần Liệt mới mười lăm, ngươi sắp mười chín rồi, không biết xấu hổ à? Ngữ Thi tỷ, ta mới mười sáu thôi, nếu tỷ thấy ủy khuất, vậy để cho ta nha?” một cô bé duyên dáng nói.
“…”
Nghe thấy bao tiếng kêu to gọi nhỏ, đôi mắt xinh đẹp của Lăng Ngữ Thi toát ra nét dị sắc làm người say mê, nàng nghiêng đầu, chăm chú nhìn Tần Liệt bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã hết u ám, lại sáng bừng làm động lòng người.
Trong lòng nàng hiểu rõ, bao nhiêu thứ quỷ dị linh đan linh thạch kia chẳng những cho bọn người Đỗ gia một cái tát mạnh, còn giải quyết được hai cái đại phiền toái của cha nàng.
Thứ nhất, sính lễ phong phú như vậy đủ để giải trừ mọi nghi hoặc, nguy cơ mất tín nhiệm của người trong tộc đối với cha.
Thứ hai, những linh thạch kia có thể thay cho linh thảo linh dược, khiến Tinh Vân Các không còn đến hưng sư vấn tội, lại làm cho Đỗ Kiều Lan không cách nào làm mọi người nghi ngờ năng lực của cha nàng nữa.
“Tí tách!”
Tiếng giọt máu tươi rơi xuống đất làm Lăng Ngữ Thi chú ý, nàng cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra giọt máu kia chính là từ cánh tay trái đang bị nàng nắm của Tần Liệt.
Nàng có tu vi luyện thể thất trọng thiên, gần đây việc tu luyện linh quyết khiến móng tay sắc bén hẳn, trong khi lòng bàn tay lại là nơi da thịt mềm mại nhất của hắn…
Lăng Ngữ Thi sửng sốt, rồi rất nhanh nhận ra được chính vì lúc nãy nàng quá mức khẩn trương tuyệt vọng, nên bàn tay nắm tay Tần Liệt dùng lực quá mức, khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay hắn.
“Tí tách!”
Một giọt máu nữa rơi, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Liệt, thấy Tần Liệt vẫn đờ đẫn như cũ, từ đầu đến cuối không chút tỏ ra đau đớn, cũng không hề nhắc nàng một câu, lại càng không hề giãy dụa, dù chỉ thoáng qua!
Cặp mắt Tần Liệt trước nay vẫn luôn đờ đẫn không chút thần thái, nhưng lúc này nàng lại thấy chứa đựng ma lực vô cùng vô tận!
Trái tim nàng như bị đâm một nhát dao, một bóng hình lặng lẽ khảm sâu vào…
“Ta muốn…Những sính lễ này năm xưa lúc Tần Sơn tiền bối và ta lập hôn ước cũng đã đang chuẩn bị rồi. Tần Sơn tiền bối chọn Dược sơn kia chính là để cho Tần Liệt chữa bệnh, chuyện này tiền bối cũng đã nói với ta.” Lăng Thừa Nghiệp dù sao cũng là gia chủ Lăng gia, sau khi thất thố một lúc ngắn ngủi, lập tức tỉnh táo lại rất nhanh.
Chỉ chỉ đầu mình, Lăng Thừa Nghiệp ý bảo chuyện quặng mỏ bên trong Dược sơn là do Tần Sơn chuẩn bị để chữa bệnh cho Tần Liệt.
“Trước khi Tần Sơn tiền bối qua đời, người có nói chuyện với ta, nói hiện Tần Liệt đầu óc có vấn đề, nhưng từ từ sẽ được cải thiện, thậm chí có thể sau này sẽ khỏi hắn!” Lăng Thừa Nghiệp càng nghĩ, lời nói dối càng thông thuận, “chỉ là ta không ngờ Tần Sơn tiền bối mạnh mẽ đến vậy, ta cũng là trước đây không lâu mới vào bên trong Dược sơn, cũng bị công trình của tiền bối làm cho khiếp sợ! ta muốn nói, cảnh giới của tiền bối nhất định là cực kỳ cao thâm, bằng không thì không cách nào đào ra nhiều con đường đá như vậy, cũng không thể tạo ra kỳ trận kia được!”
“Không dối gạt các vị, trước đây vài hôm ta mới vào quặng mỏ lần đầu tiên, cũng bị thạch đạo trong đó làm kinh sợ. Ta định đi sâu vào trong lòng núi, lại bị kỳ trận trong đó làm cho đầu váng mắt hoa, cuối cùng cũng phải bại lui.”
Lăng Thừa Nghiệp nhìn mọi người, lời nói thật giả lẫn lộn: “Còn về chuyện trong núi có linh thạch hay không, cá nhân ta cho là không có, mọi người nếu còn nghi ngờ sau này cứ thoải mái tự vào trong xem xét, kỳ trận kia không đả thương người, chỉ ngăn trở mà thôi, nếu có người có thể đi vào trong, tìm được cái gì thì đó chính là phúc duyên của tất cả người Lăng gia.”
Hắn đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Tần Sơn đã mất tung tích, dẫn dắt mọi nghi hoặc của mọi người về phía Dược sơn, nói vẻ chân thành: “Chuyện bên Tinh Vân Các, ta đã an bài tam đệ và Huyên Huyên qua đó, bọn họ không có mặt hôm nay chính là vì chuyện này. Mong mọi người đừng lo, mọi việc ta sẽ xử lý tốt, sẽ không để Lăng gia gặp phiền toái.”
Nghe giải thích của hắn, mọi nghi ngờ của mọi người dần biến mất, chuyển mũi dùi nhao nhao sang chất vấn Đỗ Kiều Lan, mỉa mai Lăng Tường, Lăng Bác, nói hai tộc lão này thấy lợi quên nghĩa, tin lời người ngoài gièm pha cố tình gây sự, nói bọn họ càng già càng hồ đồ, vân vân.
Ba mẹ con Đỗ Kiều Lan mặt mày tái nhợt, bị mọi người lạnh nhạt nói vào mặt, Đỗ Kiều Lan hiểu đại kế bức vua thoái vị lần này xem như đã thất bại thảm hại.
“Đại ca đã không chào đón chúng ta, vậy chúng ta cũng không làm cho mọi người thấy ngại, chúng ta đi!” Đỗ Kiều Lan mắt lạnh quét qua Tần Liệt, mang theo người Đỗ gia tức giận rời đi.
“Đại kế cướp chức gia chủ lại bị một thằng ngu phá hủy, thật là đồ đáng chết!” Ả giận đến ngứa răng, thầm mắng trong lòng, bao giận dữ chuyển hết lên người Tần Liệt.
Lăng Tường, Lăng Bác tự biết đuối lý, cũng không dám ở lại, lăn xe bỏ đi.
“Nghi thức tiếp tục!”
Lăng Thừa Nghiệp nhìn Tần Liệt thật sâu, ánh mắt ý vị sâu xa, rồi quát lớn.
Trong ánh mắt quái dị của mọi người, nghi thức đính hôn tiếp tục được thực hiện, chờ tiếng pháo nổ xong, lễ đính hôn của Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi chính thức chấm dứt.
Mọi người dần tản đi.
Chỉ còn lại mấy người cha con Lăng gia, Tần Liệt buông tay Lăng Ngữ Thi, không hề để ý mọi người Lăng gia kinh ngạc, cũng không để ý tiếng gọi to đầy duyên dáng của Lăng Ngữ Thi, bàn tay chảy máu cũng không cần băng bó, giống như ngày thường đi ra ngoài.
“Tần Liệt! Mặc kệ ngươi rốt cuộc là như thế nào, cũng mặc kệ ngươi có nghe thấy hay không, ta đều muốn nói hai tiếng cám ơn!” ngay trước khi hắn bước ra khỏi đại đường, gia chủ Lăng gia bỗng lên tiếng, hướng về phía bóng lưng của hắn trịnh trọng nói lời cảm tạ.
Tần Liệt không hề dừng lại, vẫn hướng Dược sơn bước đi, trong tích tắc đã biến mất.
“Thừa Nghiệp, ngươi có nghĩ Tần Liệt đang giả ngu không?” Lăng Khang An hỏi, “Liên tục giả bộ ngốc suốt năm năm? Vì sao nhỉ? Ta không tin được.” Lão lắc đầu.
“Ta cũng không biết.” Lăng Thừa Nghiệp cười khổ, “Càng ngày ta càng nhìn không thấu hắn, cũng không hiểu nổi những linh đan, linh thạch nào hắn rốt cuộc lấy từ đâu? Kỳ quái, thực quá kì quái…”
“Không phải của Tần Sơn để lại hay sao?” Lăng Khang An sửng sốt.
Lăng Thừa Nghiệp lắc đầu, “Nói vậy chỉ để trấn an tộc nhân thôi, ta với Tần Sơn căn bản không hề nói chuyện gì cả, cũng hoàn toàn chẳng biết gì về Tần Sơn. Có điều, chuyện Tần Sơn không đơn giản có lẽ không sai, còn cảnh giới cao tới mức nào ta cũng không biết…”
“Lần này nếu không có những linh đan linh thạch kia, thực không phá được trò bức vua thoái vị của Đỗ Kiều Lan, thực không ngờ Lăng Tường, Lăng Bác lại bị ả mua đứt, lần này thật đúng là hung hiểm vạn phần.” Lăng Khang An nghĩ lại chuyện hôm nay, vẫn thấy sợ hãi không thôi. “Bất luận thế này, Tần Liệt lần này đã ban cho chúng ta đại ân, một phát giải quyết giúp chúng ta hai cái đại phiền toái, xem ra phải tạm thời ủy khuất Tiểu Thi hai năm rồi, nếu không thì không trả nổi cái ân tình này.”
“Không ủy khuất mà…”
Lòng Lăng Ngữ Thi rung động, nhìn vết máu dính trên bàn tay phải, nhớ đến lúc nãy Tần Liệt hoàn toàn không kêu tiếng nào, để mặc móng tay nàng đâm rách lòng bàn tay, nàng bỗng thấy đau lòng, thực không hề cảm thấy ủy khuất chút nào.
“Thi nhi, mặc kệ hắn khờ thật hay giả khờ, con cũng phải chiếu cố hắn thật tốt hai năm, đây là Lăng gia chúng ta thiếu nợ hắn đấy.” Lăng Thừa Nghiệp cảm thán.
“Dạ.” Lăng Ngữ Thi nhu thuận gật đầu, đôi mắt đẹp dịu dàng toát ra tia vui vẻ, tựa như rất thích sự an bài này.
Linh Vực
Đánh giá:
Truyện Linh Vực
Story
Chương 17: Hóa giải
10.0/10 từ 44 lượt.