Linh Vực
Chương 1276-1: Đã không hề là người một nhà.. (1)
Vừa thấy Minh Hú thừa nhận, các cao giai ác ma lấy Địch Già cầm đầu cũng đều âm thầm biến sắc.
Lăng Ngữ Thi đối với lời của Tần Liệt không có bất cứ gì hoài nghi, lúc Minh Hú còn chưa tỏ thái độ, nàng đã xoay người.
Trong đôi mắt màu tím của nàng đột nhiên bừng sáng lên.
Các sợi tơ hồn màu tím mắt thường có thể thấy được, từ trong đôi mắt tím sáng ngời của nàng bay vút ra, như các tia chớp, bay về phía toàn bộ ác ma trừ Địch Già.
Bao gồm Y Nặc Ti và Vi Sâm Đặc!
Có ba ác ma, mắt thấy những tơ hồn màu tím kia đến, đều theo bản năng tránh né.
Lăng Ngữ Thi sâu sắc phát giác được, sau đó, nàng phóng ra toàn bộ tơ hồn từ phân tán trở nên tập trung, mục tiêu chỉ thẳng ba ác ma khác thường này.
Ba ác ma đó, vừa thấy tơ hồn màu tím đầy trời bắn vút đến, đột nhiên biến sắc, thế mà lại đột nhiên hướng tới xa xa bỏ chạy.
Không cần nàng nói thêm cái gì, đám người Địch Già, Y Nặc Ti lập tức biết Tần Liệt không nói gì sai.
Ở trong bọn họ, thế mà vẫn luôn có cơ sở ngầm của Tác Mỗ Nhĩ, đem nhất cử nhất động của bọn họ, thậm chí mỗi một lời nói đều báo cho Tác Mỗ Nhĩ.
Bọn họ đối với phen lời kia của Tần Liệt rốt cuộc đã tin.
Các chùm tơ hồn màu tím bay vút đi như tia chớp, bay về phía ba cao giai ác ma bỏ chạy kia.
“Vi Sâm Đặc! Đừng để bọn chúng chạy thoát!” Địch Già quát.
Ba cao giai ác ma kia, phương hướng bỏ chạy cách Vi Sâm Đặc gần nhất, hơn nữa hai người trong đó, đều là thủ hạ của Vi Sâm Đặc.
“Không cần hắn nhúng tay.” Lăng Ngữ Thi lạnh nhạt nói.
Các tơ hồn do nàng phóng thích, tốc độ đột nhiên nhanh lên, như nháy mắt biến thành kim cứng gai nhọn, chợt đâm vào gáy ba người.
“Xẹt!”
Các đám lửa màu tím nhạt, từ trên đầu cùng tóc ba người đó thiêu đốt, linh hồn ba người như bị tổn thương, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Ba đám quỷ hỏa màu xanh thẫm, chỉ to như ngón cái, phút chốc từ thiên linh cái ba người bị thiêu đốt chạy ra.
Ba điểm quỷ hỏa vừa hiện ra, khí tức linh hồn thuộc về Tác Mỗ Nhĩ chợt tiết lộ.
“Tần Liệt! Ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Quỷ hỏa màu xanh thẫm truyền đến linh hồn ý niệm mỏng manh, tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ.
Nhưng, những tơ hồn màu tím Lăng Ngữ Thi phóng thích, lại ở lúc này đuổi theo, lập tức đem ba điểm phân hồn tàn ấn thuộc về Tác Mỗ Nhĩ bọc lại.
Ba điểm tàn hồn đó của Tác Mỗ Nhĩ cũng bị lửa màu tím điểm hỏa.
Tàn hồn toái niệm của Tác Mỗ Nhĩ, ở trong ngọn lửa màu tím đậm hét giận dữ một lúc, dần dần không còn động tĩnh.
Ba ác ma bỏ chạy, linh hồn dao động trên người cũng im bặt mà dừng.
Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra, ba ác ma kia chỉ sợ sớm không còn linh hồn, điều khiển bọn hắn, làm bọn hắn hành động, đều là một luồng tinh hồn của Tác Mỗ Nhĩ mà thôi.
Cái này ý nghĩa Tác Mỗ Nhĩ thông qua ba con rối ác ma kia như một con rắn độc trốn từ một nơi bí mật gần đó, từ đầu tới cuối lặng lẽ theo dõi bọn họ.
Bọn họ chiến đấu, đối thoại, chế định kế hoạch, thực lực cá nhân, toàn bộ đều ở trong sự nắm giữ của Tác Mỗ Nhĩ.
Các ác ma vốn có điều hoài nghi đối với Tần Liệt, lúc này, đều trầm mặc xuống.
Y Nặc Ti và Vi Sâm Đặc cũng nhíu mày không nói.
Tần Liệt kinh ngạc nhìn Lăng Ngữ Thi, nói: “Ngươi sao bỗng nhiên... trở nên lợi hại như vậy rồi?”
“Tỷ tỷ ở trong Bổn Nguyên Thủy Giới, đã thức tỉnh thiên phú huyết mạch rất lợi hại hơn nữa lúc ở phụ cận Bổn Nguyên Thâm Hải tu luyện, lĩnh ngộ đối với linh hồn cũng sâu sắc lên rất nhiều.” Lăng Huyên Huyên đi tới, đứng ở cạnh Địch Già, nói: “Tất cả chúng ta, ở phụ cận Bổn Nguyên Thâm Hải tu luyện, đều có trợ giúp rất lớn đối với cảnh giới tăng lên.”
Lăng Ngữ Thi mỉm cười, “Có thể tiến vào bí cảnh này đối với chúng ta mà nói, có thể nói là phúc trạch to lớn.”
“Tuy chúng ta lúc trước rất gian nan, nhưng chúng ta nán lại thêm ở bí cảnh mỗi một ngày, đều sẽ cảm thấy có thu hoạch mới.” Lăng Phong cũng cười nói.
Không biết vì sao, vừa thấy Tần Liệt đến, tất cả người của Lăng gia đều bỗng nhiên thả lỏng.
Ngay không lâu trước đây, bọn họ còn đang huyết chiến cùng năm đại gia tộc Thần tộc, đều tràn ngập sợ hãi cùng bất an đối với tương lai.
- bọn họ không có lòng tin có thể ở trong năm đại gia tộc vây giết sống sót được.
Hạo Kiệt dung hợp một khối Huyết Nhục Phong Bi hầu như có lực lượng huyết mạch vô cùng vô tận, một mình hắn đã giết mười mấy cao giai ác ma.
Hắc Ám gia tộc Thương Diệp, Quang Minh gia tộc Minh Hú, còn có Huyền Lạc, đều có được sức chiến đấu siêu mạnh.
Bọn họ nhìn thấy rất nhiều cao giai ác ma bị các cường giả Thần tộc đó đánh giết.
Nếu không phải Địch Già chiếu cố bọn họ, không an bài bọn họ ở chiến trường phía trước, bọn họ không có khả năng sinh tồn đến giờ.
Bọn họ đều cảm thấy nếu trận chiến này duy trì đến cuối cùng, đoàn người bọn họ chỉ sợ cũng khó trốn độc thủ.
Thẳng đến Tần Liệt tới đây, bọn họ mới cảm thấy có thể tất cả sẽ thay đổi -- bọn họ đều tin tưởng mù quáng Tần Liệt!
Nhất là Lăng Huyên Huyên.
Nhiều năm qua, mỗi khi Lăng gia gặp phải nguy cơ to lớn, chỉ cần Tần Liệt hiện thân, khó khăn lớn nữa cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Nhiều lần kỳ tích làm Lăng Huyên Huyên tin tưởng vững chắc, Tần Liệt có lực lượng thần kỳ nghịch chuyển tất cả thế cục bất lợi.
Lúc này, Tần Liệt quay đầu, hướng đám người Thần tộc Thương Diệp, Minh Hú nói: “Áo Khắc Thản và Tác Mỗ Nhĩ hai người, lúc trước từng kịch chiến với Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, giờ phút này hẳn là đang mượn cơ hội khôi phục chiến lực. Một khi Tác Mỗ Nhĩ và Áo Khắc Thản cảm thấy lực lượng khôi phục, bọn hắn tất nhiên sẽ tới Bổn Nguyên Thâm Hải, đem các ngươi coi là đối tượng diệt trừ!”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta đề nghị các ngươi cũng đều ngồi xuống, mau chóng đem lực lượng huyết mạch khôi phục sau đó chuẩn bị nghênh đón Tác Mỗ Nhĩ và Áo Khắc Thản đến.”
“Ô, đây quả thật là cách làm khá sáng suốt.” Minh Hú Quang Minh gia tộc sắc mặt lạnh nhạt, rất dứt khoát đặt mông ngồi xuống, lại phân phó các tộc nhân kia, nói: “Không cần tử chiến nữa, đều nhanh điểm khôi phục lực lượng huyết mạch đi. Không cần quá lâu, chúng ta lại cần chiến đấu với kẻ địch mới...”
Nói đến đây, Minh Hú trầm ngâm một chút.
Trong mắt hắn đột nhiên bắn ra một đạo hào quang kỳ dị.
Hắn nhìn về phía các ác ma lấy Lăng Ngữ Thi và Địch Già cầm đầu, lạnh lùng nói: “Chờ sau khi giải quyết xong Áo Khắc Thản, Tác Mỗ Nhĩ, chúng ta vẫn cần tiếp tục chiến đấu của vừa rồi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tần Liệt khẽ thay đổi.
Lăng Ngữ Thi cũng khẽ nhíu mày ngài.
Địch Già hừ lạnh một tiếng, cười hắc hắc, cũng nói: “Không sai, cho dù Tác Mỗ Nhĩ và Áo Khắc Thản đã chết, chúng ta vẫn là không tránh được một trận chiến.”
Tần Liệt chợt đứng lên, vẻ mặt âm trầm, nói: “Các ngươi thế nào cũng phải liều chết tiếp?”
Hắn trừng mắt nhìn về phía Minh Hú.
Linh Vực
Lăng Ngữ Thi đối với lời của Tần Liệt không có bất cứ gì hoài nghi, lúc Minh Hú còn chưa tỏ thái độ, nàng đã xoay người.
Trong đôi mắt màu tím của nàng đột nhiên bừng sáng lên.
Các sợi tơ hồn màu tím mắt thường có thể thấy được, từ trong đôi mắt tím sáng ngời của nàng bay vút ra, như các tia chớp, bay về phía toàn bộ ác ma trừ Địch Già.
Bao gồm Y Nặc Ti và Vi Sâm Đặc!
Có ba ác ma, mắt thấy những tơ hồn màu tím kia đến, đều theo bản năng tránh né.
Lăng Ngữ Thi sâu sắc phát giác được, sau đó, nàng phóng ra toàn bộ tơ hồn từ phân tán trở nên tập trung, mục tiêu chỉ thẳng ba ác ma khác thường này.
Ba ác ma đó, vừa thấy tơ hồn màu tím đầy trời bắn vút đến, đột nhiên biến sắc, thế mà lại đột nhiên hướng tới xa xa bỏ chạy.
Không cần nàng nói thêm cái gì, đám người Địch Già, Y Nặc Ti lập tức biết Tần Liệt không nói gì sai.
Ở trong bọn họ, thế mà vẫn luôn có cơ sở ngầm của Tác Mỗ Nhĩ, đem nhất cử nhất động của bọn họ, thậm chí mỗi một lời nói đều báo cho Tác Mỗ Nhĩ.
Bọn họ đối với phen lời kia của Tần Liệt rốt cuộc đã tin.
Các chùm tơ hồn màu tím bay vút đi như tia chớp, bay về phía ba cao giai ác ma bỏ chạy kia.
“Vi Sâm Đặc! Đừng để bọn chúng chạy thoát!” Địch Già quát.
Ba cao giai ác ma kia, phương hướng bỏ chạy cách Vi Sâm Đặc gần nhất, hơn nữa hai người trong đó, đều là thủ hạ của Vi Sâm Đặc.
“Không cần hắn nhúng tay.” Lăng Ngữ Thi lạnh nhạt nói.
Các tơ hồn do nàng phóng thích, tốc độ đột nhiên nhanh lên, như nháy mắt biến thành kim cứng gai nhọn, chợt đâm vào gáy ba người.
“Xẹt!”
Các đám lửa màu tím nhạt, từ trên đầu cùng tóc ba người đó thiêu đốt, linh hồn ba người như bị tổn thương, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Ba đám quỷ hỏa màu xanh thẫm, chỉ to như ngón cái, phút chốc từ thiên linh cái ba người bị thiêu đốt chạy ra.
Ba điểm quỷ hỏa vừa hiện ra, khí tức linh hồn thuộc về Tác Mỗ Nhĩ chợt tiết lộ.
“Tần Liệt! Ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Quỷ hỏa màu xanh thẫm truyền đến linh hồn ý niệm mỏng manh, tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ.
Nhưng, những tơ hồn màu tím Lăng Ngữ Thi phóng thích, lại ở lúc này đuổi theo, lập tức đem ba điểm phân hồn tàn ấn thuộc về Tác Mỗ Nhĩ bọc lại.
Ba điểm tàn hồn đó của Tác Mỗ Nhĩ cũng bị lửa màu tím điểm hỏa.
Tàn hồn toái niệm của Tác Mỗ Nhĩ, ở trong ngọn lửa màu tím đậm hét giận dữ một lúc, dần dần không còn động tĩnh.
Ba ác ma bỏ chạy, linh hồn dao động trên người cũng im bặt mà dừng.
Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra, ba ác ma kia chỉ sợ sớm không còn linh hồn, điều khiển bọn hắn, làm bọn hắn hành động, đều là một luồng tinh hồn của Tác Mỗ Nhĩ mà thôi.
Cái này ý nghĩa Tác Mỗ Nhĩ thông qua ba con rối ác ma kia như một con rắn độc trốn từ một nơi bí mật gần đó, từ đầu tới cuối lặng lẽ theo dõi bọn họ.
Bọn họ chiến đấu, đối thoại, chế định kế hoạch, thực lực cá nhân, toàn bộ đều ở trong sự nắm giữ của Tác Mỗ Nhĩ.
Các ác ma vốn có điều hoài nghi đối với Tần Liệt, lúc này, đều trầm mặc xuống.
Y Nặc Ti và Vi Sâm Đặc cũng nhíu mày không nói.
Tần Liệt kinh ngạc nhìn Lăng Ngữ Thi, nói: “Ngươi sao bỗng nhiên... trở nên lợi hại như vậy rồi?”
“Tỷ tỷ ở trong Bổn Nguyên Thủy Giới, đã thức tỉnh thiên phú huyết mạch rất lợi hại hơn nữa lúc ở phụ cận Bổn Nguyên Thâm Hải tu luyện, lĩnh ngộ đối với linh hồn cũng sâu sắc lên rất nhiều.” Lăng Huyên Huyên đi tới, đứng ở cạnh Địch Già, nói: “Tất cả chúng ta, ở phụ cận Bổn Nguyên Thâm Hải tu luyện, đều có trợ giúp rất lớn đối với cảnh giới tăng lên.”
Lăng Ngữ Thi mỉm cười, “Có thể tiến vào bí cảnh này đối với chúng ta mà nói, có thể nói là phúc trạch to lớn.”
“Tuy chúng ta lúc trước rất gian nan, nhưng chúng ta nán lại thêm ở bí cảnh mỗi một ngày, đều sẽ cảm thấy có thu hoạch mới.” Lăng Phong cũng cười nói.
Không biết vì sao, vừa thấy Tần Liệt đến, tất cả người của Lăng gia đều bỗng nhiên thả lỏng.
Ngay không lâu trước đây, bọn họ còn đang huyết chiến cùng năm đại gia tộc Thần tộc, đều tràn ngập sợ hãi cùng bất an đối với tương lai.
- bọn họ không có lòng tin có thể ở trong năm đại gia tộc vây giết sống sót được.
Hạo Kiệt dung hợp một khối Huyết Nhục Phong Bi hầu như có lực lượng huyết mạch vô cùng vô tận, một mình hắn đã giết mười mấy cao giai ác ma.
Hắc Ám gia tộc Thương Diệp, Quang Minh gia tộc Minh Hú, còn có Huyền Lạc, đều có được sức chiến đấu siêu mạnh.
Bọn họ nhìn thấy rất nhiều cao giai ác ma bị các cường giả Thần tộc đó đánh giết.
Nếu không phải Địch Già chiếu cố bọn họ, không an bài bọn họ ở chiến trường phía trước, bọn họ không có khả năng sinh tồn đến giờ.
Bọn họ đều cảm thấy nếu trận chiến này duy trì đến cuối cùng, đoàn người bọn họ chỉ sợ cũng khó trốn độc thủ.
Thẳng đến Tần Liệt tới đây, bọn họ mới cảm thấy có thể tất cả sẽ thay đổi -- bọn họ đều tin tưởng mù quáng Tần Liệt!
Nhất là Lăng Huyên Huyên.
Nhiều năm qua, mỗi khi Lăng gia gặp phải nguy cơ to lớn, chỉ cần Tần Liệt hiện thân, khó khăn lớn nữa cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Nhiều lần kỳ tích làm Lăng Huyên Huyên tin tưởng vững chắc, Tần Liệt có lực lượng thần kỳ nghịch chuyển tất cả thế cục bất lợi.
Lúc này, Tần Liệt quay đầu, hướng đám người Thần tộc Thương Diệp, Minh Hú nói: “Áo Khắc Thản và Tác Mỗ Nhĩ hai người, lúc trước từng kịch chiến với Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, giờ phút này hẳn là đang mượn cơ hội khôi phục chiến lực. Một khi Tác Mỗ Nhĩ và Áo Khắc Thản cảm thấy lực lượng khôi phục, bọn hắn tất nhiên sẽ tới Bổn Nguyên Thâm Hải, đem các ngươi coi là đối tượng diệt trừ!”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta đề nghị các ngươi cũng đều ngồi xuống, mau chóng đem lực lượng huyết mạch khôi phục sau đó chuẩn bị nghênh đón Tác Mỗ Nhĩ và Áo Khắc Thản đến.”
“Ô, đây quả thật là cách làm khá sáng suốt.” Minh Hú Quang Minh gia tộc sắc mặt lạnh nhạt, rất dứt khoát đặt mông ngồi xuống, lại phân phó các tộc nhân kia, nói: “Không cần tử chiến nữa, đều nhanh điểm khôi phục lực lượng huyết mạch đi. Không cần quá lâu, chúng ta lại cần chiến đấu với kẻ địch mới...”
Nói đến đây, Minh Hú trầm ngâm một chút.
Trong mắt hắn đột nhiên bắn ra một đạo hào quang kỳ dị.
Hắn nhìn về phía các ác ma lấy Lăng Ngữ Thi và Địch Già cầm đầu, lạnh lùng nói: “Chờ sau khi giải quyết xong Áo Khắc Thản, Tác Mỗ Nhĩ, chúng ta vẫn cần tiếp tục chiến đấu của vừa rồi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tần Liệt khẽ thay đổi.
Lăng Ngữ Thi cũng khẽ nhíu mày ngài.
Địch Già hừ lạnh một tiếng, cười hắc hắc, cũng nói: “Không sai, cho dù Tác Mỗ Nhĩ và Áo Khắc Thản đã chết, chúng ta vẫn là không tránh được một trận chiến.”
Tần Liệt chợt đứng lên, vẻ mặt âm trầm, nói: “Các ngươi thế nào cũng phải liều chết tiếp?”
Hắn trừng mắt nhìn về phía Minh Hú.
Linh Vực
Đánh giá:
Truyện Linh Vực
Story
Chương 1276-1: Đã không hề là người một nhà.. (1)
10.0/10 từ 44 lượt.