Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 864: Bắt đầu mở ra (1)
́t đầu mở ra. (1)
Thanh niên vận cẩm bào dường như không hề bận tâm tới thái độ lạnh nhạt của Lữ Tiểu Linh, ngược lại vẫn cứ đứng bên cạnh Lữ Tiểu Linh không có ý định rời đi.
- Gia Cát thiếu gia, sự an toàn của sư muội đã có sư huynh đệ chúng ta lo liệu, không cần ngươi phải nhọc lòng quan tâm đâu.
Sau lưng Lữ Tiểu Linh, một thanh niên vận trường bào nói.
Phía sau thanh niên này còn có ba người thanh niên khác. Nếu như Lục Thiếu Du có mặt ở đây thì hắn lập tức có thể nhận ra bốn người này. Bốn người này khi trước cũng từng tới Phi Linh môn, đều là bốn đệ tử của Vân Khiếu Thiên, dựa theo thực lực và tuổi tác mà nói. Cả bốn người đều có thiên phú không tồi. Cả đám đều là thiên kiêu chi tử. Thế nhưng so sánh với thanh niên áo xanh trước mặt mà nói thì vẫn kém hơn một chút.
- Ha ha, Linh Thiên Tứ Suất. Lần này các ngươi cũng muốn tới Vụ Tinh Hải sao? Bằng vào thực lực của các ngươi dường như vẫn không đủ để bảo vệ Tiểu Linh tiểu thư nha. Các ngươi so với đám người Linh Thiên môn cũng bình thường như nhau thôi.
Không phải là hắn không coi ai ra gì, vô luận là thực lực, thiên phú hay gia thế mà nói so với bốn người này thì hắn còn mạnh hơn nhiều. Đệ tử Linh Thiên môn chung quanh lúc này sắc mặt giận dữ thế nhưng cũng không tiện phát tác. Ánh mắt chỉ có thể nhìn vào mấy trưởng lão bên cạnh.
Ánh mắt bốn người thanh niên này trầm xuống, người thanh niên dẫn đầu lập tức nói:
- Gia Cát thiếu gia, chúng ta có thể bảo vệ được sư muội hay không cũng không cần quan tâm. Tốt hơn hết là Gia Cát thiếu gia nên suy nghĩ xem có thể tiến vào Vụ Tinh đại điện hay không. Vụ Tinh đại điện cũng biết chọn người tiến vào đó.
Ý của người thanh niên này đám người bên ngoài cũng nghe ra. Bốn người này ở trên phương diện thực lực và thiên phú tự nhận mình thua một bậc, điều này cũng không cần bọn họ thừa nhận, đây là chuyện vô cùng rõ ràng. Thế nhưng ý tứ trong lời nói của người thanh niên này vô cùng rõ ràng. Ý của hắn là tất cả những thứ Gia Cát thiếu gia có được bây giờ đều có liên quan tới thân phận của hắn. Từ nhỏ được bồi dưỡng tốt nhất bằng không tại sao lại có thành tựu như hiện tại? Thế nhưng trong Vụ Tinh đại điện, bất luận kẻ nào cũng như nhau, cũng không nhìn vào thực lực, thân phận, tất cả chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi.
- Hồng Phong, ta quả thực muốn nhìn xem Phong Vũ Lôi Điện tứ suất các ngươi có thể tiến vào trong Vụ Tinh đại điện hay không, hay là ta có thể tiến vào.
Ánh mắt thanh niên áo xanh kia trầm xuống, sau đó lại nhìn về phía Lữ Tiểu Linh, ánh mắt có chút tiếu ý nói:
- Tiểu Linh tiểu thư, tới Vụ Tinh Hải này, tại hạ nhất định sẽ chiếu có Tiểu Linh tiểu thư thật tốt.
- Gia Cát Tử Vân, tốt hơn ngươi nên bảo vệ chính mình đi thì hơn.
Lữ Tiểu Linh quát lên một tiếng, dường như nàng đã không nhịn được nữa.
- Tiểu Linh tiểu thư, Lan Lăng sơn trang ta và Linh Thiên môn là thế giao bao nhiêu năm nay, dù thế nào ta cũng phải bảo vệ Tiểu Linh tiểu thư, coi như là bản thân ta có nguy hiểm thì có làm sao?
Thanh niên áo xanh nói. Ánh mắt hắn nhìn vào đường cong linh lung trên người Lữ Tiểu Linh có chút nóng bỏng.
- Tử Vân, còn ra thể thống gì nữa? Tiểu thư Linh Thiên môn còn cần ngươi phải che chở sao?
Một tiếng quát nhẹ trầm thấp vang lên.
Hai người phía trước, bên trái là một đại hán trung niên chừng chưa tới năm mươi tuổi, khuôn mặt cương ngị, góc cạnh, đôi mắt thâm thúy, hai hàng lông mày rậm lại toát ra khí tức nho nhã. Khí tức quanh người nổi lên ba động vô hình, khí tức này vô hình trung tạo thành một loại áp chế.
Bên người hắn là một người mặc y phục màu xanh, khí độ bất phàm, hai mắt như ngôi sao dường như có thể xuyên thấu tất cả, chính là chưởng môn của Linh Thiên môn Lữ Chính Cường.
- Tham kiến chưởng môn.
- Tham kiến sư phụ.
Chúng đệ tử và mấy trưởng lão của Linh Thiên môn lập tức hành lễ.
- Cha.
Lữ Tiểu Linh nhanh chóng đi tới bên người Lữ TIểu Linh.
- Phụ thân, hài nhi chỉ muốn chiếu cố Tiểu Linh tiểu thư nhiều hơn một chút mà thôi, quả thực có chút không biết nặng nhẹ. Lan Lăng sơn trang chúng ta và Linh Thiên môn đời đời thế giao, hài nhi chiếu cố với Tiểu Linh tiểu thư cũng là điều cần làm.
Thanh niên mặc cẩm bào lúc này đi tới trung niên áo đen hành lễ rồi nói.
Lữ Chính Cường nhìn còn gái mình rồi lập tức nói với người trung niên bên cạnh.
- Ha ha.
Người trung niên áo đen lập tức cười ha hả rồi nhìn Lữ Tiểu Linh nói:
- Không nghĩ tới Tiểu Linh lớn lên lại xinh đẹp như vậy, quả thực giống với mẫu thân của nó như đúc.
- Tham kiến Gia Cát trang chủ, đa tạ trang chủ khích lệ.
Lữ TIểu Linh thi lễ, nàng cũng không muốn làm mất mặt mũi của Linh Thiên môn.
- Miễn lễ, ta so với cha ngươi lớn tuổi hơn một chút, gọi bá phụ là được rồi. Gọi Gia Cát trang chủ quả thực quá khách khí.
Trung niên mặc áo bào đen mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Lữ Chính Cường, trong mắt có chút khác thường chợt lóe rồi biến mất, nói:
- Lữ chưởng môn, Tiểu Linh còn chưa có hôn sự đúng không? Bằng không nhân cơ hội ngày hôm nay, ngươi nhìn xem tiểu nhi của ta có xứng đôi với Tiểu Linh hay không? Chúng ta kết làm thân gia, đây sẽ là một việc lớn trong Cổ Vực nha.
Lữ Chính Cường cười nói.
- Ha ha, Lữ chưởng môn nói chí phải.
Trung niên kia cười nói.
- Ha ha, Lữ chưởng môn, Gia Cát trang chủ, các ngươi tới thật sớm. Không nghĩ tới các ngươi lại còn rảnh rỗi bàn hôn sự như vậy.
Ngay khi tiếng cười của người trung niên áo bào đen chấm dứt thì lập tức có mấy đạo thân ảnh xuất hiện trong bầu trời, mấy người này khẽ lắc mình một cái rồi đáp xuống ngọn núi.
- Tham kiến sư phụ.
- Tham kiến tông chủ.
Từng tiếng chào hỏi vang lên trên ngọn núi. Đám người tới này chừng hơn chục người. Người dẫn đầu mặc một bộ y phục màu trắng, vóc người cao to, mày kiếm mắt sáng, đôi mày kiếm của hắn phối hợp với gương mặt góc cạnh khiến cho người ta có cảm giác trên người hắn có một cỗ sát khí vô hình.
Người này đáp xuống đất giống như một chiếc lá trong gió, không khiến một hạt bụi nào bốc lên. Người này xuất hiện, ánh mắt Lữ Chính Cường, trung niên mặc áo bào đen lập tức nhìn lại.
- Công Tôn tông chủ, mới đây không gặp mà thực lực của tông chủ dường như lại có tinh tiến. Chúc mừng tông chủ.
Linh Vũ Thiên Hạ
Thanh niên vận cẩm bào dường như không hề bận tâm tới thái độ lạnh nhạt của Lữ Tiểu Linh, ngược lại vẫn cứ đứng bên cạnh Lữ Tiểu Linh không có ý định rời đi.
- Gia Cát thiếu gia, sự an toàn của sư muội đã có sư huynh đệ chúng ta lo liệu, không cần ngươi phải nhọc lòng quan tâm đâu.
Sau lưng Lữ Tiểu Linh, một thanh niên vận trường bào nói.
Phía sau thanh niên này còn có ba người thanh niên khác. Nếu như Lục Thiếu Du có mặt ở đây thì hắn lập tức có thể nhận ra bốn người này. Bốn người này khi trước cũng từng tới Phi Linh môn, đều là bốn đệ tử của Vân Khiếu Thiên, dựa theo thực lực và tuổi tác mà nói. Cả bốn người đều có thiên phú không tồi. Cả đám đều là thiên kiêu chi tử. Thế nhưng so sánh với thanh niên áo xanh trước mặt mà nói thì vẫn kém hơn một chút.
- Ha ha, Linh Thiên Tứ Suất. Lần này các ngươi cũng muốn tới Vụ Tinh Hải sao? Bằng vào thực lực của các ngươi dường như vẫn không đủ để bảo vệ Tiểu Linh tiểu thư nha. Các ngươi so với đám người Linh Thiên môn cũng bình thường như nhau thôi.
Không phải là hắn không coi ai ra gì, vô luận là thực lực, thiên phú hay gia thế mà nói so với bốn người này thì hắn còn mạnh hơn nhiều. Đệ tử Linh Thiên môn chung quanh lúc này sắc mặt giận dữ thế nhưng cũng không tiện phát tác. Ánh mắt chỉ có thể nhìn vào mấy trưởng lão bên cạnh.
Ánh mắt bốn người thanh niên này trầm xuống, người thanh niên dẫn đầu lập tức nói:
- Gia Cát thiếu gia, chúng ta có thể bảo vệ được sư muội hay không cũng không cần quan tâm. Tốt hơn hết là Gia Cát thiếu gia nên suy nghĩ xem có thể tiến vào Vụ Tinh đại điện hay không. Vụ Tinh đại điện cũng biết chọn người tiến vào đó.
Ý của người thanh niên này đám người bên ngoài cũng nghe ra. Bốn người này ở trên phương diện thực lực và thiên phú tự nhận mình thua một bậc, điều này cũng không cần bọn họ thừa nhận, đây là chuyện vô cùng rõ ràng. Thế nhưng ý tứ trong lời nói của người thanh niên này vô cùng rõ ràng. Ý của hắn là tất cả những thứ Gia Cát thiếu gia có được bây giờ đều có liên quan tới thân phận của hắn. Từ nhỏ được bồi dưỡng tốt nhất bằng không tại sao lại có thành tựu như hiện tại? Thế nhưng trong Vụ Tinh đại điện, bất luận kẻ nào cũng như nhau, cũng không nhìn vào thực lực, thân phận, tất cả chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi.
- Hồng Phong, ta quả thực muốn nhìn xem Phong Vũ Lôi Điện tứ suất các ngươi có thể tiến vào trong Vụ Tinh đại điện hay không, hay là ta có thể tiến vào.
Ánh mắt thanh niên áo xanh kia trầm xuống, sau đó lại nhìn về phía Lữ Tiểu Linh, ánh mắt có chút tiếu ý nói:
- Tiểu Linh tiểu thư, tới Vụ Tinh Hải này, tại hạ nhất định sẽ chiếu có Tiểu Linh tiểu thư thật tốt.
- Gia Cát Tử Vân, tốt hơn ngươi nên bảo vệ chính mình đi thì hơn.
Lữ Tiểu Linh quát lên một tiếng, dường như nàng đã không nhịn được nữa.
- Tiểu Linh tiểu thư, Lan Lăng sơn trang ta và Linh Thiên môn là thế giao bao nhiêu năm nay, dù thế nào ta cũng phải bảo vệ Tiểu Linh tiểu thư, coi như là bản thân ta có nguy hiểm thì có làm sao?
Thanh niên áo xanh nói. Ánh mắt hắn nhìn vào đường cong linh lung trên người Lữ Tiểu Linh có chút nóng bỏng.
- Tử Vân, còn ra thể thống gì nữa? Tiểu thư Linh Thiên môn còn cần ngươi phải che chở sao?
Một tiếng quát nhẹ trầm thấp vang lên.
Hai người phía trước, bên trái là một đại hán trung niên chừng chưa tới năm mươi tuổi, khuôn mặt cương ngị, góc cạnh, đôi mắt thâm thúy, hai hàng lông mày rậm lại toát ra khí tức nho nhã. Khí tức quanh người nổi lên ba động vô hình, khí tức này vô hình trung tạo thành một loại áp chế.
Bên người hắn là một người mặc y phục màu xanh, khí độ bất phàm, hai mắt như ngôi sao dường như có thể xuyên thấu tất cả, chính là chưởng môn của Linh Thiên môn Lữ Chính Cường.
- Tham kiến chưởng môn.
- Tham kiến sư phụ.
Chúng đệ tử và mấy trưởng lão của Linh Thiên môn lập tức hành lễ.
- Cha.
Lữ Tiểu Linh nhanh chóng đi tới bên người Lữ TIểu Linh.
- Phụ thân, hài nhi chỉ muốn chiếu cố Tiểu Linh tiểu thư nhiều hơn một chút mà thôi, quả thực có chút không biết nặng nhẹ. Lan Lăng sơn trang chúng ta và Linh Thiên môn đời đời thế giao, hài nhi chiếu cố với Tiểu Linh tiểu thư cũng là điều cần làm.
Thanh niên mặc cẩm bào lúc này đi tới trung niên áo đen hành lễ rồi nói.
Lữ Chính Cường nhìn còn gái mình rồi lập tức nói với người trung niên bên cạnh.
- Ha ha.
Người trung niên áo đen lập tức cười ha hả rồi nhìn Lữ Tiểu Linh nói:
- Không nghĩ tới Tiểu Linh lớn lên lại xinh đẹp như vậy, quả thực giống với mẫu thân của nó như đúc.
- Tham kiến Gia Cát trang chủ, đa tạ trang chủ khích lệ.
Lữ TIểu Linh thi lễ, nàng cũng không muốn làm mất mặt mũi của Linh Thiên môn.
- Miễn lễ, ta so với cha ngươi lớn tuổi hơn một chút, gọi bá phụ là được rồi. Gọi Gia Cát trang chủ quả thực quá khách khí.
Trung niên mặc áo bào đen mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Lữ Chính Cường, trong mắt có chút khác thường chợt lóe rồi biến mất, nói:
- Lữ chưởng môn, Tiểu Linh còn chưa có hôn sự đúng không? Bằng không nhân cơ hội ngày hôm nay, ngươi nhìn xem tiểu nhi của ta có xứng đôi với Tiểu Linh hay không? Chúng ta kết làm thân gia, đây sẽ là một việc lớn trong Cổ Vực nha.
Lữ Chính Cường cười nói.
- Ha ha, Lữ chưởng môn nói chí phải.
Trung niên kia cười nói.
- Ha ha, Lữ chưởng môn, Gia Cát trang chủ, các ngươi tới thật sớm. Không nghĩ tới các ngươi lại còn rảnh rỗi bàn hôn sự như vậy.
Ngay khi tiếng cười của người trung niên áo bào đen chấm dứt thì lập tức có mấy đạo thân ảnh xuất hiện trong bầu trời, mấy người này khẽ lắc mình một cái rồi đáp xuống ngọn núi.
- Tham kiến sư phụ.
- Tham kiến tông chủ.
Từng tiếng chào hỏi vang lên trên ngọn núi. Đám người tới này chừng hơn chục người. Người dẫn đầu mặc một bộ y phục màu trắng, vóc người cao to, mày kiếm mắt sáng, đôi mày kiếm của hắn phối hợp với gương mặt góc cạnh khiến cho người ta có cảm giác trên người hắn có một cỗ sát khí vô hình.
Người này đáp xuống đất giống như một chiếc lá trong gió, không khiến một hạt bụi nào bốc lên. Người này xuất hiện, ánh mắt Lữ Chính Cường, trung niên mặc áo bào đen lập tức nhìn lại.
- Công Tôn tông chủ, mới đây không gặp mà thực lực của tông chủ dường như lại có tinh tiến. Chúc mừng tông chủ.
Linh Vũ Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Linh Vũ Thiên Hạ
Story
Chương 864: Bắt đầu mở ra (1)
10.0/10 từ 20 lượt.