Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 3224: Tiếng đàn đưa tiễn
- Muốn làm gì vậy?
Bắc Cung Vô Song dịu dàng cười, nụ cười khuynh thành.
Lục Thiếu Du không nói gì, ôm nữ tử này vào trong ngực, nhìn đôi mắt sáng ngời như ngôi sao kia, lập tức nâng khuôn mặt tuyệt mỹ kia lên rồi cúi đầu khẽ hôn cặp môi đỏ mọng của nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của Bắc Cung Vô Song nhắm lại, khẽ ngẩng đầu, trên đôi môi truyền đến xúc cảm mềm mại, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau.
Một lát sau, trên giường, thân thể trắng như tuyết của Bắc Cung Vô Song hiện lên trước mặt Lục Thiếu Du, khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác khô nóng, máu tươi bắt đầu sôi sục.
Hai người lập tức dây dưa, triền miên không ngừng.
Một đêm trôi qua, sáng sớm trong Phi Linh sơn mạch còn được phủ lên một tấm lụa mỏng, sương lạnh tràn ngập mặt đất.
Keng.
Lúc này trong sơn mạch yên tĩnh truyền đến tiếng đàn du dương, truyền đàn truyền tới, tựa như âm thanh của thiên nhiên, rơi vào trong tay của tất cả mọi người trong Phi Linh môn giống như có thể khiến cho linh hồn tỉnh lại.
Trong phòng, Lục Thiếu Du đang khoanh chân ngồi đột nhiên mở mắt ra, âm thanh động lòng người này tràn ngập sự bồi hồi, ý tứ sâu sắc khiến cho Lục Thiếu Du không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai đang đánh đàn.
- Tiếng đàn hay quá.
Bắc Cung Vô Song mở hai mắt a, tiếng đàn động lòng người này khiến cho tâm thần nàng run lên.
- Chúng ta đi nhìn xem.
Lục Thiếu Du dứt lời, thân ảnh đã rời khỏi phòng.
Lục Thiếu Du theo tiếng mà đi, khi thân ảnh đi tới trước mộ Đông Vô Mệnh, lúc này Bạch Toa Toa đã ở trước mộ, mà trước Bạch Toa Toa còn có một thân ảnh màu trắng xinh đẹp đang khoanh chân ngồi. Trước người có một chiếc bệ đá, trên mặt bệ đá đặt một chiếc đàn cổ xưa, đây chính là chiếc Thái Huyền cầm duy nhất trên đời này.
Mười ngón tay của nữ tử này khẽ gảy nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, tiếng đàn truyền ra, lúc giống như cô độc, lúc giống như nước chảy róc rách, ý cảnh biến ảo không ngừng, khiến cho người ta bất tri bất giác chìm vào bên trong.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt này, trong hậu sơn có không ít thân ảnh rơi vào bên người Lục Thiếu Du. Đám người Lục Tâm Đồng, Độc Cô Cảnh Văn, Dương Quá, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Long Bích Hàm, Huyền Hạo, Kim Huyền đều nhìn vào thân ảnh xinh đẹp mặc y phục màu trắng kia. Dưới tiếng đàn, hai mắt mọi người khép hờ, cẩn thận lắng nghe âm thanh này, giống như đang đắm chìm trong tiếng đàn.
Trên ngọn núi xa xa, đám người Thánh Thủ Linh Đế, Nam thúc bị kinh động, thân ảnh xuất hiện trên ngọn núi, tiếng đàn này khiến cho mọi người cảm thán, nghe mà động lòng người.
Từng tiếng đàn du dương uyển chuyển truyền ra, tiếng đàn xa xưa, cổ xưa mà trang nhã. Một âm thanh mềm mại, hàm xúc lập tức vang lên:
- Ngọn đèn dầu vì sao, tiếng người xa ngút ngàn dặm xa ngút ngàn dặm, ca vô cùng loạn thế gió lửa, vài lần luân hồi, mấy đời ngoái đầu nhìn lại, rốt cục vi cái kia một thân Giang Nam mưa bụi, che thiên hạ, cho hoa tạ về sau, nhưng mà một hồi, nửa đời ngựa chiến. Luân hồi muôn đời, xuân đi hồng nhan già nua, hoa rơi người chết không ai biết. Nửa đời phiêu bạt, ly biệt ảm đạm, kết thúc một đời, mê luyến trần gian, ai có thể tỉnh lại. Nửa chén rượu nhỏ, có phật làm bạn, ánh trăng song hành, cả cuộc đời giống như một khúc ca. Không sợ hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt dây không có ai lắng nghe. Một khúc đàn không quấn quanh Hán Phú nguyên khúc, một bả tỳ bà, mờ mịt thơ Đường tống từ, nghiêng ôm tàn tiêu, lưu luyến si mê thanh minh vũ, phồn hoa mất hết, ai có thể hứa ta một khúc vĩnh viễn sánh cùng thiên địa?."
Một chữ cuối cùng thốt ra, tiếng đàn từ từ chấm dứt, tiếng đàn quanh quẩn trên không trung. Giờ phút này tất cả mọi người khép hờ hai mắt, đắm chìm trong ý cảnh thoát tục. Chẳng biết từ khi nào, dưới tiếng đàn này trong hậu sơn có vô số chím chóc tụ tập, tất cả đều si mê tiếng đàn này.
- Âm thanh thật động lòng người.
Đôi mắt đỏ tươi của Mẫu Đơn mở ra, trong mắt hiện lên sự rung động. Tiếng đàn này giống như có một loại ma lực xuyên thấu qua linh hồn, khiến cho nàng có cảm giác, dư âm tiếng đàn đang quanh quẩn trong đầu nàng.
- Đẹp qua.
Hai mắt Bạch Linh mở ra, trong đôi mắt lạnh lùng, yêu mị hiện lên sự rung động thật sâu.
- Giống như là thần âm vậy. Bài từ này quả thực hoàn mỹ tới tận cùng. Động lòng người tới cực hạn, Oánh muội muội, đáng lẽ ta phải biết muội sớm hơn.
Nữ tử mặc y phục màu trắng này chậm rãi quay đầu lại, mái tóc trắng búi cao, tuy rằng khuôn mặt nhìn như không còn trẻ tuổi, thế nhưng đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Người mặc bộ váy dài màu trắng tới tinh khiết, hoàn mỹ. Đôi mắt thâm thúy mà sáng ngời, không giống như tiên nữ trẻ tuổi, thế nhưng toàn thân lại có hương vị không nhiễm khói lửa nhân gian, vẫn siêu phàm thoát tục như vậy.
- Oánh tỷ.
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến ảo, giờ phút này trên người Oánh tỷ như có một vầng sáng. Giống như thời điểm đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ở trong Bạch Vân hạp, khiến cho người ta động lòng người, khí chất bất phàm.
Lục Thiếu Du có chút vui vẻ, đây mới thực sự là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh vốn chính là người như vậy.
- Oánh muội muội, bài từ này chẳng lẽ là Đông Vô Mệnh sáng tạo ra hay sao?
Đại công chúa Long Bích Hàm hỏi.
- Lão gia hỏa này đối với cầm đạo dốt đặc cắn mai, ở trước mặt hắn đánh đàn quả thực chính là gảy tai trâu.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn bia mộ, lại ngoái đầu nhìn Đại công chúa Long Bích Hàm cười cười nói:
- Bài từ này là do Thiếu Du sáng chế.
- Thiếu Du còn có bổn sự như vậy sao?
Nghe vậy vô số ánh mắt mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du, ánh mắt kinh ngạc.
- Thiếu Du, bài từ này là do ngươi để lại Bạch Vân hạp cho ta lúc trước. Hiện tại ta rời đi cho nên lưu lại bài từ này cho ngươi và lão gia hỏa. Về sau các ngươi bảo trọng.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
- Oánh tỷ, tỷ phải bảo trọng.
Lục Thiếu Du biết rõ mình giữ cũng vô dụng, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để cho Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh chịu khổ. Lục Thiếu Du tiến lên bên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói:
- Tỷ cầm lấy thứ này. Cũng mang theo Hung khôi, để cho ta an tâm. Bằng không ta sẽ không yên tâm để cho tỷ rời đi.
Dứt lời, trong tay Lục Thiếu Du xuất hiện một kiện nhẫn trữ vật, bên trong có thần khí thượng cổ và thân thể Đế giả. Những thứ này Lục Thiếu Du đã lựa chọn thật kỹ. Thứ mà Lục Thiếu Du có thể làm hiện tại cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Mà chín đầu Hung khôi, Lục Thiếu Du cảm nhận khí tức, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đặt ở trong đình viện cũng không mang theo, dường như muốn để nó lại trong Phi Linh môn.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn Lục Thiếu Du, cười cười, tiếp nhận nhẫn trữ vật. Bàn tay khẽ thò ra, trong không trung vang lên tiếng xé gió. Chín đầu hung khôi phá không bắn tới mang theo khí tức sát phạt, bị Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lần nữa thu vào trong nhẫn trữ vật.
- Sư mẫu, đừng đi có được không?
Hai mắt Lục Tâm Đồng ướt át, đi tới bên cạnh Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, làm sao có thể để cho sư mẫu rời đi.
Linh Vũ Thiên Hạ
Bắc Cung Vô Song dịu dàng cười, nụ cười khuynh thành.
Lục Thiếu Du không nói gì, ôm nữ tử này vào trong ngực, nhìn đôi mắt sáng ngời như ngôi sao kia, lập tức nâng khuôn mặt tuyệt mỹ kia lên rồi cúi đầu khẽ hôn cặp môi đỏ mọng của nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của Bắc Cung Vô Song nhắm lại, khẽ ngẩng đầu, trên đôi môi truyền đến xúc cảm mềm mại, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau.
Một lát sau, trên giường, thân thể trắng như tuyết của Bắc Cung Vô Song hiện lên trước mặt Lục Thiếu Du, khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác khô nóng, máu tươi bắt đầu sôi sục.
Hai người lập tức dây dưa, triền miên không ngừng.
Một đêm trôi qua, sáng sớm trong Phi Linh sơn mạch còn được phủ lên một tấm lụa mỏng, sương lạnh tràn ngập mặt đất.
Keng.
Lúc này trong sơn mạch yên tĩnh truyền đến tiếng đàn du dương, truyền đàn truyền tới, tựa như âm thanh của thiên nhiên, rơi vào trong tay của tất cả mọi người trong Phi Linh môn giống như có thể khiến cho linh hồn tỉnh lại.
Trong phòng, Lục Thiếu Du đang khoanh chân ngồi đột nhiên mở mắt ra, âm thanh động lòng người này tràn ngập sự bồi hồi, ý tứ sâu sắc khiến cho Lục Thiếu Du không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai đang đánh đàn.
- Tiếng đàn hay quá.
Bắc Cung Vô Song mở hai mắt a, tiếng đàn động lòng người này khiến cho tâm thần nàng run lên.
- Chúng ta đi nhìn xem.
Lục Thiếu Du dứt lời, thân ảnh đã rời khỏi phòng.
Lục Thiếu Du theo tiếng mà đi, khi thân ảnh đi tới trước mộ Đông Vô Mệnh, lúc này Bạch Toa Toa đã ở trước mộ, mà trước Bạch Toa Toa còn có một thân ảnh màu trắng xinh đẹp đang khoanh chân ngồi. Trước người có một chiếc bệ đá, trên mặt bệ đá đặt một chiếc đàn cổ xưa, đây chính là chiếc Thái Huyền cầm duy nhất trên đời này.
Mười ngón tay của nữ tử này khẽ gảy nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, tiếng đàn truyền ra, lúc giống như cô độc, lúc giống như nước chảy róc rách, ý cảnh biến ảo không ngừng, khiến cho người ta bất tri bất giác chìm vào bên trong.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt này, trong hậu sơn có không ít thân ảnh rơi vào bên người Lục Thiếu Du. Đám người Lục Tâm Đồng, Độc Cô Cảnh Văn, Dương Quá, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Long Bích Hàm, Huyền Hạo, Kim Huyền đều nhìn vào thân ảnh xinh đẹp mặc y phục màu trắng kia. Dưới tiếng đàn, hai mắt mọi người khép hờ, cẩn thận lắng nghe âm thanh này, giống như đang đắm chìm trong tiếng đàn.
Trên ngọn núi xa xa, đám người Thánh Thủ Linh Đế, Nam thúc bị kinh động, thân ảnh xuất hiện trên ngọn núi, tiếng đàn này khiến cho mọi người cảm thán, nghe mà động lòng người.
Từng tiếng đàn du dương uyển chuyển truyền ra, tiếng đàn xa xưa, cổ xưa mà trang nhã. Một âm thanh mềm mại, hàm xúc lập tức vang lên:
- Ngọn đèn dầu vì sao, tiếng người xa ngút ngàn dặm xa ngút ngàn dặm, ca vô cùng loạn thế gió lửa, vài lần luân hồi, mấy đời ngoái đầu nhìn lại, rốt cục vi cái kia một thân Giang Nam mưa bụi, che thiên hạ, cho hoa tạ về sau, nhưng mà một hồi, nửa đời ngựa chiến. Luân hồi muôn đời, xuân đi hồng nhan già nua, hoa rơi người chết không ai biết. Nửa đời phiêu bạt, ly biệt ảm đạm, kết thúc một đời, mê luyến trần gian, ai có thể tỉnh lại. Nửa chén rượu nhỏ, có phật làm bạn, ánh trăng song hành, cả cuộc đời giống như một khúc ca. Không sợ hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt dây không có ai lắng nghe. Một khúc đàn không quấn quanh Hán Phú nguyên khúc, một bả tỳ bà, mờ mịt thơ Đường tống từ, nghiêng ôm tàn tiêu, lưu luyến si mê thanh minh vũ, phồn hoa mất hết, ai có thể hứa ta một khúc vĩnh viễn sánh cùng thiên địa?."
Một chữ cuối cùng thốt ra, tiếng đàn từ từ chấm dứt, tiếng đàn quanh quẩn trên không trung. Giờ phút này tất cả mọi người khép hờ hai mắt, đắm chìm trong ý cảnh thoát tục. Chẳng biết từ khi nào, dưới tiếng đàn này trong hậu sơn có vô số chím chóc tụ tập, tất cả đều si mê tiếng đàn này.
- Âm thanh thật động lòng người.
Đôi mắt đỏ tươi của Mẫu Đơn mở ra, trong mắt hiện lên sự rung động. Tiếng đàn này giống như có một loại ma lực xuyên thấu qua linh hồn, khiến cho nàng có cảm giác, dư âm tiếng đàn đang quanh quẩn trong đầu nàng.
- Đẹp qua.
Hai mắt Bạch Linh mở ra, trong đôi mắt lạnh lùng, yêu mị hiện lên sự rung động thật sâu.
- Giống như là thần âm vậy. Bài từ này quả thực hoàn mỹ tới tận cùng. Động lòng người tới cực hạn, Oánh muội muội, đáng lẽ ta phải biết muội sớm hơn.
Nữ tử mặc y phục màu trắng này chậm rãi quay đầu lại, mái tóc trắng búi cao, tuy rằng khuôn mặt nhìn như không còn trẻ tuổi, thế nhưng đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Người mặc bộ váy dài màu trắng tới tinh khiết, hoàn mỹ. Đôi mắt thâm thúy mà sáng ngời, không giống như tiên nữ trẻ tuổi, thế nhưng toàn thân lại có hương vị không nhiễm khói lửa nhân gian, vẫn siêu phàm thoát tục như vậy.
- Oánh tỷ.
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến ảo, giờ phút này trên người Oánh tỷ như có một vầng sáng. Giống như thời điểm đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ở trong Bạch Vân hạp, khiến cho người ta động lòng người, khí chất bất phàm.
Lục Thiếu Du có chút vui vẻ, đây mới thực sự là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh vốn chính là người như vậy.
- Oánh muội muội, bài từ này chẳng lẽ là Đông Vô Mệnh sáng tạo ra hay sao?
Đại công chúa Long Bích Hàm hỏi.
- Lão gia hỏa này đối với cầm đạo dốt đặc cắn mai, ở trước mặt hắn đánh đàn quả thực chính là gảy tai trâu.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn bia mộ, lại ngoái đầu nhìn Đại công chúa Long Bích Hàm cười cười nói:
- Bài từ này là do Thiếu Du sáng chế.
- Thiếu Du còn có bổn sự như vậy sao?
Nghe vậy vô số ánh mắt mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du, ánh mắt kinh ngạc.
- Thiếu Du, bài từ này là do ngươi để lại Bạch Vân hạp cho ta lúc trước. Hiện tại ta rời đi cho nên lưu lại bài từ này cho ngươi và lão gia hỏa. Về sau các ngươi bảo trọng.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
- Oánh tỷ, tỷ phải bảo trọng.
Lục Thiếu Du biết rõ mình giữ cũng vô dụng, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để cho Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh chịu khổ. Lục Thiếu Du tiến lên bên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói:
- Tỷ cầm lấy thứ này. Cũng mang theo Hung khôi, để cho ta an tâm. Bằng không ta sẽ không yên tâm để cho tỷ rời đi.
Dứt lời, trong tay Lục Thiếu Du xuất hiện một kiện nhẫn trữ vật, bên trong có thần khí thượng cổ và thân thể Đế giả. Những thứ này Lục Thiếu Du đã lựa chọn thật kỹ. Thứ mà Lục Thiếu Du có thể làm hiện tại cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Mà chín đầu Hung khôi, Lục Thiếu Du cảm nhận khí tức, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đặt ở trong đình viện cũng không mang theo, dường như muốn để nó lại trong Phi Linh môn.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn Lục Thiếu Du, cười cười, tiếp nhận nhẫn trữ vật. Bàn tay khẽ thò ra, trong không trung vang lên tiếng xé gió. Chín đầu hung khôi phá không bắn tới mang theo khí tức sát phạt, bị Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lần nữa thu vào trong nhẫn trữ vật.
- Sư mẫu, đừng đi có được không?
Hai mắt Lục Tâm Đồng ướt át, đi tới bên cạnh Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, làm sao có thể để cho sư mẫu rời đi.
Linh Vũ Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Linh Vũ Thiên Hạ
Story
Chương 3224: Tiếng đàn đưa tiễn
10.0/10 từ 20 lượt.