Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 2948-2: Ánh mắt Tiểu Long 2
Tiểu Long nhìn Lục Thiếu Du, từ nhỏ ở cùng Lục Thiếu Du một chỗ, lại có huyết khế khiến cho Tiểu Long cơ hồ tâm linh tương thông với Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du suy nghĩ gì hắn có thể hiểu được.
- Tiểu Long, Tứ đại Thú Hoàng tộc không được nhúng tay vào chuyện của nhân loại. Lệnh cấm này tuy rằng đệ là minh chủ của Tứ đại Thú Hoàng tộc, thế nhưng việc này lại không giúp được gì. Trong tộc các đệ cũng không đồng ý việc này.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
- Vậy thì còn có đệ, đệ tuyệt đối không để cho Thiên Địa minh sống khá giả.
Ánh mắt Tiểu Long run run, trong mắt tràn ngập hàn ý. Những năm này dường như bởi vì ở trong Thanh Long Hoàng tộc cho nên hắn biết không ít chuyện, biết rõ ý tức trong lời nói của Độc Cô Cảnh Văn.
- Yên tâm đi, lão đại của đệ hiện tại cũng không sợ Thiên Địa minh kia. Khoản sổ sách này sẽ từ từ tính toán với bọn họ.
Lục Thiếu Du vỗ vai Tiểu Long, ánh mắt có chút do dự nói:
- Tiểu Long, Huyền Vũ Hoàng tộc tới đây, ta thấy hơn phân nửa là vì đệ. Đệ có muốn qua gặp bọn họ hay không?
- Đệ đã nói chuyện qua với Tam hoàng thú, hiện tại không gặp, đệ cũng không muốn nhìn thấy nhiều người của Huyền Vũ Hoàng tộc.
Ánh mắt Tiểu Long chớp động, khuôn mặt bắt đầu có chút biến hóa.
...
Ngoài thành Cự Giang, bên ngoài Càn Khôn Thiên Nguyệt đại trận, vòng quang mang vô hình bao phủ. Đại chiến đã trôi qua không biết bao lâu thế nhưng vẫn có người bồi hồi ở bên ngoài, hy vọng có thể đi vào trong chiến trường nhìn xem, nói không chừng có thể thu được một ít thu hoạch.
Những thứ do cường giả Chuẩn Đế lưu lại, cho dù là kém cỏi nhất đối với những người có tu vi bình thường mà nói tuyệt đối là trọng bảo. Tuy rằng cơ hội này xa vời, sau đại chiến người chiến thắng sẽ thu thập chiến trường sạch sẽ. Tất cả mọi người chỉ có thể hy vọng vạn nhất còn một ít bảo vật lưu lại, khi đó sẽ phát tài.
Sưu.
Một đạo thân ảnh như ẩn như hiện xuất hiện trong sơn mạch, khuôn mặt già nua. Thân ảnh này xuất hiện giống như hòa tan thành một thể với không gian khiến cho người ta không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào tồn tại.
Người này nhìn Càn Khôn Thiên Nguyệt đại tận, sắc mặt khó coi tới cực điểm, trên không trung lờ mờ có thể nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của người này. Tức giận ngập trời, thế nhưng chỉ có thể cố nén trong lòng, không có cách nào phát tác.
Sưu.
Mãi một lúc lâu sau, người này mới vô thanh vô tức kết thủ ấn.
Ầm ầm.
Cả thiên địa lập tức ầm ầm vang vọng, giống như địa chấn.
Trên không trung, đoàn quang mang bằng năng lượng giống nghư mặt trời lên cao tiêu tán. Đoàn quang mang hóa thành chín đạo quang trụ biến mất trong sơn mạch xa xa. Bầu trời lờ mờ bị che khuất lập tức khôi phục lại bình thường. Thân ảnh này cũng vô thanh vô tức rời đi, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
- Xảy ra chuyện gì? Đại trận biến mất rồi?
- Quản tới đại trận kia làm gì, chúng ta mau tới đó. Mau xem còn có bảo vật nào hay không. Nếu như có thể nhặt được một kiện, về sau có thể dương danh trên đại lục này.
Từng tiếng xôn xao nghị luận vang vọng. Từng đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng sơn mạch bắn về phía không gian lúc trước bị Càn Khôn Thiên Nguyệt đại trận bao phủ.
Trên sơn mạch bao la, ánh trăng chiếu rọi, rừng cây liên miên dưới ánh trăng chiếu rọi, cành cây như nhảy múa trong đêm tối yên tĩnh. Giống như có vô số quỷ trảo xé rách không gian. Tiếng gió rít gào trong màn đêm khiến cho rừng cây tăng thêm vài phần quỷ dị.
- Rất lâu rồi chưa từng ngủ một giấc yên ổn như vậy.
Trên một cây đại thụ che trời, một thân ảnh giống như có thể hòa tan vào không gian duỗi lưng ngáp một cái, dường như vẫn có cảm giác không thỏa mãn.
- Chủ nhân, bọn họ đã đánh xong rồi.
Một thân ảnh màu vàng cũng như hòa tan thành một thể với không gian, nhìn thấy chủ nhân tỉnh lại, lúc này người này mới tiến lên.
- Chết mười một, thiên phú của Lục Thiếu Du cũng không tệ, có chút tiền đồ.
Lão giả này mỉm cười, người này không phải là ai khác mà chính là lão giả thần bí gọi là Đạm Niệm kia.
- Hóa ra chủ nhân cũng biết.
Đại hán mặc hoàng bào nói
- Ta còn tưởng rằng lần này Lục Thiếu Du kia sẽ không xong, thế nhưng trong đại chiến Lục Thiếu Du lại lần nữa có tiến bộ, có thể đồ sát Chuẩn Đế như không.
- Yên tâm đi, tiểu tử Lục Thiếu Du này không chết được. Có người che chở cho hắn.
Đạm Niệm mỉm cười, lập tức nói:
- Chúng ta trở về, ở đây không có chuyện gì phải quản nữa. Ta chỉ có một thời gian ngắn nghỉ ngơi mà thôi. Đã rất lâu rồi không nhẹ nhõm như vậy, quả thực đúng là thoải mái.
Trong Phi Linh sơn mạch, thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trong đình viện, nói:
- Không biết chư vị ở trong Phi Linh môn có quen không?
- Ha ha, có gì mà không quen cơ chứ.
Trong đình viện lập tức vang lên một tiếng cười, một thân ảnh mặc trường bào màu đen cùng với mấy thân ảnh khác đi ra. Phía trước chính là tộc trưởng Huyền Vũ của Huyền Vũ Hoàng tộc hiện tại.
Sau lưng Huyền Vũ, Huyền Kình, Huyền Doanh, còn có Đại trưởng lão Huyền Phạt đi tới phía sau.
Lập tức mọi người ngồi trong đình viện, Lục Thiếu Du tỏ vẻ cảm kích với sự tương trợ của Huyền Vũ Hoàng tộc. Ngược lại đám người Huyền Vũ, Huyền Phạt nhìn Lục Thiếu Du vô cùng rung động. Dùng thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại cùng với thực lực của Phi Linh môn khiến cho bọn họ không thể coi thường.
Mọi người trò chuyện một hồi, đối với chuyện của Tiểu Long cũng không có ai nhắc tới.
Cuối cùng Huyền Vũ nói tới việc ngày mai sẽ trở về, hắn hỏi tình huống của nhị ca Huyền Hạo gần đây. Nghe nói ngày mai Lục Thiếu Du đi tới Thanh Long Hoàng tộc luyện chế đan dược cho Huyền Hạo, có lẽ nhị ca Huyền Hạo sẽ được khôi phục khiến cho trong lòng hắn mừng rỡ không thôi.
- Lục chưởng môn, ngày đó có chút mạo phạm mong Lục chưởng môn không nên để ý trong lòng.
Đại trưởng lão Huyền Phạt nói.
- Đại trưởng lão quá lời rồi, ta còn chưa chúc mừng tu vi của Đại trưởng lão lần nữa tiến bộ không ít, chúc mừng Đại trưởng lão.
Lục Thiếu Du mỉm cười, tuy rằng ấn tượng trước đó với Đại trưởng lão Huyền Phạt này không tốt. Thế nhưng lần này Đại trưởng lão Huyền Phạt này cũng tới tương trợ, còn bị thương không nhẹ, cho nên thái độ của hắn so với trước đây biến hóa không ít. Ấn tượng không tốt trong lòng Lục Thiếu Du lúc trước cũng tiêu tán.
Đại trưởng lão Huyền Phạt khẽ cười khổ, nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta vẫn nên nói thẳng với Lục chưởng môn một chút, lần này tới đây ta hy vọng có thể hóa giải quan hệ với Tiểu Long.
- Chuyện này sợ rằng có chút khó, Tiểu Long đối với Huyền Vũ Hoàng tộc lúc này vẫn còn có một chút khúc mắc.
Lục Thiếu Du nói, lúc này hắn cũng nói luôn, Tiểu Long không chào đón mấy người Huyền Vũ Hoàng tộc này chút nào.
Huyền Phạt khẽ than nói:
- Việc này ta biết rõ, tất cả chỉ vì một ít chuyện trong tộc không bỏ được cho nên mới tạo thành tình cảnh như vậy.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du sững sờ, nghe Huyền Hạo nói lúc trước dường như chuyện của Tiểu Long ở trong Huyền Vũ Hoàng tộc còn có ẩn tình nào đó, xem ra quả thực có một ít liên quan.
Linh Vũ Thiên Hạ
- Tiểu Long, Tứ đại Thú Hoàng tộc không được nhúng tay vào chuyện của nhân loại. Lệnh cấm này tuy rằng đệ là minh chủ của Tứ đại Thú Hoàng tộc, thế nhưng việc này lại không giúp được gì. Trong tộc các đệ cũng không đồng ý việc này.
Độc Cô Cảnh Văn nói.
- Vậy thì còn có đệ, đệ tuyệt đối không để cho Thiên Địa minh sống khá giả.
Ánh mắt Tiểu Long run run, trong mắt tràn ngập hàn ý. Những năm này dường như bởi vì ở trong Thanh Long Hoàng tộc cho nên hắn biết không ít chuyện, biết rõ ý tức trong lời nói của Độc Cô Cảnh Văn.
- Yên tâm đi, lão đại của đệ hiện tại cũng không sợ Thiên Địa minh kia. Khoản sổ sách này sẽ từ từ tính toán với bọn họ.
Lục Thiếu Du vỗ vai Tiểu Long, ánh mắt có chút do dự nói:
- Tiểu Long, Huyền Vũ Hoàng tộc tới đây, ta thấy hơn phân nửa là vì đệ. Đệ có muốn qua gặp bọn họ hay không?
- Đệ đã nói chuyện qua với Tam hoàng thú, hiện tại không gặp, đệ cũng không muốn nhìn thấy nhiều người của Huyền Vũ Hoàng tộc.
Ánh mắt Tiểu Long chớp động, khuôn mặt bắt đầu có chút biến hóa.
...
Ngoài thành Cự Giang, bên ngoài Càn Khôn Thiên Nguyệt đại trận, vòng quang mang vô hình bao phủ. Đại chiến đã trôi qua không biết bao lâu thế nhưng vẫn có người bồi hồi ở bên ngoài, hy vọng có thể đi vào trong chiến trường nhìn xem, nói không chừng có thể thu được một ít thu hoạch.
Những thứ do cường giả Chuẩn Đế lưu lại, cho dù là kém cỏi nhất đối với những người có tu vi bình thường mà nói tuyệt đối là trọng bảo. Tuy rằng cơ hội này xa vời, sau đại chiến người chiến thắng sẽ thu thập chiến trường sạch sẽ. Tất cả mọi người chỉ có thể hy vọng vạn nhất còn một ít bảo vật lưu lại, khi đó sẽ phát tài.
Sưu.
Một đạo thân ảnh như ẩn như hiện xuất hiện trong sơn mạch, khuôn mặt già nua. Thân ảnh này xuất hiện giống như hòa tan thành một thể với không gian khiến cho người ta không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào tồn tại.
Người này nhìn Càn Khôn Thiên Nguyệt đại tận, sắc mặt khó coi tới cực điểm, trên không trung lờ mờ có thể nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của người này. Tức giận ngập trời, thế nhưng chỉ có thể cố nén trong lòng, không có cách nào phát tác.
Sưu.
Mãi một lúc lâu sau, người này mới vô thanh vô tức kết thủ ấn.
Ầm ầm.
Cả thiên địa lập tức ầm ầm vang vọng, giống như địa chấn.
Trên không trung, đoàn quang mang bằng năng lượng giống nghư mặt trời lên cao tiêu tán. Đoàn quang mang hóa thành chín đạo quang trụ biến mất trong sơn mạch xa xa. Bầu trời lờ mờ bị che khuất lập tức khôi phục lại bình thường. Thân ảnh này cũng vô thanh vô tức rời đi, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
- Xảy ra chuyện gì? Đại trận biến mất rồi?
- Quản tới đại trận kia làm gì, chúng ta mau tới đó. Mau xem còn có bảo vật nào hay không. Nếu như có thể nhặt được một kiện, về sau có thể dương danh trên đại lục này.
Từng tiếng xôn xao nghị luận vang vọng. Từng đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng sơn mạch bắn về phía không gian lúc trước bị Càn Khôn Thiên Nguyệt đại trận bao phủ.
Trên sơn mạch bao la, ánh trăng chiếu rọi, rừng cây liên miên dưới ánh trăng chiếu rọi, cành cây như nhảy múa trong đêm tối yên tĩnh. Giống như có vô số quỷ trảo xé rách không gian. Tiếng gió rít gào trong màn đêm khiến cho rừng cây tăng thêm vài phần quỷ dị.
- Rất lâu rồi chưa từng ngủ một giấc yên ổn như vậy.
Trên một cây đại thụ che trời, một thân ảnh giống như có thể hòa tan vào không gian duỗi lưng ngáp một cái, dường như vẫn có cảm giác không thỏa mãn.
- Chủ nhân, bọn họ đã đánh xong rồi.
Một thân ảnh màu vàng cũng như hòa tan thành một thể với không gian, nhìn thấy chủ nhân tỉnh lại, lúc này người này mới tiến lên.
- Chết mười một, thiên phú của Lục Thiếu Du cũng không tệ, có chút tiền đồ.
Lão giả này mỉm cười, người này không phải là ai khác mà chính là lão giả thần bí gọi là Đạm Niệm kia.
- Hóa ra chủ nhân cũng biết.
Đại hán mặc hoàng bào nói
- Ta còn tưởng rằng lần này Lục Thiếu Du kia sẽ không xong, thế nhưng trong đại chiến Lục Thiếu Du lại lần nữa có tiến bộ, có thể đồ sát Chuẩn Đế như không.
- Yên tâm đi, tiểu tử Lục Thiếu Du này không chết được. Có người che chở cho hắn.
Đạm Niệm mỉm cười, lập tức nói:
- Chúng ta trở về, ở đây không có chuyện gì phải quản nữa. Ta chỉ có một thời gian ngắn nghỉ ngơi mà thôi. Đã rất lâu rồi không nhẹ nhõm như vậy, quả thực đúng là thoải mái.
Trong Phi Linh sơn mạch, thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trong đình viện, nói:
- Không biết chư vị ở trong Phi Linh môn có quen không?
- Ha ha, có gì mà không quen cơ chứ.
Trong đình viện lập tức vang lên một tiếng cười, một thân ảnh mặc trường bào màu đen cùng với mấy thân ảnh khác đi ra. Phía trước chính là tộc trưởng Huyền Vũ của Huyền Vũ Hoàng tộc hiện tại.
Sau lưng Huyền Vũ, Huyền Kình, Huyền Doanh, còn có Đại trưởng lão Huyền Phạt đi tới phía sau.
Lập tức mọi người ngồi trong đình viện, Lục Thiếu Du tỏ vẻ cảm kích với sự tương trợ của Huyền Vũ Hoàng tộc. Ngược lại đám người Huyền Vũ, Huyền Phạt nhìn Lục Thiếu Du vô cùng rung động. Dùng thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại cùng với thực lực của Phi Linh môn khiến cho bọn họ không thể coi thường.
Mọi người trò chuyện một hồi, đối với chuyện của Tiểu Long cũng không có ai nhắc tới.
Cuối cùng Huyền Vũ nói tới việc ngày mai sẽ trở về, hắn hỏi tình huống của nhị ca Huyền Hạo gần đây. Nghe nói ngày mai Lục Thiếu Du đi tới Thanh Long Hoàng tộc luyện chế đan dược cho Huyền Hạo, có lẽ nhị ca Huyền Hạo sẽ được khôi phục khiến cho trong lòng hắn mừng rỡ không thôi.
- Lục chưởng môn, ngày đó có chút mạo phạm mong Lục chưởng môn không nên để ý trong lòng.
Đại trưởng lão Huyền Phạt nói.
- Đại trưởng lão quá lời rồi, ta còn chưa chúc mừng tu vi của Đại trưởng lão lần nữa tiến bộ không ít, chúc mừng Đại trưởng lão.
Lục Thiếu Du mỉm cười, tuy rằng ấn tượng trước đó với Đại trưởng lão Huyền Phạt này không tốt. Thế nhưng lần này Đại trưởng lão Huyền Phạt này cũng tới tương trợ, còn bị thương không nhẹ, cho nên thái độ của hắn so với trước đây biến hóa không ít. Ấn tượng không tốt trong lòng Lục Thiếu Du lúc trước cũng tiêu tán.
Đại trưởng lão Huyền Phạt khẽ cười khổ, nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta vẫn nên nói thẳng với Lục chưởng môn một chút, lần này tới đây ta hy vọng có thể hóa giải quan hệ với Tiểu Long.
- Chuyện này sợ rằng có chút khó, Tiểu Long đối với Huyền Vũ Hoàng tộc lúc này vẫn còn có một chút khúc mắc.
Lục Thiếu Du nói, lúc này hắn cũng nói luôn, Tiểu Long không chào đón mấy người Huyền Vũ Hoàng tộc này chút nào.
Huyền Phạt khẽ than nói:
- Việc này ta biết rõ, tất cả chỉ vì một ít chuyện trong tộc không bỏ được cho nên mới tạo thành tình cảnh như vậy.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du sững sờ, nghe Huyền Hạo nói lúc trước dường như chuyện của Tiểu Long ở trong Huyền Vũ Hoàng tộc còn có ẩn tình nào đó, xem ra quả thực có một ít liên quan.
Linh Vũ Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Linh Vũ Thiên Hạ
Story
Chương 2948-2: Ánh mắt Tiểu Long 2
10.0/10 từ 20 lượt.