Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 2133: Một chiêu đánh bại (1)
- Người thứ nhất chính là Hoàng Thị.
Trịnh Thánh Kiệt lên đài, ánh mắt quét qua mọi người, khóe miệng khẽ mỉm cười. Người hắn khiêu chiến đầu tiên đương nhiên chính là người thứ nhất mà Hoàng Tĩnh Ngọc khiêu chiến, Vũ Sư tam trọng Hoàng Thị.
Trải qua nghỉ ngơi một lát, dựa theo uy củ đã có thể lần nữa khiêu chiến. Hoàng Thị này tự biết không phải là đối thủ của Trịnh Thánh Kiệt, thế nhưng cũng vẫn phải lên đài. Hắn cũng không thể không chiến mà bại, như vậy sẽ càng thêm mất mặt.
- Hoàng Thị, ngươi đi xuống cho ta.
Hoàng Thị vừa mới lên đài, Trịnh Thánh Kiệt lạnh lùng quát lên một tiếng, thân thể khẽ run, một cỗ chân khí thuộc tính phong nhanh bao phủ không trung. Thủ ấn ngưng tụ, hai tay giao thoa kéo theo một đạo tàn ảnh, một đạo quyền ấn đánh văng gợn sóng trong không khí mang theo tiếng xé gió cùng với kình khí cường hãn ầm ầm đánh về phía Hoàng Thị.
Hoàng Thị này đã sớm biết thực lực của Trịnh Thánh Kiệt, trong lòng cả kinh, sắc mặt khẽ biến đổi. Bàn chân khẽ bước, tay phải đột nhiên chém về phía trước, một cỗ kình khí mạnh mẽ từ trong lòng bàn tay tràn ra.
Phanh.
Trong khoảng khắc hai đạo lực lượng cường hãn va chạm lại một chỗ, kình khí va chạm. Quanh thân hai người lập tức được một vòng xoáy bằng kình khí bao phủ. Kình khí trút xuống, thân thể Hoàng Thị giống như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi. Dưới một chiêu hắn đã bị thương.
Một chiêu này tuy rằng Trịnh Thánh Kiệt không dùng toàn lực, thế nhưng tuyệt đối không chút lưu tình. Một chiêu lập tức khiến cho Hoàng Thị bị trọng thương. Trong thời gian ngắn sợ rằng không có cách nào khôi phục.
Trên đài, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không ít cường giả biến hóa, cơ mặt Hổ Viêm Thiên Vương khẽ giật, vô cùng bất đắc dĩ. Tính tình của đệ tử mình hắn là người biết rõ nhất.
- Trịnh Thánh Kiệt này ra tay đối với đệ tử đồng môn dường như hơi nặng.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn xuống phía dưới, nhẹ nhàng nói.
- Ra tay tuy rằng nặng, thế nhưng vẫn có chút lưu tình.
Ánh mắt Lục Thiếu Du không có bao nhiêu biến hóa, bình tĩnh nhìn xuống phía dưới.
- Chưởng môn, đệ tử của ta là người tâm khí cao ngạo, là ta dạy dỗ không tốt.
Hổ Viêm Thiên Vương nói với Lục Thiếu Du.
- Tâm khí cao ngạo không có gì không tốt, trong lúc thi đấu cũng không thể nói là ra tay nặng. Tất cả cứ nhìn rồi nói tiếp.
Lục Thiếu Du mỉm cười, không biểu hiện ra cái gì.
Nghe vậy Hổ Viêm Thiên Vương cũng không nói gì nữa, ánh mắt lần nữa nhìn xuống phía dưới quảng trường.
- Thứ hai, thua.
- Thứ ba, thua.
- Thứ tư, thua.
Trong khoảng thời gian ngắn Trịnh Thánh Kiệt dùng phương thức bá đạo cùng kiêu ngạo đem những đệ tử Hoàng Tĩnh Ngọc khiêu chiến qua đả bại. Toàn bộ năm người dưới một chiêu của hắn đều bị thương không nhẹ, một chiêu đã gục xuống, không dây dưa tới chiêu thứ hai, khiến cho không ít đệ tử chung quanh hô vang tên hắn, nhân khí cũng khong kém.
- Thứ sáu, Niếp Phong, chính là ngươi.
Đệ tử chung quanh hò hét, ánh mắt cao ngạo của Trịnh Thánh Kiệt quét qua, sau đó rơi vào trên người Niếp Phong. Đây mới là trọng điểm của hắn. Vừa rồi đánh bại năm người kia đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng. Mấy người này chỉ là đá kê chân trên con đường trở thành Đại sư huynh Phi Linh môn của hắn mà thôi. Mà Niếp Phong này hắn nhất định phải chà đạp, hắn muốn chứng minh mình so với đệ tử của chưởng môn còn mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt Niếp Phong khẽ đảo, bình tĩnh đi lên sân rộng, vẻ mặt vô cùng bình thản.
- Sư huynh Trịnh Thánh Kiệt đấu cùng Niếp Phong, sợ rằng Niếp Phong lại bại rồi.
- Đúng vậy, thực lực của sư huynh Trịnh Thánh Kiệt cũng không dưới sư tỷ Hoàng TĨnh Ngọc.
- Niếp Phong có lẽ còn kém một chút.
Niếp Phong lên đài, đệ tử chung quanh lặng lẽ ngị luận. Có biểu hiện lúc trước cho nên trong lòng đệ tử lúc này Trịnh Thánh Kiệt kia đã thắng chắc.
Ánh mắt Lục Thiếu Du cũng chăm chú nhìn xuống phía dưới, lạnh nhạt quét qua tất cả, khóe miệng khẽ mỉm cười.
- Các ngươi có thể bắt đầu.
Trên quảng trường, nhìn hai người Niếp Phong, Trịnh Thánh Kiệt đứng đó, đại hán râu quai nón nói.
Thanh âm của đại hán râu quai nón vừa dứt, cơ hồ tất cả ánh mắt đều nhìn vào hai người này.
- Tiểu tử, ra tay đi, để ta cho ngươi biết, chênh lệch giữa Vũ Phách và Vũ Phách cũng cực kỳ lớn.
Trên sân rộng, Trịnh Thánh Kiệt nhìn qua NIếp Phong cười lạnh một tiếng. Một lát nữa nhất định hắn phải chà đạp tiểu tử này.
- Hay là ngươi ra tay trước đi.
Niếp Phong nhìn Trịnh Thánh Kiệt, hai tay chậm rãi buông xuống.
- Ngươi rất mạnh miệng.
Trịnh Thánh Kiệt lần nữa cười lạnh một tiếng, trường bào trên người tung bay, quanh thân có một cỗ chân khí màu vàng tuôn ra, hình thành một vòng cương khí hộ thân, đem thân thể bao phủ. Một mảnh chân khí màu vàng như ẩn như hiện.
- Thực lực của ngươi rất mạnh, thế nhưng vừa rồi ra tay đối phó sư huynh đệ đồng môn, ngươi không cảm thấy mình ra tay quá nặng sao? Bọn họ chính là sư huynh đệ đồng môn của ngươi đó.
Niếp Phong nhìn Trịnh Thánh Kiệt nhẹ giọng nói. Vừa rồi Trịnh Thánh Kiệt liên tiếp đả thương năm sư huynh đệ, hắn đều nhìn thấy.
- Nói nhảm, trong lúc thi đấu thì không có chuyện là người một nhà, hiện tại sẽ tới phiên ngươi.
Trịnh Thánh Kiệt lạnh lẽo quát lên một tiếng, hai tay biến hóa, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay phát ra thanh âm cach cách.
- Niếp Phong, kết cục của ngươi cũng như vậy.
Trịnh Thánh Kiệt lại lạnh lùng nói một tiếng, thanh âm vừa dứt, một đạo quyền ấn thành hình, mang theo tiếng xé gió sắc bén. Trên quyền ấn mang theo kình khí cường hãn, đánh tan gợn sóng trong không gian, ầm ầm bắn về phía Niếp Phong. Lực lượng một quyền này rõ ràng không có ý tứ nương tay, uy lực so với lúc Trịnh Thánh Kiệt đối phó với năm người kia còn mạnh hơn nhiều.
NIếp Phong nhướng mày, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân ảnh lập tức lui về phía sau. Chân khí dưới chân chớp động, tạo thành tia lửa dưới mặt đất.
- Tốc độ của ngươi còn chưa đủ.
Trịnh Thánh Kiệt lao thẳng từ trên xuống, miệng khẽ quát một tiếng. Hai chân điểm nhẹ mặt đất, thân thể mượn lực nhảy lên, quang mang trên quyền ấn ngày càng mạnh, trước quyền ấn, không gian bắt đầu có chút vặn vẹo, miệng hắn quát lớn:
- Đại Địa Quyền.
Tiếng quát của Trịnh Thánh Kiệt vừa dứt, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, một quyền này hắn đã dùng tư thế sấm sét đánh tới trước mặt Niếp Phong.
Cùng thời gian đó, tinh quang trong mắt Niếp Phong lóe lên, chân phải đột nhiên dậm mạnh mặt đất, mặt đất dưới chân lập tức rạn nứt, đá vụn bắt ra bốn phía. Không có ai nhìn thấy, cánh tay phải của Niếp Phong lúc này đã chuyển thành màu tím nhàn nhạt.
Mắt nhìn một quyền đánh tới, thủ ấn trong tay Niếp Phong được kết, chân khí toàn thân vận chuyển, hội tụ trong cánh tay phải. Thân thể được quang mang bao phủ, chân khí thuộc tính thổ tuôn ra.
Nhìn một quyền ẩn chứa kình khí của Trịnh Thánh Kiệt đang đánh tới, bàn tay phải của Niếp Phong nắm lại, năm ngón tay nắm chặt, miệng khẽ quát:
- Phá Cương Quyền.
Tiếng quát của Niếp Phong vừa dứt, quang mang màu tím trên nắm tay phải đại thịnh.
Linh Vũ Thiên Hạ
Trịnh Thánh Kiệt lên đài, ánh mắt quét qua mọi người, khóe miệng khẽ mỉm cười. Người hắn khiêu chiến đầu tiên đương nhiên chính là người thứ nhất mà Hoàng Tĩnh Ngọc khiêu chiến, Vũ Sư tam trọng Hoàng Thị.
Trải qua nghỉ ngơi một lát, dựa theo uy củ đã có thể lần nữa khiêu chiến. Hoàng Thị này tự biết không phải là đối thủ của Trịnh Thánh Kiệt, thế nhưng cũng vẫn phải lên đài. Hắn cũng không thể không chiến mà bại, như vậy sẽ càng thêm mất mặt.
- Hoàng Thị, ngươi đi xuống cho ta.
Hoàng Thị vừa mới lên đài, Trịnh Thánh Kiệt lạnh lùng quát lên một tiếng, thân thể khẽ run, một cỗ chân khí thuộc tính phong nhanh bao phủ không trung. Thủ ấn ngưng tụ, hai tay giao thoa kéo theo một đạo tàn ảnh, một đạo quyền ấn đánh văng gợn sóng trong không khí mang theo tiếng xé gió cùng với kình khí cường hãn ầm ầm đánh về phía Hoàng Thị.
Hoàng Thị này đã sớm biết thực lực của Trịnh Thánh Kiệt, trong lòng cả kinh, sắc mặt khẽ biến đổi. Bàn chân khẽ bước, tay phải đột nhiên chém về phía trước, một cỗ kình khí mạnh mẽ từ trong lòng bàn tay tràn ra.
Phanh.
Trong khoảng khắc hai đạo lực lượng cường hãn va chạm lại một chỗ, kình khí va chạm. Quanh thân hai người lập tức được một vòng xoáy bằng kình khí bao phủ. Kình khí trút xuống, thân thể Hoàng Thị giống như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi. Dưới một chiêu hắn đã bị thương.
Một chiêu này tuy rằng Trịnh Thánh Kiệt không dùng toàn lực, thế nhưng tuyệt đối không chút lưu tình. Một chiêu lập tức khiến cho Hoàng Thị bị trọng thương. Trong thời gian ngắn sợ rằng không có cách nào khôi phục.
Trên đài, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không ít cường giả biến hóa, cơ mặt Hổ Viêm Thiên Vương khẽ giật, vô cùng bất đắc dĩ. Tính tình của đệ tử mình hắn là người biết rõ nhất.
- Trịnh Thánh Kiệt này ra tay đối với đệ tử đồng môn dường như hơi nặng.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn xuống phía dưới, nhẹ nhàng nói.
- Ra tay tuy rằng nặng, thế nhưng vẫn có chút lưu tình.
Ánh mắt Lục Thiếu Du không có bao nhiêu biến hóa, bình tĩnh nhìn xuống phía dưới.
- Chưởng môn, đệ tử của ta là người tâm khí cao ngạo, là ta dạy dỗ không tốt.
Hổ Viêm Thiên Vương nói với Lục Thiếu Du.
- Tâm khí cao ngạo không có gì không tốt, trong lúc thi đấu cũng không thể nói là ra tay nặng. Tất cả cứ nhìn rồi nói tiếp.
Lục Thiếu Du mỉm cười, không biểu hiện ra cái gì.
Nghe vậy Hổ Viêm Thiên Vương cũng không nói gì nữa, ánh mắt lần nữa nhìn xuống phía dưới quảng trường.
- Thứ hai, thua.
- Thứ ba, thua.
- Thứ tư, thua.
Trong khoảng thời gian ngắn Trịnh Thánh Kiệt dùng phương thức bá đạo cùng kiêu ngạo đem những đệ tử Hoàng Tĩnh Ngọc khiêu chiến qua đả bại. Toàn bộ năm người dưới một chiêu của hắn đều bị thương không nhẹ, một chiêu đã gục xuống, không dây dưa tới chiêu thứ hai, khiến cho không ít đệ tử chung quanh hô vang tên hắn, nhân khí cũng khong kém.
- Thứ sáu, Niếp Phong, chính là ngươi.
Đệ tử chung quanh hò hét, ánh mắt cao ngạo của Trịnh Thánh Kiệt quét qua, sau đó rơi vào trên người Niếp Phong. Đây mới là trọng điểm của hắn. Vừa rồi đánh bại năm người kia đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng. Mấy người này chỉ là đá kê chân trên con đường trở thành Đại sư huynh Phi Linh môn của hắn mà thôi. Mà Niếp Phong này hắn nhất định phải chà đạp, hắn muốn chứng minh mình so với đệ tử của chưởng môn còn mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt Niếp Phong khẽ đảo, bình tĩnh đi lên sân rộng, vẻ mặt vô cùng bình thản.
- Sư huynh Trịnh Thánh Kiệt đấu cùng Niếp Phong, sợ rằng Niếp Phong lại bại rồi.
- Đúng vậy, thực lực của sư huynh Trịnh Thánh Kiệt cũng không dưới sư tỷ Hoàng TĨnh Ngọc.
- Niếp Phong có lẽ còn kém một chút.
Niếp Phong lên đài, đệ tử chung quanh lặng lẽ ngị luận. Có biểu hiện lúc trước cho nên trong lòng đệ tử lúc này Trịnh Thánh Kiệt kia đã thắng chắc.
Ánh mắt Lục Thiếu Du cũng chăm chú nhìn xuống phía dưới, lạnh nhạt quét qua tất cả, khóe miệng khẽ mỉm cười.
- Các ngươi có thể bắt đầu.
Trên quảng trường, nhìn hai người Niếp Phong, Trịnh Thánh Kiệt đứng đó, đại hán râu quai nón nói.
Thanh âm của đại hán râu quai nón vừa dứt, cơ hồ tất cả ánh mắt đều nhìn vào hai người này.
- Tiểu tử, ra tay đi, để ta cho ngươi biết, chênh lệch giữa Vũ Phách và Vũ Phách cũng cực kỳ lớn.
Trên sân rộng, Trịnh Thánh Kiệt nhìn qua NIếp Phong cười lạnh một tiếng. Một lát nữa nhất định hắn phải chà đạp tiểu tử này.
- Hay là ngươi ra tay trước đi.
Niếp Phong nhìn Trịnh Thánh Kiệt, hai tay chậm rãi buông xuống.
- Ngươi rất mạnh miệng.
Trịnh Thánh Kiệt lần nữa cười lạnh một tiếng, trường bào trên người tung bay, quanh thân có một cỗ chân khí màu vàng tuôn ra, hình thành một vòng cương khí hộ thân, đem thân thể bao phủ. Một mảnh chân khí màu vàng như ẩn như hiện.
- Thực lực của ngươi rất mạnh, thế nhưng vừa rồi ra tay đối phó sư huynh đệ đồng môn, ngươi không cảm thấy mình ra tay quá nặng sao? Bọn họ chính là sư huynh đệ đồng môn của ngươi đó.
Niếp Phong nhìn Trịnh Thánh Kiệt nhẹ giọng nói. Vừa rồi Trịnh Thánh Kiệt liên tiếp đả thương năm sư huynh đệ, hắn đều nhìn thấy.
- Nói nhảm, trong lúc thi đấu thì không có chuyện là người một nhà, hiện tại sẽ tới phiên ngươi.
Trịnh Thánh Kiệt lạnh lẽo quát lên một tiếng, hai tay biến hóa, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay phát ra thanh âm cach cách.
- Niếp Phong, kết cục của ngươi cũng như vậy.
Trịnh Thánh Kiệt lại lạnh lùng nói một tiếng, thanh âm vừa dứt, một đạo quyền ấn thành hình, mang theo tiếng xé gió sắc bén. Trên quyền ấn mang theo kình khí cường hãn, đánh tan gợn sóng trong không gian, ầm ầm bắn về phía Niếp Phong. Lực lượng một quyền này rõ ràng không có ý tứ nương tay, uy lực so với lúc Trịnh Thánh Kiệt đối phó với năm người kia còn mạnh hơn nhiều.
NIếp Phong nhướng mày, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân ảnh lập tức lui về phía sau. Chân khí dưới chân chớp động, tạo thành tia lửa dưới mặt đất.
- Tốc độ của ngươi còn chưa đủ.
Trịnh Thánh Kiệt lao thẳng từ trên xuống, miệng khẽ quát một tiếng. Hai chân điểm nhẹ mặt đất, thân thể mượn lực nhảy lên, quang mang trên quyền ấn ngày càng mạnh, trước quyền ấn, không gian bắt đầu có chút vặn vẹo, miệng hắn quát lớn:
- Đại Địa Quyền.
Tiếng quát của Trịnh Thánh Kiệt vừa dứt, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, một quyền này hắn đã dùng tư thế sấm sét đánh tới trước mặt Niếp Phong.
Cùng thời gian đó, tinh quang trong mắt Niếp Phong lóe lên, chân phải đột nhiên dậm mạnh mặt đất, mặt đất dưới chân lập tức rạn nứt, đá vụn bắt ra bốn phía. Không có ai nhìn thấy, cánh tay phải của Niếp Phong lúc này đã chuyển thành màu tím nhàn nhạt.
Mắt nhìn một quyền đánh tới, thủ ấn trong tay Niếp Phong được kết, chân khí toàn thân vận chuyển, hội tụ trong cánh tay phải. Thân thể được quang mang bao phủ, chân khí thuộc tính thổ tuôn ra.
Nhìn một quyền ẩn chứa kình khí của Trịnh Thánh Kiệt đang đánh tới, bàn tay phải của Niếp Phong nắm lại, năm ngón tay nắm chặt, miệng khẽ quát:
- Phá Cương Quyền.
Tiếng quát của Niếp Phong vừa dứt, quang mang màu tím trên nắm tay phải đại thịnh.
Linh Vũ Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Linh Vũ Thiên Hạ
Story
Chương 2133: Một chiêu đánh bại (1)
10.0/10 từ 20 lượt.