Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 202: Đồ ăn cướp!
Lục Thiếu Du chép miệng:
– Nhanh quá!
Tốc độ quá khủng khiếp, nhanh hơn Hắc Đầu Giác Trĩ gấp năm lần trở lên.
Lục Thiếu Du thầm giật mình. Hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư mới chỉ là yêu thú nhị giai hậu kỳ, nếu lên tam giai, tứ giai thì sau này nó bay càng nhanh hơn.
Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Lục Thiếu Du điểu khiển Thiên Sí Tuyết Sư bay đến bên ngoài Phi Linh sơn, tốc độ Thiên Sí Tuyết Sư nhanh đến kinh người.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một đỉnh núi, khép đôi cánh. Tuy nhiên Thiên Sí Tuyết Sư quá to, khoảng bốn mươi thước, cao mấy thước, Lục Thiếu Du không tiện dẫn vật khổng lồ trở về Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du hỏi Thiên Sí Tuyết Sư:
– Tuyết Sư, ngươi có thể thu nhỏ thân hình không?
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ:
– Grao grao!
Thiên Sí Tuyết Sư nhìn Lục Thiếu Du như đang nói gì.
Chỉ có Lục Thiếu Du biết Thiên Sí Tuyết Sư thật sự nói chuyện, Huyết Hồn Ấn bày trong đầu nó khiến hắn biết ngay các suy nghĩ của nó. Thiên Sí Tuyết Sư đang nói cho Lục Thiếu Du biết rằng nó không thể thu nhỏ, trừ phi đến tứ giai mới có thể tự do biến đổi.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
– Rắc rối đây.
Lục Thiếu Du đành pải mang theo Thiên Sí Tuyết Sư vào Phi Linh Môn, nếu bỏ nó lại bên ngoài lỡ bị cường giả nào thấy thì tiêu.
Lục Thiếu Du nói:
– Tuyết Sư, nếu không có chuyện gì nhớ đừng giang hai cánh.
Giờ chỉ còn cách đưa Thiên Sí Tuyết Sư vào Phi Linh Môn, che giấu thân phận. Nếu Thiên Sí Tuyết Sư không giương cánh thì đám người Hoàng Hải Ba cũng khó nhận ra.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm như đáp lại Lục Thiếu Du:
– Grao!
Bên ngoài Phi Linh Môn, khi Lục Thiếu Du trở về được nhiều đệ tử ùa ra đón. Bọn họ rất ngạc nhiên nhìn vật khổng lồ sau lưng Lục Thiếu Du.
– Mau nhìn kìa, chưởng môn đã về!
– Chưởng môn còn mang về một con yêu thú, thật đẹp.
Mọi người hành lễ:
– Kính chào chưởng môn!
Lục Thiếu Du nhẹ gật đầu, mang theo Thiên Sí Tuyết Sư trở về chỗ ở. Cá đệ tử còn đứng ở phía tò mò xem xét Thiên Sí Tuyết Sư nhưng không dám đến gần.
Bên ngoài ồn ào làm Lục Tâm Đồng tò mò đi ra xem.
Thấy Lục Thiếu Du trở về, Lục Tâm Đồng chạy ra ôm:
– Ca ca!
– Con chó đẹp quá!
Thiên Sí Tuyết Sư khép đôi cánh, trên đầu có dúm lông đã bị Tiểu Long đốt trong trận chiến, bề ngoài nó khá giống con chó.
Thiên Sí Tuyết Sư nghiêm nghị phản đối:
– Grao!
Nó là sư tử, không phải chó.
Phương Tân Kỳ đi ra, thấy Thiên Sí Tuyết Sư thì rất kinh ngạc hỏi:
– Đây là yêu thú gì? Sao ta trước giờ chưa từng nó?
Lục Thiếu Du nói:
– Tuyết Sư, đi sau núi, không được rời khỏi khu vực đó.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ, nhanh chóng ra sau núi.
Phương Tân Kỳ kinh ngạc hỏi Lục Thiếu Du:
– Chưởng môn đã thu phục được con yêu thú này?
Lục Thiếu Du trả lời:
– Ừm! Nó là yêu thú hộ thân cũng là tọa kỵ của ta.
– Chưởng môn thật lợi hại, có yêu thú làm tọa kỵ.
– Yêu thú to như vậy chắc là tam giai?
Đám sư thúc bàn tán xôn xao, vẻ mặt ngạc nhiên. Đệ tử Phi Linh Môn muốn có tọa kỵ yêu thú của riêng mình là nằm mơ. Dù là đệ tử thân truyền trong đại môn đại phái không phải ai đều có tọa kỵ yêu thú.
Mọi người ngạc nhiên qua đi tự động giải tán. Lục Thiếu Du ăn cơm chiều xong đi về phòng mình chuẩn bị tu luyện.
Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng, hắn nhớ đến Lữ Tiểu Linh. Nữ nhân này sẽ không bị nguy hiểm gì, có Ngân Linh Huyễn Thử ở cạnh nàng, Lữ Tiểu Linh lại là Linh Sư tam trọng, người bình thường không dám trêu vào. Lục Thiếu Du biết khôn thì đừng gặp lại Lữ Tiểu Linh, hắn cướp Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, dù Lữ Tiểu Linh không làm gì được hắn nhưng thế lực sau lưng nàng dễ dàng nghiền nát hắn.
Lục Thiếu Du từng nghĩ đã có Thiên Sí Tuyết Sư yêu thú phi hành làm tọa kỵ, muốn đi Vân Dương tông không có vấn đề gì. Nhưng yêu thú trong sơn mạch nguy hiểm này quá mạnh mẽ, thực lực của Lục Thiếu Du không đủ, dù có Tiểu Long cũng vô dụng. Nếu xui xẻo gặp chyện thì Lục Thiếu Du tàn đời, tốt nhất là tìm dong binh đoàn cùng nhau đi, hoặc tăng mạnh thực lực đến trình độ nào đó.
Lục Thiếu Du cũng đã hứa với Lục Tâm Đồng sẽ báo thù cho tiểu cô nương, hắn không thể đi ngay được. Huống chi trong Phi Linh Môn có báu vật ở mật thất, Lục Thiếu Du nên đi xem thử, không chừng được thứ tốt gì.
– Tu luyện!
Lục Thiếu Du ném hai viên đan dược tam phẩm vào miệng, bắt đầu luyện hóa. Âm Dương Linh Vũ quyết đúng là đốt tiền, hai viên đan dược tam phẩm vừa rồi đẳng cấp trung giai cộng lại giá trị hơn một vạn kim tệ.
Đan dược hóa thành năng lượng hùng dũng khuếch tán trong cơ thể. Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết bắt đầu luyện chế năng lượng trong thân thể, tinh luyện ra từng tia chân khí tinh thuần rót vào đan điền khí hải.
Một lát sau, vầng sáng vàng đất bao phủ người Lục Thiếu Du, tăng mạnh dần lên.
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Lục Thiếu Du liền ngừng tu luyện. Một đêm qua đi, hai viên đan dược tam phẩm chứa năng lượng đã bị Lục Thiếu Du luyện sạch. Lục Thiếu Du cảm giác chân khí trong cơ thể đã đến hậu kỳ Vũ Sĩ bát trọng.
Lần trước trên đường từ thị trấn về Phi Linh Môn, Lục Thiếu Du nuốt chân khí của một Vũ Đồ bát trọng thì đã gần đến hậu kỳ, bây giờ giờ năng lượng chứa trong hai viên đan dược tam phẩm, nếu Lục Thiếu Du tiếp tục nuốt một Vũ Sĩ là có thể đột phá đẳng cấp Vũ Sĩ cửu trọng.
Lục Thiếu Du mới ra khỏi phòng thì thấy Trương Minh Đào vội vàng chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng:
– Chưởng môn, nguy rồi!
Lục Thiếu Du hỏi:
– Sư huynh, sao vậy?
Trước mặt Phương Tân Kỳ thì Lục Thiếu Du luôn gọi Trương Minh Đào là sư huynh, tránh cho bị lộ thân phận.
Trương Minh Đào nói:
– Chưởng môn, người Hắc Kiếm Môn đến, bọn họ muốn gặp chưởng môn.
Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi:
– Hắc Kiếm Môn là gì? Ta không quen.
Phương Tân Kỳ mở miệng nói:
– Chưởng môn, Hắc Kiếm Môn nằm ở vòng ngoài Phi Linh sơn chúng ta, xem như là hàng xóm. Hắc Kiếm Môn tìm đến sợ là không có chuyện gì tốt đẹp.
Trương Minh Đào nói:
– Có hai đệ tử Hắc Kiếm Môn đến nói thẳng là muốn gặp chưởng môn.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
– Vậy được, mang ta đi gặp người đó.
Lục Tâm Đồng, Lục Thiếu Du, Trương Minh đào, Phương Tân Kỳ lập tức đi đại điện. Dọc đường đi Phương Tân Kỳ kể đại khái về Hắc Kiếm Môn cho Lục Thiếu Du nghe.
Hắc Kiếm Môn gần ngay cạnh Phi Linh Môn, trong môn phái có khoảng hai trăm đệ tử, thực lực môn chủ là Vũ Phách. Nghe nói Hắc Kiếm Môn có năm trưởng lão, toàn là đẳng cấp Vũ Phách. Mấy đệ tử thì thực lực tổng thể mạnh hơn Phi Linh Môn một chút.
Hắc Kiếm Môn luôn muốn chèn ép Phi Linh Môn, một mình chiếm Phi Linh sơn. Trước kia Lục Thanh còn sống nên Hắc Kiếm Môn hơi ngán, giờ nghe đâu chưởng môn của Phi Linh Môn đã bị giết, đổi chưởng môn mới, thế là Hắc Kiếm Môn định tấn công Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du nghe mấy tin này hắn nhíu chặt mày, Phi Linh Môn có nhiều rắc rối thật.
Linh Vũ Thiên Hạ
– Nhanh quá!
Tốc độ quá khủng khiếp, nhanh hơn Hắc Đầu Giác Trĩ gấp năm lần trở lên.
Lục Thiếu Du thầm giật mình. Hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư mới chỉ là yêu thú nhị giai hậu kỳ, nếu lên tam giai, tứ giai thì sau này nó bay càng nhanh hơn.
Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Lục Thiếu Du điểu khiển Thiên Sí Tuyết Sư bay đến bên ngoài Phi Linh sơn, tốc độ Thiên Sí Tuyết Sư nhanh đến kinh người.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một đỉnh núi, khép đôi cánh. Tuy nhiên Thiên Sí Tuyết Sư quá to, khoảng bốn mươi thước, cao mấy thước, Lục Thiếu Du không tiện dẫn vật khổng lồ trở về Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du hỏi Thiên Sí Tuyết Sư:
– Tuyết Sư, ngươi có thể thu nhỏ thân hình không?
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ:
– Grao grao!
Thiên Sí Tuyết Sư nhìn Lục Thiếu Du như đang nói gì.
Chỉ có Lục Thiếu Du biết Thiên Sí Tuyết Sư thật sự nói chuyện, Huyết Hồn Ấn bày trong đầu nó khiến hắn biết ngay các suy nghĩ của nó. Thiên Sí Tuyết Sư đang nói cho Lục Thiếu Du biết rằng nó không thể thu nhỏ, trừ phi đến tứ giai mới có thể tự do biến đổi.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
– Rắc rối đây.
Lục Thiếu Du đành pải mang theo Thiên Sí Tuyết Sư vào Phi Linh Môn, nếu bỏ nó lại bên ngoài lỡ bị cường giả nào thấy thì tiêu.
Lục Thiếu Du nói:
– Tuyết Sư, nếu không có chuyện gì nhớ đừng giang hai cánh.
Giờ chỉ còn cách đưa Thiên Sí Tuyết Sư vào Phi Linh Môn, che giấu thân phận. Nếu Thiên Sí Tuyết Sư không giương cánh thì đám người Hoàng Hải Ba cũng khó nhận ra.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm như đáp lại Lục Thiếu Du:
– Grao!
Bên ngoài Phi Linh Môn, khi Lục Thiếu Du trở về được nhiều đệ tử ùa ra đón. Bọn họ rất ngạc nhiên nhìn vật khổng lồ sau lưng Lục Thiếu Du.
– Mau nhìn kìa, chưởng môn đã về!
– Chưởng môn còn mang về một con yêu thú, thật đẹp.
Mọi người hành lễ:
– Kính chào chưởng môn!
Lục Thiếu Du nhẹ gật đầu, mang theo Thiên Sí Tuyết Sư trở về chỗ ở. Cá đệ tử còn đứng ở phía tò mò xem xét Thiên Sí Tuyết Sư nhưng không dám đến gần.
Bên ngoài ồn ào làm Lục Tâm Đồng tò mò đi ra xem.
Thấy Lục Thiếu Du trở về, Lục Tâm Đồng chạy ra ôm:
– Ca ca!
– Con chó đẹp quá!
Thiên Sí Tuyết Sư khép đôi cánh, trên đầu có dúm lông đã bị Tiểu Long đốt trong trận chiến, bề ngoài nó khá giống con chó.
Thiên Sí Tuyết Sư nghiêm nghị phản đối:
– Grao!
Nó là sư tử, không phải chó.
Phương Tân Kỳ đi ra, thấy Thiên Sí Tuyết Sư thì rất kinh ngạc hỏi:
– Đây là yêu thú gì? Sao ta trước giờ chưa từng nó?
Lục Thiếu Du nói:
– Tuyết Sư, đi sau núi, không được rời khỏi khu vực đó.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ, nhanh chóng ra sau núi.
Phương Tân Kỳ kinh ngạc hỏi Lục Thiếu Du:
– Chưởng môn đã thu phục được con yêu thú này?
Lục Thiếu Du trả lời:
– Ừm! Nó là yêu thú hộ thân cũng là tọa kỵ của ta.
– Chưởng môn thật lợi hại, có yêu thú làm tọa kỵ.
– Yêu thú to như vậy chắc là tam giai?
Đám sư thúc bàn tán xôn xao, vẻ mặt ngạc nhiên. Đệ tử Phi Linh Môn muốn có tọa kỵ yêu thú của riêng mình là nằm mơ. Dù là đệ tử thân truyền trong đại môn đại phái không phải ai đều có tọa kỵ yêu thú.
Mọi người ngạc nhiên qua đi tự động giải tán. Lục Thiếu Du ăn cơm chiều xong đi về phòng mình chuẩn bị tu luyện.
Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng, hắn nhớ đến Lữ Tiểu Linh. Nữ nhân này sẽ không bị nguy hiểm gì, có Ngân Linh Huyễn Thử ở cạnh nàng, Lữ Tiểu Linh lại là Linh Sư tam trọng, người bình thường không dám trêu vào. Lục Thiếu Du biết khôn thì đừng gặp lại Lữ Tiểu Linh, hắn cướp Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, dù Lữ Tiểu Linh không làm gì được hắn nhưng thế lực sau lưng nàng dễ dàng nghiền nát hắn.
Lục Thiếu Du từng nghĩ đã có Thiên Sí Tuyết Sư yêu thú phi hành làm tọa kỵ, muốn đi Vân Dương tông không có vấn đề gì. Nhưng yêu thú trong sơn mạch nguy hiểm này quá mạnh mẽ, thực lực của Lục Thiếu Du không đủ, dù có Tiểu Long cũng vô dụng. Nếu xui xẻo gặp chyện thì Lục Thiếu Du tàn đời, tốt nhất là tìm dong binh đoàn cùng nhau đi, hoặc tăng mạnh thực lực đến trình độ nào đó.
Lục Thiếu Du cũng đã hứa với Lục Tâm Đồng sẽ báo thù cho tiểu cô nương, hắn không thể đi ngay được. Huống chi trong Phi Linh Môn có báu vật ở mật thất, Lục Thiếu Du nên đi xem thử, không chừng được thứ tốt gì.
– Tu luyện!
Lục Thiếu Du ném hai viên đan dược tam phẩm vào miệng, bắt đầu luyện hóa. Âm Dương Linh Vũ quyết đúng là đốt tiền, hai viên đan dược tam phẩm vừa rồi đẳng cấp trung giai cộng lại giá trị hơn một vạn kim tệ.
Đan dược hóa thành năng lượng hùng dũng khuếch tán trong cơ thể. Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết bắt đầu luyện chế năng lượng trong thân thể, tinh luyện ra từng tia chân khí tinh thuần rót vào đan điền khí hải.
Một lát sau, vầng sáng vàng đất bao phủ người Lục Thiếu Du, tăng mạnh dần lên.
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Lục Thiếu Du liền ngừng tu luyện. Một đêm qua đi, hai viên đan dược tam phẩm chứa năng lượng đã bị Lục Thiếu Du luyện sạch. Lục Thiếu Du cảm giác chân khí trong cơ thể đã đến hậu kỳ Vũ Sĩ bát trọng.
Lần trước trên đường từ thị trấn về Phi Linh Môn, Lục Thiếu Du nuốt chân khí của một Vũ Đồ bát trọng thì đã gần đến hậu kỳ, bây giờ giờ năng lượng chứa trong hai viên đan dược tam phẩm, nếu Lục Thiếu Du tiếp tục nuốt một Vũ Sĩ là có thể đột phá đẳng cấp Vũ Sĩ cửu trọng.
Lục Thiếu Du mới ra khỏi phòng thì thấy Trương Minh Đào vội vàng chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng:
– Chưởng môn, nguy rồi!
Lục Thiếu Du hỏi:
– Sư huynh, sao vậy?
Trước mặt Phương Tân Kỳ thì Lục Thiếu Du luôn gọi Trương Minh Đào là sư huynh, tránh cho bị lộ thân phận.
Trương Minh Đào nói:
– Chưởng môn, người Hắc Kiếm Môn đến, bọn họ muốn gặp chưởng môn.
Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi:
– Hắc Kiếm Môn là gì? Ta không quen.
Phương Tân Kỳ mở miệng nói:
– Chưởng môn, Hắc Kiếm Môn nằm ở vòng ngoài Phi Linh sơn chúng ta, xem như là hàng xóm. Hắc Kiếm Môn tìm đến sợ là không có chuyện gì tốt đẹp.
Trương Minh Đào nói:
– Có hai đệ tử Hắc Kiếm Môn đến nói thẳng là muốn gặp chưởng môn.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
– Vậy được, mang ta đi gặp người đó.
Lục Tâm Đồng, Lục Thiếu Du, Trương Minh đào, Phương Tân Kỳ lập tức đi đại điện. Dọc đường đi Phương Tân Kỳ kể đại khái về Hắc Kiếm Môn cho Lục Thiếu Du nghe.
Hắc Kiếm Môn gần ngay cạnh Phi Linh Môn, trong môn phái có khoảng hai trăm đệ tử, thực lực môn chủ là Vũ Phách. Nghe nói Hắc Kiếm Môn có năm trưởng lão, toàn là đẳng cấp Vũ Phách. Mấy đệ tử thì thực lực tổng thể mạnh hơn Phi Linh Môn một chút.
Hắc Kiếm Môn luôn muốn chèn ép Phi Linh Môn, một mình chiếm Phi Linh sơn. Trước kia Lục Thanh còn sống nên Hắc Kiếm Môn hơi ngán, giờ nghe đâu chưởng môn của Phi Linh Môn đã bị giết, đổi chưởng môn mới, thế là Hắc Kiếm Môn định tấn công Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du nghe mấy tin này hắn nhíu chặt mày, Phi Linh Môn có nhiều rắc rối thật.
Linh Vũ Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Linh Vũ Thiên Hạ
Story
Chương 202: Đồ ăn cướp!
10.0/10 từ 20 lượt.