Lili Marleen
C11: Chương 11
“Tôi nghĩ……Chúng ta đã đi đến tận thế rồi, vậy nên xin anh hãy dừng lại ở đây đi.” Cô cầm thanh kiếm sắc bén trong tay, vung nó vào anh không chút do dự. Cắt đứt mọi khao khát và ước muốn của anh, trong phút chốc máu đã chảy thành sông.
Anh đã bại trận, nhưng tuy bại mà vinh, hơn nữa anh còn trở nên dũng cảm hơn sau mỗi lần thất bại đó.
“Có lẽ……Có lẽ là tôi đã quá dở hơi rồi, nhưng tôi đang nghiêm túc đấy, sau khi chiến tranh kết thúc, em có thể chuyển đến Berlin, ở đó cũng có những trường đại học tốt, tôi đảm bảo với em.”
"Chiến tranh sẽ có ngày kết thúc sao?” Tố Tố hỏi vô cùng trịnh trọng.
“Đúng vậy, lúc đó khắp nơi đều là thiên đường nước Đức, mỗi công dân hợp pháp đều có ô tô và biệt thự, và tất cả những tên Do Thái tham lam sẽ bị trục xuất.”
“Trục xuất đi đâu? Địa ngục chăng?”
“Đúng vậy, địa ngục.” Heinz đáp lại vô cùng chắc nịch.
Tố Tố cảm thấy thật tuyệt vọng, thậm chí là nghẹt thở, cô không nhìn thấy chút ý do dự nào trong mắt anh, đúng vậy, những chủng tộc khác —— đặc biệt là người Do Thái, chỉ là gia súc trong mắt bọn họ, thậm chí còn không bằng cả gia súc —— đến cuối cùng chỉ có người Aryan cao quý mới không ăn thịt người mà thôi.
“Có thể……Có thể……” Cô đang rất mệt mỏi, tinh thần cô suy sụp, cô không muốn tiếp tục tranh cãi một cách vô nghĩa nữa, “Ngài Mackensen, xin hỏi tôi có thể rời đi được chưa?”
Heinz lại đang cảm thấy day dứt vì sự chia ly tạm thời này, “Tôi sẽ nhớ em, Isabelle. Dù cho em chỉ xem tâm ý của tôi như một trò đùa……”
Thấy anh nản lòng, cô khẽ liếm môi dưới, cảm thấy bản thân ít ra cũng nên nói vài lời nào đó trong trường hợp này, đúng vậy, chỉ là những lời nói sáo rỗng mà thôi, không mang ý nghĩa gì khác, “Cảm ơn anh đã tôn trọng phụ nữ, tôi sẽ……tôi sẽ cầu nguyện cho anh ở Paris.”
Ngọn lửa le lói trong lòng anh lại bùng cháy lên, hãy nhìn mà xem, anh thừa biết, không một cô gái nào có thể từ chối Heinz Von Mackensen cả, anh phong độ vượt trội khí chất lịch lãm như thế, ngay cả khi đối mặt với một cô gái thần bí đến từ phương Đông xa xôi, phong thái của anh vẫn không vơi giảm. Chắc hẳn cô đã yêu anh bằng cả trái tim, nhưng cô không dám bày tỏ lòng mình chỉ vì luật phân biệt chủng tộc, không thành vấn đề, điều này không thành vấn đề, anh có thể xoay sở được, tuy rằng chính anh cũng không tự tin mấy.
“Thắng lợi thuộc về Đệ Tam Đế Chế vĩ đại!” Nói xong anh nhìn sang cô, vẫn không cử động.
Tố Tố đang chần chờ, chẳng lẽ anh đang đợi cô hô lên những khẩu hiệu ngu xuẩn kinh khủng đó theo anh sao?
Quả nhiên anh đã không đợi cô đáp lại, liền nhíu mày, lộ ra vẻ mặt thất vọng, “Em phải yêu Quốc trưởng và nước Đức giống như tôi, đây là điều kiện tiên quyết trong giao tiếp giữa chúng ta.”
Tố Tố sững người, cô kinh hãi trước trí nhớ nhảy vọt của anh, “Ngài Mackensen, tôi nghĩ chắc hẳn anh đã hiểu nhầm điều gì đó rồi, tôi không có yêu cầu gì cả……”
“Không cần nhiều lời nữa, tôi hiểu hết cả rồi.” Trong lòng anh đã hiểu rõ, hơn nữa còn đồng cảm, “Bây giờ, xin hỏi……tôi có thể hôn em được không?”
“Không được!” Cô trả lời thật nhanh chóng và khẩn trương, suýt nữa đã lao ra khỏi chỗ ngồi.
“Được thôi, điều này cũng có lý.” Anh tháo mũ xuống, chải vuốt mái tóc vàng óng, trước khi đến gặp cô anh đã đặc biệt đến khu trung tâm để cắt tóc, gã người Ý tóc đen kia đã khen ngợi anh rằng, chắc hẳn anh là một anh chàng đẹp trai nhất nước Pháp, nhưng điều này có ích gì chứ, chết tiệt, đồ con lợn Ý, suốt ngày chỉ biết ăn pizza và nói những lời có cánh.
“Vậy thì……ít nhất hãy để tôi hôn lên tay của em.” Anh đã đứng dậy trước mặt cô, chắn đi ánh sáng của màn hình, “Đây là nghi thức cơ bản.” Nói xong, không đợi cô từ chối mình, anh liền nắm lấy tay cô trong bóng tối, khom lưng, hôn lên mu bàn tay thanh tú của cô bằng đôi môi mỏng.
Khi ngẩng đầu lên, trong mắt anh chợt lóe lên tia xảo trá, giống hệt một đứa trẻ hư vừa thành công chơi khăm người khác.
Một cảm giác ngứa ngáy lan ra từ nơi môi anh chạm vào, như một loại vi khuẩn, nhưng lại như một loại độc tố hơn, thâm nhập từ da vào từng mao mạch máu, đi qua các động mạch và tĩnh mạch uốn lượn ngoằn ngoèo, cuối cùng tụ lại ở tim. Cô cảm thấy sợ sệt, run rẩy, nóng lạnh từng cơn, tất cả đều là dấu hiệu của cảm mạo.
Cô bị bệnh rồi, cô còn biết rõ căn bệnh này rất nguy hiểm và khó chữa.
“Tôi phải đi đây.” Cuối cùng cô cũng đứng lên, các khớp đầu gối như đã bị rỉ sét, lộp cà lộp cộp, xương đùi và xương bắp chân cọ xát vào nhau, khiến cô khó giữ thăng bằng.
“Thật tiếc là tôi không thể đích thân đưa em về nhà, tôi rất xin lỗi.”
“Tuyệt thật, ngài Mackensen, điều này sẽ giúp tôi tránh khỏi những thị phi.”
“Được rồi, xin hãy lắng nghe lời khuyên cuối cùng của tôi.”
“Tránh xa người Do Thái sao? Thật xin lỗi, tôi cũng giống như họ, không có gì khác biệt.”
Anh nhìn thấy một sự kiên định khó tả từ trong mắt cô, và anh đoán rằng, có lẽ cô chưa bao giờ phải cất cao giọng để nói chuyện, càng chưa bao giờ có bài phát biểu dõng dạc hùng hồn nào trên bục giảng, nhưng sức mạnh của nhẫn nại và cứng cỏi lại đang chảy trong cơ thể cô, tựa như lưới đánh cá, lặng lẽ tóm lấy anh. Anh bị lay động thật sâu sắc, giữa dịu dàng và thầm lặng.
Anh từ bỏ lời khuyên, anh tin rằng một ngày nào đó cô sẽ hiểu được người Do Thái ghê tởm đến mức nào, cô sẽ lựa chọn đứng về phía anh, cùng chung kẻ địch. Nhưng……khung cảnh có hơi nhàm chán, anh thay đổi chủ ý, muốn cô chỉ đứng ở trung gian.
“Tôi sẽ rất nhớ em, hy vọng em cũng vậy.” Anh nói lời từ biệt, đôi mắt xanh biếc lộ ra vẻ miễn cưỡng thăm thẳm, vẫn còn chưa rời khỏi Paris mà anh đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi. Có lẽ anh thật sự nên tìm đến bác sĩ tâm lý để kê một đơn thuốc nào đó, chữa bệnh tương tư cho mình.
“Tạm biệt.” Cô nói lời tạm biệt với anh.
“Thỉnh cầu cuối cùng……hãy kiềm chế một chút thôi Isabelle, đừng tỏ ra nóng nảy như thế, điều này thực sự làm tôi buồn đấy.” Ánh sáng trong phòng chiếu phim thật sự quá mức ám muội, thậm chí anh đã bắt đầu nảy mầm một vài suy nghĩ không thể diễn tả được, chẳng hạn như, “Em có thể gọi tên tôi được không? Heinz, bằng tiếng Đức.”
Tố Tố cắn môi dưới, không thể kiên quyết từ chối được, “Tạm biệt, Heinz.”
Lạy Chúa, đây quả thực là phần thưởng cao nhất mà Chúa đã ban cho anh trước khi anh lên đường. Khoan đã, cô vừa nói cái gì thế, phát âm như thế nào? Heinz, tên anh đọng lại trong miệng cô, truyền đến tai anh với vị ngọt trên đầu lưỡi, tuyệt vời không gì sánh bằng. Động lòng người hơn bất kỳ vở opera nào, thú vị hơn bất kỳ bài phát biểu nào.
Anh phải kiềm chế lại, cần phải kiềm chế lại.
“Cảm ơn em rất nhiều, lời chúc phúc của em sẽ mang đến chiến thắng cho tôi. Tạm biệt, Isabelle.”
“Được, tạm biệt.” Tố Tố cúi đầu, cố tình né tránh ánh mắt ngời sáng của anh. Ánh mắt không biết nói dối, hơn nữa còn rất dễ hiểu.
Anh đi trước cô một bước, mở cửa phòng chiếu phim cho cô, Hans đứng canh ngoài cửa, báo cáo: “Thưa quý cô, bạn của cô đã đi rồi. Tôi nói với cô ấy quân đội chính quy đã trưng dụng phòng chiếu phim này, mong cô ấy hãy về trước.”
Tố Tố ngần ngại, không biết có nên nói lời cảm ơn hay không, nhưng cô lại sợ bị người khác phát hiện hơn, cô thận trọng hơn cả những công nhân làm việc dưới lòng đất, vòng qua Hans rồi nhanh chóng biến mất vào đám đông.
Anh nhìn theo bóng cô đang xa dần, đôi mắt xanh băng giá tràn ngập đau buồn.
Hans nói: "Ngài Thiếu tá, đừng như vậy mà, ở Luxembourg còn có những cô gái tốt hơn.”
“Ôi……” Anh càng thêm sầu muộn, vào những lúc này, thuốc lá chính là niềm an ủi tốt nhất.
Cô vẫn chưa được lắng nghe tiếng đàn piano của anh, nếu không cô sẽ bị kỹ năng điêu luyện của anh làm cho mê mẩn mất thôi, thật đáng tiếc.
Vào ngày Heinz rời đi, Paris vẫn bình thường như mọi ngày. Antony trở nên bí ẩn, đi sớm về khuya, ít nói đi hẳn. Viola cũng bắt đầu hỏi thăm tin tức về quân đội Đức ở Luxembourg, điều này có phần đáng lo ngại. Nhiều lần lời nói đã ra đến đầu môi, nhưng Tố Tố vẫn chưa thể hỏi ra được. Bà Boulanger tinh thông nhiều tin tức đã cảnh báo cô trong bữa sáng, “Nghe này Isabelle, tốt nhất cháu hãy giữ khoảng cách với Viola. Rất nhiều người đã trông thấy cô ta ôm ôm ấp ấp lính Đức……” Nói đến đây, bà Boulanger đặt tay lên hông, lắc đầu thở dài, “Chắc chắn cô ta đã ngủ với bọn lính Đức rồi, điều này thật ghê tởm.”
“Những lời truyền miệng không hẳn sẽ là sự thật.” Tố Tố nói rồi đặt chiếc thìa bạc xuống, định đi ra ngoài.
Antony đã về, vừa khéo nghe thấy lời này, lời lẽ của anh lại càng cực đoan hơn, “Những người đàn ông đang hăng say chiến đấu đẫm máu, nhưng những con điếm phóng đãng này lại nóng lòng muốn trèo lên giường lính Đức rồi.”
“Antony, đừng để em lại nghe thấy anh vu khống cho Viola.”
Tố Tố là một cô gái dịu dàng, cô rất hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, Antony biết cô đã nổi giận, tự giác im lặng.
Bà Boulanger lại trách mắng, “Thằng nhãi ranh, tại sao đến tận bình minh con mới chịu về nhà, rốt cuộc con đang làm cái quái gì ngoài kia thế?”
“Còn có thể làm gì được chứ? Chẳng qua chỉ là những phong trào, cách mạng, và đình công.” Giáo sư Boulanger nhìn vào tờ báo, nói một cách mỉa mai.
Antony lấy cho mình một mẩu bánh mì, yên lặng nhấm nháp, anh không nói gì trước những lời nhạo báng của bố mình, anh đã thay đổi.
Tố Tố đã bắt đầu với chương trình học trong học kỳ tiếp theo của năm ba đại học, đi sớm về muộn. Heinz dường như đã biến mất khỏi cuộc đời cô, ngoại trừ người đưa thư mà cô không thể bỏ lỡ.
Nhưng trong mọi thứ sẽ luôn có những chuyện ngoài ý muốn, giữa đêm khuya tịch lặng,《 Rhapsody on a theme of Paganini 》bỗng vang lên trong tâm trí cô, thời gian như quay ngược lại vào đêm vũ hội giáng sinh, cô nhìn anh qua khung cửa sổ, và anh cũng ở đấy, cảnh tượng đó biến thành một bức tranh khó tả thành lời, những gì ập đến trước mắt cũng chỉ là bi kịch của một thời đại.
Chất giọng Đức trầm thấp của anh đang nhắc lại trong đầu cô, “Đến đọc thư đi, Isabelle.”
Cô nhìn cửa sổ kính, khẽ thở dài, hơi thở ấm nóng lập tức tạo thành sương muối ngay khi chạm vào tấm kính lạnh lẽo. Trên phố Jacques không có lấy một bóng người, gia đình Boulanger cũng đã chìm vào giấc ngủ. Cô khoác thêm áo, đi về phía con phố vắng tanh ngay lúc nửa đêm.
Gió thổi tung mái tóc dài của cô, như một nụ hoa vừa chớm nở, cô đang chờ đợi hơi ấm từ mùa xuân giữa mùa đông lạnh giá, dù mưa to gió lớn đến đâu cũng không thể ngăn được một bông hoa nở rộ.
Chữ thập đen được vẽ trên hòm thư trông thật ngớ ngẩn làm sao, cô mở hòm thư, rút ra một chồng thư dày cộm, không có phông thư nào được ghi tên người nhận, chúng được gửi đến từ Luxembourg, dang rộng đôi cánh, cùng nhau bay đến số 38 phố Jacques, nhưng lại không có người nhận được chỉ định.
Tố Tố trở lại phòng ngủ, mở ra bức thư đầu tiên.
Người tình bé nhỏ:
Hoa ven đường nở rồi, tôi muốn hái về tặng em một bó.
Bò cừu trong nông trại đang kêu gào, tôi thật muốn đưa em quay về trang viên Bavaria.
Tôi đã hút thuốc vượt quá số định mức, nhưng điều này cũng không ngăn được những suy nghĩ cuồng dại của tôi.
Luxembourg không có tuyết, tôi nhớ cái đêm tuyết rơi được gặp em biết bao.
Tôi nhớ em, từng giây từng phút.
Nhưng, người tình bé nhỏ của tôi ơi, tôi thậm chí còn không dám viết tên em trong thư.
Tôi sợ làm em cáu giận, bởi vì tôi rất yêu mến em.
Ngày 7 tháng 2, tại một nông trại bốc mùi hôi thối.
Lili Marleen