Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 98
246@-
Đổi chỗ khác?
Thẩm Tiểu Khương im lặng vài giây, vòng tay đang ôm nới lỏng ra một chút để người trong lòng dễ thở hơn.
"Dì út, chị muốn đi đâu?" Cô hỏi.
Tiếng sột soạt tinh tế truyền đến, Trần Nghị ngồi thẳng dậy, trên mặt có một lớp mồ hôi mỏng. Đôi tay đã ấm lên của nàng nâng lấy mặt Thẩm Tiểu Khương. "Đi một nơi mà chúng ta chưa từng cùng nhau đến."
Vẻ mặt thần bí, Thẩm Tiểu Khương chớp mắt hai cái, khuôn mặt bị Trần Nghị nâng trong tay hơi nóng lên.
Nói ra thì, những nơi cô và Trần Nghị đã cùng nhau đến vừa nhiều lại vừa ít. Nếu có thể, Thẩm Tiểu Khương thật sự hy vọng mình có thể đưa Trần Nghị đi du lịch vòng quanh thế giới.
"Thẩm Tiểu Khương, em có bằng lòng cùng chị về Thịnh Thế Hoa Đình không?" Trần Nghị dùng ngón cái nhẹ nhàng v**t v* gương mặt người đối diện, ánh mắt trong veo, dịu dàng luyến ái, tựa như chiếc lông vũ lả lướt rơi xuống mặt hồ, hay như làn khói bếp mềm mại vương trên mái tóc.
Động tác của nàng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, như thể thứ đang nâng niu trong tay không phải là một gương mặt, mà là một báu vật vô giá.
Có lẽ vì lúc hôn nhau đã làm tối đèn đi, sắc mặt Trần Nghị dịu dàng lạ thường, giống như một người mẹ đang v**t v* con nhỏ, hay như một người bạn thân thiết không khoảng cách.
Thẩm Tiểu Khương ngẩn người.
Ánh đèn từ một chiếc xe khác ngoài cửa sổ lướt qua, chiếu sáng con ngươi màu hổ phách nhạt của Trần Nghị.
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Tiểu Khương nhớ lại viên đá hổ phách mà cô nhặt được lúc nhỏ khi đi biển bắt hải sản. Loại đá này rất hiếm gặp, mỗi viên đều không giống nhau. Và dưới những ánh đèn khác nhau, ở những nhiệt độ khác nhau, chúng lại khúc xạ ra những tia sáng hoàn toàn khác biệt.
Giống hệt như Trần Nghị đầy tương phản, giống hệt như nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng. Mỗi thời mỗi khắc, đều không giống nhau, đều đẹp đến nao lòng.
Thấy Thẩm Tiểu Khương không có phản ứng gì, Trần Nghị từ từ lại gần, hai chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở ấm áp không ngừng quấn quýt.
"Trả lời chị." Nàng nói.
Giọng nói không lớn, không nhanh, mỗi một chữ đều nhẹ bẫng, như những bông tuyết lả tả bay.
"Hửm?" Thẩm Tiểu Khương không phải không nghe thấy, chỉ là muốn để Trần Nghị lặp lại lần nữa.
Cô muốn nghe giọng nói của Trần Nghị, muốn nhìn Trần Nghị dùng ánh mắt gần như cố chấp đó nhìn mình.
Mặt Trần Nghị lại cúi xuống thêm một chút, cuối cùng ở một giới hạn nào đó, hai chóp mũi đã chạm vào nhau.
Nàng híp mắt, dường như biết được suy nghĩ trong lòng Thẩm Tiểu Khương, nhưng lại không nỡ vạch trần.
"Thẩm Tiểu Khương..." Lần này, giọng của Trần Nghị có chút khác biệt. Hơi thở vi diệu mà mập mờ trong xe, khiến ba chữ này được thốt ra từ đôi môi mím chặt, mang theo một chút cảm giác sứ mệnh.
"Em...có bằng lòng đi với chị đến Thịnh Thế Hoa Đình không?"
Tim Thẩm Tiểu Khương thắt lại, máu trong huyết quản như ngưng trệ, chỉ còn tiếng tim đập nhàn nhạt vang vọng trong lồng ngực.
"Em bằng lòng." Cô không chút suy nghĩ đáp.
Nhưng giây sau lại cảm thấy có gì đó không ổn, thế là, ngượng ngùng gãi gãi khóe miệng, lúng túng nói: "Không phải, em...ý em là..."
"Hửm?" Trần Nghị lại gần thêm chút nữa, trong đôi mắt phượng hẹp dài sóng sánh ánh sáng. Vũ trụ mênh mông trên tấm kính riêng tư sau lưng khúc xạ ra những tia sáng yếu ớt mà đẹp mắt, nhàn nhạt khắc lên gương mặt trắng hồng của Trần Nghị, đẹp đến mức quá đáng.
Dứt lời, tay Trần Nghị leo lên vai Thẩm Tiểu Khương, tìm đến sợi dây an toàn không lớn lắm, cẩn thận, chậm rãi dùng đầu ngón tay vòng lấy.
"Vậy ý em là gì?" Ngón tay Trần Nghị di chuyển lên trên, rũ tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cổ thon dài của Thẩm Tiểu Khương và mái tóc đen nhánh sau gáy.
Tiếp đó, nàng lại từ từ ngước mắt lên, con ngươi màu hổ phách nhạt sâu thẳm tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Giống như mắt của một chú mèo con trong đêm, hay như một tảng đá phát sáng trong cõi hư ảo.
"Chẳng lẽ, em không bằng lòng?" Mỗi một chữ nàng nói ra đều găm vào tim Thẩm Tiểu Khương, mỗi một hơi thở đều đang tô đậm không khí giữa hai người.
Vừa kiêu kỳ lại vừa yêu chiều, giống như đang nói "Nhóc con, ai cho em lá gan, dám nói không bằng lòng".
Dây an toàn bị kéo nhẹ, cảm giác vi diệu truyền đến tim.
Giây sau, dây an toàn được buông ra, "bụp" một tiếng rơi xuống.
Trên vai truyền đến một cảm giác ngứa ngáy. Không nghiêm trọng, nhưng đủ để khơi dậy một cảm giác nóng nảy nào đó.
"Rốt cuộc có bằng lòng không?" Trần Nghị hỏi.
Thẩm Tiểu Khương theo bản năng rụt người lại một chút, kinh ngạc nhìn vào mắt Trần Nghị, Trần Nghị cũng nhìn lại cô.
Đối phương cười ranh mãnh, đôi mắt híp lại giãn ra một chút, khẽ hất cằm, dời đến khóe mắt phải của Thẩm Tiểu Khương, thổi nhẹ một hơi vào mắt cô.
Mưa phùn rả rích, gió xuân hiu hiu. Khiến người ta say mê, khiến người ta vui vẻ.
Mặt Thẩm Tiểu Khương tựa như nụ hoa hồng chớm nở, bị cơn gió xuân nóng bỏng này thúc cho chín, cho hồng.
Tầm mắt của cô từ ánh mắt của đối phương dời đi, quét xuống từng nơi, từng điểm.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc màu nâu sẫm của Trần Nghị.
Người đó liền hóa thân thành một chú mèo dính người, nhắm mắt lại dùng gương mặt cọ vào lòng bàn tay Thẩm Tiểu Khương.
Thật đẹp, thật quyến rũ.
Trần Nghị, người phụ nữ này thật sự thần kỳ, khi thì quyến rũ động lòng người, khi thì dịu dàng dễ bắt nạt. Mỗi một tế bào, mỗi một tấc da trên người đều toát ra một cảm giác mới mẻ. Khiến người ta ở lâu không chán, gặp lại cũng rung động.
"Em bằng lòng," con mắt bị thổi gió của Thẩm Tiểu Khương khẽ run lên rồi nhắm lại, sau đó lại lập tức mở ra. Cũng không biết cô lại nghĩ đến điều gì, vành tai cũng đỏ theo. "Nhưng em vẫn cảm thấy hỏi như vậy rất kỳ quặc."
"Kỳ quặc?" Trần Nghị chớp mắt mấy cái, ánh sáng vỡ vụn từ khe mi rớt xuống, ném lên mặt những bóng mờ nhàn nhạt. "Thế nào lại kỳ quặc?"
"Có chút trang trọng, giống như một nghi lễ nào đó." Thẩm Tiểu Khương nói, giọng nói cũng không tự tin mà thấp xuống.
Cô nhìn vào mắt Trần Nghị, cả hai im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng nữa.
...
Đèn đỏ sáng lên, xe dừng lại.
Thỉnh thoảng có xe điện đi qua, người trên xe vừa nói vừa cười. Rất nhanh, âm thanh biến mất.
Trong không gian gần như khép kín của xe, yên lặng đến chỉ còn tiếng thở khi thì nhẹ nhàng, khi thì nặng nề của cả hai.
"Em chỉ cảm thấy, chị vừa nói như vậy, có cảm giác như tỏ tình, à không... có cảm giác như cầu hôn." Nói xong, mặt và tai Thẩm Tiểu Khương liền đỏ hơn.
Cô ý thức được mình nói có thể không đúng, lập tức lại lắc đầu: "Không không không, em không phải nói muốn chị tỏ tình hay là cầu hôn, ôi, cái miệng này của em sao lại ngốc thế, em rốt cuộc muốn nói cái gì chứ??"
Thẩm Tiểu Khương phát điên trong lòng, gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Bỗng nhiên, người trước mặt cười nắm lấy bàn tay sắp thu về của Thẩm Tiểu Khương, thản nhiên: "Đúng vậy, đồ ngốc này của chị, rốt cuộc muốn nói gì thế?"
Mắt nàng đang cười, giọng nói cũng đang cười.
Cổ tay Thẩm Tiểu Khương bị nắm lỏng lẻo, rõ ràng có thể thoát ra, nhưng cô lại không làm. Thỉnh thoảng làm con mồi một lần, cũng không tệ.
Trần Nghị nghiêng mặt hôn lên lòng bàn tay có chút ẩm ướt của Thẩm Tiểu Khương. Đồng thời, liếc nhìn người đang ngơ ngác kia.
"Chị có thể cầu hôn." Giọng nói của nàng từ giữa môi lưỡi bật ra, chạm vào lòng bàn tay rồi dập dờn trong không khí đầy mập mờ.
"Không, em...phải là em cầu hôn!" Mặt Thẩm Tiểu Khương đỏ bừng.
Lần đầu tiên cả hai nhắc đến chủ đề này, thực ra trong lòng đều có chút thấp thỏm.
Động tác hôn lên lòng bàn tay của Trần Nghị dừng lại một chút. Mượn men say, nàng muốn điên hơn một chút.
Giây sau, đôi môi nàng khẽ mở, vừa hà hơi vừa vòng lưỡi l**m l**m lòng bàn tay Thẩm Tiểu Khương.
Cảm giác như bị điện giật từ tai lan ra khắp xương thịt, trôi qua lòng bàn tay, cổ tay, rồi hình thành một lớp da gà dày đặc trên cánh tay.
"Không, chị cũng cần." Trần Nghị ngậm đầu ngón tay Thẩm Tiểu Khương, dùng sức cắn nhẹ một cái, nước bọt từ khóe môi trượt xuống, men theo đầu ngón tay chậm rãi chảy xuôi.
Thẩm Tiểu Khương nhìn người trước mặt, theo bản năng nhíu mày nhẹ, hơi thở rối loạn, suy nghĩ không tập trung làm chậm lại ngữ điệu: "Cùng nhau..cùng nhau cầu hôn cũng được."
"Được." Trần Nghị cười đưa tay Thẩm Tiểu Khương đến một nơi không nhìn thấy, sau đó ghé vào trước mặt cô, dùng sức cắn lên môi cô.
Tiếng cười lan ra trong xe, mang theo một sự dính chặt và một chút ẩm ướt.
.
Nghe nhạc nhẹ, Trần Nghị tựa vào khuỷu tay Thẩm Tiểu Khương, ngủ thiếp đi một lúc.
Cho dù tay có tê mỏi, Thẩm Tiểu Khương cũng không rút ra.
Nhìn người yêu say ngủ còn có gì hạnh phúc hơn lúc này chứ. Một chút đau nhức trên cơ thể có là gì? Coi như là khúc dạo đầu cho sự ngọt ngào đi.
Xe xuống đường cao tốc, đi vào một con đường nhỏ vô cùng xóc nảy, Trần Nghị vậy mà không tỉnh.
Ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, rộng rãi cao cấp còn có thể mất ngủ, mà trong hoàn cảnh tồi tệ thế này lại ngủ ngon như một đứa trẻ. Có thể cho nàng một bến đỗ ấm áp như vậy, trên thế giới này, cũng chỉ có một mình Thẩm Tiểu Khương.
Độ xóc nảy ngày càng nghiêm trọng, Thẩm Tiểu Khương siết chặt cánh tay, trực tiếp ôm Trần Nghị vào lòng.
Cô nghiêm túc kiểm soát lực đạo, vừa không để Trần Nghị vì xóc nảy mà tỉnh giấc, cũng không để nàng vì lực tay quá chặt mà đau.
Thẩm Tiểu Khương vừa ôm, vừa khẽ động, thậm chí còn dùng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Trần Nghị. Có phần giống như đang dỗ ngủ. Thật sự, cưng chiều vô cùng.
Chiếc Rolls-Royce màu đen xé toạc màn đêm dài, lao đi trên đường.
Rất nhanh, xe đã ra khỏi trạm thu phí Nam Thành.
Đêm dài, cho dù nhiệt độ trong xe ổn định, Trần Nghị vẫn vì lạnh mà co rúm lại trong lòng Thẩm Tiểu Khương. Rõ ràng là người lớn hơn mình mấy tuổi, lúc này lại ngoan ngoãn, mềm mại như vậy.
Trong chốc lát, Thẩm Tiểu Khương không nhịn được, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương.
Mùi rượu trên người Trần Nghị đã nhạt đi rất nhiều, mùi hương đặc trưng của nàng lan tỏa xung quanh. Rất nhạt, thanh khiết mà ưu nhã, dễ chịu hơn tất cả các loại nước hoa hàng trăm, hàng ngàn lần.
Thẩm Tiểu Khương tham lam nhìn người trong lòng, lại cúi đầu đặt lên môi đối phương một nụ hôn nồng nàn.
"Ưm..."
Nghe thấy tiếng, cô vội vàng ngẩng đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn ra cửa sổ đen kịt.
Mí mắt Trần Nghị nhanh chóng chớp động, sau vài giây chậm rãi mở ra.
Nàng đưa tay xoa xoa ấn đường, giọng nói khàn khàn hỏi: "Đến đâu rồi?"
Thẩm Tiểu Khương nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một tiếng: "Chắc... sắp đến rồi."
Nói xong, cô nghiêng mặt qua nhìn Trần Nghị, ánh mắt đối phương mệt mỏi nửa mở, nửa nhắm.
Thẩm Tiểu Khương sờ sờ đuôi mắt của nàng, ôn tồn nói: "Không sao, chị ngủ tiếp đi, đến nơi em gọi chị."
Trần Nghị cười duyên. "Được, vậy em có thể tiếp tục hôn chị."
Mặt Thẩm Tiểu Khương "phừng" một cái đỏ bừng.
"Chị... chị vừa nãy không phải đã ngủ rồi à? Sao lại biết?" Cô ngượng ngùng.
Trần Nghị cong cong khóe môi, đuôi mắt ánh lên một nụ cười: "Chị đúng là đã ngủ, nhưng em hôn quá chăm chỉ."
"A?" Thẩm Tiểu Khương mặt đầy áy náy. "Xin lỗi chị."
"Tại sao phải xin lỗi?" Trần Nghị đưa tay, nhẹ v**t v* má Thẩm Tiểu Khương. "Chị thích em hôn chị, đặc biệt..đặc biệt thích."
Ngón tay của nàng thường lạnh buốt, nhưng lúc này, đầu ngón tay của nàng lại ấm.
.
Chiếc Rolls-Royce lái vào Thịnh Thế Hoa Đình.
Khuôn viên của khu dân cư được cây xanh bao phủ, chẳng khác nào một công viên um tùm. Bên trong toàn là biệt thự. Đồng thời, để đảm bảo sự riêng tư, các biệt thự cách nhau rất xa. Diện tích mỗi căn cũng lớn đến kinh người.
Sau khi vào cửa, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là ngôi nhà, mà là một khu vườn kiểu Trung Quốc rộng lớn. Cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ san sát, đủ loại hoa cỏ cây cối xen kẽ tinh tế.
Chân Trần Nghị vừa bước vào cửa, toàn bộ đèn cảm ứng trong sân đều sáng lên. Ánh đèn chập chờn, tựa như cung điện trên trời.
Thẩm Tiểu Khương bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Lớn từng này rồi, cô chưa bao giờ thấy một ngôi nhà nào lớn và đẹp như vậy.
Trần Nghị chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, cười nhẹ, trên mặt vẫn còn phảng phất mùi rượu. "Đi thôi."
"Vâng."
Thẩm Tiểu Khương biết Trần Nghị có tiền, nhưng cô thực sự không thể tưởng tượng được, Trần Nghị rốt cuộc có bao nhiêu tiền. Ở Nam Thành, một căn nhà như thế này, ở một khu vực đắt đỏ như vậy, trị giá cả một gia tài!
Thẩm Tiểu Khương đi sau lưng Trần Nghị, hít hà mùi tiền trong cả khu vườn. Cô cuối cùng cũng hiểu được, cái gọi là "trong không khí tràn ngập mùi tiền".
Thẩm Tiểu Khương không thực sự ghét người giàu, nhưng cô tuyệt đối không ham tiền. Từ nhỏ, cô đã hiểu một đạo lý, cha mẹ cho là bối cảnh, bản thân phấn đấu mới là giang sơn.
Mặc dù bây giờ cô đã biết thân phận thật sự của ông ngoại, nhưng cô vẫn giữ thái độ khiêm tốn, không vì bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì thay đổi mà dao động tâm niệm ban đầu của mình.
"Thẩm Tiểu Khương," Trần Nghị vẫn còn hơi choáng, bước chân rất chậm và có chút lảo đảo. Nàng chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười. "Ngày mai, em nhập vân tay vào đi."
Thẩm Tiểu Khương vẻ mặt ngơ ngác.
Trần Nghị nhéo nhéo tai Thẩm Tiểu Khương: "Là cái khóa vân tay ở cửa vừa nãy đó, sau này em đến, chị không có ở nhà, sẽ tiện hơn."
Thẩm Tiểu Khương theo bản năng gật gật đầu.
"Đương nhiên," bước chân Trần Nghị lâng lâng, mất thăng bằng, nghiêng ngả dựa vào người Thẩm Tiểu Khương, "Em không muốn nhập vân tay cũng không sao, mật khẩu khóa điện tử là... sinh nhật của em."
Lòng Thẩm Tiểu Khương ấm lên một chút.
"Cô bé," Trần Nghị dùng trán cọ vào má Thẩm Tiểu Khương, "Chị đi không nổi."
"Vậy em ôm chị nhé?" Thẩm Tiểu Khương dang hai tay ra.
Trần Nghị lắc đầu, đưa một tay ra không trung khoa chân múa tay một hồi. "Không cần không cần, em cõng chị đi."
Thẩm Tiểu Khương nắm vai Trần Nghị để nàng đứng vững, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống trước mặt nàng. "Lên đi."
...
Càng ngày càng gần ngôi nhà chính, ánh đèn càng sáng hơn.
Hai tay Trần Nghị vòng qua cổ Thẩm Tiểu Khương, hai gò má áp sát vào nhau, có thể cảm nhận được tần suất và cường độ hô hấp của nhau.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đổi chỗ khác?
Thẩm Tiểu Khương im lặng vài giây, vòng tay đang ôm nới lỏng ra một chút để người trong lòng dễ thở hơn.
"Dì út, chị muốn đi đâu?" Cô hỏi.
Tiếng sột soạt tinh tế truyền đến, Trần Nghị ngồi thẳng dậy, trên mặt có một lớp mồ hôi mỏng. Đôi tay đã ấm lên của nàng nâng lấy mặt Thẩm Tiểu Khương. "Đi một nơi mà chúng ta chưa từng cùng nhau đến."
Vẻ mặt thần bí, Thẩm Tiểu Khương chớp mắt hai cái, khuôn mặt bị Trần Nghị nâng trong tay hơi nóng lên.
Nói ra thì, những nơi cô và Trần Nghị đã cùng nhau đến vừa nhiều lại vừa ít. Nếu có thể, Thẩm Tiểu Khương thật sự hy vọng mình có thể đưa Trần Nghị đi du lịch vòng quanh thế giới.
"Thẩm Tiểu Khương, em có bằng lòng cùng chị về Thịnh Thế Hoa Đình không?" Trần Nghị dùng ngón cái nhẹ nhàng v**t v* gương mặt người đối diện, ánh mắt trong veo, dịu dàng luyến ái, tựa như chiếc lông vũ lả lướt rơi xuống mặt hồ, hay như làn khói bếp mềm mại vương trên mái tóc.
Động tác của nàng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, như thể thứ đang nâng niu trong tay không phải là một gương mặt, mà là một báu vật vô giá.
Có lẽ vì lúc hôn nhau đã làm tối đèn đi, sắc mặt Trần Nghị dịu dàng lạ thường, giống như một người mẹ đang v**t v* con nhỏ, hay như một người bạn thân thiết không khoảng cách.
Thẩm Tiểu Khương ngẩn người.
Ánh đèn từ một chiếc xe khác ngoài cửa sổ lướt qua, chiếu sáng con ngươi màu hổ phách nhạt của Trần Nghị.
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Tiểu Khương nhớ lại viên đá hổ phách mà cô nhặt được lúc nhỏ khi đi biển bắt hải sản. Loại đá này rất hiếm gặp, mỗi viên đều không giống nhau. Và dưới những ánh đèn khác nhau, ở những nhiệt độ khác nhau, chúng lại khúc xạ ra những tia sáng hoàn toàn khác biệt.
Giống hệt như Trần Nghị đầy tương phản, giống hệt như nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng. Mỗi thời mỗi khắc, đều không giống nhau, đều đẹp đến nao lòng.
Thấy Thẩm Tiểu Khương không có phản ứng gì, Trần Nghị từ từ lại gần, hai chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở ấm áp không ngừng quấn quýt.
"Trả lời chị." Nàng nói.
Giọng nói không lớn, không nhanh, mỗi một chữ đều nhẹ bẫng, như những bông tuyết lả tả bay.
"Hửm?" Thẩm Tiểu Khương không phải không nghe thấy, chỉ là muốn để Trần Nghị lặp lại lần nữa.
Cô muốn nghe giọng nói của Trần Nghị, muốn nhìn Trần Nghị dùng ánh mắt gần như cố chấp đó nhìn mình.
Mặt Trần Nghị lại cúi xuống thêm một chút, cuối cùng ở một giới hạn nào đó, hai chóp mũi đã chạm vào nhau.
Nàng híp mắt, dường như biết được suy nghĩ trong lòng Thẩm Tiểu Khương, nhưng lại không nỡ vạch trần.
"Thẩm Tiểu Khương..." Lần này, giọng của Trần Nghị có chút khác biệt. Hơi thở vi diệu mà mập mờ trong xe, khiến ba chữ này được thốt ra từ đôi môi mím chặt, mang theo một chút cảm giác sứ mệnh.
"Em...có bằng lòng đi với chị đến Thịnh Thế Hoa Đình không?"
Tim Thẩm Tiểu Khương thắt lại, máu trong huyết quản như ngưng trệ, chỉ còn tiếng tim đập nhàn nhạt vang vọng trong lồng ngực.
"Em bằng lòng." Cô không chút suy nghĩ đáp.
Nhưng giây sau lại cảm thấy có gì đó không ổn, thế là, ngượng ngùng gãi gãi khóe miệng, lúng túng nói: "Không phải, em...ý em là..."
"Hửm?" Trần Nghị lại gần thêm chút nữa, trong đôi mắt phượng hẹp dài sóng sánh ánh sáng. Vũ trụ mênh mông trên tấm kính riêng tư sau lưng khúc xạ ra những tia sáng yếu ớt mà đẹp mắt, nhàn nhạt khắc lên gương mặt trắng hồng của Trần Nghị, đẹp đến mức quá đáng.
Dứt lời, tay Trần Nghị leo lên vai Thẩm Tiểu Khương, tìm đến sợi dây an toàn không lớn lắm, cẩn thận, chậm rãi dùng đầu ngón tay vòng lấy.
"Vậy ý em là gì?" Ngón tay Trần Nghị di chuyển lên trên, rũ tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cổ thon dài của Thẩm Tiểu Khương và mái tóc đen nhánh sau gáy.
Tiếp đó, nàng lại từ từ ngước mắt lên, con ngươi màu hổ phách nhạt sâu thẳm tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Giống như mắt của một chú mèo con trong đêm, hay như một tảng đá phát sáng trong cõi hư ảo.
"Chẳng lẽ, em không bằng lòng?" Mỗi một chữ nàng nói ra đều găm vào tim Thẩm Tiểu Khương, mỗi một hơi thở đều đang tô đậm không khí giữa hai người.
Vừa kiêu kỳ lại vừa yêu chiều, giống như đang nói "Nhóc con, ai cho em lá gan, dám nói không bằng lòng".
Dây an toàn bị kéo nhẹ, cảm giác vi diệu truyền đến tim.
Giây sau, dây an toàn được buông ra, "bụp" một tiếng rơi xuống.
Trên vai truyền đến một cảm giác ngứa ngáy. Không nghiêm trọng, nhưng đủ để khơi dậy một cảm giác nóng nảy nào đó.
"Rốt cuộc có bằng lòng không?" Trần Nghị hỏi.
Thẩm Tiểu Khương theo bản năng rụt người lại một chút, kinh ngạc nhìn vào mắt Trần Nghị, Trần Nghị cũng nhìn lại cô.
Đối phương cười ranh mãnh, đôi mắt híp lại giãn ra một chút, khẽ hất cằm, dời đến khóe mắt phải của Thẩm Tiểu Khương, thổi nhẹ một hơi vào mắt cô.
Mưa phùn rả rích, gió xuân hiu hiu. Khiến người ta say mê, khiến người ta vui vẻ.
Mặt Thẩm Tiểu Khương tựa như nụ hoa hồng chớm nở, bị cơn gió xuân nóng bỏng này thúc cho chín, cho hồng.
Tầm mắt của cô từ ánh mắt của đối phương dời đi, quét xuống từng nơi, từng điểm.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc màu nâu sẫm của Trần Nghị.
Người đó liền hóa thân thành một chú mèo dính người, nhắm mắt lại dùng gương mặt cọ vào lòng bàn tay Thẩm Tiểu Khương.
Thật đẹp, thật quyến rũ.
Trần Nghị, người phụ nữ này thật sự thần kỳ, khi thì quyến rũ động lòng người, khi thì dịu dàng dễ bắt nạt. Mỗi một tế bào, mỗi một tấc da trên người đều toát ra một cảm giác mới mẻ. Khiến người ta ở lâu không chán, gặp lại cũng rung động.
"Em bằng lòng," con mắt bị thổi gió của Thẩm Tiểu Khương khẽ run lên rồi nhắm lại, sau đó lại lập tức mở ra. Cũng không biết cô lại nghĩ đến điều gì, vành tai cũng đỏ theo. "Nhưng em vẫn cảm thấy hỏi như vậy rất kỳ quặc."
"Kỳ quặc?" Trần Nghị chớp mắt mấy cái, ánh sáng vỡ vụn từ khe mi rớt xuống, ném lên mặt những bóng mờ nhàn nhạt. "Thế nào lại kỳ quặc?"
"Có chút trang trọng, giống như một nghi lễ nào đó." Thẩm Tiểu Khương nói, giọng nói cũng không tự tin mà thấp xuống.
Cô nhìn vào mắt Trần Nghị, cả hai im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng nữa.
...
Đèn đỏ sáng lên, xe dừng lại.
Thỉnh thoảng có xe điện đi qua, người trên xe vừa nói vừa cười. Rất nhanh, âm thanh biến mất.
Trong không gian gần như khép kín của xe, yên lặng đến chỉ còn tiếng thở khi thì nhẹ nhàng, khi thì nặng nề của cả hai.
"Em chỉ cảm thấy, chị vừa nói như vậy, có cảm giác như tỏ tình, à không... có cảm giác như cầu hôn." Nói xong, mặt và tai Thẩm Tiểu Khương liền đỏ hơn.
Cô ý thức được mình nói có thể không đúng, lập tức lại lắc đầu: "Không không không, em không phải nói muốn chị tỏ tình hay là cầu hôn, ôi, cái miệng này của em sao lại ngốc thế, em rốt cuộc muốn nói cái gì chứ??"
Thẩm Tiểu Khương phát điên trong lòng, gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Bỗng nhiên, người trước mặt cười nắm lấy bàn tay sắp thu về của Thẩm Tiểu Khương, thản nhiên: "Đúng vậy, đồ ngốc này của chị, rốt cuộc muốn nói gì thế?"
Mắt nàng đang cười, giọng nói cũng đang cười.
Cổ tay Thẩm Tiểu Khương bị nắm lỏng lẻo, rõ ràng có thể thoát ra, nhưng cô lại không làm. Thỉnh thoảng làm con mồi một lần, cũng không tệ.
Trần Nghị nghiêng mặt hôn lên lòng bàn tay có chút ẩm ướt của Thẩm Tiểu Khương. Đồng thời, liếc nhìn người đang ngơ ngác kia.
"Chị có thể cầu hôn." Giọng nói của nàng từ giữa môi lưỡi bật ra, chạm vào lòng bàn tay rồi dập dờn trong không khí đầy mập mờ.
"Không, em...phải là em cầu hôn!" Mặt Thẩm Tiểu Khương đỏ bừng.
Lần đầu tiên cả hai nhắc đến chủ đề này, thực ra trong lòng đều có chút thấp thỏm.
Động tác hôn lên lòng bàn tay của Trần Nghị dừng lại một chút. Mượn men say, nàng muốn điên hơn một chút.
Giây sau, đôi môi nàng khẽ mở, vừa hà hơi vừa vòng lưỡi l**m l**m lòng bàn tay Thẩm Tiểu Khương.
Cảm giác như bị điện giật từ tai lan ra khắp xương thịt, trôi qua lòng bàn tay, cổ tay, rồi hình thành một lớp da gà dày đặc trên cánh tay.
"Không, chị cũng cần." Trần Nghị ngậm đầu ngón tay Thẩm Tiểu Khương, dùng sức cắn nhẹ một cái, nước bọt từ khóe môi trượt xuống, men theo đầu ngón tay chậm rãi chảy xuôi.
Thẩm Tiểu Khương nhìn người trước mặt, theo bản năng nhíu mày nhẹ, hơi thở rối loạn, suy nghĩ không tập trung làm chậm lại ngữ điệu: "Cùng nhau..cùng nhau cầu hôn cũng được."
"Được." Trần Nghị cười đưa tay Thẩm Tiểu Khương đến một nơi không nhìn thấy, sau đó ghé vào trước mặt cô, dùng sức cắn lên môi cô.
Tiếng cười lan ra trong xe, mang theo một sự dính chặt và một chút ẩm ướt.
.
Nghe nhạc nhẹ, Trần Nghị tựa vào khuỷu tay Thẩm Tiểu Khương, ngủ thiếp đi một lúc.
Cho dù tay có tê mỏi, Thẩm Tiểu Khương cũng không rút ra.
Nhìn người yêu say ngủ còn có gì hạnh phúc hơn lúc này chứ. Một chút đau nhức trên cơ thể có là gì? Coi như là khúc dạo đầu cho sự ngọt ngào đi.
Xe xuống đường cao tốc, đi vào một con đường nhỏ vô cùng xóc nảy, Trần Nghị vậy mà không tỉnh.
Ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, rộng rãi cao cấp còn có thể mất ngủ, mà trong hoàn cảnh tồi tệ thế này lại ngủ ngon như một đứa trẻ. Có thể cho nàng một bến đỗ ấm áp như vậy, trên thế giới này, cũng chỉ có một mình Thẩm Tiểu Khương.
Độ xóc nảy ngày càng nghiêm trọng, Thẩm Tiểu Khương siết chặt cánh tay, trực tiếp ôm Trần Nghị vào lòng.
Cô nghiêm túc kiểm soát lực đạo, vừa không để Trần Nghị vì xóc nảy mà tỉnh giấc, cũng không để nàng vì lực tay quá chặt mà đau.
Thẩm Tiểu Khương vừa ôm, vừa khẽ động, thậm chí còn dùng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Trần Nghị. Có phần giống như đang dỗ ngủ. Thật sự, cưng chiều vô cùng.
Chiếc Rolls-Royce màu đen xé toạc màn đêm dài, lao đi trên đường.
Rất nhanh, xe đã ra khỏi trạm thu phí Nam Thành.
Đêm dài, cho dù nhiệt độ trong xe ổn định, Trần Nghị vẫn vì lạnh mà co rúm lại trong lòng Thẩm Tiểu Khương. Rõ ràng là người lớn hơn mình mấy tuổi, lúc này lại ngoan ngoãn, mềm mại như vậy.
Trong chốc lát, Thẩm Tiểu Khương không nhịn được, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương.
Mùi rượu trên người Trần Nghị đã nhạt đi rất nhiều, mùi hương đặc trưng của nàng lan tỏa xung quanh. Rất nhạt, thanh khiết mà ưu nhã, dễ chịu hơn tất cả các loại nước hoa hàng trăm, hàng ngàn lần.
Thẩm Tiểu Khương tham lam nhìn người trong lòng, lại cúi đầu đặt lên môi đối phương một nụ hôn nồng nàn.
"Ưm..."
Nghe thấy tiếng, cô vội vàng ngẩng đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn ra cửa sổ đen kịt.
Mí mắt Trần Nghị nhanh chóng chớp động, sau vài giây chậm rãi mở ra.
Nàng đưa tay xoa xoa ấn đường, giọng nói khàn khàn hỏi: "Đến đâu rồi?"
Thẩm Tiểu Khương nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một tiếng: "Chắc... sắp đến rồi."
Nói xong, cô nghiêng mặt qua nhìn Trần Nghị, ánh mắt đối phương mệt mỏi nửa mở, nửa nhắm.
Thẩm Tiểu Khương sờ sờ đuôi mắt của nàng, ôn tồn nói: "Không sao, chị ngủ tiếp đi, đến nơi em gọi chị."
Trần Nghị cười duyên. "Được, vậy em có thể tiếp tục hôn chị."
Mặt Thẩm Tiểu Khương "phừng" một cái đỏ bừng.
"Chị... chị vừa nãy không phải đã ngủ rồi à? Sao lại biết?" Cô ngượng ngùng.
Trần Nghị cong cong khóe môi, đuôi mắt ánh lên một nụ cười: "Chị đúng là đã ngủ, nhưng em hôn quá chăm chỉ."
"A?" Thẩm Tiểu Khương mặt đầy áy náy. "Xin lỗi chị."
"Tại sao phải xin lỗi?" Trần Nghị đưa tay, nhẹ v**t v* má Thẩm Tiểu Khương. "Chị thích em hôn chị, đặc biệt..đặc biệt thích."
Ngón tay của nàng thường lạnh buốt, nhưng lúc này, đầu ngón tay của nàng lại ấm.
.
Chiếc Rolls-Royce lái vào Thịnh Thế Hoa Đình.
Khuôn viên của khu dân cư được cây xanh bao phủ, chẳng khác nào một công viên um tùm. Bên trong toàn là biệt thự. Đồng thời, để đảm bảo sự riêng tư, các biệt thự cách nhau rất xa. Diện tích mỗi căn cũng lớn đến kinh người.
Sau khi vào cửa, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là ngôi nhà, mà là một khu vườn kiểu Trung Quốc rộng lớn. Cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ san sát, đủ loại hoa cỏ cây cối xen kẽ tinh tế.
Chân Trần Nghị vừa bước vào cửa, toàn bộ đèn cảm ứng trong sân đều sáng lên. Ánh đèn chập chờn, tựa như cung điện trên trời.
Thẩm Tiểu Khương bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Lớn từng này rồi, cô chưa bao giờ thấy một ngôi nhà nào lớn và đẹp như vậy.
Trần Nghị chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, cười nhẹ, trên mặt vẫn còn phảng phất mùi rượu. "Đi thôi."
"Vâng."
Thẩm Tiểu Khương biết Trần Nghị có tiền, nhưng cô thực sự không thể tưởng tượng được, Trần Nghị rốt cuộc có bao nhiêu tiền. Ở Nam Thành, một căn nhà như thế này, ở một khu vực đắt đỏ như vậy, trị giá cả một gia tài!
Thẩm Tiểu Khương đi sau lưng Trần Nghị, hít hà mùi tiền trong cả khu vườn. Cô cuối cùng cũng hiểu được, cái gọi là "trong không khí tràn ngập mùi tiền".
Thẩm Tiểu Khương không thực sự ghét người giàu, nhưng cô tuyệt đối không ham tiền. Từ nhỏ, cô đã hiểu một đạo lý, cha mẹ cho là bối cảnh, bản thân phấn đấu mới là giang sơn.
Mặc dù bây giờ cô đã biết thân phận thật sự của ông ngoại, nhưng cô vẫn giữ thái độ khiêm tốn, không vì bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì thay đổi mà dao động tâm niệm ban đầu của mình.
"Thẩm Tiểu Khương," Trần Nghị vẫn còn hơi choáng, bước chân rất chậm và có chút lảo đảo. Nàng chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười. "Ngày mai, em nhập vân tay vào đi."
Thẩm Tiểu Khương vẻ mặt ngơ ngác.
Trần Nghị nhéo nhéo tai Thẩm Tiểu Khương: "Là cái khóa vân tay ở cửa vừa nãy đó, sau này em đến, chị không có ở nhà, sẽ tiện hơn."
Thẩm Tiểu Khương theo bản năng gật gật đầu.
"Đương nhiên," bước chân Trần Nghị lâng lâng, mất thăng bằng, nghiêng ngả dựa vào người Thẩm Tiểu Khương, "Em không muốn nhập vân tay cũng không sao, mật khẩu khóa điện tử là... sinh nhật của em."
Lòng Thẩm Tiểu Khương ấm lên một chút.
"Cô bé," Trần Nghị dùng trán cọ vào má Thẩm Tiểu Khương, "Chị đi không nổi."
"Vậy em ôm chị nhé?" Thẩm Tiểu Khương dang hai tay ra.
Trần Nghị lắc đầu, đưa một tay ra không trung khoa chân múa tay một hồi. "Không cần không cần, em cõng chị đi."
Thẩm Tiểu Khương nắm vai Trần Nghị để nàng đứng vững, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống trước mặt nàng. "Lên đi."
...
Càng ngày càng gần ngôi nhà chính, ánh đèn càng sáng hơn.
Hai tay Trần Nghị vòng qua cổ Thẩm Tiểu Khương, hai gò má áp sát vào nhau, có thể cảm nhận được tần suất và cường độ hô hấp của nhau.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 98
10.0/10 từ 11 lượt.