Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 76
262@-
Trần Nghị đứng yên trước cửa phòng trên tầng hai thật lâu, lâu đến mức chị gái Trần Phương Như phải đích thân lên tìm.
"Tiểu Thất, sao còn chưa xuống thế?" Giọng Trần Phương Như thật dịu dàng.
Hai chị em coi như lớn lên cùng nhau, cho đến tận khi lên cấp hai vẫn còn ngồi làm bài tập chung. Trần Phương Nhưsớm yên bề gia thất, sinh hạ Tôn Giai Bảo. Thời gian đầu ở Nam Thành lập nghiệp rất vất vả, cả nhà họ đã phải trải qua những ngày tháng khó khăn. Sau đó, cả gia đình chuyển đến Hải Thành, cuộc sống dần khấm khá hơn. Mãi sau này, khi Tôn Giai Bảo thi đại học trở lại Nam Thành, Trần Phương Như và chồng cũng quay về đây để quản lý siêu thị. Dưới sự giúp đỡ của Trần Nghị, việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, phát triển thành một chuỗi gần hai mươi cửa hàng ở Nam Thành, và hứa hẹn sẽ còn vươn xa hơn nữa trong tương lai.
Nhưng từ khi trở về Nam Thành, Trần Phương Như không còn quản lý chuyện siêu thị nữa mà toàn tâm toàn ý làm một người vợ nội trợ. Tính cách của bà hoàn toàn trái ngược với Trần Nghị, một người coi trọng gia đình hơn, một người lại chú trọng sự nghiệp hơn.
Khó mà nói được lựa chọn của ai tốt hơn. Chỉ có thể nói, đó là con đường riêng của mỗi người. Con người vốn dĩ khác nhau, nên con đường lựa chọn tự nhiên cũng chẳng giống nhau.
"Chị, em xuống ngay đây." Trần Nghị đáp.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Trần Phương Như chỉ cần liếc mắt là nhận ra em gái mình đang không vui. Bà bước tới, kéo Trần Nghị vào phòng Tôn Giai Bảo: "Tiểu Thất, em sao thế?"
Trần Nghị chớp mắt, một giây sau đã chuyển sang chế độ "kinh doanh": "Em có sao đâu."
"Đừng lừa chị," Trần Phương Như liếc nhìn nàng, "Từ nhỏ đến lớn, em có chuyện gì giấu được chị đâu. Chị không phải không biết, chỉ là không nói ra thôi. Nhiều chuyện em không chủ động nói, chị thường sẽ không can dự. Nhưng hôm nay, em rất khác."
"Khác chỗ nào ạ?" Trần Nghị cười nhẹ như mây bay.
"Chị đoán, không phải chuyện công việc." Trần Phương Như quả quyết.
Trần Nghị lơ đãng cười cười: "Sao ạ?"
"Công việc dù có khó khăn đến đâu, em cũng chưa bao giờ để lộ ra mặt," Trần Phương Như hạ giọng, "Đừng quên, chị là người từng trải. Nhiều thứ, chính em không nhìn rõ, chưa chắc người khác cũng không nhìn ra. Em có phải là có chuyện gì rồi không?"
Cổ họng Trần Nghị nghẹn lại, tiếng cười bị nén trở về. Nàng dùng sức bấu vào tà áo sườn xám. Lòng bàn tay bị rách dù đã dán băng cá nhân nhưng vẫn âm ỉ đau. Chỉ cần hơi dùng sức một chút, cảm giác đau đớn ấy liền lan ra khắp cơ thể.
Thật kỳ lạ, trước kia, nàng chưa từng cảm thấy đau đến thế.
Nhưng bây giờ...
Nàng "hừ" một tiếng, rồi đi ra cửa: "Thôi được rồi chị đừng đoán mò nữa. Em thì có chuyện gì được chứ, thay vì đoán em, chi bằng đoán Giai Bảo còn hơn."
"Giai Bảo ư?"
Trần Phương Như lập tức bị kéo lệch chủ đề. Trong đầu Trần Nghị hiện lên hình ảnh Tôn Giai Bảo và Thẩm Tiểu Khương dính lấy nhau lúc nãy, lòng nàng không sao dễ chịu nổi. Nàng chột dạ chớp mắt mấy cái. Một người ba mươi tuổi như nàng, vậy mà lại đi ghen với một đứa trẻ, thậm chí còn hờn dỗi, đúng là không nên chút nào.
Nàng ngơ ngác nhìn tấm ảnh trên đầu giường của Tôn Giai Bảo, đôi môi mấp máy, một lúc lâu sau mới sắp xếp được câu chữ: "Không có gì đâu, em chỉ nói bừa thôi, em xuống đây."
Thấy vẻ mặt của chị gái, Trần Nghị có chút tự trách. Không nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương thì còn được, chứ một khi đã nhìn thấy, nàng liền không thể làm ngơ. Mắt nàng không dung nổi một hạt cát, không muốn thấy bất kỳ ai có cử chỉ thân mật vượt quá mức bạn bè với Thẩm Tiểu Khương.
Nàng thật ích kỷ, cũng thật hèn hạ. Nhưng nàng chính là không muốn thấy người khác chạm vào Thẩm Tiểu Khương, không chỉ là không muốn thấy, mà là ghét cay ghét đắng. Dù cho người đó... là cháu gái ruột của nàng.
Trái tim Trần Nghị như nứt làm đôi, một nửa đang tự trách, một nửa lại đang tìm lý do để biện minh. Cuối cùng, cái nửa tìm lý do đã chiếm thế thượng phong.
Nàng vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt lành gì, những thủ đoạn hèn hạ mà nàng đã làm, chẳng lẽ còn ít sao?
Vừa xuống tầng một, Trần Phương Như liền bước nhanh tới, ngồi xuống cạnh Tôn Giai Bảo, nhìn trái nhìn phải, chẳng biết đang tìm kiếm điều gì.
Trần Nghị chậm rãi đi xuống bậc thang cuối cùng, nhìn chỗ trống bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, lòng không khỏi căng thẳng.
"Tiểu Thất, mau lại đây, trà sắp nguội rồi."
"Vâng, em tới ngay."
Đáp lời, Trần Nghị liền uyển chuyển đi đến khoảng trống giữa Thẩm Tiểu Khương và Trần Phương Như, nhẹ nhàng kéo ghế, rồi lại nhẹ nhàng ngồi xuống. Toàn bộ động tác vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, hoàn toàn đánh mất khí chất của một nữ vương tung hoành thương trường ban ngày.
Hai người không có một ánh mắt giao lưu, càng không có một lời nói chuyện. Từ lúc Trần Nghị ngồi xuống, nàng và Thẩm Tiểu Khương cứ như hai người xa lạ.
Thẩm Tiểu Khương cầm thìa lên, múc một quả táo đỏ. Đây là lần đầu tiên cô ăn loại táo này, quả to đến đáng sợ, chẳng khác gì một quả táo nhỏ. Cô vừa định cắn một miếng, thì nghe thấy giọng nói mềm mại của người phụ nữ bên cạnh.
"Cẩn thận, nước bên trong nóng đấy."
Trần Nghị nói xong, chậm rãi đưa thìa lên, từng ngụm, từng ngụm nhấp trà.
Thẩm Tiểu Khương không nhìn nàng, nhưng khi cắn quả táo, quả thật đã cẩn thận hơn một chút. Phần ruột bên trong đúng là hơi nóng, may mà không cắn ngập cả miếng, nếu không chắc chắn sẽ bỏng rát. Vừa ăn xong quả táo, Thẩm Tiểu Khương liền nhìn về phía hộp khăn giấy ở giữa bàn. Như đọc được suy nghĩ của cô, người phụ nữ bên cạnh lại lặng lẽ, từ từ đẩy tới hai tờ giấy ăn sạch sẽ.
Thẩm Tiểu Khương vốn không muốn cầm, nhưng nếu từ chối thẳng thừng, lại có vẻ mình hơi kỳ quặc. Để tỏ ra mình không kỳ quặc, cô nhận lấy giấy ăn, lịch sự và khách khí nói một tiếng "Cảm ơn".
Lát sau, dì giúp việc lại bưng ra một đĩa sứ trắng, trong đĩa chồng đầy những chiếc bánh ngọt nhỏ màu trắng.
"Đây là gì thế ạ?" Tôn Giai Bảo không chút khách khí, đưa tay lấy một miếng đưa lên mũi ngửi, "Thơm ghê."
"Bánh đậu trắng quế hoa đấy."
Lúc ăn cơm, Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy đồ dầu mỡ chỉ thấy buồn nôn, nhưng khi nhìn thấy món bánh quế này, lại rõ ràng có cảm giác thèm ăn. Cô còn chưa kịp đưa đũa, đã thấy người bên cạnh đứng dậy.
Ai ngờ, người đó lại cẩn thận gắp một miếng bánh quế, đặt vào đĩa của Thẩm Tiểu Khương.
Cô sững người một giây, nhìn miếng bánh quế đang lẳng lặng nằm trong đĩa mình, trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười. Tức giận là, cái kẻ nhát gan này, lúc này lại ra vẻ ân cần làm gì. Buồn cười cũng chính là vì điều đó.
Cô chần chừ không động đũa.
"Khương, bánh quế này không giống loại ở căng tin trường mình đâu, hàng xịn đấy, vị ngon số một!" Tôn Giai Bảo đã chén liền ba miếng.
Trần Phương Như quay đầu lại, cười nói: "Tiểu Khương à, con cũng mau ăn lúc nóng đi."
Thẩm Tiểu Khương gật đầu, nhìn người phụ nữ đang cúi đầu uống trà bên cạnh, rồi lại nhìn miếng bánh quế trong đĩa, lấy lệ cắn một miếng. Đúng là ngon thật, cô lại cắn thêm hai miếng nữa, ăn hết sạch.
Cô tự an ủi mình trong lòng, sở dĩ mình ăn, là vì Tôn Giai Bảo và dì Phương Như, chứ không phải vì Trần Nghị.
Uống trà, ăn điểm tâm xong, Trần Nghị chủ động cầm lấy bát đĩa trước mặt Thẩm Tiểu Khương. Khi nàng đưa bát đĩa cho dì giúp việc, ngón tay nàng khẽ lướt qua mái tóc của Thẩm Tiểu Khương. Sợi tóc lướt qua lòng bàn tay, làm dấy lên một trận xáo động nơi vết thương còn chưa lành.
Trần Nghị không hề để tâm, ánh mắt nàng dừng lại trên mái tóc đen nhánh đó, có thứ gì đó như ánh sáng đang lấp lánh bên trong. Nhỏ nhoi, vụn vỡ, như những viên kim cương chói mắt.
Nhưng nàng rất có chừng mực, ngay khi Thẩm Tiểu Khương sắp phát hiện ra, nàng đã nhanh chóng thu tay về.
"Dì út, lòng bàn tay dì sao thế?" Tôn Giai Bảo lúc này mới để ý.
Trần Nghị liếc nhìn miếng băng cá nhân che đi những đường vân tay, rồi lại bâng quơ liếc nhìn gáy Thẩm Tiểu Khương, chớp mắt mấy cái, có chút ấm ức nói: "Không cẩn thận làm bị thương thôi, bây giờ, hết đau rồi."
Trái tim Thẩm Tiểu Khương thắt lại, cô hơi nheo mắt, theo bản năng bưng ly nước đã nguội lên, nhấp một ngụm. Nước lọc trượt qua môi lưỡi, cô nghe thấy cổ họng mình nuốt xuống một tiếng "ực".
"À." Tôn Giai Bảo vô tư đáp lại, rồi lại cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
"Cũng không còn sớm nữa, chị... em về đây." Trần Nghị ngập ngừng, đầu ngón tay miết trên mặt bàn.
Nghe tiếng Trần Nghị, Hà Trung đang ngồi chờ ở phía xa đứng dậy, ra một dấu tay, tài xế liền lái xe đến trước cửa.
Trần Phương Như liếc nhìn đèn xe sáng lên ngoài cửa, biết không thể giữ lại nữa. "Thôi được rồi, chị cũng không giữ em nữa, dạo này vẫn ở khách sạn à?"
Trần Nghị "ừm" một tiếng.
"Được, vậy em đi đường cẩn thận, đến khách sạn thì nhắn cho chị một tin."
"Vâng."
Trần Nghị vừa đi được mấy bước, liền khựng lại, qua loa nghiêng đầu về phía sau, ánh mắt buông thõng, vừa tùy ý lại vừa lạnh nhạt: "Bạn học của Giai Bảo, em không về sao?"
Thẩm Tiểu Khương bị điểm tên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
"Tiểu Khương, muộn thế này rồi, hay là con ở lại đây vài hôm, thứ hai đi học cùng Giai Bảo?"
"Đúng đấy Khương."
Trần Nghị nghe vậy, vẫn giữ im lặng. Nàng nhìn vào vạt áo sơ mi cổ cao của Thẩm Tiểu Khương, như thể ở đó có câu trả lời mà nàng mong muốn.
Thẩm Tiểu Khương không quen ở nhà người khác, huống hồ còn có chút việc thực tập cần giải quyết, cô lễ phép từ chối: "Cảm ơn dì, nhưng con vẫn muốn về ạ, có chút việc cần xử lý."
Tôn Giai Bảo biết tính Thẩm Tiểu Khương, cũng biết bạn mình nói có việc thì chắc chắn là có việc, cô nàng không giữ nữa: "Vậy được rồi, tớ với chú Mã tài xế cùng đưa cậu về."
Thẩm Tiểu Khương: "Không cần đâu."
Trần Nghị: "Không cần đâu."
Một sự ăn ý đến lạ.
Tiếng nói trùng nhau vừa dứt, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị liếc nhìn nhau. Rồi lại cùng lúc ăn ý dời mắt đi, nhìn về một điểm vô định trước mặt mỗi người.
"Ờm..." Tôn Giai Bảo nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương, "Tình hình gì đây?"
"Tình hình gì là tình hình gì?" Giọng Thẩm Tiểu Khương hạ thấp, nhưng đáy mắt lại thoáng hiện một vẻ bực bội không rõ từ đâu.
Nghe vậy, Trần Nghị nhìn sang bên mặt của Thẩm Tiểu Khương, ánh mắt tối sầm lại. Đã lâu như vậy mới gặp lại, nàngbiết mọi thứ sẽ rất khó khăn, nhưng nàng không ngờ sẽ khó khăn đến thế này.
Thẩm Tiểu Khương nghiến răng, "Tớ tự gọi xe được rồi."
Trần Nghị quay người, suy nghĩ một chút, rồi lại quay lại, vòng eo thon gọn bị bộ sườn xám bó chặt như muốn gãy làm đôi. Nàng chậm rãi đảo mắt, giọng điệu không nhanh không chậm: "Đi đâu, chị tiện đường chở em một đoạn."
Thẩm Tiểu Khương siết chặt nắm đấm, nhìn vào mắt Trần Nghị cười như không cười: "Cảm ơn dì út, nhưng tôi gọi xe tiện hơn, không phiền đến dì phải bận tâm."
"Vậy sao?" Trong đôi mắt mỏng manh của Trần Nghị, tràn đầy vẻ tinh quái.
"Vâng." Thẩm Tiểu Khương cầm điện thoại lên, mở ứng dụng gọi xe.
Nói nhiều vô ích, Trần Nghị quay người đi thẳng ra cửa. Địa chỉ nhà Tôn Giai Bảo không quá hẻo lánh, tín hiệu cũng đầy vạch, nhưng Thẩm Tiểu Khương thử mấy lần, cũng không có tài xế nào nhận cuốc.
"Sao thế?" Tôn Giai Bảo chống hai tay lên cằm, nghi ngờ hỏi.
Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn bạn, "Mạng nhà cậu, không bị đứt chứ?"
Bên ngoài, Trần Nghị đứng cạnh cửa xe, chậm chạp chưa lên. Một giây sau, nàng quay người, khẽ gọi về phía bóng lưng đang lo lắng, cố để giọng mình trở nên ngả ngớn: "Bạn học của Giai Bảo, giờ này ở đây khó gọi xe lắm đấy."
Trần Phương Như tiễn Trần Nghị ra cửa quay đầu lại, phụ họa: "Đợi một lát nữa có thể có xe, nhưng một đứa con gái như con về muộn một mình, dì cũng không yên tâm."
Tôn Giai Bảo khoác tay Thẩm Tiểu Khương, "Này này, cậu cứng đầu cái gì thế?"
Thẩm Tiểu Khương trừng mắt lườm Tôn Giai Bảo, dùng khẩu hình gọi tên bạn mình từng chữ một, sau đó nhỏ giọng nói: "Ai cứng đầu chứ."
"Cậu đừng sợ, dì út của tớ lại không phải người xấu, chẳng lẽ còn ăn thịt cậu à. Với lại, chẳng phải cậu đã từng tiếp xúc với dì ấy mấy lần rồi sao, tối nay coi như ôn lại chuyện cũ đi."
Thẩm Tiểu Khương l**m môi, thở dài một hơi, vừa gãi cổ, vừa quay mặt đi nhìn xuống đất. Cô thầm nghĩ, ai thèm ôn chuyện với cái đồ nhát gan đó chứ.
Nhưng rồi, cô bình tĩnh lại. Chẳng phải đã quyết định làm người xa lạ, chẳng phải đã quyết định sẽ quên nàng đi sao, vậy thì cái bộ dạng lề mề, khó chịu của mình lúc này mới là kỳ quặc.
Chẳng phải chỉ là ngồi chung một chiếc xe thôi sao, có gì ghê gớm đâu.
"Được rồi," Thẩm Tiểu Khương lườm Tôn Giai Bảo, "Tớ mà có chuyện gì, cậu nhớ mà sám hối đấy."
"Ôi, tổ tông của tớ ơi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Cậu đi cùng dì út của tớ, tớ yên tâm cực kỳ." Tôn Giai Bảo vừa nói vừa đẩy bạn ra ngoài, "Thật sự không được thì cậu về ngủ cùng dì út của tớ cũng được mà."
"Thôi được rồi, tạm biệt." Thẩm Tiểu Khương ném cho Tôn Giai Bảo một ánh mắt, bảo tự mà lĩnh hội.
Thẩm Tiểu Khương thầm thấy buồn cười, nếu Tôn Giai Bảo biết cô và dì út của mình từng có một đoạn tình cảm, liệu có còn nói ra những lời này không.
Cửa sau xe được kéo ra, thứ đầu tiên đập vào mắt, chính là đôi chân thon dài đang vắt chéo của Trần Nghị, vừa thon lại vừa trắng, đẹp đến chói mắt.
Người phụ nữ này, nhất định là cố ý, Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ.
Cô vừa định lên xe, bỗng khựng lại. Không gian trong xe kín mít, mùi hương cứ quanh quẩn mãi không tan. Một mùi hương gỗ thanh u, lạnh lẽo như có linh tính, chiếm lấy cô, tranh nhau ùa vào khoang mũi, xộc vào từng dây thần kinh nhỏ nhất, lan đi khắp cơ thể.
Cô nuốt nước bọt, những động tác vốn linh hoạt bỗng khựng lại, như một cỗ máy lâu ngày không được bảo dưỡng đột nhiên bị kẹt.
Trần Nghị một tay chống lên khung cửa sổ, một tay lỏng lẻo đặt trên đùi. Đôi mắt sáng màu nhạt của nàng lúc này chậm rãi chuyển động, khóe môi khẽ nhếch, nhưng không hề nói một lời. Nàng rất yên tĩnh, cũng rất kiên nhẫn. Nàng không thúc giục Thẩm Tiểu Khương, nàng không nỡ. Nếu có thể, nàng thậm chí còn hy vọng thời gian trôi chậm lại một chút.
Cửa xe đóng lại, Thẩm Tiểu Khương vẫy tay với những người ngoài cửa sổ. Xe khởi động, cô thu tay lại, ngồi nghiêm chỉnh, giống hệt như lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này.
Cho đến khi xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Tôn, hai người vẫn không nói một lời. Trước kia không cảm thấy, nhưng sự im lặng lúc này, thật sự rất khó xử.
Điện thoại Thẩm Tiểu Khương rung lên, cô lấy ra mở tin nhắn, là ảnh bữa tối Bạch Thư Hoa gửi. Mấy người họ đang ngồi trên bãi biển đầy những cây cọ dưới ánh hoàng hôn, ăn đồ nướng, uống bia California, trông vô cùng thoải mái.
Cách màn hình, Thẩm Tiểu Khương cũng có thể ngửi thấy mùi bia. Cô tạm thời được giải cứu khỏi sự xấu hổ này. Mặc dù được cứu, cô lại không hề cảm thấy thoải mái.
Bên cạnh, Trần Nghị ngồi gượng gạo, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương. Khi thấy khóe miệng đối phương hơi nhếch lên, cơn ghen trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên, khiến lồng ngực từng cơn khó chịu.
Không có gì để nói, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn neon trong mưa như đôi mắt khóc thầm của thiếu nữ, hồng hồng, càng thêm ẩm ướt. Nước mưa lạnh băng đập vào cửa kính xe, cũng như đập vào mặt Trần Nghị, vừa cứng vừa đau.
Cơn mưa này, dường như sẽ không bao giờ tạnh.
Thẩm Tiểu Khương cất điện thoại, cũng một tay chống lên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài. Khác với Trần Nghị, cô không nhìn bất cứ thứ gì, chỉ là vô hồn, ngơ ngác nhìn vào một nơi vô định nào đó. Có lẽ như vậy, cô mới có thể thoải mái hơn một chút.
"Tóc em ngắn đi rồi." Trong chiếc xe yên tĩnh, giọng Trần Nghị lững lờ trôi đến.
Giọng nàng hòa cùng tiếng mưa, có một vẻ gợi cảm, mông lung khó tả. Thẩm Tiểu Khương có thể nghĩ đến cảnh hai người từng ôm hôn trong mưa, nước mưa tràn vào môi lưỡi, là vị ngọt. Lần đó Trần Nghị hỏi cô, nói tất cả có phải là thật không, cô đã trả lời, là thật.
"Ừm, tóc chị dài ra rồi." Thẩm Tiểu Khương nói.
Trần Nghị nhìn bóng người mơ hồ của cô trên cửa sổ, bàn tay đang chống đầu từ từ hạ xuống, ngón trỏ ấn lên mặt kính, từng chút, từng chút miêu tả hình dáng của người đó. Dù không nhìn rõ, nhưng nàng rất thích.
"Ừm." Nàng đáp một tiếng.
Hai người tiếp tục im lặng, không còn giao tiếp. Hà Trung lòng bàn tay đổ mồ hôi, căng thẳng nhìn qua gương chiếu hậu, lúc nhìn người này, lúc nhìn người kia, không dám nói lời nào, thậm chí không dám thở mạnh.
Tiếp theo đó, là một chặng đường không lời.
Hà Trung cho xe chậm lại, vừa nhìn gương chiếu hậu, vừa vô nghĩa hắng giọng.
Trần Nghị để ý đến phản ứng của Hà Trung, thu lại bàn tay đang đặt trên cửa kính, ngón tay chống lên quai hàm, nhàn nhạt hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Tiểu Khương không để ý đến Hà Trung, tưởng Trần Nghị đang hỏi mình. Đồng tử cô giật mình, cố gắng nhớ lại tại sao mình lại cắt tóc.
"Tôi..."
Cô còn chưa kịp nói, Hà Trung đã mở lời trước: "À, tôi không biết phòng của Thẩm tiểu thư ở đâu."
Trần Nghị để ý đến đôi môi đang mấp máy của Thẩm Tiểu Khương, không để ý đến Hà Trung, mà nhìn cô: "Thẩm Tiểu Khương, em vừa muốn nói gì?"
Thẩm Tiểu Khương cắn môi, lòng bàn tay v**t v* lớp vải quần, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Trung: "Tôi cũng đang định nói đây, phòng trọ của tôi ở khu Tưởng Hàng."
"Đường Ngô Đồng, khu Phỉ Thúy." Cô nói thêm.
Trần Nghị nhíu mày, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hai tháng trước, nàng đã thấy Thẩm Tiểu Khương và Tôn Giai Bảo sóng vai nhau bước ra từ một cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường. Hóa ra, Tiểu Khương thuê nhà ở đó.
"Ừm, đi đi." Trần Nghị nói.
Khu Phỉ Thúy tuy là một khu chung cư cũ, nhưng vị trí địa lý lại rất tốt, rất dễ tìm. Bác bảo vệ không biết đã đi đâu, xe bấm mấy tiếng còi trước cổng, cũng không thấy ai ra mở.
"Dừng ở đây là được rồi, dù sao cũng không còn mấy bước nữa, tôi chạy vào là được." Thẩm Tiểu Khương nói xong, đưa tay cầm lấy túi.
"Tôi đưa em vào." Trần Nghị vừa nói, vừa cầm lấy ô.
Túi và ô để rất gần nhau. Đúng lúc này, ngón tay hai người, bất ngờ chạm vào nhau.
Thời gian như ngừng lại trong một giây.
Cả hai đều giật mình, đồng thời rụt tay lại. Cả hai đều không biết, nhịp tim của đối phương, đã loạn nhịp.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Nói xong, Thẩm Tiểu Khương cũng như chạy trốn mà vội vã mở cửa, chạy vào trong mưa.
Trần Nghị nhìn theo bóng lưng xa dần, nghiến răng một cái, rồi cũng theo xuống xe.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Trần Nghị đứng yên trước cửa phòng trên tầng hai thật lâu, lâu đến mức chị gái Trần Phương Như phải đích thân lên tìm.
"Tiểu Thất, sao còn chưa xuống thế?" Giọng Trần Phương Như thật dịu dàng.
Hai chị em coi như lớn lên cùng nhau, cho đến tận khi lên cấp hai vẫn còn ngồi làm bài tập chung. Trần Phương Nhưsớm yên bề gia thất, sinh hạ Tôn Giai Bảo. Thời gian đầu ở Nam Thành lập nghiệp rất vất vả, cả nhà họ đã phải trải qua những ngày tháng khó khăn. Sau đó, cả gia đình chuyển đến Hải Thành, cuộc sống dần khấm khá hơn. Mãi sau này, khi Tôn Giai Bảo thi đại học trở lại Nam Thành, Trần Phương Như và chồng cũng quay về đây để quản lý siêu thị. Dưới sự giúp đỡ của Trần Nghị, việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, phát triển thành một chuỗi gần hai mươi cửa hàng ở Nam Thành, và hứa hẹn sẽ còn vươn xa hơn nữa trong tương lai.
Nhưng từ khi trở về Nam Thành, Trần Phương Như không còn quản lý chuyện siêu thị nữa mà toàn tâm toàn ý làm một người vợ nội trợ. Tính cách của bà hoàn toàn trái ngược với Trần Nghị, một người coi trọng gia đình hơn, một người lại chú trọng sự nghiệp hơn.
Khó mà nói được lựa chọn của ai tốt hơn. Chỉ có thể nói, đó là con đường riêng của mỗi người. Con người vốn dĩ khác nhau, nên con đường lựa chọn tự nhiên cũng chẳng giống nhau.
"Chị, em xuống ngay đây." Trần Nghị đáp.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Trần Phương Như chỉ cần liếc mắt là nhận ra em gái mình đang không vui. Bà bước tới, kéo Trần Nghị vào phòng Tôn Giai Bảo: "Tiểu Thất, em sao thế?"
Trần Nghị chớp mắt, một giây sau đã chuyển sang chế độ "kinh doanh": "Em có sao đâu."
"Đừng lừa chị," Trần Phương Như liếc nhìn nàng, "Từ nhỏ đến lớn, em có chuyện gì giấu được chị đâu. Chị không phải không biết, chỉ là không nói ra thôi. Nhiều chuyện em không chủ động nói, chị thường sẽ không can dự. Nhưng hôm nay, em rất khác."
"Khác chỗ nào ạ?" Trần Nghị cười nhẹ như mây bay.
"Chị đoán, không phải chuyện công việc." Trần Phương Như quả quyết.
Trần Nghị lơ đãng cười cười: "Sao ạ?"
"Công việc dù có khó khăn đến đâu, em cũng chưa bao giờ để lộ ra mặt," Trần Phương Như hạ giọng, "Đừng quên, chị là người từng trải. Nhiều thứ, chính em không nhìn rõ, chưa chắc người khác cũng không nhìn ra. Em có phải là có chuyện gì rồi không?"
Cổ họng Trần Nghị nghẹn lại, tiếng cười bị nén trở về. Nàng dùng sức bấu vào tà áo sườn xám. Lòng bàn tay bị rách dù đã dán băng cá nhân nhưng vẫn âm ỉ đau. Chỉ cần hơi dùng sức một chút, cảm giác đau đớn ấy liền lan ra khắp cơ thể.
Thật kỳ lạ, trước kia, nàng chưa từng cảm thấy đau đến thế.
Nhưng bây giờ...
Nàng "hừ" một tiếng, rồi đi ra cửa: "Thôi được rồi chị đừng đoán mò nữa. Em thì có chuyện gì được chứ, thay vì đoán em, chi bằng đoán Giai Bảo còn hơn."
"Giai Bảo ư?"
Trần Phương Như lập tức bị kéo lệch chủ đề. Trong đầu Trần Nghị hiện lên hình ảnh Tôn Giai Bảo và Thẩm Tiểu Khương dính lấy nhau lúc nãy, lòng nàng không sao dễ chịu nổi. Nàng chột dạ chớp mắt mấy cái. Một người ba mươi tuổi như nàng, vậy mà lại đi ghen với một đứa trẻ, thậm chí còn hờn dỗi, đúng là không nên chút nào.
Nàng ngơ ngác nhìn tấm ảnh trên đầu giường của Tôn Giai Bảo, đôi môi mấp máy, một lúc lâu sau mới sắp xếp được câu chữ: "Không có gì đâu, em chỉ nói bừa thôi, em xuống đây."
Thấy vẻ mặt của chị gái, Trần Nghị có chút tự trách. Không nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương thì còn được, chứ một khi đã nhìn thấy, nàng liền không thể làm ngơ. Mắt nàng không dung nổi một hạt cát, không muốn thấy bất kỳ ai có cử chỉ thân mật vượt quá mức bạn bè với Thẩm Tiểu Khương.
Nàng thật ích kỷ, cũng thật hèn hạ. Nhưng nàng chính là không muốn thấy người khác chạm vào Thẩm Tiểu Khương, không chỉ là không muốn thấy, mà là ghét cay ghét đắng. Dù cho người đó... là cháu gái ruột của nàng.
Trái tim Trần Nghị như nứt làm đôi, một nửa đang tự trách, một nửa lại đang tìm lý do để biện minh. Cuối cùng, cái nửa tìm lý do đã chiếm thế thượng phong.
Nàng vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt lành gì, những thủ đoạn hèn hạ mà nàng đã làm, chẳng lẽ còn ít sao?
Vừa xuống tầng một, Trần Phương Như liền bước nhanh tới, ngồi xuống cạnh Tôn Giai Bảo, nhìn trái nhìn phải, chẳng biết đang tìm kiếm điều gì.
Trần Nghị chậm rãi đi xuống bậc thang cuối cùng, nhìn chỗ trống bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, lòng không khỏi căng thẳng.
"Tiểu Thất, mau lại đây, trà sắp nguội rồi."
"Vâng, em tới ngay."
Đáp lời, Trần Nghị liền uyển chuyển đi đến khoảng trống giữa Thẩm Tiểu Khương và Trần Phương Như, nhẹ nhàng kéo ghế, rồi lại nhẹ nhàng ngồi xuống. Toàn bộ động tác vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, hoàn toàn đánh mất khí chất của một nữ vương tung hoành thương trường ban ngày.
Hai người không có một ánh mắt giao lưu, càng không có một lời nói chuyện. Từ lúc Trần Nghị ngồi xuống, nàng và Thẩm Tiểu Khương cứ như hai người xa lạ.
Thẩm Tiểu Khương cầm thìa lên, múc một quả táo đỏ. Đây là lần đầu tiên cô ăn loại táo này, quả to đến đáng sợ, chẳng khác gì một quả táo nhỏ. Cô vừa định cắn một miếng, thì nghe thấy giọng nói mềm mại của người phụ nữ bên cạnh.
"Cẩn thận, nước bên trong nóng đấy."
Trần Nghị nói xong, chậm rãi đưa thìa lên, từng ngụm, từng ngụm nhấp trà.
Thẩm Tiểu Khương không nhìn nàng, nhưng khi cắn quả táo, quả thật đã cẩn thận hơn một chút. Phần ruột bên trong đúng là hơi nóng, may mà không cắn ngập cả miếng, nếu không chắc chắn sẽ bỏng rát. Vừa ăn xong quả táo, Thẩm Tiểu Khương liền nhìn về phía hộp khăn giấy ở giữa bàn. Như đọc được suy nghĩ của cô, người phụ nữ bên cạnh lại lặng lẽ, từ từ đẩy tới hai tờ giấy ăn sạch sẽ.
Thẩm Tiểu Khương vốn không muốn cầm, nhưng nếu từ chối thẳng thừng, lại có vẻ mình hơi kỳ quặc. Để tỏ ra mình không kỳ quặc, cô nhận lấy giấy ăn, lịch sự và khách khí nói một tiếng "Cảm ơn".
Lát sau, dì giúp việc lại bưng ra một đĩa sứ trắng, trong đĩa chồng đầy những chiếc bánh ngọt nhỏ màu trắng.
"Đây là gì thế ạ?" Tôn Giai Bảo không chút khách khí, đưa tay lấy một miếng đưa lên mũi ngửi, "Thơm ghê."
"Bánh đậu trắng quế hoa đấy."
Lúc ăn cơm, Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy đồ dầu mỡ chỉ thấy buồn nôn, nhưng khi nhìn thấy món bánh quế này, lại rõ ràng có cảm giác thèm ăn. Cô còn chưa kịp đưa đũa, đã thấy người bên cạnh đứng dậy.
Ai ngờ, người đó lại cẩn thận gắp một miếng bánh quế, đặt vào đĩa của Thẩm Tiểu Khương.
Cô sững người một giây, nhìn miếng bánh quế đang lẳng lặng nằm trong đĩa mình, trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười. Tức giận là, cái kẻ nhát gan này, lúc này lại ra vẻ ân cần làm gì. Buồn cười cũng chính là vì điều đó.
Cô chần chừ không động đũa.
"Khương, bánh quế này không giống loại ở căng tin trường mình đâu, hàng xịn đấy, vị ngon số một!" Tôn Giai Bảo đã chén liền ba miếng.
Trần Phương Như quay đầu lại, cười nói: "Tiểu Khương à, con cũng mau ăn lúc nóng đi."
Thẩm Tiểu Khương gật đầu, nhìn người phụ nữ đang cúi đầu uống trà bên cạnh, rồi lại nhìn miếng bánh quế trong đĩa, lấy lệ cắn một miếng. Đúng là ngon thật, cô lại cắn thêm hai miếng nữa, ăn hết sạch.
Cô tự an ủi mình trong lòng, sở dĩ mình ăn, là vì Tôn Giai Bảo và dì Phương Như, chứ không phải vì Trần Nghị.
Uống trà, ăn điểm tâm xong, Trần Nghị chủ động cầm lấy bát đĩa trước mặt Thẩm Tiểu Khương. Khi nàng đưa bát đĩa cho dì giúp việc, ngón tay nàng khẽ lướt qua mái tóc của Thẩm Tiểu Khương. Sợi tóc lướt qua lòng bàn tay, làm dấy lên một trận xáo động nơi vết thương còn chưa lành.
Trần Nghị không hề để tâm, ánh mắt nàng dừng lại trên mái tóc đen nhánh đó, có thứ gì đó như ánh sáng đang lấp lánh bên trong. Nhỏ nhoi, vụn vỡ, như những viên kim cương chói mắt.
Nhưng nàng rất có chừng mực, ngay khi Thẩm Tiểu Khương sắp phát hiện ra, nàng đã nhanh chóng thu tay về.
"Dì út, lòng bàn tay dì sao thế?" Tôn Giai Bảo lúc này mới để ý.
Trần Nghị liếc nhìn miếng băng cá nhân che đi những đường vân tay, rồi lại bâng quơ liếc nhìn gáy Thẩm Tiểu Khương, chớp mắt mấy cái, có chút ấm ức nói: "Không cẩn thận làm bị thương thôi, bây giờ, hết đau rồi."
Trái tim Thẩm Tiểu Khương thắt lại, cô hơi nheo mắt, theo bản năng bưng ly nước đã nguội lên, nhấp một ngụm. Nước lọc trượt qua môi lưỡi, cô nghe thấy cổ họng mình nuốt xuống một tiếng "ực".
"À." Tôn Giai Bảo vô tư đáp lại, rồi lại cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
"Cũng không còn sớm nữa, chị... em về đây." Trần Nghị ngập ngừng, đầu ngón tay miết trên mặt bàn.
Nghe tiếng Trần Nghị, Hà Trung đang ngồi chờ ở phía xa đứng dậy, ra một dấu tay, tài xế liền lái xe đến trước cửa.
Trần Phương Như liếc nhìn đèn xe sáng lên ngoài cửa, biết không thể giữ lại nữa. "Thôi được rồi, chị cũng không giữ em nữa, dạo này vẫn ở khách sạn à?"
Trần Nghị "ừm" một tiếng.
"Được, vậy em đi đường cẩn thận, đến khách sạn thì nhắn cho chị một tin."
"Vâng."
Trần Nghị vừa đi được mấy bước, liền khựng lại, qua loa nghiêng đầu về phía sau, ánh mắt buông thõng, vừa tùy ý lại vừa lạnh nhạt: "Bạn học của Giai Bảo, em không về sao?"
Thẩm Tiểu Khương bị điểm tên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
"Tiểu Khương, muộn thế này rồi, hay là con ở lại đây vài hôm, thứ hai đi học cùng Giai Bảo?"
"Đúng đấy Khương."
Trần Nghị nghe vậy, vẫn giữ im lặng. Nàng nhìn vào vạt áo sơ mi cổ cao của Thẩm Tiểu Khương, như thể ở đó có câu trả lời mà nàng mong muốn.
Thẩm Tiểu Khương không quen ở nhà người khác, huống hồ còn có chút việc thực tập cần giải quyết, cô lễ phép từ chối: "Cảm ơn dì, nhưng con vẫn muốn về ạ, có chút việc cần xử lý."
Tôn Giai Bảo biết tính Thẩm Tiểu Khương, cũng biết bạn mình nói có việc thì chắc chắn là có việc, cô nàng không giữ nữa: "Vậy được rồi, tớ với chú Mã tài xế cùng đưa cậu về."
Thẩm Tiểu Khương: "Không cần đâu."
Trần Nghị: "Không cần đâu."
Một sự ăn ý đến lạ.
Tiếng nói trùng nhau vừa dứt, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị liếc nhìn nhau. Rồi lại cùng lúc ăn ý dời mắt đi, nhìn về một điểm vô định trước mặt mỗi người.
"Ờm..." Tôn Giai Bảo nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương, "Tình hình gì đây?"
"Tình hình gì là tình hình gì?" Giọng Thẩm Tiểu Khương hạ thấp, nhưng đáy mắt lại thoáng hiện một vẻ bực bội không rõ từ đâu.
Nghe vậy, Trần Nghị nhìn sang bên mặt của Thẩm Tiểu Khương, ánh mắt tối sầm lại. Đã lâu như vậy mới gặp lại, nàngbiết mọi thứ sẽ rất khó khăn, nhưng nàng không ngờ sẽ khó khăn đến thế này.
Thẩm Tiểu Khương nghiến răng, "Tớ tự gọi xe được rồi."
Trần Nghị quay người, suy nghĩ một chút, rồi lại quay lại, vòng eo thon gọn bị bộ sườn xám bó chặt như muốn gãy làm đôi. Nàng chậm rãi đảo mắt, giọng điệu không nhanh không chậm: "Đi đâu, chị tiện đường chở em một đoạn."
Thẩm Tiểu Khương siết chặt nắm đấm, nhìn vào mắt Trần Nghị cười như không cười: "Cảm ơn dì út, nhưng tôi gọi xe tiện hơn, không phiền đến dì phải bận tâm."
"Vậy sao?" Trong đôi mắt mỏng manh của Trần Nghị, tràn đầy vẻ tinh quái.
"Vâng." Thẩm Tiểu Khương cầm điện thoại lên, mở ứng dụng gọi xe.
Nói nhiều vô ích, Trần Nghị quay người đi thẳng ra cửa. Địa chỉ nhà Tôn Giai Bảo không quá hẻo lánh, tín hiệu cũng đầy vạch, nhưng Thẩm Tiểu Khương thử mấy lần, cũng không có tài xế nào nhận cuốc.
"Sao thế?" Tôn Giai Bảo chống hai tay lên cằm, nghi ngờ hỏi.
Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn bạn, "Mạng nhà cậu, không bị đứt chứ?"
Bên ngoài, Trần Nghị đứng cạnh cửa xe, chậm chạp chưa lên. Một giây sau, nàng quay người, khẽ gọi về phía bóng lưng đang lo lắng, cố để giọng mình trở nên ngả ngớn: "Bạn học của Giai Bảo, giờ này ở đây khó gọi xe lắm đấy."
Trần Phương Như tiễn Trần Nghị ra cửa quay đầu lại, phụ họa: "Đợi một lát nữa có thể có xe, nhưng một đứa con gái như con về muộn một mình, dì cũng không yên tâm."
Tôn Giai Bảo khoác tay Thẩm Tiểu Khương, "Này này, cậu cứng đầu cái gì thế?"
Thẩm Tiểu Khương trừng mắt lườm Tôn Giai Bảo, dùng khẩu hình gọi tên bạn mình từng chữ một, sau đó nhỏ giọng nói: "Ai cứng đầu chứ."
"Cậu đừng sợ, dì út của tớ lại không phải người xấu, chẳng lẽ còn ăn thịt cậu à. Với lại, chẳng phải cậu đã từng tiếp xúc với dì ấy mấy lần rồi sao, tối nay coi như ôn lại chuyện cũ đi."
Thẩm Tiểu Khương l**m môi, thở dài một hơi, vừa gãi cổ, vừa quay mặt đi nhìn xuống đất. Cô thầm nghĩ, ai thèm ôn chuyện với cái đồ nhát gan đó chứ.
Nhưng rồi, cô bình tĩnh lại. Chẳng phải đã quyết định làm người xa lạ, chẳng phải đã quyết định sẽ quên nàng đi sao, vậy thì cái bộ dạng lề mề, khó chịu của mình lúc này mới là kỳ quặc.
Chẳng phải chỉ là ngồi chung một chiếc xe thôi sao, có gì ghê gớm đâu.
"Được rồi," Thẩm Tiểu Khương lườm Tôn Giai Bảo, "Tớ mà có chuyện gì, cậu nhớ mà sám hối đấy."
"Ôi, tổ tông của tớ ơi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Cậu đi cùng dì út của tớ, tớ yên tâm cực kỳ." Tôn Giai Bảo vừa nói vừa đẩy bạn ra ngoài, "Thật sự không được thì cậu về ngủ cùng dì út của tớ cũng được mà."
"Thôi được rồi, tạm biệt." Thẩm Tiểu Khương ném cho Tôn Giai Bảo một ánh mắt, bảo tự mà lĩnh hội.
Thẩm Tiểu Khương thầm thấy buồn cười, nếu Tôn Giai Bảo biết cô và dì út của mình từng có một đoạn tình cảm, liệu có còn nói ra những lời này không.
Cửa sau xe được kéo ra, thứ đầu tiên đập vào mắt, chính là đôi chân thon dài đang vắt chéo của Trần Nghị, vừa thon lại vừa trắng, đẹp đến chói mắt.
Người phụ nữ này, nhất định là cố ý, Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ.
Cô vừa định lên xe, bỗng khựng lại. Không gian trong xe kín mít, mùi hương cứ quanh quẩn mãi không tan. Một mùi hương gỗ thanh u, lạnh lẽo như có linh tính, chiếm lấy cô, tranh nhau ùa vào khoang mũi, xộc vào từng dây thần kinh nhỏ nhất, lan đi khắp cơ thể.
Cô nuốt nước bọt, những động tác vốn linh hoạt bỗng khựng lại, như một cỗ máy lâu ngày không được bảo dưỡng đột nhiên bị kẹt.
Trần Nghị một tay chống lên khung cửa sổ, một tay lỏng lẻo đặt trên đùi. Đôi mắt sáng màu nhạt của nàng lúc này chậm rãi chuyển động, khóe môi khẽ nhếch, nhưng không hề nói một lời. Nàng rất yên tĩnh, cũng rất kiên nhẫn. Nàng không thúc giục Thẩm Tiểu Khương, nàng không nỡ. Nếu có thể, nàng thậm chí còn hy vọng thời gian trôi chậm lại một chút.
Cửa xe đóng lại, Thẩm Tiểu Khương vẫy tay với những người ngoài cửa sổ. Xe khởi động, cô thu tay lại, ngồi nghiêm chỉnh, giống hệt như lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này.
Cho đến khi xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Tôn, hai người vẫn không nói một lời. Trước kia không cảm thấy, nhưng sự im lặng lúc này, thật sự rất khó xử.
Điện thoại Thẩm Tiểu Khương rung lên, cô lấy ra mở tin nhắn, là ảnh bữa tối Bạch Thư Hoa gửi. Mấy người họ đang ngồi trên bãi biển đầy những cây cọ dưới ánh hoàng hôn, ăn đồ nướng, uống bia California, trông vô cùng thoải mái.
Cách màn hình, Thẩm Tiểu Khương cũng có thể ngửi thấy mùi bia. Cô tạm thời được giải cứu khỏi sự xấu hổ này. Mặc dù được cứu, cô lại không hề cảm thấy thoải mái.
Bên cạnh, Trần Nghị ngồi gượng gạo, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương. Khi thấy khóe miệng đối phương hơi nhếch lên, cơn ghen trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên, khiến lồng ngực từng cơn khó chịu.
Không có gì để nói, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn neon trong mưa như đôi mắt khóc thầm của thiếu nữ, hồng hồng, càng thêm ẩm ướt. Nước mưa lạnh băng đập vào cửa kính xe, cũng như đập vào mặt Trần Nghị, vừa cứng vừa đau.
Cơn mưa này, dường như sẽ không bao giờ tạnh.
Thẩm Tiểu Khương cất điện thoại, cũng một tay chống lên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài. Khác với Trần Nghị, cô không nhìn bất cứ thứ gì, chỉ là vô hồn, ngơ ngác nhìn vào một nơi vô định nào đó. Có lẽ như vậy, cô mới có thể thoải mái hơn một chút.
"Tóc em ngắn đi rồi." Trong chiếc xe yên tĩnh, giọng Trần Nghị lững lờ trôi đến.
Giọng nàng hòa cùng tiếng mưa, có một vẻ gợi cảm, mông lung khó tả. Thẩm Tiểu Khương có thể nghĩ đến cảnh hai người từng ôm hôn trong mưa, nước mưa tràn vào môi lưỡi, là vị ngọt. Lần đó Trần Nghị hỏi cô, nói tất cả có phải là thật không, cô đã trả lời, là thật.
"Ừm, tóc chị dài ra rồi." Thẩm Tiểu Khương nói.
Trần Nghị nhìn bóng người mơ hồ của cô trên cửa sổ, bàn tay đang chống đầu từ từ hạ xuống, ngón trỏ ấn lên mặt kính, từng chút, từng chút miêu tả hình dáng của người đó. Dù không nhìn rõ, nhưng nàng rất thích.
"Ừm." Nàng đáp một tiếng.
Hai người tiếp tục im lặng, không còn giao tiếp. Hà Trung lòng bàn tay đổ mồ hôi, căng thẳng nhìn qua gương chiếu hậu, lúc nhìn người này, lúc nhìn người kia, không dám nói lời nào, thậm chí không dám thở mạnh.
Tiếp theo đó, là một chặng đường không lời.
Hà Trung cho xe chậm lại, vừa nhìn gương chiếu hậu, vừa vô nghĩa hắng giọng.
Trần Nghị để ý đến phản ứng của Hà Trung, thu lại bàn tay đang đặt trên cửa kính, ngón tay chống lên quai hàm, nhàn nhạt hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Tiểu Khương không để ý đến Hà Trung, tưởng Trần Nghị đang hỏi mình. Đồng tử cô giật mình, cố gắng nhớ lại tại sao mình lại cắt tóc.
"Tôi..."
Cô còn chưa kịp nói, Hà Trung đã mở lời trước: "À, tôi không biết phòng của Thẩm tiểu thư ở đâu."
Trần Nghị để ý đến đôi môi đang mấp máy của Thẩm Tiểu Khương, không để ý đến Hà Trung, mà nhìn cô: "Thẩm Tiểu Khương, em vừa muốn nói gì?"
Thẩm Tiểu Khương cắn môi, lòng bàn tay v**t v* lớp vải quần, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Trung: "Tôi cũng đang định nói đây, phòng trọ của tôi ở khu Tưởng Hàng."
"Đường Ngô Đồng, khu Phỉ Thúy." Cô nói thêm.
Trần Nghị nhíu mày, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hai tháng trước, nàng đã thấy Thẩm Tiểu Khương và Tôn Giai Bảo sóng vai nhau bước ra từ một cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường. Hóa ra, Tiểu Khương thuê nhà ở đó.
"Ừm, đi đi." Trần Nghị nói.
Khu Phỉ Thúy tuy là một khu chung cư cũ, nhưng vị trí địa lý lại rất tốt, rất dễ tìm. Bác bảo vệ không biết đã đi đâu, xe bấm mấy tiếng còi trước cổng, cũng không thấy ai ra mở.
"Dừng ở đây là được rồi, dù sao cũng không còn mấy bước nữa, tôi chạy vào là được." Thẩm Tiểu Khương nói xong, đưa tay cầm lấy túi.
"Tôi đưa em vào." Trần Nghị vừa nói, vừa cầm lấy ô.
Túi và ô để rất gần nhau. Đúng lúc này, ngón tay hai người, bất ngờ chạm vào nhau.
Thời gian như ngừng lại trong một giây.
Cả hai đều giật mình, đồng thời rụt tay lại. Cả hai đều không biết, nhịp tim của đối phương, đã loạn nhịp.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Nói xong, Thẩm Tiểu Khương cũng như chạy trốn mà vội vã mở cửa, chạy vào trong mưa.
Trần Nghị nhìn theo bóng lưng xa dần, nghiến răng một cái, rồi cũng theo xuống xe.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 76
10.0/10 từ 11 lượt.