Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 72

284@-

Tiệc chúc mừng được tổ chức tại sảnh tiệc trên sân thượng của khu du lịch Thủy Hương. Trên sân thượng rộng lớn không bày bàn tròn mà theo hình thức tiệc đứng, thuận tiện cho mọi người giao lưu.


 


Trần Nghị đẩy xe lăn của Bạch lão gia tử đi về phía sảnh tiệc, xung quanh vây lấy một đám người. Mặc dù nàng đã trở thành chủ tịch thương hội, nhưng hôm nay nàng vẫn dành đủ sự tôn trọng cho ông. Dù sao thì ông cũng là người một tay đào tạo nàng, thành công của nàng không thể nào tách rời khỏi Bạch gia.


 


"Bạch gia, sau này Thất gia tiếp quản thương hội, vậy chuyện mua lại sắp tới nên cân nhắc thế nào ạ?"


 


"Đúng vậy ạ, Bạch gia, chuyện này chúng tôi ở trên bàn cơm không tiện thảo luận, cho nên hy vọng ngài hé lộ một chút."


 


Vụ mua lại mà hai người này nói đến là vụ mua lại hai công ty điện khí, vốn dĩ vẫn luôn do ông Bạch xử lý. Những người này, mặc dù ban nãy đã bỏ phiếu cho Trần Nghị, nhưng trong lòng họ không phục nàng. Gặp chuyện, việc đầu tiên vẫn là tìm đến Bạch gia. Mặc dù mọi người đều biết thủ đoạn của Trần Nghị độc ác, lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là xuất thân giang hồ, lại thêm việc vẫn luôn làm trong ngành dịch vụ, nên mọi người cũng không để trong lòng.


 


Bạch lão gia giơ tay lên, bàn tay đang đẩy xe lăn của Trần Nghị ngừng lại.


 


"Vốn dĩ vụ mua lại này ta vẫn chưa quyết định xong. Bây giờ cuộc bầu cử cũng đã kết thúc, những chuyện này ta cũng sẽ bắt đầu từng bước một giao lại cho Tiểu Thất. Sau này các vị có ý tưởng gì có thể trực tiếp báo cáo với Tiểu Thất." Bạch lão gia nói xong, nhận lấy hai quả óc chó từ tay trợ lý, thong thả nhàn nhã thưởng thức.


 


Hai người vừa rồi bị cụt hứng đều có chút chột dạ. Họ nhìn sang gương mặt của Trần Nghị, nhưng chỉ thấy được một nụ cười giả tạo như đeo mặt nạ. Ánh đèn kiều diễm càng làm cho "mỹ nhân sườn xám" vốn đã diễm lệ thêm phần quyến rũ.


 


Tất cả mọi người, dù thật lòng hay giả dối, đều gửi đến nàng những lời chúc phúc. Trần Nghị lần lượt gật đầu, nụ cười rạng rỡ tuyệt trần. Thật lòng cũng được, giả dối cũng xong, nàng đều không cần để trong lòng. Sau này, nàng chính là chủ nhân của thương hội, cũng là chủ nhân của Nam Thành. Nàng có nhiều thời gian để nhổ bỏ những hạt giống không tốt này. Trở thành chủ tịch chỉ là bước đầu tiên trong việc mở rộng bản đồ của nàng.


 


"Ông nội."


 


Trần Nghị ngước mắt, thấy Bạch Thư Hoa vui vẻ đi tới.


 


"Tiểu Bạch tổng," nàng chủ động chào hỏi đối phương, tỏ ra chân thành mà khách sáo.


 


Bạch Thư Hoa giơ ly rượu trong tay lên. "Trần Tiểu Thất, sao nào, hôm nay là ngày đại hỷ của em như vậy, không định uống chút rượu à?"


 


Nàng thản nhiên cười, liếc nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh. Người đó ngầm hiểu, lập tức rót cho nàng một ly Champagne. Những bọt khí nhỏ li ti cuộn trào trong chất lỏng màu vàng nhạt, lên đến mặt nước rồi im lặng vỡ tan. Những bong bóng nhỏ dưới đáy ly cứ nối tiếp nhau, như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, đến chết cũng không đổi.


 


Trần Nghị cũng giơ ly Champagne lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của Bạch Thư Hoa. "Chà, nhất định phải uống rồi."


 


Bạch Thư Hoa bật cười.


 


"Tiểu Bạch, hôm nay con làm sao vậy?" Bạch gia hỏi cháu gái.


 


Bạch Thư Hoa nhìn về phía ông. "Ông nội, ông nói con làm sao là làm sao, chẳng lẽ là chuyện 'bỏ quyền' ạ?"


 


Ông Bạch không cho ý kiến.


 


Bạch Thư Hoa vẻ mặt ph*ng đ*ng, không bị trói buộc: "Dù sao thì nhân sự cũng đã được sắp đặt sẵn rồi, chẳng lẽ không đúng sao? Vả lại, ông cũng không hy vọng con làm chủ tịch để đối đầu với ông."


 


"Còn ra thể thống gì nữa!" ông Bạch tức giận đến ho khan vài tiếng.


 


Bạch Thư Hoa uống cạn ly rượu, sau đó úp ngược ly lên khay trống của nhân viên phục vụ, hai tay giơ lên làm dáng đầu hàng: "Được rồi, được rồi, con không nói nữa."


 


Trần Nghị xoay người, giúp ông lão vỗ lưng cho dễ thở.


 


"Con đó, nếu được một nửa hiểu chuyện như Tiểu Thất, ta cũng không cần mỗi ngày phải lo lắng theo," ông Bạch ôm ngực, lời nói thấm thía. Gần đây tình hình sức khỏe của ông ngày một sa sút, đúng là không nên tức giận nữa.


 


"Con biết rồi, chỉ là đùa một chút thôi. Con đến đây chỉ là muốn nói cho hai người biết, dự án của con..." Bạch Thư Hoa nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn ông Bạch, cuối cùng vẫn dừng lại ở ánh mắt của nàng, như thể chỉ muốn nói cho một mình nàng nghe, "...xong rồi."


 


Trần Nghị sững lại một thoáng. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, dự án của Bạch Thư Hoa vậy mà đã xong rồi. Đã thành công, tại sao còn phải bỏ quyền? Nàng rõ ràng có thể lúc phát biểu nói rằng mình có thể thay đổi hệ thống công nghiệp hiện có của Nam Thành, đẩy nhanh quá trình chuyển đổi từ 2.0 lên 3.0 cơ mà.


 


Bạch Thư Hoa như thể biết được suy nghĩ trong lòng nàng, có ý riêng nói: "Chị đơn thuần cảm thấy làm chủ tịch không có ý nghĩa gì. Vẫn là như bây giờ thì tốt hơn, không có chức vụ gì thì toàn thân nhẹ nhõm."


 


Ông Bạch chú trọng thương mại truyền thống, cảm thấy việc dùng công nghệ để phát triển thương mại chẳng qua chỉ là một chiêu trò lòe loẹt, một trò đùa trẻ con mà thôi. Ông lười nói nhiều, một lát sau, ông lấy lý do sức khỏe không tốt, đề nghị rời khỏi tiệc rượu trước.



 


Trần Nghị đi đến một góc, gặp mặt Bạch Thư Hoa.


 


"Sao thế, không cần đi tiếp đãi đám lão già cổ hủ đó à?" Bạch Thư Hoa cởi chiếc áo khoác trắng ra, để lộ chiếc áo bra thể thao màu trắng bên trong.


 


Nàng dùng một câu hỏi khác để che giấu: "Chị vừa nói dự án thành công, có phải là ý mà em đang nghĩ không?"


 


"Em nghĩ gì?"


 


Đuôi mắt hẹp dài của nàng hơi nhướng lên, giọng điệu lười biếng mà quyến rũ. "Theo em được biết, trong đội ngũ của chị không có ai có thể đột phá rào cản kỹ thuật trong thời gian ngắn."


 


"Hừ, em điều tra cũng kỹ đấy chứ," Bạch Thư Hoa nói. "Không ít nội gián cài vào bên cạnh chị nhỉ."


 


Trần Nghị không còn cần phải nói dối nữa, "Ừm" một tiếng. "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."


 


"Em thắng rồi," Bạch Thư Hoa ngược lại cũng không tức giận. "Đúng là không phải thành viên trong đội của chị, mà là cô sinh viên mà em đã gặp ở cửa thang máy lần trước. Là cô bé ấy đã giúp chị giải quyết."


 


Thần sắc Trần Nghị đọng lại, cổ tay hung hăng run lên một cái, ly Champagne trong tay suýt nữa thì đổ ra ngoài.


 


"Là cô ấy..."


 


"Ừm, là cô ấy."


 


Nhịp tim nàng lỡ một nhịp, trong đầu không ngừng vang lên cái tên mà mình vô cùng nhớ nhung.


 


"Cô bé đó đúng là lợi hại thật," Bạch Thư Hoa ngậm một điếu thuốc nhưng không châm lửa, đáy mắt lại hiện ra vẻ đắc ý. "Chị chỉ gửi trước cho cô ấy mã nguồn ban đầu để xem, vậy mà cô ấy không cần so sánh với vật thật đã nhìn ra được vấn đề tồn tại trong chương trình. Thần kỳ hơn là, cô bé ấy vậy mà lại một mình làm cho cánh tay robot đang ngủ say của chị hoạt động trở lại."


 


Lời lẽ gần xa đều là sự tán thưởng và vui sướng. Ngón tay đang cầm ly rượu của Trần Nghị siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch. Khen Thẩm Tiểu Khương thì có thể, nhưng dùng giọng điệu này, ánh mắt này, tâm trạng này để khen thì nàng không thích. Cảm giác khó chịu như thể món đồ yêu quý nhất của mình bị người khác dòm ngó.


 


"Em ấy bây giờ đang thực tập ở công ty chị à?" nàng hỏi.


 


Khu du lịch Thủy Hương cách trung tâm thành phố Nam Thành rất xa, lại gần biển, nhiệt độ buổi tối rất dễ chịu. Gió biển dịu dàng thổi tới, làm rối mái tóc trên mặt Trần Nghị, cũng làm rối loạn nội tâm của nàng. Chỉ cần nhắc đến Thẩm Tiểu Khương, nàng liền hoang mang lo sợ. Nàng hoài nghi, bản thân mình sẽ vì cô gái nhỏ này mà phát điên.


 


"Vẫn chưa," Bạch Thư Hoa đặt ly rượu xuống, hai tay chống lên lan can màu đen nhìn về phía xa. "Không vội. Chị định đưa cô bé ấy đến Mỹ trước, xem xét sự phát triển của công nghệ điều khiển số, tích lũy kiến thức đồng thời tạo dựng mối quan hệ, sau đó mới tham gia vào một số dự án mới, học đi đôi với hành."


 


Bạch Thư Hoa đúng là đã suy tính rất toàn diện. Khó trách cô ta không muốn làm chủ tịch thương hội này, cô ta có những việc mà mình thật sự muốn làm.


 


"Cái gì? Chị muốn đưa em ấy đi Mỹ?" Trần Nghị có chút thất thần, thậm chí có chút thất thố.


 


Bạch Thư Hoa không biết rõ chuyện giữa hai người họ, có chút bực bội: "Không được sao, Trần hội trưởng?"


 


Nàng giật mình, gánh nặng của chức vụ hội trưởng lập tức đè lên vai. "Không phải."


 


Bạch Thư Hoa cười cười. "Vậy thì được rồi."


 


Trái tim của nàng như sắp nổ tung, tiếp tục chất vấn: "Đã đột phá được rào cản kỹ thuật rồi, tại sao chị còn phải bỏ quyền?"


 


Bạch Thư Hoa lắc đầu: "Chị không có hứng thú với vị trí chủ tịch thương hội, chị chỉ thích cạnh tranh với em thôi. Nhưng mà, chị nghĩ lại rồi, ông nội nói không sai, chị đúng là không phải người làm chủ tịch được. Huống hồ, nếu không có tiền của em hỗ trợ, đội của chị cũng không chống đỡ được đến ngày Thẩm Tiểu Khương giúp chị đột phá. Nói đi nói lại, chị vẫn phải cảm ơn em."


 


"So với chức chủ tịch này, sản phẩm của chị, thành quả trí tuệ của chị, và đồng đội của chị quan trọng hơn."


 


"Đồng đội của chị?" nàng híp mắt, ngữ khí không mấy thân thiện.


 


Bạch Thư Hoa gật đầu: "Đúng vậy, trong lòng chịThẩm Tiểu Khương rất khác biệt. Đối với chị mà nói, cô bé là một người đồng đội rất đặc biệt, kiểu tri kỷ, Bá Nhạc. Cô bé ấy dường như thật sự có thể hiểu chị, cũng rất hiểu điều chị muốn là gì."


 


Cổ tay Trần Nghị không ngừng run rẩy, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe bình thường. "Vậy em ấy nghĩ thế nào?"



Bạch Thư Hoa đột nhiên có chút ngượng ngùng. "Chị... không biết."


 


Bạch Thư Hoa không nói thì còn đỡ, vừa nói, Trần Nghị gần như muốn giết cô ta.


 


"Em đang nói chuyện đi Mỹ. Em ấy có đồng ý đi cùng chị không?" nàng vừa nói, một bên trái tim tàn nhẫn đập loạn. Tiếng thình thịch có thể át cả tiếng nhạc phía sau.


 


"Em ấy à," Bạch Thư Hoa lấy lại bình tĩnh, nói. "Chị vẫn chưa nói với em ấy. Nhưng mà em ấy có hứng thú với lập trình điều khiển số, biên soạn mã lệnh, ra ngoài một chút có thể có sự tiến bộ lớn hơn, chị không hy vọng em ấy bỏ lỡ. Huống hồ bây giờ không phải là đang nghỉ hè sao, chị định tìm một cơ hội để đề cập với em ấy."


 


Đúng vậy, đây là cơ hội của Thẩm Tiểu Khương, nàng không nên cản trở.


 


"Hai người rất thường xuyên gặp mặt à?" bàn tay còn lại đang buông thõng bên người nàng ra sức siết chặt lớp vải sườn xám, như thể muốn xé rách nó ra.


 


Bạch Thư Hoa không hề có chút cảm giác cấp bách nào. "Cũng tạm, dù sao cũng đang bận dự án này, không gặp mặt mới là lạ chứ."


 


Ánh mắt Trần Nghị lạnh lẽo lạ thường, lúc nhìn về phía Bạch Thư Hoa b*n r* vô số dao găm. Nếu ánh mắt có thể giết người, Bạch Thư Hoa không biết đã chết bao nhiêu lần.


 


Sau khi Bạch Thư Hoa đi, nàng buông tay ra. Ly Champagne "choang" một tiếng rơi vỡ trên đất. Thủy tinh trong suốt vỡ thành từng mảnh, giống như trái tim của Trần Nghị, tan nát.


 


Không ít người nghe thấy tiếng động liền chạy đến xem xét tình hình. Nhưng nàng lại như phát điên, ngồi xổm xuống tay không, từng mảnh từng mảnh nhặt những mảnh vỡ trên đất lên. Cẩn thận một chút, cẩn thận hơn một chút, giống như đang nhặt lại trái tim của chính mình.


 


Đầu ngón tay bị cứa rách, máu tươi chảy ra. Nàng lại không hề cảm thấy đau.


 


.


 


Nửa tháng sau, trong cửa hàng thú cưng Phỉ Phỉ, Thẩm Tiểu Khương đang bắt rận cho Công Chúa.


 


Bộ lông màu kaki nhạt, đôi mắt xanh biếc. Chỉ cần một cái liếc mắt lơ đãng cũng đã đủ câu hồn người. Đúng là một con mèo xinh đẹp. Quả nhiên không thể gọi là "Hai Ngốc", mà phải gọi là "Công Chúa".


 


Cô hai tay nắm lấy tai Công Chúa, nhẹ nhàng v**t v*. "Hai Ngốc, sắp tới chị có thể sẽ khá bận, phải rời khỏi tiệm một thời gian. Em phải ngoan ngoãn nghe lời chị Mạnh và chị Tiểu Nguyệt nhé. Còn nữa, không được cào chủ nhân của em đâu đấy."


 


"Meo!" Giọng Công Chúa mềm mại, như đang làm nũng rúc vào lòng cô. Con mèo này dường như rất thích cô, còn thích hơn cả chủ nhân của nó.


 


"Được rồi, được rồi, trên người chị bẩn lắm." Mỗi lần Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy Công Chúa lại nghĩ đến Trần Nghị. Ban đầu cô còn có chút mâu thuẫn, những việc liên quan đến Công Chúa cô đều đẩy cho chị Mạnh hoặc Tiểu Nguyệt. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, cô đã nguôi ngoai đi rất nhiều.


 


Cuộc sống phong phú khiến cô không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác. Dự án bên phía Bạch Thư Hoa đã kết thúc, đồng thời đã gửi cho cô một bản hợp đồng thực tập chi tiết. Dù thế nào đi nữa, Thẩm Tiểu Khương cũng phải đưa ra quyết định.


 


Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nghiêm túc về ý nghĩa của tương lai. Đối với cô hiện tại mà nói, mục tiêu cuộc sống, nói nhỏ thì là tích lũy được mười vạn đồng đầu tiên, nói lớn thì chính là thực hiện được tham vọng chuyên môn của mình. Vạn Ninh Điện Tử là lựa chọn tốt nhất.


 


Lúc này, điện thoại của cô reo lên, là mẹ Thẩm Lan Tâm gọi.


 


"Cưng ơi, con ăn tối chưa?" Giọng Thẩm Lan Tâm vang lên, có một cảm giác gia đình.


 


Cô "Ừm" một tiếng. "Con ăn rồi."


 


"Ngủ chưa?"


 


"Mẹ đoán xem, nếu con ngủ rồi thì có thể nói chuyện điện thoại với mẹ được không?"


 


Tiếng cười của Thẩm Lan Tâm truyền đến: "Chỉ giỏi dẻo miệng."


 


"Phòng trọ có lắp điều hòa không đấy?"


 


"Phòng trọ phải thường xuyên dọn dẹp, nếu không sẽ có côn trùng."


 


"Dù có bận đến đâu cũng phải ăn cơm đầy đủ nhé."


 



 


Mặc dù đều là những lời dặn dò cũ rích, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại không nỡ bỏ sót một chữ nào. Cô đặt Công Chúa trở lại phòng thú cưng, một tay chống cằm lên bàn, nhìn về một nơi nào đó ngẩn người. "Con biết rồi. À đúng rồi, mẹ là kế toán lâu năm đúng không?"


 


Thẩm Lan Tâm giả vờ không vui nói: "Mời con bỏ chữ 'lâu năm' đi."


 


"Ha ha ha, được rồi, được rồi, kế toán kỳ cựu. Mẹ có thể xem giúp con một bản hợp đồng được không? Trên đó có một số điều khoản tài chính con không hiểu lắm," cô lập tức đổi giọng.


 


"Hợp đồng gì thế, ở tiệm làm thêm à?"


 


"Không phải, lát nữa con gửi cho mẹ xem."


 


"Được," giọng Thẩm Lan Tâm nhẹ nhàng, như thể có chuyện gì tốt. "Khi nào con về?"


 


"Hả? Con chỉ nhờ mẹ xem giúp cái hợp đồng thôi mà, có đến mức phải về tận nơi không?" cô không hiểu ra sao. Mặc dù ban đầu cũng định về nhà một thời gian, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.


 


"Aiya, aiya, có bất ngờ đấy!" Lúc Thẩm Lan Tâm nói chuyện, cảm giác hưng phấn như muốn tràn ra cả màn hình điện thoại.


 


"Bất ngờ gì thế? Không lẽ nào con sắp được làm chị à?" cô thường xuyên trêu chọc mẹ mình.


 


Thẩm Lan Tâm rất cưng chiều cô, chưa bao giờ để trong lòng. Miệng thì đáp trả lại cô, nhưng trong lòng lại vui sướng vô cùng. "Mẹ chỉ cần một mình con, cục cưng của mẹ, là đủ rồi," bà dừng lại một chút. "Ba và mẹ chỉ thương một mình con thôi."


 


Cô sững lại một lúc. Một điểm mà cô vẫn luôn rất thích ở mẹ mình chính là bà không bao giờ keo kiệt trong việc thể hiện tình yêu thương. Từ nhỏ đến lớn, không biết cô đã được mẹ khen bao nhiêu lần, được mẹ tỏ tình bao nhiêu lần.


 


Nếu mỗi người đều có thể giống như Thẩm Lan Tâm thì tốt biết mấy. Không cần phải tự mình đoán tới đoán lui thì tốt biết mấy.


 


"Được, cuối tuần này con sẽ về," cô nói.


 


...


 


Trở lại Hải Thị, lần này cả ba và mẹ cùng nhau đến đón cô. Họ lái xe lòng vòng trong khu thành phố, mua rất nhiều thứ. Có bánh ngọt mà cô thích nhất, các loại hoa quả, tóm lại là cốp xe sau nhét đầy ắp. Không chút khoa trương mà nói, giống hệt như đi sắm Tết.


 


Từ khi lên đại học, mỗi lần cô về nhà, ba mẹ đều muốn tổ chức tiệc mời khách. Người biết chuyện thì biết cha mẹ nhớ con gái da diết. Người không biết chuyện lại tưởng cô là lính gìn giữ hòa bình, mỗi năm đều ra ngoài "chiến đấu" vào một thời gian cố định, làm gì cũng đều liều mạng.


 


Thẩm Tiểu Khương ngồi ở vị trí sau bên trái, nhìn mọi thứ quen thuộc ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư. Lần trước về đây đã là hai tháng trước. Chỉ khác là lần trước cô không phải một mình.


 


"Cưng ơi, lần này về định ở bao lâu?" Thẩm Lan Tâm quay đầu lại, cười khúc khích hỏi.


 


Dòng suy nghĩ của cô bị kéo về, cô nhàn nhạt đáp: "Ừm... con cũng không biết nữa."


 


"Không biết à?" bà chợt nhớ ra điều gì. "Đúng rồi, hợp đồng lần trước con gửi cho mẹ xem, mẹ thấy được đấy."


 


Cô hơi ngả người về phía trước, một tay đặt lên lưng ghế bên cạnh, hứng thú nhìn về phía Thẩm Lan Tâm: "Được ạ?"


 


"Ừm, nhưng mà," bà híp mắt, nghiêm túc nói. "Công ty Vạn Ninh Điện Tử này có thật là công ty Vạn Ninh Điện Tử mà ba và mẹ biết không?"


 


"Có ý gì?" cô hoài nghi.


 


Đèn đỏ bật lên, xe dừng lại.


 


"Ý của mẹ con là hợp đồng này có chính quy không. Bà ấy hy vọng con không bị lừa. Dù sao thì điều kiện mà họ đưa ra cho một sinh viên như con thật sự là quá hậu hĩnh," ba cô tổng kết lại.


 


Ba cô là giáo viên thể dục cấp ba, mẹ cô là kế toán của một doanh nghiệp nhỏ. Cả hai đều thuộc tầng lớp lao động, đúng là chưa từng thấy công ty nào trả lương cao như vậy cho thực tập sinh.


 


Cô tỏ ra đã hiểu. "Là thật ạ, con đã đến công ty họ xem rồi, không có vấn đề gì đâu."


 


Ba mẹ nhìn nhau một giây rồi nói: "Đã con cảm thấy không có vấn đề gì thì được thôi. Về mặt hợp đồng thì con không cần lo lắng, cũng không có vấn đề gì."



"Chỉ là..."


 


"Chỉ là gì?"


 


Thẩm Lan Tâm sờ sờ đỉnh đầu đang đến gần của cô, dịu dàng nói: "Lương thực tập 9000, sau khi chuyển chính thức lương tăng gấp ba lần, có nửa tháng nghỉ phép có lương, cuối năm thưởng tháng lương thứ 13, còn có phụ cấp nhà ở 1800 mỗi tháng, và các khoản thưởng hiệu suất khác nữa. Thật sự rất hấp dẫn. Nhưng mà con yêu, con phải tự mình suy nghĩ cho kỹ. Với mức đãi ngộ như vậy, sự cố gắng và tinh lực mà con phải bỏ ra chắc chắn sẽ nhiều hơn. Tăng ca và áp lực cao là không thể thiếu. Có đi hay không, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay con. Dù con đưa ra quyết định gì, ba mẹ cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện."


 


"Con..." cô muốn nói lại thôi. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ đều rất cưng chiều cô, chưa bao giờ gây áp lực gì cho cô. Rất nhiều chuyện họ sẽ tham khảo ý kiến của cô, và chuẩn bị cho cô những kế hoạch dự phòng tốt nhất và xấu nhất.


 


Cô rất yêu ba mẹ mình, cũng rất cảm kích họ. "Vâng!" cô gật đầu với Thẩm Lan Tâm. Bà cưng chiều nhéo má cô.


 


"À, đúng rồi mẹ, không phải mẹ nói con về sẽ có bất ngờ sao? Bất ngờ gì thế?" cô híp mắt, nơi bị mẹ bóp trên mặt hơi ửng hồng.


 


"À, con còn nhớ nơi mà con thường xuyên đến chơi hồi bé, 'Thánh địa của nghệ sĩ' không?"


 


Cô gật đầu.


 


Thẩm Lan Tâm nói tiếp: "Nơi đó cuối cùng cũng sắp bị giải tỏa rồi."


 


"Giải tỏa?" cô vẻ mặt kinh ngạc.


 


"Đúng vậy, nghe nói là do chính phủ chủ trì, mấy doanh nhân cùng nhau thầu, hình như vậy."


 


Biểu cảm của cô ngưng trọng. "Thế thì sao lại là bất ngờ?"


 


Bà híp một đôi mắt cười. "Đồ ngốc, nhà chúng ta nằm trong phạm vi giải tỏa, tái thiết của 'Thánh địa của nghệ sĩ'. Cho nên việc giải tỏa cần chúng ta ký tên."


 


Cô vẻ mặt mờ mịt. Nhà họ cách 'Thánh địa của nghệ sĩ' vẫn còn một khoảng cách.


 


Biết con gái đang lo lắng điều gì, Thẩm Lan Tâm kiên nhẫn giải thích: "Khu dân cư của chúng ta tuy cách 'Thánh địa của nghệ sĩ' một chút, nhưng cũng thuộc về hàng xóm, tự nhiên cũng cần chúng ta đến ký tên. Hơn nữa, nghe nói ký tên còn có thể nhận được năm vạn đồng tiền phụ cấp làm phiền dân nữa. Chẳng lẽ không phải là bất ngờ sao?"


 


Mặc dù năm vạn đồng cũng không nhiều, nhưng chẳng khác gì là bánh từ trên trời rơi xuống, ai nhận cũng vui. Nhưng cô không nói được bản thân mình là vui hơn một chút hay là tiếc nuối hơn một chút. Nơi đó có tất cả những hồi ức tốt đẹp nhất của cô từ khi có ký ức đến nay.


 


Cô lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, cây đa cao lớn mọc đầy rễ phụ, cong cong quẹo quẹo, dây dưa quấn quýt. Nói thật, nếu một mảnh đất trống lớn như vậy mà bỏ không thì khó tránh khỏi đáng tiếc. Cho nên cô chỉ hy vọng nhà đầu tư mới có thể đối xử tốt với mảnh đất tịnh tâm từng thuộc về mình này.


 


...


 


Về đến nhà, ba đi vào bếp chuẩn bị bữa tối trước, mẹ thì sắp xếp lại những thứ đã mua. Thẩm Tiểu Khương đổi dép, đẩy vali vào phòng ngủ.


 


Khoảnh khắc cửa được đẩy ra, một cơn gió từ cửa sổ đang mở tràn vào, làm tấm rèm cửa màu trắng bay lên thành một đường cong mềm mại. Ga giường và vỏ chăn đã được thay mới, là loại mà cô chưa từng thấy. Trên bàn sách có thêm một chậu cây xanh tươi, cô cũng không gọi được tên.


 


Dọn dẹp xong đồ đạc, Thẩm Tiểu Khương ngồi xuống mép giường, lòng bàn tay lướt qua những đường vân cotton, đầu ngón tay đột nhiên co lại, làm ga giường nhăn lại. Rõ ràng đã rời đi rất lâu, nhưng trong phòng dường như vẫn còn vương lại mùi hương hoa gỗ nhàn nhạt, dễ ngửi mà cũng không dễ ngửi.


 


Rốt cuộc có dễ ngửi không nhỉ? hẩm Tiểu Khương bây giờ đã không chắc chắn nữa.


 


Mùi hương đó rất đặc biệt, có vị gỗ khô, có vị hoa trong veo, có cả vị nước khử trùng hăng hắc, thậm chí còn có vị tiêu hồng cay nồng. Ngửi một lần là có thể nhớ cả đời. Nhớ thì chắc chắn là nhớ, nhưng sẽ không lưu luyến.


 


Tắm rửa xong, Thẩm Lan Tâm nấu cho cô một bát chè khoai dẻo sữa hạnh nhân. Bởi vì cô đang đến kỳ, nên không có thêm đá.


 


Uống xong, cô đi tắm. Tắm xong, Thẩm Tiểu Khương lên lầu hai nhìn cả một vườn hoa cẩm tú cầu. Có màu xanh nhạt, có cả màu hồng nhạt. Chúng vẫn giống như lúc mới nở hai tháng trước, dường như vẫn chưa tàn, phảng phất như sẽ không bao giờ tàn.


 


Hoa cẩm tú cầu, thật sự có thể khiến mùa hè mãi mãi không kết thúc sao?


 


Thẩm Tiểu Khương bỗng liếc nhìn bộ bàn ghế bằng gỗ chống mục, chiếc cốc sứ in hình dâu tây phảng phất như vẫn còn trên bàn, tiếng cười nói vô tư phảng phất như vẫn còn văng vẳng xung quanh. Người kia rõ ràng chỉ ở đây vài ngày, lại để lại bóng dáng ở mọi ngóc ngách, không thể nào xua đi được.


 


Lại một lúc sau, trở về phòng đi ngủ, nhìn tấm rèm cửa màu trắng đang bị gió thổi bay. Cô hai tay bụm mặt, những giọt nước mắt không tiếng động làm ướt những đường vân tay chằng chịt.


 


Mùa hè ồn ào, kết thúc không một dấu hiệu.


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 72
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...