Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 67

262@-

Thân phận gì?


 


Hỏi xong, Thẩm Tiểu Khương ngước mắt, nghiêm túc nhìn thẳng vào Trần Nghị.


 


Mi mắt của đối phương khẽ nhấc lên, đón lấy ánh mắt của cô nhưng lại không có lời nào để nói.


 


Trong lòng Thẩm Tiểu Khương dấy lên một cơn tức giận, là giận Trần Nghị.


 


Một người lớn hơn cô tám tuổi, tại sao lại nhút nhát đến thế, yếu đuối đến thế? Trong cái đầu nhỏ bé của nàng, mỗi một ngày rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì? Cô chăm chú nhìn Trần Nghị, dùng sự sắc bén của mình khắc hoạ từng đường nét tinh xảo trên gương mặt đối phương.


 


Bị nhìn chằm chằm như thế, gáy Trần Nghị thoáng tê dại.


 


Giây phút này, ánh mắt Thẩm Tiểu Khương tựa như một thực thể, nện thẳng vào mặt nàng, đau nhói.


 


Đã cùng nhau điên cuồng trong đêm vắng, rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ người ta. Rõ ràng là tự làm tự chịu, rõ ràng là gieo gió gặt bão. Trần Nghị có tư cách gì để quản người khác, có tư cách gì để xoi mói tương lai của người khác? Nàng không thể quản Thẩm Tiểu Khương, nàng không có tư cách đó.


 


Giữa hai người họ chẳng có mối quan hệ nào cả.


 


"Coi như chị chưa nói gì."


 


Bốn chữ từ kẽ răng Trần Nghị bật ra, mang theo hơi ẩm dịu dàng nơi đầu lưỡi, nhưng lại đóng băng giữa không trung trước khi kịp chạm đến Thẩm Tiểu Khương.


 


Cô siết chặt chiếc khăn ướt trong tay, nước trong vắt từ những đường vân tay tràn ra, rơi xuống nền đất. Thẩm Tiểu Khương thà rằng Trần Nghị mắng mình, nói không cho phép mình đi lại quá gần với người khác. Cô càng thà rằng Trần Nghị sẽ khóc lóc, nói đừng rời xa nàng, đừng bỏ rơi nàng.


 


Thế nào cũng được, chỉ là đừng như bây giờ, không nói gì, cũng không làm gì.


 


Trần Nghị nhanh chóng chớp mắt, đôi đồng tử màu hổ phách nhạt đảo một vòng trong hốc mắt hẹp dài, trông vừa chột dạ, lại vừa sợ hãi. Thật không giống nàng chút nào.


 


Thẩm Tiểu Khương dời mắt đi, quay mặt nhìn cơn mưa bão ngoài cửa sổ. Cả hai không nói thêm gì nữa, chìm vào im lặng.


 


Một lát sau, cô lại cúi đầu, đưa ánh mắt trở về, chậm rãi giúp Trần Nghị lau lòng bàn chân thêm một lần nữa. Động tác vừa cẩn thận vừa nghiêm túc, tựa như đây chính là lần cuối cùng có thể làm vậy.


 


Thẩm Tiểu Khương không có ý định ép buộc Trần Nghị. Trong chuyện tình cảm này, những việc nên làm và không nên làm, cô đều đã làm cả. Hiện tại, Thẩm Tiểu Khương trả lại quyền chủ động cho nàng, để chính Trần Nghị phải suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ giữa hai người. Nếu nàng muốn tiếp tục, Thẩm Tiểu Khương sẽ ở bên cạnh. Nếu không muốn, vậy thì cũng đừng làm những chuyện gây hiểu lầm nữa. Thẩm Tiểu Khương sẽ không dây dưa.


 


"Được rồi." Cô buông cổ chân Trần Nghị ra, đứng dậy ném chiếc khăn ướt vào thùng rác, sau đó đi đến bên bồn rửa, nghiêm túc đặt hai tay dưới vòi nước cọ rửa nhiều lần. Trông thì như đang rửa sạch vết bẩn trên tay, nhưng lại giống như đang gột rửa đi chấp niệm của mình đối với Trần Nghị.


 


Mặc dù cô biết mình rất khó hạ nhiệt với Trần Nghị, chấp niệm này cũng rất khó để rửa sạch. Nhưng cô cần để người lớn tuổi này biết rằng, nếu chính nàng không nghĩ thông suốt, thì Thẩm Tiểu Khương có thể coi như chưa từng quen biết nàng.


 


"Được rồi?" Trần Nghị kinh ngạc hỏi.


 


"Ừm," giọng Thẩm Tiểu Khương có chút lạnh.


 


Ánh mắt nàng tối sầm lại, hé miệng cười một cách cay đắng. "Chị biết rồi."


 


Nhưng nàng rốt cuộc đã biết điều gì, Thẩm Tiểu Khương cũng không mở miệng đáp lại.


 


Mệt mỏi.


 


Bạn vĩnh viễn không thể gọi tỉnh một kẻ giả vờ ngủ.


 


Cũng vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp được một người chủ động chịu cùng bạn buông bỏ.



 


Trần Nghị từ mặt bàn cẩm thạch trượt xuống, chậm rãi xỏ chân vào đôi giày của mình.


 


Lần này, Thẩm Tiểu Khương không còn bước lên giúp nàng nữa.


 


"Chị phải đi rồi," Trần Nghị nhìn về phía cửa.


 


"Vâng." Thẩm Tiểu Khương không giữ lại. Cô đi đến bên cửa, mở cửa cho Trần Nghị, rồi bật hết đèn trong hành lang u ám lên.


 


"Xe chị đỗ ở đâu?" cô hỏi nàng.


 


Trần Nghị đi sau lưng Thẩm Tiểu Khương, nhìn bóng lưng cao gầy, thẳng tắp của cô, nhỏ giọng đáp: "Hầm để xe."


 


"Em đưa chị đi." Lúc đến cô đã nhìn qua sơ đồ chỉ dẫn, cô có trí nhớ rất tốt.


 


Trần Nghị không từ chối.


 


Hai người cùng nhau vào thang máy, đứng cách nhau rất xa, giống như hai người xa lạ. Ngón tay nàng khảm sâu vào da thịt, băn khoăn không biết có nên nói gì đó không. Nhưng mà, ngay lúc nàng còn chưa kịp quyết định, cửa thang máy đã mở.


 


Đã đến hầm để xe.


 


Thẩm Tiểu Khương một tay giữ nút mở cửa thang máy, một tay làm tư thế "mời". Xa lạ đến mức khiến người ta không quen. Thẩm Tiểu Khương lúc này trông không giống như trước kia nữa.


 


Nàng vừa bước ra khỏi thang máy, Hà Trung đang đậu xe ở khu vực VIP đã nhìn thấy nàng, liền nhấn ga chạy về phía này. Không cảm nhận được tiếng bước chân phía sau, Trần Nghị quay đầu lại, thấy Thẩm Tiểu Khương vẫn đứng trong thang máy, không có ý định đi ra.


 


Mặt nàng lúc trắng lúc hồng, lắp bắp hỏi: "Thẩm Tiểu Khương, em... em muốn đến Vạn Ninh làm việc sao?"


 


Cô nhìn nàng, trong mắt không có chút gợn sóng nào. "Không biết."


 


Nếu Trần Nghị vẫn cứ nghĩ mãi không thông, như vậy, đây chính là sự dịu dàng cuối cùng mà Thẩm Tiểu Khương dành cho nàng.


 


Chiếc Rolls-Royce màu đen ngày càng gần, cô buông tay khỏi nút mở cửa, cửa thang máy từ từ, từng chút một đóng lại. Ánh mắt dính chặt vào nhau của hai người, ngay khoảnh khắc chiếc Rolls-Royce dừng lại hoàn toàn, đã bị cắt đứt.


 


Trần Nghị nhìn cánh cửa thang máy đã đóng, vị trí vốn đang đầy ắp trong lòng bỗng trở nên trống rỗng. Cổ họng nàng như có gì đó nghẹn lại, không lên được, cũng chẳng xuống được, giống như sắp ngạt thở.


 


Khó chịu, đau khổ, tim như bị dao cắt.


 


"Thất gia, chị có muốn về không?" Hà Trung hỏi hai lần, Trần Nghị mới thất thần quay người lại. Đôi mắt của nàng trống rỗng, vô hồn.


 


Trên đường đi sau đó, nàng không nói một lời nào. Những giọt nước mắt không tiếng động, tựa như cơn mưa lặng lẽ bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ. Hà Trung không dám nói gì, không dám thở mạnh, đến cả loa cũng không dám bật. Gặp người đi đường, chỉ có thể dừng lại chờ đợi.


 


.


 


Trở lại trường, Thẩm Tiểu Khương dùng việc học và làm thêm với cường độ cao để lấp đầy bản thân. Cô muốn quên Trần Nghị, quên đi kẻ nhát gan không dám nói thật, không dám đối mặt với thực tế.


 


Rất nhanh, thời gian đã trôi qua hai tuần, tất cả các kỳ thi đều đã kết thúc.


 


Câu lạc bộ JK của Tôn Giai Bảo tổ chức hoạt động cuối cùng của năm nay, là buổi giao lưu với câu lạc bộ máy tính. Một câu lạc bộ gần như toàn là con gái, và một câu lạc bộ gần như toàn là con trai, rốt cuộc thì có gì để giao lưu chứ. Tôn Giai Bảo ra sức lôi kéo Thẩm Tiểu Khương đi cùng.


 


Thẩm Tiểu Khương vừa nhìn thấy đám con trai kia đã muốn nôn. Bình thường lên lớp nhìn thấy đã đành, sắp được nghỉ rồi mà còn phải gặp mặt, quả thực là ghê tởm đến mức tâm can tỳ phế thận đều lộn tùng phèo cả lên.


 


"Không đi," cô nói chắc như đinh đóng cột.



 


Tôn Giai Bảo không phải là người hay làm nũng, nhưng mặc chiếc váy ngắn JK, đeo đôi tai mèo màu hồng, trông cô nàng đáng yêu lạ thường, nói gì cũng mềm mại: "Khương bảo bối, chúng ta còn là bạn thân không thế?"


 


Mấy ngày nay Thẩm Tiểu Khương có chút trốn tránh Tôn Giai Bảo. Dù sao thì Trần Nghị cũng là dì út của cô , và lần đầu tiên gặp Trần Nghị cũng là ở tiệc sinh nhật của Tôn Giai Bảo. Cô hễ nhìn thấy Tôn Giai Bảo là khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến Trần Nghị, cùng với gương mặt lạnh lùng, bạc bẽo của nàng.


 


Nhưng giờ này khắc này, cô mới nhận ra rằng dù thế nào đi nữa, Tôn Giai Bảo là vô tội. Cô nàng thậm chí còn không biết Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đã từng có một đoạn tình cảm. Đối xử với Tôn Giai Bảo như vậy thật không công bằng.


 


Thẩm Tiểu Khương hất cằm, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng: "A a a, sao tôi lại thành bạn thân của cậu được chứ, là duyên trời định hay là nghiệp chướng vậy!"


 


Tôn Giai Bảo vui sướng kéo tay cô, như thường lệ bước những bước chân nhanh nhẹn về phía câu lạc bộ.


 


"Câu lạc bộ của các cậu sao lại vắng vẻ thế này, lại còn ở một nơi khỉ ho cò gáy nữa," tâm trạng Thẩm Tiểu Khương không tốt, không ngừng phàn nàn.


 


Tôn Giai Bảo tựa vào vai cô, xoa xoa mặt cô, trêu chọc: "À, sao trước đây không nghe cậu nói xa nhỉ, có phải gần đây thiếu vận động không?"


 


Cô hiểu rất rõ Tôn Giai Bảo đang có ý gì. Cô không thèm chấp.


 


"Tớ gần đây vẫn rèn luyện mà, ngày nào cũng đạp xe với tập yoga cả," cô nghiêm túc nói.


 


Tôn Giai Bảo kéo ra khoảng cách với cô, đôi mắt tròn xoe híp lại thành một đường chỉ nhỏ: "Chậc chậc chậc, 'vận động' này không phải là 'vận động' kia đâu."


 


"Bệnh à," cô cười khinh bỉ Tôn Giai Bảo, Tôn Giai Bảo tiếp tục trêu đùa cô.


 


Thẩm Tiểu Khương đột nhiên quay người. "Tớ đổi ý rồi, cậu tự đi đi."


 


Tôn Giai Bảo hết cách, lập tức đổi giọng: "Ôi ôi, tiểu tổ tông, tớ sai rồi, tớ sai rồi được chưa."


 


Thẩm Tiểu Khương đứng tại chỗ trừng mắt nhìn cô bạn: "Ai mà nói lại nữa thì người đó là chó."


 


"OK, OK, cậu nói gì cũng được." Tôn Giai Bảo thỏa hiệp.


 


Hai người đến câu lạc bộ, không gian không lớn, bên trong tràn ngập mùi mồ hôi, da thịt. Một đám đầu người đen nghịt, cảnh tượng lớn đến đáng sợ. Thẩm Tiểu Khương suýt nữa thì bị khuyên lui. Nếu không phải Tôn Giai Bảo có chút sức lực, cô đã rời khỏi cửa câu lạc bộ rồi.


 


"Chị Tiểu Khương!" Một cô gái mặc chiếc áo sơ mi màu hồng hơi xuyên thấu và quần short màu xám đi đến trước mặt cô.


 


Cô vẫn còn nhớ học muội này, trước đây đã từng cùng học một môn tự chọn. Dáng người đặc biệt ngọt ngào, giọng nói lại càng ngọt như ngâm trong mật.


 


Tôn Giai Bảo bĩu môi: "Đi ra một bên, Khương hôm nay có bạn rồi."


 


Thẩm Tiểu Khương cảm thấy Tôn Giai Bảo thật ấu trĩ, bất đắc dĩ cười với cô bé.


 


Cô bé học muội cũng cười với cô: "Chị Giai Bảo, hôm nay chị mặc váy đẹp thật đấy."


 


Tôn Giai Bảo tai mềm, ngay câu đầu tiên đã bị mua chuộc: "Thật không?"


 


Cô bé học muội cười như hoa đào nở: "Thật mà!"


 


Cứ như vậy, cô bé đã được Tôn Giai Bảo tán thành.


 


"Chị Tiểu Khương, nghe nói chị đã tham gia đợt tuyển dụng sớm. Anh chàng học trưởng năm ba ở câu lạc bộ máy tính bên kia cũng đi, phỏng vấn ở Vạn Ninh Điện Tử. Còn chị thì sao ạ?"


 


Tuyển dụng sớm không phải là bí mật. Bây giờ rất nhiều trường học để khuyến khích sinh viên các khóa khác nhau còn công khai danh sách tuyển dụng sớm. Dù cuối cùng có đi hay không, đây đều là một vinh dự, một sự khẳng định.



Thẩm Tiểu Khương cười cười: "Thật trùng hợp, chị cũng vậy."


 


Cô bé học muội lộ vẻ mặt mê muội, hai mắt tỏa sáng như đang nhìn thần tượng của đời mình. "Oa, chị Tiểu Khương, chị là tấm gương của em."


 


Tôn Giai Bảo không có chí ở Vạn Ninh Điện Tử, chán nản đến mức định về nhà kế thừa gia sản: "Thế nào, bạn thân của chị lợi hại không!"


 


Cô bé học muội gật đầu lia lịa, hai bím tóc quệt qua quệt lại trên mặt. "Lợi hại thật ạ!"


 


Thẩm Tiểu Khương xa cách cười với cô bé học muội: "Học tập cho tốt vào, em cũng có thể làm được."


 


Người khác nói câu này nghe có vẻ rất qua loa, nhưng từ miệng Thẩm Tiểu Khương nói ra lại có một sức thuyết phục vô hình.


 


Nghe tiếng, không ít người vây quanh. Anh chàng học trưởng cũng phỏng vấn ở Vạn Ninh cũng đi tới, xấu hổ nói với cô: "Bạn học, chúng ta có thể kết bạn WeChat được không? Sau này bên Vạn Ninh có tình hình gì có thể liên lạc bất cứ lúc nào."


 


Cô nhàn nhạt cười từ chối: "Xin lỗi, tôi không hay dùng WeChat."


 


Anh chàng học trưởng biết điều rời đi. Dù sao thì Thẩm Tiểu Khương vừa xinh đẹp lại vừa ưu tú, không phải người bình thường có thể theo đuổi được, anh ta hiểu.


 


Nhắc đến WeChat, cô bỗng nhiên nghĩ đến một người nào đó. Từ khi kết bạn WeChat, cô và Trần Nghị trò chuyện ít đến đáng thương. Nàng không đăng bài trên vòng bạn bè, cô cũng không thường xem.


 


Trong phần hoạt động tự do, Thẩm Tiểu Khương ngồi ở chỗ trống bên cửa sổ, lấy điện thoại di động ra. Cô nhìn chằm chằm vào thời gian trên màn hình, ngẩn người.


 


Thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua. Kẻ nhát gan kia vẫn chưa nghĩ thông suốt sao? Hay là nàng đã đưa ra quyết định rồi? Im lặng chia tay, chính là kết cục cuối cùng của hai người họ?


 


Thẩm Tiểu Khương mở WeChat, cuộc trò chuyện được ghim lên đầu vẫn là Trần Nghị. Cô không đổi, cô không muốn đổi.


 


Bất chợt, cô phát hiện ra ảnh đại diện của nàng đã thay đổi. Là một tấm ảnh rất quen thuộc.


 


Cô hai tay siết chặt điện thoại, muốn mở ra nhưng lại không dám.


 


"Khương, đi thôi." Tôn Giai Bảo đến gần, khuỷu tay chống lên vai cô.


 


Trước khi Tôn Giai Bảo kịp nhìn thấy, Thẩm Tiểu Khương đã tắt màn hình điện thoại.


 


"Được." Cô chột dạ trả lời, thậm chí còn không biết sắp đi đâu.


 


Ở một nơi khác, trong tòa nhà trụ sở chính của Vạn Ninh Điện Tử, Bạch Thư Hoa và Trần Nghị đang ngồi đối mặt nhau trong phòng làm việc. Giống như đang giằng co, giống như đang đánh cờ, chỉ là không giống như cuộc trò chuyện giữa những người quen cũ.


 


"Nói đi, tìm chị có chuyện gì?" Bạch Thư Hoa đặt tách cà phê xuống. Trong bộ vest màu trắng là chiếc áo sơ mi lụa màu xanh ngọc. Trông ra dáng một nữ phó tổng.


 


Trần Nghị không quen uống cà phê, căn bản không chạm vào tách. "Không có trà sao?"


 


Bạch Thư Hoa hiểu rõ Trần Nghị, không dễ dàng uống nước bên ngoài. Muốn uống cũng chỉ uống trà ngon được pha trước mặt. Ban đầu nàng chỉ là để lấy lòng Bạch lão, nghiên cứu trà đạo, biểu diễn cho ông xem, rót trà cho ông. Nhưng sau này, nàng đã quen.


 


Bạch Thư Hoa trước nay không uống trà, chỉ thích uống rượu và cà phê. Cô ta nhún vai: "Em đến chỗ chị bất ngờ quá, chị không có chuẩn bị."


 


Cô ta nói thật. Người đến đây phần lớn đều uống theo khẩu vị của cô ta, gần như không có ai tự đưa ra yêu cầu. Dù sao thì chủ muốn thế nào, khách phải theo thế ấy.


 


Trần Nghị liếc nhìn ra ngoài cửa, Hà Trung liền cầm lá trà bước vào. Bạch Thư Hoa vừa tức giận lại vừa buồn cười.


 


Dưới sự giúp đỡ của trợ lý Bạch Thư Hoa, Hà Trung rất cung kính bưng đến cho Trần Nghị một chiếc tách trà sứ thanh hoa cao cấp.


 



Bạch Thư Hoa cười lắc đầu: "Trần Tiểu Thất à, em đó, ở với đám lão già cổ hủ lâu ngày, gu thẩm mỹ cũng trở nên già dặn như vậy."


 


Trần Nghị tỏ vẻ không quan tâm. "Sau này chuẩn bị loại trà em thích, em sẽ thường xuyên ghé qua."


 


"Cái gì?" Bạch Thư Hoa không hiểu.


 


Trần Nghị nhẹ nhấp một ngụm trà có nhiệt độ thích hợp, nhàn nhạt nói: "Dự án mới của chị, Bạch Gia không đồng ý đúng không."


 


Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.


 


Bạch Thư Hoa lấy danh nghĩa cá nhân nghiên cứu phát minh một thiết bị thông minh, thay đổi quy trình vận hành của cánh tay robot truyền thống. Hiện tại đã xảy ra vấn đề, đồng thời không được thị trường chấp nhận. Cô ta đã ném rất nhiều tiền vào đó, hiện tại đang trong tình trạng thua lỗ. Dù sao thì vẫn chưa thấy hiệu quả, không thể xin kinh phí của công ty. Cô ta đã đề cập với ông mình, Bạch Gia không xem trọng, trực tiếp từ chối.


 


Bạch Thư Hoa gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chị tin rằng dự án này nhất định sẽ thành công."


 


"Ừm, em cũng tin," Trần Nghị nghiêm túc gật đầu.


 


"Ồ?" Bạch Thư Hoa híp mắt, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.


 


Trần Nghị từ từ ngước mắt, liếc nhìn những chiếc cúp vinh dự trên giá sách của Bạch Thư Hoa. "Em đầu tư cho chị, lợi nhuận sau khi ra mắt thị trường, chị bảy em ba."


 


Hai người họ trước nay không hợp nhau. Trong bóng tối có thể nói chuyện, nhưng trên công việc lại như kẻ thù.


 


Ánh mắt Bạch Thư Hoa khẽ run, cho rằng mình đã nghe nhầm.


 


"Trần Tiểu Thất, em đúng là buồn cười. Với tín dụng của chị, chị có thể vay ngân hàng, có thể xin đầu tư," Bạch Thư Hoa nhìn vào mắt nàng.


 


Đuôi mắt hẹp dài của Trần Nghị buông xuống, không nhìn cô ta mà là nhìn vào nước trà trong tách. Khóe miệng hơi nhếch lên, không biết là cười hay là đang thổi hơi nóng. Nàng là một kẻ kỳ quặc nổi tiếng trong giới kinh doanh, là một con rắn độc ẩn náu, tùy thời mà động, khóa chặt mục tiêu rồi một đòn chí mạng.


 


"Chị cứ thử xem?" Nàng vừa nói vừa cười nghiền ngẫm.


 


"Em..." Bạch Thư Hoa cũng biết những lời mình vừa nói là tự lừa dối mình. Cô ta về nước cũng là vì khó khăn trong việc đầu tư. Sau khi trở về lại vì quan niệm kinh doanh khác với phe truyền thống của Bạch lão gia tử, không nhận được sự hỗ trợ tài chính của ông, hiện tại đúng là đang thiếu tiền.


 


Tuy nhiên, Trần Nghị sẽ không tốt bụng như vậy. Giúp đỡ cô ta vào lúc này nhất định có mưu đồ khác. Bạch Thư Hoa đang suy nghĩ động cơ của nàng.


 


Trần Nghị không cười, cũng không uống trà, mà là ngửi mùi trà trong tách: "Đừng đoán nữa. Em giúp chị, chị cũng phải giúp em. Chúng ta đôi bên cùng có lợi."


 


"Em muốn chị giúp cái gì?" Bạch Thư Hoa liếc nhìn nàng.


 


Trong công việc, Bạch Thư Hoa có ý tưởng của riêng mình, vẫn luôn làm rất tốt. Nhưng cô ta không phải là đối thủ của Trần Nghị. Luận mưu kế, luận thủ đoạn, cô ta đều không bằng. Mặc dù cô ta là người có thực lực nhất để cạnh tranh vị trí chủ tịch với Trần Nghị, nhưng vị trí chủ tịch không phải là xem một người có bao nhiêu sự sáng tạo, mà là xem độ bao dung và thực lực tổng hợp của các mặt. Cho nên đến cả Bạch Gia cũng cảm thấy Trần Nghị thích hợp hơn cháu gái ruột của mình.


 


Trần Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói mắt khắc vào con ngươi của nàng. Cành lá xanh biếc và bộ sườn xám màu xanh trên người nàng xinh đẹp như nhau.


 


"Ngày bầu cử, lá phiếu trong tay chị chỉ có thể bỏ cho em." Lúc nàng nói chuyện, mắt không chớp, thanh thanh nhàn nhạt, giống như một người máy không có hơi thở, không có cảm xúc. "Còn những người ủng hộ bên cạnh chị nữa, cũng nhất định phải bỏ phiếu cho em."


 


"Chị làm sao thuyết phục họ được..."


 


Trần Nghị lạnh lùng nói: "Tự nghĩ cách đi."


 


Bạch Thư Hoa do dự.


 


Trần Nghị nói thêm: "Sáng tạo công nghệ cũng có tính thời gian. Chị mau chóng đưa ra quyết định, em sẽ sớm chuyển khoản cho chị. Lỡ mất thời cơ, không ai giúp được chị đâu."


 


Sau vài tiếng thở dài, Bạch Thư Hoa lên tiếng. Nàng cuối cùng cũng đợi được cơ hội để Bạch Thư Hoa cúi đầu. Rốt cuộc cũng trong sự đáp lại của đối phương mà có được thứ mình hằng ao ước. Chướng ngại lớn nhất trên con đường l*n đ*nh đã biến mất. Rốt cuộc đã tiến thêm một bước đến vị trí đó, Trần Nghị lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 67
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...