Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 65
172@-
Cô nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa lối thoát hiểm. Mặc dù cô đã cố gắng làm chậm động tác hết mức có thể, nhưng Trần Nghị vừa đi xuống tầng dưới vẫn nghe thấy.
Như có thần giao cách cảm, nàng biết, Thẩm Tiểu Khương đã đến. Khi hai người đã từng gắn bó cả về thể xác lẫn tinh thần ở cùng một không gian, họ sẽ có một trực giác gần như bản năng về sự tồn tại của nhau.
Cô bước về phía trước hai bước, đến đầu cầu thang tiếp theo. Cô từ từ nghiêng người, nhìn qua khe hở của lan can. Trần Nghị đột ngột di chuyển sang một bên, thuận lợi tránh được ánh mắt của Thẩm Tiểu Khương.
Dù bên ngoài có ồn ào, bận rộn đến thế nào, trong lối thoát hiểm không một bóng người, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Cô đứng trên bậc thang bằng đá cẩm thạch màu xám, một tay từ từ lướt qua bức tường trắng, một tay đặt trên lan can cầu thang bằng gỗ. Mùi hương thanh u, cao ngạo kia gần ngay chóp mũi, nhưng lại xa tận chân trời.
Chẳng biết tự lúc nào, Thẩm Tiểu Khương đã đi đến tầng thứ mười sáu. Nơi Trần Nghị đã đi qua, mùi hương vẫn còn vương vấn trong không khí, như thể hải âu quyến luyến biển cả, không nỡ rời đi. Cô nhẹ ngửi mùi vị của Trần Nghị trong không khí, cố gắng làm chậm bước chân, không nói gì. Chỉ cần không có ai đến quấy rầy, có lẽ họ có thể cứ đi như thế này cả đời.
Bất chợt, Trần Nghị không cẩn thận, gót giày cao gót bị hẫng một chút, giẫm ra tiếng. Không lớn, trong trẻo, nhưng trong hành lang yên tĩnh này lại chói tai nhức óc. Nàng cứng đờ tại chỗ, như đang sợ hãi một con thú hoang rình rập trong đêm tối, không dám động đậy.
Cô đương nhiên cũng nghe thấy. Con ngươi hơi trợn to, một giây sau lại nhíu lại. Cô vẫn không nói gì, không gọi tên Trần Nghị. Cô ngược lại muốn xem xem, kẻ hèn nhát này, sau khi lên xe lại vòng trở lại là có mục đích gì.
Trần Nghị rất căng thẳng, nhịp tim rất nhanh. Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cẩn thận cởi đôi giày cao gót vướng víu trên chân xuống. Tiếp đó, nàng đứng ở tầng mười lăm, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang tầng mười sáu, nơi có thể có hoặc không có bóng dáng kia.
Nàng đi chân trần trên bậc thang cẩm thạch, lông mày nhíu lại, ngón chân co lại với biên độ rất nhỏ. Mặc dù tay chân của nàng quanh năm lạnh buốt, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ của cầu thang, vẫn không tự chủ được mà co rúm lại một chút. Rất vất vả mới thích ứng được, Trần Nghị mới duỗi thẳng mu bàn chân, dùng cả bàn chân để đo lường con đường phía trước.
Cô lại một lần nữa đến gần mép lan can, cúi đầu cụp mắt nhìn xuống. Mặc dù không nhìn thấy bản thân Trần Nghị, nhưng lúc nàng rẽ, cô đã nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ sẫm đang được nàng xách trong tay. Thẩm Tiểu Khương cau mày, ánh mắt theo đôi giày cao gót đó từ từ kéo lên, và trong một khoảnh khắc, cô nhìn thấy hai ngón tay mảnh khảnh của Trần Nghị. Ngón tay sơn móng màu đỏ sẫm xách đôi giày cao gót màu đỏ sẫm, bộ sườn xám bó sát màu trắng gạo in hoa văn chìm, xinh đẹp một cách tàn nhẫn.
Người phụ nữ nhẫn tâm này, tại sao vẫn xinh đẹp đến vậy?
Khóe miệng cô nhẹ cười, không biết là oán hận hay tức giận, hay chỉ là muốn thu hút sự chú ý của kẻ nhát gan kia. Cô lấy điện thoại di động ra, gõ nhẹ lên lan can hai cái. Âm thanh không lớn, nhưng vì hoàn cảnh nên cộng hưởng rất mạnh. Tựa hồ còn sinh ra một loại tiếng vọng mê hoặc lòng người. Giống như một hòn đá nhỏ rơi gần một hồ nước sâu thẳm, hoặc như một con bướm xanh bay vào thung lũng đen kịt.
Bước chân của Trần Nghị dừng lại, ngón tay đang xách giày cao gót động một chút. Một chiếc giày cao gót từ đầu ngón tay nàng tuột ra, rơi trên bậc thang. Bởi vì vật trang sức trên giày cao gót quá cứng, khoảnh khắc rơi xuống đất, âm thanh rất lớn.
Trần Nghị không quay người lại nhặt, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ nhìn chiếc giày nằm trơ trọi trên bậc thang. Giờ khắc này, nàng mới hiểu ra rằng có những người không thể nào tránh được, cũng tuyệt đối không thể nào thoát khỏi.
Cái gọi là "nhìn Thẩm Tiểu Khương một chút rồi đi" bất quá chỉ là nàng tự lừa dối mình.
Bởi vì thể chất của Trần Nghị yếu, cảm giác lạnh buốt của bậc thang cẩm thạch xé rách làn da, tiến vào xương thịt, thuận theo máu đi khắp toàn thân. Ngón tay của nàng cũng trở nên lạnh buốt lạ thường.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy chiếc giày cao gót màu đỏ sẫm rơi trên bậc thang. Trần Nghị không động, cô cũng không động. Hai người nhìn như ăn ý, đứng ở những độ cao khác nhau, án binh bất động.
Cả hai đều không nhìn thời gian, cũng không để ý đến sự trôi qua của nó. Lúc này, dường như mọi thứ xung quanh đều đã dừng lại.
Bất chợt, cánh cửa tầng mười bảy phía trên bị đẩy ra. Hai người bước đến, cũng tiện tay đóng cửa lại. Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị nghe thấy động tĩnh trên lầu, thế là giữ nguyên tư thế, tiếp tục im lặng, giả vờ như mình không tồn tại.
Hai người đẩy cửa bước vào, yên tĩnh không nói gì. Cô vậy mà lại đang lo lắng, các nàng bị họ nhìn thấy. Trần Nghị đi chân trần trên đất sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Mặc kệ Trần Nghị có nói những lời làm tổn thương người ta đến đâu, cô vẫn muốn bảo vệ nàng, không hy vọng người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng.
"A..."
"Ưm..."
Những âm thanh tinh tế từ trên lầu truyền xuống. Hai người phát ra âm thanh đang đứng ở tầng mười bảy, Thẩm Tiểu Khương ở tầng mười sáu, Trần Nghị ở tầng mười lăm. Thật là một sự sắp đặt kịch tính.
Hơi thở ngày càng dồn dập, tiếng ma sát của vải áo càng rõ ràng. Một người bị đè lên tường, một người chủ động áp chế. Tiếng nước và tiếng yêu kiều cùng nổi lên, trong chốc lát cũng không biết tiếng nào lớn hơn.
"Chờ đã... đừng... lỡ có người nghe thấy thì sao?" một giọng nữ trẻ tuổi.
"Chị không quan tâm, là em câu dẫn chị trước," một giọng nữ khác, thành thục và trầm hơn, đáp lại.
"Thế thì không được cởi!"
"Không phải vừa rồi em gửi tin nhắn nói với chị, lúc này trong hành lang sẽ không có ai sao?"
"Aiya được rồi, nhưng mà sau này chị không được hút thuốc nữa được không, trên người toàn là mùi khói."
"Được, lần sau không hút nữa."
"Ưm... nhẹ một chút..."
"Ừm... được."
Không cần đoán cũng biết trên đó đang diễn ra chuyện gì.
Thẩm Tiểu Khương đột nhiên cảm thấy sau lưng tê dại, theo bản năng sờ sờ gáy. Tiếng nước trên lầu càng rõ ràng, tiếng thở cũng càng phát ra rõ ràng. Ngay cả Trần Nghị cách hai tầng lầu cũng nghe thấy. Không giống với Thẩm Tiểu Khương, mặt nàng đỏ lên. Nàng đưa tay, v**t v* đôi môi của mình, phảng phất như nơi đó vẫn còn hơi ấm của Thẩm Tiểu Khương.
Gặp được những người xa lạ đang vụng trộm trong công ty, thật mới lạ, cũng thật k*ch th*ch. Những lời nói mập mờ và không khí ẩm ướt khiến cho cả hành lang thay đổi mùi vị. Trong không gian tĩnh lặng mà mờ tối, tất cả những d*c v*ng sâu thẳm trong lòng đang từ từ nảy mầm.
Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đều không thể phát ra âm thanh, không thể xé rách giấc mộng phi sắc của người khác. Các nàng chỉ có thể yên tĩnh tìm thời cơ rời đi.
Hai người giống như đang đứng ở hai đầu của một cây cầu treo, hai trái tim bị cây cầu treo vô hình này kéo lại, rút ngắn khoảng cách. Cô nghe những âm thanh kiều diễm truyền từ tầng trên, hé miệng nuốt một cái cổ họng khô khốc. Cô không biết hai người kia là ai, không biết mặt họ trông ra sao. Thế là, cô một cách tự nhiên đưa vào phán đoán chủ quan của mình, tưởng tượng gương mặt của hai người đó là của mình và Trần Nghị.
Có lẽ, hai người họ còn kịch liệt hơn, điên cuồng hơn hai người này. Nghĩ đến đây, đáy lòng cô như một ngọn núi lửa đang hoạt động với độ cao, chỉ cần nghe thêm một giây nữa là sẽ phun trào. Thẩm Tiểu Khương thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh, rón rén đi xuống tầng dưới.
Bất chợt, trên miệng Trần Nghị có một mảnh ấm áp. Nàng sợ đến trợn tròn đôi mắt, vứt bỏ đôi giày còn lại trong tay. Thẩm Tiểu Khương tay mắt lanh lẹ, bắt được chiếc giày cao gót suýt nữa rơi xuống phát ra tiếng vang cực lớn kia. Cô một tay từ phía sau che miệng Trần Nghị, một tay khác cầm giày, bước xuống thêm một bước, gần như dán vào sau gáy nàng.
Động tác che miệng của cô rất dịu dàng, lỏng lẻo, để lộ ra vài khe hở giữa năm ngón tay. Giống như không nỡ làm đau Trần Nghị, hoặc như không nỡ để Trần Nghị quá mức kinh hãi, đồng thời còn muốn cho Trần Nghị thở.
Hai tay Trần Nghị buông thõng bên người. Khi cảm nhận được hơi thở của Thẩm Tiểu Khương, hốc mắt nàng co lại, trên mặt lộ ra vẻ thư giãn. Không phản kháng, mặc cho đối phương khống chế mình. Giống như một con mồi bị dã thú bắt được, ngoan ngoãn đến không tưởng.
Thẩm Tiểu Khương tham luyến mùi hương dễ ngửi trên người Trần Nghị, dán vào mái tóc nàng tham lam ngửi. Một tuần không gặp, rất nhớ. Cô c*n v** c* áo sườn xám của Trần Nghị, giống như ngày hôm đó ở cửa sổ phòng nghỉ, từ từ day nghiền mép cổ áo có đường thêu nhỏ.
Bất chợt Thẩm Tiểu Khương chạm vào chiếc khóa kéo nhỏ, lạnh như băng trên cổ áo Trần Nghị. Quyết tâm cũng được, trừng phạt cũng được. Thẩm Tiểu Khương cắn lấy khóa kéo, rất chậm, rất chậm di chuyển xuống dưới. Âm thanh kéo khóa kéo rất nhỏ, trừ hai người họ, sẽ không có người thứ ba nghe thấy.
Cả hai đều chưa từng xem qua loại video ngắn này, lại vào thời khắc này như lạc vào cảnh giới kỳ lạ của một "chương trình truyền hình thực tế". Thật b**n th**, lại thật k*ch th*ch.
Âm thanh trầm thấp vang lên, tựa từng gợn sóng mơ hồ, như làn sương mỏng lượn lờ quét qua, để lại dư chấn mơ hồ trong tai hai người. Hơi thở ấm áp của cô phủ khắp gáy Trần Nghị, nóng đến mức làn da nơi ấy ửng lên một sắc hồng phấn mỏng manh. Hô hấp của nàng dần trở nên gấp gáp, từng luồng nhiệt cuộn xoáy trong không trung, khắc ra những đường cong mê hoặc. Một tay nàng phủ lên mu bàn tay Thẩm Tiểu Khương, tay kia buông thõng phía sau, mơ hồ quờ quạng tìm kiếm mép áo của cô.
Trong bóng tối, ánh mắt đen thẳm của Thẩm Tiểu Khương gắt gao khóa chặt lấy gáy nàng, như muốn nhìn thấu khoảnh khắc Trần Nghị sa vào mê loạn, cũng như muốn bắt lấy từng hồi run rẩy nơi thân thể nàng. Người phụ nữ hèn nhát, nhẫn tâm này, kẻ lúc nào cũng khăng khăng giữ khoảng cách, rốt cuộc vẫn bị cô khơi dậy phản ứng, bị cô nghiền ép đến ướt đẫm. Từng chút một tan chảy thành vũng bùn, thành một hồ x**n th** lấp lánh.
Khóe môi cô khẽ cong, nhả ra chiếc khóa kéo vẫn ngậm nơi đầu lưỡi, rồi dùng chóp mũi nhẹ lướt qua làn da mẫn cảm ở gáy Trần Nghị. Đối phương hung hăng rụt lại một chút, lòng bàn tay che trên mu bàn tay cô ẩn ẩn ướt át, khát vọng trong lòng rõ ràng.
"Tiểu Thất," Thẩm Tiểu Khương dùng giọng thì thầm lên tiếng.
Đôi mắt mờ mịt của Trần Nghị đột nhiên mở ra, đáy mắt là sự ngượng ngùng và tức giận vô hạn. Nàng không nghe lầm, Thẩm Tiểu Khương vừa rồi không phải gọi nàng là "Dì út", mà gọi nàng là "Tiểu Thất". Hai chữ này viết ra tất cả có năm nét, phức tạp hơn hai chữ "tán tỉnh".
Trần Nghị xấu hổ đến mức tức giận quay đầu lại. Ánh mắt quét qua bức tường trắng, bậc thang màu xám tro, lan can cầu thang bằng gỗ, mái tóc đen dài, gương mặt mờ tối nhưng vẫn trắng nõn sạch sẽ, cuối cùng rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tiểu Khương.
Sự đối diện bất ngờ ấy ngược lại khiến Trần Nghị bối rối không biết phải làm sao. Nàng giống như một thiếu nữ ngây ngô chưa học được cách biểu đạt tình yêu, xấu hổ quay mặt đi, hơi thở dồn dập hơn so với khi nãy. Trong nhịp thở gấp gáp ấy còn lẩn khuất một nỗi căng thẳng và hoảng loạn, như thể vừa bị người khác bắt gặp khi làm chuyện xấu.
Cô lại một lần nữa áp sát sau gáy Trần Nghị. Lần này, cô hơi nghiêng đầu, ghé sát bên tai trái đối phương, dùng hơi thở ấm nóng và mềm mại thì thầm cảnh cáo: "Nếu không muốn bị phát hiện, thì đừng phát ra tiếng."
Trần Nghị nhẹ gật đầu.
Cô hài lòng, vừa định nói thêm gì đó thì lúc này tay của Trần Nghị đã vén mái tóc bên tai trái lên, thuận thế vén ra sau tai. Cô vừa định dời đi, tốc độ chậm mất nửa nhịp, chóp mũi bị lòng bàn tay đang vén tóc của Trần Nghị mềm mại quẹt qua. Thẩm Tiểu Khương như bị điểm huyệt, giữ nguyên tư thế đứng yên tại chỗ. Không dời đi, cũng không tiếp tục làm càn.
Trong bóng tối, cô thấy trên vành tai trái của Trần Nghị có một nốt ruồi rất nhỏ. Nhỏ đến mức hầu như không thấy.
Đối phương hơi nghiêng mặt, cúi thấp tầm mắt, môi đỏ khẽ nhếch, thần sắc nhàn nhạt, nhưng dưới ánh sáng xanh biếc của đèn mỏ lại lộ ra một vẻ phong tình vạn chủng khác lạ.
Thẩm Tiểu Khương híp mắt, xoay quanh đầu lưỡi, ngậm lấy vành tai trái của Trần Nghị. Ra sức cuốn cắn, như thể muốn ăn hết cả nốt ruồi nhỏ trên vành tai của đối phương.
Lối thoát hiểm màu xám ở tầng mười bốn ngay trước mặt hai người, nhưng bị khóa. Nếu muốn quay lại tầng trên, chắc chắn sẽ kinh động đến hai người đang làm khổ nhau trên đó. Cho nên, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đều muốn đi xuống tầng dưới.
Lại nhẹ chân nhẹ tay xuống hai tầng. Cả hai không hẹn mà cùng dừng lại. Trong cầu thang mờ tối, cho hai người một sự che chở tự nhiên, hoàn mỹ như một lời nói dối. Lời nói dối rằng giữa hai người không có sự không vui nào.
Thẩm Tiểu Khương chú ý đến hai chân trần của Trần Nghị. Một cái dùng sức, cẩn thận đi đến bậc thang phía dưới Trần Nghị, không nói gì, hai tay dang ra sau lưng, giống như một đôi cánh dang rộng. Trần Nghị hiểu ý của Thẩm Tiểu Khương. Lý trí đang nói không thể. Nhưng mà trong hoàn cảnh này, lý trí đã thua.
Nàng tiếp tục lừa mình dối người: rời khỏi đây sẽ khôi phục lại nguyên trạng.
Lòng bàn chân nàng từ từ di động, khi đến gần Thẩm Tiểu Khương, hai tay đặt lên vai đối phương. Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên thu hai tay lại, nhanh chóng quay người, liếc nhìn tà váy sườn xám của Trần Nghị. Trần Nghị ngừng lại một chút, lúng túng chớp mắt. Cô không đối mặt với nàng, kìm nén một hơi, hai tay vòng qua, bế ngang Trần Nghị lên.
Trần Nghị giật nảy mình, một tiếng kinh hô, ngã vào lòng Thẩm Tiểu Khương. Nàng muốn vòng tay qua cổ đối phương, nhưng như vậy lại quá mức thân mật. Thế là nàng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy một tấc vải áo trước ngực Thẩm Tiểu Khương. Nàng v**t v* chất liệu cotton quen thuộc, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên vải áo, thỉnh thoảng hơi ngước mắt, lén nhìn Thẩm Tiểu Khương một chút. Khi chạm phải ánh mắt đang nhìn lại của Thẩm Tiểu Khương, lại nhanh chóng tránh đi, nhìn về phía cái bóng không rõ ràng của hai người họ trên tường.
Theo từng bước chân của cô đi xuống, lòng bàn tay của Trần Nghị và trái tim của đối phương có một sự va chạm sơ sài. Nàng không nhìn Thẩm Tiểu Khương, chỉ thật chặt nắm lấy quần áo. Sợ bóp nhăn, lại buông ra một chút.
...
Cô đặt Trần Nghị xuống, nhẹ nhàng bóp vai đối phương. Khi đối phương nhìn qua, cô dùng khẩu hình nói: "Đừng nhúc nhích."
Trần Nghị không biết Thẩm Tiểu Khương có ý gì, thật sự không động đậy.
Cô nhìn đối phương mềm mại, ngoan ngoãn như vậy, trong lòng thật sự khó chịu. Cô thà rằng Trần Nghị biểu hiện quyết tuyệt hơn một chút. Bây giờ như thế này, khiến cô hận cũng không phải, ghét cũng không phải.
Cô cúi đầu, đưa tay từng nút từng nút cởi cúc áo sơ mi ngắn tay. Hốc mắt Trần Nghị đột nhiên phóng đại, liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương một cái rồi lại dời đi nhìn về phía sàn nhà bên cạnh, hai tay buông thõng bên người một cách tự nhiên, ngón tay nắm chặt. Nàng không nhịn được thầm nghĩ, lẽ nào Thẩm Tiểu Khương bị hai người trên lầu ảnh hưởng, muốn...
Đúng lúc này, cô đi đến trước mặt Trần Nghị, không giải thích được nhìn nàng một cái. Trong tầm mắt Thẩm Tiểu Khương, trên người chỉ còn lại một chiếc áo hai dây vai rộng màu đen bó sát. Dãy núi dưới lớp vải đen không quá rõ ràng, nhưng chính vì thế mới càng câu người, càng đốt cháy người ta một cách vô hình.
Tiếng ồn trên lầu gần như không nghe thấy. Bốn chữ "An Toàn Thông Đạo" lóe lên ánh sáng xanh biếc. Ánh sáng yếu ớt này khắc trên nửa thân trên của cô. Thẩm Tiểu Khương đang cúi đầu ngước mắt nhìn Trần Nghị. Thân thể trẻ trung của thiếu nữ, nhưng lại có những cơ bắp mỏng mà căng đầy do tập luyện bóng chuyền lâu dài để lại. Nhìn một chút thôi cũng khiến người ta đỏ mặt, khiến người ta huyết mạch phún trương. Mỗi một ánh mắt, mỗi một hơi thở của cô đều như một con dã thú dữ dội trong rừng rậm, nghiền ngẫm bóp chặt yết hầu con mồi, bá đạo bắt nó khuất phục.
Trần Nghị không dám đối mặt với Thẩm Tiểu Khương quá lâu, đôi mắt màu hổ phách cực mỏng không ngừng né tránh. Buông một tay ra trèo lên cổ mình, sờ đến một chiếc khuy cài liền chuẩn bị cởi. Đột nhiên, cô nhấc tay ngăn nàng lại.
"Chị làm gì vậy?" Thẩm Tiểu Khương dùng khẩu hình nói.
Tròng lòng Trần Nghị hung hăng chùng xuống, có chút thất vọng. Hóa ra nàng đã hiểu sai, Thẩm Tiểu Khương không có ý đó.
Cô trải chiếc áo sơ mi ngắn tay của mình lên hai bậc thang. Trần Nghị ngơ ngác nhìn, không có động tác. Cô cũng không nói gì thêm, trực tiếp dắt cổ tay Trần Nghị, kéo người sang một bên. Khung xương của Trần Nghị rất nhỏ, cổ tay rõ ràng đã rất mảnh khảnh mà sờ lên vẫn mềm nhũn. Nàng được đưa đến bên cạnh quần áo của Thẩm Tiểu Khương, nhìn quần áo rồi lại nhìn cô. Con ngươi của nàng dưới ánh đèn xanh nổi bật, phát ra ánh sáng yếu ớt. Như là ngọc bích mã não vô giá. Đuôi mắt hẹp dài, nhuốm hơi nước nhàn nhạt. Hàng mi dài cong vút, đen như lông vũ vụt sáng, giống như những cánh bướm đen, mỏng manh, dễ vỡ.
Thẩm Tiểu Khương nhất thời thất thần. Cô rơi vào vòng xoáy do đôi mắt của Trần Nghị tạo thành, quỷ thần xui khiến áp xuống.
Ngay khoảnh khắc hai người môi sắp chạm nhau, cô đột nhiên dừng lại, dùng giọng thì thầm nói: "Ngồi ở đó đi."
Để không gây ra âm thanh lớn hơn, Trần Nghị làm theo lời Thẩm Tiểu Khương, ngồi lên áo sơ mi của cô. Nhưng chân của mình bẩn, nàng không nỡ đặt chân bẩn lên chiếc áo sơ mi sạch sẽ của Thẩm Tiểu Khương, mà là khép lại đặt trên bậc thang lạnh như băng.
Vừa bày xong tư thế, Trần Nghị đã nhìn thấy cô ngồi xuống bên cạnh nàng. Chỉ thấy cô đưa tay, cẩn thận ôm lấy hai chân của Trần Nghị, dời chúng lên áo sơ mi. Động tác cẩn thận đến mức như thể đang nâng niu một báu vật, sợ chỉ cần mạnh tay một chút cũng làm tổn hại.
Trần Nghị nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Tiểu Khương, lại liếc qua sống mũi cao và đỉnh đầu rối bù của cô, trong lòng không nhịn được đau nhói.
Tại sao Thẩm Tiểu Khương vẫn đối xử tốt với nàng như vậy? Rõ ràng mình đã làm tổn thương Tiểu Khương sâu sắc đến thế.
Đôi mắt Trần Nghị từ từ hạ thấp hơn một chút, nhìn chiếc áo hai dây vai rộng màu đen của Trần Tiểu Khương, lại cảm thấy ngượng ngùng. Vừa định nhìn sang bên trái đã nhìn thấy cô ngồi xuống bên trái nàng.
Không chắc chắn tình hình trên lầu, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị ngồi yên lặng, không nói gì với nhau. Cô co hai chân lại, hai tay đặt chồng lên nhau trên hai đầu gối, cả người trông điềm đạm nho nhã, vừa ngoan lại vừa nghe lời.
Trần Nghị lén nhìn cô, cũng bắt chước cô co hai chân lại. Nàng hai tay vòng quanh đầu gối, cúi thấp đôi mắt, không nhìn ra được cảm xúc, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ gì.
Trong không gian mờ tối, thế giới nội tâm của hai người bị phóng đại vô hạn. Họ ngồi cạnh nhau, nhưng lại đang sâu đậm tưởng niệm nhau.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Cô nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa lối thoát hiểm. Mặc dù cô đã cố gắng làm chậm động tác hết mức có thể, nhưng Trần Nghị vừa đi xuống tầng dưới vẫn nghe thấy.
Như có thần giao cách cảm, nàng biết, Thẩm Tiểu Khương đã đến. Khi hai người đã từng gắn bó cả về thể xác lẫn tinh thần ở cùng một không gian, họ sẽ có một trực giác gần như bản năng về sự tồn tại của nhau.
Cô bước về phía trước hai bước, đến đầu cầu thang tiếp theo. Cô từ từ nghiêng người, nhìn qua khe hở của lan can. Trần Nghị đột ngột di chuyển sang một bên, thuận lợi tránh được ánh mắt của Thẩm Tiểu Khương.
Dù bên ngoài có ồn ào, bận rộn đến thế nào, trong lối thoát hiểm không một bóng người, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Cô đứng trên bậc thang bằng đá cẩm thạch màu xám, một tay từ từ lướt qua bức tường trắng, một tay đặt trên lan can cầu thang bằng gỗ. Mùi hương thanh u, cao ngạo kia gần ngay chóp mũi, nhưng lại xa tận chân trời.
Chẳng biết tự lúc nào, Thẩm Tiểu Khương đã đi đến tầng thứ mười sáu. Nơi Trần Nghị đã đi qua, mùi hương vẫn còn vương vấn trong không khí, như thể hải âu quyến luyến biển cả, không nỡ rời đi. Cô nhẹ ngửi mùi vị của Trần Nghị trong không khí, cố gắng làm chậm bước chân, không nói gì. Chỉ cần không có ai đến quấy rầy, có lẽ họ có thể cứ đi như thế này cả đời.
Bất chợt, Trần Nghị không cẩn thận, gót giày cao gót bị hẫng một chút, giẫm ra tiếng. Không lớn, trong trẻo, nhưng trong hành lang yên tĩnh này lại chói tai nhức óc. Nàng cứng đờ tại chỗ, như đang sợ hãi một con thú hoang rình rập trong đêm tối, không dám động đậy.
Cô đương nhiên cũng nghe thấy. Con ngươi hơi trợn to, một giây sau lại nhíu lại. Cô vẫn không nói gì, không gọi tên Trần Nghị. Cô ngược lại muốn xem xem, kẻ hèn nhát này, sau khi lên xe lại vòng trở lại là có mục đích gì.
Trần Nghị rất căng thẳng, nhịp tim rất nhanh. Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cẩn thận cởi đôi giày cao gót vướng víu trên chân xuống. Tiếp đó, nàng đứng ở tầng mười lăm, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang tầng mười sáu, nơi có thể có hoặc không có bóng dáng kia.
Nàng đi chân trần trên bậc thang cẩm thạch, lông mày nhíu lại, ngón chân co lại với biên độ rất nhỏ. Mặc dù tay chân của nàng quanh năm lạnh buốt, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ của cầu thang, vẫn không tự chủ được mà co rúm lại một chút. Rất vất vả mới thích ứng được, Trần Nghị mới duỗi thẳng mu bàn chân, dùng cả bàn chân để đo lường con đường phía trước.
Cô lại một lần nữa đến gần mép lan can, cúi đầu cụp mắt nhìn xuống. Mặc dù không nhìn thấy bản thân Trần Nghị, nhưng lúc nàng rẽ, cô đã nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ sẫm đang được nàng xách trong tay. Thẩm Tiểu Khương cau mày, ánh mắt theo đôi giày cao gót đó từ từ kéo lên, và trong một khoảnh khắc, cô nhìn thấy hai ngón tay mảnh khảnh của Trần Nghị. Ngón tay sơn móng màu đỏ sẫm xách đôi giày cao gót màu đỏ sẫm, bộ sườn xám bó sát màu trắng gạo in hoa văn chìm, xinh đẹp một cách tàn nhẫn.
Người phụ nữ nhẫn tâm này, tại sao vẫn xinh đẹp đến vậy?
Khóe miệng cô nhẹ cười, không biết là oán hận hay tức giận, hay chỉ là muốn thu hút sự chú ý của kẻ nhát gan kia. Cô lấy điện thoại di động ra, gõ nhẹ lên lan can hai cái. Âm thanh không lớn, nhưng vì hoàn cảnh nên cộng hưởng rất mạnh. Tựa hồ còn sinh ra một loại tiếng vọng mê hoặc lòng người. Giống như một hòn đá nhỏ rơi gần một hồ nước sâu thẳm, hoặc như một con bướm xanh bay vào thung lũng đen kịt.
Bước chân của Trần Nghị dừng lại, ngón tay đang xách giày cao gót động một chút. Một chiếc giày cao gót từ đầu ngón tay nàng tuột ra, rơi trên bậc thang. Bởi vì vật trang sức trên giày cao gót quá cứng, khoảnh khắc rơi xuống đất, âm thanh rất lớn.
Trần Nghị không quay người lại nhặt, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ nhìn chiếc giày nằm trơ trọi trên bậc thang. Giờ khắc này, nàng mới hiểu ra rằng có những người không thể nào tránh được, cũng tuyệt đối không thể nào thoát khỏi.
Cái gọi là "nhìn Thẩm Tiểu Khương một chút rồi đi" bất quá chỉ là nàng tự lừa dối mình.
Bởi vì thể chất của Trần Nghị yếu, cảm giác lạnh buốt của bậc thang cẩm thạch xé rách làn da, tiến vào xương thịt, thuận theo máu đi khắp toàn thân. Ngón tay của nàng cũng trở nên lạnh buốt lạ thường.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy chiếc giày cao gót màu đỏ sẫm rơi trên bậc thang. Trần Nghị không động, cô cũng không động. Hai người nhìn như ăn ý, đứng ở những độ cao khác nhau, án binh bất động.
Cả hai đều không nhìn thời gian, cũng không để ý đến sự trôi qua của nó. Lúc này, dường như mọi thứ xung quanh đều đã dừng lại.
Bất chợt, cánh cửa tầng mười bảy phía trên bị đẩy ra. Hai người bước đến, cũng tiện tay đóng cửa lại. Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị nghe thấy động tĩnh trên lầu, thế là giữ nguyên tư thế, tiếp tục im lặng, giả vờ như mình không tồn tại.
Hai người đẩy cửa bước vào, yên tĩnh không nói gì. Cô vậy mà lại đang lo lắng, các nàng bị họ nhìn thấy. Trần Nghị đi chân trần trên đất sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Mặc kệ Trần Nghị có nói những lời làm tổn thương người ta đến đâu, cô vẫn muốn bảo vệ nàng, không hy vọng người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng.
"A..."
"Ưm..."
Những âm thanh tinh tế từ trên lầu truyền xuống. Hai người phát ra âm thanh đang đứng ở tầng mười bảy, Thẩm Tiểu Khương ở tầng mười sáu, Trần Nghị ở tầng mười lăm. Thật là một sự sắp đặt kịch tính.
Hơi thở ngày càng dồn dập, tiếng ma sát của vải áo càng rõ ràng. Một người bị đè lên tường, một người chủ động áp chế. Tiếng nước và tiếng yêu kiều cùng nổi lên, trong chốc lát cũng không biết tiếng nào lớn hơn.
"Chờ đã... đừng... lỡ có người nghe thấy thì sao?" một giọng nữ trẻ tuổi.
"Chị không quan tâm, là em câu dẫn chị trước," một giọng nữ khác, thành thục và trầm hơn, đáp lại.
"Thế thì không được cởi!"
"Không phải vừa rồi em gửi tin nhắn nói với chị, lúc này trong hành lang sẽ không có ai sao?"
"Aiya được rồi, nhưng mà sau này chị không được hút thuốc nữa được không, trên người toàn là mùi khói."
"Được, lần sau không hút nữa."
"Ưm... nhẹ một chút..."
"Ừm... được."
Không cần đoán cũng biết trên đó đang diễn ra chuyện gì.
Thẩm Tiểu Khương đột nhiên cảm thấy sau lưng tê dại, theo bản năng sờ sờ gáy. Tiếng nước trên lầu càng rõ ràng, tiếng thở cũng càng phát ra rõ ràng. Ngay cả Trần Nghị cách hai tầng lầu cũng nghe thấy. Không giống với Thẩm Tiểu Khương, mặt nàng đỏ lên. Nàng đưa tay, v**t v* đôi môi của mình, phảng phất như nơi đó vẫn còn hơi ấm của Thẩm Tiểu Khương.
Gặp được những người xa lạ đang vụng trộm trong công ty, thật mới lạ, cũng thật k*ch th*ch. Những lời nói mập mờ và không khí ẩm ướt khiến cho cả hành lang thay đổi mùi vị. Trong không gian tĩnh lặng mà mờ tối, tất cả những d*c v*ng sâu thẳm trong lòng đang từ từ nảy mầm.
Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đều không thể phát ra âm thanh, không thể xé rách giấc mộng phi sắc của người khác. Các nàng chỉ có thể yên tĩnh tìm thời cơ rời đi.
Hai người giống như đang đứng ở hai đầu của một cây cầu treo, hai trái tim bị cây cầu treo vô hình này kéo lại, rút ngắn khoảng cách. Cô nghe những âm thanh kiều diễm truyền từ tầng trên, hé miệng nuốt một cái cổ họng khô khốc. Cô không biết hai người kia là ai, không biết mặt họ trông ra sao. Thế là, cô một cách tự nhiên đưa vào phán đoán chủ quan của mình, tưởng tượng gương mặt của hai người đó là của mình và Trần Nghị.
Có lẽ, hai người họ còn kịch liệt hơn, điên cuồng hơn hai người này. Nghĩ đến đây, đáy lòng cô như một ngọn núi lửa đang hoạt động với độ cao, chỉ cần nghe thêm một giây nữa là sẽ phun trào. Thẩm Tiểu Khương thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh, rón rén đi xuống tầng dưới.
Bất chợt, trên miệng Trần Nghị có một mảnh ấm áp. Nàng sợ đến trợn tròn đôi mắt, vứt bỏ đôi giày còn lại trong tay. Thẩm Tiểu Khương tay mắt lanh lẹ, bắt được chiếc giày cao gót suýt nữa rơi xuống phát ra tiếng vang cực lớn kia. Cô một tay từ phía sau che miệng Trần Nghị, một tay khác cầm giày, bước xuống thêm một bước, gần như dán vào sau gáy nàng.
Động tác che miệng của cô rất dịu dàng, lỏng lẻo, để lộ ra vài khe hở giữa năm ngón tay. Giống như không nỡ làm đau Trần Nghị, hoặc như không nỡ để Trần Nghị quá mức kinh hãi, đồng thời còn muốn cho Trần Nghị thở.
Hai tay Trần Nghị buông thõng bên người. Khi cảm nhận được hơi thở của Thẩm Tiểu Khương, hốc mắt nàng co lại, trên mặt lộ ra vẻ thư giãn. Không phản kháng, mặc cho đối phương khống chế mình. Giống như một con mồi bị dã thú bắt được, ngoan ngoãn đến không tưởng.
Thẩm Tiểu Khương tham luyến mùi hương dễ ngửi trên người Trần Nghị, dán vào mái tóc nàng tham lam ngửi. Một tuần không gặp, rất nhớ. Cô c*n v** c* áo sườn xám của Trần Nghị, giống như ngày hôm đó ở cửa sổ phòng nghỉ, từ từ day nghiền mép cổ áo có đường thêu nhỏ.
Bất chợt Thẩm Tiểu Khương chạm vào chiếc khóa kéo nhỏ, lạnh như băng trên cổ áo Trần Nghị. Quyết tâm cũng được, trừng phạt cũng được. Thẩm Tiểu Khương cắn lấy khóa kéo, rất chậm, rất chậm di chuyển xuống dưới. Âm thanh kéo khóa kéo rất nhỏ, trừ hai người họ, sẽ không có người thứ ba nghe thấy.
Cả hai đều chưa từng xem qua loại video ngắn này, lại vào thời khắc này như lạc vào cảnh giới kỳ lạ của một "chương trình truyền hình thực tế". Thật b**n th**, lại thật k*ch th*ch.
Âm thanh trầm thấp vang lên, tựa từng gợn sóng mơ hồ, như làn sương mỏng lượn lờ quét qua, để lại dư chấn mơ hồ trong tai hai người. Hơi thở ấm áp của cô phủ khắp gáy Trần Nghị, nóng đến mức làn da nơi ấy ửng lên một sắc hồng phấn mỏng manh. Hô hấp của nàng dần trở nên gấp gáp, từng luồng nhiệt cuộn xoáy trong không trung, khắc ra những đường cong mê hoặc. Một tay nàng phủ lên mu bàn tay Thẩm Tiểu Khương, tay kia buông thõng phía sau, mơ hồ quờ quạng tìm kiếm mép áo của cô.
Trong bóng tối, ánh mắt đen thẳm của Thẩm Tiểu Khương gắt gao khóa chặt lấy gáy nàng, như muốn nhìn thấu khoảnh khắc Trần Nghị sa vào mê loạn, cũng như muốn bắt lấy từng hồi run rẩy nơi thân thể nàng. Người phụ nữ hèn nhát, nhẫn tâm này, kẻ lúc nào cũng khăng khăng giữ khoảng cách, rốt cuộc vẫn bị cô khơi dậy phản ứng, bị cô nghiền ép đến ướt đẫm. Từng chút một tan chảy thành vũng bùn, thành một hồ x**n th** lấp lánh.
Khóe môi cô khẽ cong, nhả ra chiếc khóa kéo vẫn ngậm nơi đầu lưỡi, rồi dùng chóp mũi nhẹ lướt qua làn da mẫn cảm ở gáy Trần Nghị. Đối phương hung hăng rụt lại một chút, lòng bàn tay che trên mu bàn tay cô ẩn ẩn ướt át, khát vọng trong lòng rõ ràng.
"Tiểu Thất," Thẩm Tiểu Khương dùng giọng thì thầm lên tiếng.
Đôi mắt mờ mịt của Trần Nghị đột nhiên mở ra, đáy mắt là sự ngượng ngùng và tức giận vô hạn. Nàng không nghe lầm, Thẩm Tiểu Khương vừa rồi không phải gọi nàng là "Dì út", mà gọi nàng là "Tiểu Thất". Hai chữ này viết ra tất cả có năm nét, phức tạp hơn hai chữ "tán tỉnh".
Trần Nghị xấu hổ đến mức tức giận quay đầu lại. Ánh mắt quét qua bức tường trắng, bậc thang màu xám tro, lan can cầu thang bằng gỗ, mái tóc đen dài, gương mặt mờ tối nhưng vẫn trắng nõn sạch sẽ, cuối cùng rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tiểu Khương.
Sự đối diện bất ngờ ấy ngược lại khiến Trần Nghị bối rối không biết phải làm sao. Nàng giống như một thiếu nữ ngây ngô chưa học được cách biểu đạt tình yêu, xấu hổ quay mặt đi, hơi thở dồn dập hơn so với khi nãy. Trong nhịp thở gấp gáp ấy còn lẩn khuất một nỗi căng thẳng và hoảng loạn, như thể vừa bị người khác bắt gặp khi làm chuyện xấu.
Cô lại một lần nữa áp sát sau gáy Trần Nghị. Lần này, cô hơi nghiêng đầu, ghé sát bên tai trái đối phương, dùng hơi thở ấm nóng và mềm mại thì thầm cảnh cáo: "Nếu không muốn bị phát hiện, thì đừng phát ra tiếng."
Trần Nghị nhẹ gật đầu.
Cô hài lòng, vừa định nói thêm gì đó thì lúc này tay của Trần Nghị đã vén mái tóc bên tai trái lên, thuận thế vén ra sau tai. Cô vừa định dời đi, tốc độ chậm mất nửa nhịp, chóp mũi bị lòng bàn tay đang vén tóc của Trần Nghị mềm mại quẹt qua. Thẩm Tiểu Khương như bị điểm huyệt, giữ nguyên tư thế đứng yên tại chỗ. Không dời đi, cũng không tiếp tục làm càn.
Trong bóng tối, cô thấy trên vành tai trái của Trần Nghị có một nốt ruồi rất nhỏ. Nhỏ đến mức hầu như không thấy.
Đối phương hơi nghiêng mặt, cúi thấp tầm mắt, môi đỏ khẽ nhếch, thần sắc nhàn nhạt, nhưng dưới ánh sáng xanh biếc của đèn mỏ lại lộ ra một vẻ phong tình vạn chủng khác lạ.
Thẩm Tiểu Khương híp mắt, xoay quanh đầu lưỡi, ngậm lấy vành tai trái của Trần Nghị. Ra sức cuốn cắn, như thể muốn ăn hết cả nốt ruồi nhỏ trên vành tai của đối phương.
Lối thoát hiểm màu xám ở tầng mười bốn ngay trước mặt hai người, nhưng bị khóa. Nếu muốn quay lại tầng trên, chắc chắn sẽ kinh động đến hai người đang làm khổ nhau trên đó. Cho nên, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đều muốn đi xuống tầng dưới.
Lại nhẹ chân nhẹ tay xuống hai tầng. Cả hai không hẹn mà cùng dừng lại. Trong cầu thang mờ tối, cho hai người một sự che chở tự nhiên, hoàn mỹ như một lời nói dối. Lời nói dối rằng giữa hai người không có sự không vui nào.
Thẩm Tiểu Khương chú ý đến hai chân trần của Trần Nghị. Một cái dùng sức, cẩn thận đi đến bậc thang phía dưới Trần Nghị, không nói gì, hai tay dang ra sau lưng, giống như một đôi cánh dang rộng. Trần Nghị hiểu ý của Thẩm Tiểu Khương. Lý trí đang nói không thể. Nhưng mà trong hoàn cảnh này, lý trí đã thua.
Nàng tiếp tục lừa mình dối người: rời khỏi đây sẽ khôi phục lại nguyên trạng.
Lòng bàn chân nàng từ từ di động, khi đến gần Thẩm Tiểu Khương, hai tay đặt lên vai đối phương. Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên thu hai tay lại, nhanh chóng quay người, liếc nhìn tà váy sườn xám của Trần Nghị. Trần Nghị ngừng lại một chút, lúng túng chớp mắt. Cô không đối mặt với nàng, kìm nén một hơi, hai tay vòng qua, bế ngang Trần Nghị lên.
Trần Nghị giật nảy mình, một tiếng kinh hô, ngã vào lòng Thẩm Tiểu Khương. Nàng muốn vòng tay qua cổ đối phương, nhưng như vậy lại quá mức thân mật. Thế là nàng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy một tấc vải áo trước ngực Thẩm Tiểu Khương. Nàng v**t v* chất liệu cotton quen thuộc, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên vải áo, thỉnh thoảng hơi ngước mắt, lén nhìn Thẩm Tiểu Khương một chút. Khi chạm phải ánh mắt đang nhìn lại của Thẩm Tiểu Khương, lại nhanh chóng tránh đi, nhìn về phía cái bóng không rõ ràng của hai người họ trên tường.
Theo từng bước chân của cô đi xuống, lòng bàn tay của Trần Nghị và trái tim của đối phương có một sự va chạm sơ sài. Nàng không nhìn Thẩm Tiểu Khương, chỉ thật chặt nắm lấy quần áo. Sợ bóp nhăn, lại buông ra một chút.
...
Cô đặt Trần Nghị xuống, nhẹ nhàng bóp vai đối phương. Khi đối phương nhìn qua, cô dùng khẩu hình nói: "Đừng nhúc nhích."
Trần Nghị không biết Thẩm Tiểu Khương có ý gì, thật sự không động đậy.
Cô nhìn đối phương mềm mại, ngoan ngoãn như vậy, trong lòng thật sự khó chịu. Cô thà rằng Trần Nghị biểu hiện quyết tuyệt hơn một chút. Bây giờ như thế này, khiến cô hận cũng không phải, ghét cũng không phải.
Cô cúi đầu, đưa tay từng nút từng nút cởi cúc áo sơ mi ngắn tay. Hốc mắt Trần Nghị đột nhiên phóng đại, liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương một cái rồi lại dời đi nhìn về phía sàn nhà bên cạnh, hai tay buông thõng bên người một cách tự nhiên, ngón tay nắm chặt. Nàng không nhịn được thầm nghĩ, lẽ nào Thẩm Tiểu Khương bị hai người trên lầu ảnh hưởng, muốn...
Đúng lúc này, cô đi đến trước mặt Trần Nghị, không giải thích được nhìn nàng một cái. Trong tầm mắt Thẩm Tiểu Khương, trên người chỉ còn lại một chiếc áo hai dây vai rộng màu đen bó sát. Dãy núi dưới lớp vải đen không quá rõ ràng, nhưng chính vì thế mới càng câu người, càng đốt cháy người ta một cách vô hình.
Tiếng ồn trên lầu gần như không nghe thấy. Bốn chữ "An Toàn Thông Đạo" lóe lên ánh sáng xanh biếc. Ánh sáng yếu ớt này khắc trên nửa thân trên của cô. Thẩm Tiểu Khương đang cúi đầu ngước mắt nhìn Trần Nghị. Thân thể trẻ trung của thiếu nữ, nhưng lại có những cơ bắp mỏng mà căng đầy do tập luyện bóng chuyền lâu dài để lại. Nhìn một chút thôi cũng khiến người ta đỏ mặt, khiến người ta huyết mạch phún trương. Mỗi một ánh mắt, mỗi một hơi thở của cô đều như một con dã thú dữ dội trong rừng rậm, nghiền ngẫm bóp chặt yết hầu con mồi, bá đạo bắt nó khuất phục.
Trần Nghị không dám đối mặt với Thẩm Tiểu Khương quá lâu, đôi mắt màu hổ phách cực mỏng không ngừng né tránh. Buông một tay ra trèo lên cổ mình, sờ đến một chiếc khuy cài liền chuẩn bị cởi. Đột nhiên, cô nhấc tay ngăn nàng lại.
"Chị làm gì vậy?" Thẩm Tiểu Khương dùng khẩu hình nói.
Tròng lòng Trần Nghị hung hăng chùng xuống, có chút thất vọng. Hóa ra nàng đã hiểu sai, Thẩm Tiểu Khương không có ý đó.
Cô trải chiếc áo sơ mi ngắn tay của mình lên hai bậc thang. Trần Nghị ngơ ngác nhìn, không có động tác. Cô cũng không nói gì thêm, trực tiếp dắt cổ tay Trần Nghị, kéo người sang một bên. Khung xương của Trần Nghị rất nhỏ, cổ tay rõ ràng đã rất mảnh khảnh mà sờ lên vẫn mềm nhũn. Nàng được đưa đến bên cạnh quần áo của Thẩm Tiểu Khương, nhìn quần áo rồi lại nhìn cô. Con ngươi của nàng dưới ánh đèn xanh nổi bật, phát ra ánh sáng yếu ớt. Như là ngọc bích mã não vô giá. Đuôi mắt hẹp dài, nhuốm hơi nước nhàn nhạt. Hàng mi dài cong vút, đen như lông vũ vụt sáng, giống như những cánh bướm đen, mỏng manh, dễ vỡ.
Thẩm Tiểu Khương nhất thời thất thần. Cô rơi vào vòng xoáy do đôi mắt của Trần Nghị tạo thành, quỷ thần xui khiến áp xuống.
Ngay khoảnh khắc hai người môi sắp chạm nhau, cô đột nhiên dừng lại, dùng giọng thì thầm nói: "Ngồi ở đó đi."
Để không gây ra âm thanh lớn hơn, Trần Nghị làm theo lời Thẩm Tiểu Khương, ngồi lên áo sơ mi của cô. Nhưng chân của mình bẩn, nàng không nỡ đặt chân bẩn lên chiếc áo sơ mi sạch sẽ của Thẩm Tiểu Khương, mà là khép lại đặt trên bậc thang lạnh như băng.
Vừa bày xong tư thế, Trần Nghị đã nhìn thấy cô ngồi xuống bên cạnh nàng. Chỉ thấy cô đưa tay, cẩn thận ôm lấy hai chân của Trần Nghị, dời chúng lên áo sơ mi. Động tác cẩn thận đến mức như thể đang nâng niu một báu vật, sợ chỉ cần mạnh tay một chút cũng làm tổn hại.
Trần Nghị nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Tiểu Khương, lại liếc qua sống mũi cao và đỉnh đầu rối bù của cô, trong lòng không nhịn được đau nhói.
Tại sao Thẩm Tiểu Khương vẫn đối xử tốt với nàng như vậy? Rõ ràng mình đã làm tổn thương Tiểu Khương sâu sắc đến thế.
Đôi mắt Trần Nghị từ từ hạ thấp hơn một chút, nhìn chiếc áo hai dây vai rộng màu đen của Trần Tiểu Khương, lại cảm thấy ngượng ngùng. Vừa định nhìn sang bên trái đã nhìn thấy cô ngồi xuống bên trái nàng.
Không chắc chắn tình hình trên lầu, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị ngồi yên lặng, không nói gì với nhau. Cô co hai chân lại, hai tay đặt chồng lên nhau trên hai đầu gối, cả người trông điềm đạm nho nhã, vừa ngoan lại vừa nghe lời.
Trần Nghị lén nhìn cô, cũng bắt chước cô co hai chân lại. Nàng hai tay vòng quanh đầu gối, cúi thấp đôi mắt, không nhìn ra được cảm xúc, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ gì.
Trong không gian mờ tối, thế giới nội tâm của hai người bị phóng đại vô hạn. Họ ngồi cạnh nhau, nhưng lại đang sâu đậm tưởng niệm nhau.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 65
10.0/10 từ 11 lượt.