Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 62
286@-
"Đều tại em, nếu không phải em nhất định phải mang cậu ấy đến thì cũng không đến nỗi xảy ra chuyện như vậy."
"Em đừng có khóc lóc om sòm nữa, đây không phải là chưa có chuyện gì xảy ra sao."
"Em không quan tâm! Khương của em, cậu ấy mà có mệnh hệ nào thì em biết làm sao đây?"
Tôn Giai Bảo ngồi trong sân, cãi nhau với chị họ. Giọng nói cực lớn, truyền đến tận căn gác lửng.
Thẩm Tiểu Khương nhíu chặt mày, hé mắt tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, vẫn chưa thể thích ứng được với ánh sáng bất ngờ. Trần nhà xa lạ, chiếc giường xa lạ.
Cô có chút mơ hồ. Mình đang ở đâu đây?
Chị...
"Chị!" Thẩm Tiểu Khương đột nhiên ngồi bật dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Trên chiếc giường đôi nhỏ nhắn, gọn gàng chỉ có một mình cô. Lẽ nào, tất cả những gì xảy ra đêm qua thật sự chỉ là do cô uống say, sinh ra ảo giác?
Lúc này, Thẩm Tiểu Khương nghe thấy giọng nói của Tôn Giai Bảo từ trong sân dưới lầu. Cô cử động người, đến gần cửa sổ, dùng sức đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ lâu ngày không sửa, gọi một tiếng: "Tôn Giai Bảo."
Người bị gọi tên dường như vẫn chưa nghe thấy. Thẩm Tiểu Khương lại gọi một lần nữa.
Tôn Giai Bảo vội vàng ngẩng đầu, khoảnh khắc tìm thấy nguồn phát ra âm thanh, cô nàng suýt nữa vui đến phát khóc.
Chỉ một lát sau, cô nàng đã xuất hiện trong căn phòng không lớn này. Sàn nhà bị giẫm đến kêu kẽo kẹt, giống như chỉ cần Tôn Giai Bảo chạy nhanh hơn một chút, căn gác này sẽ bị đạp sập.
"Khương, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, thật sự dọa chết tớ!" Cô nàng hai tay nắm lấy vai Thẩm Tiểu Khương, biểu cảm khoa trương, giọng điệu lại càng khoa trương hơn.
"Này này, cậu mà không buông tớ ra, tớ thật sự sẽ có chuyện đấy," Thẩm Tiểu Khương vỗ vỗ vào cánh tay cô bạn.
"Khương, tửu lượng cậu kém như vậy sao không nói sớm cho tớ," Tôn Giai Bảo ngồi xuống bên giường Thẩm Tiểu Khương. "Chị họ tớ đang nấu cháo, lát nữa mang lên cho cậu."
"Tửu lượng kém, là có ý gì?" Thẩm Tiểu Khương nhớ rõ ràng, người cuối cùng cô nhìn thấy là Trần Nghị. Hơn nữa, lúc đó cô cũng không say lắm mà.
"Khương bảo bối, xem ra cậu thật sự say không biết trời đất gì rồi. Tớ và chị họ suýt nữa phải đào sâu ba tấc đất cái nhà cũ này lên, cuối cùng mới tìm thấy cậu trong phòng vệ sinh bên cạnh phòng cuối cùng. Lúc đó cậu đã ngất đi rồi, tớ sợ đến mức..."
"À, đúng rồi, lúc tớ và chị họ tìm thấy cậu, ở bên cạnh cậu còn phát hiện ra cái này." Vừa nói, Tôn Giai Bảo vừa lấy ra chú gấu hồng đã bị bẩn. "Tớ còn nhớ cái này là của cậu."
Thẩm Tiểu Khương nhìn chú gấu hồng trong tay Tôn Giai Bảo, nhớ lại tất cả những gì xảy ra tối qua. Chắc chắn không phải là ảo giác, mà là thật.
Sau đó, Tôn Giai Bảo nói gì, Thẩm Tiểu Khương tự động bỏ qua. Trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh Trần Nghị mềm mại nép trong lòng mình, thật mềm, rất lạnh, miệng lưỡi thì sắc bén mà bạc tình.
"Đồ nhát gan," Thẩm Tiểu Khương đột nhiên lớn tiếng nói.
Tôn Giai Bảo ra sức chớp mắt, không biết làm sao: "Hả? Ai cơ?"
Thẩm Tiểu Khương cúi đầu, lòng khó chịu. Người phụ nữ vừa nhát gan lại vừa nhẫn tâm kia thật sự đã bỏ rơi cô rồi. Tối qua, có lẽ chính là phát súng cuối cùng.
Lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên.
"Khương, hình như cậu có điện thoại," Tôn Giai Bảo nói.
Thẩm Tiểu Khương không hề lay động.
Tôn Giai Bảo thở dài một hơi, đi đến cạnh đầu giường, cầm điện thoại đưa cho cô. "Này, điện thoại."
Thẩm Tiểu Khương vẫn nhìn chằm chằm vào ga trải giường, ngẩn người.
Tôn Giai Bảo tùy tiện liếc một cái. "Này này, điện thoại, giáo viên chủ nhiệm, là điện thoại của giáo viên chủ nhiệm!"
Thông thường, giáo viên chủ nhiệm rất ít khi liên lạc với cô, dù sao thì Thẩm Tiểu Khương cũng không phải là cán bộ lớp. Thẩm Tiểu Khương tạm thời gạt đi cảm xúc tiêu cực, cầm điện thoại lên hắng giọng một cái, rồi bắt máy.
.
Lại là một mùa tuyển dụng của trường, các doanh nghiệp có thực lực trên cả nước đã bắt đầu chiêu binh mãi mã. Đối tượng tuyển dụng của trường không chỉ là sinh viên năm ba, năm tư sắp tốt nghiệp, mà còn hướng đến những sinh viên ưu tú trong toàn trường.
Giáo viên chủ nhiệm nói qua điện thoại đại khái, lần tuyển dụng sớm này chỉ có ba công ty, tất cả đều là những ngôi sao mới nổi trong lĩnh vực công nghệ, danh tiếng rất lớn, đồng thời yêu cầu về năng lực của sinh viên cũng rất cao.
Thẩm Tiểu Khương được xem là bảng vàng của khoa, trưởng khoa đã đặc biệt giới thiệu cô. Cả ba doanh nghiệp đều rất hứng thú với cô, muốn gặp mặt để tìm hiểu tình hình cụ thể.
Đến trường, giáo viên chủ nhiệm đã đợi cô ở cửa giảng đường. Thẩm Tiểu Khương ngây ra một lúc, khẽ nhéo nhéo móc treo trên túi áo, há miệng hít một hơi thật sâu rồi đi về phía giáo viên chủ nhiệm.
"Thẩm Tiểu Khương, cuối cùng em cũng đến rồi, trưởng khoa đã đợi em một lúc lâu rồi đấy."
Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ không lớn tuổi, lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười, đối xử với các sinh viên cũng rất hòa nhã.
"Trưởng khoa ạ?" Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Giáo viên chủ nhiệm đưa cho Thẩm Tiểu Khương một tập tài liệu quảng cáo. "Tiểu Khương, đây là tài liệu của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Ninh, đây là của Trí Tuệ Điện Tử, còn đây là của Trung Đạt Kỹ Thuật. Em tranh thủ xem qua đi."
Thật ra, trên đường đến đây, Thẩm Tiểu Khương đã nhận được ba bản quảng cáo điện tử do giáo viên chủ nhiệm gửi, không cần phải xem lại lần nữa. Nhìn ra được, giáo viên chủ nhiệm còn căng thẳng hơn cả cô.
"Vạn Ninh Điện Tử là một trong những công ty công nghệ hàng đầu trong nước. Sinh viên chuyên ngành các em nằm mơ cũng muốn vào Vạn Ninh. Cơ hội này rất hiếm có, em nhất định phải nắm bắt thật tốt." Giáo viên chủ nhiệm đặt nhiều kỳ vọng vào thủ khoa khối tự nhiên tỉnh này.
Thẩm Tiểu Khương cười gật đầu. Cô đã từng nghe qua về Vạn Ninh Điện Tử, thường xuyên xuất hiện trong danh sách nhà tài trợ của các chương trình công nghệ quốc gia quan trọng. Đại học Nam Thành là một trường đại học hàng đầu cả nước, chuyên ngành máy tính của trường cũng là một ngành học ưu thế hàng đầu trong nước. Nhưng dù vậy, Thẩm Tiểu Khương cũng không nghĩ rằng mình sẽ được một công ty lớn như Vạn Ninh tuyển dụng trong đợt tuyển dụng sớm này. Dù sao cũng sắp lên năm ba, con đường tương lai còn rất dài, sẽ có nhiều công ty như thế này nổi lên, cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn, không cần phải vội.
Thế nên, Thẩm Tiểu Khương tỏ ra rất thản nhiên, không có chút gánh nặng nào. Ngược lại, cô còn bắt đầu trấn an giáo viên chủ nhiệm: "Không sao đâu cô, đừng lo lắng, cho dù không được tuyển thì đường sau này còn dài mà."
Giáo viên chủ nhiệm vỗ vỗ vai Thẩm Tiểu Khương, lời nói thấm thía: "Phải biết rằng, tuyển dụng sớm không chỉ là sự công nhận năng lực của em, mà còn là việc trải đường bắc cầu cho tương lai của em. Bao nhiêu sinh viên mong muốn có cơ hội như vậy chứ. Hơn nữa, nếu em có thể thuận lợi được tuyển, đừng nói là được bảo vệ nghiên cứu sinh, mà việc được tài trợ du học nước ngoài cũng là điều dễ như trở bàn tay. Em đừng có hi hi ha ha, lát nữa gặp các vị lãnh đạo phải thể hiện trạng thái tốt nhất của mình ra đấy."
"Vâng vâng, em biết rồi." Thẩm Tiểu Khương ngoan ngoãn đáp lời.
Đến văn phòng trưởng khoa, Thẩm Tiểu Khương lịch sự đi theo sau giáo viên chủ nhiệm.
"Hiệu trưởng, trưởng khoa, các vị lãnh đạo doanh nghiệp, chào mọi người. Đây chính là người mà trước đó tôi đã nhắc đến với mọi người, sinh viên năm hai chuyên ngành máy tính Thẩm Tiểu Khương." Giáo viên chủ nhiệm lùi sang một bên, để Thẩm Tiểu Khương bước lên phía trước.
Văn phòng hiệu trưởng bài trí quy củ. Trên bức tường đối diện cửa treo một bức tranh sơn thủy khí thế hùng vĩ. Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ thật lớn đặt một chậu quân tử lan.
Nhìn thấy người đến, trưởng khoa máy tính bước lên trước mặt Thẩm Tiểu Khương, cười đến mặt đầy nếp nhăn. "Đến rồi, đến rồi, bạn học Thẩm, bạn học Khương. Sinh viên này tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Các sinh viên thường hay gọi đùa em ấy là thi thần của Đại học Nam Thành chúng ta, thi gì cũng đỗ."
Thẩm Tiểu Khương nhớ rõ vị trưởng khoa này, bên trong hoàn toàn là một lão già cổ hủ, một con cáo già. Lần đầu tiên bị người khác giới thiệu về mình như thế này, thật sự lúng túng đến mức đầu ngón chân có thể đào ra một căn biệt thự hướng biển.
Trên chiếc ghế sô pha tiếp khách bên bàn làm việc ngồi một vòng người, có nam có nữ, có người đeo kính, có người không. Thẩm Tiểu Khương cố gắng nở một nụ cười với vòng người này, sau đó được trưởng khoa sắp xếp ngồi vào vị trí của mình.
Cuộc trò chuyện kéo dài một tiếng sau đó có nội dung tương đối đơn giản và nhàm chán. Ba doanh nghiệp lần lượt giới thiệu về định hướng sản phẩm và văn hóa doanh nghiệp của mình, cũng hỏi thăm về tình hình gia đình và học tập cơ bản của Thẩm Tiểu Khương, sau đó hỏi cô về kế hoạch nghề nghiệp tương lai, cùng vị trí và mức lương mong đợi.
"Giải vàng cuộc thi thiết kế chương trình sinh viên quốc tế AC Mỹ", "Giải vàng cuộc thi thiết kế và khởi nghiệp phần mềm chuyên nghiệp tài năng toàn quốc Lam Cầu..."
Sau khi Thẩm Tiểu Khương đưa ra những giấy chứng nhận có giá trị này, buổi tuyển dụng đã thay đổi mùi vị. Hoàn toàn không còn là doanh nghiệp đến chọn sinh viên nữa, mà là ba công ty họ đang tranh giành một mình Thẩm Tiểu Khương.
Tất cả mọi người đều mặc rất trang trọng, trừ một người.
"Bạn học Thẩm, em có hứng thú đi tham quan công ty của chúng tôi một lần không?" Người phụ nữ đang nói chuyện tên là Bạch Thư Hoa, là CEO của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Ninh, chuyên về nghiên cứu phát minh và phát triển thị trường sản phẩm của Vạn Ninh Điện Tử, năm nay ba mươi tư tuổi, trẻ tuổi tài cao.
Tóc cô ấy không dài, buộc nửa đầu, đeo kính râm. Chiếc áo thun bó sát màu trắng ôm lấy thân hình gầy gò, săn chắc. Sợi dây chuyền màu đen trên cổ rủ xuống dưới ngực. Bên trong chiếc váy lụa nhiều lớp màu đen rộng thùng thình, đôi chân thẳng tắp, thon dài như ẩn như hiện. Đôi giày cao gót đinh tán màu huỳnh quang đi trên chân cô ấy trông rất không hợp. Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, phối hợp với gương mặt ngông cuồng kia, dường như lại không đến mức không hợp.
Cô ấy cười nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương, chờ một câu trả lời.
Thẩm Tiểu Khương chớp mắt mấy cái, liếc nhìn hiệu trưởng và trưởng khoa, rồi lại liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm bên cạnh. Giáo viên chủ nhiệm không giấu được chuyện trên mặt, ra sức cười gật đầu. Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang nhìn một món đồ sưu tầm nghệ thuật vô giá.
"Đi tham quan công ty một chút cũng không có gì không tốt. Không phải nói em đi tham quan là nhất định phải chọn chúng tôi. Em có phán đoán của riêng mình, là một cá thể độc lập. Dù cuối cùng em lựa chọn thế nào, tôi cũng đều ủng hộ em." Bạch Thư Hoa đặt lý lịch của Thẩm Tiểu Khương lên bàn trà, nụ cười trên mặt không giống với của Trần Nghị.
Từ lúc vào cửa, Thẩm Tiểu Khương đã phát hiện ra người phụ nữ này vẫn luôn cười. Nhan sắc của cô ấy không hẳn là xinh đẹp, nhưng lại rất dịu dàng, khí chất. Ngũ quan lập thể, ánh mắt lấp lánh, ném vào giữa đám đông cũng có thể lập tức bị nhận ra. Nhưng nụ cười của cô ấy rất cứng nhắc, cũng rất có tính công kích. Vừa rồi nói với Thẩm Tiểu Khương một tràng, nghe có vẻ rất thành ý, nhưng từng chữ tách ra lại đều mang một sự ép buộc không cho phép từ chối.
Chưa nói đến tốt xấu, dù sao cũng là CEO của một công ty lớn, không có một chút sức hút khiến người khác phải nể sợ thì làm sao mà phục chúng. Trần Nghị và cô ấy tuổi tác tương tự, một người quyến rũ xinh đẹp giống như một siêu phản diện, một người khí chất chính trực giống như nữ chính chính nghĩa.
"Vâng, để em suy nghĩ một chút." Thẩm Tiểu Khương nhàn nhạt trả lời. Cô là người có thực lực, cho nên hoàn toàn không sợ hãi rụt rè. Một câu trả lời rất đơn giản lại khiến tất cả mọi người đang ngồi hai mắt sáng lên.
Bạch Thư Hoa hai mắt nhắm lại, nụ cười hơi cứng lại trong giây lát, sau đó rất nhanh điều chỉnh lại, tỏ ra có thành ý hơn. Cô ấy hai tay đưa danh thiếp của mình cho Thẩm Tiểu Khương, cười nói: "Tôi cho em thời gian suy nghĩ. Một tuần sau, tôi sẽ lại đến trường các em. Dĩ nhiên, trong vòng một tuần, nếu em có bất kỳ ý tưởng gì, hoan nghênh gọi vào số điện thoại trên danh thiếp bất cứ lúc nào. Tôi 24 giờ trực tuyến vì em."
Hai chữ "vì em" này được nói có chút chậm, âm cuối có chút nặng. Nghe có vẻ như có chút cố tình. Cố tình thế nào, Thẩm Tiểu Khương cũng không nói được.
Tuyển dụng sớm là để tuyển chọn nhân tài, nhưng chưa bao giờ có doanh nghiệp nào trực tiếp đưa danh thiếp cho sinh viên. Thông thường đều là đưa cho trưởng khoa hoặc giáo viên chủ nhiệm. Dù sao thì sinh viên cuối cùng có đi làm ở doanh nghiệp đó hay không cũng vẫn phải liên lạc với nhân viên nhà trường.
Động cơ của Bạch Thư Hoa rất rõ ràng. Cô ấy xem trọng không phải là Đại học Nam Thành, mà là con người Thẩm Tiểu Khương. Thái độ từng bước ép sát của cô ấy chính là để khuyên lui hai công ty còn lại, nói cho họ biết rằng cô ấy đã chọn Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương cúi đầu, nhìn chăm chú vào danh thiếp rồi lịch sự nhận lấy.
"Được, cảm ơn." Cô không nhanh không chậm trả lời.
.
Ở một nơi khác, sau khi Trần Nghị trở lại Venus, nàng ngồi ngẩn người trên ghế sô pha trong phòng nghỉ. Hôm nay quán bar không có việc gì, chỉ có một ít công việc thường ngày. Dứt khoát, lần đầu tiên Trần Nghị muốn "lười biếng", giao công việc cho Hà Trung, sau đó tự nhốt mình lại.
Cuốn "Luật Thuế" trong tay từ đầu đến cuối vẫn dừng lại ở trang đã mở, hai mươi phút trôi qua, nàng cũng không lật trang.
Đêm qua, giống như một giấc mơ. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nói với Thẩm Tiểu Khương những lời nặng nề như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Tiểu Khương sẽ đau lòng đến thế. Rõ ràng đã nói rằng đời này sẽ không bao giờ quay lại khu phố cổ đó nữa, vậy mà hôm qua không biết vì sao lại đi theo Thẩm Tiểu Khương đến đó.
Dường như, trong lúc bất tri bất giác, Thẩm Tiểu Khương đã trở thành ngoại lệ cho tất cả các nguyên tắc của nàng.
Trần Nghị đặt cuốn sách trong tay xuống, hai chân co lên ghế sô pha. Rõ ràng trước kia vẫn luôn sống như vậy, sau khi Thẩm Tiểu Khương xuất hiện, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng lại trở nên không còn giống như cũ nữa.
Trần Nghị không biết tại sao việc loại bỏ Thẩm Tiểu Khương khỏi đáy lòng lại khó khăn đến vậy, đau khổ đến thế. Nàng như thể đã bước vào kỳ ngủ đông, lúc nào cũng muốn ngẩn người, đầu óc trống rỗng, làm gì cũng không yên lòng, có khi thậm chí lại vì một chút chuyện nhỏ mà tâm phiền ý loạn.
Nàng không còn là Trần Nghị của ngày xưa nữa. Dường như không còn lạnh lùng như trước nữa. Dần dần, nàng sẽ vì một người nào đó mà khó chịu, sẽ vì một người nào đó mà suy nghĩ xem con đường mình đang đi rốt cuộc có đúng không. Trần Nghị đã thay đổi.
Gió nổi lên, cơn gió oi ả của thời tiết nóng ẩm thổi vào mặt Trần Nghị. Rất giống nụ hôn của Thẩm Tiểu Khương, dịu dàng mà ấm áp. Mang theo nỗi phiền muộn u mê và sự thuần khiết đặc trưng của thiếu nữ. Khiến người ta yêu thích, khiến người ta say đắm, khiến người ta nghiện, khiến người ta không nỡ lòng.
Trần Nghị nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của cơn gió, giống như đêm hôm đó ở quán rượu, từng tấc từng tấc cảm nhận Thẩm Tiểu Khương.
"Tút tút tút"
"Ai?" Sự yên tĩnh của Trần Nghị bị quấy rầy, trong lòng và giữa hai hàng lông mày đều là sự bực bội.
Hà Trung nghe ra sự không vui của Trần Nghị, cố gắng hạ thấp giọng một chút, như thể làm vậy sẽ không khiến nàng không vui. "Thất gia, chỉ thị giải tỏa khu phố cổ đã được phê duyệt rồi. Cấp trên đang hỏi ý kiến của chị."
Trần Nghị từ từ mở mắt, ánh mắt lướt qua một vệt lạnh lẽo. Nàng đã đợi chỉ thị này ba năm, cuối cùng cũng đợi được.
Ba năm trước, vì một sự tình cờ, Trần Nghị đã biết được từ Bạch lão gia tử rằng chính phủ muốn phá bỏ một loạt khu phố cổ. Rất vất vả mới nhờ quan hệ tìm người báo cáo khu vực nhà mình lên. Trong thời gian đó, không biết đã phải nở bao nhiêu nụ cười, uống bao nhiêu rượu. Nói không ngoa, tửu lượng của nàng cũng chính là được rèn luyện từ lúc đó.
Trần Nghị không phải vì tiền, mà là vì muốn triệt để xóa đi bóng ma của tuổi thơ. Nơi đó có quá khứ mà nàng mãi mãi không muốn quay lại.
"Ừm, mang vào đi," Trần Nghị lạnh lùng nói.
Hà Trung tuân lệnh, cầm tài liệu phê duyệt đẩy cửa bước vào.
"Thất gia, bản này đã được đóng dấu, bản này chưa," Hà Trung cung kính đặt hai tập tài liệu lên bàn trà trước mặt Trần Nghị. "Nếu chị có muốn sửa đổi, sẽ dùng bản chưa đóng dấu. Nếu không cần thay đổi, sẽ dùng bản đã đóng dấu."
"Ừm," Trần Nghị không chút sợ hãi liếc qua tài liệu, tùy tiện lên tiếng rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màu con ngươi của nàng vốn đã rất nhạt, bị ánh mặt trời chiếu vào lại gần như trong suốt. Giọng nói của nàng không có cảm xúc, trong mắt cũng không có ánh sáng. Dù ánh nắng có chói chang đến đâu, Trần Nghị cũng không cảm nhận được sự ấm áp, như một bệnh nhân bị tổn thương thần kinh cảm giác.
Trong ba năm chờ đợi sự phê duyệt này, Trần Nghị vẫn luôn mong đợi. Nhưng hôm nay, chỉ thị đã ở ngay trước mắt, chỉ cần nàng gật đầu, ký tên, khu đất từng ám ảnh cơn ác mộng của nàng sẽ bị san bằng. Nhưng mà, tại sao lại không vui lên được nhỉ?
...
Rời khỏi phòng hội nghị, Thẩm Tiểu Khương bị trưởng khoa giữ lại. Tối nay ở căng tin có tiệc liên hoan, nhất định phải tham gia. Thành phần tham dự đại khái là đại diện của ba doanh nghiệp, lãnh đạo nhà trường và vài đại diện sinh viên.
Thẩm Tiểu Khương muốn từ chối, nhưng không thể nào chống lại được ánh mắt cầu xin tha thiết của giáo viên chủ nhiệm. Dù sao thì bây giờ cũng không có việc gì, đi thì đi thôi.
Lần đầu tiên Thẩm Tiểu Khương đến căng tin của trường, phong cách trang trí cổ điển, tao nhã bên trong khiến cô kinh ngạc. Hóa ra trong một ngôi trường Đại học Nam Thành đậm chất công nghiệp lại có một nơi quanh co, u tĩnh như thế này. Nhưng mà, dù trang trí có tao nhã đến đâu cũng không che giấu được hơi thở mục nát.
Vừa bước vào một phòng riêng, mấy người đàn ông mặc vest da đã đợi sẵn. Mặc dù cũng không biết họ đợi làm gì, nhưng nụ cười giả tạo thật sự khiến người ta khó chịu.
Thẩm Tiểu Khương dẫn đầu một nhóm sinh viên thuộc loại sợ xã giao, từ lúc vào cửa đến giờ chưa nói được mấy câu. Đương nhiên, họ cũng không cần phải nói gì, lời nói đã bị một nghiên cứu sinh và hai sinh viên năm tư nói thay hết rồi. Trong số họ có chủ tịch hội sinh viên, còn có ủy viên đoàn ủy, nói tới nói lui thao thao bất tuyệt.
Rõ ràng đã qua giờ cơm, mọi người lại vẫn chưa lên bàn ngồi, mà lại đứng hoặc ngồi ở ghế sô pha tiếp khách. Cũng không biết là lạnh hay là không khí ở các khu vực khác trong phòng riêng có độc, mà tất cả đều chen chúc trong một tấc vuông nhỏ bé này. Thẩm Tiểu Khương không quen nhìn cảnh tượng này chỉ cảm thấy khó thở.
Trong vòng 20 phút tiếp theo, cô hoặc cúi đầu im lặng chơi điện thoại, hoặc ngẩng đầu cười giả tạo, để chứng tỏ mình không ngủ gật.
"Hi, bạn học Thẩm," một người phụ nữ cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt, không hẳn là dễ ngửi, nhưng cũng không khó ngửi, tóm lại là một mùi vị không nói được. Tóm lại, Thẩm Tiểu Khương không thích.
Tuy nhiên, đã bị gọi tên thì đương nhiên cô phải đáp lại. Quay đầu lại, chính là người phụ nữ đã đưa danh thiếp cho cô. Bạch Thư Hoa.
"Chào chị," Thẩm Tiểu Khương cứng rắn đáp lại.
Bạch Thư Hoa ăn mặc trẻ trung, cười lên hoàn toàn không giống một quản lý cấp cao của doanh nghiệp, mà càng giống một sinh viên như Thẩm Tiểu Khương.
"Bây giờ không phải là buổi tuyển dụng, không cần phải câu nệ như vậy đâu," Bạch Thư Hoa vắt chéo hai chân, cười nhìn Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương thật sự không biết phải nói gì với cô ấy. Cô rất muốn nói, mình không phải là câu nệ, chỉ là không thích không khí như thế này. Hai người cứ ngồi như vậy, câu được câu không nói chuyện vài câu.
Rất vất vả mới chịu đựng được đến lúc khai tiệc, Thẩm Tiểu Khương dẫn đầu đứng dậy, gật đầu mỉm cười với Bạch Thư Hoa rồi đi về phía bàn tròn. Đêm qua không ngủ ngon, hôm nay lại đặc biệt mệt mỏi. Cô bây giờ chỉ muốn mau ăn xong rồi về ký túc xá tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon.
"Bạn học Thẩm, em không ngại tôi ngồi cạnh em chứ?" Giọng Bạch Thư Hoa lại một lần nữa truyền tới.
Mông Thẩm Tiểu Khương còn chưa chạm vào ghế đã bị bước chân nhẹ nhàng như mèo của cô ấy dọa cho giật mình. Nhìn Bạch Thư Hoa, rồi lại nhìn những sinh viên đứng cạnh Bạch Thư Hoa, cô có chút hoang mang. Đối mặt với những nhà tài trợ này, cô có quyền từ chối sao?
May mà, trưởng khoa cáo già đã đi đến bên cạnh Bạch Thư Hoa, lịch sự mời cô ấy đi: "Tiểu Bạch tổng, cô sao có thể ngồi ở đây được chứ, đương nhiên là phải ngồi cùng với hiệu trưởng của chúng tôi rồi..."
Thẩm Tiểu Khương thở phào một hơi.
Người sinh viên vừa đứng cạnh Bạch Thư Hoa ngồi xuống, ghé vào tai Thẩm Tiểu Khương nói: "Bạn học, cậu biết Tiểu Bạch tổng à?"
Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Người bạn học đó chỉ vào bóng lưng của Bạch Thư Hoa: "Tổng giám đốc điều hành của Vạn Ninh, đồng thời cô ấy cũng là cháu gái ruột của Bạch lão gia, chủ tịch tập đoàn bất động sản Khải Hoa."
Bạch lão gia? Thẩm Tiểu Khương không có hứng thú với những thứ khác, nhưng cô đã từng nhìn thấy ghi chú "Bạch lão gia" trên điện thoại của Trần Nghị.
Một giây sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thư Hoa. Trùng hợp, đối phương cũng đang nhìn cô, còn nhíu mày với cô nữa. Cảm giác tùy tiện này có chút giống với Trần Nghị, nhưng lại hoàn toàn khác. Một cái nhíu mày tùy tiện của Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy đó là tình thú, nhưng cái nhíu mày này của Bạch Thư Hoa lại khiến Thẩm Tiểu Khương cảm thấy không lễ phép. Dù sao thì hai người họ cũng không thân.
Bên bàn tròn vây ngồi một vòng người, hoặc là trò chuyện gượng gạo, hoặc là cười làm lành. Chỉ có Thẩm Tiểu Khương im lặng, ánh mắt vô hồn giống như một đóa hoa giả.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình có thể hiểu được Trần Nghị. Bị một vòng người vây quanh, không thể không nói những lời trái với lòng mình, không thể không nở một nụ cười nịnh hót. Bởi vì bây giờ đang ngồi đây, trừ cô ra, tất cả mọi người đều như vậy.
Có lẽ xã hội này chính là như vậy, yêu cầu phải có hai mặt, yêu cầu phải uốn mình theo người, cần phải vì để hòa nhập vào một vòng tròn nào đó, đạt được một mục tiêu nào đó mà biến thành bộ dạng mình không thích.
Thẩm Tiểu Khương suy nghĩ rất nhiều, thế là im lặng. Bởi vì im lặng, cô lại càng nghĩ nhiều hơn. Trong mắt người ngoài, sự im lặng của cô không hề đáng ghét, ngược lại còn có một cảm giác cao quý, xa cách không dễ hòa nhập.
Bạch Thư Hoa đang ngồi ở xa, nâng ly rượu lén nhìn gương mặt cúi gằm của Thẩm Tiểu Khương, trên mặt lướt qua một vệt cười cực mỏng.
.
Đêm khuya, trong quán bar Venus, Trần Nghị cũng đang ngồi giữa một vòng người. Một hồi chuyện trò vui vẻ, một hồi nâng chén mời trăng sáng. Mệt quá, thật là phiền.
Trước kia, cho dù có mệt mỏi đến đâu, phiền đến đâu, ít nhất sau khi kết thúc cũng có thể nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương. Như vậy, cho dù sự chờ đợi có dày vò đến đâu, dường như cũng có thể chịu đựng được. Nhưng mà hôm nay, sau khi kết thúc chỉ có thể tự mình ở lại trong phòng khách sạn, ngẩn người nhìn căn phòng trống rỗng.
Trần Nghị nghĩ đến thôi cũng thấy ngột ngạt. Nàng không đợi tiệc tan, một mình đi ra ban công hóng gió. Hai tay lỏng lẻo đan vào nhau đặt trên lan can, đờ đẫn nhìn về phía xa. Rõ ràng là những ánh đèn neon lộng lẫy, sặc sỡ, nhưng trong mắt nàng lại giống như một bức ảnh đen trắng, ảm đạm, phai mờ.
Trần Nghị hôm nay mặc một bộ sườn xám yếm màu trắng, cổ thon dài và bờ vai vuông vức xinh đẹp, tinh xảo khiến lòng người xao xuyến. Người đi đường đi ngang qua, nhìn thấy nàng từ xa đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Có một đối tác khác tìm đến nàng, rất cung kính dâng thuốc lá.
Trần Nghị chỉ liếc nhìn điếu thuốc, cười nhẹ: "Xin lỗi, tôi cai rồi."
Nhìn làn khói bay ra từ miệng người khác, nàng không khỏi nghĩ đến vị kẹo m*t dâu tây, vừa ngọt lại vừa ngấy, làm đau cổ họng. Tại sao lại có người thích ăn loại đồ ăn này, một chút cũng không ngon.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ ngậm kẹo m*t của Thẩm Tiểu Khương, khóe môi Trần Nghị bất giác cong lên một chút. Gió nhẹ thổi qua gương mặt nàng, mang đi nụ cười trên mặt, từng chút một tiêu tan trong gió.
Sau khi tiệc tan, Trần Nghị tiễn các đối tác ra về. Ở cửa, nàng và họ đều giữ một khoảng cách an toàn. Trong mắt Hà Trung, đây là điều chưa từng có. Những người đàn ông này phần lớn đều thèm muốn thân thể của Trần Nghị. Dù là chạm vào một ngón tay, nhẹ nhàng ôm một cái, hoặc là trêu đùa một lọn tóc, họ đều sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trần Nghị biết rõ suy nghĩ của những người này, để đạt được mục đích của mình, lúc bình thường nàng đều sẽ đáp ứng.
Vậy mà hôm nay, Trần Nghị lại không làm như vậy. Nàng từ chối mọi tiếp xúc thân thể, thậm chí nụ cười cũng lạnh hơn bình thường ba phần.
"Anh vào trước đi," Trần Nghị nói với Hà Trung.
Hà Trung cúi đầu chào bóng lưng của nàng rồi quay người đi vào quán bar.
Trần Nghị một mình đứng ở cửa, nhìn đám người qua lại, và dòng xe cộ ngày một ngày một như nước chảy. Bất chợt, nàng lại nghĩ đến bản thân mình của mười ba năm trước, đứng bên lề đường, nhìn những chiếc xe lao vun vút trên đường, bánh xe lăn qua cuốn lên bụi đất. Mưa to như trút nước, một cô bé bung ô, trợn tròn đôi mắt đẹp như chuông đồng, chỉ cười với một mình nàng. Nụ cười đó như có một sức mạnh xuyên thấu mọi thứ, hóa thành một chiếc thang mây vững chắc, đưa nàng ra khỏi bóng tối của cuộc đời.
Rõ ràng là một đêm đen kịt, rõ ràng là một đôi mắt đen kịt. Trần Nghị lại nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm đó sự tự do và ánh sáng.
Nhiều năm sau, nàng lại từ trong mắt của Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy sự tự do và ánh sáng này.
Thẩm Tiểu Khương chính là sự cứu rỗi của nàng, là tự do và ánh sáng của nàng.
Hốc mắt Trần Nghị ươn ướt, nàng rất nhớ Thẩm Tiểu Khương.
"Trần Nghị, mày chính là kẻ hèn nhát, một kẻ siêu cấp hèn nhát!" Nàng lẩm bẩm, giọng không lớn, nhưng lại bị người đang đi tới nghe thấy.
Bất chợt, đối diện vang lên tiếng vỗ tay chậm rãi. Tiếng giày cao gót chói tai.
"Bravo!"
Lông mày Trần Nghị nhíu lại, gần như ngay lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói.
"Em còn biết mình là kẻ hèn nhát à?" Bạch Thư Hoa tháo kính râm ra, dang hai tay đi về phía Trần Nghị. "Lại đây, cho tỷ tỷ ôm một cái."
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
"Đều tại em, nếu không phải em nhất định phải mang cậu ấy đến thì cũng không đến nỗi xảy ra chuyện như vậy."
"Em đừng có khóc lóc om sòm nữa, đây không phải là chưa có chuyện gì xảy ra sao."
"Em không quan tâm! Khương của em, cậu ấy mà có mệnh hệ nào thì em biết làm sao đây?"
Tôn Giai Bảo ngồi trong sân, cãi nhau với chị họ. Giọng nói cực lớn, truyền đến tận căn gác lửng.
Thẩm Tiểu Khương nhíu chặt mày, hé mắt tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, vẫn chưa thể thích ứng được với ánh sáng bất ngờ. Trần nhà xa lạ, chiếc giường xa lạ.
Cô có chút mơ hồ. Mình đang ở đâu đây?
Chị...
"Chị!" Thẩm Tiểu Khương đột nhiên ngồi bật dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Trên chiếc giường đôi nhỏ nhắn, gọn gàng chỉ có một mình cô. Lẽ nào, tất cả những gì xảy ra đêm qua thật sự chỉ là do cô uống say, sinh ra ảo giác?
Lúc này, Thẩm Tiểu Khương nghe thấy giọng nói của Tôn Giai Bảo từ trong sân dưới lầu. Cô cử động người, đến gần cửa sổ, dùng sức đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ lâu ngày không sửa, gọi một tiếng: "Tôn Giai Bảo."
Người bị gọi tên dường như vẫn chưa nghe thấy. Thẩm Tiểu Khương lại gọi một lần nữa.
Tôn Giai Bảo vội vàng ngẩng đầu, khoảnh khắc tìm thấy nguồn phát ra âm thanh, cô nàng suýt nữa vui đến phát khóc.
Chỉ một lát sau, cô nàng đã xuất hiện trong căn phòng không lớn này. Sàn nhà bị giẫm đến kêu kẽo kẹt, giống như chỉ cần Tôn Giai Bảo chạy nhanh hơn một chút, căn gác này sẽ bị đạp sập.
"Khương, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, thật sự dọa chết tớ!" Cô nàng hai tay nắm lấy vai Thẩm Tiểu Khương, biểu cảm khoa trương, giọng điệu lại càng khoa trương hơn.
"Này này, cậu mà không buông tớ ra, tớ thật sự sẽ có chuyện đấy," Thẩm Tiểu Khương vỗ vỗ vào cánh tay cô bạn.
"Khương, tửu lượng cậu kém như vậy sao không nói sớm cho tớ," Tôn Giai Bảo ngồi xuống bên giường Thẩm Tiểu Khương. "Chị họ tớ đang nấu cháo, lát nữa mang lên cho cậu."
"Tửu lượng kém, là có ý gì?" Thẩm Tiểu Khương nhớ rõ ràng, người cuối cùng cô nhìn thấy là Trần Nghị. Hơn nữa, lúc đó cô cũng không say lắm mà.
"Khương bảo bối, xem ra cậu thật sự say không biết trời đất gì rồi. Tớ và chị họ suýt nữa phải đào sâu ba tấc đất cái nhà cũ này lên, cuối cùng mới tìm thấy cậu trong phòng vệ sinh bên cạnh phòng cuối cùng. Lúc đó cậu đã ngất đi rồi, tớ sợ đến mức..."
"À, đúng rồi, lúc tớ và chị họ tìm thấy cậu, ở bên cạnh cậu còn phát hiện ra cái này." Vừa nói, Tôn Giai Bảo vừa lấy ra chú gấu hồng đã bị bẩn. "Tớ còn nhớ cái này là của cậu."
Thẩm Tiểu Khương nhìn chú gấu hồng trong tay Tôn Giai Bảo, nhớ lại tất cả những gì xảy ra tối qua. Chắc chắn không phải là ảo giác, mà là thật.
Sau đó, Tôn Giai Bảo nói gì, Thẩm Tiểu Khương tự động bỏ qua. Trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh Trần Nghị mềm mại nép trong lòng mình, thật mềm, rất lạnh, miệng lưỡi thì sắc bén mà bạc tình.
"Đồ nhát gan," Thẩm Tiểu Khương đột nhiên lớn tiếng nói.
Tôn Giai Bảo ra sức chớp mắt, không biết làm sao: "Hả? Ai cơ?"
Thẩm Tiểu Khương cúi đầu, lòng khó chịu. Người phụ nữ vừa nhát gan lại vừa nhẫn tâm kia thật sự đã bỏ rơi cô rồi. Tối qua, có lẽ chính là phát súng cuối cùng.
Lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên.
"Khương, hình như cậu có điện thoại," Tôn Giai Bảo nói.
Thẩm Tiểu Khương không hề lay động.
Tôn Giai Bảo thở dài một hơi, đi đến cạnh đầu giường, cầm điện thoại đưa cho cô. "Này, điện thoại."
Thẩm Tiểu Khương vẫn nhìn chằm chằm vào ga trải giường, ngẩn người.
Tôn Giai Bảo tùy tiện liếc một cái. "Này này, điện thoại, giáo viên chủ nhiệm, là điện thoại của giáo viên chủ nhiệm!"
Thông thường, giáo viên chủ nhiệm rất ít khi liên lạc với cô, dù sao thì Thẩm Tiểu Khương cũng không phải là cán bộ lớp. Thẩm Tiểu Khương tạm thời gạt đi cảm xúc tiêu cực, cầm điện thoại lên hắng giọng một cái, rồi bắt máy.
.
Lại là một mùa tuyển dụng của trường, các doanh nghiệp có thực lực trên cả nước đã bắt đầu chiêu binh mãi mã. Đối tượng tuyển dụng của trường không chỉ là sinh viên năm ba, năm tư sắp tốt nghiệp, mà còn hướng đến những sinh viên ưu tú trong toàn trường.
Giáo viên chủ nhiệm nói qua điện thoại đại khái, lần tuyển dụng sớm này chỉ có ba công ty, tất cả đều là những ngôi sao mới nổi trong lĩnh vực công nghệ, danh tiếng rất lớn, đồng thời yêu cầu về năng lực của sinh viên cũng rất cao.
Thẩm Tiểu Khương được xem là bảng vàng của khoa, trưởng khoa đã đặc biệt giới thiệu cô. Cả ba doanh nghiệp đều rất hứng thú với cô, muốn gặp mặt để tìm hiểu tình hình cụ thể.
Đến trường, giáo viên chủ nhiệm đã đợi cô ở cửa giảng đường. Thẩm Tiểu Khương ngây ra một lúc, khẽ nhéo nhéo móc treo trên túi áo, há miệng hít một hơi thật sâu rồi đi về phía giáo viên chủ nhiệm.
"Thẩm Tiểu Khương, cuối cùng em cũng đến rồi, trưởng khoa đã đợi em một lúc lâu rồi đấy."
Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ không lớn tuổi, lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười, đối xử với các sinh viên cũng rất hòa nhã.
"Trưởng khoa ạ?" Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Giáo viên chủ nhiệm đưa cho Thẩm Tiểu Khương một tập tài liệu quảng cáo. "Tiểu Khương, đây là tài liệu của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Ninh, đây là của Trí Tuệ Điện Tử, còn đây là của Trung Đạt Kỹ Thuật. Em tranh thủ xem qua đi."
Thật ra, trên đường đến đây, Thẩm Tiểu Khương đã nhận được ba bản quảng cáo điện tử do giáo viên chủ nhiệm gửi, không cần phải xem lại lần nữa. Nhìn ra được, giáo viên chủ nhiệm còn căng thẳng hơn cả cô.
"Vạn Ninh Điện Tử là một trong những công ty công nghệ hàng đầu trong nước. Sinh viên chuyên ngành các em nằm mơ cũng muốn vào Vạn Ninh. Cơ hội này rất hiếm có, em nhất định phải nắm bắt thật tốt." Giáo viên chủ nhiệm đặt nhiều kỳ vọng vào thủ khoa khối tự nhiên tỉnh này.
Thẩm Tiểu Khương cười gật đầu. Cô đã từng nghe qua về Vạn Ninh Điện Tử, thường xuyên xuất hiện trong danh sách nhà tài trợ của các chương trình công nghệ quốc gia quan trọng. Đại học Nam Thành là một trường đại học hàng đầu cả nước, chuyên ngành máy tính của trường cũng là một ngành học ưu thế hàng đầu trong nước. Nhưng dù vậy, Thẩm Tiểu Khương cũng không nghĩ rằng mình sẽ được một công ty lớn như Vạn Ninh tuyển dụng trong đợt tuyển dụng sớm này. Dù sao cũng sắp lên năm ba, con đường tương lai còn rất dài, sẽ có nhiều công ty như thế này nổi lên, cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn, không cần phải vội.
Thế nên, Thẩm Tiểu Khương tỏ ra rất thản nhiên, không có chút gánh nặng nào. Ngược lại, cô còn bắt đầu trấn an giáo viên chủ nhiệm: "Không sao đâu cô, đừng lo lắng, cho dù không được tuyển thì đường sau này còn dài mà."
Giáo viên chủ nhiệm vỗ vỗ vai Thẩm Tiểu Khương, lời nói thấm thía: "Phải biết rằng, tuyển dụng sớm không chỉ là sự công nhận năng lực của em, mà còn là việc trải đường bắc cầu cho tương lai của em. Bao nhiêu sinh viên mong muốn có cơ hội như vậy chứ. Hơn nữa, nếu em có thể thuận lợi được tuyển, đừng nói là được bảo vệ nghiên cứu sinh, mà việc được tài trợ du học nước ngoài cũng là điều dễ như trở bàn tay. Em đừng có hi hi ha ha, lát nữa gặp các vị lãnh đạo phải thể hiện trạng thái tốt nhất của mình ra đấy."
"Vâng vâng, em biết rồi." Thẩm Tiểu Khương ngoan ngoãn đáp lời.
Đến văn phòng trưởng khoa, Thẩm Tiểu Khương lịch sự đi theo sau giáo viên chủ nhiệm.
"Hiệu trưởng, trưởng khoa, các vị lãnh đạo doanh nghiệp, chào mọi người. Đây chính là người mà trước đó tôi đã nhắc đến với mọi người, sinh viên năm hai chuyên ngành máy tính Thẩm Tiểu Khương." Giáo viên chủ nhiệm lùi sang một bên, để Thẩm Tiểu Khương bước lên phía trước.
Văn phòng hiệu trưởng bài trí quy củ. Trên bức tường đối diện cửa treo một bức tranh sơn thủy khí thế hùng vĩ. Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ thật lớn đặt một chậu quân tử lan.
Nhìn thấy người đến, trưởng khoa máy tính bước lên trước mặt Thẩm Tiểu Khương, cười đến mặt đầy nếp nhăn. "Đến rồi, đến rồi, bạn học Thẩm, bạn học Khương. Sinh viên này tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Các sinh viên thường hay gọi đùa em ấy là thi thần của Đại học Nam Thành chúng ta, thi gì cũng đỗ."
Thẩm Tiểu Khương nhớ rõ vị trưởng khoa này, bên trong hoàn toàn là một lão già cổ hủ, một con cáo già. Lần đầu tiên bị người khác giới thiệu về mình như thế này, thật sự lúng túng đến mức đầu ngón chân có thể đào ra một căn biệt thự hướng biển.
Trên chiếc ghế sô pha tiếp khách bên bàn làm việc ngồi một vòng người, có nam có nữ, có người đeo kính, có người không. Thẩm Tiểu Khương cố gắng nở một nụ cười với vòng người này, sau đó được trưởng khoa sắp xếp ngồi vào vị trí của mình.
Cuộc trò chuyện kéo dài một tiếng sau đó có nội dung tương đối đơn giản và nhàm chán. Ba doanh nghiệp lần lượt giới thiệu về định hướng sản phẩm và văn hóa doanh nghiệp của mình, cũng hỏi thăm về tình hình gia đình và học tập cơ bản của Thẩm Tiểu Khương, sau đó hỏi cô về kế hoạch nghề nghiệp tương lai, cùng vị trí và mức lương mong đợi.
"Giải vàng cuộc thi thiết kế chương trình sinh viên quốc tế AC Mỹ", "Giải vàng cuộc thi thiết kế và khởi nghiệp phần mềm chuyên nghiệp tài năng toàn quốc Lam Cầu..."
Sau khi Thẩm Tiểu Khương đưa ra những giấy chứng nhận có giá trị này, buổi tuyển dụng đã thay đổi mùi vị. Hoàn toàn không còn là doanh nghiệp đến chọn sinh viên nữa, mà là ba công ty họ đang tranh giành một mình Thẩm Tiểu Khương.
Tất cả mọi người đều mặc rất trang trọng, trừ một người.
"Bạn học Thẩm, em có hứng thú đi tham quan công ty của chúng tôi một lần không?" Người phụ nữ đang nói chuyện tên là Bạch Thư Hoa, là CEO của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Ninh, chuyên về nghiên cứu phát minh và phát triển thị trường sản phẩm của Vạn Ninh Điện Tử, năm nay ba mươi tư tuổi, trẻ tuổi tài cao.
Tóc cô ấy không dài, buộc nửa đầu, đeo kính râm. Chiếc áo thun bó sát màu trắng ôm lấy thân hình gầy gò, săn chắc. Sợi dây chuyền màu đen trên cổ rủ xuống dưới ngực. Bên trong chiếc váy lụa nhiều lớp màu đen rộng thùng thình, đôi chân thẳng tắp, thon dài như ẩn như hiện. Đôi giày cao gót đinh tán màu huỳnh quang đi trên chân cô ấy trông rất không hợp. Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, phối hợp với gương mặt ngông cuồng kia, dường như lại không đến mức không hợp.
Cô ấy cười nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương, chờ một câu trả lời.
Thẩm Tiểu Khương chớp mắt mấy cái, liếc nhìn hiệu trưởng và trưởng khoa, rồi lại liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm bên cạnh. Giáo viên chủ nhiệm không giấu được chuyện trên mặt, ra sức cười gật đầu. Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang nhìn một món đồ sưu tầm nghệ thuật vô giá.
"Đi tham quan công ty một chút cũng không có gì không tốt. Không phải nói em đi tham quan là nhất định phải chọn chúng tôi. Em có phán đoán của riêng mình, là một cá thể độc lập. Dù cuối cùng em lựa chọn thế nào, tôi cũng đều ủng hộ em." Bạch Thư Hoa đặt lý lịch của Thẩm Tiểu Khương lên bàn trà, nụ cười trên mặt không giống với của Trần Nghị.
Từ lúc vào cửa, Thẩm Tiểu Khương đã phát hiện ra người phụ nữ này vẫn luôn cười. Nhan sắc của cô ấy không hẳn là xinh đẹp, nhưng lại rất dịu dàng, khí chất. Ngũ quan lập thể, ánh mắt lấp lánh, ném vào giữa đám đông cũng có thể lập tức bị nhận ra. Nhưng nụ cười của cô ấy rất cứng nhắc, cũng rất có tính công kích. Vừa rồi nói với Thẩm Tiểu Khương một tràng, nghe có vẻ rất thành ý, nhưng từng chữ tách ra lại đều mang một sự ép buộc không cho phép từ chối.
Chưa nói đến tốt xấu, dù sao cũng là CEO của một công ty lớn, không có một chút sức hút khiến người khác phải nể sợ thì làm sao mà phục chúng. Trần Nghị và cô ấy tuổi tác tương tự, một người quyến rũ xinh đẹp giống như một siêu phản diện, một người khí chất chính trực giống như nữ chính chính nghĩa.
"Vâng, để em suy nghĩ một chút." Thẩm Tiểu Khương nhàn nhạt trả lời. Cô là người có thực lực, cho nên hoàn toàn không sợ hãi rụt rè. Một câu trả lời rất đơn giản lại khiến tất cả mọi người đang ngồi hai mắt sáng lên.
Bạch Thư Hoa hai mắt nhắm lại, nụ cười hơi cứng lại trong giây lát, sau đó rất nhanh điều chỉnh lại, tỏ ra có thành ý hơn. Cô ấy hai tay đưa danh thiếp của mình cho Thẩm Tiểu Khương, cười nói: "Tôi cho em thời gian suy nghĩ. Một tuần sau, tôi sẽ lại đến trường các em. Dĩ nhiên, trong vòng một tuần, nếu em có bất kỳ ý tưởng gì, hoan nghênh gọi vào số điện thoại trên danh thiếp bất cứ lúc nào. Tôi 24 giờ trực tuyến vì em."
Hai chữ "vì em" này được nói có chút chậm, âm cuối có chút nặng. Nghe có vẻ như có chút cố tình. Cố tình thế nào, Thẩm Tiểu Khương cũng không nói được.
Tuyển dụng sớm là để tuyển chọn nhân tài, nhưng chưa bao giờ có doanh nghiệp nào trực tiếp đưa danh thiếp cho sinh viên. Thông thường đều là đưa cho trưởng khoa hoặc giáo viên chủ nhiệm. Dù sao thì sinh viên cuối cùng có đi làm ở doanh nghiệp đó hay không cũng vẫn phải liên lạc với nhân viên nhà trường.
Động cơ của Bạch Thư Hoa rất rõ ràng. Cô ấy xem trọng không phải là Đại học Nam Thành, mà là con người Thẩm Tiểu Khương. Thái độ từng bước ép sát của cô ấy chính là để khuyên lui hai công ty còn lại, nói cho họ biết rằng cô ấy đã chọn Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương cúi đầu, nhìn chăm chú vào danh thiếp rồi lịch sự nhận lấy.
"Được, cảm ơn." Cô không nhanh không chậm trả lời.
.
Ở một nơi khác, sau khi Trần Nghị trở lại Venus, nàng ngồi ngẩn người trên ghế sô pha trong phòng nghỉ. Hôm nay quán bar không có việc gì, chỉ có một ít công việc thường ngày. Dứt khoát, lần đầu tiên Trần Nghị muốn "lười biếng", giao công việc cho Hà Trung, sau đó tự nhốt mình lại.
Cuốn "Luật Thuế" trong tay từ đầu đến cuối vẫn dừng lại ở trang đã mở, hai mươi phút trôi qua, nàng cũng không lật trang.
Đêm qua, giống như một giấc mơ. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nói với Thẩm Tiểu Khương những lời nặng nề như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Tiểu Khương sẽ đau lòng đến thế. Rõ ràng đã nói rằng đời này sẽ không bao giờ quay lại khu phố cổ đó nữa, vậy mà hôm qua không biết vì sao lại đi theo Thẩm Tiểu Khương đến đó.
Dường như, trong lúc bất tri bất giác, Thẩm Tiểu Khương đã trở thành ngoại lệ cho tất cả các nguyên tắc của nàng.
Trần Nghị đặt cuốn sách trong tay xuống, hai chân co lên ghế sô pha. Rõ ràng trước kia vẫn luôn sống như vậy, sau khi Thẩm Tiểu Khương xuất hiện, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng lại trở nên không còn giống như cũ nữa.
Trần Nghị không biết tại sao việc loại bỏ Thẩm Tiểu Khương khỏi đáy lòng lại khó khăn đến vậy, đau khổ đến thế. Nàng như thể đã bước vào kỳ ngủ đông, lúc nào cũng muốn ngẩn người, đầu óc trống rỗng, làm gì cũng không yên lòng, có khi thậm chí lại vì một chút chuyện nhỏ mà tâm phiền ý loạn.
Nàng không còn là Trần Nghị của ngày xưa nữa. Dường như không còn lạnh lùng như trước nữa. Dần dần, nàng sẽ vì một người nào đó mà khó chịu, sẽ vì một người nào đó mà suy nghĩ xem con đường mình đang đi rốt cuộc có đúng không. Trần Nghị đã thay đổi.
Gió nổi lên, cơn gió oi ả của thời tiết nóng ẩm thổi vào mặt Trần Nghị. Rất giống nụ hôn của Thẩm Tiểu Khương, dịu dàng mà ấm áp. Mang theo nỗi phiền muộn u mê và sự thuần khiết đặc trưng của thiếu nữ. Khiến người ta yêu thích, khiến người ta say đắm, khiến người ta nghiện, khiến người ta không nỡ lòng.
Trần Nghị nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của cơn gió, giống như đêm hôm đó ở quán rượu, từng tấc từng tấc cảm nhận Thẩm Tiểu Khương.
"Tút tút tút"
"Ai?" Sự yên tĩnh của Trần Nghị bị quấy rầy, trong lòng và giữa hai hàng lông mày đều là sự bực bội.
Hà Trung nghe ra sự không vui của Trần Nghị, cố gắng hạ thấp giọng một chút, như thể làm vậy sẽ không khiến nàng không vui. "Thất gia, chỉ thị giải tỏa khu phố cổ đã được phê duyệt rồi. Cấp trên đang hỏi ý kiến của chị."
Trần Nghị từ từ mở mắt, ánh mắt lướt qua một vệt lạnh lẽo. Nàng đã đợi chỉ thị này ba năm, cuối cùng cũng đợi được.
Ba năm trước, vì một sự tình cờ, Trần Nghị đã biết được từ Bạch lão gia tử rằng chính phủ muốn phá bỏ một loạt khu phố cổ. Rất vất vả mới nhờ quan hệ tìm người báo cáo khu vực nhà mình lên. Trong thời gian đó, không biết đã phải nở bao nhiêu nụ cười, uống bao nhiêu rượu. Nói không ngoa, tửu lượng của nàng cũng chính là được rèn luyện từ lúc đó.
Trần Nghị không phải vì tiền, mà là vì muốn triệt để xóa đi bóng ma của tuổi thơ. Nơi đó có quá khứ mà nàng mãi mãi không muốn quay lại.
"Ừm, mang vào đi," Trần Nghị lạnh lùng nói.
Hà Trung tuân lệnh, cầm tài liệu phê duyệt đẩy cửa bước vào.
"Thất gia, bản này đã được đóng dấu, bản này chưa," Hà Trung cung kính đặt hai tập tài liệu lên bàn trà trước mặt Trần Nghị. "Nếu chị có muốn sửa đổi, sẽ dùng bản chưa đóng dấu. Nếu không cần thay đổi, sẽ dùng bản đã đóng dấu."
"Ừm," Trần Nghị không chút sợ hãi liếc qua tài liệu, tùy tiện lên tiếng rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màu con ngươi của nàng vốn đã rất nhạt, bị ánh mặt trời chiếu vào lại gần như trong suốt. Giọng nói của nàng không có cảm xúc, trong mắt cũng không có ánh sáng. Dù ánh nắng có chói chang đến đâu, Trần Nghị cũng không cảm nhận được sự ấm áp, như một bệnh nhân bị tổn thương thần kinh cảm giác.
Trong ba năm chờ đợi sự phê duyệt này, Trần Nghị vẫn luôn mong đợi. Nhưng hôm nay, chỉ thị đã ở ngay trước mắt, chỉ cần nàng gật đầu, ký tên, khu đất từng ám ảnh cơn ác mộng của nàng sẽ bị san bằng. Nhưng mà, tại sao lại không vui lên được nhỉ?
...
Rời khỏi phòng hội nghị, Thẩm Tiểu Khương bị trưởng khoa giữ lại. Tối nay ở căng tin có tiệc liên hoan, nhất định phải tham gia. Thành phần tham dự đại khái là đại diện của ba doanh nghiệp, lãnh đạo nhà trường và vài đại diện sinh viên.
Thẩm Tiểu Khương muốn từ chối, nhưng không thể nào chống lại được ánh mắt cầu xin tha thiết của giáo viên chủ nhiệm. Dù sao thì bây giờ cũng không có việc gì, đi thì đi thôi.
Lần đầu tiên Thẩm Tiểu Khương đến căng tin của trường, phong cách trang trí cổ điển, tao nhã bên trong khiến cô kinh ngạc. Hóa ra trong một ngôi trường Đại học Nam Thành đậm chất công nghiệp lại có một nơi quanh co, u tĩnh như thế này. Nhưng mà, dù trang trí có tao nhã đến đâu cũng không che giấu được hơi thở mục nát.
Vừa bước vào một phòng riêng, mấy người đàn ông mặc vest da đã đợi sẵn. Mặc dù cũng không biết họ đợi làm gì, nhưng nụ cười giả tạo thật sự khiến người ta khó chịu.
Thẩm Tiểu Khương dẫn đầu một nhóm sinh viên thuộc loại sợ xã giao, từ lúc vào cửa đến giờ chưa nói được mấy câu. Đương nhiên, họ cũng không cần phải nói gì, lời nói đã bị một nghiên cứu sinh và hai sinh viên năm tư nói thay hết rồi. Trong số họ có chủ tịch hội sinh viên, còn có ủy viên đoàn ủy, nói tới nói lui thao thao bất tuyệt.
Rõ ràng đã qua giờ cơm, mọi người lại vẫn chưa lên bàn ngồi, mà lại đứng hoặc ngồi ở ghế sô pha tiếp khách. Cũng không biết là lạnh hay là không khí ở các khu vực khác trong phòng riêng có độc, mà tất cả đều chen chúc trong một tấc vuông nhỏ bé này. Thẩm Tiểu Khương không quen nhìn cảnh tượng này chỉ cảm thấy khó thở.
Trong vòng 20 phút tiếp theo, cô hoặc cúi đầu im lặng chơi điện thoại, hoặc ngẩng đầu cười giả tạo, để chứng tỏ mình không ngủ gật.
"Hi, bạn học Thẩm," một người phụ nữ cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt, không hẳn là dễ ngửi, nhưng cũng không khó ngửi, tóm lại là một mùi vị không nói được. Tóm lại, Thẩm Tiểu Khương không thích.
Tuy nhiên, đã bị gọi tên thì đương nhiên cô phải đáp lại. Quay đầu lại, chính là người phụ nữ đã đưa danh thiếp cho cô. Bạch Thư Hoa.
"Chào chị," Thẩm Tiểu Khương cứng rắn đáp lại.
Bạch Thư Hoa ăn mặc trẻ trung, cười lên hoàn toàn không giống một quản lý cấp cao của doanh nghiệp, mà càng giống một sinh viên như Thẩm Tiểu Khương.
"Bây giờ không phải là buổi tuyển dụng, không cần phải câu nệ như vậy đâu," Bạch Thư Hoa vắt chéo hai chân, cười nhìn Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương thật sự không biết phải nói gì với cô ấy. Cô rất muốn nói, mình không phải là câu nệ, chỉ là không thích không khí như thế này. Hai người cứ ngồi như vậy, câu được câu không nói chuyện vài câu.
Rất vất vả mới chịu đựng được đến lúc khai tiệc, Thẩm Tiểu Khương dẫn đầu đứng dậy, gật đầu mỉm cười với Bạch Thư Hoa rồi đi về phía bàn tròn. Đêm qua không ngủ ngon, hôm nay lại đặc biệt mệt mỏi. Cô bây giờ chỉ muốn mau ăn xong rồi về ký túc xá tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon.
"Bạn học Thẩm, em không ngại tôi ngồi cạnh em chứ?" Giọng Bạch Thư Hoa lại một lần nữa truyền tới.
Mông Thẩm Tiểu Khương còn chưa chạm vào ghế đã bị bước chân nhẹ nhàng như mèo của cô ấy dọa cho giật mình. Nhìn Bạch Thư Hoa, rồi lại nhìn những sinh viên đứng cạnh Bạch Thư Hoa, cô có chút hoang mang. Đối mặt với những nhà tài trợ này, cô có quyền từ chối sao?
May mà, trưởng khoa cáo già đã đi đến bên cạnh Bạch Thư Hoa, lịch sự mời cô ấy đi: "Tiểu Bạch tổng, cô sao có thể ngồi ở đây được chứ, đương nhiên là phải ngồi cùng với hiệu trưởng của chúng tôi rồi..."
Thẩm Tiểu Khương thở phào một hơi.
Người sinh viên vừa đứng cạnh Bạch Thư Hoa ngồi xuống, ghé vào tai Thẩm Tiểu Khương nói: "Bạn học, cậu biết Tiểu Bạch tổng à?"
Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Người bạn học đó chỉ vào bóng lưng của Bạch Thư Hoa: "Tổng giám đốc điều hành của Vạn Ninh, đồng thời cô ấy cũng là cháu gái ruột của Bạch lão gia, chủ tịch tập đoàn bất động sản Khải Hoa."
Bạch lão gia? Thẩm Tiểu Khương không có hứng thú với những thứ khác, nhưng cô đã từng nhìn thấy ghi chú "Bạch lão gia" trên điện thoại của Trần Nghị.
Một giây sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thư Hoa. Trùng hợp, đối phương cũng đang nhìn cô, còn nhíu mày với cô nữa. Cảm giác tùy tiện này có chút giống với Trần Nghị, nhưng lại hoàn toàn khác. Một cái nhíu mày tùy tiện của Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy đó là tình thú, nhưng cái nhíu mày này của Bạch Thư Hoa lại khiến Thẩm Tiểu Khương cảm thấy không lễ phép. Dù sao thì hai người họ cũng không thân.
Bên bàn tròn vây ngồi một vòng người, hoặc là trò chuyện gượng gạo, hoặc là cười làm lành. Chỉ có Thẩm Tiểu Khương im lặng, ánh mắt vô hồn giống như một đóa hoa giả.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình có thể hiểu được Trần Nghị. Bị một vòng người vây quanh, không thể không nói những lời trái với lòng mình, không thể không nở một nụ cười nịnh hót. Bởi vì bây giờ đang ngồi đây, trừ cô ra, tất cả mọi người đều như vậy.
Có lẽ xã hội này chính là như vậy, yêu cầu phải có hai mặt, yêu cầu phải uốn mình theo người, cần phải vì để hòa nhập vào một vòng tròn nào đó, đạt được một mục tiêu nào đó mà biến thành bộ dạng mình không thích.
Thẩm Tiểu Khương suy nghĩ rất nhiều, thế là im lặng. Bởi vì im lặng, cô lại càng nghĩ nhiều hơn. Trong mắt người ngoài, sự im lặng của cô không hề đáng ghét, ngược lại còn có một cảm giác cao quý, xa cách không dễ hòa nhập.
Bạch Thư Hoa đang ngồi ở xa, nâng ly rượu lén nhìn gương mặt cúi gằm của Thẩm Tiểu Khương, trên mặt lướt qua một vệt cười cực mỏng.
.
Đêm khuya, trong quán bar Venus, Trần Nghị cũng đang ngồi giữa một vòng người. Một hồi chuyện trò vui vẻ, một hồi nâng chén mời trăng sáng. Mệt quá, thật là phiền.
Trước kia, cho dù có mệt mỏi đến đâu, phiền đến đâu, ít nhất sau khi kết thúc cũng có thể nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương. Như vậy, cho dù sự chờ đợi có dày vò đến đâu, dường như cũng có thể chịu đựng được. Nhưng mà hôm nay, sau khi kết thúc chỉ có thể tự mình ở lại trong phòng khách sạn, ngẩn người nhìn căn phòng trống rỗng.
Trần Nghị nghĩ đến thôi cũng thấy ngột ngạt. Nàng không đợi tiệc tan, một mình đi ra ban công hóng gió. Hai tay lỏng lẻo đan vào nhau đặt trên lan can, đờ đẫn nhìn về phía xa. Rõ ràng là những ánh đèn neon lộng lẫy, sặc sỡ, nhưng trong mắt nàng lại giống như một bức ảnh đen trắng, ảm đạm, phai mờ.
Trần Nghị hôm nay mặc một bộ sườn xám yếm màu trắng, cổ thon dài và bờ vai vuông vức xinh đẹp, tinh xảo khiến lòng người xao xuyến. Người đi đường đi ngang qua, nhìn thấy nàng từ xa đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Có một đối tác khác tìm đến nàng, rất cung kính dâng thuốc lá.
Trần Nghị chỉ liếc nhìn điếu thuốc, cười nhẹ: "Xin lỗi, tôi cai rồi."
Nhìn làn khói bay ra từ miệng người khác, nàng không khỏi nghĩ đến vị kẹo m*t dâu tây, vừa ngọt lại vừa ngấy, làm đau cổ họng. Tại sao lại có người thích ăn loại đồ ăn này, một chút cũng không ngon.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ ngậm kẹo m*t của Thẩm Tiểu Khương, khóe môi Trần Nghị bất giác cong lên một chút. Gió nhẹ thổi qua gương mặt nàng, mang đi nụ cười trên mặt, từng chút một tiêu tan trong gió.
Sau khi tiệc tan, Trần Nghị tiễn các đối tác ra về. Ở cửa, nàng và họ đều giữ một khoảng cách an toàn. Trong mắt Hà Trung, đây là điều chưa từng có. Những người đàn ông này phần lớn đều thèm muốn thân thể của Trần Nghị. Dù là chạm vào một ngón tay, nhẹ nhàng ôm một cái, hoặc là trêu đùa một lọn tóc, họ đều sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trần Nghị biết rõ suy nghĩ của những người này, để đạt được mục đích của mình, lúc bình thường nàng đều sẽ đáp ứng.
Vậy mà hôm nay, Trần Nghị lại không làm như vậy. Nàng từ chối mọi tiếp xúc thân thể, thậm chí nụ cười cũng lạnh hơn bình thường ba phần.
"Anh vào trước đi," Trần Nghị nói với Hà Trung.
Hà Trung cúi đầu chào bóng lưng của nàng rồi quay người đi vào quán bar.
Trần Nghị một mình đứng ở cửa, nhìn đám người qua lại, và dòng xe cộ ngày một ngày một như nước chảy. Bất chợt, nàng lại nghĩ đến bản thân mình của mười ba năm trước, đứng bên lề đường, nhìn những chiếc xe lao vun vút trên đường, bánh xe lăn qua cuốn lên bụi đất. Mưa to như trút nước, một cô bé bung ô, trợn tròn đôi mắt đẹp như chuông đồng, chỉ cười với một mình nàng. Nụ cười đó như có một sức mạnh xuyên thấu mọi thứ, hóa thành một chiếc thang mây vững chắc, đưa nàng ra khỏi bóng tối của cuộc đời.
Rõ ràng là một đêm đen kịt, rõ ràng là một đôi mắt đen kịt. Trần Nghị lại nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm đó sự tự do và ánh sáng.
Nhiều năm sau, nàng lại từ trong mắt của Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy sự tự do và ánh sáng này.
Thẩm Tiểu Khương chính là sự cứu rỗi của nàng, là tự do và ánh sáng của nàng.
Hốc mắt Trần Nghị ươn ướt, nàng rất nhớ Thẩm Tiểu Khương.
"Trần Nghị, mày chính là kẻ hèn nhát, một kẻ siêu cấp hèn nhát!" Nàng lẩm bẩm, giọng không lớn, nhưng lại bị người đang đi tới nghe thấy.
Bất chợt, đối diện vang lên tiếng vỗ tay chậm rãi. Tiếng giày cao gót chói tai.
"Bravo!"
Lông mày Trần Nghị nhíu lại, gần như ngay lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói.
"Em còn biết mình là kẻ hèn nhát à?" Bạch Thư Hoa tháo kính râm ra, dang hai tay đi về phía Trần Nghị. "Lại đây, cho tỷ tỷ ôm một cái."
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 62
10.0/10 từ 11 lượt.