Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 57

482@-

Chiều thứ hai không có lớp, cũng không cần đến tiệm làm thêm.


 


Thẩm Tiểu Khương cầm điện thoại, ngẩn ngơ nhìn vào khung chat với Trần Nghị. Trống rỗng, không một ai gửi tin nhắn. Từ khi kết bạn WeChat đến giờ, hai người rất ít khi trò chuyện, có việc thì hoặc là gọi điện, hoặc là dựa vào... thần giao cách cảm.


 


Thẩm Tiểu Khương cắn môi, thầm nghĩ, có nên hỏi xem "dì út" đang làm gì, có bận không nhỉ?


 


Thôi vậy, vừa nghĩ đến vẻ mặt vội vã, phiền muộn của Trần Nghị đêm qua, chắc là nàng đang gặp phải chuyện gì khó giải quyết lắm, cũng không nên làm phiền nàng làm gì. Cún con phải học cách tự chơi một mình.


 


Thẩm Tiểu Khương cắn nắp bút, lúc thì nghĩ thông, lúc lại nghĩ không ra. Lòng dạ rối như tơ vò, lúc thì thắt nút, lúc lại tự gỡ ra.


 


"Khương bảo bối?" Tôn Giai Bảo đặt trà sữa, tiện thể gọi một ly cho cô.


 


Thẩm Tiểu Khương không mấy hứng thú với trà sữa, có thể uống, nhưng không nhiều. Hơi nước đọng trên thành ly, tụ lại thành những giọt nước ở điểm giới hạn, rồi nhanh chóng trượt xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ trên bàn.


 


"Bỏ đá, ba phần đường, thấy tình yêu sâu đậm của tớ dành cho cậu chưa," Tôn Giai Bảo kéo ghế đến bên cạnh Thẩm Tiểu Khương.


 


"Ừm." Thẩm Tiểu Khương nhàn nhạt đáp, tâm trạng không hề có chút gợn sóng.


 


Tôn Giai Bảo hút một hơi thật mạnh ly trà sữa của mình, hất cằm, nhìn sang Thẩm Tiểu Khương. Cô nàng ngồi rất gần Thẩm Tiểu Khương, có thể thấy rõ sự lơ đãng trong mắt cô.


 


"Khương, cậu sao thế?" Tôn Giai Bảo đặt ly trà sữa xuống, mặt đầy lo lắng.


 


Cô nàng và Thẩm Tiểu Khương là bạn thân nhất, từ hồi cấp ba đã là khuê mật. Cả hai đều là người qua loa, tuỳ tiện. Nhưng Tôn Giai Bảo lại nhạy bén hơn Thẩm Tiểu Khương một chút, xem như là có thể nhìn mặt đoán ý.


 


"Hửm?" Thẩm Tiểu Khương từ từ ngước mắt.


 


"Ôi, tớ có thức cả đêm chơi game cũng không ủ rũ như cậu," Tôn Giai Bảo đẩy ly trà sữa tới. "Này, trà sữa, không uống à?"


 


Thẩm Tiểu Khương lại liếc nhìn ly trà sữa, bất chợt nhớ lại lúc ở Hải Thị, cô và Trần Nghị cùng nhau uống ly sữa hạnh nhân mẹ làm. Ly sữa hạnh nhân hôm đó, thật ngon.


 


"À." Thẩm Tiểu Khương cầm lấy ly trà sữa, mân mê trong tay, hồi lâu cũng không cắm ống hút vào được.


 


"Chậc!" Tôn Giai Bảo nhìn không nổi nữa, giật lấy ly trà sữa và ống hút. "Để đấy, vẫn phải là tớ."


 


Thẩm Tiểu Khương nhận lại ly trà sữa từ tay Tôn Giai Bảo, cúi đầu uống một ngụm cho có lệ, nhỏ giọng nói một tiếng "cảm ơn".


 


Tôn Giai Bảo bên cạnh suýt nữa thì sặc. "Cậu nói gì cơ?"


 


Thẩm Tiểu Khương đặt ly trà sữa xuống, hai tay chống cằm, hệt như một thiếu nữ đang tương tư.


 


"Không phải chứ," Tôn Giai Bảo đưa mu bàn tay lên, sờ sờ trán Thẩm Tiểu Khương. "Cũng không có sốt mà."


 


Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô bạn: "Cậu làm gì đấy?"


 


Hai người đối mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Thẩm Tiểu Khương dời mắt đi trước.


 


"Ôi, Khương..."


 


"Đừng nói nữa, đang phiền đây."


 


Thẩm Tiểu Khương thu hai tay lại, gục xuống bàn, vùi cả khuôn mặt vào khuỷu tay.


 


Tôn Giai Bảo chớp mắt lia lịa, ghé vào tai Thẩm Tiểu Khương nhỏ giọng nói: "Phiền cái gì chứ, cậu mà không nói chuyện với tớ bây giờ thì đừng có hối hận."


 


Thẩm Tiểu Khương thở dài một hơi, vẫn không nói gì.


 


Tôn Giai Bảo nở một nụ cười gian xảo: "Nói cho cậu vui này, chuyện hôm qua cậu hỏi tớ ấy, tớ có đáp án rồi."


 


Hôm qua? Thẩm Tiểu Khương cẩn thận nhớ lại.


 


Tôn Giai Bảo gật gù đắc ý, vẻ mặt muốn ăn đòn: "Sinh nhật..."


 


Sinh nhật? Thẩm Tiểu Khương cố nén sự kích động trong lòng, giả vờ lãnh đạm nói: "Nói đi."


 


"Ôi, lời đến khóe miệng rồi mà lại quên mất."


 


"Tôn Giai Bảo, còn muốn phụ đạo riêng không?"


 


Tôn Giai Bảo gật đầu lia lịa: "Ngày 22 tháng 7, vừa đúng là thứ Bảy."


 


Ngày 22 tháng 7, nói cách khác, Trần Nghị là cung Cự Giải. Cung Cự Giải, là chòm sao đầu tiên của mùa hè. Người cung Cự Giải đầu óc nhạy bén, khả năng thích ứng và ứng biến đều rất mạnh. Ừm, cái này khá hợp với Trần Nghị.


 


Mặt khác, người cung Cự Giải nói chuyện không thẳng thắn, nhạy cảm đa nghi, khó chiều, sống quá nghiêm túc không có niềm vui. Cái này cũng hợp với Trần Nghị.


 


Thẩm Tiểu Khương là cung Bạch Dương. Cự Giải và Bạch Dương, độ hợp nhau là hai mươi phần trăm. Một con số khá giống nhau. Làm tròn lên, tương đương với việc không hợp nhau.


 


Thẩm Tiểu Khương nhàn nhạt "À" một tiếng, ghi nhớ ngày sinh nhật này trong lòng.


 


Bất chợt, cổ tay Thẩm Tiểu Khương bị Tôn Giai Bảo nắm lấy. Hai người đối mặt, Tôn Giai Bảo híp mắt lại.


 


"Cậu ra đây với tớ," cô nàng nói.


 


Tim Thẩm Tiểu Khương đập thịch một tiếng. Tôn Giai Bảo tuy trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ, thiếu nữ sao lại không hiểu tâm tư của thiếu nữ chứ?


 


Hai người đến phòng giặt không một bóng người. Tôn Giai Bảo tựa vào tường, nhìn quanh nhiều lần để chắc chắn không có ai khác, rồi từ từ mở lời: "Nói thật với tớ đi."


 


Thẩm Tiểu Khương cứng đờ tại chỗ, đầu ngón tay siết chặt lấy đường may quần.


 


"Lời thật gì?" Giọng cô hơi run, nhịp tim bất giác tăng nhanh.


 


Tôn Giai Bảo móc chiếc lược nhỏ màu hồng giấu trong túi ra, chải lại hai bên tóc mái, chân thành nói: "Cậu đó, lúc thì hỏi sinh nhật mẹ tớ, lúc thì hỏi sinh nhật dì út tớ, lại còn đòi phụ đạo riêng môn vi tích phân cho tớ nữa. Nói đi, có phải là..."


 


"Tớ..." Thẩm Tiểu Khương vừa định mở miệng đã bị Tôn Giai Bảo ngắt lời.


 


"Bao lâu rồi?"



 


Sau lưng Thẩm Tiểu Khương tê dại. Cô và Trần Nghị quen biết nhau không lâu, thời gian ở bên nhau lại càng ngắn hơn.


 


"Chắc cũng được một tháng rồi," lòng Thẩm Tiểu Khương tĩnh như nước, dù sao thì giấy cũng không gói được lửa. Cô quyết định thẳng thắn.


 


"Cái gì?" Tôn Giai Bảo cau mày. "Thế sao cậu không nói sớm?"


 


Thẩm Tiểu Khương: "... nói sớm?"


 


Tôn Giai Bảo cất chiếc lược, lấy điện thoại ra: "Mượn bao nhiêu?"


 


Thẩm Tiểu Khương: "Hả?"


 


Tôn Giai Bảo đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Khương: "Nói đi, muốn mượn bao nhiêu?"


 


"Không phải," Thẩm Tiểu Khương kéo ra khoảng cách với Tôn Giai Bảo. "Mượn cái gì?"


 


Tôn Giai Bảo cười cười: "Cậu đó, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không nhờ vả ai đâu. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, chẳng lẽ không phải là muốn mượn tiền tớ sao?"


 


Thẩm Tiểu Khương: "..." Đúng là thiên tài logic. Cô dở khóc dở cười. Quả nhiên, cô vẫn đánh giá quá cao trí thông minh của Tôn Giai Bảo. Cô nàng ngốc, không chỉ là vẻ bề ngoài.


 


"Đồ ngốc, tớ không có mượn tiền." Cô nói xong, liền định quay người đi.


 


"Haizz, thế thì là yêu rồi," giọng Tôn Giai Bảo chắc như đinh đóng cột.


 


"Cái gì?" Thẩm Tiểu Khương định bụng tiếp tục giấu.


 


Tôn Giai Bảo híp mắt cười: "Là ai thế, tớ có biết không?"


 


Đảo ngược lại đảo ngược. Tôn Giai Bảo có đầu óc, nhưng không nhiều.


 


Thẩm Tiểu Khương thu lại ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng, "Cậu... không chắc đã quen đâu."


 


"Hả?" Tôn Giai Bảo trợn tròn đôi mắt, há to miệng nói: "A a a? Tớ không nghe lầm chứ, cậu, Thẩm Tiểu Khương, cậu thật sự đang yêu à?"


 


Thẩm Tiểu Khương một tay bịt miệng Tôn Giai Bảo, dùng khẩu hình nói: "Bệnh à!"


 


Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc lại: "Tớ cũng không biết bọn tớ có được coi là đang yêu không nữa. Dù sao thì, bọn tớ vẫn chưa tỏ tình với nhau. Tớ bây giờ rất hoang mang."


 


"Ừm, tiếp tục đi," Tôn Giai Bảo tỏ vẻ mặt hóng hớt miễn phí.


 


Thẩm Tiểu Khương lạnh mặt: "Thôi, không nói nữa."


 


"Ây ây, đừng thế chứ, nói đi, nói đi, biết đâu chị em tớ có thể giúp được cậu thì sao." Tôn Giai Bảo điên cuồng chớp mắt với Thẩm Tiểu Khương.


 


"Cậu cũng độc thân mà," Thẩm Tiểu Khương vẫn muốn đi.


 


Tôn Giai Bảo bĩu môi: "Không thể nói như vậy được. Không ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy? Tớ đọc tiểu thuyết tán tỉnh người ta còn nhiều hơn cậu làm toán nữa đấy."


 


Thẩm Tiểu Khương lườm cô nàng một cái: "Cậu nói ai là heo?"


 


Tôn Giai Bảo xoa xoa tay, liên tục xin tha.


 


"Thế thì bây giờ các cậu đang ở trong tình huống nào rồi?"


 


"Tình huống gì là tình huống gì?"


 


"Chính là, tiến triển đến mức nào rồi?"


 


Thẩm Tiểu Khương nghẹn lại, trong đầu cô toàn là hình ảnh Trần Nghị khóc nức nở, dáng vẻ quyến rũ trên xe.


 


"Bọn tớ..." Cô ngừng một chút, đưa tay che miệng. "Bọn tớ, chưa có, chưa có... aiya, không phải đã nói với cậu rồi sao, vẫn chưa tỏ tình."


 


Tôn Giai Bảo trầm ngâm nhìn người trước mặt. "Chậc, ai chủ động?"


 


Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc nhớ lại. Chuyện này thật sự khó nói. Bảo là cô chủ động thì cũng đúng, nhưng toàn bộ nhịp điệu dường như lại chẳng nằm trong tầm kiểm soát của cô. Trần Nghị, như thể chủ động, mà lại chẳng hẳn. Cả hai, dường như đã mở miệng, nhưng cũng dường như chẳng có gì được nói ra.


 


Thấy Thẩm Tiểu Khương cúi đầu im lặng, Tôn Giai Bảo đột nhiên buông hai tay đang khoanh trước ngực ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Bảo bối, không lẽ nào cậu đang yêu thầm à?"


 


Yêu thầm? Tay đã nắm, môi đã hôn, chuyện kia cũng đã làm rồi, như vậy mà còn tính là yêu thầm được sao?


 


"Cậu thích người ta, không biết người ta có thích cậu không, hai người vẫn chưa tỏ tình. Tổng kết lại mà nói, cậu không phải là đang yêu thầm thì là gì." Tôn Giai Bảo tự cho là đã kết luận rất sâu sắc.


 


Thẩm Tiểu Khương thoáng chốc rơi vào bực bội. Im lặng vài giây, cô chịu thua: "Coi như là vậy đi. Thế thì, phải làm sao để theo đuổi người ta?"


 


Tôn Giai Bảo suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết: "Cái gì, cậu đi theo đuổi người ta á? Trường mình có ai đáng để cậu chủ động theo đuổi sao?"


 


Thẩm Tiểu Khương bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Tớ cũng đâu có nói là người trường mình đâu."


 


"Ồ...!" Tôn Giai Bảo từ từ gật đầu, giơ ngón tay cái lên. "Vẫn phải là cậu."


 


"Thế thì, rốt cuộc phải làm sao để theo đuổi?"


 


"Con trai thì dễ giải quyết lắm, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản..."


 


Không đợi Tôn Giai Bảo nói xong, Thẩm Tiểu Khương ra sức mấp máy môi, thấp giọng: "Tớ cũng đâu có nói người tớ thích là con trai đâu."


 


.


 


Ở một nơi khác, Trần Nghị và Bạch lão gia tử đang ngồi ăn trưa tại bàn bát tiên. Nàng cúi đầu, từng ngụm uống canh cá trong bát. Phong tục tập quán của Nam Thành và Hải Thị khác nhau, cách nấu canh cá cũng rất khác. Trần Nghị thích món canh đầu cá chưng của ba Thẩm Tiểu Khương hơn.


 


"Tiểu Thất, nếm thử món này đi." Lời Bạch gia vừa dứt, người hầu bên cạnh liền gắp thức ăn cho Trần Nghị. Trần Nghị kén ăn, miễn cưỡng nuốt món ăn mà ông chỉ vào bụng.


 


"Ăn xong đi với ta gặp mấy người khách," ông lão nói.


 


Trần Nghị gật đầu.



 


Bạch lão gia ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, nhàn nhạt nói tiếp: "Gần đây sắp xếp thời gian trống, đi với ta tham gia vài bữa tiệc, lộ diện một chút."


 


Trần Nghị tiếp tục gật đầu. Như một cỗ máy không có cảm xúc.


 


.


 


Trong phòng giặt của ký túc xá, những giọt nước từ vòi trượt xuống, phát ra âm thanh trong trẻo trong bồn.


 


Tôn Giai Bảo vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Tiểu Khương, nhưng rất nhanh, cô nàng lại lộ ra vẻ mặt "sớm đã biết sẽ như thế này".


 


"Haizz, xã hội bây giờ mà, cũng đâu có ai quy định là nhất định phải yêu khác giới đâu," cô nàng nhún vai.


 


Thẩm Tiểu Khương sững lại một lúc, cô không ngờ Tôn Giai Bảo lại có thể nói ra những lời như vậy.


 


"Cậu không thấy kỳ lạ à?" Cô hỏi.


 


Tôn Giai Bảo lắc đầu, vẻ mặt chân thành: "Thôi nào, có gì đâu mà kỳ lạ. Thời buổi này rồi, chị họ tớ còn công khai bạn gái hơn mình mười tuổi kia kìa. Hai người đều xinh đẹp, đều giỏi giang, ở bên nhau rất hợp. Nên tớ thấy chuyện này quá bình thường. Thích con người họ chứ đâu phải thích giới tính của họ. Cậu cứ thẳng thắn với tớ, tớ thật sự không thấy có vấn đề gì. Huống hồ, cậu còn lạ gì tớ, cậu quyết định thế nào, người chị em này chắc chắn sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện."


 


Năm lớp mười, Tôn Giai Bảo theo ba mẹ làm ăn đến Hải Thị. Là một học sinh chuyển trường từ nơi khác đến, lại thêm tính tình không tốt, nói chuyện thẳng thắn, khắp nơi đều đắc tội với người khác, ngay từ đầu cô nàng đã bị cô lập. Chính Thẩm Tiểu Khương đã xuất hiện, giải cứu Tôn Giai Bảo. Một câu nói rất đơn giản "bạn học, cậu không sao chứ", đã khiến Tôn Giai Bảo nhận định đây là người bạn thân cả đời của mình.


 


"Giai Bảo, cảm ơn cậu," vẻ mặt Thẩm Tiểu Khương thành thật.


 


"Giữa chúng ta không cần nói nhiều lời," Tôn Giai Bảo động não. "Nếu cậu thật sự muốn theo đuổi cô ấy, thì gửi tin nhắn, gọi điện thoại, hẹn gặp mặt, uống trà dạo phố xem phim, uống rượu leo núi ngắm hoàng hôn. Còn nữa, còn nữa, mua cho cô ấy một ít đồ."


 


Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc lắng nghe. Trong những điều Tôn Giai Bảo nói, có những việc Thẩm Tiểu Khương đã làm, cũng có những việc cô chưa làm.


 


"Thật ra tớ thấy tặng đồ cũng không tệ. Dù sao thì bây giờ cậu vẫn đang trong giai đoạn yêu thầm, trực tiếp hẹn gặp mặt khó tránh khỏi xấu hổ. Cậu cứ tặng những món đồ cô ấy thích để thăm dò trước đã. Nếu cô ấy không nhận, cậu lại nghĩ cách khác. Nếu cô ấy nhận, chứng tỏ cậu có hy vọng," Tôn Giai Bảo lộ vẻ mặt nghi hoặc. "Nhưng mà, cậu có biết đối phương thích gì không?"


 


Trần Nghị thích gì? Nàng thích rất nhiều thứ, nhưng lại dường như chẳng thích thứ gì. Dù sao thì về mặt vật chất, Trần Nghị nàng không thiếu thứ gì.


 


Thẩm Tiểu Khương khó xử. "Tớ thật sự không biết."


 


Tôn Giai Bảo không muốn thấy dáng vẻ đắn đo của Thẩm Tiểu Khương, bèn an ủi nói: "Thật ra những thứ vật chất cũng không nhất thiết phải có. Sau khi ở bên nhau rồi hẵng dựa vào sở thích của đối phương mà từ từ tặng cũng được. Bây giờ, quan trọng nhất là cậu phải để cô ấy thấy được tấm chân tình của cậu, cái đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì."


 


"Cậu thật sự thích cô ấy sao?"


 


"Đương nhiên."


 


"Thế thì chủ động lên, nói cho cô ấy biết đi."


 


Ban đêm, Thẩm Tiểu Khương ngồi trước bàn, cầm điện thoại, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào khung chat với Trần Nghị. Cô mở ảnh đại diện của Trần Nghị ra. Kết bạn WeChat lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Tiểu Khương cẩn thận ngắm ảnh đại diện của Trần Nghị.


 


Đó là một bức tranh sơn dầu, trong tranh có bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh như tuyết, bãi cỏ trải dài xanh mướt, điểm xuyết những đóa hoa tím. Cả khung cảnh tĩnh lặng, mang đến cảm giác thư thái, an yên. Nhưng khi mở vòng bạn bè của nàng ra, lại chẳng thấy một động thái nào.


 


Trở về giao diện trò chuyện, Thẩm Tiểu Khương chọc chọc vào điện thoại, gõ một câu.


 


Thẩm Tiểu Khương: Dì út, chị có đang bận không?


 


Không biết vì sao, bàn tay đang cầm điện thoại của Thẩm Tiểu Khương run run. Cô căng thẳng, lo lắng Trần Nghị không trả lời tin nhắn của mình, lại lo lắng Trần Nghị sẽ trả lời. Thẩm Tiểu Khương vội vàng tắt màn hình, nhìn gương mặt mình trên màn hình đen kịt, cô nhẹ thở dài.


 


Quá trình chờ đợi thật sự rất dài, rõ ràng mới trôi qua một phút đồng hồ, Thẩm Tiểu Khương lại cảm thấy như đã trôi qua một tiếng. Tiếp đó, cô lại bật sáng điện thoại, bắt chước Trần Nghị, đổi mật khẩu màn hình khóa thành sinh nhật của Trần Nghị.


 


0722, bốn con số này sao lại đáng yêu đến thế.


 


Lúc này, tin nhắn của Trần Nghị trả lời.


 


Trần Nghị: Ừm, cũng tạm.


 


Thẩm Tiểu Khương suýt nữa thì kích động ném điện thoại đi. Cô cảm thấy, mình nhất định là điên rồi, lúc tra điểm thi đại học cũng không căng thẳng như vậy.


 


Thẩm Tiểu Khương: Chị bận cả ngày sao?


 


Gửi đi xong, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy có chút không ổn, lập tức thu hồi, soạn lại một tin khác.


 


Thẩm Tiểu Khương: Lát nữa chị có phải tiếp tục bận không?


 


Thẩm Tiểu Khương cảm thấy vẫn không ổn, lại thu hồi.


 


Trần Nghị đang xem xét bản thiết kế, nhìn thao tác của Thẩm Tiểu Khương, cong môi cười. Nàng muốn biết, cô ngốc này rốt cuộc đang làm gì.


 


Chuông điện thoại di động reo lên, là Trần Nghị gọi tới.


 


Ngón tay Thẩm Tiểu Khương ướt đẫm, tìm vài lần mới bắt máy được.


 


"Alo?" Giọng Trần Nghị sâu thẳm truyền đến, mềm mại, mang theo chút khàn khàn.


 


Thẩm Tiểu Khương ra ban công, khóa cửa lại rồi mới mở miệng: "Vâng, dì út."


 


Trần Nghị: "Thấy em cứ thu hồi liên tục, muốn hỏi em rốt cuộc muốn nói gì."


 


Giọng Trần Nghị rất bình thản, giống như một ly nước sôi để nguội, không nếm ra được bất kỳ mùi vị nào.


 


Tim Thẩm Tiểu Khương thắt lại, yếu ớt mở miệng: "Em... chỉ muốn hỏi chị có phải là đã bận cả ngày, còn phải bận đến rất khuya không?"


 


Nói xong, trán và sau lưng cô đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng ở những mức độ khác nhau.


 


Hôm nay, sau khi nói chuyện với Tôn Giai Bảo, tình cảm mà cô dành cho Trần Nghị trong lòng càng thêm mãnh liệt. Cô không lúc nào không nghĩ đến Trần Nghị, nghĩ đến đôi mắt của nàng, nụ cười của nàng, muốn gặp nàng, muốn ôm nàng vào lòng, hôn nàng thật sâu. Bây giờ chỉ cần nghe thấy giọng nói của Trần Nghị, trái tim cô đã đập thình thịch, khát khao sâu thẳm trong cơ thể càng ngày càng nghiêm trọng.


 


"Chắc là còn phải bận thêm một lúc nữa." Sau khi trả lời, Trần Nghị đã tắt loa ngoài.


 


Vốn dĩ Thẩm Tiểu Khương cũng chưa nghĩ ra mình rốt cuộc muốn nói gì. Cô sợ rằng dù không nói gì, chỉ nghe giọng nói của nàng thôi cũng đã là hạnh phúc rồi. Nhưng mà, câu trả lời không mặn không nhạt của Trần Nghị khiến Thẩm Tiểu Khương càng thêm á khẩu.


 


"Em chuẩn bị ngủ à?" Nàng hỏi.


 


Giọng Trần Nghị tập trung hơn một chút so với ban nãy, thậm chí còn có thể nghe ra một chút mệt mỏi.



"Em... chưa." Thẩm Tiểu Khương căng thẳng nắm lấy một góc áo ngủ, trong gió toàn là mùi vị của Trần Nghị. Nàng không ở đây, nhưng mọi thứ xung quanh đều giống như nàng.


 


"Ừm."


 


Hai người không hiểu sao lại rơi vào im lặng. Trong lúc không nói gì, gió nhỏ đi một chút, Thẩm Tiểu Khương thấy được ngọn đèn cao áp trong sân thể dục. Cô nghĩ đến đêm hôm đó ở Hải Thị, cùng Trần Nghị nằm hôn nhau trên bãi cỏ. Đôi môi ấm áp dường như vẫn còn đó.


 


"Này nhóc, em rốt cuộc muốn nói gì?"


 


Đối mặt với câu hỏi của Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc sắp xếp lại ngôn từ trong đầu. Trong vài giây ngắn ngủi, cô đã nghĩ rất nhiều.


 


"Dì út, em... nhớ chị."


 


Đối phương im lặng. Hồi lâu sau, Thẩm Tiểu Khương mới nghiêm túc lặp lại: "Chị, em rất nhớ chị."


 


Ký túc xá đối diện tắt đèn, ánh trăng sáng lên, tựa như một lời nói dối trong suốt. Trần Nghị không nói gì, chỉ là tiếng hít thở nặng hơn một chút.


 


Tại sao Trần Nghị không nói gì, chẳng lẽ nàng không nhớ cô sao? Bàn tay đang nắm lấy vạt áo của Thẩm Tiểu Khương càng dùng sức hơn, như thể muốn xé rách tấm vải đó, để cơn gió lạnh không chút kiêng dè ùa vào.


 


"Thẩm Tiểu Khương."


 


Bên kia Trần Nghị lên tiếng. Giọng không lớn, Thẩm Tiểu Khương dường như có thể nghe thấy tiếng dòng điện yếu ớt trong ống nghe.


 


"Vâng, em đây," cô nói.


 


"Em... có muốn qua đây với chị không?"


 


.


 


Hai mươi phút sau, xe của Hà Trung dừng lại ở cổng trường. Khoảnh khắc Thẩm Tiểu Khương ngồi vào xe, cô đã ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo mà mình hằng mong nhớ.


 


"Thẩm tiểu thư, chúng ta đi thôi," Hà Trung nhàn nhạt nhìn cô qua gương chiếu hậu.


 


"Vâng," không có Trần Nghị ở đây, Thẩm Tiểu Khương có chút câu nệ. "Cứ gọi tên tôi là được rồi."


 


Hà Trung lại nhìn cô một cái, không nói gì thêm.


 


Đến Venus, Hà Trung xuống xe, mở cửa cho Thẩm Tiểu Khương. Sau đó, anh ta dẫn cô đến cửa chính của Venus.


 


"Hà tổng, chào buổi tối," mấy người bảo vệ chào anh.


 


"Thất gia đang ở trên lầu hai, cô có thể ở đây đợi một lát." Nói xong, Hà Trung liền rời đi.


 


Cánh cửa đôi bằng gỗ thật mạ vàng đóng chặt, mặc dù hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng âm ầm ĩ từ trong khe cửa. Cô đã từng đọc rất nhiều lần về miêu tả quán bar trong tiểu thuyết, nhưng lần nào cũng không có cảm giác thật. Hôm nay, lần đầu tiên đứng trước cửa quán bar, tim cô đập nhanh hơn, lòng bàn tay ướt đẫm.


 


"Muốn vào không?" Một giọng nói dịu dàng, trong trẻo lạnh lùng từ phía sau truyền đến.


 


Mấy người bảo vệ bên cạnh sau khi nhìn thấy người đến, đều đồng loạt cúi người chín mươi độ, giọng nói mang đầy vẻ kính sợ: "Thất gia, chào buổi tối!"


 


Thẩm Tiểu Khương ngây ra một lúc, đột ngột xoay người, đã nhìn thấy người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn ôm sát trên cầu thang, trong ánh đèn. Đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Nghị mặc đồ mát mẻ và tùy ý như vậy. Chiếc váy ngắn ôm sát màu đen tuyền, viền trên dưới đều được trang trí bằng lông vũ đen, lớp vải bó sát ôm lấy thân hình uyển chuyển, lồi lõm đúng chỗ, phong vận mười phần. Đặc biệt là đôi chân vừa thon vừa thẳng kia, khiến người ta chỉ cần nhìn một giây là đã chìm đắm.


 


Thẩm Tiểu Khương ra sức nuốt nước bọt, trong ánh mắt đờ đẫn tràn đầy sự tham lam thẳng thắn, cả khuôn mặt chỉ viết mấy chữ "làm với chị".


 


Ánh mắt vốn cao ngạo của người phụ nữ, khi chạm đến Thẩm Tiểu Khương liền mềm lại. Nàng khẽ hạ mi, bờ môi khép hờ, đuôi mắt cong cong, để lộ nụ cười nhàn nhạt. Tựa như ban nãy, ánh trăng mà Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy trong ký túc xá, quen thuộc đến vậy, nhưng lại hư ảo đến mức khó tin.


 


Trần Nghị vén một lọn tóc, sau đó hơi khom người, hai tay đan vào nhau đặt lên lan can cầu thang xoắn ốc màu vàng. Đôi giày cao gót màu đen, dây quai màu bạc sáng quấn đến tận đầu gối, trên đó điểm xuyết vài viên đá quý. Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, làm cho ngũ quan của Trần Nghị trở nên lập thể. Cũng làm cho những viên đá quý trên đôi giày cao gót của nàng lấp lánh tỏa sáng.


 


"Dì út, chào... chào buổi tối," giọng Thẩm Tiểu Khương như chìm trong cổ họng, khàn khàn, khô khốc.


 


Trần Nghị cười cười, thở ra một hơi. Tiếp đó, nàng lả lướt đi xuống cầu thang, đến trước mặt Thẩm Tiểu Khương. Suốt quãng đường đó, các vệ sĩ đều cúi đầu, không dám nhìn nàng.


 


Vì đi giày cao gót, Trần Nghị trông cao bằng Thẩm Tiểu Khương, thậm chí còn hơi cao hơn một chút.


 


"Hỏi em đấy, sao em không trả lời chị?" Đuôi mắt hẹp dài của Trần Nghị ngậm ý cười, dùng ngón tay se lạnh nâng cằm Thẩm Tiểu Khương, giọng điệu ngả ngớn. "Dì út của em đây đau lòng lắm đấy."


 


Cảm giác tê dại từ cằm lan ra khắp người. Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Nghị xinh đẹp động lòng người trước mắt, trong lòng dâng lên từng đợt sóng. Có lẽ là do ánh mắt của Trần Nghị quá nóng bỏng, có lẽ là do mùi hương lạnh lẽo kia quá dễ ngửi, Thẩm Tiểu Khương gật đầu. "Em...em muốn."


 


Trần Nghị cười, không chút cảm xúc nói một câu: "Mở cửa."


 


Một giây sau, hai người bảo vệ đứng gần cửa nhất, mỗi người nắm lấy một tay nắm cửa, mở toang cánh cửa lớn. Cánh cửa đôi giống như một cuộn tranh, từ từ trải rộng ra, để lộ toàn bộ khung cảnh bên trong.


 


Năm màu mười sắc, huyên náo ồn ào. Các loại mùi vị hòa quyện thành một trận chiến hooc-môn. Thẩm Tiểu Khương đột ngột xoay người, hai mắt in lên những ánh đèn biến ảo, lưu động.


 


Trần Nghị đứng sau lưng cô, từ từ đeo lên chiếc mặt nạ màu đen, đồng thời đưa cho Thẩm Tiểu Khương một cái.


 


"Đây là?" Thẩm Tiểu Khương nhìn gương mặt Trần Nghị, một chiếc mặt nạ da vừa đủ che đi phần mắt, nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra được là ai.


 


"Chủ đề tối nay chính là 'Vũ hội mặt nạ'," để Thẩm Tiểu Khương nghe rõ, Trần Nghị đã tiến đến bên tai cô nói.


 


Lúc này Thẩm Tiểu Khương mới chú ý thấy, trong hồ bơi rộng lớn, có một số người đang đeo một chiếc mặt nạ nhỏ.


 


"Cầm lấy đi, em muốn đeo thì đeo, không muốn đeo thì vứt đi cũng được." Nói xong, Trần Nghị lướt qua vai Thẩm Tiểu Khương, bước một bước vào trong.


 


Thẩm Tiểu Khương cầm chiếc mặt nạ màu đen, lòng bàn tay khẽ v**t v* những mảnh kim sa lấp lánh phía trên. Cô đuổi theo Trần Nghị. Cánh cửa đôi bằng gỗ thật từ từ khép lại, nhốt màn đêm yên tĩnh ở bên ngoài.


 


Người rất đông, chen tới chen lui. Thẩm Tiểu Khương cau mày, bám sát Trần Nghị. Cô không sợ mình bị va phải, mà là sợ người khác va phải Trần Nghị.


 


Trần Nghị giơ tay lên, một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng, áo gile xám đang ấn tai nghe nói gì đó. Tiếp đó, quầy bar được dọn dẹp, nhân viên phục vụ dẫn hai người đến ngồi ở đó. Trần Nghị là chủ quán, không cần mở thẻ, muốn ngồi ở đâu cũng được.


 


Cả một bức tường đầy các loại rượu, các bartender nam nữ đều có nhan sắc rất cao. Thẩm Tiểu Khương vừa căng thẳng lại vừa kích động, bỗng có cảm giác như tiểu thuyết chiếu vào thực tế. Cô rất vất vả mới leo lên được chiếc ghế đẩu cao, đã nhìn thấy Trần Nghị đan hai chân ngồi, một tay chống lên mặt bàn đá cẩm thạch đen vàng, chống cằm cười hì hì nhìn cô.


 


"em chưa từng ngồi ghế cao như thế này," Thẩm Tiểu Khương có chút lúng túng cười.


 


Trần Nghị đưa tay, xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Tiểu Khương. "Có ghét bạc hà không?"


 


Thẩm Tiểu Khương ngẩn người, lắc đầu.


 



Bartender rất cung kính chờ đợi.


 


Trần Nghị lại hỏi: "Chanh thì sao?"


 


Thẩm Tiểu Khương tiếp tục lắc đầu. Sau đó, Trần Nghị hài lòng nói với bartender: "Hai ly Love Potion."


 


Ánh mắt bartender thoáng một chút, lướt qua lướt lại trên mặt hai người vài lần, ngầm hiểu gật đầu.


 


Rất nhanh, hai ly đồ uống màu xanh nhạt được đẩy đến trước mặt hai người. Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn chiếc ly cao, rồi lại liếc nhìn Trần Nghị. Nàng dùng hai ngón tay kẹp thuốc kẹp lấy chiếc ly cao, từ từ di chuyển. Nàng cúi thấp đôi mắt, ánh đèn u ám huyễn ảo che trên hàng mi, làm nổi bật vẻ ưu nhã và tự phụ.


 


"Còn nhìn nữa, mặt chị sắp bị em đốt ra một cái lỗ rồi đấy," Trần Nghị nhìn chiếc ly, nhưng lời lại là nói với Thẩm Tiểu Khương.


 


Nghe vậy, Thẩm Tiểu Khương lập tức cúi đầu nhìn về phía ly của mình. Mùi bạc hà rất nồng, trong không gian tràn ngập đủ loại mùi vị này, nó có một sức mạnh xuyên thấu mọi thứ. Mùi thơm mát quẩn quanh chóp mũi Thẩm Tiểu Khương, khiến cô tạm thời tỉnh táo lại. Lá bạc hà xanh biếc, lúc thì nổi lềnh bềnh, lúc thì xuyên qua, tựa như một ốc đảo giữa đại dương.


 


"Thẩm Tiểu Khương!" Giọng Trần Nghị cao lên, màu sắc con ngươi sau chiếc mặt nạ thay đổi theo ánh đèn. Thẩm Tiểu Khương tiến tới, muốn đến gần đôi mắt này hơn một chút.


 


Trần Nghị nâng ly rượu, cổ tay giật giật, miệng ly chạm vào đôi môi đỏ tươi của nàng. Cổ nàng ngửa lên, đường viền hàm dưới và cổ thon gọn tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Một ngụm chất lỏng màu xanh nhạt trượt vào khoang miệng, thuận theo yết hầu đi xuống. Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương không ngừng lưu luyến trên cổ Trần Nghị.


 


Cô cũng nâng ly trước mặt lên, hơi ngẩng đầu, lại do dự ngay lúc chạm vào miệng ly. Lúc này, ngón tay Trần Nghị đưa tới, khẽ điểm một cái lên mu bàn tay Thẩm Tiểu Khương. Thẩm Tiểu Khương dừng lại, ánh mắt giao nhau.


 


Trần Nghị hơi nghiêng đầu, cong môi. "Rượu ở đây ngon lắm."


 


Trước mắt Thẩm Tiểu Khương nóng lên, giơ tay lên cổ tay, không chút nghĩ ngợi uống một hớp lớn. Rượu này, mùi vị rất đặc biệt. Mới vào miệng lúc đầu có chút mặn, lại có chút ngọt. Khi trượt vào yết hầu thì không hề cay. Không lâu sau, trong miệng lại sinh ra một vị đắng, vị đắng này tràn đầy vào yết hầu, cũng tràn đầy vào lòng Thẩm Tiểu Khương. Lại một lúc sau, trong miệng lại bắt đầu hồi ngọt, xen lẫn vị thanh mát của bạc hà và chanh, từng chút một ngọt trở lại.


 


"Thế nào?" Trần Nghị cười hỏi.


 


Thẩm Tiểu Khương gật đầu: "Ngon."


 


Trần Nghị cong khóe môi, đẩy ly cao về phía Thẩm Tiểu Khương. Thẩm Tiểu Khương cũng đưa ly của mình ra. Tiếng va chạm của thủy tinh lập tức bị nuốt chửng trong âm nhạc điện tử chát chúa. Thế nhưng, khi ánh mắt cô dừng lại trên dấu son môi hằn ở miệng ly Trần Nghị, lại như thể nghe được tiếng chạm ly trong trẻo, vang dội tận đáy lòng.


 


Hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau một lát. Âm nhạc bất ngờ ngắt quãng, DJ đổi ca. Một nữ DJ gợi cảm bước lên bục, mái tóc hồng rực nổi bật dưới ánh đèn, chỉ mặc áo bra cùng quần short ngắn, thân hình nóng bỏng uyển chuyển theo từng nhịp nhạc.


 


"Thẩm Tiểu Khương," Trần Nghị gọi cô.


 


"Vâng?" Thẩm Tiểu Khương thu tầm mắt lại.


 


Trần Nghị đưa tay, vung một lọn tóc của Thẩm Tiểu Khương quấn quanh đầu ngón tay. "Chúng ta có nên đi khiêu vũ không?"


 


Thẩm Tiểu Khương hôm nay không phải lần đầu tiên uống rượu, nhưng lại là lần đầu tiên khiêu vũ. Hơn nữa, còn là lần đầu tiên được một người phụ nữ mời. Một trái tim siết chặt, lại siết chặt. Cô nhìn vào đôi mắt quyến rũ sau chiếc mặt nạ của Trần Nghị, và đôi môi đỏ rực rỡ dưới ánh đèn, yết hầu ra sức lăn một cái, ngơ ngác gật đầu.


 


"Ngoan thật," Trần Nghị cười nói.


 


Một giây sau, nàng ưu nhã xuống ghế, lúc lướt qua bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, nàng nắm chặt lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo người từ trên ghế xuống. Cùng lúc đó, nàng quay người, cười nhíu mày với Thẩm Tiểu Khương. Giống như con mồi đang khiêu khích thợ săn. Không biết sống chết, nhưng lại vô cùng mê người. Nàng đã thành công khơi dậy hứng thú của người thợ săn trẻ tuổi.


 


Thẩm Tiểu Khương bị động tiến lên, nhưng trong mắt lại lóe lên sự điên cuồng muốn chiếm hữu.


 


Sàn nhảy đông nghẹt người, chen chúc như mắc cửi. Thân hình Trần Nghị lại còn gợi cảm hơn cả nữ DJ trên bục, khiến không ít ánh mắt th* t*c bị hút chặt vào nàng. Sự tham lam tr*n tr** ấy khiến Thẩm Tiểu Khương bực bội đến ngứa răng. Cô bất ngờ lật tay, nắm chặt lấy Trần Nghị, mạnh mẽ kéo người vào lòng mình. Ánh mắt cô lạnh lẽo, hung hăng trừng lại những kẻ đang dán chặt con ngươi đầy d*c v*ng kia.


 


Hai người chen qua biển người, đứng vững giữa ánh đèn đỏ chói. Chung quanh toàn là người, tiếng nhạc ầm ầm như sóng lớn, càng lúc càng đẩy bầu không khí lên cao trào. Thẩm Tiểu Khương bất giác cũng lắc lư theo nhịp. Từng tế bào trong cơ thể đều ngấm nhạc, như bị lửa thiêu đốt, máu sôi cuồn cuộn.


 


Đám đông xô đẩy, hai người bị tách ra. Trần Nghị dùng khẩu hình nói "không sao". Hiểu được, Thẩm Tiểu Khương tiếp tục lắc lư theo nhạc. Giữa hai người cách một người, không gần mà cũng chẳng xa.


 


Rất nhanh, ánh đèn trên trần chuyển sang đỏ rực. Nóng bỏng, mập mờ, như có thứ gì đó ngọ nguậy muốn bùng ra. Đám người quằn quại trên sàn nhảy, thân thể và nội tâm đều bị khơi gợi những biến hóa vi diệu, sự mập mờ và kích động dần lên men.


 


Trong một thoáng ánh mắt, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị chạm nhau. Rồi lại nhanh chóng tách ra. Sóng âm từ bốn phương tám hướng dồn tới, như hồng thủy mãnh thú nuốt chửng Thẩm Tiểu Khương, nổ tung trong cơ thể cô. Cô không nghe rõ nhịp tim mình, chỉ nghe thấy bản năng sâu kín nhất bị đánh thức.


 


Một giây sau, cô nhìn thấy Trần Nghị nhắm mắt lắc lư, gương mặt kia quá đẹp, khiến cô phải vội quay đầu đi. Ngay lúc ấy, Trần Nghị mở mắt, cũng nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương vừa quay mặt sang.


 


Vài giây sau, Thẩm Tiểu Khương lại ngước nhìn. Ánh mắt hai người một lần nữa giao nhau. Không khí lập tức nổ tung như pháo hoa rực rỡ. Các nàng đều hiểu rõ ánh mắt của nhau, khao khát khát khao của nhau. Trong cơn hỗn loạn quần ma loạn vũ, cả hai bỗng ăn ý dừng lại.


 


Đột nhiên, Thẩm Tiểu Khương vươn tay trong đám đông, nắm lấy Trần Nghị, mạnh mẽ kéo người về phía mình. Hai gương mặt áp sát. Tiếng nhạc bên tai dường như nhỏ lại, mọi chuyển động quanh họ chậm hẳn. Lần này, không ai né tránh, chỉ chăm chăm khóa chặt ánh mắt đối phương.


 


Trần Nghị đưa tay nâng lấy gương mặt Thẩm Tiểu Khương. Tầm mắt nàng lướt qua mắt cô, khựng lại một giây rồi hạ xuống, dừng trên bờ môi. Ánh mắt mê ly, môi đỏ khẽ nhếch: "Vui không?"


 


Thẩm Tiểu Khương cảm thấy, có thể mình đã say rồi, cả người trên dưới đều như đang bốc cháy. Mặt cô rất đỏ, đỏ như ánh đèn này: "Vui."


 


Nói rồi, hai tay cô ôm chặt Trần Nghị: "Em có thể hôn chị không?"


 


"Chị nói không thể, em cũng không hôn à?" Đuôi mắt hẹp dài của Trần Nghị nhắm lại, dính vào hơi nước, đồng thời cũng dính vào một vệt sáng rực màu hồng.


 


Thẩm Tiểu Khương nhắm mắt, liều lĩnh áp tới, hôn lên môi nàng. Trần Nghị cũng nhắm mắt, mặc cho sự cuồng nhiệt bùng nổ. Trong thứ ánh sáng u tối mông lung, mọi phiền muộn đều bị che giấu, chỉ còn lại niềm vui tràn trề theo nhịp điệu. Giờ khắc này, họ có thể ngạo nghễ, có thể điên cuồng. Có thể bỏ mặc tín ngưỡng, chỉ sống cho chính mình. Có thể không màng ánh mắt thiên hạ mà ôm lấy nhau, yêu lấy nhau. Hơi thở hòa quyện, trong ánh đèn đỏ cuồng say, như đang bùng cháy, như thể chẳng còn ngày mai.


 


Trên lầu hai quán bar, trong phòng nghỉ riêng của Trần Nghị. Cái bóng in trên khung cửa sổ, từ mảnh mai dần trở nên cồng kềnh. Mùa mưa dầm, thời tiết Nam Thành biến đổi thất thường, cành cây ngoài kia bị gió lớn quật đến nghiêng ngả, cố chấp níu giữ những chiếc lá cuối cùng đang giãy giụa. Tiếng mưa rào rạt trút xuống, ghế sô pha da gần cửa sổ loang lổ một mảng ướt át.


 


Trong phòng tối mờ, ánh trăng lạnh lùng ùa vào nhưng vẫn không dập tắt được ngọn lửa cuồng nhiệt đang cháy bừng. Họ thay đổi từng góc phòng, truy đuổi không ngừng: nàng trốn, cô đuổi.


 


Mồ hôi thấm ướt, quấn chặt lấy mái tóc dính trên gương mặt càng thêm trắng nõn. Trần Nghị bị người thợ săn trẻ tuổi ép chặt lên giá sách, lông mày nhíu lại, nước mắt lã chã.


 


"Thẩm Tiểu Khương, đừng mà..." Giọng nàng khàn khàn, cổ họng rát bỏng. Ngón tay run rẩy vô thức nắm lấy tóc đối phương.


 


Thẩm Tiểu Khương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tia giảo hoạt. Cô mạnh mẽ bẻ chéo hai tay đối phương, ghì chặt quá đỉnh đầu. Khóe mắt khô khốc của Trần Nghị lại một lần nữa rớm lệ.


 


"Dì út..." Thẩm Tiểu Khương nghiêng đầu, cắn nhẹ nơi cổ trắng ngần.


 


"Dì út..."


 


"Dì út, đừng ngủ."


 


"Nhìn em."


 


"Dì út...Chị thật đẹp."


 


Thợ săn bắt được con mồi, một lần lại một lần gặm nhấm, từng chút từng chút chiếm hữu. Săn mồi quá sức, lông vũ đen trên váy bay khắp nơi. Cái gọi là lần cuối cùng, thực ra chỉ để mở ra thêm những lần kế tiếp.


 


Ngoài cửa sổ, cành cây cuối cùng không chịu nổi sức nặng mà gãy rạp, lá run rẩy rơi xuống. Trận mưa mới trút xuống dữ dội hơn, cỏ xanh bị ngâm đẫm, bùn đất văng tung tóe dưới bước chân những người đi ngang bung vội chiếc ô.


 


Đêm ấy, Thẩm Tiểu Khương mơ một giấc mộng ướt át, trong mộng, cô lại hái được vầng trăng của mình về.


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 57
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...