Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 54
292@-
Nghe thấy tiếng cười của Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương quay sang nhìn nàng, đáy mắt ẩn giấu một luồng cảm xúc nóng bỏng, đậm đặc. Trần Nghị là ảo mộng thẳm sâu nhất trong đêm đen của cô. Là cả bầu trời sao mà cô khao khát có được.
"Trêu ghẹo chị à?" Trần Nghị liếc nhìn cô, nét quyến rũ nơi đuôi mắt còn kh*** g** hơn cả lời nói.
Giờ khắc này, đầu óc Thẩm Tiểu Khương rối như tơ vò, không biết phải nói gì. Ánh mắt lướt qua đôi ngươi của Trần Nghị, rồi dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang cười của nàng. Thẩm Tiểu Khương ước gì người trước mặt có thể đem sắc đỏ trên môi nhuộm lên từng tấc da thịt của mình, để nó nở rộ thành một đóa hoa diễm lệ chói mắt trong đêm tối.
Trần Nghị híp mắt, những ngón tay đang cầm dây tạp dề siết chặt lại. Lần này, Thẩm Tiểu Khương cắn môi, cố tình làm cho giọng nói của mình trở nên khêu gợi hơn một chút: "A..."
Lông mày bên trái của Trần Nghị khẽ nhếch lên, biểu cảm trên mặt rõ ràng có chút mất tự nhiên. Nàng tiến tới, chỉ cách Thẩm Tiểu Khương một khoảng mỏng như tờ giấy, dùng hơi thở ấm nóng làm xáo trộn tầm nhìn của cô: "Nói đi."
Thẩm Tiểu Khương nhìn thẳng vào mắt Trần Nghị, khàn giọng nói: "Phải, vậy... chị có cắn câu không?"
Trần Nghị nhìn chăm chú Thẩm Tiểu Khương, hàng mi run rẩy như cánh bướm, yết hầu từ từ lăn nhẹ. "Em nói xem?"
Thẩm Tiểu Khương không chịu yếu thế, đưa tay mân mê chiếc khuy cài bằng ngọc trai tinh xảo trên cổ áo Trần Nghị, từng chút một, rất chậm, rất chậm.
"Em muốn nghe chị nói."
Trần Nghị cụp mắt nhìn đoạn cổ tay của Thẩm Tiểu Khương, vành tai nóng ran. Tay nàng cũng không chịu yên phận, từ từ thu hết phần dây tạp dề còn lại vào lòng bàn tay, rồi dùng đầu ngón tay mềm mại lướt trên tấm lưng nhạy cảm của Thẩm Tiểu Khương, tới tới lui lui, quẩn quanh không dứt.
"Em đoán đi," giọng Trần Nghị nhuốm ý cười.
Thẩm Tiểu Khương đột nhiên kéo dãn khoảng cách, một làn gió se lạnh chen vào giữa hai người. Cô dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay Trần Nghị, v**t v* phần xương mềm nơi cổ tay, cười nói: "Em không muốn đoán."
Trần Nghị cong cong khóe mắt, cúi đầu vén lọn tóc vương trên má ra sau tai, rồi bỗng ngước lên, nụ cười như có như không: "Lại gần đây một chút, chị nói cho em nghe."
Thẩm Tiểu Khương nghiến răng. Trần Nghị trong những lúc kéo đẩy thế này, thật sự quá khó đoán. Nhưng cũng chính vì phần không thể nhìn thấu ấy mới khiến người ta mê mẩn.
Cô ngoan ngoãn sấn tới, nghiêng tai chờ đợi một trận "lăng trì" thân mật.
Trần Nghị tháo dây buộc tóc của Thẩm Tiểu Khương ra, vùi mặt vào mái tóc đen óng của cô, nhắm mắt, hé môi: "Chị á... đùa em thôi."
Tai Thẩm Tiểu Khương không nhạy cảm bằng Trần Nghị, nhưng cũng có thể cảm nhận được một trận ngưa ngứa. Mi mắt cô run run, ngoan ngoãn chờ đợi.
Trần Nghị nhẹ bật cười bên tai cô, sau đó áp đôi môi đỏ mọng lên vành tai Thẩm Tiểu Khương. Một nụ hôn rất nhẹ, rất nhạt, vậy mà lại có thể khuấy động cả một hồ xuân nước.
Nàng vẫn không nói ra điều gì. Vẫn là kiểu kéo đẩy cực hạn không một dấu hiệu, không một gợn sóng.
Trần Nghị vừa định lùi lại, đã bị Thẩm Tiểu Khương giữ chặt.
"Dì út...vui không?" Thẩm Tiểu Khương kéo người vào lòng, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút. Bóng hai người trên mặt đất chồng lên rồi lại tách ra, tách ra rồi lại chồng lên, không biết mệt mỏi.
Trần Nghị đưa tay nhéo nhẹ lên phần thịt mềm trên má Thẩm Tiểu Khương, giọng nói khoan thai: "Vui."
Thẩm Tiểu Khương không thích cảm giác này, như có gì đó nghẹn ở cổ họng, không lên được, cũng chẳng xuống được, khó chịu vô cùng. Mặc dù có chút ấm ức, nhưng biết làm sao được đây, cô thích Trần Nghị nhiều lắm, nên chỉ muốn nuông chiều nàng, mặc cho nàng trong trò chơi rượt đuổi này ngày một ngang tàng.
Thẩm Tiểu Khương buông người trong lòng ra, dịu dàng nói: "Ban nãy em đang nghĩ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở cửa hàng thú cưng này, chị cũng đã giúp em thắt dây tạp dề."
"Ồ? Vậy sao, chị lại không nhớ nhỉ," Trần Nghị cố tình cười thật rạng rỡ, sau đó nhân lúc Thẩm Tiểu Khương không để ý, hai tay dùng sức, thắt chặt dây lại. "Là như thế này à?"
"Chị, chị..."
"Chị làm sao?"
Thẩm Tiểu Khương không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm biển quảng cáo, nhỏ giọng nói: "Chị cũng trẻ con rồi đấy."
"Có à?"
"Có, mà còn rất đáng yêu nữa," giọng Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc hơn một chút. "Em thích chị như thế này, có lẽ ban đầu chị vốn dĩ là như vậy."
Trần Nghị chớp mắt mấy cái, không trêu cô nữa, cúi đầu nới lỏng dây tạp dề ra một chút, sau đó nhanh chóng thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
"Hoạt động này của cửa hàng các em là gì thế?" Trần Nghị đổi chủ đề, chỉ vào tấm biển.
"À, cái này sao," Thẩm Tiểu Khương nhún vai. "Chị chủ quán quyết định đấy, nói là trong thời gian diễn ra hoạt động, khách hàng mua bất kỳ một món hàng nào dưới đây sẽ được tặng hai tấm ảnh chụp lấy liền."
"Thời buổi này ai mà không có điện thoại chứ, ai lại muốn dùng máy chụp lấy liền để chụp ảnh thú cưng cơ chứ," cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Chị muốn."
"Hả?" Thẩm Tiểu Khương tưởng mình nghe nhầm.
Trần Nghị nhìn cô cười.
Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn kệ hàng trong tiệm: "Nhưng mà, trụ cào móng, lồng vận chuyển, chuông cổ, vòng Elizabeth, mèo nhà chị đều có hết rồi, không cần thiết phải mua nữa đâu, lãng phí lắm."
"Em không cần chạy doanh số à?" Trần Nghị hỏi.
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu: "Không cần."
Trần Nghị cười khẩy một tiếng, khoanh tay trước ngực, những họa tiết hoa văn chìm trên bộ sườn xám như ẩn như hiện. "Chuông cổ cho thú cưng, nghe cũng thú vị đấy."
Thẩm Tiểu Khương xua xua tay, lộ vẻ xem thường: "Cái chuông này làm sơ sài lắm, nếu chị thích thì có thể đợi đến dịp kỷ niệm cửa hàng đến nhận miễn phí, bây giờ bỏ tiền ra mua thì thật sự không cần thiết."
"Vậy sao?" Giọng Trần Nghị quyến luyến, như thể lời nói có ẩn ý.
Thẩm Tiểu Khương quay đầu nhìn nàng, thật sự không nhìn ra nàng đang nghĩ gì. Trần Nghị đưa tay sờ sờ cằm, từ từ di chuyển, vẽ những vòng tròn trên cổ mình.
"Dùng cho Công Chúa thì đúng là không cần thiết thật..."
Thẩm Tiểu Khương không nói gì, ngẩn ngơ nhìn Trần Nghị.
Trần Nghị cụp mắt: "Kỷ niệm cửa hàng là lúc nào?"
Thẩm Tiểu Khương nghĩ nghĩ, trả lời: "Trước lễ Giáng Sinh."
"Chậc..." Trần Nghị liếc mắt sang nơi khác, ánh mắt quyến rũ ngang tàng lướt đi. "Lâu quá, chị không chờ được."
Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương còn đang ngẫm nghĩ ý tứ trong câu nói này, Trần Nghị đã đưa tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua cổ cô. "Đeo ở đây, chắc là không tệ đâu."
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Tiểu Khương. "Được không?"
Hóa ra Trần Nghị không phải nói dùng cho Công Chúa, mà là dùng cho cô. Thẩm Tiểu Khương bừng tỉnh, mặt lập tức đỏ bừng. Lớn đến từng này rồi, ngoài tấm bùa hộ mệnh hồi bé, trên cổ cô chưa từng đeo thứ gì khác. Cô biết đến thứ gọi là "choker", nhưng không có cảm giác gì, cũng chưa bao giờ mua.
Ngón tay Trần Nghị lướt lên, khẽ nâng cằm Thẩm Tiểu Khương. "Chị hỏi lại lần nữa, được không?"
Rõ ràng là biểu cảm mỉm cười, rõ ràng là giọng điệu thương lượng, vậy mà lại khiến người ta không thể nào từ chối.
"Đư... Được." Bàn tay đang buông thõng bên người của Thẩm Tiểu Khương siết chặt lấy tạp dề, lúc buông ra, nơi đó đã hằn lại một vệt nhăn.
"Vậy tấm ảnh..." Cằm Thẩm Tiểu Khương được thả ra.
Trần Nghị cười, nháy mắt với Thẩm Tiểu Khương một cái.
"Chị chụp cùng em."
Gió thổi mạnh hơn một chút, làm tà sườn xám bay lên, đôi chân thon dài trắng nõn bên trong thật chói mắt.
Rõ ràng là một yêu cầu hoang đường, vậy mà Thẩm Tiểu Khương lại trả lời một câu "Được thôi".
.
"Chào mừng quý khách!"
Tiểu Nguyệt vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Nghị đi theo Thẩm Tiểu Khương vào tiệm. Thẩm Tiểu Khương gật đầu với cô bé, Tiểu Nguyệt liền lại cúi đầu làm việc.
"Còn có món đồ chơi nhỏ nào khác không?" Trần Nghị hỏi.
Có lẽ là do trong đầu Thẩm Tiểu Khương ban nãy toàn nghĩ đến những thứ "có màu", nên Trần Nghị nói gì, cô cũng có thể tự động liên tưởng đến phương diện đó.
"Suỵt!" Cô đưa tay, đặt ngón trỏ lên môi Trần Nghị.
Trần Nghị cụp mắt cong cong khóe miệng: "Sao thế, chị nói sai à? Loại mà Công Chúa có thể dùng ấy."
"À, Công... Công Chúa."
Không đợi Thẩm Tiểu Khương nói thêm gì, Trần Nghị đã nắm lấy ngón trỏ của cô, mân mê móng tay. "Có phải là," nàng cố tình nói thật chậm, "có cô bé háo sắc nào đó đang nghĩ đến chuyện xấu gì không?"
"Em..em..em..em không có mà."
Cũng thật lạ, rõ ràng hai người đã từng điên cuồng bên nhau trong đêm khuya, nhưng nhắc đến chủ đề này, Thẩm Tiểu Khương vẫn rất ngượng ngùng. Cô nhìn quanh, ánh mắt né tránh: "Dì út, đây là trong tiệm."
Trần Nghị toe toét cười, dưới đôi môi đỏ mọng là sự đắc ý như thể âm mưu đã thành công.
Thẩm Tiểu Khương nghĩ lại, Trần Nghị đúng là một người vừa yếu đuối lại vừa thích trêu đùa. Mình càng kháng cự, đối phương lại càng hứng thú.
Thẩm Tiểu Khương vừa nghĩ, vừa l**m l**m răng hàm, bỗng nhiên tiến sát lại gần Trần Nghị, định bụng gỡ lại một bàn. Tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá gần, quả thực đã dọa Trần Nghị giật nảy mình.
Sắc mặt nàng trong nháy mắt cứng đờ. Hốc mắt trợn to, đôi môi hé mở, lộ vẻ kinh ngạc. Giống như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thốt nên lời. Muôn vàn suy nghĩ hợp lại thành mấy chữ: "Thẩm... Thẩm Tiểu Khương?"
Thẩm Tiểu Khương không nhịn được cười phá lên. "Dì út, chị thật là... thú vị."
"Chẳng thú vị chút nào." Trần Nghị vừa nũng nịu vừa tức giận đấm nhẹ vào vai Thẩm Tiểu Khương một cái.
Lúc này, Tiểu Nguyệt bị tiếng chuông báo của camera giám sát thu hút, nhìn về phía màn hình. Trần Nghị quay lưng về phía ống kính, còn Thẩm Tiểu Khương thì đối diện. Cô bé ghé sát lại, nheo mắt rồi lại mở to, mở to rồi lại nheo lại, không thể tin được nhỏ giọng lẩm bẩm: "A, chị Tiểu Khương cũng sẽ cười như thế này sao?"
Cô bé bất giác ngẩng đầu nhìn về phía kệ hàng, phát hiện dây tạp dề sau lưng Thẩm Tiểu Khương đã được thắt lại.
Có khách đến, Trần Nghị mới nhớ ra vội vàng đến xem con mèo Ragdoll của mình. Thẩm Tiểu Khương đi qua bên cạnh Tiểu Nguyệt, cảm thấy ánh mắt cô bé nhìn mình không giống như trước nữa.
"Sao thế?" Cô hỏi.
Tiểu Nguyệt nhếch miệng, nhìn Trần Nghị đang đùa với mèo ở một bên, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Chị Tiểu Khương, chị gái bên kia xinh đẹp quá đi!"
Thẩm Tiểu Khương nhướng mi: "Ừ."
"Oa, chị Tiểu Khương, sao chị lại quen được chị ấy vậy?" Tiểu Nguyệt lộ vẻ mặt hóng hớt mê mẩn.
Thẩm Tiểu Khương nhìn vào tờ hóa đơn trong tay, tùy tiện đáp một câu: "Thì... quen bừa thôi."
Nghe thấy câu nói này, biểu cảm trên mặt Trần Nghị thoáng qua một nét ý vị không rõ. Nàng chợt nhớ ra, mình tiếp cận Thẩm Tiểu Khương là vì điều tra chuyện nội gián.
"Quen bừa á?" Tiểu Nguyệt cau mày nhìn lên trần nhà. "A a a, sao em lại không thể quen bừa được một chị gái như thế này chứ?"
Thẩm Tiểu Khương không phải là người thích so bì, nhưng nghe người khác khen Trần Nghị xinh đẹp, trong lòng không khỏi mừng thầm.
"Đúng vậy, không phải ai cũng có thể quen được đâu," vẻ mặt đắc ý của cô trông thật đáng yêu.
"A a a, chị Tiểu Khương, chị đang thể hiện tình cảm đấy à?" Tiểu Nguyệt bĩu môi, chớp chớp mắt.
Nói gì cơ, thể hiện tình cảm? Thẩm Tiểu Khương cứng đờ tại chỗ, máu trong người như dồn hết về tim, nơi đó đang đập loạn xạ, giống như một giây sau sẽ xé toạc ra một vết rách rồi nhảy vọt ra ngoài.
"Chị không có!" Cô ngụy biện.
Tiểu Nguyệt híp mắt, chất vấn: "Thật không, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt muốn kéo cả lụa ra rồi kìa."
"Làm việc đi," Thẩm Tiểu Khương vỗ vỗ vai cô bé, rồi đi về phía nhà kho.
.
Lúc đóng cửa, Tiểu Nguyệt đeo túi xách đi ra, mỉm cười với Trần Nghị, ngoan ngoãn gọi nàng là "tỷ tỷ". Mặc dù Trần Nghị có chút không vui, nhưng dù sao đây cũng là đồng nghiệp của Thẩm Tiểu Khương, nàng dừng lại vài giây rồi lịch sự gật đầu. Chỉ là, với vẻ ngoài của nàng, chỉ cần gật đầu một cái, mỉm cười một cái cũng giống như đang liếc mắt đưa tình.
Thẩm Tiểu Khương ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Trần Nghị, dùng vai huých nhẹ nàng: "Vui không?"
"Cái gì?" Trần Nghị tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Thẩm Tiểu Khương bĩu môi, chua loét nói: "Ban nãy cô em gái kia gọi chị là tỷ tỷ kìa."
Trần Nghị nhìn kẻ ấu trĩ trước mặt, vuốt tóc, xoa xoa vai cổ. "Đúng vậy, gọi vậy trẻ ra, sao có thể không vui được chứ."
"Thôi đi!" Thẩm Tiểu Khương méo miệng, im lặng đi ra cửa.
"Này nhóc con, này, Thẩm Tiểu Khương." Trần Nghị khoanh tay trước ngực, đứng yên tại chỗ. Giống như đang kháng cự điều gì đó.
Đèn tắt, cửa hàng chìm vào bóng tối. Thẩm Tiểu Khương thấy đối phương không đi theo, vội vàng quay người lại. "Dì út?"
Trần Nghị vẫn không hề lay động, từ từ giơ một cánh tay lên, vẫy vẫy trong bóng tối. "Đến dắt tay chị đi."
Thẩm Tiểu Khương đứng ở cửa: "Chị không thể tự đi được sao?"
"Đi không nổi." Giọng Trần Nghị mềm nhũn, mang theo một chút khàn khàn.
"Chị đang làm nũng với em đấy à?" Thẩm Tiểu Khương nổi hứng trêu chọc.
Một nửa cánh tay của Trần Nghị ẩn trong bóng tối, cổ tay và ngón tay thì ở chỗ sáng. Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương rơi trên đoạn cổ tay mảnh khảnh ấy, không nỡ dời đi.
Trần Nghị không nói gì, từ từ xoay cổ tay, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay cong lại, duỗi ra, rồi lại cong lại, lại duỗi ra.
"Có đến không?" Giọng nói mê chết người.
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em thua chị rồi."
Cô đi đến bên cạnh Trần Nghị, nắm lấy tay nàng. "Thế này được chưa?"
"Tạm được." Trần Nghị nén cười.
"Cái gì mà tạm được, đi được chưa?" Thẩm Tiểu Khương vừa nói, vừa dời chiếc ghế bên cạnh đi để Trần Nghị có thể đi mà không bị vướng, đúng là cưng chiều hết mức.
"Ừ, dắt chị đi đi." Ý cười của Trần Nghị tràn ra từ kẽ răng.
Thẩm Tiểu Khương thất thần, tiến tới hôn lên môi nàng một cái, rồi mới trầm thấp đáp một tiếng.
Hai người đi trên con đường lấp lánh ánh đèn neon, bước chân chậm rãi, không nhanh không chậm.
"Thẩm Tiểu Khương."
"Vâng."
"Ban nãy là cái tay này vỗ vai cô em gái kia." Trần Nghị vừa nói xong, liền nắm lấy tay trái của Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương hơi thấy đau, nghiêng mặt qua nhìn nàng: "Sao thế?"
"Phạt em chứ sao." Dứt lời, Trần Nghị liền giơ tay Thẩm Tiểu Khương lên, cắn nhẹ vào cổ tay cô một cái. Không nặng lắm, cũng không đau lắm, nhưng để lại một vòng dấu răng nho nhỏ.
Thẩm Tiểu Khương cảm thấy buồn cười. "Chị ghen à?"
Trần Nghị tiếp tục giơ tay Thẩm Tiểu Khương lên, không nói gì nhìn chằm chằm vào vòng dấu răng kia, đó là kiệt tác do chính mình để lại. Thẩm Tiểu Khương giả vờ giãy giụa hai cái, nhưng cũng không thật sự muốn rút tay về.
"Vậy còn chị, chẳng phải cũng cười với cô em gái kia sao?" Thẩm Tiểu Khương nói.
Trần Nghị buông tay Thẩm Tiểu Khương xuống. "Thẩm Tiểu Khương, em đúng là đồ ngốc, chị không thèm để ý đến em nữa."
"Đừng mà!"
Thấy Trần Nghị định đi về phía xe, Thẩm Tiểu Khương vội đuổi theo. "Được rồi, được rồi, em là đồ ngốc, em là đồ ngốc, nhưng chị không thể không để ý đến em được, chị mà không để ý đến em, em sẽ khóc cho chị xem."
"Em mà cũng khóc à? Em đã bao giờ khóc chưa?" Trần Nghị lộ vẻ mặt không tin.
Thẩm Tiểu Khương hít một hơi thật sâu, hai tay nắm lại giơ lên khóe mắt, giống như một chú mèo chiêu tài dụi dụi hai cái: "Ô ô ô, em buồn quá đi, em khóc đây, ô ô ô..."
Trần Nghị ngừng lại một giây, sau đó nhăn mặt bật cười.
"Ngốc thật, chị thật sự không muốn để ý đến em nữa."
Trần Nghị dở khóc dở cười, vừa định quay người, lại bị Thẩm Tiểu Khương một tay kéo vào lòng. Thẩm Tiểu Khương một tay giữ lấy gáy nàng, một tay ôm lấy lưng nàng, thấp giọng nói: "Ngoan, chị thật sự không thể không để ý đến em đâu."
Mặt Trần Nghị không đổi sắc, nhưng tay lại không yên phận. Nàng nhân cơ hội luồn vào trong áo Thẩm Tiểu Khương, đầu ngón tay se lạnh, khô ráo từng tấc từng tấc đo đạc cơ bụng săn chắc của cô.
"Không để ý đến em thì em định thế nào?" Nàng cố tình nói chậm lại.
Thẩm Tiểu Khương cố nén cảm giác nhột trên người, cúi đầu tựa vào chóp mũi nàng. "Vậy em cũng không để ý đến chị nữa."
"Vậy không được, đổi cái khác đi," Trần Nghị bá đạo nói.
Thẩm Tiểu Khương bất đắc dĩ. "Thế thì... đổi thành hôn chị thật nhiều."
Vừa dứt lời, Thẩm Tiểu Khương đã nghe thấy tiếng mở khóa xe bên cạnh. Cô quay mặt sang nhìn chiếc xe, lại bị Trần Nghị dùng tay xoay lại. "Lên xe, hôn cho chị xem."
. . . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tiểu Khương: Eo của tôi, chỉ có dì út mới được chạm vào.
Công Chúa: Tôi bị gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng, nên đừng quan tâm đến tôi.
Tiểu Nguyệt: Tôi chỉ là người qua đường, không quan trọng, nên cũng đừng quan tâm đến tôi.
Tiểu Đoán: Ôi mẹ ơi, yêu dì út của tôi quá đi!!!
Thẩm Tiểu Khương: Không phải của cậu, là của tôi.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Nghe thấy tiếng cười của Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương quay sang nhìn nàng, đáy mắt ẩn giấu một luồng cảm xúc nóng bỏng, đậm đặc. Trần Nghị là ảo mộng thẳm sâu nhất trong đêm đen của cô. Là cả bầu trời sao mà cô khao khát có được.
"Trêu ghẹo chị à?" Trần Nghị liếc nhìn cô, nét quyến rũ nơi đuôi mắt còn kh*** g** hơn cả lời nói.
Giờ khắc này, đầu óc Thẩm Tiểu Khương rối như tơ vò, không biết phải nói gì. Ánh mắt lướt qua đôi ngươi của Trần Nghị, rồi dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang cười của nàng. Thẩm Tiểu Khương ước gì người trước mặt có thể đem sắc đỏ trên môi nhuộm lên từng tấc da thịt của mình, để nó nở rộ thành một đóa hoa diễm lệ chói mắt trong đêm tối.
Trần Nghị híp mắt, những ngón tay đang cầm dây tạp dề siết chặt lại. Lần này, Thẩm Tiểu Khương cắn môi, cố tình làm cho giọng nói của mình trở nên khêu gợi hơn một chút: "A..."
Lông mày bên trái của Trần Nghị khẽ nhếch lên, biểu cảm trên mặt rõ ràng có chút mất tự nhiên. Nàng tiến tới, chỉ cách Thẩm Tiểu Khương một khoảng mỏng như tờ giấy, dùng hơi thở ấm nóng làm xáo trộn tầm nhìn của cô: "Nói đi."
Thẩm Tiểu Khương nhìn thẳng vào mắt Trần Nghị, khàn giọng nói: "Phải, vậy... chị có cắn câu không?"
Trần Nghị nhìn chăm chú Thẩm Tiểu Khương, hàng mi run rẩy như cánh bướm, yết hầu từ từ lăn nhẹ. "Em nói xem?"
Thẩm Tiểu Khương không chịu yếu thế, đưa tay mân mê chiếc khuy cài bằng ngọc trai tinh xảo trên cổ áo Trần Nghị, từng chút một, rất chậm, rất chậm.
"Em muốn nghe chị nói."
Trần Nghị cụp mắt nhìn đoạn cổ tay của Thẩm Tiểu Khương, vành tai nóng ran. Tay nàng cũng không chịu yên phận, từ từ thu hết phần dây tạp dề còn lại vào lòng bàn tay, rồi dùng đầu ngón tay mềm mại lướt trên tấm lưng nhạy cảm của Thẩm Tiểu Khương, tới tới lui lui, quẩn quanh không dứt.
"Em đoán đi," giọng Trần Nghị nhuốm ý cười.
Thẩm Tiểu Khương đột nhiên kéo dãn khoảng cách, một làn gió se lạnh chen vào giữa hai người. Cô dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay Trần Nghị, v**t v* phần xương mềm nơi cổ tay, cười nói: "Em không muốn đoán."
Trần Nghị cong cong khóe mắt, cúi đầu vén lọn tóc vương trên má ra sau tai, rồi bỗng ngước lên, nụ cười như có như không: "Lại gần đây một chút, chị nói cho em nghe."
Thẩm Tiểu Khương nghiến răng. Trần Nghị trong những lúc kéo đẩy thế này, thật sự quá khó đoán. Nhưng cũng chính vì phần không thể nhìn thấu ấy mới khiến người ta mê mẩn.
Cô ngoan ngoãn sấn tới, nghiêng tai chờ đợi một trận "lăng trì" thân mật.
Trần Nghị tháo dây buộc tóc của Thẩm Tiểu Khương ra, vùi mặt vào mái tóc đen óng của cô, nhắm mắt, hé môi: "Chị á... đùa em thôi."
Tai Thẩm Tiểu Khương không nhạy cảm bằng Trần Nghị, nhưng cũng có thể cảm nhận được một trận ngưa ngứa. Mi mắt cô run run, ngoan ngoãn chờ đợi.
Trần Nghị nhẹ bật cười bên tai cô, sau đó áp đôi môi đỏ mọng lên vành tai Thẩm Tiểu Khương. Một nụ hôn rất nhẹ, rất nhạt, vậy mà lại có thể khuấy động cả một hồ xuân nước.
Nàng vẫn không nói ra điều gì. Vẫn là kiểu kéo đẩy cực hạn không một dấu hiệu, không một gợn sóng.
Trần Nghị vừa định lùi lại, đã bị Thẩm Tiểu Khương giữ chặt.
"Dì út...vui không?" Thẩm Tiểu Khương kéo người vào lòng, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút. Bóng hai người trên mặt đất chồng lên rồi lại tách ra, tách ra rồi lại chồng lên, không biết mệt mỏi.
Trần Nghị đưa tay nhéo nhẹ lên phần thịt mềm trên má Thẩm Tiểu Khương, giọng nói khoan thai: "Vui."
Thẩm Tiểu Khương không thích cảm giác này, như có gì đó nghẹn ở cổ họng, không lên được, cũng chẳng xuống được, khó chịu vô cùng. Mặc dù có chút ấm ức, nhưng biết làm sao được đây, cô thích Trần Nghị nhiều lắm, nên chỉ muốn nuông chiều nàng, mặc cho nàng trong trò chơi rượt đuổi này ngày một ngang tàng.
Thẩm Tiểu Khương buông người trong lòng ra, dịu dàng nói: "Ban nãy em đang nghĩ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở cửa hàng thú cưng này, chị cũng đã giúp em thắt dây tạp dề."
"Ồ? Vậy sao, chị lại không nhớ nhỉ," Trần Nghị cố tình cười thật rạng rỡ, sau đó nhân lúc Thẩm Tiểu Khương không để ý, hai tay dùng sức, thắt chặt dây lại. "Là như thế này à?"
"Chị, chị..."
"Chị làm sao?"
Thẩm Tiểu Khương không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm biển quảng cáo, nhỏ giọng nói: "Chị cũng trẻ con rồi đấy."
"Có à?"
"Có, mà còn rất đáng yêu nữa," giọng Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc hơn một chút. "Em thích chị như thế này, có lẽ ban đầu chị vốn dĩ là như vậy."
Trần Nghị chớp mắt mấy cái, không trêu cô nữa, cúi đầu nới lỏng dây tạp dề ra một chút, sau đó nhanh chóng thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
"Hoạt động này của cửa hàng các em là gì thế?" Trần Nghị đổi chủ đề, chỉ vào tấm biển.
"À, cái này sao," Thẩm Tiểu Khương nhún vai. "Chị chủ quán quyết định đấy, nói là trong thời gian diễn ra hoạt động, khách hàng mua bất kỳ một món hàng nào dưới đây sẽ được tặng hai tấm ảnh chụp lấy liền."
"Thời buổi này ai mà không có điện thoại chứ, ai lại muốn dùng máy chụp lấy liền để chụp ảnh thú cưng cơ chứ," cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Chị muốn."
"Hả?" Thẩm Tiểu Khương tưởng mình nghe nhầm.
Trần Nghị nhìn cô cười.
Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn kệ hàng trong tiệm: "Nhưng mà, trụ cào móng, lồng vận chuyển, chuông cổ, vòng Elizabeth, mèo nhà chị đều có hết rồi, không cần thiết phải mua nữa đâu, lãng phí lắm."
"Em không cần chạy doanh số à?" Trần Nghị hỏi.
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu: "Không cần."
Trần Nghị cười khẩy một tiếng, khoanh tay trước ngực, những họa tiết hoa văn chìm trên bộ sườn xám như ẩn như hiện. "Chuông cổ cho thú cưng, nghe cũng thú vị đấy."
Thẩm Tiểu Khương xua xua tay, lộ vẻ xem thường: "Cái chuông này làm sơ sài lắm, nếu chị thích thì có thể đợi đến dịp kỷ niệm cửa hàng đến nhận miễn phí, bây giờ bỏ tiền ra mua thì thật sự không cần thiết."
"Vậy sao?" Giọng Trần Nghị quyến luyến, như thể lời nói có ẩn ý.
Thẩm Tiểu Khương quay đầu nhìn nàng, thật sự không nhìn ra nàng đang nghĩ gì. Trần Nghị đưa tay sờ sờ cằm, từ từ di chuyển, vẽ những vòng tròn trên cổ mình.
"Dùng cho Công Chúa thì đúng là không cần thiết thật..."
Thẩm Tiểu Khương không nói gì, ngẩn ngơ nhìn Trần Nghị.
Trần Nghị cụp mắt: "Kỷ niệm cửa hàng là lúc nào?"
Thẩm Tiểu Khương nghĩ nghĩ, trả lời: "Trước lễ Giáng Sinh."
"Chậc..." Trần Nghị liếc mắt sang nơi khác, ánh mắt quyến rũ ngang tàng lướt đi. "Lâu quá, chị không chờ được."
Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương còn đang ngẫm nghĩ ý tứ trong câu nói này, Trần Nghị đã đưa tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua cổ cô. "Đeo ở đây, chắc là không tệ đâu."
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Tiểu Khương. "Được không?"
Hóa ra Trần Nghị không phải nói dùng cho Công Chúa, mà là dùng cho cô. Thẩm Tiểu Khương bừng tỉnh, mặt lập tức đỏ bừng. Lớn đến từng này rồi, ngoài tấm bùa hộ mệnh hồi bé, trên cổ cô chưa từng đeo thứ gì khác. Cô biết đến thứ gọi là "choker", nhưng không có cảm giác gì, cũng chưa bao giờ mua.
Ngón tay Trần Nghị lướt lên, khẽ nâng cằm Thẩm Tiểu Khương. "Chị hỏi lại lần nữa, được không?"
Rõ ràng là biểu cảm mỉm cười, rõ ràng là giọng điệu thương lượng, vậy mà lại khiến người ta không thể nào từ chối.
"Đư... Được." Bàn tay đang buông thõng bên người của Thẩm Tiểu Khương siết chặt lấy tạp dề, lúc buông ra, nơi đó đã hằn lại một vệt nhăn.
"Vậy tấm ảnh..." Cằm Thẩm Tiểu Khương được thả ra.
Trần Nghị cười, nháy mắt với Thẩm Tiểu Khương một cái.
"Chị chụp cùng em."
Gió thổi mạnh hơn một chút, làm tà sườn xám bay lên, đôi chân thon dài trắng nõn bên trong thật chói mắt.
Rõ ràng là một yêu cầu hoang đường, vậy mà Thẩm Tiểu Khương lại trả lời một câu "Được thôi".
.
"Chào mừng quý khách!"
Tiểu Nguyệt vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Nghị đi theo Thẩm Tiểu Khương vào tiệm. Thẩm Tiểu Khương gật đầu với cô bé, Tiểu Nguyệt liền lại cúi đầu làm việc.
"Còn có món đồ chơi nhỏ nào khác không?" Trần Nghị hỏi.
Có lẽ là do trong đầu Thẩm Tiểu Khương ban nãy toàn nghĩ đến những thứ "có màu", nên Trần Nghị nói gì, cô cũng có thể tự động liên tưởng đến phương diện đó.
"Suỵt!" Cô đưa tay, đặt ngón trỏ lên môi Trần Nghị.
Trần Nghị cụp mắt cong cong khóe miệng: "Sao thế, chị nói sai à? Loại mà Công Chúa có thể dùng ấy."
"À, Công... Công Chúa."
Không đợi Thẩm Tiểu Khương nói thêm gì, Trần Nghị đã nắm lấy ngón trỏ của cô, mân mê móng tay. "Có phải là," nàng cố tình nói thật chậm, "có cô bé háo sắc nào đó đang nghĩ đến chuyện xấu gì không?"
"Em..em..em..em không có mà."
Cũng thật lạ, rõ ràng hai người đã từng điên cuồng bên nhau trong đêm khuya, nhưng nhắc đến chủ đề này, Thẩm Tiểu Khương vẫn rất ngượng ngùng. Cô nhìn quanh, ánh mắt né tránh: "Dì út, đây là trong tiệm."
Trần Nghị toe toét cười, dưới đôi môi đỏ mọng là sự đắc ý như thể âm mưu đã thành công.
Thẩm Tiểu Khương nghĩ lại, Trần Nghị đúng là một người vừa yếu đuối lại vừa thích trêu đùa. Mình càng kháng cự, đối phương lại càng hứng thú.
Thẩm Tiểu Khương vừa nghĩ, vừa l**m l**m răng hàm, bỗng nhiên tiến sát lại gần Trần Nghị, định bụng gỡ lại một bàn. Tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá gần, quả thực đã dọa Trần Nghị giật nảy mình.
Sắc mặt nàng trong nháy mắt cứng đờ. Hốc mắt trợn to, đôi môi hé mở, lộ vẻ kinh ngạc. Giống như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thốt nên lời. Muôn vàn suy nghĩ hợp lại thành mấy chữ: "Thẩm... Thẩm Tiểu Khương?"
Thẩm Tiểu Khương không nhịn được cười phá lên. "Dì út, chị thật là... thú vị."
"Chẳng thú vị chút nào." Trần Nghị vừa nũng nịu vừa tức giận đấm nhẹ vào vai Thẩm Tiểu Khương một cái.
Lúc này, Tiểu Nguyệt bị tiếng chuông báo của camera giám sát thu hút, nhìn về phía màn hình. Trần Nghị quay lưng về phía ống kính, còn Thẩm Tiểu Khương thì đối diện. Cô bé ghé sát lại, nheo mắt rồi lại mở to, mở to rồi lại nheo lại, không thể tin được nhỏ giọng lẩm bẩm: "A, chị Tiểu Khương cũng sẽ cười như thế này sao?"
Cô bé bất giác ngẩng đầu nhìn về phía kệ hàng, phát hiện dây tạp dề sau lưng Thẩm Tiểu Khương đã được thắt lại.
Có khách đến, Trần Nghị mới nhớ ra vội vàng đến xem con mèo Ragdoll của mình. Thẩm Tiểu Khương đi qua bên cạnh Tiểu Nguyệt, cảm thấy ánh mắt cô bé nhìn mình không giống như trước nữa.
"Sao thế?" Cô hỏi.
Tiểu Nguyệt nhếch miệng, nhìn Trần Nghị đang đùa với mèo ở một bên, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Chị Tiểu Khương, chị gái bên kia xinh đẹp quá đi!"
Thẩm Tiểu Khương nhướng mi: "Ừ."
"Oa, chị Tiểu Khương, sao chị lại quen được chị ấy vậy?" Tiểu Nguyệt lộ vẻ mặt hóng hớt mê mẩn.
Thẩm Tiểu Khương nhìn vào tờ hóa đơn trong tay, tùy tiện đáp một câu: "Thì... quen bừa thôi."
Nghe thấy câu nói này, biểu cảm trên mặt Trần Nghị thoáng qua một nét ý vị không rõ. Nàng chợt nhớ ra, mình tiếp cận Thẩm Tiểu Khương là vì điều tra chuyện nội gián.
"Quen bừa á?" Tiểu Nguyệt cau mày nhìn lên trần nhà. "A a a, sao em lại không thể quen bừa được một chị gái như thế này chứ?"
Thẩm Tiểu Khương không phải là người thích so bì, nhưng nghe người khác khen Trần Nghị xinh đẹp, trong lòng không khỏi mừng thầm.
"Đúng vậy, không phải ai cũng có thể quen được đâu," vẻ mặt đắc ý của cô trông thật đáng yêu.
"A a a, chị Tiểu Khương, chị đang thể hiện tình cảm đấy à?" Tiểu Nguyệt bĩu môi, chớp chớp mắt.
Nói gì cơ, thể hiện tình cảm? Thẩm Tiểu Khương cứng đờ tại chỗ, máu trong người như dồn hết về tim, nơi đó đang đập loạn xạ, giống như một giây sau sẽ xé toạc ra một vết rách rồi nhảy vọt ra ngoài.
"Chị không có!" Cô ngụy biện.
Tiểu Nguyệt híp mắt, chất vấn: "Thật không, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt muốn kéo cả lụa ra rồi kìa."
"Làm việc đi," Thẩm Tiểu Khương vỗ vỗ vai cô bé, rồi đi về phía nhà kho.
.
Lúc đóng cửa, Tiểu Nguyệt đeo túi xách đi ra, mỉm cười với Trần Nghị, ngoan ngoãn gọi nàng là "tỷ tỷ". Mặc dù Trần Nghị có chút không vui, nhưng dù sao đây cũng là đồng nghiệp của Thẩm Tiểu Khương, nàng dừng lại vài giây rồi lịch sự gật đầu. Chỉ là, với vẻ ngoài của nàng, chỉ cần gật đầu một cái, mỉm cười một cái cũng giống như đang liếc mắt đưa tình.
Thẩm Tiểu Khương ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Trần Nghị, dùng vai huých nhẹ nàng: "Vui không?"
"Cái gì?" Trần Nghị tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Thẩm Tiểu Khương bĩu môi, chua loét nói: "Ban nãy cô em gái kia gọi chị là tỷ tỷ kìa."
Trần Nghị nhìn kẻ ấu trĩ trước mặt, vuốt tóc, xoa xoa vai cổ. "Đúng vậy, gọi vậy trẻ ra, sao có thể không vui được chứ."
"Thôi đi!" Thẩm Tiểu Khương méo miệng, im lặng đi ra cửa.
"Này nhóc con, này, Thẩm Tiểu Khương." Trần Nghị khoanh tay trước ngực, đứng yên tại chỗ. Giống như đang kháng cự điều gì đó.
Đèn tắt, cửa hàng chìm vào bóng tối. Thẩm Tiểu Khương thấy đối phương không đi theo, vội vàng quay người lại. "Dì út?"
Trần Nghị vẫn không hề lay động, từ từ giơ một cánh tay lên, vẫy vẫy trong bóng tối. "Đến dắt tay chị đi."
Thẩm Tiểu Khương đứng ở cửa: "Chị không thể tự đi được sao?"
"Đi không nổi." Giọng Trần Nghị mềm nhũn, mang theo một chút khàn khàn.
"Chị đang làm nũng với em đấy à?" Thẩm Tiểu Khương nổi hứng trêu chọc.
Một nửa cánh tay của Trần Nghị ẩn trong bóng tối, cổ tay và ngón tay thì ở chỗ sáng. Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương rơi trên đoạn cổ tay mảnh khảnh ấy, không nỡ dời đi.
Trần Nghị không nói gì, từ từ xoay cổ tay, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay cong lại, duỗi ra, rồi lại cong lại, lại duỗi ra.
"Có đến không?" Giọng nói mê chết người.
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em thua chị rồi."
Cô đi đến bên cạnh Trần Nghị, nắm lấy tay nàng. "Thế này được chưa?"
"Tạm được." Trần Nghị nén cười.
"Cái gì mà tạm được, đi được chưa?" Thẩm Tiểu Khương vừa nói, vừa dời chiếc ghế bên cạnh đi để Trần Nghị có thể đi mà không bị vướng, đúng là cưng chiều hết mức.
"Ừ, dắt chị đi đi." Ý cười của Trần Nghị tràn ra từ kẽ răng.
Thẩm Tiểu Khương thất thần, tiến tới hôn lên môi nàng một cái, rồi mới trầm thấp đáp một tiếng.
Hai người đi trên con đường lấp lánh ánh đèn neon, bước chân chậm rãi, không nhanh không chậm.
"Thẩm Tiểu Khương."
"Vâng."
"Ban nãy là cái tay này vỗ vai cô em gái kia." Trần Nghị vừa nói xong, liền nắm lấy tay trái của Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương hơi thấy đau, nghiêng mặt qua nhìn nàng: "Sao thế?"
"Phạt em chứ sao." Dứt lời, Trần Nghị liền giơ tay Thẩm Tiểu Khương lên, cắn nhẹ vào cổ tay cô một cái. Không nặng lắm, cũng không đau lắm, nhưng để lại một vòng dấu răng nho nhỏ.
Thẩm Tiểu Khương cảm thấy buồn cười. "Chị ghen à?"
Trần Nghị tiếp tục giơ tay Thẩm Tiểu Khương lên, không nói gì nhìn chằm chằm vào vòng dấu răng kia, đó là kiệt tác do chính mình để lại. Thẩm Tiểu Khương giả vờ giãy giụa hai cái, nhưng cũng không thật sự muốn rút tay về.
"Vậy còn chị, chẳng phải cũng cười với cô em gái kia sao?" Thẩm Tiểu Khương nói.
Trần Nghị buông tay Thẩm Tiểu Khương xuống. "Thẩm Tiểu Khương, em đúng là đồ ngốc, chị không thèm để ý đến em nữa."
"Đừng mà!"
Thấy Trần Nghị định đi về phía xe, Thẩm Tiểu Khương vội đuổi theo. "Được rồi, được rồi, em là đồ ngốc, em là đồ ngốc, nhưng chị không thể không để ý đến em được, chị mà không để ý đến em, em sẽ khóc cho chị xem."
"Em mà cũng khóc à? Em đã bao giờ khóc chưa?" Trần Nghị lộ vẻ mặt không tin.
Thẩm Tiểu Khương hít một hơi thật sâu, hai tay nắm lại giơ lên khóe mắt, giống như một chú mèo chiêu tài dụi dụi hai cái: "Ô ô ô, em buồn quá đi, em khóc đây, ô ô ô..."
Trần Nghị ngừng lại một giây, sau đó nhăn mặt bật cười.
"Ngốc thật, chị thật sự không muốn để ý đến em nữa."
Trần Nghị dở khóc dở cười, vừa định quay người, lại bị Thẩm Tiểu Khương một tay kéo vào lòng. Thẩm Tiểu Khương một tay giữ lấy gáy nàng, một tay ôm lấy lưng nàng, thấp giọng nói: "Ngoan, chị thật sự không thể không để ý đến em đâu."
Mặt Trần Nghị không đổi sắc, nhưng tay lại không yên phận. Nàng nhân cơ hội luồn vào trong áo Thẩm Tiểu Khương, đầu ngón tay se lạnh, khô ráo từng tấc từng tấc đo đạc cơ bụng săn chắc của cô.
"Không để ý đến em thì em định thế nào?" Nàng cố tình nói chậm lại.
Thẩm Tiểu Khương cố nén cảm giác nhột trên người, cúi đầu tựa vào chóp mũi nàng. "Vậy em cũng không để ý đến chị nữa."
"Vậy không được, đổi cái khác đi," Trần Nghị bá đạo nói.
Thẩm Tiểu Khương bất đắc dĩ. "Thế thì... đổi thành hôn chị thật nhiều."
Vừa dứt lời, Thẩm Tiểu Khương đã nghe thấy tiếng mở khóa xe bên cạnh. Cô quay mặt sang nhìn chiếc xe, lại bị Trần Nghị dùng tay xoay lại. "Lên xe, hôn cho chị xem."
. . . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tiểu Khương: Eo của tôi, chỉ có dì út mới được chạm vào.
Công Chúa: Tôi bị gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng, nên đừng quan tâm đến tôi.
Tiểu Nguyệt: Tôi chỉ là người qua đường, không quan trọng, nên cũng đừng quan tâm đến tôi.
Tiểu Đoán: Ôi mẹ ơi, yêu dì út của tôi quá đi!!!
Thẩm Tiểu Khương: Không phải của cậu, là của tôi.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 54
10.0/10 từ 11 lượt.