Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 4

198@-

Trời đổ mưa.


 


Cửa sổ nhà vệ sinh không đóng, gió luồn qua màn mưa, lúc mạnh lúc nhẹ.


 


Thẩm Tiểu Khương dừng bước, nhìn những cành cây chao đảo trong mưa gió ngoài cửa sổ, cho đến khi tiếng nước chảy bên trong vang lên, cô mới sực tỉnh.


 


Cánh cửa phòng rửa tay được làm bằng kính mờ, từ bên ngoài không thể nhìn thấy rõ bên trong.


 


Một giây, hai giây.


 


Tiếng nước ngừng lại.


 


Thẩm Tiểu Khương vẫn chưa bước tới. Cô vốn không có nhu cầu đi vệ sinh, cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đến đây.


 


Có nên đi vào không? Cô tự hỏi lòng mình. Vào trong làm gì chứ? Cô cũng không biết.


 


Bóng người sau lớp kính mờ lay động, dường như đã lùi lại vài bước, ẩn mình khỏi tầm mắt.


 


Thẩm Tiểu Khương nhướng mày, lòng đầy tò mò. Đi vệ sinh xong, rửa tay xong, tại sao người đó vẫn chưa ra ngoài?


 


Cách đó không xa, một vài cô gái đang đi về phía nhà vệ sinh nữ.


 


Không thể để bị coi là kẻ b**n th** được.


 


Thẩm Tiểu Khương nghiến răng, chuẩn bị đưa tay vặn nắm cửa. Nhưng đúng lúc này, một tiếng "cạch", cánh cửa kính mờ được mở ra từ bên trong.


 


Giây phút ấy, Thẩm Tiểu Khương hối hận vì đã bốc đồng đi theo. Cô không muốn tái ngộ theo cách này, cũng không muốn làm đối phương cảm thấy không thoải mái.


 


Thật phiền phức. Và cũng thật ngốc nghếch.


 


"Phó tổng, ngài cứ nói, tôi đang nghe..." Trần Nghị vừa nhường đường cho Thẩm Tiểu Khương, vừa nói chuyện điện thoại.


 


Thẩm Tiểu Khương cúi gằm mặt suốt cả quá trình. Tim cô đập rất nhanh và mạnh. Cô thề, tối nay là lần thảm hại nhất trong cuộc đời mình.


 


Bỗng nhiên, một mảng váy màu xanh sẫm lọt vào tầm mắt, ánh nhìn của Thẩm Tiểu Khương cũng dịch chuyển theo.


 


Giọng nói trong điện thoại đột ngột im bặt.


 



Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương từ từ dời lên, chột dạ liếc qua tấm lưng trần chi chít hình xăm của Trần Nghị. Nàng thật mỏng manh, thật gầy. Thân hình trước sau lồi lõm, da thịt dường như chỉ đắp vào đúng nơi cần đắp.


 


Chỉ thấy Trần Nghị phẩy tay, nói với những người vừa tới: "Bên trong đang sửa chữa, chỉ đủ cho một người dùng, các cô đi tầng khác đi."


 


Bàn tay Thẩm Tiểu Khương đang đặt trên nắm cửa bỗng siết chặt, hai giây sau mới vặn mở.


 


Không kịp nghĩ nhiều, cô vội chui vào nhà vệ sinh.


 


Nhà vệ sinh này rất lớn, một dãy sáu phòng đều trống không, cũng không dán biển báo sửa chữa. Cô liếc nhìn cánh cửa kính mờ đã đóng lại, rồi quay đầu nhìn hình ảnh hoảng hốt của chính mình trong gương, cảm thấy vừa khó hiểu vừa kỳ diệu.


 


Tại sao Trần Nghị lại nói như vậy? Cứ như thể cố tình không muốn người khác dùng nhà vệ sinh này. Tại sao chứ? Không lẽ nào! Hay là mình ảo giác...


 


Trên vòi nước có một giọt nước sắp rơi, giống như trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Tiểu Khương lúc này.


 


Đi vệ sinh xong, Thẩm Tiểu Khương mở cửa bước ra thì thấy Trần Nghị đang dựa vào cửa sổ nghịch điện thoại. Trái tim vừa mới hạ xuống lại bất chợt treo lên.


 


Loại tình huống này có nên chào hỏi không nhỉ?


 


Thẩm Tiểu Khương hé miệng, nhưng lại không thốt nên lời.


 


Trần Nghị rất trắng, là kiểu trắng do được chăm sóc kỹ lưỡng. Ánh sáng lạnh từ điện thoại và ánh sáng ấm từ đèn trần hòa vào nhau, phủ lên nàng một lớp màng lọc vừa dịu dàng, lại vừa trong suốt. Chiếc váy lụa màu xanh sẫm buông hờ trên chiếc cổ mảnh khảnh, những nếp gấp trước ngực không che giấu được vẻ quyến rũ. Nàng lơ đãng nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt lười biếng như một nàng mèo, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ khiến người ta liếc qua một lần mà nhớ thương cả đời.


 


Thẩm Tiểu Khương lại một lần nữa cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân không bước nổi.


 


Trần Nghị chậm rãi ngẩng đầu, động tác rất nhẹ nhàng.


 


Lại một lần nữa đối diện, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy mình bị sắc đẹp vạn lần bạo kích. Trong lòng cô hoảng loạn. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lúc này nhất định phải nói gì đó!


 


Thẩm Tiểu Khương tuy không mắc chứng "hướng ngoại hạng nặng" như Tôn Giai Bảo, nhưng cũng không đến nỗi nhút nhát, câu nệ đến mức không bật ra được một chữ.


 


Để chứng minh mình không phải mắc chứng sợ xã hội, cô nuốt nước bọt, nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng đến đây đi vệ sinh."


 


Ánh mắt Trần Nghị nhàn nhạt, không có bất kỳ gợn sóng nào. Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ gật đầu, rồi lại tiếp tục nhìn vào điện thoại, hàng mi dài và rậm đổ bóng mờ trên gò má.


 


...


 


Bầu không khí rơi vào im lặng đầy ngượng ngùng.


 


Thôi được rồi, đúng là không phải sợ xã hội, mà là "liệt xã hội" giai đoạn cuối, hết thuốc chữa.



Thẩm Tiểu Khương bấu chặt các đầu ngón chân, trong lòng tự mắng mình tám trăm lần. Giờ này, cảnh này, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!


 


Cho đến khi tiệc sinh nhật kết thúc, Trần Nghị cũng không quay lại bàn tiệc. Có lẽ, ngoài Thẩm Tiểu Khương ra, không một ai quan tâm đến tung tích của nàng.


 


Vì phải cùng về trường, nên Thẩm Tiểu Khương và gia đình Tôn Giai Bảo là những người cuối cùng rời khỏi sảnh tiệc. Lúc sắp đi, Thẩm Tiểu Khương để ý thấy chiếc áo vest của Trần Nghị vẫn còn vắt trên lưng ghế.


 


Nó nằm đó lẻ loi, như một con búp bê bẩn thỉu, rách rưới bị vứt bỏ.


 


Rõ ràng không liên quan gì đến mình, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại không thể làm ngơ. Cô bước tới, cẩn thận dùng hai tay nhấc chiếc áo khoác lên, rồi treo vào khuỷu tay mình.


 


Thơm quá.


 


Thẩm Tiểu Khương theo bản năng đưa chiếc áo lên mũi ngửi, thật sự rất thơm. Đó là một mùi hương mà cô không thể diễn tả được. Có mùi hoa, có mùi gỗ.


 


"Khương," nghe thấy tiếng Tôn Giai Bảo, Thẩm Tiểu Khương giật nảy mình. Cô còn chưa kịp ngẩng đầu, Tôn Giai Bảo đã chạy đến sau lưng: "Nhìn gì thế?"


 


Thẩm Tiểu Khương ho nhẹ một tiếng, tai nóng bừng: "Cái này, hình như là áo của dì út cậu."


 


Tôn Giai Bảo liếc nhìn: "Ồ, chắc dì ấy quên rồi."


 


"Vậy tớ mang qua cho dì ấy nhé?" Thẩm Tiểu Khương vội nói.


 


Tôn Giai Bảo nhướng mày: "Dì ấy đi rồi."


 


"Đi... rồi à?" Thẩm Tiểu Khương nhìn chiếc áo vest trong khuỷu tay, nhỏ giọng lặp lại.


 


Tôn Giai Bảo véo má Thẩm Tiểu Khương, cười nói: "Không biết còn tưởng cậu thích dì ấy đấy."


 


Thẩm Tiểu Khương giả vờ tức giận: "Nói... nói linh tinh gì thế?"


 


Tôn Giai Bảo xoa cằm, ra vẻ suy tư: "Hừm, mà thôi, tốt nhất cậu đừng nên thích dì ấy, không có kết quả đâu. Người như dì út tớ ấy mà, chậc chậc chậc..."


 


"Ý cậu là sao?" Thẩm Tiểu Khương thắc mắc.


 


"Người theo đuổi dì ấy vô số, nhưng chưa bao giờ yêu đương, tâm trí toàn đặt vào việc kiếm tiền thôi." Tôn Giai Bảo nói.


 


Thẩm Tiểu Khương hỏi dồn: "Vậy có phải là vì chưa gặp được người dì ấy thích không?"


 


"Thôi đi, xu hướng của dì ấy có lẽ không phải là con người đâu. Dì ấy không thích người nhỏ tuổi hơn, không thích người cao hơn mình, còn không thích kiểu lụy tình," Tôn Giai Bảo nhún vai, "'Người khôn không vướng vào lưới tình, làm giàu mới là chuyện cấp bách', câu này chính là để nói về dì út nhà tớ đấy, xu hướng của dì ấy là tiền."



 


Không thích người nhỏ tuổi hơn?


 


Thẩm Tiểu Khương nhìn áo vest, chìm vào im lặng.


 


"Này, Khương, không phải cậu..." Tôn Giai Bảo cố tình nhấn mạnh chữ "không".


 


Thẩm Tiểu Khương lườm cô bạn một cái: "Tớ đã nói là không có!"


 


Thẩm Tiểu Khương không chắc mình có thích con gái hay không, nhưng cô chắc chắn mình không thích con trai. Bố mẹ đặt kỳ vọng rất cao vào Thẩm Tiểu Khương, nên cô luôn đặt việc học lên hàng đầu, độc thân từ trong trứng suốt 21 năm. Ngoài Tôn Giai Bảo ra, dường như cô chưa từng xây dựng một mối quan hệ tình cảm thân thiết dễ dàng với bất kỳ ai.


 


"Lát nữa ba tớ đưa chúng ta về trường, cậu cứ vứt áo khoác của dì út tớ lên xe là được."


 


Tôn Giai Bảo nói xong, tự nhiên khoác tay Thẩm Tiểu Khương, còn Thẩm Tiểu Khương thì chu đáo xách váy giúp bạn. Chỉ là giờ phút này, trong lòng cô dâng lên một nỗi mất mát mơ hồ.


 


.


 


Mưa ngày càng lớn, như muốn nhấn chìm cả thành phố. Trần Nghị khoanh tay tựa vào cửa sổ xe, ngẩn người. Ánh đèn neon mờ ảo qua làn nước mưa hắt lên gương mặt nàng.


 


"Thất gia, vừa rồi thư ký của Phó tổng có gửi cho tôi một email, là về dự án quyên góp xây dựng thư viện cho Đại học Nam Thành." Hà Trung cẩn thận nói.


 


Trần Nghị áp lòng bàn tay lên cửa kính xe, di chuyển theo những vệt nước mưa trượt xuống. Gương mặt nàng không chút biểu cảm, lạnh như một tảng băng ngàn năm.


 


"Ừ, biết rồi," nàng nói, "Ông ta cũng gọi cho tôi rồi."


 


Vẻ mặt Hà Trung lộ rõ sự bất mãn: "Rượu cũng uống rồi, tiền cũng cầm rồi, bây giờ lại ném cho chúng ta cái dự án xây thư viện vừa tốn tiền vừa không mang lại lợi lộc gì, là có ý gì đây?"


 


Trần Nghị im lặng.


 


Hà Trung khẽ hừ một tiếng, nói tiếp: "Rốt cuộc ông ta có đang giúp chị không vậy, hay chỉ muốn lừa gạt chị thôi?"


 


Ngón tay Trần Nghị dừng lại, nàng lấy từ trong túi xách ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ, liếc nhìn Hà Trung: "Trông tôi dễ lừa gạt đến vậy sao?"


 


Hà Trung lắc đầu: "Thất gia, tôi không có ý đó, chỉ là tôi không ưa nổi ông ta, cười lên cứ gian gian, chắc là muốn chiếm hời của chị."


 


"Chỉ bằng ông ta?" Trần Nghị cong môi cười, để lộ vẻ giảo hoạt, "Cũng xứng sao?"


 


Hà Trung im lặng.


 



 


Ra tay sấm rền gió cuốn, lạnh lùng tàn nhẫn, nhìn khắp Nam Thành này, thật sự không có ai dám tùy tiện chiếm hời của nàng.


 


"Bạch lão gia từ ba năm trước đã bắt đầu chú trọng vào các hoạt động công ích, tiền bạc bỏ ra không ít, nhưng ông ấy cũng không có ý định dừng lại. Phòng mạt chược ở viện dưỡng lão, nhà ăn ở viện phúc lợi, các dự án giải trí thể thao cho người khuyết tật, cái nào mà không phải là việc làm tốn tiền không công?"


 


Trần Nghị dừng lại hai giây, lấy ra một chiếc bật lửa tinh xảo, lạnh lùng nói tiếp: "Họ Phó muốn tôi cũng làm chút công ích, để ghi điểm trong mắt lão gia."


 


Hà Trung gật đầu lia lịa.


 


Sau đó, Trần Nghị không nói gì nữa, Hà Trung cũng im lặng, tắt đi bản nhạc nhẹ đang phát, bởi vì Trần Nghị không thích.


 


"Cô bé đó trông có chút ngốc nghếch." Một lúc lâu sau, nàng lên tiếng.


 


Hà Trung ngượng ngùng nhìn nàng qua gương chiếu hậu: "Thất gia, chị đang nói đến... Thẩm Tiểu Khương?"


 


Trần Nghị cầm điếu thuốc thanh mảnh, xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Tên của cô bé... có chút đáng yêu."


 


Đáng yêu?


 


Đây là lần đầu tiên Trần Nghị dùng từ này để miêu tả một người.


 


Hà Trung sững sờ, nhìn vào gương chiếu hậu, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, gạt cần gạt nước nhanh hơn một nấc.


 


Không nên nghĩ nhiều, Thất gia chắc chắn là vì chuyện điều tra nội gián nên mới kích động nói như vậy. Chắc chắn là thế.


 


.


 


"Tối nay ăn chưa no, chúng ta qua ký túc xá bên cạnh xin mì tôm ăn đi?" Tôn Giai Bảo nháy mắt với Thẩm Tiểu Khương.


 


Thẩm Tiểu Khương lắc đầu, đi trước về phòng mình.


 


Mông vừa chạm ghế, cô chợt phát hiện trên khuỷu tay mình vẫn còn treo chiếc áo vest của Trần Nghị.


 


"Thôi xong!" Thẩm Tiểu Khương bắt đầu lo lắng.


 


"Đi đâu đấy?" Tôn Giai Bảo ôm hai hộp mì tôm quay về.


 


Thẩm Tiểu Khương giơ tay lên.


 


Tôn Giai Bảo trợn tròn mắt: "Thôi xong!"


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 4
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...