Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 36
398@-
Trước câu hỏi của Lâm Thiên Thiên, Thẩm Tiểu Khương cố tình lờ đi.
Cô ta "hừ" một tiếng rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
Sau khi thở dài một hơi, Thẩm Tiểu Khương bắt đầu dọn dẹp đồ đạc rồi đi đánh răng rửa mặt, hoàn toàn chẳng bận tâm đến việc Lâm Thiên Thiên đã chạy đi đâu.
Thế nhưng, khi cô đã xong xuôi mọi việc, Lâm Thiên Thiên vẫn chưa quay lại.
"Giai Bảo," Thẩm Tiểu Khương gõ mấy ngón tay lên mặt bàn của Tôn Giai Bảo, "Lâm Thiên Thiên vẫn chưa về à?"
"Kệ cậu ta đi, đồ dở hơi." Tôn Giai Bảo bực bội đáp.
Thẩm Tiểu Khương cũng chẳng phải quan tâm gì Lâm Thiên Thiên cho cam, nhưng dù sao cũng là bạn học, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không hay.
Cô tiếp tục gõ bàn: "Giai Bảo, cậu đi tìm cậu ấy một chút đi."
Tôn Giai Bảo giơ ngón giữa lên: "Cậu muốn tìm thì tự đi mà tìm."
Đúng là bạn thân tặng kèm khi mua điện thoại mà!
Nhưng nghĩ lại, đồ đạc của Lâm Thiên Thiên vẫn còn đây, chắc là không đi xa đâu.
Quả nhiên, một lát sau, Lâm Thiên Thiên đã trở về.
Vừa vào phòng, cô ta liền trừng mắt nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Tiểu Khương, cậu ra đây với tôi một lát."
"Tôi không muốn."
"Cậu nhất định phải ra đây."
Thẩm Tiểu Khương đeo tai nghe vào.
Lâm Thiên Thiên giật phắt chiếc tai nghe ra, dùng khẩu hình môi nói hai chữ: "Trần Nghị".
Bây giờ mà lôi Trần Nghị ra thì chưa phải lúc.
Thẩm Tiểu Khương đành bất đắc dĩ, liếc nhìn cô nàng Tôn Giai Bảo đang vui vẻ chơi game, rồi đi theo Lâm Thiên Thiên đến phòng giặt chung.
Hai người vừa đứng lại, Lâm Thiên Thiên đã bắt đầu khóc.
Thẩm Tiểu Khương tò mò, không biết cấu tạo mắt của cô ta có khác gì người thường không nhỉ?
Cô không định dỗ dành Lâm Thiên Thiên, lúc này cô chỉ cảm thấy rất mệt, rất phiền.
Thấy Thẩm Tiểu Khương im lặng, Lâm Thiên Thiên sốt ruột: "Đều tại tôi, đáng lẽ ra tôi không nên đến Nam Thành tìm cậu. Nếu tôi không đến, tim tôi đã không đau như thế này."
Nghe những lời này, Thẩm Tiểu Khương thấy đầu mình đau ong ong.
Hóa ra trên đời này thật sự có người có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời sến súa đến vậy.
Đối mặt với sự im lặng của Thẩm Tiểu Khương, Lâm Thiên Thiên không chịu nổi nữa, cô ta đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
"Tôi thích cậu," cô ta nói.
Thẩm Tiểu Khương biết đây là một lời tỏ tình, nhưng... lòng cô không một chút rung động.
Cô càng cố gỡ tay Lâm Thiên Thiên ra, đối phương lại càng siết chặt.
"Lâm Thiên Thiên, tôi không thích cậu." Giọng Thẩm Tiểu Khương lạnh như băng.
"Cậu đừng gọi cả họ tên tôi nữa! Chẳng lẽ cậu cũng gọi cả họ tên chị ta à?" Lâm Thiên Thiên trông gầy gò nhỏ bé, nhưng sức lại khỏe đến kinh người.
Thẩm Tiểu Khương biết "chị ta" mà cô ta nói là ai.
"Buông ra!" Giọng cô lạnh buốt tựa băng giá, ẩn chứa một sự quyết liệt không gì lay chuyển nổi.
Lâm Thiên Thiên bị dọa sợ, thoáng chốc lơ đãng.
Thẩm Tiểu Khương chớp thời cơ giằng tay ra.
"Cậu cũng thích con gái mà," Lâm Thiên Thiên nức nở nói.
Thẩm Tiểu Khương chưa bao giờ thực sự đối diện với vấn đề này.
Rốt cuộc là cô thích con gái, hay chỉ thích một m*nh tr*n Nghị?
Tình cảm này, có nhất thiết phải gắn liền với giới tính không? Ai quy định điều đó chứ?
Đúng, Trần Nghị là con gái, nhưng Thẩm Tiểu Khương cảm thấy, người có thể khiến cô muốn gần gũi thân mật, chỉ có thể là nàng, ngoài ra không một ai khác. Xung quanh cô có biết bao cô gái, khi ở bên họ, lòng cô luôn phẳng lặng. Chỉ duy nhất khi ở bên Trần Nghị, lòng cô mới dậy sóng, mới có những tư tâm.
"Tôi thích ai, không liên quan đến cậu." Thẩm Tiểu Khương dứt lời, lùi lại giữ khoảng cách, tránh để đối phương chạm vào mình lần nữa.
Ánh trăng lọt qua ô cửa sổ, rải những vệt bạc xuống sàn. Tiếng máy giặt vắt khô quần áo vang lên đều đều.
"Đều là con gái cả mà..." Lâm Thiên Thiên vừa nói vừa ngồi thụp xuống, hai tay ôm gối khóc nức nở, "Tại sao không thể là tôi?"
Thẩm Tiểu Khương không muốn giải thích.
Lâm Thiên Thiên nói tiếp: "Chúng ta quen nhau từ năm lớp mười, tình cảm của chúng ta chẳng lẽ không sâu đậm hơn cậu và chị ta sao?"
Giọng Thẩm Tiểu Khương vẫn bình thản: "Thích một người không liên quan đến thời gian."
"Nhưng chị ta lớn hơn cậu nhiều như vậy!" Lâm Thiên Thiên đấm mạnh tay xuống đất, từng cú một, nhìn thôi cũng thấy đau.
Không ngờ một cô gái bình thường trông yếu đuối mỏng manh lại có bộ mặt cực đoan và đáng sợ đến thế!
"Thích một người cũng không liên quan đến tuổi tác." Thẩm Tiểu Khương trả lời đanh thép.
"Không liên quan, không liên quan, cái gì cũng không liên quan!" Lâm Thiên Thiên gầm lên như phát điên, "Cậu hiểu chị ta không, cậu có biết chị ta làm gì không, chị ta có trong sạch không..."
Chưa đợi Lâm Thiên Thiên nói hết câu, Thẩm Tiểu Khương đã đẩy mạnh cô ta một cái.
Lưng Lâm Thiên Thiên đập vào máy giặt phía sau, phát ra một tiếng "bịch" trầm đục.
"Cậu đẩy tôi?" Lâm Thiên Thiên vớt vát chút quật cường cuối cùng, "Cậu nghĩ chị ta cũng thích cậu sao? Lỡ như, chị ta chỉ thấy cậu dễ lừa, chỉ muốn chơi đùa cho mới mẻ thì sao? Chị ta là siêu cấp nhà giàu, muốn kiểu con gái nào mà chẳng được! Đừng nói một, nuôi mười cô gái đẹp cũng dư sức! Thẩm Tiểu Khương, cậu nhìn xe của chị ta đi, rồi nhìn lại mấy bộ đồ hiệu chị ta mặc xem, cậu và chị ta, vốn không phải người cùng một thế giới!"
Thẩm Tiểu Khương không khỏi cảm thán, không ngờ Lâm Thiên Thiên lại có thể nói ra những lời như vậy. Thật không thể tin nổi.
Lâm Thiên Thiên đấm vào ngực mình: "Tôi thích cậu suốt năm năm trời, từ hồi cấp ba đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn thích cậu. Rõ ràng cậu biết hết mọi chuyện, rốt cuộc cậu định phớt lờ tôi đến bao giờ?!"
Những người Lâm Thiên Thiên từng thích, đếm trên mười đầu ngón tay còn chưa hết. Nếu thật lòng thích một người, sao có thể hai năm trời không liên lạc? Hơn nữa, có lẽ chính bản thân Lâm Thiên Thiên cũng không xác định được tình cảm của mình dành cho Thẩm Tiểu Khương, là thích nhiều hơn, hay là thói quen nhiều hơn.
Trong một thoáng chốc, Thẩm Tiểu Khương đã có chút dao động, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô mới nhìn thẳng vào nội tâm mình. Hóa ra, cô và Trần Nghị ở bên nhau, là vì yêu thích.
Cô, một trang giấy trắng chưa từng yêu đương, lại đi thích một người trông có vẻ đa tình và ph*ng đ*ng.
"Tình yêu đơn phương giống như cây không rễ, chỉ khi cùng hướng về nhau mới có ý nghĩa." Câu này, Thẩm Tiểu Khương nói cho Lâm Thiên Thiên nghe, và cũng là nói cho chính mình.
"Từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa. Cậu muốn đi hay ở tùy cậu, tôi không muốn gặp lại cậu nữa."
Nói xong, Thẩm Tiểu Khương mặt không biểu cảm quay người bước ra cửa, bỏ lại một mình Lâm Thiên Thiên chết lặng tại chỗ.
Dưới ánh đèn đường, vài con thiêu thân đang lượn lờ. Ánh sáng vàng vọt kéo lê cái bóng của cô trải dài trên con phố vắng.
Thẩm Tiểu Khương bước đi, lòng ngổn ngang trăm mối.
Rõ ràng cùng đứng trên một mặt đất, cùng hít thở một bầu không khí, nói gì đến chuyện hai thế giới hoang đường?
Cô không tin vào mấy lời tà ma ngoại đạo đó!
Thẩm Tiểu Khương không về ký túc xá, Tôn Giai Bảo gọi điện cháy máy.
Cô chỉ bình thản nhắn lại một câu: "Sẽ về trước tiết của thầy Mao."
Cô vốn định đến tiệm thú cưng, nhưng lại để quên chìa khóa ở phòng mất rồi.
May thay, dù Nam Thành không phải quê hương, nhưng nơi cô có thể đến cũng không ít.
Mười giờ rưỡi đêm, cô lại một lần nữa tìm đến Bệnh viện Nhân dân thành phố Nam Thành. Phòng của chị Mạnh khá rộng, có một chiếc giường lớn cho người nhà, Thẩm Tiểu Khương định ở đó tạm một đêm.
Thang máy dừng ở khu phòng bệnh VIP, Thẩm Tiểu Khương thoáng thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở sân thượng chung. Thân hình bà gầy gò, sắc mặt không tốt lắm, trông có vẻ thiếu dinh dưỡng.
Thẩm Tiểu Khương không phải người giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng trực giác mách bảo cô rằng trạng thái của người phụ nữ này có gì đó không ổn.
Cô không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu.
"Dì ơi!" Thẩm Tiểu Khương vừa gọi, vừa kéo nhẹ cánh tay người phụ nữ.
Bà đột ngột quay lại nhìn cô, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
"Cháu gái, có chuyện gì không?" Giọng bà trầm ấm, mang nét đặc trưng của phụ nữ trung niên.
"Ơ..." Thẩm Tiểu Khương không giỏi nói dối, "Sinh mệnh rất đáng quý ạ."
Vẻ ngơ ngác trên mặt người phụ nữ trung niên tan biến, bà cười nói: "Cháu muốn nói gì vậy?"
"Cháu... cháu tưởng dì định nhảy lầu." Thẩm Tiểu Khương nói thật.
Cả hai cùng im lặng. Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Thẩm Tiểu Khương đột nhiên nhận ra, có lẽ đôi khi, hành động của cô cũng chẳng khác nào lo chuyện bao đồng. Cô vừa định rụt tay về thì bị người phụ nữ nắm ngược lại: "Các con dì đã vất vả lắm mới kéo dì từ Quỷ Môn quan trở về, dì sẽ không lãng phí tâm huyết của chúng đâu. Cháu yên tâm, dì không nhảy lầu."
Thẩm Tiểu Khương ngại ngùng gật đầu.
"Nhưng dù sao cũng cảm ơn cháu," người phụ nữ trung niên nói tiếp, "Dì thấy cháu rất thân quen, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Thẩm Tiểu Khương không có chút ấn tượng nào về người phụ nữ này. Nhưng vì đối phương đã hỏi vậy, cô cũng chủ động ngẫm lại.
Bất chợt cô cảm thấy, người phụ nữ này quả thật có nét gì đó quen quen. Nhất là đôi mắt kia, lại có vài phần giống với Hà Trung, người hay đi cùng Trần Nghị.
"Dì ơi, cháu cũng thấy dì rất quen. Dì có con trai phải không ạ?" Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương vô cùng chân thành.
Người phụ nữ do dự một chút rồi đáp: "Ừ, đúng vậy."
"A, biết đâu chúng ta thật sự quen nhau đó ạ. Con trai dì có phải tên là Hà Trung không ạ?" Thẩm Tiểu Khương nhỏ hơn Hà Trung khá nhiều, gọi thẳng tên anh như vậy vẫn thấy hơi ngượng.
Trong mắt người phụ nữ lóe lên một tia sáng: "Cháu biết con trai dì sao?"
"Dạ, cũng không hẳn là quen, chỉ là từng gặp qua vài lần. Cháu biết anh ấy cùng với..."
Thẩm Tiểu Khương còn chưa nói hết, người phụ nữ đã có chút kích động cắt lời: "Tiểu Thất?"
Tiểu Thất? Thẩm Tiểu Khương chớp chớp mắt.
"À, cô ấy tên là Trần Nghị. Nghe cô ấy nói ở nhà xếp thứ bảy nên mọi người hay gọi là Tiểu Thất." Không biết có phải ảo giác không, nhưng khi người phụ nữ nói hai chữ "Trần Nghị", ánh mắt bà rõ ràng đã dịu đi vài phần.
"Vâng, là chị ấy ạ." Thẩm Tiểu Khương thừa nhận.
Người phụ nữ mỉm cười, những nếp nhăn trên mặt hằn sâu hơn.
"Mẹ của tổng giám đốc Hà, không còn sớm nữa, bà nên về nghỉ ngơi đi ạ." Một cô y tá đi tới, mỉm cười lịch sự và lo lắng.
Người phụ nữ trung niên lộ vẻ tiếc nuối: "Cháu gái, dì đi nghỉ đây, hữu duyên tương ngộ."
Cô y tá liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương, kinh ngạc nói: "Mẹ của tổng giám đốc Hà, hai người đúng là có duyên đó ạ. Chính là cô bé này đã truyền máu cho bà đấy."
"Gấu trúc nhỏ?" Người phụ nữ sững sờ nhìn cô y tá, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương.
Cô y tá cười: "Vâng, 'gấu trúc nhỏ' đó ạ."
Thẩm Tiểu Khương không hiểu mật mã của họ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Cháu gái, xin lỗi, dì hơi kích động. Dù sao thì, máu Rh âm tính đúng là hiếm thật," người phụ nữ lại quay về bên Thẩm Tiểu Khương, nắm lấy tay cô, đáy mắt long lanh lệ, "Huống hồ, cháu còn quen biết Tiểu Thất. Chúng ta thật sự rất có duyên."
Bà lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, chân thành nói: "Cảm ơn cháu đã cứu dì."
"Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Thẩm Tiểu Khương gượng cười.
Vẫn là câu nói đó, cô không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu.
"Vậy, cháu đến đây là để...?" Người phụ nữ hỏi.
Thẩm Tiểu Khương chỉ về phòng bệnh của chị Mạnh cách đó không xa: "Bạn cháu mới sinh em bé, vẫn chưa xuất viện ạ."
Cô y tá nói: "Mẹ của tổng giám đốc Hà, bà không biết đâu, đứa bé đó phẫu thuật cùng ngày với bà đấy ạ."
"Ồ, quả là có duyên," người phụ nữ mân mê chiếc nhẫn phỉ thúy to như trứng bồ câu trên tay, "Dì có chút tiền dư dả, nếu cần giúp đỡ gì cứ nói, dì giúp được nhất định sẽ không từ chối."
Thẩm Tiểu Khương thoáng sững người, cô nhớ ra Trần Nghị từng nói mẹ của Hà Trung đối với nàng rất tốt. Người có thể khiến Trần Nghị thật lòng biết ơn và đối đãi lễ phép, chắc chắn phải rất nhân hậu.
"Cháu cảm ơn dì." Thẩm Tiểu Khương cười thật tâm.
"À đúng rồi," mẹ của Hà Trung phẩy tay với cô y tá, dường như chưa định về nghỉ, "Cháu và Tiểu Thất, quan hệ thế nào?"
"A?" Thẩm Tiểu Khương nuốt nước bọt, đầu ngón chân vô thức cào mạnh vào đế giày.
"Tiểu Thất đứa nhỏ này, tuy không phải do dì sinh ra, nhưng là một tay dì nhìn nó lớn lên," trong mắt mẹ Hà Trung thoáng nét bi thương, "Con bé đã sống không dễ dàng gì."
Thẩm Tiểu Khương thôi không cào đế giày nữa, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
"Chị ấy là dì của bạn thân cháu, tính ra cũng là dì của cháu."
Mẹ Hà Trung nheo mắt: "Ồ?"
"Vâng, nhưng chúng cháu cũng là bạn bè." Thẩm Tiểu Khương nói thêm.
Cô đương nhiên muốn nói mình thích Trần Nghị. Nhưng khi quan hệ của cả hai chưa được xác định, hai chữ "bạn bè" là thích hợp nhất.
"Bạn bè à? Cháu thấy con bé thế nào?" Mẹ Hà Trung hỏi.
Trong mắt Thẩm Tiểu Khương hiện lên hình ảnh chiếc váy màu xanh đậm và hình xăm hoa diên vĩ phủ kín lưng của Trần Nghị trong lần đầu gặp gỡ.
"Hình xăm của chị ấy... rất đẹp." Cô buột miệng nói.
Tưởng chừng là một câu trả lời chẳng liên quan, nhưng mẹ Hà Trung không hề phản bác, mà chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Dì già rồi, thế giới của người trẻ các cháu dì không hiểu. Dì chỉ biết, dì coi nó như con gái ruột, và hy vọng một ngày nào đó, nó có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình."
Mẹ Hà Trung sinh anh năm ba mươi lăm tuổi, giờ đã ngót bảy mươi. Mái tóc muối tiêu cùng sắc mặt không được tốt khiến bà trông càng thêm già nua.
Bà nhìn về phía xa xăm, Thẩm Tiểu Khương nhìn bà, trong mắt cả hai đều phản chiếu cùng một màn đêm.
Với câu "coi nó như con gái ruột", Thẩm Tiểu Khương hiểu mà như không hiểu.
Một chiếc máy bay vạch ngang bầu trời, ánh đèn trên cánh chớp tắt liên hồi.
Thẩm Tiểu Khương thu tầm mắt lại, bước thêm hai bước về phía lan can sân thượng, để bản thân hòa vào bóng đêm vô tận, giọng nói vừa thong dong vừa kiên định: "Chị ấy sẽ tìm được thôi ạ."
Cô mơ hồ cảm thấy, mình đang ngày càng đến gần hơn với những bí mật không ai biết của Trần Nghị.
Mẹ Hà Trung ly dị ngay sau khi sinh con, một mình nuôi con khôn lớn, nếm trải đủ mọi cay đắng của xã hội. Thẩm Tiểu Khương rất kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của bà. Lớn lên trong sự bao bọc của cha mẹ, dù chưa từng trải qua những đắng cay ấy, cô lại có sự đồng cảm sâu sắc hơn người thường.
"Nhưng bây giờ, cuộc sống đã khá hơn nhiều rồi." Mẹ Hà Trung cầm ly nước ấm do y tá đưa tới, gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Thẩm Tiểu Khương gật đầu.
"Tiểu Thất cũng vậy." Khi nhắc đến Trần Nghị, một nét u sầu lại thoáng qua đôi mắt già nua của bà.
Thẩm Tiểu Khương muốn biết về quá khứ của Trần Nghị hơn bất cứ ai. Nhưng, cô sẽ không hỏi thẳng nàng. Bởi vì làm vậy chẳng khác nào vạch lại vết sẹo của người khác, khiến nàng phải đau thêm một lần nữa. Cô không muốn, cô không nỡ.
Thẩm Tiểu Khương mân mê quai chiếc túi vải, im lặng không nói.
"Nỗi khổ trong lòng nó nhiều lắm, nhưng nó chẳng bao giờ nói ra." Mẹ Hà Trung đặt ly nước xuống, nhìn xa xăm, "Sự thiếu thốn tình thương của mẹ đã khiến môi trường trưởng thành của nó rất tồi tệ."
Tình thương của mẹ? Thiếu thốn?
Thẩm Tiểu Khương im lặng lắng nghe. Cô muốn biết, đó là sự thiếu thốn như thế nào. Nhưng, mẹ Hà Trung lại ngập ngừng không nói tiếp.
"Cháu gái," mẹ Hà Trung chuyển chủ đề, "Tiểu Thất đối với cháu không giống những người khác đâu."
Thẩm Tiểu Khương gãi gãi cổ, "Sao... sao lại nói vậy ạ?"
Mẹ Hà Trung trìu mến quan sát Thẩm Tiểu Khương: "Tiểu Thất rất cô độc, không có bạn bè. Cháu, là người đầu tiên."
Tai Thẩm Tiểu Khương hơi ửng hồng.
Mẹ Hà Trung nheo mắt, nhìn chằm chằm vào tai cô mấy giây. Mặc dù vẫn chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng bà cảm thấy, quan hệ giữa Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị không hề tầm thường. Có điều, mối quan hệ này dường như vẫn còn rất mong manh.
Thế là, mẹ Hà Trung quyết định giúp hai người một tay.
"Cháu gái, nghe nói cháu vẫn còn là sinh viên?" Mẹ Hà Trung hỏi với vẻ mặt hiền từ.
"Vâng, cháu học ở Đại học Nam Thành ạ." Thẩm Tiểu Khương trả lời.
"Ngành gì thế cháu?"
"Khoa học máy tính ạ."
Mẹ Hà Trung cười cười: "Học giỏi quá nhỉ."
"Dạ không có đâu." Thẩm Tiểu Khương hơi ngại ngùng cúi đầu.
Ngành Khoa học máy tính của Đại học Nam Thành nổi tiếng cả nước, được liệt vào danh sách các ngành tuyển sinh sớm, điểm chuẩn cao hơn nhiều so với các trường top đầu khác. Thẩm Tiểu Khương, với tư cách là thủ khoa đầu vào của ngành, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "học bá".
"Ngoài giờ học ra cháu thường làm gì?"
Mẹ Hà Trung cứ như đang mở chế độ "xem mắt", nhưng vì lịch sự, Thẩm Tiểu Khương vẫn thành thật trả lời: "Cháu làm thêm ở một tiệm thú cưng ạ."
Mẹ Hà Trung đảo mắt một vòng, khẽ "ừm" một tiếng.
Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa thì mẹ Hà Trung được y tá đưa về phòng.
Thẩm Tiểu Khương nhắn tin báo cáo tình hình cho chị Mạnh, sau đó rón rén bước vào phòng. Cục bột nhỏ đang ngủ say, cô không muốn gây ra tiếng động lớn, cứ thế mặc nguyên quần áo mà ngủ trên chiếc giường dành cho người nhà.
Nhắm mắt lại, cô thầm nói với Trần Nghị một câu trong lòng "ngủ ngon".
.
Sau khi tạm biệt, cô định ghé qua tiệm thú cưng một chuyến. Đúng lúc này, mẹ của Hà Trung ngồi trên xe lăn, được y tá đẩy tới.
"Em sinh viên Thẩm, có thể phiền cháu một chuyện được không?" Mẹ Hà Trung đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Thẩm Tiểu Khương nhận lấy, đó là địa chỉ của một tiệm xăm.
"Dạ... Dì ơi, cái này là sao ạ?"
Mẹ Hà Trung hơi nhíu mày, dùng giọng điệu khẩn khoản nói: "Dì nhớ hôm qua cháu nói cháu làm ở tiệm thú cưng. Chó con của một người bạn dì bị ốm, phiền cháu đến xem giúp, sẽ có thù lao, và cũng không làm mất nhiều thời gian của cháu đâu. Được không?"
Thẩm Tiểu Khương suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý.
Cô đến tiệm xăm đúng giờ. Mặt tiền không lớn nhưng trang trí rất tinh tế. Cô nghĩ mãi cũng không ra, một người dì tuổi đã gần bảy mươi lại có thể quen biết bạn bè ở nơi này. Chẳng lẽ tiệm này là một thương hiệu lâu đời mấy chục năm, chủ tiệm cũng là một nghệ nhân lớn tuổi? Hay là... mẹ của Hà Trung cũng là một tín đồ xăm hình? Ở một vị trí đặc biệt nào đó, bà xăm hai con bướm thật to?
Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương đang miên man suy nghĩ, một cô gái đeo găng tay đen, khẩu trang đen bước ra: "Xin chào, là em sinh viên Thẩm phải không?"
Em sinh viên??
Cái quái gì vậy??
Nghe là biết ngay giọng điệu của mẹ Hà Trung rồi. Thẩm Tiểu Khương chắc chắn mình không tìm nhầm chỗ.
"Vâng, là em ạ."
"Chào em, chị là chủ tiệm, đi theo chị."
Thẩm Tiểu Khương đáp một tiếng rồi theo chủ tiệm vào trong.
Tiệm trang trí quả thật rất tinh xảo, trông đẹp hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài. Có cả một bức tường kính, trên đó dán rất nhiều tác phẩm nổi bật được chụp bằng máy polaroid.
Gần như ngay khoảnh khắc bước vào tiệm, Thẩm Tiểu Khương đã chú ý đến tấm ảnh hình xăm hoa diên vĩ nổi bật nhất trên tường.
Cũng là tấm lưng trần, cũng là hoa diên vĩ Siberia màu tím, cũng có những đường vân nổi khối. Không cần nghĩ nhiều, cô liền nhận ra người trong ảnh.
Lúc này, chủ tiệm bế ra một chú chó nhỏ: "Bé này không biết bị sao, cứ ủ rũ suốt."
Thẩm Tiểu Khương dời mắt đi, ôm lấy chú cún, sờ bên trái, nắn bên phải, xác nhận nó chỉ bị ăn quá no. Cô bèn thực hiện một bài mát-xa giúp nó tiêu hóa, chắc là sẽ sớm ổn thôi.
Chỉ vậy thôi sao?
Thẩm Tiểu Khương vô cùng thắc mắc, tình huống này đưa đến tiệm thú cưng chẳng phải nhanh hơn à? Có nhất thiết phải gọi cô đến một chuyến không?
Sau khoảng mười lăm phút quan sát, chú chó nhỏ quả nhiên đã khá hơn nhiều.
Cô không nhận tiền, lúc ra về liền đến trước mặt chủ tiệm, lựa lời hỏi: "Cho em hỏi, có nhiều người xăm hình hoa diên vĩ không ạ?"
"Hoa diên vĩ à?" Chủ tiệm vô thức liếc nhìn bức tường kính dán ảnh, "Thật ra thì rất ít. Chị mở tiệm bao nhiêu năm nay cũng chỉ gặp vài người. Cái hình dán trên tường kia là độc nhất vô nhị đó."
"Là sao ạ?" Tim Thẩm Tiểu Khương bất giác đập nhanh hơn, ngón tay siết chặt quai túi.
"Tạo hình hoa diên vĩ rất phức tạp, thao tác cực kỳ phiền phức. Khách hàng xăm qua đều phản ánh là rất đau, thậm chí có người còn bỏ cuộc giữa chừng." Chủ tiệm cười.
Thẩm Tiểu Khương cắn môi, "Vậy còn cô ấy thì sao ạ?"
"Em nói người trên tường ấy hả?" Chủ tiệm ngẫm nghĩ một lúc, "Ừm, cô ấy rất khác. Xăm tận mười sáu, mười bảy bông gì đó. Lúc đó chị nhìn thôi cũng thấy đau thay, nhưng cô ấy cứ thế cắn chặt chiếc khăn mặt, không một tiếng kêu than."
Thẩm Tiểu Khương kinh hãi. Câu hỏi còn chưa kịp thốt ra đã có được đáp án chắc nịch.
"Chị có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy. Lúc đến người ướt sũng vì dầm mưa, khi đó tiệm chị mới khai trương không lâu, cũng chẳng có khách nào. Chị xăm cho cô ấy rất lâu. Tuổi không lớn lắm mà chịu đựng giỏi ghê. Quan trọng nhất là, trên lưng cô ấy có bảy vết sẹo do dao gọt hoa quả để lại, sâu có, nông có." Chủ tiệm nói, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Bảy vết sẹo?
Ngón tay Thẩm Tiểu Khương bấu vào túi đến trắng bệch. "Chuyện đó là khi nào ạ?"
Chủ tiệm giơ ngón tay lên tính: "Cũng phải mười năm rồi."
Trái tim Thẩm Tiểu Khương chùng hẳn xuống.
Khi đó, Trần Nghị mới mười chín tuổi.
Năm ấy, nàng đã phải trải qua những chuyện gì cơ chứ!
Thẩm Tiểu Khương quay người lại, đi đến bên bức tường kính. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Chị ơi, tấm ảnh này, có thể cho em được không?"
"Hửm?" Chủ tiệm không ngờ, một tấm ảnh cũ đã treo mười năm, đột nhiên có ngày lại có người muốn xin. "Em thích hoa diên vĩ à? Để chị xăm cho em một hình nhé?"
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu: "Em chỉ thích hoa diên vĩ trên người cô gái ấy thôi."
Ở một nơi khác, Trần Nghị vừa xuống máy bay, tai bỗng nóng bừng lên.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Trước câu hỏi của Lâm Thiên Thiên, Thẩm Tiểu Khương cố tình lờ đi.
Cô ta "hừ" một tiếng rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
Sau khi thở dài một hơi, Thẩm Tiểu Khương bắt đầu dọn dẹp đồ đạc rồi đi đánh răng rửa mặt, hoàn toàn chẳng bận tâm đến việc Lâm Thiên Thiên đã chạy đi đâu.
Thế nhưng, khi cô đã xong xuôi mọi việc, Lâm Thiên Thiên vẫn chưa quay lại.
"Giai Bảo," Thẩm Tiểu Khương gõ mấy ngón tay lên mặt bàn của Tôn Giai Bảo, "Lâm Thiên Thiên vẫn chưa về à?"
"Kệ cậu ta đi, đồ dở hơi." Tôn Giai Bảo bực bội đáp.
Thẩm Tiểu Khương cũng chẳng phải quan tâm gì Lâm Thiên Thiên cho cam, nhưng dù sao cũng là bạn học, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không hay.
Cô tiếp tục gõ bàn: "Giai Bảo, cậu đi tìm cậu ấy một chút đi."
Tôn Giai Bảo giơ ngón giữa lên: "Cậu muốn tìm thì tự đi mà tìm."
Đúng là bạn thân tặng kèm khi mua điện thoại mà!
Nhưng nghĩ lại, đồ đạc của Lâm Thiên Thiên vẫn còn đây, chắc là không đi xa đâu.
Quả nhiên, một lát sau, Lâm Thiên Thiên đã trở về.
Vừa vào phòng, cô ta liền trừng mắt nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Tiểu Khương, cậu ra đây với tôi một lát."
"Tôi không muốn."
"Cậu nhất định phải ra đây."
Thẩm Tiểu Khương đeo tai nghe vào.
Lâm Thiên Thiên giật phắt chiếc tai nghe ra, dùng khẩu hình môi nói hai chữ: "Trần Nghị".
Bây giờ mà lôi Trần Nghị ra thì chưa phải lúc.
Thẩm Tiểu Khương đành bất đắc dĩ, liếc nhìn cô nàng Tôn Giai Bảo đang vui vẻ chơi game, rồi đi theo Lâm Thiên Thiên đến phòng giặt chung.
Hai người vừa đứng lại, Lâm Thiên Thiên đã bắt đầu khóc.
Thẩm Tiểu Khương tò mò, không biết cấu tạo mắt của cô ta có khác gì người thường không nhỉ?
Cô không định dỗ dành Lâm Thiên Thiên, lúc này cô chỉ cảm thấy rất mệt, rất phiền.
Thấy Thẩm Tiểu Khương im lặng, Lâm Thiên Thiên sốt ruột: "Đều tại tôi, đáng lẽ ra tôi không nên đến Nam Thành tìm cậu. Nếu tôi không đến, tim tôi đã không đau như thế này."
Nghe những lời này, Thẩm Tiểu Khương thấy đầu mình đau ong ong.
Hóa ra trên đời này thật sự có người có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời sến súa đến vậy.
Đối mặt với sự im lặng của Thẩm Tiểu Khương, Lâm Thiên Thiên không chịu nổi nữa, cô ta đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
"Tôi thích cậu," cô ta nói.
Thẩm Tiểu Khương biết đây là một lời tỏ tình, nhưng... lòng cô không một chút rung động.
Cô càng cố gỡ tay Lâm Thiên Thiên ra, đối phương lại càng siết chặt.
"Lâm Thiên Thiên, tôi không thích cậu." Giọng Thẩm Tiểu Khương lạnh như băng.
"Cậu đừng gọi cả họ tên tôi nữa! Chẳng lẽ cậu cũng gọi cả họ tên chị ta à?" Lâm Thiên Thiên trông gầy gò nhỏ bé, nhưng sức lại khỏe đến kinh người.
Thẩm Tiểu Khương biết "chị ta" mà cô ta nói là ai.
"Buông ra!" Giọng cô lạnh buốt tựa băng giá, ẩn chứa một sự quyết liệt không gì lay chuyển nổi.
Lâm Thiên Thiên bị dọa sợ, thoáng chốc lơ đãng.
Thẩm Tiểu Khương chớp thời cơ giằng tay ra.
"Cậu cũng thích con gái mà," Lâm Thiên Thiên nức nở nói.
Thẩm Tiểu Khương chưa bao giờ thực sự đối diện với vấn đề này.
Rốt cuộc là cô thích con gái, hay chỉ thích một m*nh tr*n Nghị?
Tình cảm này, có nhất thiết phải gắn liền với giới tính không? Ai quy định điều đó chứ?
Đúng, Trần Nghị là con gái, nhưng Thẩm Tiểu Khương cảm thấy, người có thể khiến cô muốn gần gũi thân mật, chỉ có thể là nàng, ngoài ra không một ai khác. Xung quanh cô có biết bao cô gái, khi ở bên họ, lòng cô luôn phẳng lặng. Chỉ duy nhất khi ở bên Trần Nghị, lòng cô mới dậy sóng, mới có những tư tâm.
"Tôi thích ai, không liên quan đến cậu." Thẩm Tiểu Khương dứt lời, lùi lại giữ khoảng cách, tránh để đối phương chạm vào mình lần nữa.
Ánh trăng lọt qua ô cửa sổ, rải những vệt bạc xuống sàn. Tiếng máy giặt vắt khô quần áo vang lên đều đều.
"Đều là con gái cả mà..." Lâm Thiên Thiên vừa nói vừa ngồi thụp xuống, hai tay ôm gối khóc nức nở, "Tại sao không thể là tôi?"
Thẩm Tiểu Khương không muốn giải thích.
Lâm Thiên Thiên nói tiếp: "Chúng ta quen nhau từ năm lớp mười, tình cảm của chúng ta chẳng lẽ không sâu đậm hơn cậu và chị ta sao?"
Giọng Thẩm Tiểu Khương vẫn bình thản: "Thích một người không liên quan đến thời gian."
"Nhưng chị ta lớn hơn cậu nhiều như vậy!" Lâm Thiên Thiên đấm mạnh tay xuống đất, từng cú một, nhìn thôi cũng thấy đau.
Không ngờ một cô gái bình thường trông yếu đuối mỏng manh lại có bộ mặt cực đoan và đáng sợ đến thế!
"Thích một người cũng không liên quan đến tuổi tác." Thẩm Tiểu Khương trả lời đanh thép.
"Không liên quan, không liên quan, cái gì cũng không liên quan!" Lâm Thiên Thiên gầm lên như phát điên, "Cậu hiểu chị ta không, cậu có biết chị ta làm gì không, chị ta có trong sạch không..."
Chưa đợi Lâm Thiên Thiên nói hết câu, Thẩm Tiểu Khương đã đẩy mạnh cô ta một cái.
Lưng Lâm Thiên Thiên đập vào máy giặt phía sau, phát ra một tiếng "bịch" trầm đục.
"Cậu đẩy tôi?" Lâm Thiên Thiên vớt vát chút quật cường cuối cùng, "Cậu nghĩ chị ta cũng thích cậu sao? Lỡ như, chị ta chỉ thấy cậu dễ lừa, chỉ muốn chơi đùa cho mới mẻ thì sao? Chị ta là siêu cấp nhà giàu, muốn kiểu con gái nào mà chẳng được! Đừng nói một, nuôi mười cô gái đẹp cũng dư sức! Thẩm Tiểu Khương, cậu nhìn xe của chị ta đi, rồi nhìn lại mấy bộ đồ hiệu chị ta mặc xem, cậu và chị ta, vốn không phải người cùng một thế giới!"
Thẩm Tiểu Khương không khỏi cảm thán, không ngờ Lâm Thiên Thiên lại có thể nói ra những lời như vậy. Thật không thể tin nổi.
Lâm Thiên Thiên đấm vào ngực mình: "Tôi thích cậu suốt năm năm trời, từ hồi cấp ba đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn thích cậu. Rõ ràng cậu biết hết mọi chuyện, rốt cuộc cậu định phớt lờ tôi đến bao giờ?!"
Những người Lâm Thiên Thiên từng thích, đếm trên mười đầu ngón tay còn chưa hết. Nếu thật lòng thích một người, sao có thể hai năm trời không liên lạc? Hơn nữa, có lẽ chính bản thân Lâm Thiên Thiên cũng không xác định được tình cảm của mình dành cho Thẩm Tiểu Khương, là thích nhiều hơn, hay là thói quen nhiều hơn.
Trong một thoáng chốc, Thẩm Tiểu Khương đã có chút dao động, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô mới nhìn thẳng vào nội tâm mình. Hóa ra, cô và Trần Nghị ở bên nhau, là vì yêu thích.
Cô, một trang giấy trắng chưa từng yêu đương, lại đi thích một người trông có vẻ đa tình và ph*ng đ*ng.
"Tình yêu đơn phương giống như cây không rễ, chỉ khi cùng hướng về nhau mới có ý nghĩa." Câu này, Thẩm Tiểu Khương nói cho Lâm Thiên Thiên nghe, và cũng là nói cho chính mình.
"Từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa. Cậu muốn đi hay ở tùy cậu, tôi không muốn gặp lại cậu nữa."
Nói xong, Thẩm Tiểu Khương mặt không biểu cảm quay người bước ra cửa, bỏ lại một mình Lâm Thiên Thiên chết lặng tại chỗ.
Dưới ánh đèn đường, vài con thiêu thân đang lượn lờ. Ánh sáng vàng vọt kéo lê cái bóng của cô trải dài trên con phố vắng.
Thẩm Tiểu Khương bước đi, lòng ngổn ngang trăm mối.
Rõ ràng cùng đứng trên một mặt đất, cùng hít thở một bầu không khí, nói gì đến chuyện hai thế giới hoang đường?
Cô không tin vào mấy lời tà ma ngoại đạo đó!
Thẩm Tiểu Khương không về ký túc xá, Tôn Giai Bảo gọi điện cháy máy.
Cô chỉ bình thản nhắn lại một câu: "Sẽ về trước tiết của thầy Mao."
Cô vốn định đến tiệm thú cưng, nhưng lại để quên chìa khóa ở phòng mất rồi.
May thay, dù Nam Thành không phải quê hương, nhưng nơi cô có thể đến cũng không ít.
Mười giờ rưỡi đêm, cô lại một lần nữa tìm đến Bệnh viện Nhân dân thành phố Nam Thành. Phòng của chị Mạnh khá rộng, có một chiếc giường lớn cho người nhà, Thẩm Tiểu Khương định ở đó tạm một đêm.
Thang máy dừng ở khu phòng bệnh VIP, Thẩm Tiểu Khương thoáng thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở sân thượng chung. Thân hình bà gầy gò, sắc mặt không tốt lắm, trông có vẻ thiếu dinh dưỡng.
Thẩm Tiểu Khương không phải người giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng trực giác mách bảo cô rằng trạng thái của người phụ nữ này có gì đó không ổn.
Cô không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu.
"Dì ơi!" Thẩm Tiểu Khương vừa gọi, vừa kéo nhẹ cánh tay người phụ nữ.
Bà đột ngột quay lại nhìn cô, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
"Cháu gái, có chuyện gì không?" Giọng bà trầm ấm, mang nét đặc trưng của phụ nữ trung niên.
"Ơ..." Thẩm Tiểu Khương không giỏi nói dối, "Sinh mệnh rất đáng quý ạ."
Vẻ ngơ ngác trên mặt người phụ nữ trung niên tan biến, bà cười nói: "Cháu muốn nói gì vậy?"
"Cháu... cháu tưởng dì định nhảy lầu." Thẩm Tiểu Khương nói thật.
Cả hai cùng im lặng. Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Thẩm Tiểu Khương đột nhiên nhận ra, có lẽ đôi khi, hành động của cô cũng chẳng khác nào lo chuyện bao đồng. Cô vừa định rụt tay về thì bị người phụ nữ nắm ngược lại: "Các con dì đã vất vả lắm mới kéo dì từ Quỷ Môn quan trở về, dì sẽ không lãng phí tâm huyết của chúng đâu. Cháu yên tâm, dì không nhảy lầu."
Thẩm Tiểu Khương ngại ngùng gật đầu.
"Nhưng dù sao cũng cảm ơn cháu," người phụ nữ trung niên nói tiếp, "Dì thấy cháu rất thân quen, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Thẩm Tiểu Khương không có chút ấn tượng nào về người phụ nữ này. Nhưng vì đối phương đã hỏi vậy, cô cũng chủ động ngẫm lại.
Bất chợt cô cảm thấy, người phụ nữ này quả thật có nét gì đó quen quen. Nhất là đôi mắt kia, lại có vài phần giống với Hà Trung, người hay đi cùng Trần Nghị.
"Dì ơi, cháu cũng thấy dì rất quen. Dì có con trai phải không ạ?" Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương vô cùng chân thành.
Người phụ nữ do dự một chút rồi đáp: "Ừ, đúng vậy."
"A, biết đâu chúng ta thật sự quen nhau đó ạ. Con trai dì có phải tên là Hà Trung không ạ?" Thẩm Tiểu Khương nhỏ hơn Hà Trung khá nhiều, gọi thẳng tên anh như vậy vẫn thấy hơi ngượng.
Trong mắt người phụ nữ lóe lên một tia sáng: "Cháu biết con trai dì sao?"
"Dạ, cũng không hẳn là quen, chỉ là từng gặp qua vài lần. Cháu biết anh ấy cùng với..."
Thẩm Tiểu Khương còn chưa nói hết, người phụ nữ đã có chút kích động cắt lời: "Tiểu Thất?"
Tiểu Thất? Thẩm Tiểu Khương chớp chớp mắt.
"À, cô ấy tên là Trần Nghị. Nghe cô ấy nói ở nhà xếp thứ bảy nên mọi người hay gọi là Tiểu Thất." Không biết có phải ảo giác không, nhưng khi người phụ nữ nói hai chữ "Trần Nghị", ánh mắt bà rõ ràng đã dịu đi vài phần.
"Vâng, là chị ấy ạ." Thẩm Tiểu Khương thừa nhận.
Người phụ nữ mỉm cười, những nếp nhăn trên mặt hằn sâu hơn.
"Mẹ của tổng giám đốc Hà, không còn sớm nữa, bà nên về nghỉ ngơi đi ạ." Một cô y tá đi tới, mỉm cười lịch sự và lo lắng.
Người phụ nữ trung niên lộ vẻ tiếc nuối: "Cháu gái, dì đi nghỉ đây, hữu duyên tương ngộ."
Cô y tá liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương, kinh ngạc nói: "Mẹ của tổng giám đốc Hà, hai người đúng là có duyên đó ạ. Chính là cô bé này đã truyền máu cho bà đấy."
"Gấu trúc nhỏ?" Người phụ nữ sững sờ nhìn cô y tá, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương.
Cô y tá cười: "Vâng, 'gấu trúc nhỏ' đó ạ."
Thẩm Tiểu Khương không hiểu mật mã của họ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Cháu gái, xin lỗi, dì hơi kích động. Dù sao thì, máu Rh âm tính đúng là hiếm thật," người phụ nữ lại quay về bên Thẩm Tiểu Khương, nắm lấy tay cô, đáy mắt long lanh lệ, "Huống hồ, cháu còn quen biết Tiểu Thất. Chúng ta thật sự rất có duyên."
Bà lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, chân thành nói: "Cảm ơn cháu đã cứu dì."
"Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Thẩm Tiểu Khương gượng cười.
Vẫn là câu nói đó, cô không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu.
"Vậy, cháu đến đây là để...?" Người phụ nữ hỏi.
Thẩm Tiểu Khương chỉ về phòng bệnh của chị Mạnh cách đó không xa: "Bạn cháu mới sinh em bé, vẫn chưa xuất viện ạ."
Cô y tá nói: "Mẹ của tổng giám đốc Hà, bà không biết đâu, đứa bé đó phẫu thuật cùng ngày với bà đấy ạ."
"Ồ, quả là có duyên," người phụ nữ mân mê chiếc nhẫn phỉ thúy to như trứng bồ câu trên tay, "Dì có chút tiền dư dả, nếu cần giúp đỡ gì cứ nói, dì giúp được nhất định sẽ không từ chối."
Thẩm Tiểu Khương thoáng sững người, cô nhớ ra Trần Nghị từng nói mẹ của Hà Trung đối với nàng rất tốt. Người có thể khiến Trần Nghị thật lòng biết ơn và đối đãi lễ phép, chắc chắn phải rất nhân hậu.
"Cháu cảm ơn dì." Thẩm Tiểu Khương cười thật tâm.
"À đúng rồi," mẹ của Hà Trung phẩy tay với cô y tá, dường như chưa định về nghỉ, "Cháu và Tiểu Thất, quan hệ thế nào?"
"A?" Thẩm Tiểu Khương nuốt nước bọt, đầu ngón chân vô thức cào mạnh vào đế giày.
"Tiểu Thất đứa nhỏ này, tuy không phải do dì sinh ra, nhưng là một tay dì nhìn nó lớn lên," trong mắt mẹ Hà Trung thoáng nét bi thương, "Con bé đã sống không dễ dàng gì."
Thẩm Tiểu Khương thôi không cào đế giày nữa, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
"Chị ấy là dì của bạn thân cháu, tính ra cũng là dì của cháu."
Mẹ Hà Trung nheo mắt: "Ồ?"
"Vâng, nhưng chúng cháu cũng là bạn bè." Thẩm Tiểu Khương nói thêm.
Cô đương nhiên muốn nói mình thích Trần Nghị. Nhưng khi quan hệ của cả hai chưa được xác định, hai chữ "bạn bè" là thích hợp nhất.
"Bạn bè à? Cháu thấy con bé thế nào?" Mẹ Hà Trung hỏi.
Trong mắt Thẩm Tiểu Khương hiện lên hình ảnh chiếc váy màu xanh đậm và hình xăm hoa diên vĩ phủ kín lưng của Trần Nghị trong lần đầu gặp gỡ.
"Hình xăm của chị ấy... rất đẹp." Cô buột miệng nói.
Tưởng chừng là một câu trả lời chẳng liên quan, nhưng mẹ Hà Trung không hề phản bác, mà chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Dì già rồi, thế giới của người trẻ các cháu dì không hiểu. Dì chỉ biết, dì coi nó như con gái ruột, và hy vọng một ngày nào đó, nó có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình."
Mẹ Hà Trung sinh anh năm ba mươi lăm tuổi, giờ đã ngót bảy mươi. Mái tóc muối tiêu cùng sắc mặt không được tốt khiến bà trông càng thêm già nua.
Bà nhìn về phía xa xăm, Thẩm Tiểu Khương nhìn bà, trong mắt cả hai đều phản chiếu cùng một màn đêm.
Với câu "coi nó như con gái ruột", Thẩm Tiểu Khương hiểu mà như không hiểu.
Một chiếc máy bay vạch ngang bầu trời, ánh đèn trên cánh chớp tắt liên hồi.
Thẩm Tiểu Khương thu tầm mắt lại, bước thêm hai bước về phía lan can sân thượng, để bản thân hòa vào bóng đêm vô tận, giọng nói vừa thong dong vừa kiên định: "Chị ấy sẽ tìm được thôi ạ."
Cô mơ hồ cảm thấy, mình đang ngày càng đến gần hơn với những bí mật không ai biết của Trần Nghị.
Mẹ Hà Trung ly dị ngay sau khi sinh con, một mình nuôi con khôn lớn, nếm trải đủ mọi cay đắng của xã hội. Thẩm Tiểu Khương rất kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của bà. Lớn lên trong sự bao bọc của cha mẹ, dù chưa từng trải qua những đắng cay ấy, cô lại có sự đồng cảm sâu sắc hơn người thường.
"Nhưng bây giờ, cuộc sống đã khá hơn nhiều rồi." Mẹ Hà Trung cầm ly nước ấm do y tá đưa tới, gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Thẩm Tiểu Khương gật đầu.
"Tiểu Thất cũng vậy." Khi nhắc đến Trần Nghị, một nét u sầu lại thoáng qua đôi mắt già nua của bà.
Thẩm Tiểu Khương muốn biết về quá khứ của Trần Nghị hơn bất cứ ai. Nhưng, cô sẽ không hỏi thẳng nàng. Bởi vì làm vậy chẳng khác nào vạch lại vết sẹo của người khác, khiến nàng phải đau thêm một lần nữa. Cô không muốn, cô không nỡ.
Thẩm Tiểu Khương mân mê quai chiếc túi vải, im lặng không nói.
"Nỗi khổ trong lòng nó nhiều lắm, nhưng nó chẳng bao giờ nói ra." Mẹ Hà Trung đặt ly nước xuống, nhìn xa xăm, "Sự thiếu thốn tình thương của mẹ đã khiến môi trường trưởng thành của nó rất tồi tệ."
Tình thương của mẹ? Thiếu thốn?
Thẩm Tiểu Khương im lặng lắng nghe. Cô muốn biết, đó là sự thiếu thốn như thế nào. Nhưng, mẹ Hà Trung lại ngập ngừng không nói tiếp.
"Cháu gái," mẹ Hà Trung chuyển chủ đề, "Tiểu Thất đối với cháu không giống những người khác đâu."
Thẩm Tiểu Khương gãi gãi cổ, "Sao... sao lại nói vậy ạ?"
Mẹ Hà Trung trìu mến quan sát Thẩm Tiểu Khương: "Tiểu Thất rất cô độc, không có bạn bè. Cháu, là người đầu tiên."
Tai Thẩm Tiểu Khương hơi ửng hồng.
Mẹ Hà Trung nheo mắt, nhìn chằm chằm vào tai cô mấy giây. Mặc dù vẫn chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng bà cảm thấy, quan hệ giữa Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị không hề tầm thường. Có điều, mối quan hệ này dường như vẫn còn rất mong manh.
Thế là, mẹ Hà Trung quyết định giúp hai người một tay.
"Cháu gái, nghe nói cháu vẫn còn là sinh viên?" Mẹ Hà Trung hỏi với vẻ mặt hiền từ.
"Vâng, cháu học ở Đại học Nam Thành ạ." Thẩm Tiểu Khương trả lời.
"Ngành gì thế cháu?"
"Khoa học máy tính ạ."
Mẹ Hà Trung cười cười: "Học giỏi quá nhỉ."
"Dạ không có đâu." Thẩm Tiểu Khương hơi ngại ngùng cúi đầu.
Ngành Khoa học máy tính của Đại học Nam Thành nổi tiếng cả nước, được liệt vào danh sách các ngành tuyển sinh sớm, điểm chuẩn cao hơn nhiều so với các trường top đầu khác. Thẩm Tiểu Khương, với tư cách là thủ khoa đầu vào của ngành, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "học bá".
"Ngoài giờ học ra cháu thường làm gì?"
Mẹ Hà Trung cứ như đang mở chế độ "xem mắt", nhưng vì lịch sự, Thẩm Tiểu Khương vẫn thành thật trả lời: "Cháu làm thêm ở một tiệm thú cưng ạ."
Mẹ Hà Trung đảo mắt một vòng, khẽ "ừm" một tiếng.
Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa thì mẹ Hà Trung được y tá đưa về phòng.
Thẩm Tiểu Khương nhắn tin báo cáo tình hình cho chị Mạnh, sau đó rón rén bước vào phòng. Cục bột nhỏ đang ngủ say, cô không muốn gây ra tiếng động lớn, cứ thế mặc nguyên quần áo mà ngủ trên chiếc giường dành cho người nhà.
Nhắm mắt lại, cô thầm nói với Trần Nghị một câu trong lòng "ngủ ngon".
.
Sau khi tạm biệt, cô định ghé qua tiệm thú cưng một chuyến. Đúng lúc này, mẹ của Hà Trung ngồi trên xe lăn, được y tá đẩy tới.
"Em sinh viên Thẩm, có thể phiền cháu một chuyện được không?" Mẹ Hà Trung đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Thẩm Tiểu Khương nhận lấy, đó là địa chỉ của một tiệm xăm.
"Dạ... Dì ơi, cái này là sao ạ?"
Mẹ Hà Trung hơi nhíu mày, dùng giọng điệu khẩn khoản nói: "Dì nhớ hôm qua cháu nói cháu làm ở tiệm thú cưng. Chó con của một người bạn dì bị ốm, phiền cháu đến xem giúp, sẽ có thù lao, và cũng không làm mất nhiều thời gian của cháu đâu. Được không?"
Thẩm Tiểu Khương suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý.
Cô đến tiệm xăm đúng giờ. Mặt tiền không lớn nhưng trang trí rất tinh tế. Cô nghĩ mãi cũng không ra, một người dì tuổi đã gần bảy mươi lại có thể quen biết bạn bè ở nơi này. Chẳng lẽ tiệm này là một thương hiệu lâu đời mấy chục năm, chủ tiệm cũng là một nghệ nhân lớn tuổi? Hay là... mẹ của Hà Trung cũng là một tín đồ xăm hình? Ở một vị trí đặc biệt nào đó, bà xăm hai con bướm thật to?
Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương đang miên man suy nghĩ, một cô gái đeo găng tay đen, khẩu trang đen bước ra: "Xin chào, là em sinh viên Thẩm phải không?"
Em sinh viên??
Cái quái gì vậy??
Nghe là biết ngay giọng điệu của mẹ Hà Trung rồi. Thẩm Tiểu Khương chắc chắn mình không tìm nhầm chỗ.
"Vâng, là em ạ."
"Chào em, chị là chủ tiệm, đi theo chị."
Thẩm Tiểu Khương đáp một tiếng rồi theo chủ tiệm vào trong.
Tiệm trang trí quả thật rất tinh xảo, trông đẹp hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài. Có cả một bức tường kính, trên đó dán rất nhiều tác phẩm nổi bật được chụp bằng máy polaroid.
Gần như ngay khoảnh khắc bước vào tiệm, Thẩm Tiểu Khương đã chú ý đến tấm ảnh hình xăm hoa diên vĩ nổi bật nhất trên tường.
Cũng là tấm lưng trần, cũng là hoa diên vĩ Siberia màu tím, cũng có những đường vân nổi khối. Không cần nghĩ nhiều, cô liền nhận ra người trong ảnh.
Lúc này, chủ tiệm bế ra một chú chó nhỏ: "Bé này không biết bị sao, cứ ủ rũ suốt."
Thẩm Tiểu Khương dời mắt đi, ôm lấy chú cún, sờ bên trái, nắn bên phải, xác nhận nó chỉ bị ăn quá no. Cô bèn thực hiện một bài mát-xa giúp nó tiêu hóa, chắc là sẽ sớm ổn thôi.
Chỉ vậy thôi sao?
Thẩm Tiểu Khương vô cùng thắc mắc, tình huống này đưa đến tiệm thú cưng chẳng phải nhanh hơn à? Có nhất thiết phải gọi cô đến một chuyến không?
Sau khoảng mười lăm phút quan sát, chú chó nhỏ quả nhiên đã khá hơn nhiều.
Cô không nhận tiền, lúc ra về liền đến trước mặt chủ tiệm, lựa lời hỏi: "Cho em hỏi, có nhiều người xăm hình hoa diên vĩ không ạ?"
"Hoa diên vĩ à?" Chủ tiệm vô thức liếc nhìn bức tường kính dán ảnh, "Thật ra thì rất ít. Chị mở tiệm bao nhiêu năm nay cũng chỉ gặp vài người. Cái hình dán trên tường kia là độc nhất vô nhị đó."
"Là sao ạ?" Tim Thẩm Tiểu Khương bất giác đập nhanh hơn, ngón tay siết chặt quai túi.
"Tạo hình hoa diên vĩ rất phức tạp, thao tác cực kỳ phiền phức. Khách hàng xăm qua đều phản ánh là rất đau, thậm chí có người còn bỏ cuộc giữa chừng." Chủ tiệm cười.
Thẩm Tiểu Khương cắn môi, "Vậy còn cô ấy thì sao ạ?"
"Em nói người trên tường ấy hả?" Chủ tiệm ngẫm nghĩ một lúc, "Ừm, cô ấy rất khác. Xăm tận mười sáu, mười bảy bông gì đó. Lúc đó chị nhìn thôi cũng thấy đau thay, nhưng cô ấy cứ thế cắn chặt chiếc khăn mặt, không một tiếng kêu than."
Thẩm Tiểu Khương kinh hãi. Câu hỏi còn chưa kịp thốt ra đã có được đáp án chắc nịch.
"Chị có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy. Lúc đến người ướt sũng vì dầm mưa, khi đó tiệm chị mới khai trương không lâu, cũng chẳng có khách nào. Chị xăm cho cô ấy rất lâu. Tuổi không lớn lắm mà chịu đựng giỏi ghê. Quan trọng nhất là, trên lưng cô ấy có bảy vết sẹo do dao gọt hoa quả để lại, sâu có, nông có." Chủ tiệm nói, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Bảy vết sẹo?
Ngón tay Thẩm Tiểu Khương bấu vào túi đến trắng bệch. "Chuyện đó là khi nào ạ?"
Chủ tiệm giơ ngón tay lên tính: "Cũng phải mười năm rồi."
Trái tim Thẩm Tiểu Khương chùng hẳn xuống.
Khi đó, Trần Nghị mới mười chín tuổi.
Năm ấy, nàng đã phải trải qua những chuyện gì cơ chứ!
Thẩm Tiểu Khương quay người lại, đi đến bên bức tường kính. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Chị ơi, tấm ảnh này, có thể cho em được không?"
"Hửm?" Chủ tiệm không ngờ, một tấm ảnh cũ đã treo mười năm, đột nhiên có ngày lại có người muốn xin. "Em thích hoa diên vĩ à? Để chị xăm cho em một hình nhé?"
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu: "Em chỉ thích hoa diên vĩ trên người cô gái ấy thôi."
Ở một nơi khác, Trần Nghị vừa xuống máy bay, tai bỗng nóng bừng lên.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 36
10.0/10 từ 11 lượt.