Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 31

414@-

Ở một nơi khác, trong ký túc xá, ba người do Tôn Giai Bảo cầm đầu đang voice chat chơi game. Lâm Thiên Thiên một mình nhàm chán, ngồi trước bàn học của Thẩm Tiểu Khương, lật đông xem tây.


 


Cô ta bỗng chú ý thấy dưới gầm bàn có một đôi giày vải màu hồng phấn sạch sẽ. Mặc dù hai năm không gặp, nhưng với sự hiểu biết của cô về Thẩm Tiểu Khương, đôi giày này hoàn toàn không phải phong cách của cô. Ba năm cấp ba, Thẩm Tiểu Khương chưa bao giờ mặc quần áo màu đỏ ở trường, càng không thể nào đi giày màu đỏ.


 


Huống hồ, Lâm Thiên Thiên đã tra thử nhãn hiệu của đôi giày này. Với điều kiện kinh tế và quan niệm tiền bạc của gia đình Thẩm Tiểu Khương, cô không thể nào mua một đôi giày vải trị giá năm con số được. Cho nên, đôi giày này tuyệt đối không phải do Thẩm Tiểu Khương tự mua.


 


Lại liên tưởng đến Trần Nghị, người đã mời họ ăn cơm hôm nay, toàn thân hàng hiệu, xe sang đưa đón, trong lòng Lâm Thiên Thiên mơ hồ đã có một đáp án mờ mịt. Cô ta v**t v* chiếc bàn, và những vật dụng hàng ngày của Thẩm Tiểu Khương, gần như cắn nát cả môi.


 


.


 


Trần Nghị mỗi ngày đều ra ngoài rất sớm, lúc Thẩm Tiểu Khương tỉnh dậy, trên giường đã lạnh ngắt. Vội vàng rửa mặt xong, cô đi đến phòng thay đồ.


 


Bộ quần áo lần trước Thẩm Tiểu Khương để lại đây đã được treo trong tủ, giặt rất sạch sẽ, ủi rất phẳng phiu. Treo cùng với quần áo của Trần Nghị, trên đó có thể ngửi thấy mùi hương gần giống với của Trần Nghị.


 


Thẩm Tiểu Khương cầm lấy tay áo của mình, hít một hơi thật sâu, thật dễ chịu. Cô, người chưa bao giờ dùng nước hoa, đã chìm sâu vào mùi hương lạnh lẽo này không thể tự kiềm chế.


 


Thẩm Tiểu Khương cảm thấy chưa đủ, cô bước đến trước chiếc sườn xám màu xanh lá cây của Trần Nghị, v**t v* chất liệu lụa tinh xảo, mượt mà của nó, động tác chậm rãi như đang mân mê một món bảo vật trời ban.


 


Bỗng nhiên, cô cẩn thận dùng hai tay nắm lấy đường vai áo, đưa cổ áo đến gần chóp mũi khẽ ngửi. Cô nhắm mắt lại. Cô không chạy trốn nữa.


 


Mùi thơm nhẹ nhàng quanh quẩn nơi chóp mũi Thẩm Tiểu Khương. Giống như làn khói mà Trần Nghị đã phả vào mặt cô ngày ấy. Nếu mùi hương có thể hóa thành hình, có lẽ chính là hình ảnh hiện lên trong đầu cô lúc này.


 


Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, Trần Nghị mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, vạt áo hé mở, đường cong quyến rũ ẩn hiện. Cả người nàng mông lung, mềm mại.


 


Rất lâu sau, tay Thẩm Tiểu Khương đã tê rần, cô mới mở mắt ra, buông chiếc sườn xám xuống. Mặt cô, thật đỏ, nhịp tim, thật nhanh.


 


Một giây sau, cô dùng sức ôm lấy chiếc sườn xám trước mặt, như đang ôm lấy Trần Nghị. Thẩm Tiểu Khương vùi mặt vào cổ áo sườn xám, như đang vùi vào cổ của Trần Nghị. Cô lại một lần nữa tham lam hít mùi thơm trên cổ áo vào phổi, cả người trên dưới tràn ngập một khát vọng sền sệt và ẩm ướt.


 


...


 


Trên đường trở về trường học, Thẩm Tiểu Khương vẫn luôn tự trách. Mình là loại b**n th** gì thế này, vậy mà lại có suy nghĩ lung tung với quần áo của Trần Nghị.


 


Không được, không được! Nghiêm túc kiểm điểm! Mặc dù đây là một chuyện rất bình thường, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại cảm thấy mình vừa rồi đã xúc phạm đến thần linh.


 


Vừa xuống xe, cô đã đụng phải Lâm Thiên Thiên ngay trước cửa nhà ăn. Tôn Giai Bảo và Trần Tinh Nam đi sau cô ta. Tôn Giai Bảo tuy miệng thì ghét Lâm Thiên Thiên, nhưng với tư cách là bạn học cũ, ít nhiều vẫn sẽ chiếu cố một chút. Cũng chính vì vậy, cô nàng mới có thể trở thành bạn thân của Thẩm Tiểu Khương.


 


"Câu lạc bộ của tôi có hoạt động rất quan trọng, không lo cho cậu được đâu. Tiếp theo cậu tự sắp xếp đi nhé." Tôn Giai Bảo nói xong liền chuẩn bị đi.


 


Lâm Thiên Thiên mặt không đổi sắc, máy móc lên tiếng. Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương, đáy mắt tro tàn lại bùng cháy.


 


"Chào buổi sáng, A Khương!" Cô ta vừa vẫy tay vừa chạy về phía Thẩm Tiểu Khương.


 


Thẩm Tiểu Khương cố gắng giữ khoảng cách cần có với cô ta, lạnh lùng xa cách như một người lạ: "Chào buổi sáng."


 


Kể từ khi trong lòng có một người, cho dù người đó không ở bên cạnh, Thẩm Tiểu Khương làm gì cũng đều sẽ nghĩ đến Trần Nghị trước tiên. Coi như bây giờ hai người chưa có quan hệ gì, cô cũng sẽ vì Trần Nghị mà "giữ thân như ngọc".


 


Tôn Giai Bảo "chậc" một tiếng sau lưng Lâm Thiên Thiên, vỗ vỗ vai Trần Tinh Nam: "Đi thôi, tớ phải khoác tay Khương trước Lâm Thiên Thiên!"


 


Trần Tinh Nam đưa ly nước của Tôn Giai Bảo cho cô, mực nước cách miệng ly một khoảng nhất định để tránh bị bỏng: "Này, tại sao cậu chưa bao giờ khoác tay tớ?"


 


Tôn Giai Bảo nhận lấy ly nước, ly bị lắc lư, nước tràn ra miệng ly. Cô nàng bỗng lùi lại, cau mày không vui: "Cậu có muốn nghe xem chính mình đang nói gì không, dọa tớ một phen. Cậu đang trả thù vì lúc nãy tớ ăn ba cái bánh bao của cậu à?"


 


Ánh mắt Trần Tinh Nam đầy ẩn ý, im lặng đưa cho Tôn Giai Bảo một tờ giấy lau, ngữ khí dịu dàng: "Cậu tự lau, hay là để tớ giúp cậu lau?"


 


"Ôi trời ơi, Trần Tinh Nam, cậu làm gì mà nói chuyện với tớ như vậy, nghe nổi cả da gà." Vừa nói, Tôn Giai Bảo vừa xoa xoa cánh tay mình, "Ôi trời, không chịu nổi, có trẻ con không chứ!"


 


Dứt lời, Tôn Giai Bảo liền đi về phía Thẩm Tiểu Khương. Trần Tinh Nam bất đắc dĩ lắc đầu, theo sát phía sau.


 


"Khương, tối qua cậu..." Tôn Giai Bảo vừa nheo mắt vừa khoanh tay trước ngực, ra dáng hỏi tội.


 


Thẩm Tiểu Khương nghĩ đến việc sẽ nói rõ với Tôn Giai Bảo, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Mặc dù cô và Trần Nghị tiếp xúc nhiều hơn, suýt chút nữa đã tiến hành cái gọi là "sự hòa hợp lớn lao cuối cùng của sinh mệnh", nhưng thật sự vẫn chưa phải lúc. Cô và Trần Nghị, chưa ai định nghĩa cho mối quan hệ này.


 


Trên tình bạn, dưới tình yêu.


 


"Tối qua có việc." Thẩm Tiểu Khương qua loa cho xong chuyện.


 


Tôn Giai Bảo cười gian, một cách tự nhiên chuẩn bị khoác tay Thẩm Tiểu Khương: "Nhanh, kể chi tiết đi!"


 


Lâm Thiên Thiên nhìn Tôn Giai Bảo, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương, tròng mắt không ngừng đảo. Cô ta cảm thấy đây là một cơ hội. Một cơ hội để ghi điểm trong mắt Thẩm Tiểu Khương.


 


"Tôn Giai Bảo, sao cậu nói chuyện lại hùng hổ doạ người như vậy?" Lâm Thiên Thiên không cao bằng Thẩm Tiểu Khương, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, trông rất nhỏ nhắn. Cô ta đưa hai tay ra, che chắn cho Thẩm Tiểu Khương ở sau lưng: "Cậu đừng tưởng A Khương của chúng tôi tính tình tốt là có thể tùy tiện bắt nạt!"


 


Tôn Giai Bảo nghiêng đầu một chút, nhíu mày: "Cậu ấy tính tình tốt?"


 


"Ừm!" Lâm Thiên Thiên gật đầu như giã tỏi.


 


"Mắt nào của cậu nhìn thấy thế?" Tôn Giai Bảo cảm thấy đầu óc Lâm Thiên Thiên có vấn đề, bây giờ ngay cả mắt cũng mù.


 


Lâm Thiên Thiên bỗng lùi lại một bước, khoác lấy cánh tay Thẩm Tiểu Khương, vẻ mặt nghiêm túc nói: "A Khương đối với tôi rất tốt, trước mặt tôi chính là cảm thấy cậu ấy tính tình tốt. Cậu đấy, chỉ cần có tôi ở đây, đừng hòng bắt nạt A Khương."


 


Bậy bạ! Thẩm Tiểu Khương khẽ cau mày một cái, vội vàng rút cánh tay mình ra khỏi vòng tay của Lâm Thiên Thiên.



 


"Được rồi các cậu, đừng đứng trước cửa nhà ăn để người ta cười cho." Dứt lời, Thẩm Tiểu Khương liền đi về phía ký túc xá.


 


"Khương, hôm nay không có lớp, lát nữa cậu định đi đâu?" Tôn Giai Bảo nói xong, làm mặt quỷ với Lâm Thiên Thiên.


 


Thẩm Tiểu Khương cười cười: "Tớ dọn dẹp một chút rồi đến tiệm."


 


Mắt Lâm Thiên Thiên sáng lên, vội vàng đi theo sau Thẩm Tiểu Khương: "Đến tiệm à?"


 


"Ừm, một tiệm thú cưng," Thẩm Tiểu Khương trả lời, "tôi làm thêm ở đó."


 


Lâm Thiên Thiên hai tay chắp trước ngực, vỗ tay như hải cẩu: "A Khương, cậu còn đi làm thêm nữa à, giỏi thật đấy!"


 


Lông mày Thẩm Tiểu Khương lại một lần nữa nhíu lại không để lại dấu vết. Chỉ là đi làm thêm thôi mà, có gì mà giỏi chứ.


 


"Cái đó, A Khương..." Lâm Thiên Thiên dừng bước lại, trợn to đôi mắt tròn xoe, mặt đầy vẻ nịnh nọt, "Tôi có thể đi cùng cậu không?"


 


"Hả?" Thẩm Tiểu Khương cúi đầu dọn dẹp những thứ muốn mang đến tiệm.


 


"Chính là, chỗ cậu làm thêm ấy, tôi có thể đi cùng không?" Lâm Thiên Thiên quen dùng vẻ mặt đáng thương này, "Được không? Cậu biết đấy, tôi cũng rất thích động vật nhỏ, tôi làm việc rất nhanh nhẹn, có thể giúp cậu. Đương nhiên nếu cậu không cần tôi giúp, tôi có thể ngồi yên một chỗ, tuyệt đối không làm phiền cậu."


 


Ban đầu, Thẩm Tiểu Khương không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối. Nhưng mà, một giây sau, Lâm Thiên Thiên đã khóc òa lên. Cô ta nói rằng ở Nam Thành cô ta chỉ quen biết Thẩm Tiểu Khương và Tôn Giai Bảo. Tôn Giai Bảo đi hoạt động câu lạc bộ, tuyệt đối sẽ không mang cô ta đi cùng. Nếu Thẩm Tiểu Khương lại từ chối cô ta, cô ta cũng không biết phải làm sao.


 


Nhìn bảng đối chiếu hàng hóa mà cửa hàng trưởng gửi đến trên điện thoại, và cả lịch hẹn của khách hàng, Thẩm Tiểu Khương lơ đãng "ừm" một tiếng.


 


.


 


Đêm qua Trần Nghị phải đi ăn cơm với Phó tổng và những người bên công trình. Vốn dĩ không cần uống nhiều. Nhưng Phó tổng lại lấy ra kế hoạch bố trí mới nhất của Bạch lão gia cho các bộ phận trong công ty để uy h**p, Trần Nghị không còn cách nào khác, đành phải tiếp.


 


Không ai mong muốn được thể hiện tốt trước mặt Bạch lão gia hơn nàng. Cũng không ai mong muốn ngồi vào chiếc ghế chủ tịch thương hội Nam Thành hơn nàng.


 


Sáng hôm nay, sau khi rời khách sạn, nàng đã chạy qua mấy công trường, nhà máy kiểm tra hàng hóa, họp về rượu, bây giờ đang trên đường trở về "Venus".


 


Mệt quá. Phiền thật. Cuộc sống như thế này, bao giờ mới kết thúc.


 


Trần Nghị đã từng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng mà, nàng sống sót chính là để trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức tất cả mọi người đều sợ nàng, mạnh đến mức tất cả mọi người không làm gì được nàng. Nàng không chỉ một lần tự khuyên nhủ mình trong đêm khuya: Hoặc là không làm người, hoặc là làm người mạnh nhất.


 


Nếu bây giờ, vào thời khắc quan trọng này mà từ bỏ, thì mười mấy năm nỗ lực trước đó đều uổng phí. Chỉ có không ngừng leo lên trên, mới có thể quên đi vực sâu vạn trượng sau lưng.


 


"Thất gia, chị sao rồi?" Hà Trung nhìn Trần Nghị qua gương chiếu hậu, trên mặt anh viết đầy sự lo lắng.


 


"Tôi không sao," Trần Nghị xoa xoa huyệt thái dương, "mẹ anh sức khỏe hồi phục thế nào rồi, có phải sắp xuất viện không?"


 


Bỗng nhiên, bàn tay đang xoa huyệt thái dương của Trần Nghị ngừng lại. Nàng nghĩ đến động tác xoa đầu của Thẩm Tiểu Khương đêm qua. Mặc dù có chút lạ lẫm, nhưng lại rất thoải mái. Trần Nghị đưa tay kia lên, hai tay ấn vào huyệt thái dương, bắt chước dáng vẻ của Thẩm Tiểu Khương.


 


Nhưng cho dù nàng có cố gắng thế nào, cảm giác ấy vẫn không xuất hiện. Cứ như thể... thiếu đi một điều gì đó. Nàng nhẹ cười khổ, lắc đầu. Có những chuyện, nhất định chỉ người đặc biệt mới có thể khiến nó trở nên trọn vẹn.


 


Hà Trung nhìn hành động của Trần Nghị, sững người hồi lâu. Trần Nghị trước đây chưa bao giờ một mình ngây ngô cười ngốc nghếch. Hôm nay lại sao thế này? Những biểu hiện khác thường gần đây của Trần Nghị khiến Hà Trung sợ hãi. Dù sao thì, một Diêm Vương mặt cười đột nhiên có tình người, có lẽ... nàng chỉ muốn cho bạn thấy một màu sắc khác mà thôi.


 


"Nhờ có chị chiếu cố, mẹ tôi hồi phục không tồi, ngày mai là chuẩn bị xuất viện rồi."


 


Thái độ trả lời của Hà Trung có chút giống đang trả bài.


 


"Ồ?" Trần Nghị ngừng động tác trên tay, ánh mắt khẽ động, "ngày mai sao?"


 


"Vâng, đúng vậy." Hà Trung nói.


 


"Rảnh rỗi tôi đến thăm bà ấy." Trần Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy suy tư.


 


Xe đi ngang qua tiệm thú cưng Phỉ Phỉ, mắt Trần Nghị gần như dán vào cửa kính xe. Nàng cố gắng tìm kiếm Thẩm Tiểu Khương. Nhưng mà, không được như ý muốn. Lâm Thiên Thiên đang dùng khăn lau kính đã vô tình che khuất tầm mắt của nàng.


 


Lần trước ăn cơm, Trần Nghị đã nhận ra Lâm Thiên Thiên có ý với Thẩm Tiểu Khương. Giữa những người bạn bình thường sẽ không xuất hiện ánh mắt như vậy.


 


"Dừng xe." Trần Nghị theo bản năng nói.


 


Hà Trung liếc nhìn thời gian: "Hả? Thất gia, sao vậy?"


 


"Thôi được rồi." Trần Nghị cảm thấy mình như vậy rất nực cười. Chính nàng cũng không biết, từ lúc nào, tất cả mọi thứ của Thẩm Tiểu Khương đã vô hình trung chi phối thần kinh của nàng.


 


Hà Trung liếc ra ngoài cửa sổ, cũng nhìn thấy Lâm Thiên Thiên. Tình cờ lúc này, Thẩm Tiểu Khương đi ra phơi khăn mặt. Lâm Thiên Thiên đến bên cạnh cô, muốn giúp cô, cả hai cùng đứng dưới ánh mặt trời.


 


Giờ khắc này, sợi dây mang tên lý trí trong đầu Trần Nghị đã đứt. Nàng không tự chủ mà siết chặt nắm tay.


 


Xe đã đi được một đoạn khá xa, tim Trần Nghị vẫn luôn treo lơ lửng. Lông mày nàng khóa chặt, biểu cảm lạnh đến có thể đóng băng, như thể gặp phải chuyện gì đó vô cùng khó giải quyết.


 


Hà Trung cứ thế lái xe, không dám nói bừa. Mặc dù không biết tại sao Trần Nghị lại như vậy, nhưng anh hiểu rằng, lúc này, ai đi nói chuyện với Trần Nghị chính là đi đâm đầu vào họng súng. Trừ người đó ra...


 


"Quay xe." Giọng Trần Nghị không lớn.


 


Thẩm Tiểu Khương là tia sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của nàng. Tia sáng đó, không nên, cũng không thể sưởi ấm người khác. Đó là ánh sáng của nàng. Chỉ thuộc về một mình nàng.


 


Hà Trung không kịp suy nghĩ, động tác chậm lại một nhịp. Trần Nghị mân mê một chiếc cúc áo trên cổ áo sườn xám, ngữ khí lo lắng: "Tôi nói, quay xe."



Ngón tay đang điều khiển vô lăng của Hà Trung dừng lại một chút, sau đó anh đánh lái, đi đến chỗ quay đầu.


 


"Thôi, hay là thôi đi." Trần Nghị nói xong, không mân mê cúc áo nữa, đưa tay lên cắn móng tay. Hà Trung nuốt một ngụm nước bọt, động tác cắn móng tay này của Trần Nghị, anh đã nhiều năm không nhìn thấy.


 


"Thất gia, tôi đã đang ở chỗ quay đầu rồi."


 


"À." Trần Nghị cắn móng tay phát ra những tiếng nhỏ, tay kia siết chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của Thẩm Tiểu Khương ngẩn người.


 


Năm mười sáu tuổi, Trần Nghị rời trường học, bước vào xã hội, đã thể hiện sự trưởng thành và ổn trọng hiếm có. Lúc Hà Trung quyết định đi theo nàng, anh đã nói với tất cả mọi người xung quanh rằng, Trần Nghị nhất định sẽ thành công, bởi vì nàng là người phụ nữ bình tĩnh nhất, vững vàng nhất, biết mình muốn gì nhất và tàn nhẫn với bản thân nhất mà anh từng gặp.


 


Lúc Trần Nghị xăm lưng, là Hà Trung đi đón nàng. Trong ấn tượng của Hà Trung, Trần Nghị suy sụp đến mức môi trắng bệch, đáy mắt sung huyết, nhưng ánh mắt lại không hề dao động, cũng không hề kêu một tiếng "đau".


 


Sóng vai mười ba năm, đây là lần đầu tiên Hà Trung nhìn thấy Trần Nghị lo được lo mất, do dự như vậy. Dù là đã từng màn trời chiếu đất, dù là đã từng hoàn toàn không có gì. Trần Nghị chưa bao giờ có một lần nào như hôm nay. Chưa bao giờ!!


 


"Hà Trung." Giọng Trần Nghị đã trở lại vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh lúc nãy.


 


"Thất gia." Hà Trung giảm tốc độ xe, chờ đợi mệnh lệnh.


 


Trần Nghị nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Không cần quay đầu, vẫn là về 'Venus' đi."


 


"Được." Hà Trung lau một vệt mồ hôi lạnh.


 


.


 


Ở một nơi khác, trong tiệm thú cưng, Thẩm Tiểu Khương chuẩn bị ghi sổ hàng mới nhập. Lâm Thiên Thiên ngồi trên ghế sofa, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối. Cả người trông rất ngoan, rất hiểu chuyện.


 


"A Khương, cậu có muốn nghỉ một lát không?" Cô hỏi.


 


Thẩm Tiểu Khương làm việc rất chuyên chú, qua loa một câu: "Không cần."


 


Lâm Thiên Thiên vểnh môi một cái, lại hỏi: "A Khương, cậu có muốn uống trà sữa không, tôi gọi giao hàng cho cậu nhé?"


 


Thẩm Tiểu Khương đang ghi chép sổ sách, hờ hững nói một câu: "Không uống."


 


Thẩm Tiểu Khương chính là như vậy, lúc làm việc, ai cũng đừng hòng quấy rầy cô. Chọc giận cô rồi, cô có thể một tuần không nói chuyện với Lâm Thiên Thiên. Lâm Thiên Thiên biết rõ tính tình của đối phương, chỉ có thể ngồi một bên nhàm chán chờ đợi, chờ Thẩm Tiểu Khương làm xong.


 


Cô nào biết, tảng đá lạnh không thể sưởi ấm này, sẽ chỉ vì một người mà phá vỡ tất cả quy tắc.


 


...


 


Chị Mạnh còn đang ở bệnh viện, nhân viên mới tuyển còn chưa được huấn luyện vào làm. Cho nên, gần đây trong tiệm rất bận rộn, từ việc nhận hàng, kiểm kê, đến các dịch vụ cho mèo chó trong tiệm... công việc chất chồng như núi.


 


Đổi lại là người khác, đã sớm bỏ gánh không làm. Nhưng Thẩm Tiểu Khương thì không. Cô yêu công việc, cô tôn trọng mỗi một khách hàng quen thuộc. Cô chịu thương chịu khó, cô chưa bao giờ bị khó khăn đánh bại. Cô sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, phân chia công việc nặng nhẹ, cố gắng làm tốt từng việc một, một cách hoàn hảo.


 


Lâm Thiên Thiên đã đọc xong một cuốn tiểu thuyết. Thẩm Tiểu Khương vẫn còn đang bận rộn.


 


"A Khương, cậu nhìn tôi một cái đi..."


 


Lâm Thiên Thiên còn chưa nói hết câu, chuông gió ở cửa đã vang lên. Chiếc chuông gió này là do Thẩm Tiểu Khương chọn, hình tròn thủy tinh trong suốt kiểu Nhật, trên đó dùng những đường nét đơn giản phác họa mấy đóa hoa anh đào màu hồng, dưới đáy treo một tấm giấy màu xanh lá cây, dùng chữ Sấu kim thể viết "Người nếu bình an, ấy là trời trong".


 


Tiếng đinh đinh đang đang, rất êm tai.


 


"Chào mừng..." Thẩm Tiểu Khương theo bản năng ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt phượng quyến rũ mê người của Trần Nghị. Lòng cô kích động, lưỡi run lên: "...quý... quý khách."


 


Thẩm Tiểu Khương không ngờ sẽ gặp Trần Nghị vào lúc này. Vừa nói xong "Chào mừng quý khách", cô đã theo bản năng buông công việc trên tay xuống, giống như một chú chim nhỏ vui vẻ, nhảy nhót đến trước mặt Trần Nghị.


 


"Chị, sao chị lại đến, có chuyện gì không?" Bất kể là từ góc nhìn của Trần Nghị hay của Lâm Thiên Thiên, đều có thể thấy, lúc Thẩm Tiểu Khương nói chuyện, trong mắt có ánh sáng.


 


Trần Nghị sững lại một chút, nàng nên nói gì đây? Chẳng lẽ nói với Thẩm Tiểu Khương rằng mình đã mất rất nhiều thời gian để đấu tranh giữa việc "đến" và "không đến" sao? Hay là nói, nàng không muốn nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương đứng chung với người khác? Nàng cũng không biết mình đến đây rốt cuộc để làm gì. Nàng chỉ biết, mình không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đến tiệm thú cưng Phỉ Phỉ. Dù chỉ là đứng trong tiệm, ngẩn người một lát, cũng được.


 


Nàng đến gần Thẩm Tiểu Khương, vòng eo nhỏ như rắn nước theo nhịp giày cao gót uốn lượn trái phải, lơ đãng liếc mắt, lộ ra vẻ lười biếng, phóng khoáng. Trần Nghị từ từ ngước mắt lên, đôi mắt xinh đẹp nhuốm vẻ mệt mỏi, nhưng lại che giấu một sắc thái quyến rũ nhàn nhạt. Nàng không cần lên tiếng, không cần làm gì, cũng có thể dễ dàng câu đi trái tim của một người.


 


Thẩm Tiểu Khương chớp đôi mắt to đen láy, thẳng thắn phác họa lại gương mặt tinh xảo của Trần Nghị.


 


"Khụ khụ..." Trần Nghị lỏng lẻo nắm tay lại đưa lên bên môi, giọng nói êm dịu mà kỳ ảo: "Đi ngang qua, tiện thể đến mua chút đồ ăn cho Công chúa."


 


"Đồ ăn cho mèo?" Thẩm Tiểu Khương lập tức chỉ vào một kệ hàng khác, bật chế độ bán hàng: "Dạ dày của Công chúa khá yếu, hay là mua chút cá hộp đi, bổ sung lợi khuẩn, điều hòa dạ dày. Vừa hay loại mới về này đang có khuyến mãi, mua ba tặng một."


 


"Đều được." Ánh mắt Trần Nghị nhìn Thẩm Tiểu Khương rất dịu dàng. Dù sao cũng không phải thật tâm mua đồ ăn cho mèo, Thẩm Tiểu Khương nói gì thì là thế đó đi. Lần trước vì thành tích của Thẩm Tiểu Khương, nàng đã mua cả một thùng lớn, một trăm sáu mươi lon, cũng không biết phải ăn đến bao giờ.


 


Trả tiền xong, Trần Nghị cũng không đi ngay. Nàng liếc nhìn Lâm Thiên Thiên, đúng lúc đối phương cũng đang nhìn nàng.


 


"Bạn học cấp ba, đến tìm Thẩm Tiểu Khương chơi à?" Trần Nghị vừa nói, vừa ngồi xuống ghế sofa.


 


Trần Nghị và các cô cách một thế hệ, về tình về lý, Lâm Thiên Thiên trước mặt nàng cũng là vai vế nhỏ hơn. Lâm Thiên Thiên định gọi nàng một tiếng "dì út", nhưng khí thế cao lãnh, quyền uy lâu ngày của Trần Nghị, bản năng khiến người ta xa cách, lại khiến tiếng "dì út" đó nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào nói ra được.


 


Lần trước, cô đã tự giới thiệu tên mình trên bàn ăn, nhưng Trần Nghị rõ ràng không nhớ. Trong lòng Lâm Thiên Thiên không hiểu sao lại nén giận.


 


Thẩm Tiểu Khương thấy Trần Nghị ngồi xuống liền đi rót nước cho nàng. Bảy phần nước nóng, ba phần nước lạnh. Nhiệt độ pha ra như thế này, vừa đúng là nhiệt độ mà Trần Nghị thích nhất.


 


Sau khi đặt ly nước trước mặt Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương liền thuận thế ngồi xuống bên cạnh. Dáng vẻ của cô, thật sự còn ngoan hơn cả những chú cún con trong tiệm.


 



 


Lâm Thiên Thiên tự thấy mình xinh đẹp, điều kiện gia đình cũng tốt. Bỏ qua ngoại hình và tiền bạc, cô và Thẩm Tiểu Khương còn là đồng hương, lẽ ra phải có nhiều chuyện để nói hơn. Nhưng tại sao, Thẩm Tiểu Khương lại không thể liếc nhìn cô thêm một cái?


 


Lâm Thiên Thiên tức đến nghiến răng, trong ánh mắt nhìn Trần Nghị tràn đầy địch ý.


 


"A Khương, tôi cũng muốn uống nước." Lâm Thiên Thiên chớp mắt mấy cái, õng ẹo nói.


 


Trần Nghị cầm ly nước nhẹ nhàng lay động, dùng khóe mắt liếc nhìn người vừa nói. Thẩm Tiểu Khương nghe tiếng nhìn về phía đối phương, lúc này mới nhớ ra, Lâm Thiên Thiên đến lâu như vậy mà mình lại không rót nước cho cô ấy.


 


"Ừm, được, muốn tôi giúp không?" Cô hỏi.


 


Lâm Thiên Thiên vốn tưởng Thẩm Tiểu Khương sẽ trực tiếp đứng dậy đi rót, không ngờ lại bị hỏi ngược. Bị hỏi như vậy, Lâm Thiên Thiên lại ngượng ngùng, cô ta ngập ngừng một cái, bất đắc dĩ đứng dậy: "Không cần đâu, tôi tự mình làm được rồi. Cậu bận lâu như vậy, tôi cũng không thể để cả ly nước cũng phải phiền đến cậu."


 


Hừm... Thẩm Tiểu Khương sao lại cảm thấy câu nói này nghe có vẻ chói tai đến vậy?


 


Lông mày Trần Nghị nhíu lại, lơ đãng cong cong khóe miệng. Nàng đã từng trải qua bao nhiêu tình huống, cô bé họ Lâm này vẫn còn quá non nớt, hoàn toàn không giấu được cảm xúc. Nàng vốn còn tưởng Lâm Thiên Thiên này là một tồn tại cao cấp gì đó, không ngờ chỉ là hàng thường, nàng thậm chí còn không cần ra tay cũng có thể chắc thắng.


 


Trần Nghị liếc mắt nhìn thấu, nhàn nhạt cười cười. Nụ cười này, một mặt là cười sự vụng về của Lâm Thiên Thiên, mặt khác cũng là cười sự căng thẳng lúc nãy của chính mình.


 


Lâm Thiên Thiên cầm chiếc cốc dùng một lần đi đến máy đun nước, nhìn những nút bấm đơn giản xuất thần. Tròng mắt cô ta nhanh chóng đảo hai vòng trong hốc mắt, nuốt một ngụm nước bọt, trực tiếp đưa tay xuống vòi nước nóng.


 


Nước nóng bỏng, chảy ra.


 


"Aiya!" Cô ném chiếc cốc, vẻ mặt đau đớn.


 


Trần Nghị không quay đầu, vẫn giữ động tác uống nước chậm rãi. Thẩm Tiểu Khương nghe thấy tiếng hét chói tai, bất đắc dĩ đi qua kiểm tra tình hình.


 


"Sao thế?" Cô nhìn chiếc cốc dùng một lần đang lăn lóc trên mặt đất, đau lòng cho chiếc cốc ba giây.


 


"Đều tại vô dụng, một cốc nước cũng không rót được." Lâm Thiên Thiên lộ ra vẻ mặt sắp khóc.


 


Thẩm Tiểu Khương nhặt chiếc cốc ném vào thùng rác, lại lấy một chiếc khác giúp Lâm Thiên Thiên rót nước.


 


"A..." Lâm Thiên Thiên khoanh tay, run rẩy.


 


Thẩm Tiểu Khương chú ý đến động tác này của cô ta, nhìn về phía bàn tay bị che khuất: "Bỏng rồi à?"


 


Trong mắt Lâm Thiên Thiên lệ quang lấp lánh, oan ức lắc đầu: "Không, không có gì." Mặc dù nói không có gì, nhưng cô lại để lộ ra chỗ bị bỏng, "Chỉ đau một chút thôi, tôi quen rồi, không sao đâu. Dù sao trước đây lúc cậu không ở bên cạnh, tôi đều tự mình chịu đựng."


 


Trần Nghị: "..."


 


Thẩm Tiểu Khương hít một hơi: "..."


 


Nói cứ như thể, giữa hai người họ từng có chuyện gì vậy. Im lặng đến nghẹn lời.


 


Thẩm Tiểu Khương lại giúp cô ta rót một cốc nước, không có cảm xúc nói: "Đã quen rồi thì không sao đâu."


 


Lâm Thiên Thiên tưởng mình nghe lầm, hơi nhíu mày lại: "Hả?"


 


"Hả cái gì mà hả?" Ngữ khí của Thẩm Tiểu Khương không thiện cảm.


 


Lâm Thiên Thiên ngập ngừng một giây, thổi vào chỗ đỏ hồng, có chút oan ức nói: "Tay của tôi, cảm giác xương cốt đều bị bỏng rồi."


 


Thẩm Tiểu Khương: "..."


 


Người này rốt cuộc có thường thức không vậy? Thẩm Tiểu Khương vốn còn nể tình bạn học, giờ này khắc này, cô chỉ cảm thấy Lâm Thiên Thiên thật phiền phức.


 


Thẩm Tiểu Khương quay người, mở cửa nhà vệ sinh: "Xương cốt không bị bỏng được đâu. Cậu đi dùng nước lạnh dội một lúc đi. Tôi thấy da cậu cũng không đỏ, vấn đề không lớn."


 


Lâm Thiên Thiên nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đang mở, rồi lại nhìn vào mắt Thẩm Tiểu Khương. Ý đại khái là, cô ta hy vọng Thẩm Tiểu Khương sẽ đi cùng mình, hoặc là Thẩm Tiểu Khương sẽ giúp mình.


 


Thẩm Tiểu Khương nhìn hiểu, nhưng giả vờ như không hiểu. Hai người đối mặt vài giây, Thẩm Tiểu Khương bình tĩnh dùng ngón tay chỉ vào trong nhà vệ sinh. Lâm Thiên Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đi vào.


 


Thẩm Tiểu Khương lập tức quay người, nhìn về phía Trần Nghị đang ngồi một bên xem điện thoại. Người phụ nữ gầy gò, đơn bạc, giữa nơi ồn ào náo nhiệt, cô độc một mình nhìn điện thoại. Cảnh tượng này và cảnh tượng ở tiệc sinh nhật ngày đó không có gì khác biệt. Mặc dù cô độc, nhưng lại rất tao nhã. Giống như một phong cảnh, cũng giống như một bức tranh. Nàng phảng phất tự mang một lớp màng chắn, cách ly với sự ồn ào xung quanh.


 


Lâm Thiên Thiên khiến cô ghét bỏ, Trần Nghị lại khiến cô khao khát. Thẩm Tiểu Khương hắng giọng, đi tới.


 


"Chị còn muốn thêm nước không?"


 


Trần Nghị nghe tiếng ngẩng đầu, cong cong khóe miệng, nghịch ngợm nhìn Thẩm Tiểu Khương, nói đùa: "Không cần đâu, em bận lâu như vậy, tôi không thể để cả một cốc nước cũng phải phiền đến em được." Nói xong, Trần Nghị như nghĩ ra điều gì đó, bổ sung một câu: "A Khương."


 


Thẩm Tiểu Khương sững người một chốc. Lời này từ miệng Lâm Thiên Thiên nói ra thì nghe có vẻ trà xanh, nhưng từ miệng Trần Nghị nói ra lại có một sự trong trẻo khó giải thích. Thẩm Tiểu Khương biết Trần Nghị đang cố tình bắt chước Lâm Thiên Thiên.


 


Cô lập tức "phì" một tiếng bật cười: "Tôi chính là nguyện ý phiền phức vì chị."


 


Nói xong, cô liền cúi người xuống trước mặt Trần Nghị. Nhưng ngay khi đầu ngón tay cô vừa chạm vào chiếc cốc, lòng bàn tay của Trần Nghị đã đè lên. Ngón tay của nàng vẫn như thường lệ, lành lạnh, khô ráo. Giống như khí chất thanh lãnh toát ra từ cả người nàng.


 


Thẩm Tiểu Khương nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nghị. Tình cờ, mỹ nhân thanh lãnh cũng đang nhìn cô. Ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của Trần Nghị vẫn hoàn hảo không một góc chết. Hàng mi dài và cong vút rõ ràng từng sợi, con ngươi màu hổ phách trong veo quyến rũ, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng của nàng khuếch tán xung quanh, cảm giác ngọt ngào xao động khiến người ta phát điên không ngừng tăng cường.


 


Nhịp tim của Thẩm Tiểu Khương ngưng lại, rất nhanh lại đập như trống trận. "Không muốn uống nước à?" Tiếng tim đập của Thẩm Tiểu Khương quá lớn, cô không chắc đối phương có nghe thấy lời mình nói không.


 


Trần Nghị hai mắt nhắm lại, khóe miệng cong lên một đường cong như có như không. Một cơn gió thổi qua, lọn tóc che khuất mắt nàng, nàng tùy tiện lộ ra vẻ mặt quyến rũ đến cực hạn.



Sau đó, nàng dùng ngón tay gẩy một chút vào dây tạp dề bên hông của Thẩm Tiểu Khương, trên mặt dâng lên một làn nước xuân mềm mại, quyến rũ, cười ra tiếng: "Không muốn uống... nước ở đây."


 


Thẩm Tiểu Khương tưởng Trần Nghị chê nước ở đây không sạch sẽ: "Đừng lo lắng, nước ở đây là nước lọc đã qua xử lý..."


 


Chưa đợi đối phương nói xong, ngón tay đang gẩy nơ của Trần Nghị dùng sức, kéo Thẩm Tiểu Khương lại gần mình, dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Đồ ngốc, em thật sự không hiểu sao, hả?"


 


Hơi thở của Trần Nghị không ngừng phả vào vành tai, gãi vào lòng Thẩm Tiểu Khương ngứa ngáy khó chịu. Môi và lưỡi của cô ngày càng khô ráo.


 


Tựa như hiểu... lại không hiểu.


 


"Chị không uống thì tôi uống." Gáy của Thẩm Tiểu Khương ửng lên một mảng đỏ.


 


Lâm Thiên Thiên từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị ngồi rất gần nhau, cả gương mặt ngũ quan cũng nhíu lại ở các mức độ khác nhau. Cô ta quả thực có bị bỏng một chút, nhưng không bị thương, chỉ đau trong chốc lát. Ở trong nhà vệ sinh đến bây giờ, đơn giản là muốn làm cho tròn vai.


 


Nhưng bây giờ, cô ta hối hận rồi. Mình đã vô hình chung tạo ra một thế giới riêng cho hai người trước mặt. Sớm biết vậy, đã ra ngoài rồi.


 


Lâm Thiên Thiên siết chặt váy, trong lòng vô cùng chua xót. Hồi cấp ba, trong lòng Thẩm Tiểu Khương chỉ có học tập, ngoài học tập ra, cô chưa bao giờ để ý đến chuyện gì khác. Đương nhiên, cô cũng không để ai trong lòng. Chuyện yêu đương dường như không liên quan gì đến cô.


 


Mà bây giờ, ánh mắt của Thẩm Tiểu Khương đã thay đổi, thái độ cũng đã thay đổi. Cô phân biệt đối xử với mọi người. Có người trong mắt cô không có hơi ấm, có người lại nóng bỏng.


 


Lâm Thiên Thiên đứng trước cửa nhà vệ sinh suy nghĩ nửa phút, mới xách váy, tức giận đi đến bên ghế sofa.


 


"Sao thế, không sao chứ?" Trần Nghị bắt chéo chân, góc độ của tà sườn xám xẻ cao phác họa một đường cong thon dài, trắng nõn. Thẩm Tiểu Khương cũng không chú ý đến Lâm Thiên Thiên, ngược lại là Trần Nghị ra tay trước.


 


Lâm Thiên Thiên giật mình, chớp mắt mấy cái, gật đầu qua loa: "Không sao." Hai chữ này cô nói rất chậm, vừa nói vừa liếc Thẩm Tiểu Khương. Phảng phất như cô ta không phải đang trả lời Trần Nghị, mà là muốn gây sự chú ý của Thẩm Tiểu Khương.


 


Làm cô ta thất vọng. Thẩm Tiểu Khương căn bản không nhìn Lâm Thiên Thiên.


 


...


 


Hôm nay Trần Nghị còn rất nhiều việc phải xử lý, không tiện ở lại đây quá lâu. Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, nàng liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương đang sắp xếp hàng hóa: "Tôi còn có việc, đi trước đây."


 


Thẩm Tiểu Khương dừng lại động tác trên tay. Mặc kệ cô có bận đến đâu, chỉ cần Trần Nghị nói chuyện, cô có thể thoát khỏi trạng thái bận rộn trong một giây.


 


"À, đồ hộp của chị." Nói xong, Thẩm Tiểu Khương vội vàng đến quầy thu ngân, dùng một chiếc túi xách trong mờ đựng đồ rồi đưa cho Trần Nghị.


 


Lúc nhận lấy túi xách, đầu ngón tay của Trần Nghị cố tình duỗi dài, v**t v* móng tay của Thẩm Tiểu Khương hai cái. Hai người nhìn nhau cười một tiếng.


 


"Đi nhé." Giọng Trần Nghị nhàn nhạt.


 


"Vâng." Thẩm Tiểu Khương cười lên tiếng.


 


Nụ cười đó, Lâm Thiên Thiên lần đầu tiên nhìn thấy. Thì ra, Thẩm Tiểu Khương cũng sẽ nở nụ cười như vậy! Nụ cười đó rất khó hình dung, là phát ra từ nội tâm, là lan đến tận đáy mắt, là chỉ xuất hiện trên gương mặt của người đang yêu.


 


Nhìn về phía Trần Nghị rời đi, Lâm Thiên Thiên cắn cắn môi.


 


"A Khương~" chữ "Khương" cuối cùng kéo dài âm. Có một chút ý nũng nịu.


 


Thẩm Tiểu Khương vừa làm xong việc đăng ký, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt ướt át của Lâm Thiên Thiên: "Hửm?"


 


Khác với lúc đối mặt với Trần Nghị, lúc này trong giọng nói của Thẩm Tiểu Khương không có bất kỳ cảm xúc nào. Lâm Thiên Thiên tâm tư kín đáo, đương nhiên cảm nhận được.


 


"A Khương, tay của tôi, vẫn còn hơi đau." Lúc cô nói, đáy mắt ý lệ rất rõ ràng.


 


Lông mày Thẩm Tiểu Khương siết chặt lại. Lâm Thiên Thiên hồi cấp ba chính là một cái mít ướt. Không có chuyện gì cũng rơi hai giọt nước mắt. Thẩm Tiểu Khương không chịu nổi con gái xinh đẹp khóc, nhưng cũng không chịu nổi con gái xinh đẹp động một chút là khóc. Đối với một người theo đuổi tự do và không ràng buộc như cô, đây là một sự áp đặt tình cảm. Dù sao thì, giữa họ không phải là mối quan hệ mà ai đó phải có nghĩa vụ gì với ai.


 


Lâm Thiên Thiên như thế này chỉ khiến Thẩm Tiểu Khương cảm thấy mệt mỏi. "Nếu thật sự đau thì tôi cũng không có cách nào. Từ tiệm thú cưng Phỉ Phỉ ra ngoài rẽ phải đi một đoạn có một hiệu thuốc, cậu có thể đến đó mua thuốc bôi bỏng. Nếu cậu cảm thấy vẫn không yên tâm, tôi có thể để Giai Bảo đi cùng cậu đến bệnh viện." Lời nói của Thẩm Tiểu Khương không có gì sai cả.


 


"Tôi không muốn cậu ấy đi cùng." Lâm Thiên Thiên bĩu môi, có chút tức giận.


 


Mặc dù Tôn Giai Bảo và Lâm Thiên Thiên có mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn giữa hai người chỉ dừng lại ở lời nói, không phải đến mức dao kề cổ. Nếu Thẩm Tiểu Khương để Tôn Giai Bảo đi cùng Lâm Thiên Thiên đến bệnh viện, nể mặt tăng không nể mặt phật, Tôn Giai Bảo sẽ thỏa hiệp.


 


"Như cậu thấy đấy, bây giờ trong tiệm chỉ có một mình tôi, thật sự không đi được." Ngữ khí của Thẩm Tiểu Khương kiên định.


 


Nước mắt của Lâm Thiên Thiên cuối cùng cũng vỡ đê. Thẩm Tiểu Khương bực bội, cô thật sự không biết, nước mắt của Lâm Thiên Thiên có phải là không đáng tiền không?


 


"A Khương, cậu thay đổi rồi." Lâm Thiên Thiên hít mũi, dùng giọng nghẹn ngào nói.


 


"Hả?" Thẩm Tiểu Khương không hiểu.


 


"Trước đây, dù cậu đang trong giờ của giáo viên chủ nhiệm, cậu cũng sẽ đưa tôi đến phòng y tế." Nước mắt Lâm Thiên Thiên rơi lã chã.


 


Thẩm Tiểu Khương lắc đầu không nghe thấy: "Thiên Thiên, bây giờ khác với hồi đi học, chúng ta đều đã lớn rồi."


 


Lâm Thiên Thiên như thể không hiểu sự bất đắc dĩ trong lời nói của đối phương, tiếp tục tự quyết định: "Cậu từ lúc tôi đến đã bắt đầu phớt lờ tôi, đối xử với tôi rất lạnh nhạt, nhưng lại khác với dì út của Tôn Giai Bảo, giới thiệu cái này giới thiệu cái kia."


 


Đối với cậu và đối với Trần Nghị, có thể giống nhau sao? Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ. "Người ta đến mua đồ, là chức trách của tôi." Cô đổi một lý do khác.


 


Những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt Lâm Thiên Thiên trượt xuống: "Tôi luôn cảm thấy, cậu đối xử với cô ấy và với tôi không giống nhau."


 


Vô lý! Thẩm Tiểu Khương ghét bất kỳ ai so sánh với Trần Nghị. Trần Nghị, là độc nhất vô nhị.


 


"Đại tỷ, điều đó là chắc chắn rồi." Thẩm Tiểu Khương lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, có chút chói mắt, rõ ràng trông rất dịu dàng, nhưng lại như một thanh kiếm sắc lạnh, một nhát chí mạng. "Cậu cũng tên là Trần Nghị sao?"


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 31
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...