Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 19

112@-

Xe xuống cầu vượt, lái vào nội thành. Trần Nghị dựa vào ghế, nhìn chiếc xe buýt.


 


Đến một ngã tư đèn đỏ, chiếc Bentley màu trắng đỗ song song với chiếc xe buýt. Trần Nghị thu tay lại, theo bản năng nấp mình vào bóng tối của đèn đường. Nhưng rồi nàng nghĩ lại, kính xe là loại chống nhìn trộm, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Thế là, nàng lại lần nữa chống tay lên cửa sổ.


 


Đầu Thẩm Tiểu Khương tựa vào cửa kính xe, không nhúc nhích, dường như đã ngủ. Trần Nghị cẩn thận quan sát một lúc, quả nhiên, cô bé đã ngủ.


 


Trần Nghị bạo dạn hơn một chút, trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chằm vào cô. Mắt của Thẩm Tiểu Khương rất to, nhưng lông mi lại không dài lắm. May thật, nếu không thì cô gái này sẽ đẹp đến mức nào nữa, Trần Nghị thầm nghĩ.


 


Trong mấy chục giây đèn đỏ, Trần Nghị vậy mà chỉ nghĩ đến những điều này. Đèn xanh sáng lên, xe chạy. Trần Nghị lại kéo cửa kính xe lên, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Thẩm Tiểu Khương.


 


"Phải buồn ngủ đến mức nào, mà lúc này còn có thể ngủ được." Trần Nghị nhỏ giọng lẩm bẩm.


 


Thất gia trước nay không hề lẩm bẩm một mình, điều này khiến Hà Trung có chút kỳ lạ.


 


Một cú phanh gấp, Thẩm Tiểu Khương bị dúi mạnh người về phía trước. Cô tỉnh dậy. Chau mày, bĩu môi, có vẻ như bị ai đó quấy rầy giấc mộng đẹp. Cảnh tượng cũng không có gì buồn cười, nhưng trong mắt Trần Nghị lại ánh lên ý cười.


 


Thẩm Tiểu Khương vô thức quay đầu, chắc là để xem xe đã đi đến đâu. Trần Nghị giật mình, vội quay người nhìn thẳng về phía trước.


 


Một màn này lại tình cờ bị Hà Trung bắt gặp. Dù có hời hợt đến đâu cũng có thể nhận ra sự khác thường của Trần Nghị. Sự cẩn trọng này, thật sự quá không đúng!


 


Trần Nghị đã đi nam về bắc, gặp qua biết bao nhiêu người, làm qua biết bao nhiêu chuyện, nhưng chưa từng có lần nào như hôm nay. Quá không đúng!



 


"Thất gia, chúng ta thật sự phải làm đến mức này sao?" Anh hỏi.


 


"Cái gì?" Hàng mi rậm của Trần Nghị khẽ run lên.


 


Hà Trung liếc về phía Thẩm Tiểu Khương. Trần Nghị hiểu ý đối phương, nhưng nàng không trả lời thẳng: "Vậy anh nghĩ nên làm thế nào?"


 


Hà Trung im lặng.


 


"Tôi biết mình đang làm gì," Trần Nghị có chút chột dạ nói, "Tất cả cũng chỉ vì kế hoạch của tôi."


 


Hà Trung gật đầu, nghĩ lại lúc mới tiếp quản quán bar, Trần Nghị còn làm những chuyện khoa trương hơn. Khi đó, để theo dõi một khách hàng, nàng đã mua thẳng một căn hộ bên cạnh nhà người ta, tìm chủ đề, tìm điểm chung, cho đến khi hợp tác kết thúc, nàng bán nhà, hoàn toàn biến mất, còn người ta thì vẫn nhớ mãi không quên.


 


Từ đầu đến cuối, người lún sâu mãi mãi là người khác. Còn nàng, vĩnh viễn có thể toàn thân rút lui mà không vướng bận gì. Trần Nghị là một người cẩn thận và cố chấp, một khi nàng cảm thấy có vấn đề, nàng sẽ bám riết không buông. Cũng chính vì những đặc điểm này mà Bạch lão gia rất tán thưởng nàng, cho nàng những ưu đãi mà người khác chưa bao giờ có được.


 


"Vặn to nhạc lên một chút." Trần Nghị nói.


 


Hà Trung làm theo.


 


"Bài trước đó." Trần Nghị lại nói.


 


Hà Trung tiếp tục làm theo.



 


"Lặp lại một bài đi." Trần Nghị nói xong, thu tầm mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.


 


"À, A Flowing Somberness, trước đây chị không thích nghe mà." Hà Trung thấy lạ.


 


"Dông dài," Trần Nghị nói, "Trước đây, tôi không cảm thấy bài hát này hay đến thế, nhưng mà..." Trần Nghị trong đầu lướt qua hình ảnh Thẩm Tiểu Khương đeo tai nghe ngân nga.


 


Hà Trung: "Nhưng mà sao?"


 


Trần Nghị "chậc" một tiếng: "Không có gì."


 


Nói xong, Trần Nghị lại không kìm được mà liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương trên xe buýt. Cô đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống ở trạm tiếp theo. Trần Nghị lại nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng mà trầm ấm: "Được rồi, về thôi."


 


Trở lại khách sạn, nàng ngâm mình trong bồn tắm. Trần Nghị thích tất cả những thứ có mùi thơm. Nước hoa nàng dùng đều là hàng hiệu, nến thơm cũng đều là hàng cao cấp đặt riêng.


 


Tuy nhiên, kể từ ngày gặp Thẩm Tiểu Khương, nàng dường như ngửi thấy một mùi hương khác lạ. Không thơm, nhưng lại khiến người ta mê mẩn. Nàng nghiêng đầu, nhìn ánh nến lung linh, lòng lại lạnh lẽo vô cùng. Mỗi khi đêm khuya vắng người, nàng đều cảm thấy trống rỗng. Tiếng nước chảy, tiếng tim nến cháy, tiếng nhạc nhẹ, làn gió len lỏi qua cửa sổ, thỉnh thoảng một tiếng mèo kêu, đều như đang nói lên sự cô độc của nàng.


 


Sáng hôm sau, Hà Trung đến khách sạn đón Trần Nghị đi họp trong thành phố. Hôm nay, anh phải đợi lâu hơn bình thường một chút. Trần Nghị là một người rất đúng giờ, trước đây hiếm khi xảy ra tình huống này.


 


Họp xong, Trần Nghị ngủ gật trên xe. Hà Trung nói chuyện, nàng tuy có chăm chú nghe, nhưng không có hứng thú đáp lại, phần lớn đều là "ừm", "à", "được". Vốn định về quán bar, nhưng Trần Nghị lại đề xuất muốn đến Đại học Nam Thành. Lý do là, nàng muốn đến xem tiến độ công trình tu sửa thư viện.


 


Hôm nay không có môn chuyên ngành, cửa hàng cũng nghỉ, nên không cần đi làm thêm. Dùng lời của Tôn Giai Bảo mà nói, hôm nay chính là ngày giải phóng. Nhưng đối với Thẩm Tiểu Khương thì không phải. Cô từ chối lời rủ đi dạo phố của Tôn Giai Bảo, một mình đeo chiếc túi nhỏ màu xám, ôm một chồng sách đi đến thư viện.



Trước cửa thư viện treo một băng rôn đỏ quảng cáo về việc tu sửa, còn có một tấm biển đỏ bắt mắt ghi "Mở cửa bình thường sau mười lăm ngày". Lúc này Thẩm Tiểu Khương mới nhớ ra, thư viện đang được tu sửa. Thế là, cô định đi tìm một phòng học trống để tự học.


 


Đúng lúc cô định quay người đi thì thấy Trần Nghị từ trong đi ra, bên cạnh là Hà Trung và lãnh đạo nhà trường. Dù sao dự án tu sửa thư viện cũng do Trần Nghị đảm nhận, người ta đến trường là chuyện đương nhiên. Thẩm Tiểu Khương tuy muốn chào hỏi, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất.


 


Cô vừa định rời đi thì nghe thấy có người gọi mình.


 


"Thẩm Tiểu Khương." Giọng Trần Nghị rất êm tai, rất dễ nhận ra.


 


Thẩm Tiểu Khương lập tức quay người.


 


Vị lãnh đạo này là viện trưởng khoa Máy tính, Thẩm Tiểu Khương biết ông, nhưng ông không biết cô. Ông nhìn Thẩm Tiểu Khương, rồi lại nhìn Trần Nghị: "Tổng giám đốc Trần, người quen à?"


 


Trần Nghị cười cười, đôi môi đỏ rực cùng chiếc váy liền thân màu đỏ sẫm khiến cả người nàng trông trắng đến phát sáng.


 


Người quen. Thẩm Tiểu Khương lặp lại trong lòng. Cách hình dung không sai, nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại xẹt qua một chút mất mát.


 


"Chào viện trưởng, chào dì út." Thẩm Tiểu Khương lễ phép chào hỏi.


 


"Dì út?" Viện trưởng xoa cằm, "Tổng giám đốc Trần, họ hàng của chị à?"


 


Trần Nghị không nói gì, nụ cười lịch sự tao nhã, như được hàn chặt trên mặt.


 



Thẩm Tiểu Khương lại nói: "Không phải họ hàng của em ạ, là dì út của bạn thân em, nên em gặp cũng gọi là dì út."


 


Viện trưởng hơi ngập ngừng. Ở Nam Thành này, có ai mà không biết đến Trần Thất gia chứ! Ai nấy đều mong được kết giao với nàng, cầu còn chẳng kịp. Thế nhưng Thẩm Tiểu Khương lại hoàn toàn khác biệt, việc cô thẳng thừng phủi sạch mối quan hệ này chẳng mang lại chút lợi ích nào cho bản thân.Nụ cười trên mặt Trần Nghị khựng lại một chút, rồi lập tức nói: "Một đứa trẻ thẳng thắn."


 


"À, đúng rồi, một đứa trẻ ngoan. Khoa nào lớp nào vậy, để tôi bảo giáo viên chủ nhiệm để ý một chút." Viện trưởng lúc nói câu này nhìn về phía Trần Nghị.


 


Trần Nghị cười nói: "Khoa Máy tính."


 


Viện trưởng thật sự kinh ngạc: "Khoa chúng ta à, được được được, tôi biết rồi."


 


Thẩm Tiểu Khương không nhìn viện trưởng, ánh mắt rơi vào vết cào của mèo trên cánh tay Trần Nghị. Miếng gạc đã được gỡ ra.


 


Hà Trung và viện trưởng đi nói chuyện, chỉ còn lại Trần Nghị và Thẩm Tiểu Khương đứng tại chỗ.


 


"Ăn cơm chưa?" Trần Nghị hỏi trước.


 


Thẩm Tiểu Khương gật đầu. Cô nắm lấy con gấu bông hình quả hồng trên khóa túi, cũng không biết mình đang giận cái gì.


 


Trần Nghị nhếch môi lên, đôi mắt phượng xinh đẹp chậm rãi chớp hai cái. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn mặt Thẩm Tiểu Khương, rồi dịu dàng cụp mắt xuống, gài lọn tóc rối bên má ra sau tai, để lộ vành tai tinh xảo và đường xương hàm quyến rũ, một loạt động tác đầy phong tình, như thể cố ý làm vậy.


 


Thẩm Tiểu Khương nghĩ mình tức đến sinh ảo giác.


 


Trần Nghị mỉm cười, nhẹ bĩu môi, giọng nói mềm mại, miễn cưỡng, như có cảm giác nũng nịu: "Nhưng mà... tôi còn chưa ăn."


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 19
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...