Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 114: NGOẠI TRUYỆN 19
280@-
Đến điểm hẹn, quán cà phê bán lộ thiên của Trần Tinh Nam.
Quán cà phê có tên "Ngày Cưới", lấy cảm hứng từ "khoảng thời gian bên cạnh Tôn Giai Bảo".
Phong cách trang trí cũng là "phong cách Dopamine" mà Tôn Giai Bảo rất thích.
Ban ngày là quán cà phê, còn từ sáu giờ tối sẽ mở các phòng chơi kịch bản trinh thám.
Đối với Tôn Giai Bảo mà nói, đồ uống có thể uống thỏa thích, kịch bản trinh thám có thể chơi bất cứ lúc nào.
Quán chỉ cách nhà họ Tôn một khoảng cách vừa phải, không quá gần cũng chẳng quá xa.
Quán này, đích thị là mở vì Tôn Giai Bảo.
Không thể không nói, Trần Tinh Nam thật sự rất lãng mạn.
Khác với Trần Nghị và Thẩm Tiểu Khương, tình yêu của hai người họ, không thể quá ồn ào.
Vì thế, Thẩm Tiểu Khương đã từng trêu chọc Trần Tinh Nam là một...kẻ si tình thời đại mới.
"Ở đây!" Tôn Giai Bảo từ xa đã nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đang sóng vai đi tới, cô nàng vẫy tay với hai người họ.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rồi bước nhanh hơn một chút.
"Dì út..." Dù sao cũng là trưởng bối, Tôn Giai Bảo chào hỏi Trần Nghị trước.
Vừa mới chào hỏi xong, Tôn Giai Bảo đã tự nhiên khoác tay Thẩm Tiểu Khương, nhưng một giây sau lại khựng lại.
"Sao thế?" Trần Nghị từ từ chuyển mắt, ánh mắt và giọng nói của nàng khiến không gian xung quanh cũng như chậm lại.
"He he, không có gì ạ," Tôn Giai Bảo cười cười, đổi thành một tay kéo Thẩm Tiểu Khương, một tay kéo Trần Nghị, đi ở giữa hai người, "Tuy đã rất lâu rồi, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy hai người sóng vai, vẫn có chút không quen."
Trần Nghị đối với bất kỳ ai ngoài Thẩm Tiểu Khương, gần như đều chỉ có một biểu cảm.
Giọng nàng nhàn nhạt, tựa như cơn gió thoảng qua tai: "Không quen cái gì?"
Tôn Giai Bảo nhìn Thẩm Tiểu Khương bên tay phải, rồi lại nhìn Trần Nghị bên tay trái, trong mắt lộ ra vẻ ngây thơ trong sáng: "Ừm... bạn thân nhất của con và trưởng bối mà con thích nhất lại ở bên nhau, thật kỳ diệu, có lúc, con thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc."
Nói xong, cô nàng ngây ngô cười.
Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị, liếc nhìn nhau, dù chưa nói một lời, nhưng đã nói hết tất cả những lời tâm tình đẹp nhất trên đời.
"Muốn uống gì?" Tôn Giai Bảo hỏi.
Trần Nghị nhàn nhạt cười cười: "Gì cũng được, con giới thiệu đi."
Thẩm Tiểu Khương gọi một ly cà phê sữa dừa thêm đá, trêu chọc nói: "Không phải nói muốn uống rượu sao, ở đây hình như không có rượu để uống thì phải."
Tôn Giai Bảo hai tay chống lên bàn, ủ rũ mặt mày không vui: "Chứ còn gì nữa, Trần Tinh Nam không cho tớ uống rượu."
"Từ khi nào cậu lại trở thành người dễ bảo thế?" Thẩm Tiểu Khương nhích lại gần Trần Nghị.
Tôn Giai Bảo vẻ mặt mệt mỏi: "Đừng nhắc nữa, tớ mà không nghe lời cậu ấy, cậu ấy sẽ giận, có thể cả ngày không nói chuyện với tớ luôn, cả ngày đó mọi người ạ."
Tuy là lời oán trách, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại nghe thấy trong từng câu chữ nồng nặc sự ngọt ngào.
Chỉ lát sau, Trần Tinh Nam bưng cà phê tới, ngồi xuống bên cạnh Tôn Giai Bảo.
Trần Tinh Nam một tay khoác vai Tôn Giai Bảo, một tay quạt cho đối phương: "Lại nói xấu tớ đấy à?"
"Không có!" Tôn Giai Bảo cọ cọ vào người đối phương, cả hai cùng toe toét cười.
Trần Nghị không quen uống cà phê, cho đến khi cắn bẹp cả ống hút, cũng không uống được mấy ngụm.
Thẩm Tiểu Khương nghiêng mặt nhìn nàng, bàn tay duỗi dưới gầm bàn, chẳng biết từ lúc nào, lại không an phận mà chạm vào Trần Nghị.
Đối phương ngước mắt nhìn cô, chớp hai cái, rồi nhân lúc Thẩm Tiểu Khương không chú ý, nắm chặt lấy tay cô.
Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương đang ngẩn người, Trần Tinh Nam mở miệng: "Chúc mừng Tiểu Khương nhận chức tròn ba năm, cũng chúc cậu năm nay tốt nghiệp thạc sĩ thuận lợi, chúng ta có muốn hẹn một chuyến du lịch không?"
Ba năm tròn?
Thời gian trôi nhanh thật.
Vừa nghĩ, Thẩm Tiểu Khương vừa nhìn về phía Trần Nghị.
Sau khi tốt nghiệp, bốn người họ định kỳ sẽ tụ tập nhỏ, lúc đầu, vì thân phận trưởng bối của Trần Nghị, mấy người đều có chút câu nệ.
Nhưng bây giờ, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Em nghĩ sao?" Trần Nghị hỏi ý kiến của Thẩm Tiểu Khương.
Sau khi giao phó dự án, Thẩm Tiểu Khương sẽ có nửa tháng nghỉ ngơi, tạm thời cũng không có áp lực học hành, vừa hay có thể đi du lịch.
"Được," cô gật đầu với Trần Nghị.
"Vậy thì chị cũng được," Trần Nghị nói xong, hé miệng cười nhàn nhạt.
Ngón tay đang nắm dưới gầm bàn, không nhẹ không nặng cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Tiểu Khương.
"Tớ cũng hoàn toàn OK!" Tôn Giai Bảo giơ hai tay tán thành.
Trần Tinh Nam xoa xoa đầu cô nàng cưng chiều cười cười.
Thẩm Tiểu Khương uống một ngụm cà phê, "Đi đâu?"
Vừa dứt lời, ba người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Dường như đang chờ cô đưa ra quyết định.
"Hay là... đi biển?" Thẩm Tiểu Khương theo bản năng lại liếc nhìn Trần Nghị.
Bởi vì, rất lâu trước đây, Trần Nghị đã từng nói rất nhớ Hải Thị.
Nàng đã không chỉ một lần thổ lộ nỗi lòng mong mỏi được ra biển của mình.
Trần Nghị mỉm cười, đôi mắt màu nhạt dưới ánh nắng chiếu sáng rạng rỡ.
"Chị sao cũng được," nàng nói.
Tôn Giai Bảo gật đầu: "Hay là đi Hải Thị đi."
Trần Tinh Nam thì đều nghe theo Tôn Giai Bảo.
Bốn người ăn tối xong, liền ai về nhà nấy chuẩn bị hành lý.
...
Trên sàn nhà phòng khách rộng lớn của Thịnh Thế Hoa Đình, đặt hai chiếc vali hành lý.
Rõ ràng chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngày bốn ngày ba đêm, nhưng hai người lại như muốn dọn nhà, chuẩn bị rất nhiều thứ.
"Ừm, Tiểu Khương, sao em còn mang cả khăn tắm vậy?" Trần Nghị cầm hai bộ đồ ngủ vừa mua, xếp gọn lại rồi cho vào vali.
Trần Nghị định lái xe đi, nên những thứ có thể mang theo, nàng cơ bản đều mang hết.
Lần này là chuyến du lịch bốn người, cho nên sẽ không ở nhà của Thẩm Tiểu Khương.
Hơn nữa, mấy người đều cảm thấy, ở khách sạn mới có không khí du lịch hơn.
Tuy không phải khách sạn năm sao, nhưng cũng được xem là khách sạn cao cấp nhất ở Hải Thị, những thứ bạn có thể nghĩ tới, ở đó cơ bản đều có.
Đợi Trần Nghị đến gần, Thẩm Tiểu Khương kéo ống quần ngủ của nàng, tinh nghịch cười nói: "Vợ ngốc ơi, đây không phải khăn tắm, là khăn đi biển."
Trần Nghị đầu tiên là sững sờ, sau đó trêu chọc nói: "Khác nhau ở đâu?"
"Dĩ nhiên là có khác biệt rồi, cái khăn đi biển em mua này dày hơn, mềm mại hơn, thấm hút siêu tốt, lại còn nhanh khô, đặc biệt thích hợp mang ra biển dùng." Thẩm Tiểu Khương tung ra chiếc khăn vừa xếp xong, tràn đầy tự tin.
Trần Nghị nghiêm túc nhìn chiếc khăn trong tay đối phương, sau đó đưa tay nhẹ nhàng véo má Thẩm Tiểu Khương: "Sao em lại giỏi thế!"
"Ai ai ai, đau đau đau!"
Trần Nghị lập tức buông tay, vẻ mặt khẩn trương: "Lẽ nào sức chị mạnh quá?"
Thẩm Tiểu Khương che lấy bên má bị véo, cười gian liếc trộm Trần Nghị.
"Chứ còn gì nữa..." cô làm nũng nói.
Thẩm Tiểu Khương không phải là người thích làm nũng, nhưng đối mặt với Trần Nghị, liền bất giác làm vậy.
Giống như Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị cũng vậy.
"Chị xem nào," Trần Nghị lập tức đặt bộ đồ ngủ trong tay xuống, hai tay nâng mặt Thẩm Tiểu Khương, tỉ mỉ nhìn, "Chị cảm thấy chị không dùng bao nhiêu sức mà."
"A a a, còn không mau hôn vợ của chị đi," Thẩm Tiểu Khương bĩu môi, ghé sát vào trước mặt Trần Nghị.
Xem như đã hiểu, Trần Nghị dùng mặt trong ngón trỏ điểm một cái lên ấn đường Thẩm Tiểu Khương: "Hừ, đồ hư hỏng, muốn hôn thì cứ nói thẳng, hại chị giật cả mình."
"Thật sự dọa được chị à?" Thẩm Tiểu Khương dồn Trần Nghị lùi về phía cửa sổ kính sau lưng, "Dì út vợ ơi, chị lo lắng cho em đến thế sao?"
Trần Nghị ho khan một tiếng, mắt liếc sang Công Chúa đang nằm uể oải, "Làm gì có, chị là lo lắng mất đi một người dọn phân đủ tiêu chuẩn, mà thôi!"
"Thật không?"
"Thật!"
Ngay lúc Trần Nghị quay người đi, Thẩm Tiểu Khương từ phía sau ôm lấy nàng, kéo nàng lại tựa vào cửa sổ kính sát đất.
Tay lớn của Thẩm Tiểu Khương, bắt chéo hai tay Trần Nghị sau lưng rồi giơ lên quá đầu, cô một tay kéo đai lưng áo choàng tắm, thành thạo trói chặt cổ tay Trần Nghị.
"Cho chị một cơ hội nữa, có phải là lo lắng cho em không?" Thẩm Tiểu Khương hạ giọng, dùng hơi thở ấm nóng bao phủ lấy tai Trần Nghị, cào vào nơi nào đó trong lòng đối phương khiến người ta ngứa ngáy.
"Biết rõ còn cố hỏi," tuyển thủ Trần Nghị miệng cứng nhất trên đời, vẫn đang liều chết chống cự.
Thẩm Tiểu Khương một tay dùng sức đè lên cổ tay Trần Nghị, khống chế tư thế của nàng, tay kia mập mờ vung lên một lọn tóc của đối phương rồi mân mê trên đầu ngón tay.
"Em muốn nghe chị chính miệng nói," cô cắn vành tai Trần Nghị, đầu lưỡi hơi cuộn, bên tai vang lên tiếng nước ướt át.
Đầu gối Thẩm Tiểu Khương chống vào g*** h** ch*n đối phương, ngón tay đang mân mê tóc đối phương buông ra, từng chút một lột đi chiếc áo choàng ngủ của Trần Nghị như lột vỏ ngô.
Áo choàng rơi xuống đất, một chiếc áo hai dây viền ren màu quế ôm lấy thân hình quyến rũ.
Rèm cửa không được kéo lại, bóng hình hai người dính vào nhau trên cửa sổ lúc ẩn lúc hiện.
"Lo lắng sao?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.
"Không... không lo lắng," vòng eo của Trần Nghị nhẹ nhàng run rẩy.
"Sợ bị người khác nhìn thấy sao?" Thẩm Tiểu Khương lại hỏi.
Trần Nghị dừng lại mấy giây, đột nhiên ngượng ngùng cười ra tiếng: "Sợ."
Thẩm Tiểu Khương cũng cười theo, sau đó, cô cúi đầu, hôn nhẹ l*n đ*nh đầu Trần Nghị, đưa tay tắt đèn phòng khách.
"Đừng sợ, em không cho phép người khác nhìn thấy," cô nhỏ giọng nói.
Mặc dù hệ thống an ninh của biệt thự rất tốt, mặc dù từ nhà chính đến cổng chính còn cách một khu vườn, nhưng dù sao đi nữa, Thịnh Thế Hoa Đình vẫn là một khu dân cư.
Vừa nghĩ đến việc người khác có thể nhìn thấy Trần Nghị lúc đ*ng t*nh, lòng chiếm hữu của Thẩm Tiểu Khương lại dâng cao.
"Thôi được rồi, vẫn là nên kéo rèm cửa lại đi," dứt lời, cô ôm Trần Nghị trở lại ghế sofa, tìm chiếc điều khiển rèm cửa điện.
"Ừm, được," ánh mắt Trần Nghị mê say, âm cuối cũng theo đó mà lỏng lẻo.
Theo tiếng rèm cửa điện từ từ kéo lại, những nụ hôn như mưa bom bão đạn của Thẩm Tiểu Khương, tựa như những đóa hồng mai phủ tuyết, trên người Trần Nghị một đóa một đóa nở rộ.
.
Ngày hôm sau, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị mang theo Công Chúa, đến cửa hàng thú cưng của chị Mạnh.
Cửa tiệm này ban đầu tên là "Cửa hàng thú cưng Phỉ Phỉ", bây giờ đã chính thức đổi tên, gọi là "Tiệm thú cưng Cục Bột".
Với sự nỗ lực của chị Mạnh, và sự giúp đỡ của bạn bè, việc kinh doanh của cửa hàng thú cưng này rất tốt, bây giờ đã mở rộng cửa hàng, phát triển thêm khu vực lầu hai.
Lầu một tất cả đều là đồ dùng cho thú cưng, tắm rửa, làm đẹp đều ở lầu hai.
Lầu hai và lầu một được ngăn cách bằng một bức tường kính, Thẩm Tiểu Khương từ trên tường kính nhìn thấy, chị Mạnh đang cắt tỉa, tạo kiểu cho một chú chó Maltese.
Xem ra, phải đợi một lúc.
Ngay lúc cô quay người chuẩn bị nói chuyện với Trần Nghị, liền thấy bên cạnh trống không.
Cúi đầu xuống, mới phát hiện, Trần Nghị đang ngồi xổm, trước mặt là một cô bé.
Là con gái của chị Mạnh, Cục Bột sắp ba tuổi.
Để ủng hộ việc kinh doanh của chị Mạnh, Trần Nghị đã nạp thẻ thành viên cho Công Chúa ở cửa hàng của chị ấy.
Thường xuyên đến, nên cũng quen thuộc với Cục Bột.
"Là a di, không phải A Kỳ," Trần Nghị cười nói với Cục Bột.
"A Kỳ," Cục Bột đã nói được khá nhiều từ, nhưng một số phát âm vẫn chưa chuẩn lắm.
Giọng nói ngọng nghịu, đáng yêu, kết hợp với vẻ ngoài xinh xắn, mọi người ngược lại cảm thấy, sự ngọng nghịu của con bé đáng yêu không thôi.
Trần Nghị đặc biệt thích dạy Cục Bột nói chuyện.
Dù sao cũng là đứa trẻ mà nàng nhìn nó lớn lên, Trần Nghị đặc biệt yêu quý.
Cục Bột lại gọi vài tiếng "A Kỳ", Trần Nghị bất đắc dĩ cười cười.
"Thôi được rồi, A Kỳ thì A Kỳ, Cục Bột nói hay quá," nàng véo má Cục Bột, thuận thế dùng sức bế cô bé lên.
Thẩm Tiểu Khương một tay đỡ sau lưng Trần Nghị, một tay giúp đỡ Cục Bột.
Trần Nghị chỉ vào Thẩm Tiểu Khương, "Cục Bột, con nhìn xem, đây là ai?"
Cục Bột đầu tiên là ngượng ngùng rúc vào lòng Trần Nghị, sau đó dán vào tai nàng thì thầm mấy chữ.
Giọng quá nhỏ, dù sao Thẩm Tiểu Khương cũng không nghe rõ.
"Con nói lớn hơn một chút đi, không sao đâu," Trần Nghị vỗ vỗ lưng Cục Bột.
Cục Bột nhìn nàng một cái, sau đó chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương: "Tiểu Khương A Kỳ."
Chữ "dì" này quyết tâm không phát âm được.
Thẩm Tiểu Khương cười, ánh mắt liếc nhìn Trần Nghị cũng đang cười.
Sự dịu dàng của Trần Nghị khi nói chuyện với trẻ con, không giống với sự dịu dàng đối với Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương nhìn nàng, bất giác cười.
Bất kể là loại dịu dàng nào, cô đều thích.
"Tiểu Khương, chủ tịch Trần, sao hai người lại đến đây?" Chị Mạnh gỡ tạp dề đi đến trước mặt hai người.
Thẩm Tiểu Khương chỉ vào Công Chúa đang được nhân viên cửa hàng mang đi: "Gửi nó ở chỗ chị mấy ngày."
Chị Mạnh liếc nhìn Công Chúa, làm một động tác OK.
"Hai người định đi đâu à?" chị Mạnh hỏi.
Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị liếc nhau, "Đi du lịch."
Trần Nghị "ừm" một tiếng: "Đúng vậy, đi biển du lịch."
Chị Mạnh gật đầu, thật lòng mừng cho hai người họ.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đến điểm hẹn, quán cà phê bán lộ thiên của Trần Tinh Nam.
Quán cà phê có tên "Ngày Cưới", lấy cảm hứng từ "khoảng thời gian bên cạnh Tôn Giai Bảo".
Phong cách trang trí cũng là "phong cách Dopamine" mà Tôn Giai Bảo rất thích.
Ban ngày là quán cà phê, còn từ sáu giờ tối sẽ mở các phòng chơi kịch bản trinh thám.
Đối với Tôn Giai Bảo mà nói, đồ uống có thể uống thỏa thích, kịch bản trinh thám có thể chơi bất cứ lúc nào.
Quán chỉ cách nhà họ Tôn một khoảng cách vừa phải, không quá gần cũng chẳng quá xa.
Quán này, đích thị là mở vì Tôn Giai Bảo.
Không thể không nói, Trần Tinh Nam thật sự rất lãng mạn.
Khác với Trần Nghị và Thẩm Tiểu Khương, tình yêu của hai người họ, không thể quá ồn ào.
Vì thế, Thẩm Tiểu Khương đã từng trêu chọc Trần Tinh Nam là một...kẻ si tình thời đại mới.
"Ở đây!" Tôn Giai Bảo từ xa đã nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đang sóng vai đi tới, cô nàng vẫy tay với hai người họ.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rồi bước nhanh hơn một chút.
"Dì út..." Dù sao cũng là trưởng bối, Tôn Giai Bảo chào hỏi Trần Nghị trước.
Vừa mới chào hỏi xong, Tôn Giai Bảo đã tự nhiên khoác tay Thẩm Tiểu Khương, nhưng một giây sau lại khựng lại.
"Sao thế?" Trần Nghị từ từ chuyển mắt, ánh mắt và giọng nói của nàng khiến không gian xung quanh cũng như chậm lại.
"He he, không có gì ạ," Tôn Giai Bảo cười cười, đổi thành một tay kéo Thẩm Tiểu Khương, một tay kéo Trần Nghị, đi ở giữa hai người, "Tuy đã rất lâu rồi, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy hai người sóng vai, vẫn có chút không quen."
Trần Nghị đối với bất kỳ ai ngoài Thẩm Tiểu Khương, gần như đều chỉ có một biểu cảm.
Giọng nàng nhàn nhạt, tựa như cơn gió thoảng qua tai: "Không quen cái gì?"
Tôn Giai Bảo nhìn Thẩm Tiểu Khương bên tay phải, rồi lại nhìn Trần Nghị bên tay trái, trong mắt lộ ra vẻ ngây thơ trong sáng: "Ừm... bạn thân nhất của con và trưởng bối mà con thích nhất lại ở bên nhau, thật kỳ diệu, có lúc, con thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc."
Nói xong, cô nàng ngây ngô cười.
Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị, liếc nhìn nhau, dù chưa nói một lời, nhưng đã nói hết tất cả những lời tâm tình đẹp nhất trên đời.
"Muốn uống gì?" Tôn Giai Bảo hỏi.
Trần Nghị nhàn nhạt cười cười: "Gì cũng được, con giới thiệu đi."
Thẩm Tiểu Khương gọi một ly cà phê sữa dừa thêm đá, trêu chọc nói: "Không phải nói muốn uống rượu sao, ở đây hình như không có rượu để uống thì phải."
Tôn Giai Bảo hai tay chống lên bàn, ủ rũ mặt mày không vui: "Chứ còn gì nữa, Trần Tinh Nam không cho tớ uống rượu."
"Từ khi nào cậu lại trở thành người dễ bảo thế?" Thẩm Tiểu Khương nhích lại gần Trần Nghị.
Tôn Giai Bảo vẻ mặt mệt mỏi: "Đừng nhắc nữa, tớ mà không nghe lời cậu ấy, cậu ấy sẽ giận, có thể cả ngày không nói chuyện với tớ luôn, cả ngày đó mọi người ạ."
Tuy là lời oán trách, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại nghe thấy trong từng câu chữ nồng nặc sự ngọt ngào.
Chỉ lát sau, Trần Tinh Nam bưng cà phê tới, ngồi xuống bên cạnh Tôn Giai Bảo.
Trần Tinh Nam một tay khoác vai Tôn Giai Bảo, một tay quạt cho đối phương: "Lại nói xấu tớ đấy à?"
"Không có!" Tôn Giai Bảo cọ cọ vào người đối phương, cả hai cùng toe toét cười.
Trần Nghị không quen uống cà phê, cho đến khi cắn bẹp cả ống hút, cũng không uống được mấy ngụm.
Thẩm Tiểu Khương nghiêng mặt nhìn nàng, bàn tay duỗi dưới gầm bàn, chẳng biết từ lúc nào, lại không an phận mà chạm vào Trần Nghị.
Đối phương ngước mắt nhìn cô, chớp hai cái, rồi nhân lúc Thẩm Tiểu Khương không chú ý, nắm chặt lấy tay cô.
Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương đang ngẩn người, Trần Tinh Nam mở miệng: "Chúc mừng Tiểu Khương nhận chức tròn ba năm, cũng chúc cậu năm nay tốt nghiệp thạc sĩ thuận lợi, chúng ta có muốn hẹn một chuyến du lịch không?"
Ba năm tròn?
Thời gian trôi nhanh thật.
Vừa nghĩ, Thẩm Tiểu Khương vừa nhìn về phía Trần Nghị.
Sau khi tốt nghiệp, bốn người họ định kỳ sẽ tụ tập nhỏ, lúc đầu, vì thân phận trưởng bối của Trần Nghị, mấy người đều có chút câu nệ.
Nhưng bây giờ, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Em nghĩ sao?" Trần Nghị hỏi ý kiến của Thẩm Tiểu Khương.
Sau khi giao phó dự án, Thẩm Tiểu Khương sẽ có nửa tháng nghỉ ngơi, tạm thời cũng không có áp lực học hành, vừa hay có thể đi du lịch.
"Được," cô gật đầu với Trần Nghị.
"Vậy thì chị cũng được," Trần Nghị nói xong, hé miệng cười nhàn nhạt.
Ngón tay đang nắm dưới gầm bàn, không nhẹ không nặng cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Tiểu Khương.
"Tớ cũng hoàn toàn OK!" Tôn Giai Bảo giơ hai tay tán thành.
Trần Tinh Nam xoa xoa đầu cô nàng cưng chiều cười cười.
Thẩm Tiểu Khương uống một ngụm cà phê, "Đi đâu?"
Vừa dứt lời, ba người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Dường như đang chờ cô đưa ra quyết định.
"Hay là... đi biển?" Thẩm Tiểu Khương theo bản năng lại liếc nhìn Trần Nghị.
Bởi vì, rất lâu trước đây, Trần Nghị đã từng nói rất nhớ Hải Thị.
Nàng đã không chỉ một lần thổ lộ nỗi lòng mong mỏi được ra biển của mình.
Trần Nghị mỉm cười, đôi mắt màu nhạt dưới ánh nắng chiếu sáng rạng rỡ.
"Chị sao cũng được," nàng nói.
Tôn Giai Bảo gật đầu: "Hay là đi Hải Thị đi."
Trần Tinh Nam thì đều nghe theo Tôn Giai Bảo.
Bốn người ăn tối xong, liền ai về nhà nấy chuẩn bị hành lý.
...
Trên sàn nhà phòng khách rộng lớn của Thịnh Thế Hoa Đình, đặt hai chiếc vali hành lý.
Rõ ràng chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngày bốn ngày ba đêm, nhưng hai người lại như muốn dọn nhà, chuẩn bị rất nhiều thứ.
"Ừm, Tiểu Khương, sao em còn mang cả khăn tắm vậy?" Trần Nghị cầm hai bộ đồ ngủ vừa mua, xếp gọn lại rồi cho vào vali.
Trần Nghị định lái xe đi, nên những thứ có thể mang theo, nàng cơ bản đều mang hết.
Lần này là chuyến du lịch bốn người, cho nên sẽ không ở nhà của Thẩm Tiểu Khương.
Hơn nữa, mấy người đều cảm thấy, ở khách sạn mới có không khí du lịch hơn.
Tuy không phải khách sạn năm sao, nhưng cũng được xem là khách sạn cao cấp nhất ở Hải Thị, những thứ bạn có thể nghĩ tới, ở đó cơ bản đều có.
Đợi Trần Nghị đến gần, Thẩm Tiểu Khương kéo ống quần ngủ của nàng, tinh nghịch cười nói: "Vợ ngốc ơi, đây không phải khăn tắm, là khăn đi biển."
Trần Nghị đầu tiên là sững sờ, sau đó trêu chọc nói: "Khác nhau ở đâu?"
"Dĩ nhiên là có khác biệt rồi, cái khăn đi biển em mua này dày hơn, mềm mại hơn, thấm hút siêu tốt, lại còn nhanh khô, đặc biệt thích hợp mang ra biển dùng." Thẩm Tiểu Khương tung ra chiếc khăn vừa xếp xong, tràn đầy tự tin.
Trần Nghị nghiêm túc nhìn chiếc khăn trong tay đối phương, sau đó đưa tay nhẹ nhàng véo má Thẩm Tiểu Khương: "Sao em lại giỏi thế!"
"Ai ai ai, đau đau đau!"
Trần Nghị lập tức buông tay, vẻ mặt khẩn trương: "Lẽ nào sức chị mạnh quá?"
Thẩm Tiểu Khương che lấy bên má bị véo, cười gian liếc trộm Trần Nghị.
"Chứ còn gì nữa..." cô làm nũng nói.
Thẩm Tiểu Khương không phải là người thích làm nũng, nhưng đối mặt với Trần Nghị, liền bất giác làm vậy.
Giống như Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị cũng vậy.
"Chị xem nào," Trần Nghị lập tức đặt bộ đồ ngủ trong tay xuống, hai tay nâng mặt Thẩm Tiểu Khương, tỉ mỉ nhìn, "Chị cảm thấy chị không dùng bao nhiêu sức mà."
"A a a, còn không mau hôn vợ của chị đi," Thẩm Tiểu Khương bĩu môi, ghé sát vào trước mặt Trần Nghị.
Xem như đã hiểu, Trần Nghị dùng mặt trong ngón trỏ điểm một cái lên ấn đường Thẩm Tiểu Khương: "Hừ, đồ hư hỏng, muốn hôn thì cứ nói thẳng, hại chị giật cả mình."
"Thật sự dọa được chị à?" Thẩm Tiểu Khương dồn Trần Nghị lùi về phía cửa sổ kính sau lưng, "Dì út vợ ơi, chị lo lắng cho em đến thế sao?"
Trần Nghị ho khan một tiếng, mắt liếc sang Công Chúa đang nằm uể oải, "Làm gì có, chị là lo lắng mất đi một người dọn phân đủ tiêu chuẩn, mà thôi!"
"Thật không?"
"Thật!"
Ngay lúc Trần Nghị quay người đi, Thẩm Tiểu Khương từ phía sau ôm lấy nàng, kéo nàng lại tựa vào cửa sổ kính sát đất.
Tay lớn của Thẩm Tiểu Khương, bắt chéo hai tay Trần Nghị sau lưng rồi giơ lên quá đầu, cô một tay kéo đai lưng áo choàng tắm, thành thạo trói chặt cổ tay Trần Nghị.
"Cho chị một cơ hội nữa, có phải là lo lắng cho em không?" Thẩm Tiểu Khương hạ giọng, dùng hơi thở ấm nóng bao phủ lấy tai Trần Nghị, cào vào nơi nào đó trong lòng đối phương khiến người ta ngứa ngáy.
"Biết rõ còn cố hỏi," tuyển thủ Trần Nghị miệng cứng nhất trên đời, vẫn đang liều chết chống cự.
Thẩm Tiểu Khương một tay dùng sức đè lên cổ tay Trần Nghị, khống chế tư thế của nàng, tay kia mập mờ vung lên một lọn tóc của đối phương rồi mân mê trên đầu ngón tay.
"Em muốn nghe chị chính miệng nói," cô cắn vành tai Trần Nghị, đầu lưỡi hơi cuộn, bên tai vang lên tiếng nước ướt át.
Đầu gối Thẩm Tiểu Khương chống vào g*** h** ch*n đối phương, ngón tay đang mân mê tóc đối phương buông ra, từng chút một lột đi chiếc áo choàng ngủ của Trần Nghị như lột vỏ ngô.
Áo choàng rơi xuống đất, một chiếc áo hai dây viền ren màu quế ôm lấy thân hình quyến rũ.
Rèm cửa không được kéo lại, bóng hình hai người dính vào nhau trên cửa sổ lúc ẩn lúc hiện.
"Lo lắng sao?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.
"Không... không lo lắng," vòng eo của Trần Nghị nhẹ nhàng run rẩy.
"Sợ bị người khác nhìn thấy sao?" Thẩm Tiểu Khương lại hỏi.
Trần Nghị dừng lại mấy giây, đột nhiên ngượng ngùng cười ra tiếng: "Sợ."
Thẩm Tiểu Khương cũng cười theo, sau đó, cô cúi đầu, hôn nhẹ l*n đ*nh đầu Trần Nghị, đưa tay tắt đèn phòng khách.
"Đừng sợ, em không cho phép người khác nhìn thấy," cô nhỏ giọng nói.
Mặc dù hệ thống an ninh của biệt thự rất tốt, mặc dù từ nhà chính đến cổng chính còn cách một khu vườn, nhưng dù sao đi nữa, Thịnh Thế Hoa Đình vẫn là một khu dân cư.
Vừa nghĩ đến việc người khác có thể nhìn thấy Trần Nghị lúc đ*ng t*nh, lòng chiếm hữu của Thẩm Tiểu Khương lại dâng cao.
"Thôi được rồi, vẫn là nên kéo rèm cửa lại đi," dứt lời, cô ôm Trần Nghị trở lại ghế sofa, tìm chiếc điều khiển rèm cửa điện.
"Ừm, được," ánh mắt Trần Nghị mê say, âm cuối cũng theo đó mà lỏng lẻo.
Theo tiếng rèm cửa điện từ từ kéo lại, những nụ hôn như mưa bom bão đạn của Thẩm Tiểu Khương, tựa như những đóa hồng mai phủ tuyết, trên người Trần Nghị một đóa một đóa nở rộ.
.
Ngày hôm sau, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị mang theo Công Chúa, đến cửa hàng thú cưng của chị Mạnh.
Cửa tiệm này ban đầu tên là "Cửa hàng thú cưng Phỉ Phỉ", bây giờ đã chính thức đổi tên, gọi là "Tiệm thú cưng Cục Bột".
Với sự nỗ lực của chị Mạnh, và sự giúp đỡ của bạn bè, việc kinh doanh của cửa hàng thú cưng này rất tốt, bây giờ đã mở rộng cửa hàng, phát triển thêm khu vực lầu hai.
Lầu một tất cả đều là đồ dùng cho thú cưng, tắm rửa, làm đẹp đều ở lầu hai.
Lầu hai và lầu một được ngăn cách bằng một bức tường kính, Thẩm Tiểu Khương từ trên tường kính nhìn thấy, chị Mạnh đang cắt tỉa, tạo kiểu cho một chú chó Maltese.
Xem ra, phải đợi một lúc.
Ngay lúc cô quay người chuẩn bị nói chuyện với Trần Nghị, liền thấy bên cạnh trống không.
Cúi đầu xuống, mới phát hiện, Trần Nghị đang ngồi xổm, trước mặt là một cô bé.
Là con gái của chị Mạnh, Cục Bột sắp ba tuổi.
Để ủng hộ việc kinh doanh của chị Mạnh, Trần Nghị đã nạp thẻ thành viên cho Công Chúa ở cửa hàng của chị ấy.
Thường xuyên đến, nên cũng quen thuộc với Cục Bột.
"Là a di, không phải A Kỳ," Trần Nghị cười nói với Cục Bột.
"A Kỳ," Cục Bột đã nói được khá nhiều từ, nhưng một số phát âm vẫn chưa chuẩn lắm.
Giọng nói ngọng nghịu, đáng yêu, kết hợp với vẻ ngoài xinh xắn, mọi người ngược lại cảm thấy, sự ngọng nghịu của con bé đáng yêu không thôi.
Trần Nghị đặc biệt thích dạy Cục Bột nói chuyện.
Dù sao cũng là đứa trẻ mà nàng nhìn nó lớn lên, Trần Nghị đặc biệt yêu quý.
Cục Bột lại gọi vài tiếng "A Kỳ", Trần Nghị bất đắc dĩ cười cười.
"Thôi được rồi, A Kỳ thì A Kỳ, Cục Bột nói hay quá," nàng véo má Cục Bột, thuận thế dùng sức bế cô bé lên.
Thẩm Tiểu Khương một tay đỡ sau lưng Trần Nghị, một tay giúp đỡ Cục Bột.
Trần Nghị chỉ vào Thẩm Tiểu Khương, "Cục Bột, con nhìn xem, đây là ai?"
Cục Bột đầu tiên là ngượng ngùng rúc vào lòng Trần Nghị, sau đó dán vào tai nàng thì thầm mấy chữ.
Giọng quá nhỏ, dù sao Thẩm Tiểu Khương cũng không nghe rõ.
"Con nói lớn hơn một chút đi, không sao đâu," Trần Nghị vỗ vỗ lưng Cục Bột.
Cục Bột nhìn nàng một cái, sau đó chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương: "Tiểu Khương A Kỳ."
Chữ "dì" này quyết tâm không phát âm được.
Thẩm Tiểu Khương cười, ánh mắt liếc nhìn Trần Nghị cũng đang cười.
Sự dịu dàng của Trần Nghị khi nói chuyện với trẻ con, không giống với sự dịu dàng đối với Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương nhìn nàng, bất giác cười.
Bất kể là loại dịu dàng nào, cô đều thích.
"Tiểu Khương, chủ tịch Trần, sao hai người lại đến đây?" Chị Mạnh gỡ tạp dề đi đến trước mặt hai người.
Thẩm Tiểu Khương chỉ vào Công Chúa đang được nhân viên cửa hàng mang đi: "Gửi nó ở chỗ chị mấy ngày."
Chị Mạnh liếc nhìn Công Chúa, làm một động tác OK.
"Hai người định đi đâu à?" chị Mạnh hỏi.
Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị liếc nhau, "Đi du lịch."
Trần Nghị "ừm" một tiếng: "Đúng vậy, đi biển du lịch."
Chị Mạnh gật đầu, thật lòng mừng cho hai người họ.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 114: NGOẠI TRUYỆN 19
10.0/10 từ 11 lượt.