Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 107: NGOẠI TRUYỆN 12
412@-
Trở về ký túc xá, đã là một tiếng sau.
Tôn Giai Bảo đã gội đầu tắm rửa xong xuôi, trên đầu còn quấn một chiếc khăn bông, đang khoanh tay ngồi trước bàn học của mình.
Trên bàn đặt một thùng mì ăn liền, phía trên còn đè thêm hai cuốn sách chuyên ngành dày cộp, giữa hai cuốn sách là một cây bút bi mực đen đã dùng được một nửa.
Nghe tiếng cửa mở, Tôn Giai Bảo theo bản năng quay đầu lại.
Khi thấy rõ người vừa vào, cô nàng lập tức quay mặt đi, chân phải bất giác run lên.
"Bọn tớ về rồi đây," Thẩm Tiểu Khương đổi dép, đi đến bên cạnh Tôn Giai Bảo.
Vừa dứt lời, Trần Tinh Nam cũng đóng sập cửa lại.
Một tiếng "rầm" vang lên, cả phòng ký túc xá chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ còn lại tiếng vọng nhỏ sau cánh cửa vừa đóng.
Ngón tay Trần Tinh Nam đặt trên nắm cửa, cảm nhận được cái se lạnh của kim loại khiến cậu ấy bất giác rùng mình.
Thẩm Tiểu Khương nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Tinh Nam đang đứng sững ở cửa, rồi lại quay sang, "À, Giai Bảo của chúng ta đói rồi à?"
Tôn Giai Bảo không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng "Ừ".
Thẩm Tiểu Khương biết, lúc ăn tối vừa rồi, Trần Tinh Nam và Tôn Giai Bảo giận nhau nên cả hai đều chẳng ăn được bao nhiêu.
"Chỉ ăn mì tôm thôi sao?" Thẩm Tiểu Khương lại hỏi, "Không ăn gì khác à?"
Tôn Giai Bảo rất nghiện mì tôm, mà lần nào cũng phải có thêm xúc xích hun khói hoặc nước ngọt có ga ăn kèm.
"Tớ tắm xong bỗng đói cồn cào, nhưng mà bây giờ tớ thế này," Tôn Giai Bảo chỉ chỉ lên mái tóc còn ướt sũng của mình, bất đắc dĩ nói, "cũng không thể xuống dưới mua được..."
Lời còn chưa nói hết, cửa ký túc xá lại "rầm" một tiếng nữa.
Trần Tinh Nam, người vừa rồi còn đứng sững ở cửa, đã cùng với tiếng đóng cửa ấy biến mất.
Tôn Giai Bảo sững sờ trong thoáng chốc, chiếc chân phải đang run run bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt cô nàng đuổi theo bóng hình mờ ảo của người kia, xuyên qua cánh cửa, xuyên qua hành lang dài của ký túc xá, đi thật xa.
Thẩm Tiểu Khương nhìn cánh cửa, rồi lại nhìn cô bạn thân, nhẹ lắc đầu.
Bên cạnh Tôn Giai Bảo là bàn của Lưu Vi, dưới ánh đèn bàn mờ ảo, cuốn truyện tranh GL Hàn Quốc kia đang lặng lẽ nằm ở góc trên bên phải.
Từng góc cạnh của cuốn sách không lời ấy tựa như những con rắn độc, quấn lấy một thứ "cơn nghiện" khó nói thành lời sâu trong lòng Thẩm Tiểu Khương.
Giống như những viên kẹo dâu tây chứa trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt, cũng giống như hơi thở khói sương của Trần Nghị trong đêm khuya ẩm ướt.
Rất nhanh, cửa ký túc xá lại một lần nữa mở ra.
Trần Tinh Nam mang theo hơi sương đêm, mái tóc bị gió thổi rối tung.
Trần Tinh Nam xách một chiếc túi ni lông màu trắng, lờ mờ có thể thấy bên trong là nước ngọt và mấy loại xúc xích hun khói mà Tôn Giai Bảo rất thích ăn.
"Soạt...", chiếc túi ni lông được đặt xuống trước mặt Tôn Giai Bảo.
Chiếc túi xẹp xuống, những thứ bên trong lúc ẩn lúc hiện.
Trần Tinh Nam đặt đồ xuống rồi đi về chỗ của mình.
Bàn của Trần Tinh Nam ở ngay cạnh Thẩm Tiểu Khương, trên bàn vứt lung tung rất nhiều thứ, nhưng món quà sinh nhật mà Tôn Giai Bảo tặng lại được đặt ở một góc rất ngay ngắn.
Đó là một hộp búp bê Pop Mart, một trong số ít những thứ mà Trần Tinh Nam từng công khai thừa nhận là mình thích.
"Tớ không muốn..." Tôn Giai Bảo nhìn những thứ trong túi, tự lừa mình dối người nói.
Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Tinh Nam đang đi về phía mình, đối phương cũng đang nhìn cô.
Như thể nhớ lại những lời mình đã nói với Thẩm Tiểu Khương, Trần Tinh Nam không đợi Tôn Giai Bảo nói hết câu đã vội vàng quay lại bên cạnh cô nàng.
Tiếp đó, Trần Tinh Nam lấy từ trong túi ni lông ra lon Sprite, nhẹ nhàng bật nắp.
Luồng khí từ trong lon thoát ra, trong không khí vang lên một tiếng "xì xì" đặc biệt chữa lành.
Tôn Giai Bảo nhìn Trần Tinh Nam giúp mình mở lon Sprite, bỗng nhiên nhận ra, từ khi quen biết Trần Tinh Nam đến nay, những việc như mở nắp chai nước ngọt, cô nàng chưa từng phải tự tay làm.
Tôn Giai Bảo chớp mắt mấy cái, mặt không đổi sắc, không từ chối nữa.
Trần Tinh Nam từ phía sau cô nàng đi qua, lúc ngang qua Thẩm Tiểu Khương cũng là một vẻ mặt vô cảm.
Mì tôm đã sớm được pha xong, nhưng chẳng ai trong số họ nhắc đến.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Tiểu Khương reo lên.
Cô cúi xuống nhìn, là Trần Nghị.
Đi ra ban công, đóng cửa lại rồi mới bắt máy.
"Vợ ơi, lâu thế mới nghe máy, em đang làm gì đấy?" Giọng Trần Nghị tựa như lụa thượng hạng, mềm mại, mượt mà, trong tai kéo dài thành một bản nhạc nhẹ du dương.
"Không có gì," Thẩm Tiểu Khương chống hai tay lên lan can, vừa ngắm vầng trăng lấp ló sau những đám mây, vừa ngây ngô cười.
"Không có gì là cái gì?" Giọng Trần Nghị ngọt ngào hơn hẳn, hòa cùng tiếng nhiễu điện yếu ớt trong điện thoại, nghe như đang làm nũng.
"Bạn gái, em thật sự không làm gì cả."
"Hừ."
Một tiếng hừ nhẹ nhàng.
"Bạn gái, chị nói gì thế?"
Bên kia Trần Nghị qua mấy giây mới mềm nhũn đáp lại: "Hừ, không thèm nói chuyện với em nữa."
Thẩm Tiểu Khương cười gian: "Bạn gái, chị đang làm nũng với em đấy à?"
Đối phương im lặng.
Một lúc lâu sau, Trần Nghị mới mở miệng lần nữa: "Chị không có."
"Chị có."
"Chị không có."
"Chị có mà, rõ ràng là đang làm nũng."
"Nực cười, chị là người sẽ làm nũng sao?" Giọng Trần Nghị, lúc này, đã nhuốm một chút lười biếng.
Thẩm Tiểu Khương cười nói: "Chị là người như thế."
"Đừng nói chị nữa, còn em thì sao, không về Thịnh Thế hoa đình, đi đâu thế?" Trần Nghị hỏi lại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gió.
Thẩm Tiểu Khương mỉm cười: "Chị đoán xem."
"Thẩm học tỷ của em ngày nào cũng trăm công nghìn việc, chị làm sao mà đoán được em đi đâu chứ," Trần Nghị nói giọng mỉa mai nhưng lại chẳng hề khó nghe chút nào.
Thẩm Tiểu Khương dở khóc dở cười.
Cô biết, Trần Nghị đang nói đến chuyện lần trước mấy cô em khóa dưới tìm mình ký tên.
"Ôi, em có thể đi đâu được chứ?" Cô dịu dàng dỗ dành.
Nhưng Trần Nghị sẽ không dễ dàng buông tha cho Thẩm Tiểu Khương như vậy, "Vậy thì chị không biết được đâu, chị mới đi công tác có mấy ngày thôi mà em đã không thấy tăm hơi, Thẩm Tiểu Khương, xem ra, chị vẫn là quá coi thường em rồi."
"Gì với gì thế, em..em thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga," Thẩm Tiểu Khương cuống lên.
Không đợi cô giải thích, Trần Nghị lại nói: "Chẳng lẽ ở bên cạnh chị, em phải chịu thiệt thòi rồi sao?"
"Không phải!"
"Lẽ nào chị đối xử với em không đủ tốt, hay là chị đã làm sai điều gì?" Trần Nghị cố ý đè giọng nói.
Giọng Thẩm Tiểu Khương hơi lớn hơn một chút, thậm chí còn khoa tay múa chân.
Trần Tinh Nam, người ngồi gần ban công nhất, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
"Không có, không có, không có!"
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười trong trẻo như chuông bạc.
"Thôi được rồi, không trêu em nữa," Trần Nghị quyến rũ nói, "Tối nay em có về Thịnh Thế hoa đình không?"
Thẩm Tiểu Khương thành thật trả lời: "Hôm qua em về ký túc xá, hôm nay chắc không về Thịnh Thế hoa đình đâu."
Đối phương thở dài một tiếng.
"A, vậy hôm nay chị phải ngủ một mình sao?" Tiếng than của Trần Nghị không hề nặng nề, còn kèm theo tiếng còi xe không quá lớn.
"Cái gì?" Thẩm Tiểu Khương có chút mộng mị.
Trần Nghị cười mà không nói.
"Dì út, chị về rồi à?" Ngón tay Thẩm Tiểu Khương siết chặt ống tay áo, trong giọng nói tràn đầy sự phấn khích.
Trần Nghị như đang thừa nước đục thả câu, không chịu trả lời thẳng.
"Vậy hôm nay chị chỉ có thể một mình tắm rửa, một mình cho Công Chúa ăn, một mình chơi đồ chơi nhỏ..."
"Dì út, chị có thật là đã về rồi không? Chị đừng lừa em nhé?" Thẩm Tiểu Khương vất vả lắm mới bắt được trọng điểm, "Cái gì cái gì, chị muốn một mình chơi cái gì?"
Trong đầu Thẩm Tiểu Khương, tất cả đều là dáng vẻ hững hờ của Trần Nghị khi nói chuyện.
Không đợi đối phương trả lời, Thẩm Tiểu Khương lại hỏi: "Đồ chơi nhỏ gì? Là loại đồ chơi nhỏ mà em biết đó sao?"
Tiếng cười của Trần Nghị như muốn tràn ra khỏi màn hình điện thoại: "Xem ra, em không phải đi học hành chăm chỉ đâu nhỉ, trong đầu toàn nghĩ linh tinh thôi phải không?"
"Hửm? Sao lại không ngoan thế?"
Định thần lại, Thẩm Tiểu Khương đỏ mặt, đưa tay lau khóe miệng, vụng về trả lời: "Không có... không có, em..không có."
"Cô bé," giọng Trần Nghị bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều, "Nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có muốn về Thịnh Thế hoa đình không?"
...
Cúp điện thoại, Thẩm Tiểu Khương quay người, ánh mắt rơi vào cuốn truyện tranh GL Hàn Quốc trên bàn của Lưu Vi.
Tim Thẩm Tiểu Khương đập thình thịch.
Cô đứng trong cơn gió lạnh buốt, chờ một lúc lâu, mới đợi được trái tim này không còn đập loạn xạ như vậy nữa.
Thẩm Tiểu Khương đẩy cửa ban công ra, liếc nhìn Trần Tinh Nam một cái rồi ngồi xuống ghế, tâm trí có chút lơ đãng.
Lưu Vi từ trên giường trèo xuống, đẩy gọng kính trên sống mũi, rồi đi đến trước bàn, cầm lấy cuốn truyện tranh GL kia.
"Vi Vi!" Giọng Thẩm Tiểu Khương, lớn đến đáng sợ.
Lưu Vi giật mình, chớp mắt mấy cái rồi nhìn về phía cô: "Cậu..sao thế?"
"Cậu..." Thẩm Tiểu Khương nuốt nước bọt, "Cậu cầm cuốn truyện đó làm gì thế?"
Lưu Vi nhìn người nói chuyện, rồi lại nhìn cuốn truyện: "Xem chứ! Chẳng lẽ ăn à?"
Hình như cũng không có gì sai.
Thẩm Tiểu Khương thầm chửi mình ngớ ngẩn.
"Cái đó..." Cô dùng sức, gãi đỏ cả vùng da gáy, vừa gãi vừa ánh mắt lấp ló, "Cái đó.. cậu có thể cho tớ mượn xem một chút không?"
Trước đây, Tôn Giai Bảo cũng không ít lần bàn tán về truyện tranh GL trong ký túc xá, chưa từng thấy Thẩm Tiểu Khương có hứng thú bao giờ.
Hôm nay, quả thực là chuyện lạ.
Không chỉ Lưu Vi, hai người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương.
"Cậu chắc chứ?" Lưu Vi nhếch khóe môi, cười xấu xa.
Thẩm Tiểu Khương cảm thấy như mình đang làm chuyện gì xấu xa dưới con mắt của mọi người, tai đỏ bừng, có chút không kiên nhẫn: "Đừng nói nhảm nữa."
Tôn Giai Bảo vừa định mở miệng.
Liền bị Thẩm Tiểu Khương lườm cho một cái: "Cậu cũng thế, ngậm miệng lại, cảm ơn."
Đúng lúc này, Tôn Giai Bảo và Trần Tinh Nam, những người đang cùng lúc nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương, ánh mắt họ va vào nhau trên không trung.
Một giây sau, cả hai đều như nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm, vội vàng quay đầu đi, không nhìn nhau nữa.
Hai mươi phút sau, chiếc Bentley màu trắng của Trần Nghị dừng lại dưới lầu ký túc xá.
Nàng xuống xe, đứng bên cạnh cửa, đối diện với cổng ký túc xá, gửi tin nhắn cho Thẩm Tiểu Khương.
Tiểu Thất: Chị đến rồi, em có thể ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy tin nhắn, tâm trạng vừa mới bình ổn lại một lần nữa dâng trào.
"Tớ tối nay không ngủ ở ký túc xá," cô nói xong, liền khoác lên lưng chiếc túi đeo chéo màu xám đã dùng rất lâu, con gấu bông quả hồng treo trên đó cũng theo động tác của cô mà nhẹ nhàng lúc lắc.
"Đợi đã, Khương!" Giọng Tôn Giai Bảo vang lên từ phía sau.
Thẩm Tiểu Khương quay đầu lại.
Đã thấy Tôn Giai Bảo chạy về phía mình.
"Có phải cậu, đi gặp dì út của tớ không?" Cậu ấy hỏi thẳng.
Lưu Vi và Trần Tinh Nam đều dỏng tai lên nghe.
Thẩm Tiểu Khương lườm các cậu ấy một cái, mím môi gật đầu.
"Vậy..." Tôn Giai Bảo nhíu mày, "Tớ có thể đi cùng cậu không?"
"A?" Thẩm Tiểu Khương ngây người.
"Cậu yên tâm, tớ thề," Tôn Giai Bảo giơ lên ba ngón tay, đưa lên ngang mặt, "Tớ tuyệt đối sẽ không làm phiền hai người đâu!"
Thẩm Tiểu Khương siết chặt cuốn truyện trong tay, ánh mắt rơi xuống ba ngón tay của Tôn Giai Bảo.
Tôn Giai Bảo cũng nhìn xuống ba ngón tay của mình, lập tức giơ thêm một ngón nữa: "Tuyệt đối!"
Thẩm Tiểu Khương thở dài một hơi.
Cháu gái đi thăm dì, hình như cũng không có gì sai.
Tôn Giai Bảo không thay quần áo, không sấy tóc, giật chiếc khăn bông xuống, cùng Thẩm Tiểu Khương một trước một sau đi về phía cổng ký túc xá.
...
Từ xa đã thấy Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị cất điện thoại đi, chạy về phía cô.
Thẩm Tiểu Khương chưa kịp nói gì, trong lòng đã bị Trần Nghị lấp đầy.
Mềm mại, thơm ngát.
Mùi gỗ và hoa thoang thoảng, dễ chịu, trêu chọc người ta một cách vô hình.
Trần Nghị siết chặt cánh tay, ngẩng đầu hôn lên má Thẩm Tiểu Khương, hơi thở nóng hổi phả ra từ miệng, giọng nói lười biếng, yêu mị quá mức, khiến mỗi một chữ đều như được ngâm trong mật, vừa ngọt vừa giòn: "Vợ ơi, có nhớ chị không?"
Hai chữ "vợ ơi" bị cố ý kéo dài, dưới ánh đèn mờ ảo, có sức mạnh mê hoặc lòng người.
"Hửm? Tiểu Khương, vợ..." Trần Nghị tùy ý liếc ra sau lưng Thẩm Tiểu Khương, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tôn Giai Bảo, sắc mặt nàng tối sầm lại, "... ơi..."
Tôn Giai Bảo lần đầu tiên nhìn thấy dì út của mình lộ ra biểu cảm như vậy, phát ra âm thanh như vậy, làm ra hành động như vậy, nội tâm cô nàng như muốn nổ tung.
Biết tính tình của dì mình, Tôn Giai Bảo bây giờ chỉ hận không thể đào một cái lỗ dưới đất rồi chui xuống, không bao giờ ra nữa.
"Giai Bảo?" Giọng Trần Nghị lạnh mà trầm, trong nháy mắt rét buốt đi mấy độ.
Tôn Giai Bảo cười gượng gạo mà không mất đi vẻ lịch sự, "Chẳng phải là con sao? Ha ha ha ha?"
Trần Nghị thoát khỏi vòng tay Thẩm Tiểu Khương, đầu ngón tay khẽ véo lấy tay áo khoác của cô, "Muộn thế này rồi, con đi ăn vặt à?"
Tôn Giai Bảo cười cay đắng: "Con... không phải ạ."
Thẩm Tiểu Khương lưu luyến vỗ vỗ mu bàn tay Trần Nghị, "Cậu ấy về cùng chúng ta."
Trần Nghị không nói gì, từ từ quay đầu, nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương.
Ánh mắt như đang hỏi: Đùa à?
Thẩm Tiểu Khương cũng học theo Tôn Giai Bảo, nở một nụ cười gượng gạo mà không mất đi vẻ lịch sự.
Trần Nghị: "..."
Nàng buông tay áo Thẩm Tiểu Khương ra, liếc nhìn Tôn Giai Bảo đang cúi đầu, vội vàng quay người, vội vàng lên xe, vội vàng lái đi.
Toàn bộ động tác, liền mạch, dứt khoát.
Thẩm Tiểu Khương lườm Tôn Giai Bảo một cái, "Cậu nói thật cho tớ biết, chị ấy thật sự là dì út của cậu sao?"
Tôn Giai Bảo cắn cắn ngón tay: "Ha ha, bây giờ thế này thì có lẽ ngày mai sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với tớ mất."
.
Vất vả lắm mới về đến Thịnh Thế hoa đình, ngay lúc Thẩm Tiểu Khương tưởng có thể thở phào nhẹ nhõm, Tôn Giai Bảo đi vào phòng khách, lớn tiếng nói: "Oa, nhà này đẹp quá, đây là lần đầu tiên con đến nhà dì út đó..."
Cô nàng vừa nói, vừa nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương sau lưng.
Lúc này, Trần Nghị vừa đi tới cửa, một tay khoanh trước ngực, tay kia day day ấn đường, giọng nói không chút cảm xúc: "Con cứ từ từ tham quan, dì đi tắm trước."
Lướt qua người Thẩm Tiểu Khương, bước chân Trần Nghị dừng lại một chút, "À đúng rồi, sách của em hình như rơi trong xe, có muốn chị lấy giúp không?"
Không biết vì sao, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy, khi Trần Nghị nói câu này, trong mắt nàng có ý cười.
"Không cần, không cần đâu, em tự lấy được!" Thẩm Tiểu Khương lắc đầu nguầy nguậy.
Cô vừa mới xoay người, giọng Trần Nghị lại vang lên: "Bìa sách sặc sỡ, thứ gì thế?"
Vừa nói, nàng vừa mở khóa chiếc Bentley trong sân.
Đèn xe sáng lên trong thoáng chốc, in lên những tán cây trong sân một vệt sáng nhàn nhạt.
"Không có gì đâu, chỉ... chỉ là tài liệu học tập thôi."
Nói xong câu này, Thẩm Tiểu Khương liền đi ra cửa.
Trần Nghị khoanh tay, nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của cô, cười như không cười.
Thẩm Tiểu Khương cảm nhận được ánh mắt, quay đầu mà không quay người: "Dì út, không phải chị muốn đi tắm sao?"
Lông mày bên trái của Trần Nghị nhướng lên, khinh bạc đáp một tiếng "Ừ, không sai."
Thẩm Tiểu Khương mở cửa xe, ngay khoảnh khắc lấy được cuốn truyện, cô thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, vẫn chưa bị chị ấy thấy..." Ngay lúc cô lẩm bẩm xoay người, Tôn Giai Bảo đã chạy ra đón.
"Khương, thì ra cuốn truyện này là cho dì út của tớ xem à?" Tôn Giai Bảo nói.
"Ai nói..." Thẩm Tiểu Khương không yên lòng, động tác vậy mà lại chậm một nhịp.
Tôn Giai Bảo giật lấy cuốn truyện, "Ối dồi ôi, hai cô nương, hai người chơi lớn thật đấy."
"Trả lại cho tớ," Thẩm Tiểu Khương làm một mặt quỷ với Tôn Giai Bảo rồi chạy vào trong nhà.
Tôn Giai Bảo bị Trần Nghị giới hạn phạm vi hoạt động, buồn chán, cô nàng ngồi ở phòng khách xem chương trình giải trí.
Thẩm Tiểu Khương vừa định ngồi xuống, chỉ nghe thấy trên lầu có tiếng động.
"Thẩm Tiểu Khương!"
"Vâng, dì út, sao thế?"
"Giúp chị mang vali hành lý lên đây."
Thẩm Tiểu Khương cầm túi của mình và vali hành lý, đi lên lầu hai.
Cô giấu chiếc túi đeo chéo và cuốn truyện vào trong chăn, "Vali hành lý để đâu đây?"
"Để ở phòng thay đồ là được," nói xong, Trần Nghị vừa c** q**n áo, vừa đi về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, Thẩm Tiểu Khương lén lén lút lút quay lại bên giường, vén một góc chăn lên, tìm kiếm cuốn truyện.
Trời đất ơi!
Sách đâu rồi?
Lạ thật đấy, rõ ràng là để ở đây mà...
Thẩm Tiểu Khương không thể tin nổi trợn to hai mắt, không chịu bỏ qua bất kỳ một góc khuất nào.
Lại tìm một hồi, cô chỉ hận không thể phá tan cái giường này ra.
Gầm giường, mặt giường, lục soát không dưới ba lần, vẫn không tìm thấy cuốn truyện tranh GL kia.
Cô cắn móng tay, ký ức bắt đầu rối loạn.
"Sách đâu rồi? Rốt cuộc mình có mang lên đây không nhỉ?"
"Thẩm Tiểu Khương!"
Giọng Trần Nghị từ trong phòng tắm vọng ra, có chút bực bội.
"Em đây!" Thẩm Tiểu Khương tạm thời bỏ qua cái giường và chăn nệm, đi đến cửa phòng tắm.
Cô còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã từ bên trong mở ra.
Hơi nóng ẩm từ trong phòng tràn ra, đồng thời tràn ra còn có giọng nói của Trần Nghị: "À, vẫn còn ở đây à?"
"A? Ờm... em..."
Gương mặt Trần Nghị được ánh đèn màu ấm áp chiếu vào trông trắng hồng, vài lọn tóc mai bị hơi nóng làm ướt, dính bết trên mặt, không khí và nàng, không biết cái nào càng nóng bỏng hơn: "Là đang tìm cái này sao?"
Dứt lời, nàng yêu kiều vặn vẹo cổ tay.
Bìa sách sặc sỡ của cuốn truyện tranh GL, ngay lập tức hiện ra trước mắt Thẩm Tiểu Khương.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Nghị: Ồ, đây chính là tài liệu học tập của em sao? Học tập phương diện nào thế?
Tiểu Khương: ... (thôi thì, mình vẫn không nên nói gì)
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Trở về ký túc xá, đã là một tiếng sau.
Tôn Giai Bảo đã gội đầu tắm rửa xong xuôi, trên đầu còn quấn một chiếc khăn bông, đang khoanh tay ngồi trước bàn học của mình.
Trên bàn đặt một thùng mì ăn liền, phía trên còn đè thêm hai cuốn sách chuyên ngành dày cộp, giữa hai cuốn sách là một cây bút bi mực đen đã dùng được một nửa.
Nghe tiếng cửa mở, Tôn Giai Bảo theo bản năng quay đầu lại.
Khi thấy rõ người vừa vào, cô nàng lập tức quay mặt đi, chân phải bất giác run lên.
"Bọn tớ về rồi đây," Thẩm Tiểu Khương đổi dép, đi đến bên cạnh Tôn Giai Bảo.
Vừa dứt lời, Trần Tinh Nam cũng đóng sập cửa lại.
Một tiếng "rầm" vang lên, cả phòng ký túc xá chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ còn lại tiếng vọng nhỏ sau cánh cửa vừa đóng.
Ngón tay Trần Tinh Nam đặt trên nắm cửa, cảm nhận được cái se lạnh của kim loại khiến cậu ấy bất giác rùng mình.
Thẩm Tiểu Khương nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Tinh Nam đang đứng sững ở cửa, rồi lại quay sang, "À, Giai Bảo của chúng ta đói rồi à?"
Tôn Giai Bảo không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng "Ừ".
Thẩm Tiểu Khương biết, lúc ăn tối vừa rồi, Trần Tinh Nam và Tôn Giai Bảo giận nhau nên cả hai đều chẳng ăn được bao nhiêu.
"Chỉ ăn mì tôm thôi sao?" Thẩm Tiểu Khương lại hỏi, "Không ăn gì khác à?"
Tôn Giai Bảo rất nghiện mì tôm, mà lần nào cũng phải có thêm xúc xích hun khói hoặc nước ngọt có ga ăn kèm.
"Tớ tắm xong bỗng đói cồn cào, nhưng mà bây giờ tớ thế này," Tôn Giai Bảo chỉ chỉ lên mái tóc còn ướt sũng của mình, bất đắc dĩ nói, "cũng không thể xuống dưới mua được..."
Lời còn chưa nói hết, cửa ký túc xá lại "rầm" một tiếng nữa.
Trần Tinh Nam, người vừa rồi còn đứng sững ở cửa, đã cùng với tiếng đóng cửa ấy biến mất.
Tôn Giai Bảo sững sờ trong thoáng chốc, chiếc chân phải đang run run bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt cô nàng đuổi theo bóng hình mờ ảo của người kia, xuyên qua cánh cửa, xuyên qua hành lang dài của ký túc xá, đi thật xa.
Thẩm Tiểu Khương nhìn cánh cửa, rồi lại nhìn cô bạn thân, nhẹ lắc đầu.
Bên cạnh Tôn Giai Bảo là bàn của Lưu Vi, dưới ánh đèn bàn mờ ảo, cuốn truyện tranh GL Hàn Quốc kia đang lặng lẽ nằm ở góc trên bên phải.
Từng góc cạnh của cuốn sách không lời ấy tựa như những con rắn độc, quấn lấy một thứ "cơn nghiện" khó nói thành lời sâu trong lòng Thẩm Tiểu Khương.
Giống như những viên kẹo dâu tây chứa trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt, cũng giống như hơi thở khói sương của Trần Nghị trong đêm khuya ẩm ướt.
Rất nhanh, cửa ký túc xá lại một lần nữa mở ra.
Trần Tinh Nam mang theo hơi sương đêm, mái tóc bị gió thổi rối tung.
Trần Tinh Nam xách một chiếc túi ni lông màu trắng, lờ mờ có thể thấy bên trong là nước ngọt và mấy loại xúc xích hun khói mà Tôn Giai Bảo rất thích ăn.
"Soạt...", chiếc túi ni lông được đặt xuống trước mặt Tôn Giai Bảo.
Chiếc túi xẹp xuống, những thứ bên trong lúc ẩn lúc hiện.
Trần Tinh Nam đặt đồ xuống rồi đi về chỗ của mình.
Bàn của Trần Tinh Nam ở ngay cạnh Thẩm Tiểu Khương, trên bàn vứt lung tung rất nhiều thứ, nhưng món quà sinh nhật mà Tôn Giai Bảo tặng lại được đặt ở một góc rất ngay ngắn.
Đó là một hộp búp bê Pop Mart, một trong số ít những thứ mà Trần Tinh Nam từng công khai thừa nhận là mình thích.
"Tớ không muốn..." Tôn Giai Bảo nhìn những thứ trong túi, tự lừa mình dối người nói.
Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Tinh Nam đang đi về phía mình, đối phương cũng đang nhìn cô.
Như thể nhớ lại những lời mình đã nói với Thẩm Tiểu Khương, Trần Tinh Nam không đợi Tôn Giai Bảo nói hết câu đã vội vàng quay lại bên cạnh cô nàng.
Tiếp đó, Trần Tinh Nam lấy từ trong túi ni lông ra lon Sprite, nhẹ nhàng bật nắp.
Luồng khí từ trong lon thoát ra, trong không khí vang lên một tiếng "xì xì" đặc biệt chữa lành.
Tôn Giai Bảo nhìn Trần Tinh Nam giúp mình mở lon Sprite, bỗng nhiên nhận ra, từ khi quen biết Trần Tinh Nam đến nay, những việc như mở nắp chai nước ngọt, cô nàng chưa từng phải tự tay làm.
Tôn Giai Bảo chớp mắt mấy cái, mặt không đổi sắc, không từ chối nữa.
Trần Tinh Nam từ phía sau cô nàng đi qua, lúc ngang qua Thẩm Tiểu Khương cũng là một vẻ mặt vô cảm.
Mì tôm đã sớm được pha xong, nhưng chẳng ai trong số họ nhắc đến.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Tiểu Khương reo lên.
Cô cúi xuống nhìn, là Trần Nghị.
Đi ra ban công, đóng cửa lại rồi mới bắt máy.
"Vợ ơi, lâu thế mới nghe máy, em đang làm gì đấy?" Giọng Trần Nghị tựa như lụa thượng hạng, mềm mại, mượt mà, trong tai kéo dài thành một bản nhạc nhẹ du dương.
"Không có gì," Thẩm Tiểu Khương chống hai tay lên lan can, vừa ngắm vầng trăng lấp ló sau những đám mây, vừa ngây ngô cười.
"Không có gì là cái gì?" Giọng Trần Nghị ngọt ngào hơn hẳn, hòa cùng tiếng nhiễu điện yếu ớt trong điện thoại, nghe như đang làm nũng.
"Bạn gái, em thật sự không làm gì cả."
"Hừ."
Một tiếng hừ nhẹ nhàng.
"Bạn gái, chị nói gì thế?"
Bên kia Trần Nghị qua mấy giây mới mềm nhũn đáp lại: "Hừ, không thèm nói chuyện với em nữa."
Thẩm Tiểu Khương cười gian: "Bạn gái, chị đang làm nũng với em đấy à?"
Đối phương im lặng.
Một lúc lâu sau, Trần Nghị mới mở miệng lần nữa: "Chị không có."
"Chị có."
"Chị không có."
"Chị có mà, rõ ràng là đang làm nũng."
"Nực cười, chị là người sẽ làm nũng sao?" Giọng Trần Nghị, lúc này, đã nhuốm một chút lười biếng.
Thẩm Tiểu Khương cười nói: "Chị là người như thế."
"Đừng nói chị nữa, còn em thì sao, không về Thịnh Thế hoa đình, đi đâu thế?" Trần Nghị hỏi lại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gió.
Thẩm Tiểu Khương mỉm cười: "Chị đoán xem."
"Thẩm học tỷ của em ngày nào cũng trăm công nghìn việc, chị làm sao mà đoán được em đi đâu chứ," Trần Nghị nói giọng mỉa mai nhưng lại chẳng hề khó nghe chút nào.
Thẩm Tiểu Khương dở khóc dở cười.
Cô biết, Trần Nghị đang nói đến chuyện lần trước mấy cô em khóa dưới tìm mình ký tên.
"Ôi, em có thể đi đâu được chứ?" Cô dịu dàng dỗ dành.
Nhưng Trần Nghị sẽ không dễ dàng buông tha cho Thẩm Tiểu Khương như vậy, "Vậy thì chị không biết được đâu, chị mới đi công tác có mấy ngày thôi mà em đã không thấy tăm hơi, Thẩm Tiểu Khương, xem ra, chị vẫn là quá coi thường em rồi."
"Gì với gì thế, em..em thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga," Thẩm Tiểu Khương cuống lên.
Không đợi cô giải thích, Trần Nghị lại nói: "Chẳng lẽ ở bên cạnh chị, em phải chịu thiệt thòi rồi sao?"
"Không phải!"
"Lẽ nào chị đối xử với em không đủ tốt, hay là chị đã làm sai điều gì?" Trần Nghị cố ý đè giọng nói.
Giọng Thẩm Tiểu Khương hơi lớn hơn một chút, thậm chí còn khoa tay múa chân.
Trần Tinh Nam, người ngồi gần ban công nhất, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
"Không có, không có, không có!"
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười trong trẻo như chuông bạc.
"Thôi được rồi, không trêu em nữa," Trần Nghị quyến rũ nói, "Tối nay em có về Thịnh Thế hoa đình không?"
Thẩm Tiểu Khương thành thật trả lời: "Hôm qua em về ký túc xá, hôm nay chắc không về Thịnh Thế hoa đình đâu."
Đối phương thở dài một tiếng.
"A, vậy hôm nay chị phải ngủ một mình sao?" Tiếng than của Trần Nghị không hề nặng nề, còn kèm theo tiếng còi xe không quá lớn.
"Cái gì?" Thẩm Tiểu Khương có chút mộng mị.
Trần Nghị cười mà không nói.
"Dì út, chị về rồi à?" Ngón tay Thẩm Tiểu Khương siết chặt ống tay áo, trong giọng nói tràn đầy sự phấn khích.
Trần Nghị như đang thừa nước đục thả câu, không chịu trả lời thẳng.
"Vậy hôm nay chị chỉ có thể một mình tắm rửa, một mình cho Công Chúa ăn, một mình chơi đồ chơi nhỏ..."
"Dì út, chị có thật là đã về rồi không? Chị đừng lừa em nhé?" Thẩm Tiểu Khương vất vả lắm mới bắt được trọng điểm, "Cái gì cái gì, chị muốn một mình chơi cái gì?"
Trong đầu Thẩm Tiểu Khương, tất cả đều là dáng vẻ hững hờ của Trần Nghị khi nói chuyện.
Không đợi đối phương trả lời, Thẩm Tiểu Khương lại hỏi: "Đồ chơi nhỏ gì? Là loại đồ chơi nhỏ mà em biết đó sao?"
Tiếng cười của Trần Nghị như muốn tràn ra khỏi màn hình điện thoại: "Xem ra, em không phải đi học hành chăm chỉ đâu nhỉ, trong đầu toàn nghĩ linh tinh thôi phải không?"
"Hửm? Sao lại không ngoan thế?"
Định thần lại, Thẩm Tiểu Khương đỏ mặt, đưa tay lau khóe miệng, vụng về trả lời: "Không có... không có, em..không có."
"Cô bé," giọng Trần Nghị bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều, "Nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có muốn về Thịnh Thế hoa đình không?"
...
Cúp điện thoại, Thẩm Tiểu Khương quay người, ánh mắt rơi vào cuốn truyện tranh GL Hàn Quốc trên bàn của Lưu Vi.
Tim Thẩm Tiểu Khương đập thình thịch.
Cô đứng trong cơn gió lạnh buốt, chờ một lúc lâu, mới đợi được trái tim này không còn đập loạn xạ như vậy nữa.
Thẩm Tiểu Khương đẩy cửa ban công ra, liếc nhìn Trần Tinh Nam một cái rồi ngồi xuống ghế, tâm trí có chút lơ đãng.
Lưu Vi từ trên giường trèo xuống, đẩy gọng kính trên sống mũi, rồi đi đến trước bàn, cầm lấy cuốn truyện tranh GL kia.
"Vi Vi!" Giọng Thẩm Tiểu Khương, lớn đến đáng sợ.
Lưu Vi giật mình, chớp mắt mấy cái rồi nhìn về phía cô: "Cậu..sao thế?"
"Cậu..." Thẩm Tiểu Khương nuốt nước bọt, "Cậu cầm cuốn truyện đó làm gì thế?"
Lưu Vi nhìn người nói chuyện, rồi lại nhìn cuốn truyện: "Xem chứ! Chẳng lẽ ăn à?"
Hình như cũng không có gì sai.
Thẩm Tiểu Khương thầm chửi mình ngớ ngẩn.
"Cái đó..." Cô dùng sức, gãi đỏ cả vùng da gáy, vừa gãi vừa ánh mắt lấp ló, "Cái đó.. cậu có thể cho tớ mượn xem một chút không?"
Trước đây, Tôn Giai Bảo cũng không ít lần bàn tán về truyện tranh GL trong ký túc xá, chưa từng thấy Thẩm Tiểu Khương có hứng thú bao giờ.
Hôm nay, quả thực là chuyện lạ.
Không chỉ Lưu Vi, hai người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương.
"Cậu chắc chứ?" Lưu Vi nhếch khóe môi, cười xấu xa.
Thẩm Tiểu Khương cảm thấy như mình đang làm chuyện gì xấu xa dưới con mắt của mọi người, tai đỏ bừng, có chút không kiên nhẫn: "Đừng nói nhảm nữa."
Tôn Giai Bảo vừa định mở miệng.
Liền bị Thẩm Tiểu Khương lườm cho một cái: "Cậu cũng thế, ngậm miệng lại, cảm ơn."
Đúng lúc này, Tôn Giai Bảo và Trần Tinh Nam, những người đang cùng lúc nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương, ánh mắt họ va vào nhau trên không trung.
Một giây sau, cả hai đều như nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm, vội vàng quay đầu đi, không nhìn nhau nữa.
Hai mươi phút sau, chiếc Bentley màu trắng của Trần Nghị dừng lại dưới lầu ký túc xá.
Nàng xuống xe, đứng bên cạnh cửa, đối diện với cổng ký túc xá, gửi tin nhắn cho Thẩm Tiểu Khương.
Tiểu Thất: Chị đến rồi, em có thể ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy tin nhắn, tâm trạng vừa mới bình ổn lại một lần nữa dâng trào.
"Tớ tối nay không ngủ ở ký túc xá," cô nói xong, liền khoác lên lưng chiếc túi đeo chéo màu xám đã dùng rất lâu, con gấu bông quả hồng treo trên đó cũng theo động tác của cô mà nhẹ nhàng lúc lắc.
"Đợi đã, Khương!" Giọng Tôn Giai Bảo vang lên từ phía sau.
Thẩm Tiểu Khương quay đầu lại.
Đã thấy Tôn Giai Bảo chạy về phía mình.
"Có phải cậu, đi gặp dì út của tớ không?" Cậu ấy hỏi thẳng.
Lưu Vi và Trần Tinh Nam đều dỏng tai lên nghe.
Thẩm Tiểu Khương lườm các cậu ấy một cái, mím môi gật đầu.
"Vậy..." Tôn Giai Bảo nhíu mày, "Tớ có thể đi cùng cậu không?"
"A?" Thẩm Tiểu Khương ngây người.
"Cậu yên tâm, tớ thề," Tôn Giai Bảo giơ lên ba ngón tay, đưa lên ngang mặt, "Tớ tuyệt đối sẽ không làm phiền hai người đâu!"
Thẩm Tiểu Khương siết chặt cuốn truyện trong tay, ánh mắt rơi xuống ba ngón tay của Tôn Giai Bảo.
Tôn Giai Bảo cũng nhìn xuống ba ngón tay của mình, lập tức giơ thêm một ngón nữa: "Tuyệt đối!"
Thẩm Tiểu Khương thở dài một hơi.
Cháu gái đi thăm dì, hình như cũng không có gì sai.
Tôn Giai Bảo không thay quần áo, không sấy tóc, giật chiếc khăn bông xuống, cùng Thẩm Tiểu Khương một trước một sau đi về phía cổng ký túc xá.
...
Từ xa đã thấy Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị cất điện thoại đi, chạy về phía cô.
Thẩm Tiểu Khương chưa kịp nói gì, trong lòng đã bị Trần Nghị lấp đầy.
Mềm mại, thơm ngát.
Mùi gỗ và hoa thoang thoảng, dễ chịu, trêu chọc người ta một cách vô hình.
Trần Nghị siết chặt cánh tay, ngẩng đầu hôn lên má Thẩm Tiểu Khương, hơi thở nóng hổi phả ra từ miệng, giọng nói lười biếng, yêu mị quá mức, khiến mỗi một chữ đều như được ngâm trong mật, vừa ngọt vừa giòn: "Vợ ơi, có nhớ chị không?"
Hai chữ "vợ ơi" bị cố ý kéo dài, dưới ánh đèn mờ ảo, có sức mạnh mê hoặc lòng người.
"Hửm? Tiểu Khương, vợ..." Trần Nghị tùy ý liếc ra sau lưng Thẩm Tiểu Khương, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tôn Giai Bảo, sắc mặt nàng tối sầm lại, "... ơi..."
Tôn Giai Bảo lần đầu tiên nhìn thấy dì út của mình lộ ra biểu cảm như vậy, phát ra âm thanh như vậy, làm ra hành động như vậy, nội tâm cô nàng như muốn nổ tung.
Biết tính tình của dì mình, Tôn Giai Bảo bây giờ chỉ hận không thể đào một cái lỗ dưới đất rồi chui xuống, không bao giờ ra nữa.
"Giai Bảo?" Giọng Trần Nghị lạnh mà trầm, trong nháy mắt rét buốt đi mấy độ.
Tôn Giai Bảo cười gượng gạo mà không mất đi vẻ lịch sự, "Chẳng phải là con sao? Ha ha ha ha?"
Trần Nghị thoát khỏi vòng tay Thẩm Tiểu Khương, đầu ngón tay khẽ véo lấy tay áo khoác của cô, "Muộn thế này rồi, con đi ăn vặt à?"
Tôn Giai Bảo cười cay đắng: "Con... không phải ạ."
Thẩm Tiểu Khương lưu luyến vỗ vỗ mu bàn tay Trần Nghị, "Cậu ấy về cùng chúng ta."
Trần Nghị không nói gì, từ từ quay đầu, nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương.
Ánh mắt như đang hỏi: Đùa à?
Thẩm Tiểu Khương cũng học theo Tôn Giai Bảo, nở một nụ cười gượng gạo mà không mất đi vẻ lịch sự.
Trần Nghị: "..."
Nàng buông tay áo Thẩm Tiểu Khương ra, liếc nhìn Tôn Giai Bảo đang cúi đầu, vội vàng quay người, vội vàng lên xe, vội vàng lái đi.
Toàn bộ động tác, liền mạch, dứt khoát.
Thẩm Tiểu Khương lườm Tôn Giai Bảo một cái, "Cậu nói thật cho tớ biết, chị ấy thật sự là dì út của cậu sao?"
Tôn Giai Bảo cắn cắn ngón tay: "Ha ha, bây giờ thế này thì có lẽ ngày mai sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với tớ mất."
.
Vất vả lắm mới về đến Thịnh Thế hoa đình, ngay lúc Thẩm Tiểu Khương tưởng có thể thở phào nhẹ nhõm, Tôn Giai Bảo đi vào phòng khách, lớn tiếng nói: "Oa, nhà này đẹp quá, đây là lần đầu tiên con đến nhà dì út đó..."
Cô nàng vừa nói, vừa nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương sau lưng.
Lúc này, Trần Nghị vừa đi tới cửa, một tay khoanh trước ngực, tay kia day day ấn đường, giọng nói không chút cảm xúc: "Con cứ từ từ tham quan, dì đi tắm trước."
Lướt qua người Thẩm Tiểu Khương, bước chân Trần Nghị dừng lại một chút, "À đúng rồi, sách của em hình như rơi trong xe, có muốn chị lấy giúp không?"
Không biết vì sao, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy, khi Trần Nghị nói câu này, trong mắt nàng có ý cười.
"Không cần, không cần đâu, em tự lấy được!" Thẩm Tiểu Khương lắc đầu nguầy nguậy.
Cô vừa mới xoay người, giọng Trần Nghị lại vang lên: "Bìa sách sặc sỡ, thứ gì thế?"
Vừa nói, nàng vừa mở khóa chiếc Bentley trong sân.
Đèn xe sáng lên trong thoáng chốc, in lên những tán cây trong sân một vệt sáng nhàn nhạt.
"Không có gì đâu, chỉ... chỉ là tài liệu học tập thôi."
Nói xong câu này, Thẩm Tiểu Khương liền đi ra cửa.
Trần Nghị khoanh tay, nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của cô, cười như không cười.
Thẩm Tiểu Khương cảm nhận được ánh mắt, quay đầu mà không quay người: "Dì út, không phải chị muốn đi tắm sao?"
Lông mày bên trái của Trần Nghị nhướng lên, khinh bạc đáp một tiếng "Ừ, không sai."
Thẩm Tiểu Khương mở cửa xe, ngay khoảnh khắc lấy được cuốn truyện, cô thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, vẫn chưa bị chị ấy thấy..." Ngay lúc cô lẩm bẩm xoay người, Tôn Giai Bảo đã chạy ra đón.
"Khương, thì ra cuốn truyện này là cho dì út của tớ xem à?" Tôn Giai Bảo nói.
"Ai nói..." Thẩm Tiểu Khương không yên lòng, động tác vậy mà lại chậm một nhịp.
Tôn Giai Bảo giật lấy cuốn truyện, "Ối dồi ôi, hai cô nương, hai người chơi lớn thật đấy."
"Trả lại cho tớ," Thẩm Tiểu Khương làm một mặt quỷ với Tôn Giai Bảo rồi chạy vào trong nhà.
Tôn Giai Bảo bị Trần Nghị giới hạn phạm vi hoạt động, buồn chán, cô nàng ngồi ở phòng khách xem chương trình giải trí.
Thẩm Tiểu Khương vừa định ngồi xuống, chỉ nghe thấy trên lầu có tiếng động.
"Thẩm Tiểu Khương!"
"Vâng, dì út, sao thế?"
"Giúp chị mang vali hành lý lên đây."
Thẩm Tiểu Khương cầm túi của mình và vali hành lý, đi lên lầu hai.
Cô giấu chiếc túi đeo chéo và cuốn truyện vào trong chăn, "Vali hành lý để đâu đây?"
"Để ở phòng thay đồ là được," nói xong, Trần Nghị vừa c** q**n áo, vừa đi về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, Thẩm Tiểu Khương lén lén lút lút quay lại bên giường, vén một góc chăn lên, tìm kiếm cuốn truyện.
Trời đất ơi!
Sách đâu rồi?
Lạ thật đấy, rõ ràng là để ở đây mà...
Thẩm Tiểu Khương không thể tin nổi trợn to hai mắt, không chịu bỏ qua bất kỳ một góc khuất nào.
Lại tìm một hồi, cô chỉ hận không thể phá tan cái giường này ra.
Gầm giường, mặt giường, lục soát không dưới ba lần, vẫn không tìm thấy cuốn truyện tranh GL kia.
Cô cắn móng tay, ký ức bắt đầu rối loạn.
"Sách đâu rồi? Rốt cuộc mình có mang lên đây không nhỉ?"
"Thẩm Tiểu Khương!"
Giọng Trần Nghị từ trong phòng tắm vọng ra, có chút bực bội.
"Em đây!" Thẩm Tiểu Khương tạm thời bỏ qua cái giường và chăn nệm, đi đến cửa phòng tắm.
Cô còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã từ bên trong mở ra.
Hơi nóng ẩm từ trong phòng tràn ra, đồng thời tràn ra còn có giọng nói của Trần Nghị: "À, vẫn còn ở đây à?"
"A? Ờm... em..."
Gương mặt Trần Nghị được ánh đèn màu ấm áp chiếu vào trông trắng hồng, vài lọn tóc mai bị hơi nóng làm ướt, dính bết trên mặt, không khí và nàng, không biết cái nào càng nóng bỏng hơn: "Là đang tìm cái này sao?"
Dứt lời, nàng yêu kiều vặn vẹo cổ tay.
Bìa sách sặc sỡ của cuốn truyện tranh GL, ngay lập tức hiện ra trước mắt Thẩm Tiểu Khương.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Nghị: Ồ, đây chính là tài liệu học tập của em sao? Học tập phương diện nào thế?
Tiểu Khương: ... (thôi thì, mình vẫn không nên nói gì)
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 107: NGOẠI TRUYỆN 12
10.0/10 từ 11 lượt.