Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 104: NGOẠI TRUYỆN 9

568@-

"Hoa này đẹp quá đi mất, Cục Bột ơi, con có thấy vậy không?"


 


Một giọng nói quen thuộc bất chợt lướt qua tai.


 


Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị gần như cùng lúc quay đầu lại.


 


Trong tiệm hoa, có một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thấp, bên cạnh chị là một chiếc xe đẩy em bé màu xám.


 


Người phụ nữ ấy vừa hay ngẩng lên, cũng nhìn thấy hai người họ.


 


"Tiểu Khương!" chị cất tiếng gọi.


 


Mạnh Tĩnh đã đổi kiểu tóc, phong cách ăn mặc cũng khác xưa, sắc mặt trông hồng hào hơn nhiều.


 


"Chị Mạnh?" Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn Trần Nghị, "Là chị Mạnh đó."


 


"Ừm," Trần Nghị khẽ nhếch môi, nhàn nhạt gật đầu.


 


"Em qua đi," nói rồi, Trần Nghị cúi xuống, mân mê những chiếc lá của chậu cây cá vàng.


 


Thẩm Tiểu Khương không nói gì, ngoan ngoãn "vâng" một tiếng rồi bước về phía chị Mạnh.


 


"Chị Mạnh, sao chị lại ở đây?"


 


"Chị đến mua hoa, không ngờ lại gặp em ở đây."


 


...


 


Những ngón tay của Trần Nghị lướt dọc theo viền lá, lòng bàn tay nàng miết nhẹ qua lại rồi khẽ khàng đặt lên những đường gân lá.


 


Cuộc trò chuyện của Thẩm Tiểu Khương và chị Mạnh cứ thế lọt cả vào tai, nàng vừa nghe, vừa cúi gằm mặt xuống.


 


Âm lượng cuộc nói chuyện của hai người không đổi, nhưng nội dung thì ngày một nhiều thêm, còn Trần Nghị lại nghe thấy ngày một ít đi.


 


Cứ như thể có một bức tường kính trong suốt vô hình ngăn cách nàng lại.


 


Âm thanh cuộc trò chuyện va vào bức tường ấy, phát ra những tiếng động trầm đục rồi gần như tan biến vào hư không ngay lập tức.


 


Trần Nghị từ từ ngước mắt, nghiêng đầu nhìn hai người đang vừa nói vừa cười, đáy mắt nàng thoáng qua một nét u buồn.


 


Đã từng có lúc, khi chị Mạnh còn nằm viện, Trần Nghị còn tìm đến chị để hỏi thăm về Thẩm Tiểu Khương.


 


Đúng là một thứ duyên phận kỳ diệu.


 


Môi nàng khẽ hé, tạo thành một kẽ hở nhỏ, cằm hơi hất lên, vẻ mặt có chút vi diệu, khó nói là nghiêm túc nhiều hơn, hay là nhẹ nhõm nhiều hơn.


 


"Đây có phải là Cục Bột nhà mình không?"


 


"Đúng rồi đó em."


 


"Trời ơi, lớn thế này rồi à!"


 


"Chứ sao nữa, sắp bảy tháng rồi, đã mọc cái răng sữa đầu tiên rồi đó."


 


"Thật không ạ? Cho em xem với."


 


"Đây này! Cái thứ hai cũng sắp nhú rồi."


 


...


 


Thẩm Tiểu Khương quay sang nhìn con gái của chị Mạnh.


 


Cô bé mang họ mẹ, tên ở nhà là Cục Bột.


 


Con bé thấy Thẩm Tiểu Khương chẳng hề tỏ ra sợ sệt chút nào, đôi mắt to tròn, đen láy mở to, trên khuôn mặt bụ bẫm treo một nụ cười ngây thơ trong sáng.


 


"Chào con nha, Cục Bột, hello hello, cô là Tiểu Khương đây," Thẩm Tiểu Khương cười thật ấm áp.


 


Lúc này, Cục Bột cười tươi hơn nữa, khóe miệng nhếch lên, đôi môi hồng hồng chúm chím, để lộ ra chiếc răng sữa nhỏ xíu vừa mới mọc.


 


Nhìn thấy chiếc răng sữa ấy, Thẩm Tiểu Khương cười càng vui vẻ hơn.


 


Chẳng biết từ lúc nào, Trần Nghị cũng đã đi tới bên cạnh cô.


 


Nàng liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương một cái, rồi dời ánh mắt sang gương mặt của Cục Bột.


 


"Con bé cười, đáng yêu thật."


 


Câu nói ấy, chẳng biết là Trần Nghị đang khen Cục Bột, hay là đang khen Tiểu Khương nữa.


 


Chị Mạnh nghe thấy, liền nhìn về phía Trần Nghị: "Chào cô."


 


Trần Nghị nghiêng mặt, ánh mắt đã dịu dàng hơn so với lần gặp trước: "Chào chị."


 


Thẩm Tiểu Khương định thần lại, nói với Trần Nghị: "Phải không chị, em cũng thấy đáng yêu lắm luôn."


 


Trần Nghị nhìn Thẩm Tiểu Khương, không có biểu cảm thừa thãi, cũng không có hành động dư thừa, chỉ là, một cái liếc mắt thoáng qua.


 


Chị Mạnh: "Từ lúc Tiểu Khương nghỉ việc ở cửa hàng thú cưng, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, dạo này hai người vẫn ổn cả chứ?"


 


Trần Nghị và Thẩm Tiểu Khương gần như đồng thanh: "Vẫn ổn ạ."


 


Hai người đứng kề vai nhau, hai tay buông thõng tự nhiên bên người.


 


Vừa dứt lời, mu bàn tay của hai người đang gần như dán vào nhau, rất khẽ chạm vào nhau một cái.


 


Cảm giác ấy tựa như bị điện giật, hoặc như vừa chạm phải một tảng băng.


 


Cả hai đều ngầm hiểu ý nhau mà rụt nhẹ cổ tay, vai khẽ run lên.


 


Chị Mạnh không phải là người quá tinh ý, nhưng cũng chẳng phải kẻ ngốc.


 


Người ta vẫn nói, người ngoài cuộc sáng, người trong cuộc thì u mê, chị ấy đã sớm nhận ra Thẩm Tiểu Khương đang yêu từ rất lâu rồi, và hôm nay, chị càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình.


 


Gương mặt chị càng thêm hiền hòa, đồng thời cũng toát lên cái vẻ kiên nghị và ung dung của một người phụ nữ trưởng thành sau khi bị cuộc đời vùi dập rồi lại một lần nữa đứng lên.


 


"Còn chị thì sao?" Lần này, lại là Trần Nghị chủ động mở lời hỏi.


 


Thẩm Tiểu Khương đứng bên cạnh, chớp mắt hai cái thật nhanh rồi kinh ngạc nhìn nàng.


 


Chị Mạnh bình thản cười, "Tôi cũng tạm ổn, cửa hàng trưởng di dân rồi, nên tôi sang lại cửa hàng, vẫn làm những công việc như trước thôi."


 



"Vậy là bây giờ chị làm cửa hàng trưởng rồi ạ?" Thẩm Tiểu Khương mừng thay cho chị.


 


Người phụ nữ vốn đơn độc một mình, nay đã có thêm một mối bận tâm trên cõi đời này, Thẩm Tiểu Khương hơn ai hết đều mong chị Mạnh có thể sống thật tốt, cũng mong Cục Bột có thể lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ.


 


"Chúc mừng chị," Trần Nghị mỉm cười.


 


Thẩm Tiểu Khương ngẩn người.


 


Trước kia, Trần Nghị luôn đeo một chiếc mặt nạ, lúc nào cũng cười, nhưng nụ cười ấy là giả dối, là gượng gạo, không hề có chút chân tình.


 


Bây giờ, Trần Nghị không còn đeo mặt nạ nữa, nàng cũng cười, nhưng nụ cười hiện tại đã hoàn toàn khác xưa.


 


Nàng dường như đã trở nên có máu có thịt hơn, đã biết mỉm cười một cách bình thường với những người khác ngoài Thẩm Tiểu Khương.


 


Đây là một chuyện tốt.


 


Thẩm Tiểu Khương cũng cong cong khóe mắt.


 


"Đúng vậy ạ, chị Mạnh, chúc mừng chị," cô cũng lặp lại lời của Trần Nghị.


 


Chị Mạnh khiêm tốn mà ngượng ngùng lắc đầu.


 


"A... a..." Cục Bột phát ra những âm thanh nho nhỏ.


 


Tiếng bi bô, mềm mại, non nớt, tuy không thành lời nhưng lại có sức xuyên thấu vào lòng người.


 


"Ôi, bé cưng, con sao thế?" Chị Mạnh vừa nói, vừa đưa tay bế con bé lên.


 


Đứa trẻ bảy tháng tuổi, bé bỏng và mềm mại, khắp người tỏa ra mùi sữa thơm dễ chịu.


 


Có lẽ là do góc độ, khuôn mặt tròn xoe của Cục Bột đối diện thẳng với Trần Nghị.


 


Trần Nghị đối mặt với con bé, khí chất cao ngạo của nàng vậy mà lại bị cái sinh linh bé nhỏ này dọa cho mất tự nhiên, cơ mặt nàng giật giật, cố gắng nặn ra một biểu cảm vừa đủ dịu dàng lại không dọa đến đứa trẻ.


 


Có lẽ, biểu cảm ấy trông không được đẹp cho lắm.


 


Nhưng một giây sau, Cục Bột vậy mà lại toe toét cái miệng nhỏ, để lộ ra chiếc răng sữa xinh xinh, "hi hi ha ha" cười thành tiếng.


 


Trần Nghị bị tiếng cười ấy thu hút, ánh mắt bất giác mềm đi.


 


"Cục Bột hơi nhát người lạ, vậy mà lại không sợ hai người, xem ra là có duyên rồi," chị Mạnh cười nói, "Có ai muốn bế thử không?"


 


Trần Nghị nhìn chị Mạnh, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương.


 


Cảnh tượng này dường như đã từng quen.


 


Lần trước cũng là như vậy, bốn người ở trong phòng bệnh, Trần Nghị lần đầu tiên bế một đứa trẻ sơ sinh.


 


"Để tôi," nàng lên tiếng đưa tay.


 


Chị Mạnh trao Cục Bột vào tay nàng, Trần Nghị cẩn thận đón lấy đứa trẻ, cánh tay căng cứng vì lo lắng.


 


Cục Bột cũng giống như lần đầu gặp mặt, đưa bàn tay nhỏ mềm mại ra, quơ quơ trong không trung.


 


Lần trước, Trần Nghị chỉ đưa ngón tay ra chạm nhẹ một cái, còn lần này, nàng chủ động ghé mặt lại gần, để cho Cục Bột dùng ngón tay chạm vào mặt mình.


 


Tay của Cục Bột không có mấy sức, móng tay cào vào chẳng đau chút nào, thậm chí còn hơi nhồn nhột.


 


Trần Nghị nhìn đứa trẻ trong lòng, nở một nụ cười chân thành và đầy thiện ý.


 


Cục Bột cũng cảm thấy mới lạ, cho rằng mặt của Trần Nghị là một món đồ chơi thú vị, hai tay cô bé hơi dùng sức cào cấu.


 


"Xem ra, Cục Bột thích chị lắm đó," Thẩm Tiểu Khương ghé sát vào, đứng kề bên Trần Nghị, cùng ngắm nhìn cô bé đáng yêu trước mặt.


 


Chị Mạnh cười nhìn hai người họ, trong lòng đã hiểu rõ.


 


"Hai người, rất tốt" chị nói.


 


Thẩm Tiểu Khương bỗng ngẩng đầu, nhìn vào mắt chị Mạnh, có chút không biết phải làm sao, "Gì... gì ạ?"


 


Chị Mạnh mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương.


 


Mặt Thẩm Tiểu Khương nóng bừng lên, cô quay sang nhìn Trần Nghị.


 


Mấy giây sau, cô lại quay đầu lại, "Chị Mạnh, sao chị lại nhận ra được?"


 


"Chuyện này còn cần phải nhìn sao?" Chị Mạnh cười lắc đầu, "Khi ở bên người mình thích, em sẽ bất giác trở nên giống người ấy."


 


"Vậy sao ạ?" Thẩm Tiểu Khương lại nhìn về phía Trần Nghị, người kia lại cố tình không nhìn cô, chỉ tủm tỉm trêu đùa Cục Bột.


 


"Rõ ràng đến thế sao chị?" Ý cười trong đáy mắt Thẩm Tiểu Khương giấu cũng không giấu được.


 


Tiếp đó, cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai người thương một cách đầy lưu luyến: "Vậy rốt cuộc, là chị trở nên giống em, hay là em trở nên giống chị?"


 


Trần Nghị không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.


 


"Vậy, hai người bây giờ..." Chị Mạnh bế con lại, ôm vào lòng dỗ dành.


 


Trần Nghị mỉm cười, tự nhiên nắm lấy tay Thẩm Tiểu Khương, cổ khẽ chuyển, nghiêng mặt về phía cô, "Chúng tôi bây giờ đang hẹn hò."


 


Cổ tay Thẩm Tiểu Khương tê dại, nếu không phải vì đang bị Trần Nghị nắm lấy, chắc chắn người khác có thể thấy cổ tay cô đang run lên.


 


Mình không nghe lầm chứ?


 


Thẩm Tiểu Khương nghĩ.


 


Cô và Trần Nghị, trước nay chưa từng nói ra hai từ này.


 


Hẹn hò?


 


Thật xa lạ.


 


Nhưng lại, không nên xa lạ đến vậy.


 


Thẩm Tiểu Khương theo bản năng nghiêng đầu, nhìn lại người bên cạnh.


 


Ánh mắt người ấy tươi đẹp mà dịu dàng, nụ cười rạng rỡ mà chân thật.


 


Gió nhẹ v**t v* mái tóc dài của nàng, hương hoa hôn lên chân mày, bờ mi nàng.


 


Thật đẹp, thật đẹp.


 


Lần này, Trần Nghị chủ động chào hỏi chị Mạnh, chủ động bế con của chị ấy, cả người nàng trở nên cởi mở hơn, tươi sáng hơn, có sức sống hơn.



Giống như một sự tha thứ, tha thứ cho tất cả những gì đã qua, hoặc như một sự hòa giải, một sự hòa giải với chính bản thân mình.


 


Thẩm Tiểu Khương nhếch khóe môi, ý cười cuộn trào trong đáy mắt.


 


"Vâng, chúng em đang hẹn hò," nói rồi, cô cũng nắm lại tay Trần Nghị.


 


Những đường vân tay giao nhau, mười ngón tay đan chặt.


 


.


 


Trở lại Thịnh Thế hoa đình, Hà Trung mang văn kiện đến cũng đã ở đó.


 


Anh giúp người giao hàng của tiệm hoa, mang những chậu cây vào nhà chính.


 


"Chủ tịch, giấy phép mua lại công ty công nghệ đã được phê duyệt, có một vài chỗ cần cô xem qua," anh ta nói xong, hai tay đưa tài liệu cho Trần Nghị.


 


Trần Nghị liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương đang sắp xếp hoa tươi bên cạnh, dịu dàng nói: "Vậy, chị... vào thư phòng một lát, sẽ xuống ngay, một mình em có được không?"


 


Lần đầu tiên nghe thấy Trần Nghị nói chuyện dịu dàng như vậy, Hà Trung nhấc mí mắt lên, chớp hai cái rồi lại vội cúi đầu thấp hơn.


 


Những ngón tay đang cầm cành hoa của Thẩm Tiểu Khương hơi nới lỏng, cô nghiêng đầu nhìn Trần Nghị.


 


Mũi chân của nàng đang hướng về phía cô.


 


Xem ra, nếu không được Thẩm Tiểu Khương cho phép, Trần Nghị sẽ không rời đi.


 


"Vâng, dĩ nhiên là được, chị đi mau đi," Thẩm Tiểu Khương kìm nén sự thôi thúc muốn chạm vào Trần Nghị, vẻ mặt hiền hòa gật đầu.


 


Trần Nghị không phải của riêng mình cô, cũng không thể cả ngày quấn quýt bên cô được, Thẩm Tiểu Khương hiểu điều đó.


 


Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương thu lại tầm mắt, tập trung vào việc của mình, Trần Nghị lại bước lên hai bước, đứng ngay bên cạnh cô.


 


Thẩm Tiểu Khương ngờ vực ngẩng đầu, trước mắt liền phủ xuống một bóng râm nhàn nhạt.


 


Chỉ thấy, cánh tay Trần Nghị từ từ giơ lên, bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu Thẩm Tiểu Khương, rất thân mật xoa xoa.


 


Tiếp đó, bàn tay trượt xuống, mu bàn tay chạm nhẹ vào gò má cô.


 


Rõ ràng chỉ là một động tác rất đơn giản, vậy mà tai Thẩm Tiểu Khương lại đỏ ửng.


 


Cánh tay rời đi, đôi mắt cười của Trần Nghị quyến rũ lạ thường.


 


Thẩm Tiểu Khương ngây ngốc nhìn.


 


Trần Nghị như thế này, thật dịu dàng, cô rất thích.


 


...


 


Nửa giờ sau, Thẩm Tiểu Khương cắm tất cả hoa tươi vào chiếc bình mà cửa hàng hoa đã tặng, vô tình liếc thấy những thùng giấy mà đám vệ sĩ mang đến hồi sáng.


 


Cô cũng không phải tò mò gì, chỉ là, băng keo dán không chắc, nắp của chiếc thùng trên cùng đã bung ra.


 


Ma xui quỷ khiến thế nào, ngay lúc Thẩm Tiểu Khương chuẩn bị quay đi, động tác của cô bỗng cứng lại.


 


Cô dường như, đã nhìn thấy một thứ gì đó quen thuộc.


 


Cô quay lại, ánh mắt dừng lại ở chiếc thùng đã mở nắp trên cùng.


 


Lọ kẹo m*t sao?


 


Thẩm Tiểu Khương đi qua xem thử, quả nhiên là vậy.


 


Trần Nghị đúng là...


 


Đúng lúc này, cô nhìn thấy một khung ảnh nằm bên dưới lọ kẹo m*t.


 


Khung gỗ thô màu mộc, hẹp, mặt kính được lau rất sạch sẽ.


 


Là một kiểu dáng rất thông thường.


 


Thẩm Tiểu Khương đặt lọ kẹo m*t xuống, đưa tay lấy khung ảnh ra.


 


Trong tấm ảnh, chính là cô và ông ngoại.


 


Ông ngoại mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, quần tây bình thường, tóc vẫn chưa bạc trắng như bây giờ.


 


Còn cô trong tấm ảnh thì mặc một chiếc váy liền, buộc tóc hai bím, tay cầm một cây kẹo m*t vị dâu, đối diện với ống kính, đôi mắt sáng ngời mở to, cười một nụ cười trong trẻo và thuần khiết.


 


Thẩm Tiểu Khương ngẩn người, cổ họng thắt lại.


 


Nếu cô không nhầm, tấm ảnh này đáng lẽ phải ở trên tủ TV trong căn nhà cũ ở Hải thị.


 


Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây?


 


Một góc ký ức nào đó trong lòng, giống như một mầm cây sắp nảy mầm, đang cố gắng, càng thêm cố gắng chui ra khỏi lớp đất dày.


 


Cùng lúc đó, cửa thư phòng trên lầu hai mở ra, Hà Trung và Trần Nghị một trước một sau đi ra.


 


Tiếng dép lê trầm đục, đạp trên những bậc thang, giống như đang giẫm lên lá khô, âm thanh không mấy rõ ràng.


 


Thẩm Tiểu Khương vội vàng đặt tấm ảnh lại vào trong thùng giấy, phát ra một tiếng động nhỏ.


 


"Thẩm tiểu thư, tạm biệt."


 


"À, tạm biệt."


 


Hà Trung lịch sự chào hỏi Thẩm Tiểu Khương xong liền quay người rời đi, không dây dưa, rất biết điều và thức thời.


 


Trần Nghị không đi xuống, đứng ở đầu cầu thang lầu hai, hai tay lỏng lẻo đặt trên lan can, nhìn xuống dưới lầu.


 


"Đống chậu hoa bên kia thì sao?" nàng hỏi.


 


"Em... em vừa định dọn dẹp," Thẩm Tiểu Khương không quay người, lơ đãng trả lời.


 


Trần Nghị mỉm cười.


 


Căn phòng này, vì sự xuất hiện của Thẩm Tiểu Khương, mà trở nên rực rỡ hẳn lên.


 


"Cái này nên để ở đâu?" Thẩm Tiểu Khương thuận tay cầm lên chậu cây cá vàng bên cạnh chiếc thùng.


 


"Đâu cũng được," Trần Nghị cong cong khóe mắt, "Nghe theo em."


 


Ngay trước khi di chuyển, trong đầu Thẩm Tiểu Khương mơ hồ hiện lên một vài đoạn ký ức vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.



 


Đêm đen kịt, con hẻm mưa...


 


Trong lòng cô không giấu được chuyện, ngây người tại chỗ, cố gắng nhớ lại tất cả những gì liên quan đến tấm ảnh này.


 


Chiếc váy là chiếc váy cô thích rất lâu, mẹ đã lén mua về, tặng cho cô một bất ngờ vào ngày sinh nhật.


 


Vì rất thích, nên đã mặc rất lâu, cụ thể mấy ngày, cô không nhớ rõ.


 


Chỉ nhớ là đã mặc chiếc váy này, cùng ông ngoại đi du lịch ở một thành phố nào đó, cụ thể là thành phố nào, cô cũng không nhớ.


 


Thẩm Tiểu Khương không nhúc nhích, sợ mình chỉ cần cử động một chút, những ký ức vốn đã mơ hồ kia sẽ lập tức biến mất.


 


Trực giác mách bảo cô, những ký ức này đối với cô rất quan trọng, cho nên...


 


Cho nên...không thể biến mất!


 


Tuyệt đối không thể!


 


Nhìn tấm lưng cứng đờ của Thẩm Tiểu Khương, và chiếc thùng giấy đang mở toang, Trần Nghị hơi nhíu mày.


 


Tiếp đó, nàng đứng thẳng người, từ từ đi xuống lầu.


 


"Vợ ơi, nghĩ gì thế?" Cánh tay trắng như ngó sen của Trần Nghị luồn qua khuỷu tay Thẩm Tiểu Khương, từ phía sau ôm lấy cô.


 


Thẩm Tiểu Khương nhìn chằm chằm vào đoạn cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh ấy, gần như không có lông tơ, hầu như không thấy lỗ chân lông, giống như một cánh tay giả của ma-nơ-canh, nhưng lại nóng rực trong đêm tối không người.


 


"Hửm?" Trần Nghị nhắm mắt lại, dùng trán nhẹ nhàng cọ vào gáy cô.


 


Thẩm Tiểu Khương theo bản năng rụt vai lại, dời ánh mắt một lần nữa về phía khung ảnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* viền khung gỗ thô.


 


"Dì út?" Giọng cô không lớn.


 


Động tác cọ cọ của Trần Nghị dừng lại, nàng mở mắt ra, không nói gì.


 


"Dì út, thật ra có lúc, em luôn cảm thấy, rất lâu về trước, chúng ta có thể... có thể đã từng gặp nhau," Thẩm Tiểu Khương nhíu mày, trong giọng nói lộ ra một sự mơ hồ, không chắc chắn.


 


Ngón tay Trần Nghị siết chặt, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.


 


"Sao thế?" nàng hỏi lại.


 


Thẩm Tiểu Khương thoát khỏi vòng tay của Trần Nghị, nghiêm túc nhìn người trước mặt, ánh mắt như có thực thể, từng chút một rơi xuống gương mặt nàng.


 


"Dì út," giọng cô ngày càng thấp, giống như chỉ nói cho chính mình nghe.


 


Trần Nghị biết, Thẩm Tiểu Khương giờ phút này, nhất định là đang suy tư điều gì đó.


 


Nàng không làm phiền.


 


Ánh mắt của Thẩm Tiểu Khương từ từ dời xuống, rơi vào một điểm nào đó không tên sau lưng nàng, trông như đang ngẩn người.


 


Nhưng Trần Nghị biết, cô không hề.


 


"Chúng ta, trước tiệc sinh nhật của Giai Bảo, đã từng gặp nhau chưa?"


 


"Tại sao em lại nói vậy?"


 


Bỗng nhiên, Thẩm Tiểu Khương dời ánh mắt về, khẽ cười một tiếng, "Thôi không có gì đâu."


 


Trần Nghị chớp mắt, không ai biết nàng đang nghĩ gì.


 


Chính nàng cũng không biết, mình rốt cuộc đang mất mát điều gì.


 


Đồ đạc đều đã dọn dẹp xong, Trần Nghị nhìn thấy khung ảnh, đứa trẻ trong tấm ảnh cười rất đẹp.


 


"Đây không phải là em sao?" Thẩm Tiểu Khương nhìn gò má nghiêng của Trần Nghị, rồi khi nàng quay đầu lại nhìn mình, cô vội vàng dời ánh mắt đi.


 


Không biết vì sao, trong lòng lại thắt một nút rối, rất nhiều chuyện ở đó loạn thành một mớ bòng bong.


 


Mối tơ để gỡ nút rối ấy, làm thế nào cũng không tìm thấy.


 


Trần Nghị đi tới, dùng tay áo nhẹ nhàng phủi bụi trên tấm ảnh, rồi đặt khung ảnh lên tủ TV, "Vị trí này đúng không?"


 


"Vâng?" Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn.


 


"Tấm ảnh này, ở nhà em, cũng đặt ở vị trí này đúng không?" Trần Nghị cẩn thận dịch chuyển khung ảnh, rất sợ làm hỏng nó.


 


Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc nhớ lại vài giây, gật đầu, "Vâng, chính là vị trí này."


 


Bên cạnh tủ TV đặt một chậu cây đuôi công vừa mới mang đến, những tán lá rộng cong cong rũ xuống, tạo thành những đường cong mềm mại.


 


Trần Nghị đứng lên, đỉnh đầu chạm vào một tán lá, nàng nheo mắt, "Chị thích em trong tấm ảnh này, cho nên đã xin mẹ em."


 


Nàng khoanh tay trước ngực, dựa vào bức tường đá cẩm thạch màu xám tro sau lưng, cười nói: "Trong nhà có thêm chút cây cối, cảm giác thật khác biệt."


 


"Khác biệt thế nào?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.


 


"Ừm..." Trần Nghị rũ tầm mắt xuống, "Cảm giác giống như một nơi có người ở."


 


Nói xong, nàng tự giễu cười một tiếng.


 


Lúc này, chuông điện thoại di động của Trần Nghị reo lên.


 


"À, đồ ăn ngoài chị đặt đến rồi," nàng lấy điện thoại từ trong túi áo cardigan ra.


 


Khi nàng lướt qua người mình, Thẩm Tiểu Khương nắm lấy cổ tay nàng.


 


Trần Nghị nhìn xuống bàn tay ấm áp ấy.


 


Nàng ngước mắt, nhìn sâu vào đôi mắt đen thẳm của Thẩm Tiểu Khương.


 


"Em đi lấy cùng chị," Thẩm Tiểu Khương nhỏ giọng nói.


 


Thịnh Thế hoa đình là khu dân cư riêng tư, xe giao hàng không vào được.


 


Thậm chí, để bảo vệ cư dân, xe giao hàng chỉ có thể dừng ở bên kia đường quốc lộ.


 


Đi tới ven đường, Thẩm Tiểu Khương dắt tay Trần Nghị, dẫn nàng cùng đi về phía vạch qua đường.


 


Lấy được đồ ăn xong, Thẩm Tiểu Khương xóc xóc túi đồ, nghi ngờ hỏi: "Đây là gì vậy? Nặng quá."


 


Trần Nghị mỉm cười, trong mắt có ánh đèn neon lấp lánh: "Dù sao cũng là món em thích ăn."


 



 


Như có thần giao cách cảm, cô không cần suy nghĩ liền mở miệng: "Sữa hạnh nhân?"


 


Trần Nghị "hứ" một tiếng, cười véo nhẹ cằm Thẩm Tiểu Khương, lắc lắc qua lại, "Đúng là con mèo tham ăn."


 


Giọng không lớn, nhưng lại cưng chiều vô cùng.


 


"Đi thôi," nàng nói xong, liền đi về phía đèn đỏ sắp hết hai giây.


 


"Đợi đèn xanh hoàn toàn rồi hẵng..."


 


Thẩm Tiểu Khương đưa tay ngăn Trần Nghị lại.


 


Lời còn chưa nói hết, hai người đã kề vai nhau đứng ở vạch qua đường.


 


Trần Nghị bên trái, Thẩm Tiểu Khương bên phải.


 


Trần Nghị hơi đứng trước một chút, Thẩm Tiểu Khương hơi lùi lại một chút.


 


Giữa hai người, rót đầy bóng đêm vô tận, và những ánh đèn neon diễm lệ.


 


Nhịp tim, cùng với gió, bị đại dương mang đi thật xa.


 


Trời đất quay cuồng, thời không đảo ngược.


 


Hai người một lần nữa đứng ở vạch qua đường của mười ba năm trước.


 


Thế đứng của họ, cũng là như vậy, một trước một sau, một trái một phải.


 


Thẩm Tiểu Khương không nhớ chiếc váy đã mặc mấy ngày, cũng không nhớ thành phố kia tên gì.


 


Nhưng, cô nhớ lại ánh mắt đêm đó, ánh mắt tuyệt vọng ấy, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, ánh mắt của người sắp chết.


 


Thẩm Tiểu Khương nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn vạch qua đường trước mặt, bỗng nhiên, lại nghiêng mặt qua lần nữa nhìn về phía Trần Nghị.


 


Cô lúc này không còn là cô, mà là cô bé mặc váy liền, tay cầm kẹo m*t.


 


Ngày đó, là ngày 29 tháng 3, ngày thứ hai sau sinh nhật của Thẩm Tiểu Khương.


 


Ông ngoại đưa cô đến Nam Thành du lịch, cô vừa cùng ông ăn xong bữa tối, bên ngoài nhà hàng liền đổ mưa lớn.


 


Bỗng nhiên, cô thấy một chị gái mặc đồng phục học sinh xanh trắng.


 


Những người khác đang chạy nhanh, chỉ có chị ấy, chậm rãi dầm mình trong mưa.


 


Thẩm Tiểu Khương không để ý đến những thứ khác, thúc giục ông ngoại đi nhanh hơn.


 


Thế là, cô lao ra khỏi nhà hàng, đi theo chị gái kia.


 


Khi đang đứng ở vạch qua đường đợi đèn đỏ chuyển xanh, cô đưa cây kẹo m*t vị dâu tây vào miệng.


 


Vừa ăn kẹo, vừa nhìn chị gái bên cạnh.


 


Trên mặt chị, chảy dài, không biết là nước mưa hay nước mắt.


 


Giống như cây kẹo m*t mà Thẩm Tiểu Khương vừa l**m qua, đang lấp lánh dưới ánh đèn đường.


 


Rõ ràng vẫn chưa chuyển thành đèn xanh, chị gái kia lại muốn lao ra ngoài.


 


"Chị ơi, đợi đèn xanh hoàn toàn rồi hẵng đi nhé," Thẩm Tiểu Khương tám tuổi nói.


 


Đôi mắt của cô, chân thành và thuần khiết, giống như một tia sáng trong đêm tối, mạnh mẽ đâm vào đôi mắt đẫm lệ của Trần Nghị, cũng đâm vào trái tim đã tan nát của nàng.


 


Bước chân nàng bước ra, dừng lại một chút.


 


Nàng dừng lại, vì tia sáng xa lạ kia, triệt để dừng lại.


 


"À, cái này cho chị," Thẩm Tiểu Khương tám tuổi từ trong túi lôi ra một cây kẹo m*t vị dâu tây, đưa tới trước mặt Trần Nghị.


 


Trần Nghị không cầm.


 


"Cầm đi chị, hôm qua sinh nhật em, ba mẹ mua cho em rất nhiều," cô bé Thẩm Tiểu Khương nói xong, nhét cây kẹo vào khe hở lỏng lẻo của bàn tay Trần Nghị.


 


Rồi cười.


 


Mặc dù chỉ là một nụ cười thoáng qua, nhưng trong mắt Trần Nghị mười sáu tuổi, nó đã biến thành một thước phim quay chậm dài đằng đẵng.


 


Vì nước mưa, cây kẹo m*t trượt xuống đất.


 


Trần Nghị lập tức ngồi xuống, nhặt cây kẹo lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, áp vào ngực.


 


Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô bé kia, với hai bím tóc tinh nghịch đung đưa, đã biến mất trong màn mưa tầm tã.


 


Thoáng chốc, thời gian quay trở về hiện tại.


 


"Chị ơi, đợi đèn xanh hoàn toàn rồi hẵng đi nhé," Thẩm Tiểu Khương nắm chặt ngón tay, mỗi một chữ đều trùng khớp với mười ba năm trước.


 


Cô nhìn gương mặt Trần Nghị, rồi lại thấy mắt mình ươn ướt.


 


Cổ tay Trần Nghị bị Thẩm Tiểu Khương nắm lấy hơi run rẩy, khóe miệng co giật, giọng run run: "Được."


 


Thẩm Tiểu Khương quay đầu, ngẩng đầu, không muốn để nước mắt chảy xuống.


 


Mặc dù khóc, trong lòng lại có một niềm vui sướng khôn tả của việc tìm lại được thứ đã mất.


 


Sau đó lại quay trở lại, cố gắng cười: "Làm sao đây, hôm nay em không mang kẹo."


 


Trần Nghị mím môi, hàng mi dày và cong vút khẽ rung động, "Không sao, chị..."


 


Nàng cúi đầu xuống.


 


Đèn đỏ biến thành đèn xanh, những chiếc xe đi thẳng chậm rãi tiến lên.


 


Ánh đèn xe di động chiếu lên người hai người.


 


Những tán cây ven đường như được cộng hưởng, lá cây lìa cành, từ từ bay xuống.


 


Bỗng nhiên, Thẩm Tiểu Khương lao tới, ôm chầm lấy người kia vào lòng.


 


Nước mắt Trần Nghị không thể kìm được nữa, cuộn trào trong hốc mắt, nhỏ xuống vai Thẩm Tiểu Khương.


 


Lần này, nước mắt không nở ra những đóa hoa màu đen, mà là những đóa diên vĩ Siberia màu tím, là ánh sáng và tự do.


 


Là thuộc về nàng, ánh sáng và tự do.


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 104: NGOẠI TRUYỆN 9
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...