Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 100

282@-

Gần sáng, Trần Nghị tỉnh giấc.


 


Nàng nhìn cơ thể dính nhớp của mình, rồi liếc sang người bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng lên. Các nàng đã làm chuyện đó trên sofa, sau đó còn ngủ luôn trên đó, thật sự là quá điên cuồng.


 


Trần Nghị cẩn thận ngồi dậy, đang chuẩn bị đặt chân xuống thì chân mềm nhũn, ngã nhào ra đất.


 


May mắn trên sàn có tấm thảm nhung dày, nếu không chắc chắn sẽ đau lắm.


 


Sau cơn đau, Trần Nghị cắn răng, quay đầu lại liếc xéo Thẩm Tiểu Khương vẫn còn đang say ngủ. Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, vỗ nhẹ lên người cô một cái.


 


"Ưm? Sao thế, sao thế?" Thẩm Tiểu Khương vẫn còn hơi mơ màng. Khi nhìn thấy Trần Nghị đang ngồi bệt dưới đất, cô lập tức tỉnh táo. "Dì út, sao chị lại ngồi dưới đất thế? Chẳng lẽ em đẩy chị rớt xuống à?"


 


"Chứ sao nữa." Trần Nghị cố nén cười.


 


"Ai da, xin lỗi, xin lỗi chị, em đã nói với chị rồi mà, tướng ngủ của em không tốt." Thẩm Tiểu Khương vừa đỡ Trần Nghị dậy, vừa luôn miệng xin lỗi.


 


Trần Nghị chậm rãi ngước mắt, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt thành khẩn của Thẩm Tiểu Khương, nàng bật cười, nhanh chóng hôn lên má cô một cái.


 


"Lừa em đấy, đồ ngốc." Nàng nói xong, lại hôn thêm một cái nữa.


 


Thẩm Tiểu Khương lập tức kéo người vào lòng, giả vờ giận dỗi: "Được lắm, Trần Tiểu Thất, chị lại dám lừa em."


 


Trần Nghị hít sâu một hơi, đè lại cổ tay không an phận của Thẩm Tiểu Khương, mềm giọng nói: "Này này, mỏi nhừ hết rồi, thật sự không làm nữa, có được không?"


 


Ba tiếng "có được không" cuối cùng, giống như đang dỗ trẻ con, cưng chiều hết mực.


 


Cổ tay Thẩm Tiểu Khương vẫn còn đang gồng lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mềm như nước này của Trần Nghị, cuối cùng cũng thả lỏng. "Vậy được rồi, hôm nay tha cho chị đó."


 


Trần Nghị thở phào một hơi, cầm lấy chiếc điều khiển dính nhớp bật sáng đèn phòng khách lên.


 


Nàng vừa cào lại mái tóc, vừa hướng lên cầu thang xoắn ốc: "Chị đi tắm đây."


 


Thẩm Tiểu Khương híp mắt, cắn môi, im lặng nhìn theo bóng lưng nàng.


 


Trần Nghị quay đầu lại: "Trên lầu có hai phòng tắm, em cũng đi tắm đi."


 


Thẩm Tiểu Khương mỉm cười, trong mắt xẹt qua một tia gian xảo.


 


Chẳng biết bị k*ch th*ch bởi từ nào, cô lao nhanh tới, vác bổng Trần Nghị lên vai: "Không lãng phí, tắm chung luôn."


 


Trần Nghị cười, từ phía sau cào tóc Thẩm Tiểu Khương: "Còn làm nữa à?"


 


"Này, Trần Tiểu Thất, chị nghĩ gì thế, em chỉ muốn cùng nhau tắm rửa đơn thuần thôi." Thẩm Tiểu Khương ngụy biện.


 


Trần Nghị không tin, lại dùng sức véo tóc Thẩm Tiểu Khương một cái.


 


Thẩm Tiểu Khương bị đau nhưng không giận, cười nói: "Ôi, đã chị muốn làm, vậy thì em xin chiều tới cùng vậy."


 


Nói xong, cô ba chân bốn cẳng, phóng nhanh lên lầu.


 


"Này, Thẩm Tiểu Khương, em vừa bảo hôm nay tha cho chị mà!" Trần Nghị bĩu môi, ôm lấy cái eo vẫn còn đau và đôi chân vẫn còn mỏi nhừ của mình.


 


Thẩm Tiểu Khương không thèm để ý mà "chậc" một tiếng, cọ vào tai Trần Nghị: "Ai bảo chị vừa lừa em, vậy thì em cũng lừa chị một lần."


 


Cô cười "ha ha ha", Trần Nghị lại tức đến nghiến răng.



 


"Thẩm — Tiểu — Khương!"


 


"La la la, la la la, em không nghe, em không nghe!"


 


Thẩm Tiểu Khương dù sao vẫn còn trẻ con, lúc nghịch ngợm lên thì cũng chẳng ai bằng.


 


Trần Nghị thật sự hết cách với cô, chỉ muốn cứ thế cưng chiều cô, để mặc cô quậy phá.


 


Vì giãy giụa, nàng hơi tụt xuống một chút. Vừa hay, vị trí này có thể ôm chặt lấy cổ Thẩm Tiểu Khương. Nàng lập tức vòng tay ôm lấy cô.


 


Thẩm Tiểu Khương dường như vẫn đang cười nhàn nhạt, nhưng biểu cảm trên mặt Trần Nghị đã thu lại không ít, ngoan ngoãn đến lạ. Mặt nàng vùi vào gáy Thẩm Tiểu Khương, một nửa hơi thở bị nén vào trong lớp vải mỏng.


 


"Dì út?"


 


Trần Nghị không lên tiếng, phảng phất chỉ là một vật trang trí trên vai Thẩm Tiểu Khương.


 


"Dì út?" Giọng Thẩm Tiểu Khương cao hơn một chút.


 


"Ừm." Nàng lúc này mới khẽ lên tiếng.


 


Tiếng "ừm" này mềm nhũn, khàn khàn, như thể chìm sâu trong cổ họng, khó khăn lắm mới phát ra được. Thân thể theo nhịp bước lên lầu mà lắc lư nhè nhẹ, ngay cả nửa âm thanh sau cũng khẽ run.


 


"Tự dưng chị sao thế?" Thẩm Tiểu Khương quan tâm hỏi. Đồng thời, một cánh tay siết chặt, cánh tay kia di chuyển lên, nhẹ nhàng v**t v* gáy Trần Nghị.


 


Đối phương không lên tiếng, chỉ vòng tay ôm Thẩm Tiểu Khương chặt hơn một chút, mặt cũng vùi sâu hơn, chậm rãi lắc đầu.


 


Khiến người ta đau lòng.


 


Ấn đường Thẩm Tiểu Khương khẽ nhíu lại, sau đó, nghiêng mặt cọ vào đỉnh đầu Trần Nghị. Như là một cái cọ đơn giản, hay là một nụ hôn dịu dàng.


 


Cô cũng im lặng theo. Đôi khi, không nói gì cả cũng là một loại thấu hiểu.


 


Cuối cùng cũng lên đến lầu hai, phong cách trang trí cũng y hệt lầu một.


 


Cửa ra vào màu đen, phối với tay nắm cửa màu vàng sậm, rõ ràng là một kiểu làm cũ, lại cho người ta một cảm giác ngột ngạt.


 


Tay Thẩm Tiểu Khương đã mỏi, nhưng lại không nỡ đặt Trần Nghị xuống.


 


Cô ôm người, phóng tầm mắt nhìn quanh. Lầu hai rộng lớn này vậy mà chỉ có hai cánh cửa đen. Trên hành lang dài phủ tấm thảm nhung màu xám tro giống hệt lầu một. Nơi ánh mắt lướt qua, không có đồ trang trí, càng không có cây xanh.


 


Nói thật, đúng là không có sức sống bằng khách sạn Tinh Hối.


 


Thẩm Tiểu Khương thu tầm mắt lại, dừng trên mái tóc xoăn màu nâu sẫm của Trần Nghị. Cô khẽ mím môi, kéo người trong lòng lại gần hơn một chút.


 


"Vào bừa một cửa là được hả chị?" Cô nhỏ giọng hỏi.


 


Trần Nghị không cử động, chỉ tiếp tục khẽ lên tiếng.


 


Thẩm Tiểu Khương kéo tay nắm cửa màu vàng sậm, bước vào.


 


"Tách" một tiếng, đèn trong phòng sáng trưng.


 


Lúc này cô mới thấy rõ phòng ngủ xa hoa tột đỉnh trong mắt người đời. Một hàng cửa sổ kính sát đất, gần như không thấy mối nối, lắp đặt loại rèm trắng gạo rủ xuống đất y như lầu một. Tấm rèm dài rũ xuống sàn, phảng phất như một lớp sương mù mỏng trên mặt đất, lại tựa như vạt váy mỏng manh của tiên nữ.


 


Tường màu xám, giường màu trắng, không có đèn rọi khoa trương, chỉ có một vòng đèn led âm trần đơn giản. Trên tấm thảm lông dài loang lổ hai màu đen trắng, sạch sẽ đến mức một sợi tóc cũng không có.



 


"Em xuống đây đi." Trần Nghị nhàn nhạt nói.


 


Tay Thẩm Tiểu Khương chợt nhẹ bẫng, người đã rơi xuống đất. Hơi ấm cơ thể của Trần Nghị vẫn còn đó, âm ấm, nhưng lại lành lạnh.


 


Người thì xuống rồi, nhưng ngón tay lại khẽ véo lấy góc áo nhăn nhúm của Thẩm Tiểu Khương. Dường như, không muốn buông ra.


 


Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn, không nói gì, đưa tay vén lọn tóc mai của Trần Nghị ra sau tai. Nơi lòng bàn tay chạm vào, nóng hổi.


 


"Em vừa nãy không nghĩ nhiều, nếu làm vậy khiến chị không thoải mái, em có thể..."


 


Thẩm Tiểu Khương còn chưa nói xong, Trần Nghị đã đột ngột dùng một ngón tay chặn môi cô lại. "Không có!"


 


Hai chữ này nói có chút gấp gáp.


 


Thẩm Tiểu Khương chớp mắt mấy cái, cảm giác lành lạnh từ ngón tay Trần Nghị lan ra từ môi cô ra khắp toàn thân.


 


Trần Nghị lén liếc Thẩm Tiểu Khương một cái, sau đó nhanh chóng dời đi ánh mắt, nhỏ giọng lặp lại: "Chị nói, chị không có không thoải mái, chị... chị rất thích như thế này..."


 


Có lẽ cảm thấy quá thẳng thắn, đầu Trần Nghị lắc như trống bỏi: "Không phải, không phải, chị không phải ý đó, ý chị thực ra là, em đừng buông tay..."


 


Vẫn cảm thấy mình nói không đúng.


 


Đôi mày liễu xinh đẹp của Trần Nghị khẽ nhíu lại, có chút tủi thân, lại có chút... đáng yêu?


 


Ngón tay của nàng vẫn còn đặt trên môi Thẩm Tiểu Khương.


 


Nhìn người lớn tuổi đang rối như tơ vò, Thẩm Tiểu Khương không để lại dấu vết mà l**m nhẹ lòng bàn tay nàng.


 


Hai vai người kia nhạy cảm nhấc lên, cổ tay run lên như bị điện giật.


 


Trông hệt như cảnh một "cao thủ tình trường" bị lật xe.


 


Thẩm Tiểu Khương ôn tồn dỗ dành: "Được rồi được rồi, ngoan, em biết rồi, chị chính là không muốn em buông chị ra, đúng không?"


 


Trần Nghị hoảng hốt nhìn quanh: "Chị... chị có nói vậy sao?"


 


Thẩm Tiểu Khương cười lắc đầu liên tục: "Không không không, chị không nói, là em, là tự em, không muốn buông chị ra."


 


Trần Nghị nũng nịu "Hừ" một tiếng, sau đó kiêu kỳ vùi đầu vào hõm vai cô, trách móc: "Thẩm Tiểu Khương, em, sao lại không biết lớn nhỏ như thế."


 


Thẩm Tiểu Khương vỗ vỗ lưng Trần Nghị, không nhịn nổi, đột nhiên cười thành tiếng: "Vậy chị có thích em như vậy không?"


 


Trần Nghị lại không nói, ngón tay nàng nắm vạt áo Thẩm Tiểu Khương cứ vuốt qua vuốt lại, như thể muốn làm phẳng từng nếp nhăn trên đó.


 


Nàng không nói, Thẩm Tiểu Khương cũng không phá vỡ sự im lặng. Ngơ ngác, si ngốc nhìn người trước mắt.


 


Trần Nghị chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt chớp động rồi dừng lại trên mắt Thẩm Tiểu Khương, rất nhanh lại dời đi nhìn cổ áo xộc xệch của cô, nhẹ chớp mắt hai cái.


 


Thẩm Tiểu Khương trông đẹp mắt quá đi, nàng thầm nghĩ. Tại sao mỗi lần nhìn Tiểu Khương, đều cảm thấy tim đập rộn lên, cảm thấy hô hấp khó khăn?


 


Ngay lúc Trần Nghị đang suy nghĩ vẩn vơ, Thẩm Tiểu Khương nắm lấy bàn tay đang chặn môi mình.


 


"Để lâu như vậy, tay không mỏi sao?" Thẩm Tiểu Khương vừa hỏi, vừa di chuyển đến cổ tay, hôn thật nhẹ lên nơi tĩnh mạch và xương mềm giao nhau, hôn lên mạch đập nhàn nhạt nơi đó.


 


Cổ tay Trần Nghị lại run lên, nuốt nước bọt.



Đột nhiên, nàng lật tay lại nắm chặt tay Thẩm Tiểu Khương, kéo người về phía trước: "Em hy vọng chị thích sao?"


 


"Hửm?" Thẩm Tiểu Khương khẽ nhíu mày.


 


Hơi thở của Trần Nghị lượn lờ trên mặt và bên gáy Thẩm Tiểu Khương, tê tê, ngưa ngứa.


 


Người trước mặt này, vừa biết kéo đẩy, lại vừa biết so chiêu, chiêu nào cũng đỡ được, biến bị động thành chủ động, năng lực thật sự quá mạnh. Vừa ẩn vừa hiện khiêu khích, không thể nào đỡ nổi. Thật sự đã nắm bắt cô quá chặt rồi.


 


Trái tim nhỏ của Thẩm Tiểu Khương, gào thét không chịu nổi.


 


Đôi môi cô khẽ mở, thở hắt ra một hơi. Nhưng trái tim nóng bỏng khao khát kia hoàn toàn không được xoa dịu.


 


Trần Nghị lại dùng chiêu Thái Cực mà nói: "Cho nên, không vui sao?"


 


Thẩm Tiểu Khương vừa định phủ nhận, tay đối phương đã nắm chặt, kéo cánh tay cô vào lòng. Cánh tay từng chút một cọ xát vào phần mềm mại của nàng, cảm nhận được những điểm nổi lên li ti, trêu chọc một cách mờ ảo, thực sự khiến người ta nghiện, quả thực muốn phát điên.


 


Mặc dù chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng Thẩm Tiểu Khương đã mất tập trung.


 


Cô đã suy nghĩ rất nhiều.


 


Trước khi gặp Trần Nghị, cô chưa bao giờ động lòng với ai, lại càng chưa từng trải nghiệm cảm giác sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.


 


Hơn nữa, không ai thực sự sẽ vì một số mối quan hệ thể xác mà nhận định một người. Không ai rời bỏ ai mà sẽ không sống nổi.


 


Những đạo lý này, Thẩm Tiểu Khương từ nhỏ đã biết.


 


Nhưng, cô hiểu rõ, bản thân không muốn mất đi Trần Nghị.


 


"Không trả lời câu hỏi đàng hoàng, đang nghĩ gì thế?" Giọng Trần Nghị mềm mại, mang theo từng sợi ngọt ngào. Giống như bơ, giống như nước trái cây, giống như kẹo m*t dâu tây tan chảy trên đầu lưỡi.


 


Lúc này, Trần Nghị đặt tay Thẩm Tiểu Khương lên eo mình, sau đó hai tay mình ghì chặt cổ cô, áp mặt mình lên mặt cô.


 


Mặt Trần Nghị khá nóng.


 


Thẩm Tiểu Khương ngây ra hai giây, cảm nhận nhiệt độ nơi đó. Cảm giác nặng trĩu trên vai biến mất.


 


Cô nhắm mắt lại, khẽ hít mùi thơm thoang thoảng trên người Trần Nghị, ngăn chặn sự rung động trong lòng: "Không nghĩ gì cả."


 


"Thẩm Tiểu Khương."


 


"Vâng."


 


"Thẩm Tiểu Khương của chị." Giọng Trần Nghị rất nhỏ, rất nhẹ, lại dính như keo.


 


"Chị rất thích, rất thích em không biết lớn nhỏ, cũng thích dáng vẻ chín chắn, ổn trọng thỉnh thoảng của em. Tóm lại, chị thích em, chỉ cần là em, bộ dạng nào, chị cũng đặc biệt đặc biệt thích." Nàng nói xong, mặt càng nóng hơn.


 


Trong đầu Thẩm Tiểu Khương ong ong, đứng hình mất mấy giây.


 


Cô nghe rõ những lời đối phương nói.


 


Thẩm Tiểu Khương hơi ngửa đầu, vùi mũi vào mái tóc ngắn màu nâu sẫm của nàng. Mùi thơm nồng hơn một chút. Lại không hề gắt một chút nào.


 


Trần Nghị nhướng mày, nhẹ thở ra, đôi môi dán lên tai Thẩm Tiểu Khương, dùng hơi thở trả lời: "Còn sức không?"


 


Bàn tay Thẩm Tiểu Khương đặt trên eo Trần Nghị khẽ dùng sức. "Còn."


 



"Vậy thì tốt," Trần Nghị cười nói, giọng điệu lười biếng, "Không muốn đi bộ, bế chị vào phòng tắm."


 


.


 


Cái phòng tắm này lớn đến mức có thể mở tiệc, thật không hề khoa trương.


 


Khó trách trước đây, Tôn Giai Bảo thường nói, những người giàu biết hưởng thụ rất thích lãng phí thời gian trong phòng tắm.


 


Tự động loại bỏ những lời nói bậy bạ của Tôn Giai Bảo, Thẩm Tiểu Khương cắn môi. Nếu trong nhà thật sự có một cái phòng tắm như thế này, cô đúng là sẽ không tiếc thời gian ngâm bồn và dưỡng da.


 


"Sao thế, thật sự không nỡ đặt chị xuống à?" Trần Nghị buông tay đang ghì cổ Thẩm Tiểu Khương ra, đứng thẳng lưng, một tay mềm mại đặt lên vai cô, một tay tùy ý khẩy tóc cô.


 


Thẩm Tiểu Khương bỗng nhiên hoàn hồn, híp mắt cười rạng rỡ: "Em đang nghĩ, phòng tắm nhà chị lớn thế này, không biết chị dùng phòng trọ nhỏ xíu của em có quen không."


 


Trần Nghị dùng ngón tay khẽ điểm lên ấn đường của Thẩm Tiểu Khương. "Dù sao cũng chỉ có một người dùng, lớn nhỏ không phải trọng điểm. Nhỏ một chút, ngược lại không trống trải như vậy."


 


Nói xong, nàng dường như cảm thấy thiếu gì đó, lập tức bổ sung: "Vẫn luôn là một người dùng."


 


Yết hầu Thẩm Tiểu Khương thắt lại. Không biết tại sao Trần Nghị lại phải nhấn mạnh điểm này.


 


Hai chân Trần Nghị một lần nữa chạm đất, có cảm giác không chân thực. Mặc dù chỉ được ôm một đoạn đường như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy, bản thân như sắp bị thôi miên. Vòng tay của Thẩm Tiểu Khương thật ấm áp, thật khiến người ta an lòng.


 


Mất tập trung, chân Trần Nghị mềm nhũn, nhào vào lòng Thẩm Tiểu Khương.


 


"Không sao chứ?" Hơi thở của Thẩm Tiểu Khương xoay quanh trên đỉnh đầu, từ trên xuống dưới, như khói bao phủ lấy Trần Nghị.


 


Nàng hai tay nắm lấy cổ áo Thẩm Tiểu Khương, bỗng nhiên dùng sức một cái, hai người lại một lần nữa dán sát vào nhau.


 


Môi Thẩm Tiểu Khương bị đối phương áp lên, trước mắt phủ xuống một mảng bóng râm.


 


Trần Nghị người này, lạnh lùng, tay chân hơi lạnh, thực chất bên trong có khi chính là băng ngàn năm.


 


Thế nhưng, giờ phút này, môi của nàng lại nóng.


 


Hơn nữa, môi của nàng, thật mềm, thật ngọt. Ăn vào miệng, giống như một viên kẹo đường có nhân. Cắn ra lớp vỏ đường mềm mại màu trắng, nước sốt ngọt ngào liền lập tức tràn ngập khoang miệng.


 


Toàn thân Thẩm Tiểu Khương đều nóng lên, tim đập rộn ràng, hô hấp dồn dập, ngay cả ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.


 


Hai tay cô ôm lấy eo Trần Nghị. Không đầy một nắm tay, độ dẻo dai cũng tốt đến kinh người. Điểm này, Thẩm Tiểu Khương là người cảm nhận sâu sắc nhất.


 


Cô có chút hoài nghi, không biết Trần Nghị có từng học múa không. Hơn nữa còn là loại múa dân tộc, cực kỳ thử thách độ dẻo dai.


 


Nụ hôn này, rất dài.


 


Trần Nghị, người vừa "gà" lại vừa thích chơi này, lúc buông môi ra, đáy mắt ngấn nước.


 


Nàng đưa mu bàn tay che miệng, đỏ mặt không dám nhìn Thẩm Tiểu Khương: "Cái kia..."


 


Thẩm Tiểu Khương cũng thở hổn hển. Không thể không nói, lúc Trần Nghị chủ động, thật khiến người ta thần hồn điên đảo. Nụ hôn này giống như chiếc đuôi hồ ly câu người, cào vào lòng cô ngứa ngáy, một loại khát vọng mãnh liệt nào đó đang trỗi dậy.


 


Dù sao cũng là một người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, cộng thêm việc đánh bóng chuyền và đạp xe lâu dài, Thẩm Tiểu Khương giống như có thể lực dùng không hết.


 


Mà Trần Nghị lại tựa như bát sữa hạnh nhân khoai môn mà Thẩm Tiểu Khương ăn từ nhỏ đến lớn, ăn thế nào cũng không thấy ngán.


 


Thẩm Tiểu Khương khó khăn lắm mới đè nén được d*c v*ng tham lam nóng bỏng trong lòng, giọng nói của đối phương lại vang lên một cách quyến rũ không chịu nổi:


 


"Tắm cho chị, được không?"


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 100
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...