Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 10

152@-

Gần đến giờ tan học, không còn nội dung gì quan trọng, các sinh viên bắt đầu xao động, tâm trí đã sớm không còn ở trên sách vở, Thẩm Tiểu Khương cũng không ngoại lệ.


 


Cô xoay xoay cây bút trong tay, rồi viết hai chữ "Dì út" vào sổ ghi chép. Một giây sau, cô lập tức gạch bỏ chúng một cách thô bạo.


 


Thẩm Tiểu Khương cũng không hiểu mình bị làm sao nữa. Đi đâu, làm gì, trong đầu cũng đều là gương mặt của Trần Nghị. Gương mặt nói không nên lời có gì đó kỳ lạ, nhưng lại luôn mỉm cười.


 


"Chào em."


 


"Em muốn ăn gì?"


 


"Thẩm Tiểu Khương, em thấy thế nào?"


 


Giọng nói dịu dàng, quyến rũ của Trần Nghị cứ văng vẳng bên tai. Thẩm Tiểu Khương buông bút xuống, gục đầu xuống bàn. Người phụ nữ này, rõ ràng có tất cả, nhưng tại sao lại khiến Thẩm Tiểu Khương cảm thấy bất an đến vậy? Chẳng lẽ là vì nỗi bi thương như có như không trong mắt nàng?


 


"Khương yêu quý, sao thế, học mệt à? Nếu vậy, tan học chúng ta đi 'Lam Vịnh' xõa đi?" Tôn Giai Bảo cũng gục xuống, mặt đối mặt với Thẩm Tiểu Khương.


 


"Không đi." Thẩm Tiểu Khương từ chối dứt khoát.


 


Tôn Giai Bảo mặt mày ủy khuất: "Lần nào rủ cậu đi hát cậu cũng không đi, tại sao vậy?"


 


"Không tại sao cả, tớ phải học bài." Thẩm Tiểu Khương nói xong liền ngồi thẳng dậy.


 


"Hôm nay Trần Tinh Nam và bạn bè voice chat thi đấu trong ký túc xá, cậu không có không gian yên tĩnh đâu." Tôn Giai Bảo cũng ngồi thẳng dậy theo.


 


Thẩm Tiểu Khương vô thức trả lời: "Tớ lên thư viện."


 


"Chậc chậc, cậu quên rồi à, bắt đầu từ hôm nay, thư viện đóng cửa một tuần vì dự án tài trợ của dì út tớ đấy." Tôn Giai Bảo đắc ý, vừa nói vừa dùng chiếc lược màu hồng mới mua chải mái ngố.


 


Vừa rồi Thẩm Tiểu Khương đã cố gắng không nghĩ đến Trần Nghị, nhưng lúc này, vì lời nói của Tôn Giai Bảo, gương mặt của Trần Nghị lại hiện lên rõ mồn một.



 


Cô chậm rãi quay đầu lại, yếu ớt liếc nhìn cô bạn đang vênh váo đắc ý: "Thì tớ cũng không đi hát."


 


Chuông tan học vang lên, thầy Mao đẩy cặp kính dày cộp, xoa vầng trán hói, chậm rãi nói: "Bài học hôm nay đến đây là kết thúc, cuối tuần gặp lại."


 


Tôn Giai Bảo rất có hiệu suất, chỉ trong vài phút đã tập hợp xong đội đi hát.


 


"Khương, đi thôi, đủ người rồi." Tôn Giai Bảo choàng qua cổ Thẩm Tiểu Khương, cười một cách gian tà: "Muốn mỹ nữ có mỹ nữ, muốn soái ca có soái ca..."


 


Thẩm Tiểu Khương không cho chút thương lượng nào: "Tớ không đi."


 


Tôn Giai Bảo nhìn bóng lưng Thẩm Tiểu Khương giận dỗi kêu lên: "Vậy cậu đi đâu?"


 


Thẩm Tiểu Khương vẫy vẫy tay với cô bạn, cười nói: "Phòng học trống."


 


Nhưng Tôn Giai Bảo sao có thể dễ dàng buông tha cho Thẩm Tiểu Khương như vậy. Dù sao thì, những mỹ nữ, soái ca kia cũng đều là nể mặt hoa khôi Thẩm Tiểu Khương mới đồng ý đến. Nếu họ biết Thẩm Tiểu Khương không đi, sau này cô nàng còn mặt mũi nào mà mở lời nữa.


 


Cuối cùng, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Tôn Giai Bảo, Thẩm Tiểu Khương cũng xiêu lòng.


 


.


 


KTV Lam Vịnh nằm trên con phố sầm uất nhất trung tâm thành phố Nam Thành, phong cách trang trí cũng xứng tầm với giá trị "tấc đất tấc vàng" của nó.


 


Thẩm Tiểu Khương ngồi bên cạnh Tôn Giai Bảo, dùng Kindle đọc tiểu thuyết, hoàn toàn lạc lõng với đám người đang hò hét, nhảy nhót xung quanh.


 


"Chào Thẩm Tiểu Khương, tớ là Cao Bằng Xa." Một nam sinh cầm một đĩa hạt dưa ngồi xuống bên cạnh cô.


 


Cô không ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn qua nam sinh, hờ hững đáp lại. Vì có người đang hát một bản tình ca buồn, không khí có chút vi diệu. Nam sinh nhân cơ hội nhích lại gần Thẩm Tiểu Khương hơn một chút.


 


Thẩm Tiểu Khương cảnh giác cao độ, lập tức nhận ra. Từ trường xung quanh có gì đó không ổn, cơ thể cô lập tức kéo còi báo động. Cô dịch người về phía Tôn Giai Bảo, định giả vờ nói chuyện với cô bạn. Ai ngờ, cái con người Tôn Giai Bảo này đã không còn ở chỗ của mình, giờ đang ngồi trên bàn trà hát tình ca sướt mướt.



 


Thẩm Tiểu Khương nhìn cô bạn đang say sưa hát: "WTF..." Lần sau ai còn đến thì người đó là chó.


 


Nam sinh vểnh chân bắt chéo, vốc một nắm hạt dưa bắt đầu cắn. Cậu ta không có chút ý tứ nào, vừa nhai hạt dưa vừa ba la ba la, nước bọt bay tứ tung. Thẩm Tiểu Khương không nghe cậu ta nói gì, vì thật sự không muốn nghe.


 


Không chịu nổi nữa, cô lấy cớ đi vệ sinh để chuồn ra ngoài.


 


Ở cuối hành lang, Thẩm Tiểu Khương thấy một bóng người quen thuộc. Có phải là Trần Nghị không?


 


Đúng lúc cô định tiến lên xác nhận thì bóng người đó đã rẽ vào một góc hành lang rồi biến mất, chắc là đã vào một phòng riêng nào đó.


 


Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn sau lưng, chắc chắn không ai ra tìm mình. Cô đi lang thang trong hành lang đó, đi qua từng phòng một, ghé mắt vào ô kính trên cửa để xem tình hình bên trong.


 


Hồi hộp, xấu hổ, cẩn trọng. Vừa sợ nhìn thấy Trần Nghị, lại vừa sợ không gặp được. Trước đây, Thẩm Tiểu Khương tuyệt đối không như thế này.


 


Đột nhiên, cánh cửa trước mặt mở ra, một người đàn ông lạ mặt, giọng nói thô lỗ: "Cô tìm ai?"


 


Thẩm Tiểu Khương liếc vào trong, toàn là những gương mặt xa lạ. Cô nuốt nước bọt, lắc đầu, ngượng ngùng nói một tiếng "Xin lỗi".


 


Chạy được một đoạn, cô dựa vào tường th* d*c. Mình bị làm sao vậy? Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ. Tại sao cứ luôn nghĩ đến Trần Nghị? Cô cảm thấy mình chắc chắn đã bị điên rồi.


 


Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi cúi đầu, uể oải đi về. Đi ngang qua nhà vệ sinh, cô vốc một vốc nước lạnh hất lên mặt, sau đó chống hai tay lên mặt bàn đá cẩm thạch dính nước. Hơi lạnh từ mặt và lòng bàn tay truyền đến, thấm vào da thịt mỏng manh.


 


Cực kỳ giống đầu ngón tay của Trần Nghị.


 


Thẩm Tiểu Khương lắc mạnh đầu, cố gắng không hồi tưởng.


 


"Cần giấy không?"


 


Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ trên đỉnh đầu. Trái tim vừa mới bình ổn của Thẩm Tiểu Khương lại một lần nữa nổi sóng. Cô ngẩng đầu, nhìn Trần Nghị trong gương, quên cả chào hỏi.



Không khí như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng nước chảy rào rào.


 


Biểu cảm của Thẩm Tiểu Khương cứng đờ, nhìn Trần Nghị, rồi lại nhìn xấp khăn giấy in hoa màu sáng trong tay nàng. Cô đột nhiên đứng thẳng người, chớp mắt mấy cái, vừa đưa tay ra vừa lắp bắp nói "Cảm ơn".


 


Biểu cảm của Trần Nghị vẫn như thường lệ, cười một cách uyển chuyển, thong dong, như một chiếc mặt nạ được hàn chặt trên mặt.


 


"Uống rượu à?" Nàng hỏi.


 


"Không có." Thẩm Tiểu Khương lập tức trả lời.


 


Đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau. Thẩm Tiểu Khương đột nhiên rụt vai lại, lại là cảm giác lành lạnh đó. Nhưng lại khác với dòng nước và mặt bàn đá cẩm thạch. Hơi lạnh, nhưng lại ấm áp. Thật mâu thuẫn. Nhưng, đó chính là cảm giác của Thẩm Tiểu Khương lúc này.


 


"Rượu ở đây không ngon đâu." Trần Nghị lại nói.


 


"Vâng." Thẩm Tiểu Khương trả lời.


 


"Chơi vui vẻ nhé, tôi có việc, đi trước đây." Trần Nghị nói xong, buông tay ra.


 


Thẩm Tiểu Khương ngơ ngác nhìn đầu ngón tay Trần Nghị rời khỏi xấp khăn giấy trắng, "À" một tiếng.


 


Thôi xong! Thẩm Tiểu Khương chửi thầm trong lòng. Rõ ràng bình thường miệng mồm lanh lợi, sao lúc này lại không nói được câu nào ra hồn thế này?


 


Không được, phải làm gì đó!


 


Ngay khoảnh khắc Trần Nghị xoay người, Thẩm Tiểu Khương đưa tay nắm lấy cổ tay đối phương. Trần Nghị quay đầu lại.


 


OH NO!


 


Thẩm Tiểu Khương hóa đá tại chỗ. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có hành động này, thật khó hiểu.


 



"Sao thế? Còn có chuyện gì à?"


 


Cứu mạng, Trần Nghị nói chuyện thật chậm, giọng nói thật mềm mại, như nước, như bông, cũng như mây trời lúc cuộn lúc thư.


 


Giây sau, Thẩm Tiểu Khương vội buông tay ra, tai nóng bừng như lửa đốt. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Thẩm Tiểu Khương căng thẳng muốn nổ tung.


 


Cô lấy lại bình tĩnh, giả vờ trấn định giơ xấp khăn giấy lên, lắp bắp: "Cảm... cảm ơn."


 


Ánh mắt Trần Nghị khẽ động, "phì" một tiếng bật cười: "Lúc nãy em nói rồi mà."


 


Cho đến khi Trần Nghị quay người rời đi, Thẩm Tiểu Khương không nói thêm được nửa chữ.


 


Cô không nhớ mình đã quay lại phòng riêng như thế nào, cũng không nhớ bên cạnh mình từ lúc nào đã có thêm nhiều người như vậy. Cốc đã cạn. Kindle đã hết pin. Đĩa hạt dưa chỉ còn lại lác đác vài hạt.


 


Thẩm Tiểu Khương nhìn MV đang phát trên màn hình, một bản tình ca buồn quen thuộc. Tên là gì nhỉ? Không quan trọng.


 


Chỉ là, cô gái trên màn hình giống như chính cô. Tâm sự thiếu nữ từng lớp từng lớp bị bóc trần, nước mắt nơi khóe mắt cũng giống như mùa xuân, dạt dào, chua xót.


 


Một cảm xúc chưa từng có lướt qua trong lòng. Sống mũi Thẩm Tiểu Khương có chút cay cay, cô quay đầu đấm vào Tôn Giai Bảo mấy cái.


 


Trên đường bắt xe về ký túc xá, Thẩm Tiểu Khương im lặng suốt cả chặng đường. Tôn Giai Bảo không yên tâm, trước khi vào khu ký túc xá yếu ớt hỏi: "Khương, Cao Bằng Xa xin WeChat của cậu đấy, cho hay không cho?"


 


Thẩm Tiểu Khương ngây ngốc lắc đầu.


 


"Sao thế, cậu ta không được à?" Tôn Giai Bảo hỏi một câu chẳng đâu vào đâu.


 


Thẩm Tiểu Khương quay đầu, u oán lườm cô bạn, giọng nói lạnh lẽo: "Trông cậu ta còn nữ tính hơn cả tớ, cậu nghĩ cậu ta có thể làm được gì?"


 


Không cho Tôn Giai Bảo cơ hội phản bác, Thẩm Tiểu Khương nhét tai nghe vào tai.


 


Đêm đó, Thẩm Tiểu Khương, người từ trước đến nay luôn có chất lượng giấc ngủ rất tốt, đã mất ngủ.


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 10
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...