Liệu Pháp Khay Cát
Chương 22: C22: Chương 22
22.
Tin tức Châu Mẫn Dung nhập viện do chính Châu Kiến Nghiệp nói với Diệp Thầm.
Châu Kiến Nghiệp gọi điện thoại cho anh, nói: "Bệnh của Mẫn Dung, hẳn là Diệp Thận đã nói với cháu rồi, hiện giờ Mẫn Dung như vậy..." Châu Kiến Nghiệp thở dài, "Từ khi mắc bệnh, tinh thần con bé vẫn luôn căng thẳng. Có lẽ chuyện bác Khương của cháu qua đời cũng khiến con bé không được thoải mái, sau đám tang đã ngất đi."
Châu Mẫn Dung phải nhập viện vì sốt. Bác sĩ nói cô luôn ở trong trạng thái áp lực cao, suy nghĩ nhiều nên thân thể suy kiệt, giống như một sợi dây căng quá chắc chắn sẽ bị đứt. Vì thế một khi không thể chống đỡ được nữa, cơ thể buộc cô ấy phải nghỉ ngơi theo cơ chế tự bảo vệ.
Bệnh của Châu Mẫn Dung nghiêm trọng tới mức có lúc nhiệt độ lên tới 40°C, mê man ở viện suốt hai ngày mới tỉnh lại.
"Căn bệnh hiện tại của Mẫn Dung, không biết được khi nào nó sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, lỗi của Mẫn Dung, bác thay mặt nó xin lỗi cháu," Châu Kiến Nghiệp nói, "Diệp Thầm, bác biết mấy năm qua cháu sống cũng không vui vẻ gì. Nhưng Mẫn Dung bây giờ đã vậy rồi, có muốn làm gì cũng không làm được, có thời gian thì cháu đến thăm con bé một chút, nhiều năm như vậy, cháu và Cẩn Ngôn đều là nút thắt trong lòng con bé, hai đứa vẫn nên thẳng thắn nói chuyện một lần."
"Để mọi chuyện trôi qua đi." Châu Kiến Nghiệp mệt mỏi nói. Đối với nhà họ Châu, cái chết của Châu Cẩn Ngôn là một đòn chí mạng, chuyện Châu Mẫn Dung điên cuồng cũng vậy, suốt ngần ấy năm, nào có chuyện Châu Mẫn Dung chỉ chèn ép một mình Diệp Thầm? Đối với Châu Kiến Nghiệp, có lẽ căn bệnh của Châu Mẫn Dung còn khiến ông cảm thấy thoải mái hơn.
Thế nên Diệp Thầm đến bệnh viện để thăm Châu Mẫn Dung.
Khi Diệp Thầm tới nơi, Châu Mẫn Dung đã tỉnh.
Lúc Diệp Thầm vào phòng, cô đang dựa vào đầu giường ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ là bởi vì bệnh tật, nhìn cô xanh xao yếu ớt, không hề có chút điên cuồng muốn Diệp Thầm đi tìm chết như những lần họ gặp. So với lần trước, Diệp Thầm thấy cô suy yếu hơn rất nhiều, cô cũng không hề tức giận, khiến Diệp Thầm nhớ lại lúc anh gặp Khương Hi Vân, giống như một cái cây sắp chết. Thấy Diệp Thầm, lần đầu tiên cô không lộ ra cảm xúc tràn ngập công kích, mà chỉ đơn giản liếc anh một cái.
Thấy Diệp Thầm đặt bó hoa trên tủ cạnh giường, cô mới mở miệng: "Ba tôi bảo cậu tới à?"
"Ừm." Diệp Thầm ngồi ở bên giường bệnh, hỏi cô: "Giờ chị thấy sao rồi?"
"Cậu thấy sao? Chắc cậu biết rồi nhỉ? Tới chế nhạo bệnh tật của tôi sao?" Mười ngón tay của Châu Mẫn Dung đan vào nhau trên chăn, ánh mắt lơ đãng nhìn chằm chằm những đầu ngón tay, cười tự giễu: "Hẳn là mấy người đều thấy rất buồn cười, cho rằng tôi là một kẻ mất trí, kẻ duy nhất trên thế giới này mãi canh cánh về những chuyện quá khứ."
Diệp Thầm im lặng một hồi, lâu sau mới nói: "Bác Châu nói, chúng ta nên thẳng thắn nói chuyện một lần, để cho mọi chuyện trôi qua."
"Đối với ông ấy thì trôi qua là đúng rồi, ông ấy có một đống con, thiếu Châu Cẩn Ngôn thì đã sao? Có lẽ khi tôi bị bệnh ông ấy hẳn phải vui mừng lắm? Thà nuôi một người bị bệnh não còn hơn nuôi một đứa thần kinh." Châu Mẫn Dung mỉm cười: "Nhưng cậu thấy có thể trôi qua sao?"
Diệp Thầm hơi nhắm mắt lại: "Chắc là không."
"Chúng ta thật đáng thương, Diệp Thầm, trên đời này chỉ có một người yêu thương chúng ta, nhưng người đó đã chết." Châu Mẫn Dung u sầu nói.
Diệp Thầm và Châu Mẫn Dung chưa bao giờ có cuộc đối thoại hòa bình đến vậy. Cho dù là trước hay sau khi Châu Cẩn Ngôn qua đời, Châu Mẫn Dung vẫn luôn tràn đầy địch ý đối với Diệp Thầm.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Diệp Thầm, Châu Mẫn Dung đã cảm thấy rất không thích anh.
Cô và Châu Cẩn Ngôn là một cặp song sinh, quấn quýt với nhau từ khi còn nhỏ. Cô biết trên đời này, trừ bản thân ra, sẽ không có ai thân thiết với anh trai mình hơn cô. Kể từ khi còn là bào thai trong cơ thể Khương Hi Vân, họ đã đan xen chặt chẽ với nhau, là phần máu thịt được khảm trong sinh mệnh nhau. Ông trời đã tạo cho bọn họ một số phận không thể tách rời, để họ cùng nhau đến thế giới này. Từ phôi thai nhỏ bé trong bụng Khương Hi Vân, họ mọc tay chân, dần lớn lên thành hình người. Họ tới thế giới này chỉ cách nhau vài phút, cùng nhau cất tiếng khóc đầu đời, lớn lên cùng nhau. Họ già đi cùng nhau, thậm chí chết cùng nhau, mãi mãi không bao giờ xa nhau.
Cho dù là cha mẹ, thậm chí là bạn bè, không ai có thể thay thế Châu Mẫn Dung, Châu Mẫn Dung mãi mãi là người em gái thân thiết nhất của Châu Cẩn Ngôn.
Châu Mẫn Dung và Châu Cẩn Ngôn phải là duy nhất của nhau trên đời này.
Nhưng Châu Mẫn Dung chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Châu Cẩn Ngôn sẽ cắt đứt máu thịt giữa họ, một mình đi trên con đường khác, để họ không còn là duy nhất của nhau nữa.
So với những tay ăn chơi trác táng xung quanh, hai anh em nhà họ Châu trông như một giống loài khác.
Đến nỗi khi mà đã trưởng thành, Châu Mẫn Dung quên mất trên đời này còn một vị trí gọi là người yêu.
Hồi cấp ba Diệp Thầm rất "thiếu đòn", hay khiến người khác phải đau đầu. Thế nên trong một buổi cơm tối, ông Diệp và Châu Kiến Nghiệp đã nhờ vả Châu Cẩn Ngôn đang học đại học tới dạy Diệp Thầm, muốn Diệp Thầm học hỏi "con nhà người ta". Đó là lý do Diệp Thầm quen biết Châu Cẩn Ngôn.
Lúc đầu Châu Mẫn Dung nghe nói Châu Cẩn Ngôn tới dạy Diệp Thầm thì cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ cho rằng đó là chuyện bình thường, anh trai thông minh như vậy, dạy một tên ngốc thì có khó gì?
Mãi cho đến khi Châu Mẫn Dung phát hiện mỗi lần Châu Cẩn Ngôn tới dạy cho Diệp Thầm trở về, trên môi sẽ xuất hiện nụ cười mà Châu Mẫn Dung chưa từng thấy, cô mới bắt đầu hoảng sợ. Châu Mẫn Dung dần dần nhận ra thế giới của anh trai cô bắt đầu xuất hiện những người cô không biết, thậm chí anh trai cô đã sắp bước tới một thế giới mà cô không hiểu. Thế nên một lần khi Châu Cẩn Ngôn tới nhà họ Diệp, Châu Mẫn Dung đã đòi hắn dẫn cô theo. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thầm, cô đã biết thiếu niên này sẽ chiếm lấy ranh giới của cô, thế chỗ cô, có mối quan hệ thân mật với anh trai hơn cô.
Châu Mẫn Dung khẽ thở dài: "Diệp Thầm, tôi hận cậu rất nhiều năm."
Từ khi bắt đầu, cho tới bây giờ.
"Diệp Thầm, tôi hận cậu, hận cậu cướp anh trai tôi đi." Giọng nói Châu Mẫn Dung dần mất đi bình tĩnh, trở nên khàn khàn, hai tay cô nắm lấy ga trải giường, cố gắng hết sức khống chế đôi tay run rẩy của mình, "Hận cậu, cận cả bản thân mình."
Châu Mẫn Dung là người đầu tiên phát hiện ra mối quan hệ yêu đương giữa Diệp Thầm và Châu Cẩn Ngôn.
Sau khi Châu Mẫn Dung nhạy bén nhận thức được Diệp Thầm là mối đe dọa, cô nhất quyết đi theo Châu Cẩn Ngôn, muốn xem Châu Cẩn Ngôn dạy Diệp Thầm học. Châu Cẩn Ngôn cũng chịu chết với cô em gái này, đành phải đưa cô đi cùng.
Rồi vào một buổi chiều, sau khi Châu Mẫn Dung đi uống nước quay lại, cô đã thấy Châu Cẩn Ngôn và Diệp Thầm hôn nhau.
Trên đời này sao có thể có người thân thiết với anh trai hơn cô?
Châu Mẫn Dung không thể chấp nhận, không thể tha thứ, cô đứng ở cửa nhìn hai người ôm hôn nhau, ác ý và hận ý tuôn trào khỏi lồng ngực.
Vì thế Châu Mẫn Dung đã tố cáo họ với gia đình mình.
Cả hai nhà Châu Diệp đều bị sốc trước chuyện này, họ không thể chấp nhận được mối quan hệ bất thường giữa hai người con trai, chưa kể trong đó còn có Châu Cẩn Ngôn, đứa con cả của nhà họ Châu luôn được mọi người đặt nhiều kỳ vọng. Đối với hai nhà, chuyện này không khác gì một vụ bê bối cực lớn. Thế nên sau khi mối quan hệ giữa hai người bị lộ, Diệp Thầm và Châu Cẩn Ngôn bị gia đình giảm lỏng tại nhà, cấm họ gặp nhau, ép phải chia tay.
Nhưng những người trẻ luôn muốn chứng tỏ bản thân trước cả thế giới, Diệp Thầm cũng vậy, Châu Cẩn Ngôn cũng vậy. Họ đều còn quá trẻ, chỉ muốn vượt qua những trở ngại để chứng minh sự lựa chọn của mình là đúng, vì vậy vào một đêm nọ, Châu Cẩn Ngôn trốn khỏi nhà họ Châu, chạy đến nhà Diệp Thầm, hẹn gặp Diệp Thầm qua khung của sổ, cùng nhau bỏ trốn.
Bi kịch đã xảy ra.
"Nếu tôi không nói với cha mẹ tôi, nếu anh trai tôi không bỏ trốn, nếu cậu không gặp kẻ bắt cóc... nếu anh tôi không chết..."
"Đối với cha tôi, anh trai chỉ là một người có đủ tư cách thừa kế, một vật trang trí cho người ta thấy, một người mất đi vật có thể đau lòng bao lâu? Dù sao ông ấy cũng có nhiều con như vậy, với ông chỉ là cái dùng tốt nhất chết đi, mất chút công sức thì có thể bòi dưỡng ra một cái khác, còn mẹ tôi nổi điên buồn bã, chẳng qua là vì bà đã mất đi thứ duy nhất có thể trói buộc cha tôi. Trước kia người ta mồm năm miệng bảy khen ngợi, nói anh ấy là tương lai của nhà họ Châu, khi anh ấy chết, người ta khóc thương anh ấy? Nhưng sau đó thì sao? Mọi người vẫn lãng quên anh ấy đó thôi. Lãng quên là một điều khủng khiếp. Dần dần, trên thế giới này sẽ không còn ai khổ sở vì anh ấy nữa, ngoại trừ tôi với cậu." Châu Mẫn Dung giống như đang tự lẩm bẩm, cô dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Thầm, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa chờ mong, giống như thần linh đang chất vấn, khiến Diệp Thầm hoàn toàn phơi bày nội tâm mình, "Diệp Thầm, cậu còn có vì anh ấy mà khổ sở không?"
Diệp Thầm đón ánh mắt cô, nhưng không nói gì.
Anh biết Châu Mẫn Dung muốn nghe điều gì, nhưng anh không thể nói ra khi cô cứ nhìn anh như vậy.
Đôi mắt Châu Mẫn Dung rũ xuống, nước mắt chảy dài trên má, từ mặt đến cằm, cuối cùng rơi xuống chiếc chăn bông màu trắng, để lại một vệt dài ẩm ướt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thầm nhìn thấy Châu Mẫn Dung khóc.
Ngay cả khi nghe tin Châu Cẩn Ngôn qua đời, cô cũng không khóc, cô chọn cách ép Diệp Thầm nhảy xuống từ sân thượng bệnh viện thay vì khóc lóc bất lực.
"Anh ấy yêu cậu như vậy, Diệp Thầm, ngay cả cậu cũng muốn quên anh ấy sao?"
Diệp Thầm nói: "Em không quên anh ấy."
Mười năm, Châu Cẩn Ngôn đã hòa nhập vào cuộc sống của anh, trở thành một phần không thể tách rời trong quá khứ, hiện tại và thậm chí cả tương lai của anh.
"Ban đầu bác sĩ thông báo về bệnh tình của tôi, tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào. Cho đến một buổi sáng, tôi đột nhiên không nhớ anh trai đã nói gì khi gặp tôi lần cuối. Một lần khác, tôi quên cả ngày giỗ của anh trai," Châu Mẫn Dung nói rất chậm, thanh âm run lên vì hoảng sợ, "Cho dù tôi có viết bao nhiêu thứ vào sổ tay, thì càng ngày vẫn càng có nhiều thứ tôi không thể nhớ ra... Diệp Thầm, cậu có biết... cảm giác quên mất người cậu yêu nhất không?"
Châu Mẫn Dung lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng so với gào khóc, trông còn áp lực hơn nhiều. Nó giống như một tấm lưới mịn bao phủ Diệp Thầm, không thể tìm cách thoát ra. Diệp Thầm bám vào thành giường muốn đứng dậy rời đi, rời khỏi phòng bệnh, rời đi tất cả những thứ vô hình nhưng cũng chân thực đang vây chặt lấy mình.
Nhưng Châu Mẫn Dung đột nhiên nắm lấy tay áo anh.
Châu Mẫn Dung ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn lặng lẽ trượt trên gò má, cô run giọng nói: "Diệp Thầm, tôi rất sợ, tôi rất sợ, sợ trên đời này không còn ai nhớ đến anh tôi nữa."
Châu Mẫn Dung lộ ra yếu đuối mà Diệp Thầm chưa từng thấy, cô nắm lấy ống tay áo Diệp Thầm, quỳ trên giường bệnh nói năng lộn xộn, liên tục cầu xin Diệp Thầm: "Ngay cả tôi cũng sẽ quên anh ấy... Diệp Thầm, tôi chưa bao giờ cầu xin cậu điều gì, xin cậu, cậu nhớ anh trai tôi, được không? Nếu ngay cả cậu cũng bỏ anh ấy lại, trên đời này sẽ không còn anh ấy nữa... Làm ơn, làm ơn, đừng quên anh ấy... đừng quên anh ấy được không?"
Diệp Thầm nhìn khuôn mặt nhuốm đầy bi thương của cô, không cách nào từ chối.
Cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Được."
...
Liệu Pháp Khay Cát