Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này
C37: Tưởng rằng là mơ hoá ra không phải
“Tiểu Nguyệt phòng em đẹp thật đấy! Hồi còn bé chị cũng từng ao ước có được một căn phòng như thế này!”
Hiểu Tinh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh đảo quanh căn phòng xinh đẹp của An Nguyệt.
Không giống với những căn phòng mang màu hồng như kiểu công chúa, phòng của An Nguyệt có màu sắc chủ đạo là màu vàng nhạt, rèm cửa hay hoạ tiết sẽ là màu vàng đậm lấp lánh ánh kim.
Cô bé nói rất thích màu vàng, vì màu vàng mang ý nghĩa của nắng ấm hạnh phúc.
Điều này thật giống với sở thích của cô, cô cũng thích màu vàng, cũng thích nắng ấm hạnh phúc.
Sau khi tham quan một vòng, ánh mắt của Hiểu Tinh liền dừng lại ở bức ảnh đặt trên bàn học của An Nguyệt.
Khi ấy An Nguyệt chừng 1,2 tuổi, còn An Mạc Ngôn thì ăn vận khá giản dị, cũng có thể nói là quê mùa, nhưng điều đẹp nhất chính là nụ cười chân thành và mộc mạc của hắn, khiến người khác nhìn thấy đều bị đắm chìm mê hoặc.
“Chị thấy cha em có đẹp trai không?”
An Nguyệt đột ngột ghé đến, thích thú hỏi, khiến cô nhất thời ngượng ngùng, ánh mắt vội chuyển đi nơi khác.
“Ừ… rất đẹp trai.”
“Ảnh này là lần đầu cha đưa em đến công viên chơi đó, cha nói khi ấy em đòi dữ quá, mà lương thì cha chưa nhận được, nên chỉ đủ tiền mua cho em một chiếc kẹo bông và vé đi trò vòng quay ngựa gỗ mà thôi.”
“Thế còn tiền chụp ảnh?”
“Ờ ha…” Cô bé ngẩn người trong giây lát rồi lại nhanh chóng khẳng định: “Chắc là đẹp trai quá nên được miễn phí rồi!”
Cô thật không ngờ An Nguyệt lại thần tượng cha mình đến mức này, nên cố tình trêu chọc: “Nhìn kĩ thì chị thấy cha em cũng không đẹp trai đến vậy đâu.”
“Bỏ qua cái ảnh này đi! Ảnh này cha em vẫn chưa có gu, chờ em một lát, em sẽ cho chị xem cái khác. Để cho chị biết cha em không những đẹp trai mà còn rất rất tài giỏi nữa.”
Nói xong An Nguyệt liền chạy biến đi, rất nhanh sau đó đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo một cuốn album ảnh.
Rồi hào hứng đưa cho cô xem.
Đa số đều là ảnh chụp vào những năm gần đây, khi cuộc sống của hai cha con họ đã khá giả. Cho tới tận về cuối…
Nhìn những bức ảnh chụp lại giải thưởng, số huy chương cũng như bằng khen, cúp lưu niệm đề tên của An Mạc Ngôn mà cô không thể nào tin được.
Ai mà ngờ bảy năm trước, một ông chủ xã hội đen như An Mạc Ngôn lại từng là một thiên tài của trường Đại học Thượng Hải, còn có những thành tích đáng ngưỡng mộ như vậy. Nếu như hắn không theo con đường hắc đạo này, có phải bây giờ sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ nào đó không?
Đầu óc Hiểu Tinh càng suy nghĩ càng rối loạn, càng phân tích cô lại càng không thể hiểu.
Phàm những người tài giỏi như An Mạc Ngôn sẽ được đặc biệt ưu ái, không những sẽ nhận được học bổng ở nước ngoài, mà còn được săn đón ở những giảng đường hoặc là những công ty lớn.
Vậy thì tại sao anh ta lại từ bỏ mọi nỗ lực của mình, phải chăng sau khi tốt nghiệp đại học đã gặp phải biến cố gì lớn?
Là vì người phụ nữ đã bỏ rơi anh ta sao?
Đó là người như thế nào mà khiến An Mạc Ngôn phải thay đổi như vậy?
Trong lòng Hiểu Tinh dâng lên một cảm giác chua xót lại có chút ghen tị, cô không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy nữa, chỉ là khi nghĩ đến An Mạc Ngôn cô thật sự không thể khống chế được trái tim mình.
Cho đến khi ánh mắt cô chạm phải bức ảnh chụp An Mạc Ngôn đứng dưới sân trường đại học.
Đại não cô như nổ “đoàng” một tiếng.
Nếu có người nhìn thấy cô lúc này chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, sắc mặt cô tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.
Cô tưởng rằng chỉ là mơ, nhưng hoá ra không phải.
Tất cả đều là sự thật.
Chàng thanh niên trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị, gương mặt dịu dàng. Khung cảnh này, dáng vẻ này, rõ ràng đã xuất hiện trong giấc mơ của cô cả trăm, cả ngàn lần, quen thuộc đến mức từng đường nét đều ăn sâu vào trong tâm trí, khắc vào tận xương tuỷ.
Đau đớn dường như đã vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng, cô một tay ôm chặt lấy ngực, cơn đau khiến cô không thể nào thở được…
Tại sao lại là An Mạc Ngôn?
Tại sao nhìn thấy hắn, trái tim cô lại thống khổ đau đớn giống như bị lăng trì vậy?
“An Nguyệt!”
Tiếng An Mạc Ngôn từ bên ngoài đột ngột vang lên, giúp Hiểu Tinh thoát khỏi trầm luân đau khổ.
Cô hoảng hốt bừng tỉnh, nhanh tay rút vội bức ảnh của An Mạc Ngôn giấu vào trong túi xách, gạt đi giọt nước mắt sắp sửa trào ra, rồi bình tĩnh đứng dậy.
An Nguyệt từ chỗ bàn học của mình liền chạy tới mở cửa, sau đó chủ động lên tiếng:
“Cha! Hôm nay là cuối tuần, chị Hiểu Tinh có thể nào ở lại đây chơi với con được không? Con còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị ấy.”
“Không được! Cô ấy còn có việc bận.” Hắn dứt khoát trả lời.
“Làm sao cha biết?” Gương mặt cô bé ỉu xìu xuống.
An Mạc Ngôn liền liếc mắt về phía Hiểu Tinh, ý gì thì hẳn cô là người biết rõ.
Ngay lập tức Hiểu Tinh cầm lấy túi xách, bước đến gần An Nguyệt, một chân quỳ xuống khẽ vuốt ve bầu má mềm mại của cô bé, giọng nhẹ nhàng đầy tình cảm:
“Tiểu Nguyệt chị thật sự có việc quan trọng cần làm, em biết mà công ty chị sắp khai trương rồi cho nên chị rất bận.”
“Vậy em có được gặp chị nữa không?”
Cô không dám trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
“Chị sẽ gọi điện cho em chứ?”
“Chị sẽ gọi điện.”
“Cũng sẽ nhắn tin chứ?”
“Cũng sẽ nhắn tin.”
Hiểu Tinh vừa dứt lời, An Nguyệt liền giơ ngón tay út lên, ý muốn cô sẽ giữ lời hứa với mình. Trước sự chân thành và đáng yêu của An Nguyệt, cô chỉ có thể vui vẻ làm theo nguyện vọng của cô bé.
Sau khi đưa Hiểu Tinh đến chỗ công ty, An Mạc Ngôn ở bên ngoài đến tận tối mới trở về, lúc này hắn nhẹ nhàng bước vào phòng An Nguyệt, định bụng muốn nhìn dáng vẻ ngủ say của con gái mình một chút, lại phát hiện ra An Nguyệt không nằm ở trên giường, mà cô bé đang cuộn mình ngủ trong chiếc lều nhỏ xinh xắn.
Hắn cẩn thận chui vào, muốn bế An Nguyệt ra ngoài liền bị cô bé bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy cổ, đầu dụi dụi vào ngực hắn như một chú mèo.
“Con muốn ngủ ở đây…”
“Không được… chỗ này gần với sàn nhà sẽ không tốt…”
“Chỉ một lát thôi mà… hay đợi khi nào con ngủ say, cha hãy đưa con ra ngoài có được không?” Hai mắt cô bé nhắm nghiền, mơ mơ màng màng nói.
“Nếu vậy cha nằm đây với con.” Nói rồi hắn liền nghiêng người nằm xuống, để An Nguyệt gối đầu lên tay mình.
“Hôm nay con thật sự rất vui… chị Hiểu Tinh thật là một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, cha có thấy như vậy không?”
Đột nhiên An Nguyệt nhắc đến cái tên này khiến hắn có chút không vui, thẳng thừng nói:
“Con đừng tưởng cha không biết âm mưu muốn gán ghép của con, nếu như là cô ấy thì con nên sớm từ bỏ ý định đi!”
“Tại sao ạ?” Đôi mắt long lanh của An Nguyệt nhìn hắn với vẻ thất vọng.
“Cha không thích cô ấy, đặc biệt rất không thích, và tuyệt đối sẽ không thích. Cho nên sau này con đừng làm mấy chuyện vô ích này nữa!”
“Con chỉ lo sau này sẽ không có ai bầu bạn, chăm sóc cho cha mà thôi!”
“Không phải còn có con sao?”
“Nhưng sau này con lớn, sẽ phải đi học xa nhà.”
“Con học ở đâu, cha sẽ chuyển đến ở chỗ đó.”
“Con sẽ phải đi làm…”
“Không cần phải đi làm, làm chủ là được rồi!”
“Còn… còn có giống như người lớn… sẽ phải kết hôn..”
“Cha nghĩ tốt nhất nên ở rể.”
“Hứ… không thèm tranh luận với cha nữa.”
“Thôi được rồi! Con mau đi ngủ đi… suy nghĩ nhiều sẽ trở thành bà cụ non đấy!”
“Cha xoa lưng cho con nhé! Như vậy con sẽ ngủ nhanh hơn.”
“Được rồi… được rồi! Nào thì xoa lưng…”
Bàn tay hắn rất nhẹ nhàng di chuyển qua lại trên chiếc lưng nhỏ nhắn của An Nguyệt, ánh mắt vô cùng ấm áp, yêu chiều.
“Cha… con yêu cha nhất trên đời.”
Nói xong câu này, An Nguyệt cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu như thiên thần của con gái, trên môi An Mạc Ngôn bèn nở một nụ cười hạnh phúc.
“Cha cũng vậy… cha yêu con gái của cha nhất trên đời…”
Nhưng ngay sau đó nước mắt của hắn lại lặng lẽ rơi xuống, tiếng nói qua điện thoại của bác sĩ Tô lúc trưa lần nữa bóp nghẹt trái tim hắn.
“Lão Ngôn, đã có kết quả kiểm tra của An Nguyệt rồi. Nhưng tình hình có vẻ không được khả quan lắm, tôi phát hiện một vài chỉ số bất thường trong máu của cô bé. Để chắc chắn hơn, tôi nghĩ cậu nên cho cô bé đến bệnh viện làm thêm một số xét nghiệm khác.”
An Mạc Ngôn chầm chậm vuốt lại từng lọn tóc của An Nguyệt cho ngay ngắn, sau đó ngón tay nhẹ nhàng di chuyển xuống sống mũi nhỏ nhắn, bầu má mềm mại.
Con gái của hắn thông minh như vậy, mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Sẽ không có gì đâu.
Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này